Chương 43: Tiền tài ngoài ý muốn
Lý Hảo
16/09/2017
Editor: ChieuNinh
"Được rồi, được rồi, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, mấy đứa các con cũng nhanh đi tẩy rửa rồi ngủ đi. Buổi tối hôm nay đều bị sợ hãi, ngày mai a di làm đồ ăn ngon, an ủi cho các con!" A di nói.
Đã nói Phúc nhi là đứa có phúc khí, còn không phải sao, gặp được quý nhân, được người đưa trở về, ông trời ơi, thật sự là đa tạ!
Cả trái tim treo cao của nàng cũng buông xuống, bên kia Tống Viễn Chí cũng nói lại chuyện hôm nay cho Khương di phu và Thích Gia An, Tống Trường Khanh đi theo bên cạnh cha mình, im lặng nghe.
"Vì suy nghĩ về sau cho mấy đứa nhỏ, chuyện theo dõi quải tử, chúng ta cũng không cần nói đi ra ngoài, không biết nhị vị nghĩ như thế nào?" Tống Viễn Chí nói, hắn lo lắng rất rõ ràng, tuy rằng hai đứa nhỏ lập công, nhưng mà vì tránh phiền toái không cần thiết, vẫn nên giấu giếm việc này đi. Nói không chừng còn có tên quải tử lọt lưới, sau khi biết được sẽ trả thù. Tuy rằng trong nhà hắn không sợ trả thù, nhưng mà bên này thì lại không biết được, biện pháp tốt nhất chính là việc này không có liên quan gì đến hai đứa nhỏ. Hắn đã đánh tiếng cùng với bên chỗ bộ khoái xong rồi, người ta cũng muốn lập công, chút việc nhỏ ấy tự nhiên là không đáng kể, khẳng định là sẽ không nói ra ngoài.
Khương di phu vội nói: "Tống huynh nói rất đúng, mấy đứa nhỏ của chúng ta tự nhiên là lạc đường, gặp phải Tống huynh nên đã được đưa trở về."
Thích Gia An cũng vạn phần đồng ý, bọn họ không muốn rước lấy chuyện phiền toái. Vì thế mọi chuyện được thỏa thuận xong, Tống Viễn Chí mang theo Tống Trường Khanh cáo từ mà rời đi. Tiết Nguyên tiêu nguy hiểm xem như đã trôi qua.
A di nói an ủi cho mọi người, thì liền an ủi cho mọi người, nàng còn sợ Vương Phúc Nhi bị dọa, nhưng mà ngày hôm sau Vương Phúc Nhi cũng bình thường không có gì khác biệt. Nàng hỏi Vương Cúc Nhi và Vương Hoa Nhi, buổi tối Vương Phúc Nhi cũng không có bị ác mộng, hay nói mớ, trong lòng cũng thả lỏng. Khương Điền và Khương Lỗi cũng mang hết đồ chơi và đồ ăn ngon cho Vương Phúc Nhi, thật sự là ngày hôm qua bọn họ cũng sợ hãi, sợ đột nhiên lại không còn thấy Vương Phúc Nhi.
Ở trấn trên lại ngây người một ngày, làm cho người ta không tưởng được là, cha của Tống Trường Khanh là Tống Viễn Chí cũng lại tới đây, còn mang đến một người. Cuối cùng mới biết được là cha của đứa nhỏ láng giềng mà Tống Trường Khanh nói, người ta tới là để cảm tạ Vương Phúc Nhi. Nếu không có Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh, con trai độc nhất của nhà mình đã bị bán đi, ân tình lớn như vậy, làm sao có thể không đến cảm tạ một phen? Nhưng mà, trước đó không lâu Tống Viễn Chí và Khương di phu đã thương lượng xong rồi, cho nên chỉ là để cho Vương Phúc Nhi gặp mặt một lần. Sau đó người kia cho Vương Phúc Nhi một bao lì xì, nói là lễ gặp mặt. Khương di phu biết đây là cảm tạ Vương Phúc Nhi, nghĩ nghĩ rồi để cho Vương Phúc Nhi nhận.
Sau đó Vương Phúc Nhi mở bao lì xì ra, thì trong bao lại là ngân phiếu năm mươi lượng! Đây, đây thật sự là, nói nó là tiền trên trời rơi xuống thì cũng không phải, nói nó là bạc cảm tạ, Vương Phúc Nhi cảm thấy mình cũng không có làm cái gì, cũng chỉ là theo dõi đáng quải tử kia, sao phải nhiều bạc như vậy?
Khương di phu để cho mình nhận lấy, vậy thì nhận lấy đi, nói không chừng còn có thể làm cho người kia an tâm.
Tống Viễn Chí nói với Khương di phu: "Phương huynh là người cẩn thận, Phúc nhi cứu tiểu tử nhà hắn, nếu hắn không bày tỏ, thì trong lòng sẽ áy náy không yên. T uy rằng việc này không thể nói toạc ra, nhưng mà trong lòng Phương huynh cũng biết. Khương huynh cũng không nên khách khí, bằng không trong lòng Phương huynh cũng lo lắng. Ha ha, tiểu tử nhà chúng ta cũng có. Cũng không phải là chỉ có một mình Phúc nhi có phần."
"Tống huynh nói ta đều hiểu được, ta cũng sẽ nói rõ với đại tỷ phu." Khương di phu nói.
Việc này đến đây cứ quyết định như vậy, Vương Phúc Nhi ngoài ý muốn được năm mươi lượng bạc này, đến bây giờ còn bay bổng lâng lâng. Chỉ là sau khi Khương di phu đưa ba tỷ muội trở về, không biết đã nói gì với Vương Đồng Tỏa, ngoài ý muốn là Vương Đồng Tỏa để cho ba tỷ muội quỳ nửa ngày, đến bây giờ đầu gối vẫn còn đau.
Tới buổi tối, Thích thị nói với Vương Đồng Tỏa: "Cha Cúc nhi, bây giờ phạt thì cũng phạt rồi, việc này cứ như vậy mà cho qua đi, về sau bọn nó sẽ biết nặng nhẹ, lần này chuyện cũng là ngoài ý muốn. Phúc nhi của chúng ta cũng không phải cố ý đi lạc."
Vương Đồng Tỏa nói: "Ta biết, chỉ là cũng phải để cho tụi nó nhớ rõ thật lâu, cũng không phải mỗi lần đều có vận khí tốt như vậy. Hai đứa lớn, không biết trông kỹ muội muội, bản thân mình thì lo vui chơi, nên phạt! Phúc nhi là lá gan lớn, lại dám theo dõi quải tử, vạn nhất xảy ra chuyện gì, hiện tại chúng ta nên làm sao? Cũng làm cho nó nhớ kỹ, về sau đừng như vậy thì tốt rồi."
Thích thị gật gật đầu: "Cha tụi nhỏ, việc này không cần nhắc tới nữa, tin tưởng lần này bọn nhỏ đều sợ hãi, về sau khẳng định sẽ không như vậy."
Tháng giêng trôi qua rất nhanh, thời tiết dần dần ấm áp hơn, cỏ bên bờ sông đã dần dần lộ ra mầm non. Vương Phúc Nhi khẩn cầu Vương Đồng Tỏa mua hai cây Anh Đào, trồng ở trong sân.
Nhà mới có sân rất lớn, Vương Phúc Nhi quyết định là trồng thêm mấy cây ăn quả, đến lúc đó ăn trái cây cũng không cần trông mà thèm. Cho nên chờ đến buổi họp chợ, cũng vội vàng theo đi qua đó, mua giống cây đào, còn mua một dây nho, cuối cùng lại còn coi trọng giống cây hạnh, cũng năn nỉ cha mua cho. Bởi vì có năm mươi lượng bạc kia, Vương Phúc Nhi cũng thấy dễ thở hơn, nhưng mà cũng biết lập tức phải mua nhiều đồ như vậy, sẽ làm người ta hoài nghi, cho nên giống như con kiến chuyển nhà, một lần chuẩn bị một ít. (giống: ở đây là giống loài là cây non nhé)
Vì muốn tẩm bổ dinh dưỡng cho nương, cho nên mua mười cân gạo, đặc biệt để cho nương ăn, lại cắt mấy thước vải bông, đến lúc đó làm quần áo cho tiểu đệ đệ mặc.
