Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ

Chương 57

Da Thanh Oa

22/04/2022

Lúc này, Bạch Yên Nhiên và đám buôn người cũng không biết quá trình trao đổi của bọn họ đang bị nghe lén. Nghe thấy cô ta nói muốn đem Liễu Nhiên bán đi làm con dâu nuôi từ bé cho người khác, vẻ mặt 3 người Bối Kim Long, Kha Viêm và Liễu Văn đều khó coi.

Bối Kim Long an ủi 2 người đằng sau: “Mấy đứa không cần lo lắng, lấy năng lực của Nhiên ca mà nói, còn chưa biết ai bán ai đâu!”

Kha Viêm nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Nếu con bé bị chụp thuốc mê thì sao?”

Bối Kim Long: “……” Vậy thì chúa cũng không cứu nổi.

Vừa nghe nói em gái khả năng cao sẽ bị gây mê, Liễu Văn tức giận đến mức cả người phát run: “Nếu bọn súc sinh kia dám động đến em gái của ông, ha, ông đây liều mạng với bọn họ!!!”

Hai mắt hắn hằn tơ máu, vừa nhìn đường vừa sốt ruột hỏi Bối Kim Long: “Tới nơi chưa?”

Anh có chút do dự, nói: “Chắc là sắp tới rồi. Toạ độ ngôi làng trên bản đồ cũng không kỹ càng tỉ mỉ, có chỗ thậm chí chỉ là một cái chấm, chỉ có thể căn cứ vào định vị chung mà đoán phương hướng. Nhưng mà xung quanh đây cũng có vài thôn làng thôi, ngôi làng ở dưới kia chắc là nơi chúng ta cần tìm.”

Kha Viêm vẻ mặt nghiêm túc, Liễu Nhiên thật sự là quá liều lĩnh. Chẳng lẽ nàng cho rằng bản thân trọng sinh trở về nên có thể muốn làm gì thì làm sao?!

Cậu không phải siêu nhân gì đó, nhưng cũng biết năng lực của mình sẽ khiến việc sinh hoạt sau khi trọng sinh trở nên rất dễ dàng.

Nhưng Kha Viêm cũng không dám để lộ quá mức vì sợ có một ngày bị kẻ thù tìm tới.

Không phải cậu không thể làm gì, chẳng qua Kha Viêm cảm thấy còn chưa đến lúc mà thôi.

Liễu Nhiên mới 10 tuổi mà cũng dám lăn vào hang ổ của bọn buôn người, này là dũng cảm hay ngu xuẩn vậy?

Kha Viêm càng nghĩ càng tức, ánh mắt cũng càng thêm lạnh băng.

Lúc này, giọng của Bạch Yên Nhiên truyền ra từ máy tính trên đùi cậu: “Còn chưa bán được? Phế vật, tôi tốn 100 vạn nhờ mấy người, hiệu suất tệ thế sao?”

Bọn buôn người có lẽ cũng bực mình vì giọng điệu của cô ta, lời nói không quá dễ chịu: “Mày nghĩ bán người dễ lắm à?”

Bạch Yên Nhiên: “Các anh không phải dân chuyên nghiệp sao!!!”

Một giọng nam khác cũng cực kì tức giận: “Mày giỏi thì đừng có tìm người bắt cóc hộ!”

Bạch Yên Nhiên nghe xong lời này càng cáu: “Nếu tôi tự làm được thì tốn 100 vạn nhờ các anh làm gì?”

Cô ta nghĩ đến bộ dáng khoe khoang của con bitch kia, nghĩ đến ánh mắt khinh miệt của nó lúc thăm tù. Nghĩ lại chính mình lúc từ Mỹ về nước đã hi vọng vào tương lai thế nào, nghĩ về tấm bằng tốt nghiệp trường Đại học nổi tiếng mà bản thân có, và những cuộc điện thoại từ các công ty lớn sau khi cô ta nộp sơ yếu lý lịch.

Vào thời điểm đó, kinh doanh quán cà phê chỉ là việc làm tạm thời, Bạch Yên Nhiên đã được một công ty công nghệ tư nhân phỏng vấn và có định mức lương tầm 30.000 nguyên một tháng. Một tương lai tương sáng tốt đẹp như vậy, nhưng cô ta lại bị bắt vào tù.

Sơ yếu lý lịch đẹp đến mấy mà có tiền án hình sự thì tất cả cố gắng của Bạch Yên Nhiên cũng uổng phí mà thôi.

Mà Liễu gia thì sao? Sau khi hại cô ta ra nông nỗi này lại mở một chuỗi cửa hàng trà sữa trên toàn quốc, hàng tháng thu vào mấy chục vạn, sống sung sướng an nhàn.

