Chương 108: Tiểu nha đầu của Vương Cúc Nhi
Lý Hảo
08/01/2018
Vương Đồng Tỏa bị rắn cắn, thế là công việc cũng làm không được, nhưng
mà hiện tại không xới đất, không phải sẽ luống cuống sao? Vương Phúc Nhi thương lượng với hắn, vẫn là giống như trước đây, thỉnh vài người làm
công nhật, các loại mầm móng thì đều đã mua, đến lúc đó ngâm một đêm,
trồng đi xuống nẩy mầm cũng nhanh.
Thích thị cũng không muốn cho nam nhân nhà mình bận tâm lo nghĩ, phải nghỉ dưỡng thật tốt nên đã nói: "Công việc trong ruộng ta cũng đã làm năm nhiều như vậy, không có chuyện gì, giống như Phúc nhi nói, chúng ta mời người tới làm là được. Mời nhiều thêm vài người, làm vài ngày rồi đều gieo hết mầm móng xuống. Phúc nhi, mời người thì con tính tiền công cho bọn hắn."
Vương Phúc Nhi vội đáp ứng, việc này thì cứ định như vậy rồi, mấy ngày nay hiếm khi thấy được Triệu thị làm chút thức ăn ngon đưa lại đây cho Vương Đồng Tỏa, khiến cho Thích thị đều cả kinh muốn rớt cằm. Triệu thị giống như không có phát hiện, thật sự là, bà cũng có vẻ sợ, so sánh giữa mấy đứa con trai, vẫn là lão Tam hiếu thuận với bà nhất. Trước kia khi không có chuyện gì xảy ra việc thì còn không biết, lần này nhi tử đã xảy ra chuyện, Triệu thị nghĩ, vạn nhất đứa con trai thứ ba của bà mất đi, vậy về sau nhiều hiếu kính như vậy cũng không còn, phỏng chừng bà còn phải xuống ruộng làm việc nữa. Nhà bà đều là Vương Đồng Tỏa giúp đỡ trồng trọt, thu lương thực cũng là một mình lão Tam ôm lấy mọi việc. Còn có bình thường một năm bốn mùa đều có quần áo mới hiếu kính. Nhưng mà hết thảy điều kiện tiên quyết là Vương Đồng Tỏa không có chuyện gì, bà cũng biết nếu Vương Đồng Tỏa mất đi, cần nhờ Thích thị và đám người Vương Phúc Nhi, là không có khả năng hiếu thuận giống như trước đây đâu. Cho nên Vương Đồng Tỏa tự nhiên phải thật khỏe mạnh đứng lên, đây cũng chính là nguyên nhân Triệu thị thường xuyên làm chút thứ tốt mang tới. Đương nhiên, cũng có một chút nhỏ phần tình thương của mẹ đi, dù sao cũng là thịt rơi xuống từ trên người bà.
Nhưng mà, Vương Nhị Bảo và Vương Tứ Bảo lại tới hỗ trợ, Đinh thị tự nhiên là chít chít méo mó: "Mấy người Tam thúc của ngươi có bản lĩnh tới đâu, có thể mời người tới làm công nhật, các ngươi đi theo xem náo nhiệt gì? Trong nhà còn một đống việc đâu, cũng làm chưa xong, còn đi hỗ trợ cho người khác."
Lại nói với Tống thị: "Ngươi chăm sóc mấy đàn ông trong nhà này thế nào vậy? Ngày thường đã không có được một ngày nhàn rỗi, bây giờ còn đi giúp người khác." Bà không hài lòng với Tống thị, bởi vì bụng nàng không có động tĩnh, mà bụng Lục thị lại lộ ra rồi.
Vương Nhị Bảo nói: "Nương người nói cái gì vậy? Tam thúc bọn họ là người khác sao? Nếu không có mấy người Tam thúc, chúng ta có thể có cuộc sống hiện tại sao? Còn có con, nếu không có Phúc nhi, hiện tại trong tay con cũng không có nhiều việc làm như vậy, cho dù không có nguyên nhân này thì hiện tại Tam thúc bị rắn cắn, không làm việc nhà nông được, chúng con làm cháu đi giúp một tay thì lại làm sao? Nương, những năm gần đây, trước kia khi chúng ta nghèo, người có chút không hài lòng, chúng ta đều không có nói gì, mấy năm nay chúng ta phiền toái Tam thúc và Tam thẩm còn ít sao? Vào lúc ngày mùa, Tam thúc và Tam thẩm không có giúp qua chúng ta ư? Con la nhà họ mỗi lần chúng ta đều sử dụng, hiện tại con đi giúp một tay, là theo lý thường phải làm."
Vương Tứ Bảo cũng nói: "Nhị ca nói rất đúng, trong nhà Tam thúc có ăn ngon, thì đều gọi con đi. Hiện tại con trưởng thành, tuy rằng không còn hiếm lạ, nhưng mà con còn nhớ rõ có một năm, nương trở về nhà mỗ mỗ, người khác cũng không quan tâm chúng con, là Tam thúc và Tam thẩm trông nom chúng ta."
Đinh thị bị hai con trai nói có chút thẹn quá thành giận: "Ta đây sinh con trai đều hướng về nhà người khác, nhà Tam thúc ngươi tốt như vậy, các ngươi đi làm con trai cho hắn là được." Bà đây là rất không phân rõ phải trái, Vương Tứ Bảo ngạnh cổ nói: "Ta cũng muốn vậy đó, chỉ cần Tam thúc cần ta."
"Tứ Bảo, nói gì đó." Dù sao Vương Nhị Bảo lớn hơn một chút, lại đã thành thân nên hiểu chuyện hơn. Hắn nói với Đinh thị: "Nương, chúng ta vui vẻ hòa thuận sống không được sao? Cả ngày tính kế thì mình phải mệt bao nhiêu, có tốt gì đâu? Nếu có thời gian rỗi, còn không bằng chúng ta làm nhiều một chút, có bao nhiêu thiệt thòi đều đã kiếm trở lại. Tứ Bảo, đệ cũng lớn, nương chúng ta cũng chỉ là đau lòng chúng ta, về sau đệ nói chuyện cũng không thể tùy tiện lung tung như vậy. Nương, con và Tứ Bảo đi hỗ trợ cho nhà Tam thúc bên kia, người yên tâm, chúng ta sẽ không chậm trễ chuyện nhà mình."
Tống thị vì nam nhân của mình mà trầm trồ khen ngợi, thế này mới giống nam nhân có đảm đương. Xem như mình đã gả đúng rồi! Tuy rằng bà bà thực không đáng tin, nhưng mà bà bà không đáng tin, có nam nhân đáng tin là được. Không phải nương mình đã nói sao, làm thân nữ nhi sống có được không, có ăn thiệt thòi hay không, mấu chốt là phải nhìn vào nam nhân. Nếu nam nhân biết xử lý, như vậy thì chuyện phiền toái sẽ ít đi, nếu nam nhân là người không biết giải quyết vần đề, vậy chúc mừng ngươi, ngươi cứ chuẩn bị đánh trận đánh ác liệt đi.
Giống như mối quan hệ bà tức (mẹ chồng con dâu) này, ai nói nam nhân không thể điều chỉnh tốt chứ? Đó đều là bậy bạ, giống như một người chỉ biết ngu hiếu, căn bản chính là kẻ ngu ngốc, cuối cùng biến thành cả đời mình cũng bị hủy. Còn chỉ lo cho lão bà, quan tâm lão bà, mà đã quên nương, thì đó chính là muốn thiên lôi đánh xuống.
Vương Đồng Tỏa cũng không có chối từ Vương Nhị Bảo và Vương Tứ Bảo tới hỗ trợ, chất nhi của mình, tự mình biết nếu không cho bọn nó làm, ngược lại trong lòng bọn nó sẽ khó chịu.
Mà Vương Cúc Nhi nghe được cha mình bị rắn cắn, cũng từ trên huyện trở lại, lần này Phan Hồng không đến được, bởi vì trong cửa hàng đúng là thời điểm bận rộn, hắn và ông thông gia đều không buông tay ra được. Nhưng mà để cho người mang đến rất nhiều thuốc bổ, cho dù là mấy người a di cũng để cho Vương Cúc Nhi đi theo mang theo rất nhiều thứ về.
Thích thị sẵng giọng: "Con đây là làm gì, mới xuất giá mà cứ khách khí như vậy? Mang nhiều thứ như vậy làm gì? Các con không cần sống sao?"
Vương Cúc Nhi nói: "Nương, mấy thứ này đều là tướng công và công công kêu con mang về, là một mảnh tâm ý của bọn họ, bọn họ nói bản thân họ không thể tới đây đều rất ngượng ngùng, đưa chút đồ cũng không có gì, chỉ cần cha con có thể khỏe lại nhanh chút, thì quan trọng hơn hết. Mấy thứ này là của a di và di phu kêu con mang, cái này là cữu cữu và cữu mẫu kêu mang về. Nương, sao cha con lại bị rắn cắn chứ? Con nghe xong cũng sợ tới mức muốn chết." Xuất giá rồi, Vương Cúc Nhi không có ngại ngùng như trước kia, cũng nói nhiều hơn trước kia. Đại khái là cuộc sống hài lòng, trên mặt đỏ bừng.
Nhưng mà lần này về đây, sao phía sau còn đi theo một tiểu nha đầu? Vương Cúc Nhi nhìn lão cha, biết là không có chuyện gì, Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi đều đến hỏi đại tỷ sống thế nào, tỷ phu đối với nàng có tốt không. Thấy Thích thị có chuyện muốn nói một mình với Vương Cúc Nhi, Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi đành đi vào phòng bếp làm đồ ăn tỷ thích.
Thích thị ở bên trong hỏi: "Tiểu nha đầu đi theo con là chuyện làm sao?"
Vương Cúc Nhi nói: "Bình thường công công và tướng công đều đi tới cửa hàng, trong nhà chỉ có một mình con, tướng công sợ con sợ hãi, nên mua một nha hoàn, bình thường quét dọn trong nhà, cũng có thể trò chuyện với con."
"Cúc nhi của chúng ta thật sự thành thiếu phu nhân rồi, nương rất cao hứng, nhưng mà, con cũng phải chú ý, đừng để cho tiểu nha đầu kia chui chỗ trống, đến lúc đó có lằng nhằng với nữ tế thì không tốt! Ài, nương thật sự là lo lắng cho con, sợ con chịu ủy khuất."
Vương Cúc Nhi cười nói: "Nương, tướng công hắn không phải người như vậy, tiểu nha đầu kia mới bao nhiêu tuổi chứ, không có việc gì.""Ta nói là để ngừa vạn nhất, chúng ta cũng không thể không có chút tâm nhãn, có vài người con đối với nàng càng tốt, nàng càng cảm thấy con dễ khi dễ. Trước kia nương đã ăn qua thiệt thòi, cho nên có đôi khi nên cường ngạnh thì phải cường ngạnh."
"Nương, con đã biết." Vương Cúc Nhi nói.
Thích thị hỏi: "Trên người con có động tĩnh hay không?" Gả nữ nhi, cái gì cũng phải quan tâm, trước muốn xem nàng sống có tốt không, sau đó còn phải quan tâm bụng của nàng.
Vương Cúc Nhi vẻ mặt đỏ bừng: "Nương, con mới gả đi qua có bao lâu chứ, sao có thể nhanh như vậy?"
"Không phải nương lo lắng sao? Con vẫn nên nhanh chóng sinh con trai, nương mới có thể đặt tâm vào ở trong bụng. Chờ nương đi miếu nương nương xin lá bùa cho con, đến lúc đó con mang theo, ta chờ ngoại tôn tử ta đi ra đâu."
Những lời này quả nhiên không thích hợp cô nương chưa gả nghe, Vương Phúc Nhi cũng không muốn nghe, tiểu nha đầu kia thì chủ động đi tới muốn giúp Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi làm việc. Bằng không trong tay nàng không có việc làm, thật sự là đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong.
Ài, đều là cha sinh nuôi dưỡng lại thành nha đầu hầu hạ người ta, cũng không phải nhà nào cũng nguyện ý. Vương Hoa Nhi nhớ tới Thanh Mai, cũng không biết hiện tại nàng bị bán đi đâu rồi, có phải cũng gặp được một nhà chủ nhân tốt hay không? Hay là chịu khổ ở nơi nào đó? Cho nên nàng có chút thương tiếc đối với nha đầu kêu Thanh nhi này. Hỏi thăm tình huống trong nhà nàng, Thanh nhi nói: "Trong nhà tỷ muội nhiều, cha ta không nuôi dưỡng nổi, cho nên bán ta đi, tốt xấu cũng có thể thu chút bạc, tỷ muội ta cũng có thể sống được."
Thì ra là trong nhà Thanh nhi cũng đông tỷ muội, mà các trưởng bối cảm thấy đều là hàng lỗ vốn, cho nên rõ ràng bán đi.
Vương Phúc Nhi nghĩ, may mắn mình không phải sinh ra ở trong dạng gia đình kia, bằng không, bị bán thật sự là không có chỗ mà khóc. Cha và nương chưa từng có bởi vì mình là nữ hài tử mà muốn bán mình đi.
Nhìn bộ dáng Thanh nhi cũng mới bảy tám tuổi, thật sự cuộc sống của mình chính là ở trên trời.
Vương Phúc Nhi nói: "Tính tình của tỷ ta tốt lắm, ngươi cẩn thận hầu hạ tỷ của ta, nàng nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."
Thanh nhi vội nói: "Thiếu phu nhân là người tốt, coi ta thành muội tử mà nhìn, ta cũng thích hầu hạ thiếu phu nhân."
Cơm nước xong, Vương Cúc Nhi muốn cáo từ, Thích thị luyến tiếc, nhưng mà nữ nhi gả đi thật là như hắt nước ra ngoài, hiện tại khuê nữ là người Phan gia, tự nhiên hết thảy lấy Phan gia làm chủ, nàng còn phải trở về chăm sóc mấy người Phan Hồng.
Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi lấy một ít quần áo cũ của mình cho Thanh nhi, chẳng qua, cũng là chút tâm ý. Thanh nhi cảm thấy cái mũi ê ẩm, Vương Cúc Nhi cười nói: "Các muội còn sợ tỷ không cho quần áo Thanh nhi mặc à."
"Đại tỷ là đại tỷ, của chúng ta là của chúng ta. Thanh nhi, ngươi cầm." Vương Hoa Nhi nói.
Vương Phúc Nhi cũng không có nói gì, ở đây là cổ đại, muốn nói coi nô bộc trở thành muội tử mà nhìn, vậy thì tuyệt đối không thể nào nói nổi. Người giống như đại tỷ phỏng chừng cũng sẽ không thật sự nghĩ như vậy, cho mấy bộ quần áo này cũng đã có chút bùi ngùi rồi.
Hơn nữa mấy bộ quần áo đều cũng có một ít là các nàng không mặc được, cho Thanh nhi mặc, vừa vặn coi như là ngươi tốt ta cũng tốt. Con người đều là động vật có cảm tình, trong lòng Vương Phúc Nhi cũng hy vọng Thanh nhi có thể cẩn thận hầu hạ đại tỷ. Đương nhiên không phải nói cho vài món quần áo thì đã lung lạc được người ta, ở đây còn có suy nghĩ một chút là nếu cha mẹ Thanh nhi giống như phụ mẫu của mình, thì bây giờ nàng còn cảm giác là khuê nữ được trong nhà yêu thương. Nói như thế nào đây? Có chút đồng tình đi.
Mà Vương Hoa Nhi là từ Thanh nhi nghĩ tới Thanh Mai, hy vọng Thanh Mai có thể giống như Thanh nhi gặp được người trong sạch, bạn chơi từ thơ ấu, nay không biết ở nơi nào, trong lòng Vương Hoa Nhi khẳng định là khó chịu.
Tiễn bước Vương Cúc Nhi, Thích thị cũng thu hồi mấy thứ thuốc bổ này, chọn ra mấy thứ, đưa đi qua cho Triệu thị và Vương lão đầu. Ài, thời gian thật sự trôi qua nhanh, cũng phải bắt đầu tìm người làm mai cho Hoa nhi rồi. Trước định ra, sau đó để cho Hoa nhi ở nhà ngốc hai năm, mài bớt tính tình, sau đó gả đến nhà chồng mới không ăn thiệt thòi.
Không thể hoang mang rối loạn giống như Cúc nhi được, Thích thị tính toán, quá vài ngày đi miếu nương nương xin lá bùa cầu con trai cho khuê nữ. Tuy rằng nàng cũng yêu thích ngoại tôn nữ, nhưng mà nếu khuê nữ có thể lần đầu được con trai thì bà an tâm không ít. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Cúc nhi có thể có tin tức tốt nhanh chút.
Thích thị cũng không muốn cho nam nhân nhà mình bận tâm lo nghĩ, phải nghỉ dưỡng thật tốt nên đã nói: "Công việc trong ruộng ta cũng đã làm năm nhiều như vậy, không có chuyện gì, giống như Phúc nhi nói, chúng ta mời người tới làm là được. Mời nhiều thêm vài người, làm vài ngày rồi đều gieo hết mầm móng xuống. Phúc nhi, mời người thì con tính tiền công cho bọn hắn."
Vương Phúc Nhi vội đáp ứng, việc này thì cứ định như vậy rồi, mấy ngày nay hiếm khi thấy được Triệu thị làm chút thức ăn ngon đưa lại đây cho Vương Đồng Tỏa, khiến cho Thích thị đều cả kinh muốn rớt cằm. Triệu thị giống như không có phát hiện, thật sự là, bà cũng có vẻ sợ, so sánh giữa mấy đứa con trai, vẫn là lão Tam hiếu thuận với bà nhất. Trước kia khi không có chuyện gì xảy ra việc thì còn không biết, lần này nhi tử đã xảy ra chuyện, Triệu thị nghĩ, vạn nhất đứa con trai thứ ba của bà mất đi, vậy về sau nhiều hiếu kính như vậy cũng không còn, phỏng chừng bà còn phải xuống ruộng làm việc nữa. Nhà bà đều là Vương Đồng Tỏa giúp đỡ trồng trọt, thu lương thực cũng là một mình lão Tam ôm lấy mọi việc. Còn có bình thường một năm bốn mùa đều có quần áo mới hiếu kính. Nhưng mà hết thảy điều kiện tiên quyết là Vương Đồng Tỏa không có chuyện gì, bà cũng biết nếu Vương Đồng Tỏa mất đi, cần nhờ Thích thị và đám người Vương Phúc Nhi, là không có khả năng hiếu thuận giống như trước đây đâu. Cho nên Vương Đồng Tỏa tự nhiên phải thật khỏe mạnh đứng lên, đây cũng chính là nguyên nhân Triệu thị thường xuyên làm chút thứ tốt mang tới. Đương nhiên, cũng có một chút nhỏ phần tình thương của mẹ đi, dù sao cũng là thịt rơi xuống từ trên người bà.
Nhưng mà, Vương Nhị Bảo và Vương Tứ Bảo lại tới hỗ trợ, Đinh thị tự nhiên là chít chít méo mó: "Mấy người Tam thúc của ngươi có bản lĩnh tới đâu, có thể mời người tới làm công nhật, các ngươi đi theo xem náo nhiệt gì? Trong nhà còn một đống việc đâu, cũng làm chưa xong, còn đi hỗ trợ cho người khác."
Lại nói với Tống thị: "Ngươi chăm sóc mấy đàn ông trong nhà này thế nào vậy? Ngày thường đã không có được một ngày nhàn rỗi, bây giờ còn đi giúp người khác." Bà không hài lòng với Tống thị, bởi vì bụng nàng không có động tĩnh, mà bụng Lục thị lại lộ ra rồi.
Vương Nhị Bảo nói: "Nương người nói cái gì vậy? Tam thúc bọn họ là người khác sao? Nếu không có mấy người Tam thúc, chúng ta có thể có cuộc sống hiện tại sao? Còn có con, nếu không có Phúc nhi, hiện tại trong tay con cũng không có nhiều việc làm như vậy, cho dù không có nguyên nhân này thì hiện tại Tam thúc bị rắn cắn, không làm việc nhà nông được, chúng con làm cháu đi giúp một tay thì lại làm sao? Nương, những năm gần đây, trước kia khi chúng ta nghèo, người có chút không hài lòng, chúng ta đều không có nói gì, mấy năm nay chúng ta phiền toái Tam thúc và Tam thẩm còn ít sao? Vào lúc ngày mùa, Tam thúc và Tam thẩm không có giúp qua chúng ta ư? Con la nhà họ mỗi lần chúng ta đều sử dụng, hiện tại con đi giúp một tay, là theo lý thường phải làm."
Vương Tứ Bảo cũng nói: "Nhị ca nói rất đúng, trong nhà Tam thúc có ăn ngon, thì đều gọi con đi. Hiện tại con trưởng thành, tuy rằng không còn hiếm lạ, nhưng mà con còn nhớ rõ có một năm, nương trở về nhà mỗ mỗ, người khác cũng không quan tâm chúng con, là Tam thúc và Tam thẩm trông nom chúng ta."
Đinh thị bị hai con trai nói có chút thẹn quá thành giận: "Ta đây sinh con trai đều hướng về nhà người khác, nhà Tam thúc ngươi tốt như vậy, các ngươi đi làm con trai cho hắn là được." Bà đây là rất không phân rõ phải trái, Vương Tứ Bảo ngạnh cổ nói: "Ta cũng muốn vậy đó, chỉ cần Tam thúc cần ta."
"Tứ Bảo, nói gì đó." Dù sao Vương Nhị Bảo lớn hơn một chút, lại đã thành thân nên hiểu chuyện hơn. Hắn nói với Đinh thị: "Nương, chúng ta vui vẻ hòa thuận sống không được sao? Cả ngày tính kế thì mình phải mệt bao nhiêu, có tốt gì đâu? Nếu có thời gian rỗi, còn không bằng chúng ta làm nhiều một chút, có bao nhiêu thiệt thòi đều đã kiếm trở lại. Tứ Bảo, đệ cũng lớn, nương chúng ta cũng chỉ là đau lòng chúng ta, về sau đệ nói chuyện cũng không thể tùy tiện lung tung như vậy. Nương, con và Tứ Bảo đi hỗ trợ cho nhà Tam thúc bên kia, người yên tâm, chúng ta sẽ không chậm trễ chuyện nhà mình."
Tống thị vì nam nhân của mình mà trầm trồ khen ngợi, thế này mới giống nam nhân có đảm đương. Xem như mình đã gả đúng rồi! Tuy rằng bà bà thực không đáng tin, nhưng mà bà bà không đáng tin, có nam nhân đáng tin là được. Không phải nương mình đã nói sao, làm thân nữ nhi sống có được không, có ăn thiệt thòi hay không, mấu chốt là phải nhìn vào nam nhân. Nếu nam nhân biết xử lý, như vậy thì chuyện phiền toái sẽ ít đi, nếu nam nhân là người không biết giải quyết vần đề, vậy chúc mừng ngươi, ngươi cứ chuẩn bị đánh trận đánh ác liệt đi.
Giống như mối quan hệ bà tức (mẹ chồng con dâu) này, ai nói nam nhân không thể điều chỉnh tốt chứ? Đó đều là bậy bạ, giống như một người chỉ biết ngu hiếu, căn bản chính là kẻ ngu ngốc, cuối cùng biến thành cả đời mình cũng bị hủy. Còn chỉ lo cho lão bà, quan tâm lão bà, mà đã quên nương, thì đó chính là muốn thiên lôi đánh xuống.
Vương Đồng Tỏa cũng không có chối từ Vương Nhị Bảo và Vương Tứ Bảo tới hỗ trợ, chất nhi của mình, tự mình biết nếu không cho bọn nó làm, ngược lại trong lòng bọn nó sẽ khó chịu.
Mà Vương Cúc Nhi nghe được cha mình bị rắn cắn, cũng từ trên huyện trở lại, lần này Phan Hồng không đến được, bởi vì trong cửa hàng đúng là thời điểm bận rộn, hắn và ông thông gia đều không buông tay ra được. Nhưng mà để cho người mang đến rất nhiều thuốc bổ, cho dù là mấy người a di cũng để cho Vương Cúc Nhi đi theo mang theo rất nhiều thứ về.
Thích thị sẵng giọng: "Con đây là làm gì, mới xuất giá mà cứ khách khí như vậy? Mang nhiều thứ như vậy làm gì? Các con không cần sống sao?"
Vương Cúc Nhi nói: "Nương, mấy thứ này đều là tướng công và công công kêu con mang về, là một mảnh tâm ý của bọn họ, bọn họ nói bản thân họ không thể tới đây đều rất ngượng ngùng, đưa chút đồ cũng không có gì, chỉ cần cha con có thể khỏe lại nhanh chút, thì quan trọng hơn hết. Mấy thứ này là của a di và di phu kêu con mang, cái này là cữu cữu và cữu mẫu kêu mang về. Nương, sao cha con lại bị rắn cắn chứ? Con nghe xong cũng sợ tới mức muốn chết." Xuất giá rồi, Vương Cúc Nhi không có ngại ngùng như trước kia, cũng nói nhiều hơn trước kia. Đại khái là cuộc sống hài lòng, trên mặt đỏ bừng.
Nhưng mà lần này về đây, sao phía sau còn đi theo một tiểu nha đầu? Vương Cúc Nhi nhìn lão cha, biết là không có chuyện gì, Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi đều đến hỏi đại tỷ sống thế nào, tỷ phu đối với nàng có tốt không. Thấy Thích thị có chuyện muốn nói một mình với Vương Cúc Nhi, Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi đành đi vào phòng bếp làm đồ ăn tỷ thích.
Thích thị ở bên trong hỏi: "Tiểu nha đầu đi theo con là chuyện làm sao?"
Vương Cúc Nhi nói: "Bình thường công công và tướng công đều đi tới cửa hàng, trong nhà chỉ có một mình con, tướng công sợ con sợ hãi, nên mua một nha hoàn, bình thường quét dọn trong nhà, cũng có thể trò chuyện với con."
"Cúc nhi của chúng ta thật sự thành thiếu phu nhân rồi, nương rất cao hứng, nhưng mà, con cũng phải chú ý, đừng để cho tiểu nha đầu kia chui chỗ trống, đến lúc đó có lằng nhằng với nữ tế thì không tốt! Ài, nương thật sự là lo lắng cho con, sợ con chịu ủy khuất."
Vương Cúc Nhi cười nói: "Nương, tướng công hắn không phải người như vậy, tiểu nha đầu kia mới bao nhiêu tuổi chứ, không có việc gì.""Ta nói là để ngừa vạn nhất, chúng ta cũng không thể không có chút tâm nhãn, có vài người con đối với nàng càng tốt, nàng càng cảm thấy con dễ khi dễ. Trước kia nương đã ăn qua thiệt thòi, cho nên có đôi khi nên cường ngạnh thì phải cường ngạnh."
"Nương, con đã biết." Vương Cúc Nhi nói.
Thích thị hỏi: "Trên người con có động tĩnh hay không?" Gả nữ nhi, cái gì cũng phải quan tâm, trước muốn xem nàng sống có tốt không, sau đó còn phải quan tâm bụng của nàng.
Vương Cúc Nhi vẻ mặt đỏ bừng: "Nương, con mới gả đi qua có bao lâu chứ, sao có thể nhanh như vậy?"
"Không phải nương lo lắng sao? Con vẫn nên nhanh chóng sinh con trai, nương mới có thể đặt tâm vào ở trong bụng. Chờ nương đi miếu nương nương xin lá bùa cho con, đến lúc đó con mang theo, ta chờ ngoại tôn tử ta đi ra đâu."
Những lời này quả nhiên không thích hợp cô nương chưa gả nghe, Vương Phúc Nhi cũng không muốn nghe, tiểu nha đầu kia thì chủ động đi tới muốn giúp Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi làm việc. Bằng không trong tay nàng không có việc làm, thật sự là đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong.
Ài, đều là cha sinh nuôi dưỡng lại thành nha đầu hầu hạ người ta, cũng không phải nhà nào cũng nguyện ý. Vương Hoa Nhi nhớ tới Thanh Mai, cũng không biết hiện tại nàng bị bán đi đâu rồi, có phải cũng gặp được một nhà chủ nhân tốt hay không? Hay là chịu khổ ở nơi nào đó? Cho nên nàng có chút thương tiếc đối với nha đầu kêu Thanh nhi này. Hỏi thăm tình huống trong nhà nàng, Thanh nhi nói: "Trong nhà tỷ muội nhiều, cha ta không nuôi dưỡng nổi, cho nên bán ta đi, tốt xấu cũng có thể thu chút bạc, tỷ muội ta cũng có thể sống được."
Thì ra là trong nhà Thanh nhi cũng đông tỷ muội, mà các trưởng bối cảm thấy đều là hàng lỗ vốn, cho nên rõ ràng bán đi.
Vương Phúc Nhi nghĩ, may mắn mình không phải sinh ra ở trong dạng gia đình kia, bằng không, bị bán thật sự là không có chỗ mà khóc. Cha và nương chưa từng có bởi vì mình là nữ hài tử mà muốn bán mình đi.
Nhìn bộ dáng Thanh nhi cũng mới bảy tám tuổi, thật sự cuộc sống của mình chính là ở trên trời.
Vương Phúc Nhi nói: "Tính tình của tỷ ta tốt lắm, ngươi cẩn thận hầu hạ tỷ của ta, nàng nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."
Thanh nhi vội nói: "Thiếu phu nhân là người tốt, coi ta thành muội tử mà nhìn, ta cũng thích hầu hạ thiếu phu nhân."
Cơm nước xong, Vương Cúc Nhi muốn cáo từ, Thích thị luyến tiếc, nhưng mà nữ nhi gả đi thật là như hắt nước ra ngoài, hiện tại khuê nữ là người Phan gia, tự nhiên hết thảy lấy Phan gia làm chủ, nàng còn phải trở về chăm sóc mấy người Phan Hồng.
Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi lấy một ít quần áo cũ của mình cho Thanh nhi, chẳng qua, cũng là chút tâm ý. Thanh nhi cảm thấy cái mũi ê ẩm, Vương Cúc Nhi cười nói: "Các muội còn sợ tỷ không cho quần áo Thanh nhi mặc à."
"Đại tỷ là đại tỷ, của chúng ta là của chúng ta. Thanh nhi, ngươi cầm." Vương Hoa Nhi nói.
Vương Phúc Nhi cũng không có nói gì, ở đây là cổ đại, muốn nói coi nô bộc trở thành muội tử mà nhìn, vậy thì tuyệt đối không thể nào nói nổi. Người giống như đại tỷ phỏng chừng cũng sẽ không thật sự nghĩ như vậy, cho mấy bộ quần áo này cũng đã có chút bùi ngùi rồi.
Hơn nữa mấy bộ quần áo đều cũng có một ít là các nàng không mặc được, cho Thanh nhi mặc, vừa vặn coi như là ngươi tốt ta cũng tốt. Con người đều là động vật có cảm tình, trong lòng Vương Phúc Nhi cũng hy vọng Thanh nhi có thể cẩn thận hầu hạ đại tỷ. Đương nhiên không phải nói cho vài món quần áo thì đã lung lạc được người ta, ở đây còn có suy nghĩ một chút là nếu cha mẹ Thanh nhi giống như phụ mẫu của mình, thì bây giờ nàng còn cảm giác là khuê nữ được trong nhà yêu thương. Nói như thế nào đây? Có chút đồng tình đi.
Mà Vương Hoa Nhi là từ Thanh nhi nghĩ tới Thanh Mai, hy vọng Thanh Mai có thể giống như Thanh nhi gặp được người trong sạch, bạn chơi từ thơ ấu, nay không biết ở nơi nào, trong lòng Vương Hoa Nhi khẳng định là khó chịu.
Tiễn bước Vương Cúc Nhi, Thích thị cũng thu hồi mấy thứ thuốc bổ này, chọn ra mấy thứ, đưa đi qua cho Triệu thị và Vương lão đầu. Ài, thời gian thật sự trôi qua nhanh, cũng phải bắt đầu tìm người làm mai cho Hoa nhi rồi. Trước định ra, sau đó để cho Hoa nhi ở nhà ngốc hai năm, mài bớt tính tình, sau đó gả đến nhà chồng mới không ăn thiệt thòi.
Không thể hoang mang rối loạn giống như Cúc nhi được, Thích thị tính toán, quá vài ngày đi miếu nương nương xin lá bùa cầu con trai cho khuê nữ. Tuy rằng nàng cũng yêu thích ngoại tôn nữ, nhưng mà nếu khuê nữ có thể lần đầu được con trai thì bà an tâm không ít. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Cúc nhi có thể có tin tức tốt nhanh chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.