Đương nhiên, cũng đã ngầm trả lại bạc đã mượn mỗ mỗ và a di, hiện tại là cả người nhẹ nhàng không mắc nợ. Như vậy tính toán sơ sơ, đã dùng hết gần bảy lượng bạc, trong tay còn có bốn mươi mấy lượng, hơn nữa còn tiền trước kia xây nhà còn chưa xài hết, chất lượng sinh hoạt cũng được nâng lên rồi.
Vương Đồng Tỏa trồng hết mấy cây ăn quả, Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi múc nước từ trong sông ra tưới một lần. Vương Đồng Tỏa lại mở ra đất trồng rau ở địa phương cạnh gần phòng bếp, về sau dùng bữa thì cũng thuận tiện hơn.
Trái lại hiện tại Thích thị muốn mua heo con, chỉ là thật sự không có gì cho nó ăn, trong tay chỉ có một mẫu ruộng nước, còn phải trồng lương thực, nói chung không thể để cho mấy đứa nha đầu đi cắt cỏ cho heo, như vậy thì không thể được. Còn có chính là bụng nàng càng lúc càng lớn, đến lúc đó sinh nở, lại bận rộn không chịu nổi. Cho nên tạm thời không có đi bắt heo.
Nhưng mà Vương Phúc Nhi lại đề nghị, heo có thể tạm thời không cần, nhưng mà gà là phải bắt về, về sau còn có thể ăn trứng gà, dù sao nuôi gà so với nuôi heo thì thuận tiện hơn. Thích thị cũng đồng ý, liền đi mua hai mươi cái trứng giống, sau đó tốn chút tiền đi sang nhà Tần béo ở trong thôn, gà mái nhà bọn họ đang muốn ấp con gà con. Qua hai mươi ngày là có thể nở ra gà con rồi.
Hiện tại đúng là thời kì giáp hạt, trừ bỏ ăn dưa muối, đất trồng rau cũng chưa có rau dưa mới mẻ gì. Lúc ấy ở riêng, nói là đất trồng rau thì xài chung, chỉ là Đinh thị và Mã thị đã sớm nhổ hết rau cải trắng mang về nhà, một nhà Vương Phúc Nhi cũng không có được một chút xíu nào. Cũng may mỗ mỗ Vương Phúc Nhi đưa tới cải củ và rau xanh, xem như có thể ăn trong một đoạn thời gian. Hơn nữa thỉnh thoảng cữu cữu cũng đưa tới một con gà rừng, cuối cùng trong khoảng thời gian này cũng trôi qua thoải mái.
Đến tháng hai, rốt cuộc bụng Thích thị cũng bắt đầu khó chịu, Hồ thị đã sớm đến nhà đại nữ nhi trước đó mấy ngày để giúp Thích thị đỡ đẻ, sau đó chăm sóc nàng trong tháng ở cữ.
Trong lòng Hồ thị cũng thực thấp thỏm, tuy rằng thầy tướng số cũng nói thai lần này của nữ nhi là một nam oa, nhưng mà còn chưa sinh ra, bà cũng không an tâm. Còn có Triệu thị kia nữa, đến bây giờ cũng không có đi tới đây, thật sự là hơi quá đáng, chẳng lẽ nữ nhi nhà mình không muốn sinh tôn tử cho bà ta sao? Tuy rằng không trông cậy vào bà ta có thể giúp đỡ cho cái gì, nhưng mà thái độ này làm cho người ta thực không thoải mái.
Mấy người Vương Phúc Nhi đều bị Vương Hà Hoa đưa qua bên nhà cũ. Sau khi qua lễ mừng năm mới, rốt cuộc Đại bá Vương Phúc Nhi cũng mua căn phòng của nhà nàng. Còn cò kè mặc cả chỉ dùng bốn trăm văn, thiếu đi tròn chẵn một trăm văn. Vương Đồng Tỏa là người mềm lòng, Vương Kim Tỏa ở trước mặt hắn nói mình gian nan, hắn đành phải lấy bốn trăm văn rồi bán cho đại ca mình. May mắn còn không có xúc động đến nỗi trực tiếp đưa phòng ở cho người ta luôn. Nếu như làm như vậy, có lẽ đến lúc đó bên Vương Thiết Tỏa cũng làm không xong, dù sao hắn cũng muốn xây nhà mới thuận tiện bán cái phòng ở này. Nếu một người cho, một người bán, vậy thì nói thế nào cũng không dễ nghe. Nhưng mà nếu thật sự đều cho Vương Kim Tỏa hết, nhất định Vương Ngân Tỏa là không vừa ý, ngay cả Mã thị cũng cảm thấy mình thiệt thòi vì không có chiếm được tiện nghi.
Trong lòng Vương Cúc Nhi thực khẩn trương, nàng biết nếu lần này nương lại sinh một muội tử, nhất định nãi nãi bên này là sẽ nói lời trách móc, rồi Đại bá mẫu bên này cũng muốn đưa Nhị Bảo ca qua làm con thừa tự cho nhà mình. Trước kia cũng bởi vì nương sinh ba đứa con gái, Đại bá mẫu liền bắt đầu có tâm tư như vậy. Hiện tại nếu nương còn sinh một muội muội, nhà mình lại có nhà riêng, nhất định Đại bá mẫu càng vui vẻ, cho nên Vương Cúc Nhi vạn phần hy vọng nương mình có thể sinh một tiểu đệ đệ.
Vì muốn tình hình trong nhà mạnh hơn, ngay cả Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi đều hy vọng nương có thể sinh một bé trai, bằng không người trong thôn lại nói cái gì cũng có.
"Được rồi, được rồi, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, mấy đứa các con cũng nhanh đi tẩy rửa rồi ngủ đi. Buổi tối hôm nay đều bị sợ hãi, ngày mai a di làm đồ ăn ngon, an ủi cho các con!" A di nói.
Đã nói Phúc nhi là đứa có phúc khí, còn không phải sao, gặp được quý nhân, được người đưa trở về, ông trời ơi, thật sự là đa tạ!
Cả trái tim treo cao của nàng cũng buông xuống, bên kia Tống Viễn Chí cũng nói lại chuyện hôm nay cho Khương di phu và Thích Gia An, Tống Trường Khanh đi theo bên cạnh cha mình, im lặng nghe.
"Vì suy nghĩ về sau cho mấy đứa nhỏ, chuyện theo dõi quải tử, chúng ta cũng không cần nói đi ra ngoài, không biết nhị vị nghĩ như thế nào?" Tống Viễn Chí nói, hắn lo lắng rất rõ ràng, tuy rằng hai đứa nhỏ lập công, nhưng mà vì tránh phiền toái không cần thiết, vẫn nên giấu giếm việc này đi. Nói không chừng còn có tên quải tử lọt lưới, sau khi biết được sẽ trả thù. Tuy rằng trong nhà hắn không sợ trả thù, nhưng mà bên này thì lại không biết được, biện pháp tốt nhất chính là việc này không có liên quan gì đến hai đứa nhỏ. Hắn đã đánh tiếng cùng với bên chỗ bộ khoái xong rồi, người ta cũng muốn lập công, chút việc nhỏ ấy tự nhiên là không đáng kể, khẳng định là sẽ không nói ra ngoài.
Khương di phu vội nói: "Tống huynh nói rất đúng, mấy đứa nhỏ của chúng ta tự nhiên là lạc đường, gặp phải Tống huynh nên đã được đưa trở về."
Thích Gia An cũng vạn phần đồng ý, bọn họ không muốn rước lấy chuyện phiền toái. Vì thế mọi chuyện được thỏa thuận xong, Tống Viễn Chí mang theo Tống Trường Khanh cáo từ mà rời đi. Tiết Nguyên tiêu nguy hiểm xem như đã trôi qua.
A di nói an ủi cho mọi người, thì liền an ủi cho mọi người, nàng còn sợ Vương Phúc Nhi bị dọa, nhưng mà ngày hôm sau Vương Phúc Nhi cũng bình thường không có gì khác biệt. Nàng hỏi Vương Cúc Nhi và Vương Hoa Nhi, buổi tối Vương Phúc Nhi cũng không có bị ác mộng, hay nói mớ, trong lòng cũng thả lỏng. Khương Điền và Khương Lỗi cũng mang hết đồ chơi và đồ ăn ngon cho Vương Phúc Nhi, thật sự là ngày hôm qua bọn họ cũng sợ hãi, sợ đột nhiên lại không còn thấy Vương Phúc Nhi.
Ở trấn trên lại ngây người một ngày, làm cho người ta không tưởng được là, cha của Tống Trường Khanh là Tống Viễn Chí cũng lại tới đây, còn mang đến một người. Cuối cùng mới biết được là cha của đứa nhỏ láng giềng mà Tống Trường Khanh nói, người ta tới là để cảm tạ Vương Phúc Nhi. Nếu không có Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh, con trai độc nhất của nhà mình đã bị bán đi, ân tình lớn như vậy, làm sao có thể không đến cảm tạ một phen? Nhưng mà, trước đó không lâu Tống Viễn Chí và Khương di phu đã thương lượng xong rồi, cho nên chỉ là để cho Vương Phúc Nhi gặp mặt một lần. Sau đó người kia cho Vương Phúc Nhi một bao lì xì, nói là lễ gặp mặt. Khương di phu biết đây là cảm tạ Vương Phúc Nhi, nghĩ nghĩ rồi để cho Vương Phúc Nhi nhận.
Sau đó Vương Phúc Nhi mở bao lì xì ra, thì trong bao lại là ngân phiếu năm mươi lượng! Đây, đây thật sự là, nói nó là tiền trên trời rơi xuống thì cũng không phải, nói nó là bạc cảm tạ, Vương Phúc Nhi cảm thấy mình cũng không có làm cái gì, cũng chỉ là theo dõi đáng quải tử kia, sao phải nhiều bạc như vậy?
Khương di phu để cho mình nhận lấy, vậy thì nhận lấy đi, nói không chừng còn có thể làm cho người kia an tâm.
Tống Viễn Chí nói với Khương di phu: "Phương huynh là người cẩn thận, Phúc nhi cứu tiểu tử nhà hắn, nếu hắn không bày tỏ, thì trong lòng sẽ áy náy không yên. T uy rằng việc này không thể nói toạc ra, nhưng mà trong lòng Phương huynh cũng biết. Khương huynh cũng không nên khách khí, bằng không trong lòng Phương huynh cũng lo lắng. Ha ha, tiểu tử nhà chúng ta cũng có. Cũng không phải là chỉ có một mình Phúc nhi có phần."
"Tống huynh nói ta đều hiểu được, ta cũng sẽ nói rõ với đại tỷ phu." Khương di phu nói.
Việc này đến đây cứ quyết định như vậy, Vương Phúc Nhi ngoài ý muốn được năm mươi lượng bạc này, đến bây giờ còn bay bổng lâng lâng. Chỉ là sau khi Khương di phu đưa ba tỷ muội trở về, không biết đã nói gì với Vương Đồng Tỏa, ngoài ý muốn là Vương Đồng Tỏa để cho ba tỷ muội quỳ nửa ngày, đến bây giờ đầu gối vẫn còn đau.
Tới buổi tối, Thích thị nói với Vương Đồng Tỏa: "Cha Cúc nhi, bây giờ phạt thì cũng phạt rồi, việc này cứ như vậy mà cho qua đi, về sau bọn nó sẽ biết nặng nhẹ, lần này chuyện cũng là ngoài ý muốn. Phúc nhi của chúng ta cũng không phải cố ý đi lạc."
Vương Đồng Tỏa nói: "Ta biết, chỉ là cũng phải để cho tụi nó nhớ rõ thật lâu, cũng không phải mỗi lần đều có vận khí tốt như vậy. Hai đứa lớn, không biết trông kỹ muội muội, bản thân mình thì lo vui chơi, nên phạt! Phúc nhi là lá gan lớn, lại dám theo dõi quải tử, vạn nhất xảy ra chuyện gì, hiện tại chúng ta nên làm sao? Cũng làm cho nó nhớ kỹ, về sau đừng như vậy thì tốt rồi."
Thích thị gật gật đầu: "Cha tụi nhỏ, việc này không cần nhắc tới nữa, tin tưởng lần này bọn nhỏ đều sợ hãi, về sau khẳng định sẽ không như vậy."
Tháng giêng trôi qua rất nhanh, thời tiết dần dần ấm áp hơn, cỏ bên bờ sông đã dần dần lộ ra mầm non. Vương Phúc Nhi khẩn cầu Vương Đồng Tỏa mua hai cây Anh Đào, trồng ở trong sân.
Nhà mới có sân rất lớn, Vương Phúc Nhi quyết định là trồng thêm mấy cây ăn quả, đến lúc đó ăn trái cây cũng không cần trông mà thèm. Cho nên chờ đến buổi họp chợ, cũng vội vàng theo đi qua đó, mua giống cây đào, còn mua một dây nho, cuối cùng lại còn coi trọng giống cây hạnh, cũng năn nỉ cha mua cho. Bởi vì có năm mươi lượng bạc kia, Vương Phúc Nhi cũng thấy dễ thở hơn, nhưng mà cũng biết lập tức phải mua nhiều đồ như vậy, sẽ làm người ta hoài nghi, cho nên giống như con kiến chuyển nhà, một lần chuẩn bị một ít. (giống: ở đây là giống loài là cây non nhé)
Vì muốn tẩm bổ dinh dưỡng cho nương, cho nên mua mười cân gạo, đặc biệt để cho nương ăn, lại cắt mấy thước vải bông, đến lúc đó làm quần áo cho tiểu đệ đệ mặc.
Đương nhiên, cũng đã ngầm trả lại bạc đã mượn mỗ mỗ và a di, hiện tại là cả người nhẹ nhàng không mắc nợ. Như vậy tính toán sơ sơ, đã dùng hết gần bảy lượng bạc, trong tay còn có bốn mươi mấy lượng, hơn nữa còn tiền trước kia xây nhà còn chưa xài hết, chất lượng sinh hoạt cũng được nâng lên rồi.
Vương Đồng Tỏa trồng hết mấy cây ăn quả, Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi múc nước từ trong sông ra tưới một lần. Vương Đồng Tỏa lại mở ra đất trồng rau ở địa phương cạnh gần phòng bếp, về sau dùng bữa thì cũng thuận tiện hơn.
Trái lại hiện tại Thích thị muốn mua heo con, chỉ là thật sự không có gì cho nó ăn, trong tay chỉ có một mẫu ruộng nước, còn phải trồng lương thực, nói chung không thể để cho mấy đứa nha đầu đi cắt cỏ cho heo, như vậy thì không thể được. Còn có chính là bụng nàng càng lúc càng lớn, đến lúc đó sinh nở, lại bận rộn không chịu nổi. Cho nên tạm thời không có đi bắt heo.
Nhưng mà Vương Phúc Nhi lại đề nghị, heo có thể tạm thời không cần, nhưng mà gà là phải bắt về, về sau còn có thể ăn trứng gà, dù sao nuôi gà so với nuôi heo thì thuận tiện hơn. Thích thị cũng đồng ý, liền đi mua hai mươi cái trứng giống, sau đó tốn chút tiền đi sang nhà Tần béo ở trong thôn, gà mái nhà bọn họ đang muốn ấp con gà con. Qua hai mươi ngày là có thể nở ra gà con rồi.
Hiện tại đúng là thời kì giáp hạt, trừ bỏ ăn dưa muối, đất trồng rau cũng chưa có rau dưa mới mẻ gì. Lúc ấy ở riêng, nói là đất trồng rau thì xài chung, chỉ là Đinh thị và Mã thị đã sớm nhổ hết rau cải trắng mang về nhà, một nhà Vương Phúc Nhi cũng không có được một chút xíu nào. Cũng may mỗ mỗ Vương Phúc Nhi đưa tới cải củ và rau xanh, xem như có thể ăn trong một đoạn thời gian. Hơn nữa thỉnh thoảng cữu cữu cũng đưa tới một con gà rừng, cuối cùng trong khoảng thời gian này cũng trôi qua thoải mái.
Đến tháng hai, rốt cuộc bụng Thích thị cũng bắt đầu khó chịu, Hồ thị đã sớm đến nhà đại nữ nhi trước đó mấy ngày để giúp Thích thị đỡ đẻ, sau đó chăm sóc nàng trong tháng ở cữ.
Trong lòng Hồ thị cũng thực thấp thỏm, tuy rằng thầy tướng số cũng nói thai lần này của nữ nhi là một nam oa, nhưng mà còn chưa sinh ra, bà cũng không an tâm. Còn có Triệu thị kia nữa, đến bây giờ cũng không có đi tới đây, thật sự là hơi quá đáng, chẳng lẽ nữ nhi nhà mình không muốn sinh tôn tử cho bà ta sao? Tuy rằng không trông cậy vào bà ta có thể giúp đỡ cho cái gì, nhưng mà thái độ này làm cho người ta thực không thoải mái.
Mấy người Vương Phúc Nhi đều bị Vương Hà Hoa đưa qua bên nhà cũ. Sau khi qua lễ mừng năm mới, rốt cuộc Đại bá Vương Phúc Nhi cũng mua căn phòng của nhà nàng. Còn cò kè mặc cả chỉ dùng bốn trăm văn, thiếu đi tròn chẵn một trăm văn. Vương Đồng Tỏa là người mềm lòng, Vương Kim Tỏa ở trước mặt hắn nói mình gian nan, hắn đành phải lấy bốn trăm văn rồi bán cho đại ca mình. May mắn còn không có xúc động đến nỗi trực tiếp đưa phòng ở cho người ta luôn. Nếu như làm như vậy, có lẽ đến lúc đó bên Vương Thiết Tỏa cũng làm không xong, dù sao hắn cũng muốn xây nhà mới thuận tiện bán cái phòng ở này. Nếu một người cho, một người bán, vậy thì nói thế nào cũng không dễ nghe. Nhưng mà nếu thật sự đều cho Vương Kim Tỏa hết, nhất định Vương Ngân Tỏa là không vừa ý, ngay cả Mã thị cũng cảm thấy mình thiệt thòi vì không có chiếm được tiện nghi.
Trong lòng Vương Cúc Nhi thực khẩn trương, nàng biết nếu lần này nương lại sinh một muội tử, nhất định nãi nãi bên này là sẽ nói lời trách móc, rồi Đại bá mẫu bên này cũng muốn đưa Nhị Bảo ca qua làm con thừa tự cho nhà mình. Trước kia cũng bởi vì nương sinh ba đứa con gái, Đại bá mẫu liền bắt đầu có tâm tư như vậy. Hiện tại nếu nương còn sinh một muội muội, nhà mình lại có nhà riêng, nhất định Đại bá mẫu càng vui vẻ, cho nên Vương Cúc Nhi vạn phần hy vọng nương mình có thể sinh một tiểu đệ đệ.
Vì muốn tình hình trong nhà mạnh hơn, ngay cả Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi đều hy vọng nương có thể sinh một bé trai, bằng không người trong thôn lại nói cái gì cũng có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.