Dưới hoàn cảnh xuất thân như vậy, sau này Liễu Nhiên muốn học trường nào mà chẳng được? Cho dù đi du học cũng không cần vừa học vừa làm vừa chăm con giống mình. ( Ũa, ai biểu chơi 419? Sinh con ra còn than phải chăm con???:D)

Tiền của Liễu gia có thể giúp nó ở nước ngoài dù thảnh thơi nhàn nhã cũng lấy được bằng tốt nghiệp.

Mà mình đã cố gắng nhiều như vậy, tất cả tiền đồ đều bị một đứa bé huỷ hoại. Ai cam tâm nổi chứ?

Vì hủy diệt Liễu Nhiên, cho dù phải hủy hoại bản thân, cô ta cũng nguyện ý.

Nghe được lời Bạch Yên Nhiên nói, người đàn ông cuối cùng vẫn lui một bước: “Đã biết đã biết, bọn tao tìm được người mua rồi.”

Hai người lại trao đổi một chút, đại khái là Bạch Yên Nhiên muốn bọn họ bán Liễu Nhiên cho người đã nghèo lại còn xấu nhất vùng.

Chưa bàn đến việc mấy người Kha Viêm nghe xong lời cô ta nói thì tức giận thế nào, ở bên kia, đám người lái buôn cúp điện thoại, trưởng làng quyết định: “Vẫn nên bán thôi, làm ngành này phiền nhất là phải tiếp xúc với cảnh sát. Nếu chúng ta giữ con bé kia làm con tin thì phải gọi cho cha mẹ nó, bọn họ khẳng định sẽ báo cảnh. Cách này không an toàn!”

2 người còn lại nghĩ nghĩ, đúng là như vậy, tên đáng khinh liền đứng dậy ra ngoài kêu Liễu Nhiên: “Bé con, chuẩn bị một chút, bọn chú mang cháu tìm ba ba đây.”

Nàng ném xuống que gỗ nhỏ trong tay, kế hoạch ban đầu cũng thay đổi. Nếu đã muốn bắt Bạch Yên Nhiên thì tiện thể tóm nốt đám người này đi.

Liễu Nhiên đứng dậy phủi phủi quần áo, nhìn những người phụ nữ đã chết lặng như máy móc cách đó không xa một chút, rồi quay đầu cười, nói với tên đáng khinh nam: “Vâng.”

Vợ trưởng làng đang giặt quần áo bên cạnh giếng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại nhanh chóng cúi đầu tiếp tục công việc đang làm.

Tên đáng khinh và tóc Địa Trung Hải ở trong phòng sửa sang một chút, cầm không ít thức ăn để dự trữ lúc đi đường, sau đó liền mang theo Liễu Nhiên đi ra ngoài.

Nhà trưởng làng ở tận cuối làng, nàng đi theo bọn họ một đoạn đường ngắn, đột nhiên chỉ vào một cái chuồng lợn, hỏi: “Lúc nãy cháu đi ra ngoài chơi thấy một chị ở trong chuồng lợn kia, thật kỳ lạ, sao chị ấy lại ở đó?”

Tên đáng khinh giật mình, sau đó lập tức cười, nói: “Chị đó đang chơi trò chơi ấy mà!”

Liễu Nhiên híp mắt: “Chơi trò chơi? Chơi với lợn sao?” Nàng lộc cộc chạy đến chuồng lợn, bò lên trên đầu tường, chỉ thấy một cô gái bị xích sắt khoá lại, hai mắt vô hồn; bên cạnh là 3 con lợn vừa béo vừa trắng.

Liễu Nhiên hỏi hắn ta: “Đây là trò gì vậy? Chú chơi cho cháu xem đi.”

Tên đáng khinh liền nói: “Không chơi không chơi, hiện tại không có thời gian đâu, chúng ta phải đến tìm ba ba của cháu.”

Liễu Nhiên nhìn hắn ta một cái, trực tiếp ngồi xổm xuống: “Cháu mặc kệ, chú không chơi thì cháu không đi.”

Tên đáng khinh lập tức khó xử, tóc Địa Trung Hải trào phúng: “Mày bị ngu à? Dỗ nó làm quái gì, đi qua bế lên đi! Ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này nó còn kêu được ra cảnh sát à?”

“Bế cháu đi?” Liễu Nhiên chậm rãi đứng lên, vẻ mặt âm trầm.

2 người đàn ông vừa nhìn cảnh này thì trong lòng run run một chút, tuy nhiên nghĩ nàng chỉ là đứa bé mà thôi. Kết quả, đứa bé kia chậm rãi nâng lên chân phải, dùng sức đá lên chiếc cối xay bên cạnh, vật thể nháy mắt chia thành hai nửa, giống như đã bị cắt qua vậy.

Hở? Hai người đang ông đồng thời sửng sốt.

Liễu Nhiên hài lòng nhìn thoáng qua cối xay, sau đó lại nhìn về phía hai người đối diện: “Ba ba nói rằng cháu là bé gái khoẻ nhất trên đời, không ai có thể bắt cháu đi!”

Tóc Địa Trung Hải: “……” Mẹ nó đây gọi là khoẻ bình thường à?

Tên đáng khinh: “……” Ba mày bịa chuyện cũng giỏi đấy!

Liễu Nhiên duỗi ngón tay chỉ vào chuồng lợn: “Hiện tại cháu muốn xem các chú chơi trò 'Ai là lợn' này.”

Tóc Địa Trung Hải ngơ vài giây, cúi đầu yên lặng nhìn một nửa cối xay trên mặt đất. Cuối cùng, hắn ta đẩy tên đáng khinh bên cạnh một chút: “Mày đi đi, chơi chút cho nó nhìn.”

Tên đáng khinh: “Hả?”

Liễu Nhiên vui vẻ mà mở cửa chuồng lợn: “Nhanh đi, cháu muốn xem.”

Tên đáng khinh: “……”

Mấy con lợn thấy cửa mở liền chạy ra, Liễu Nhiên nhìn thoáng qua, lạnh lùng mà nhấc chân đá về.

Con lợn 200 cân kêu rên một tiếng, bay xa 1m nằm liệt trong chuồng.

Tóc Địa Trung Hải: “……”

Tên đáng khinh: “……”

Liễu Nhiên tươi cười hài lòng, ngây thơ đáng yêu như thiên sứ.

Vị “thiên sứ” này quay đầu nhìn bọn họ, hai mắt to tròn như nho đen, chỉ tay vào chuồng lợn nói: “Nhanh nhanh nhanh, cháu muốn xem.”

Bản tính trẻ con và sự đáng yêu của Liễu Nhiên làm cho bọn họ cảm giác không chế nàng không khó, chỉ là con lợn vừa bị đá bay kia vẫn đang nằm không dậy nổi. Hai con lợn khác cũng không dám chạy ra, tóc Địa Trung Hải đột nhiên phát hiện con oắt này còn khá khó bắt.



Tên đáng khinh nghiêm túc nhìn chuồng lợn: “Chỗ đấy bẩn lắm.”

Liễu Nhiên liền nhón mũi chân nhìn cô gái trong chuồng. Cô mặc một bộ váy trắng rách rưới, hai tay ôm đầu gối ngồi ở một góc. Cho dù Liễu Nhiên mở cửa, cô gái cũng không chạy ra ngoài.

Tất nhiên chủ yếu là do cô đã bị xích lại. Vì giãy dụa trong thời gian dài mà trên cổ tay cô gái xuất hiện một vòng vết thương đầy máu khô làm người ta sợ hãi.

Liễu Nhiên bĩu môi: “Nhưng mà chị ấy chơi rất vui nha! Cháu muốn nhìn các chú chơi.”

Tiếng động ầm ĩ to như vậy cũng không khiến cô gái có chút phản ứng nào, tên đáng khinh nhìn về phía đồng bọn.

Tóc Địa Trung Hải nhỏ giọng nói với hắn ta: “Không nghĩ tới gặp phải con oắt sức lực lớn như vậy. Hiện tại bắt cũng không được, để người chạy thì phiền toái. Mày thuận theo nó một lúc, tao đi lấy thuốc mê, nhanh lắm. Hít phải thuốc mê thì khoẻ đến đâu cũng ngất thôi.”

Tên đáng khinh nghe hắn ta nói như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu, sau đó chậm rì rì đi đến bên cạnh Liễu Nhiên.

Hắn ta đang định đi vào, nàng liền chỉ vào chân của cô gái: “Chị ấy không đi giày, sao chú còn đi?”

Tên đáng khinh nhìn phân lợn vương vãi khắp nơi, khó xử mà nói: “…… Không cần cởi được không? Chơi một chút liền phải đi rồi.”

Liễu Nhiên nhìn vào bên trong, trên mặt đất đều là phân lợn, vừa bẩn vừa thối. Nhưng mà nàng là người từng sống trong biển máu và xác chết, cho nên đối với Liễu Nhiên, thứ này quá tầm thường.

“Không được, phải cởi. Chơi giống nhau cơ, cháu muốn nhìn.”

Tên đáng khinh vẻ mặt nhăn như ăn mướp đắng. Dưới sự ép buộc của nàng, hắn ta cởi giày, sau đó chịu đựng cảm giác nhớp nháp ghê tởm của phân lợn trên mặt đất mà đi vào.

Sự oanh tạc khứu giác và xúc giác làm tên đáng khinh suýt nữa thì nôn ra.

Vừa đi vào, cô gái đang ngồi đột nhiên hét lên rồi nhào tới. Hắn ta không nghĩ tới cô còn dám phản kháng, vội vàng giơ tay che mặt, cô gái liền bắt lấy và cắn mạnh vào cánh tay của tên đáng khinh.

Liễu Nhiên đứng ở một bên cũng giật mình, lẳng lặng nhìn, lúc cô gái nhào lên thật sự trông rất giống tang thi ở thế kỷ 41.

Nhưng mà, một bên là người chết, một bên là người sống.

Tên kia bị cắn đau liền hét lên một tiếng, cô gái dùng hết toàn lực, sống chết cắn xuống một khối thịt từ cánh tay của hắn ta.

Chưa hết, sau khi cắn xong, cô giống như phát điên mà nhào lên người tên đáng khinh. Tuy tên đó sức lực lớn nhưng sự tấn công dồn dập bất chấp mọi thứ của cô gái cũng khiến hắn ta ăn đủ đau khổ.

Hai người lăn lộn trên mặt đất, Liễu Nhiên ở trên đầu tường lạnh lùng nhìn. Chỉ thấy cô gái điên cuồng cắn, người đàn ông vội vàng đánh trả làm phân lợn đều dính lên người họ.

Tên đáng khinh vừa đẩy đầu cô gái kia sang một bên vừa hô to: “Cứu mạng!”

Hắn ta liếc mắt một cái đã thấy Liễu Nhiên. Lúc này trên mặt nàng mang theo nụ cười thờ ơ, vẻ mặt lạnh nhạt lại vô tình nhìn mình.

Tên đáng khinh liền vươn tay hướng về phía Liễu Nhiên: “Cháu gái nhỏ, mau tới kéo chú lên đi!” Lấy sức lực của con bé, cứu mình là chuyện dễ như trở bàn tay mà.

Liễu Nhiên thanh âm trong trẻo: “Không thích, dơ.”

Tên đáng khinh dụ dỗ: “Con đàn bà này điên rồi, cứ cắn chú mãi, cháu không giúp chú sao? Cháu không phải là đứa bé ngoan à?”

Liễu Nhiên rũ mắt nhìn con lợn từ từ chạy ra khỏi chuồng, phảng phất đang thưởng thức cảnh lợn bỏ trốn, cũng không lập tức đáp lại hắn ta.

Thấy nàng không để ý tới mình, tên đáng khinh liền giãy giụa, vừa đẩy vừa giơ tay đánh cô gái.

Cơ mà cô gái kia mạnh mẽ đến ngạc nhiên, cũng không để ý việc mình bị đánh, lập tức nhào lên làm hắn ta thoát không được.

Lúc này Liễu Nhiên mới lấy thái độ khó hiểu mà hỏi: “Ai nói cháu là bé ngoan?” Nàng sờ sờ cằm: “Làm gì có ai thuê người xấu đến bắt bé ngoan chứ? Bởi vì không phải bé ngoan nên cái dì kia mới không thích cháu, kêu mấy chú tới bắt cháu á!”

Liễu Nhiên bình tĩnh đến lạ thường, thế nên người đàn ông nghe xong cũng chưa phản ứng kịp.

Một hồi lâu, hắn ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía nàng: “Mày biết?”

Liễu Nhiên cười: “Biết a!”

Thấy nàng bình tĩnh như vậy, tên đáng khinh cuối cùng cũng hiểu ra: “Mày, mày cố ý?”

Liễu Nhiên đưa hai tay chống má, nói: “Hình phạt của việc bắt cóc chưa thành và bắt cóc thành công khác nhau mà, đúng không?”. Đam Mỹ Hài

Hai mắt tên đáng khinh trừng lớn, hiển nhiên, hắn ta đã ngầm hiểu nàng muốn nói gì.

Liễu Nhiên lộ ra một nụ cười có thể nói là độc ác: “Cháu muốn dì ấy vào tù.”

Tên đáng khinh cuối cùng cũng hiểu tại sao người phụ nữ kia muốn bắt đứa nhỏ này, nó, nó, nó quả thật chính là……

“Ác ma!!!” Hắn ta chỉ vào Liễu Nhiên mà gào lên.

Nàng cong cong khóe miệng: “Chú nói cháu á? Thật kỳ lạ nha, rõ ràng các người mới là ác ma mà!” