Chương 10
Tg Thi Tử
21/08/2023
Cô nằm ngục trên bàn đưa tay ôm lấy bụng khi nghe Hàn Thần Hạo hỏi thì cố gắng ngước mặt lên mà trả lời:
"Bụng con đau quá..."
Thấy khuôn mặt trắng bệch của cô cắt không ra giọt máu thì ngay lặp tức hắn cúi người đưa tay bế cô lên rời khỏi phòng, xuống lầu anh đưa mắt nhìn thì thấy quản gia đang đi từ trong phòng ăn ra liền lên tiếng:
"Quản gia mau cho người lấy xe lại đây."
Quản gia An nghe thấy hắn gọi thì đưa mắt nhìn thấy hắn đang ôm lấy cô liền nhanh chóng đi gọi cho tài xế.
Khoảng 15 phút sau thì cô được đưa vào bệnh viện, tại phòng cấp cứu cô được các bác sĩ ra sức cứu chữa.
Hắn đứng bên ngoài đưa mắt nhìn chầm vào cánh cửa phòng cấp cứu hai tay đang lại với nhau khuôn mặt hắn hiện lên sự lo lắng bất an trong lòng.
Một lúc sau đèn phòng cấp cứu cũng đã tắt các bác sĩ mở cửa đi ra ngoài, khi anh thấy bọn họ đi ra thì nhanh chân đi đến trước mặt mà lạnh giọng hỏi:
"Sao rồi... con bé sao rồi?"
Nghe hắn hỏi vậy thì một bác sĩ trong nhóm nhìn ra rồi đưa tay ra hiệu hắn bình tĩnh lại rồi lên tiếng trả lời:
"Bệnh nhân bị bệnh dạ dày cấp tính... ăn phải đồ nóng cay nên mới phát bệnh... Hàn tiên sinh sau khi bệnh nhân tỉnh dậy thì hãy cho cô ấy ă những món thanh đạm là được... còn nữa nếu bệnh cứ kéo dài mãi thì cũng sẽ rất nguy hiểm."
Hắn nghe bác sĩ nói vậy thì gật đầu sau đó liền bỏ mặt bọn họ lại rồi nhanh chóng đi theo cô trở về phòng bệnh.
Ngồi bên cạnh giường bệnh hắn đưa mắt nhìn cô thấy khuôn mặt cô xanh xao thì cảm thấy bản thân rất đau lòng, đưa tay chạm lên khuôn mặt cô rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô mà thì thầm:
"Uyển nhi... em có biết em làm tôi lo lắng sợ hãi đến mức nào không...?"
Ngồi với cô một lát thì hắn đi ra ngoài đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại bấm gọi cho Trình Thiên Vĩ.
Bên đây anh ta đang ngồi tại quám bar uống rượu thì nhận được điện thoại thấy số của hắn xuất hiện trên màng hình thì anh ta nhướng mày lên một cái rồi bắt máy:
"Alo... Hàn Thần Hạo sao cậu lại gọi cho tôi vào giờ này... không ngủ được sao... tôi đang ở chỗ cũ nếu được thì hãy đến đây uống vài ly đi."
Vừa nhắc máy thì anh ta đã thao thao bất tuyệt mà nói, Hàn Thần Hạo nghe anh ta nói vậy thì cau mày rồi lạnh giọng:
"Tất cả công việc tại tập đoàn của Uyển Uyển cậu tự mình đi mà giải quyết hết đi."
Trình Thiên Vĩ vừa nghe điện thoại vừa cầm ly uống rượu khi nghe hắn nói vậy thì không nhịn được mà sặc rượu một cái ho lên vài tiếng mà hỏi:
"Này... ý cậu là sao đây hả... tại sao công việc của tiểu Uyển lại giao cho tôi làm chứ?"
Hắn nghe anh ta hỏi vậy thì nghiến răng nghiến lợi lạnh giọng mà đáp:
"Còn không phải tại cậu sao... tôi cho phép cậu đưa tiểu Uyển đi ăn lẩu chưa hả... bây giờ còn bé phải nhập viện rồi đó."
Trình Thiên Vĩ nghe hắn nói cô bị nhập viện thì hoảng hốt đứng bật dậy rồi hỏi:
"Thần Hạo con bé sao rồi... sao lại nhập viện hả?"
"Còn không phải do cậu sao... con bé đang bị bệnh dạ dày mà cậu đưa nó đi ăn lẩu sao hả?"
Sau cuộc gọi thì hắn quay trở về phòng bệnh của cô. Sáng hôm sau, hắn đang nằm trên sofa ngủ thì nghe thấy tiếng động liền tỉnh dậy thì thấy cô đang cố ngượng mình ngồi dậy nên đã làm cho chiếc giường bệnh vang nhẹ lên.
Thấy như vậy thì hắn liền đứng dậy đi đến đỡ cô ngồi dựa vào thành giường rồi lên tiếng hỏi:
"Con thấy trong người sao rồi... có còn đau chỗ nào nữa không?"
Nghe hắn hỏi thì cô đưa mắt nhìn rồi mím môi lắc đầu nói:
"Con không sao rồi... ba nuôi chúng ta có thể xuất viện."
"Bụng con đau quá..."
Thấy khuôn mặt trắng bệch của cô cắt không ra giọt máu thì ngay lặp tức hắn cúi người đưa tay bế cô lên rời khỏi phòng, xuống lầu anh đưa mắt nhìn thì thấy quản gia đang đi từ trong phòng ăn ra liền lên tiếng:
"Quản gia mau cho người lấy xe lại đây."
Quản gia An nghe thấy hắn gọi thì đưa mắt nhìn thấy hắn đang ôm lấy cô liền nhanh chóng đi gọi cho tài xế.
Khoảng 15 phút sau thì cô được đưa vào bệnh viện, tại phòng cấp cứu cô được các bác sĩ ra sức cứu chữa.
Hắn đứng bên ngoài đưa mắt nhìn chầm vào cánh cửa phòng cấp cứu hai tay đang lại với nhau khuôn mặt hắn hiện lên sự lo lắng bất an trong lòng.
Một lúc sau đèn phòng cấp cứu cũng đã tắt các bác sĩ mở cửa đi ra ngoài, khi anh thấy bọn họ đi ra thì nhanh chân đi đến trước mặt mà lạnh giọng hỏi:
"Sao rồi... con bé sao rồi?"
Nghe hắn hỏi vậy thì một bác sĩ trong nhóm nhìn ra rồi đưa tay ra hiệu hắn bình tĩnh lại rồi lên tiếng trả lời:
"Bệnh nhân bị bệnh dạ dày cấp tính... ăn phải đồ nóng cay nên mới phát bệnh... Hàn tiên sinh sau khi bệnh nhân tỉnh dậy thì hãy cho cô ấy ă những món thanh đạm là được... còn nữa nếu bệnh cứ kéo dài mãi thì cũng sẽ rất nguy hiểm."
Hắn nghe bác sĩ nói vậy thì gật đầu sau đó liền bỏ mặt bọn họ lại rồi nhanh chóng đi theo cô trở về phòng bệnh.
Ngồi bên cạnh giường bệnh hắn đưa mắt nhìn cô thấy khuôn mặt cô xanh xao thì cảm thấy bản thân rất đau lòng, đưa tay chạm lên khuôn mặt cô rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô mà thì thầm:
"Uyển nhi... em có biết em làm tôi lo lắng sợ hãi đến mức nào không...?"
Ngồi với cô một lát thì hắn đi ra ngoài đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại bấm gọi cho Trình Thiên Vĩ.
Bên đây anh ta đang ngồi tại quám bar uống rượu thì nhận được điện thoại thấy số của hắn xuất hiện trên màng hình thì anh ta nhướng mày lên một cái rồi bắt máy:
"Alo... Hàn Thần Hạo sao cậu lại gọi cho tôi vào giờ này... không ngủ được sao... tôi đang ở chỗ cũ nếu được thì hãy đến đây uống vài ly đi."
Vừa nhắc máy thì anh ta đã thao thao bất tuyệt mà nói, Hàn Thần Hạo nghe anh ta nói vậy thì cau mày rồi lạnh giọng:
"Tất cả công việc tại tập đoàn của Uyển Uyển cậu tự mình đi mà giải quyết hết đi."
Trình Thiên Vĩ vừa nghe điện thoại vừa cầm ly uống rượu khi nghe hắn nói vậy thì không nhịn được mà sặc rượu một cái ho lên vài tiếng mà hỏi:
"Này... ý cậu là sao đây hả... tại sao công việc của tiểu Uyển lại giao cho tôi làm chứ?"
Hắn nghe anh ta hỏi vậy thì nghiến răng nghiến lợi lạnh giọng mà đáp:
"Còn không phải tại cậu sao... tôi cho phép cậu đưa tiểu Uyển đi ăn lẩu chưa hả... bây giờ còn bé phải nhập viện rồi đó."
Trình Thiên Vĩ nghe hắn nói cô bị nhập viện thì hoảng hốt đứng bật dậy rồi hỏi:
"Thần Hạo con bé sao rồi... sao lại nhập viện hả?"
"Còn không phải do cậu sao... con bé đang bị bệnh dạ dày mà cậu đưa nó đi ăn lẩu sao hả?"
Sau cuộc gọi thì hắn quay trở về phòng bệnh của cô. Sáng hôm sau, hắn đang nằm trên sofa ngủ thì nghe thấy tiếng động liền tỉnh dậy thì thấy cô đang cố ngượng mình ngồi dậy nên đã làm cho chiếc giường bệnh vang nhẹ lên.
Thấy như vậy thì hắn liền đứng dậy đi đến đỡ cô ngồi dựa vào thành giường rồi lên tiếng hỏi:
"Con thấy trong người sao rồi... có còn đau chỗ nào nữa không?"
Nghe hắn hỏi thì cô đưa mắt nhìn rồi mím môi lắc đầu nói:
"Con không sao rồi... ba nuôi chúng ta có thể xuất viện."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.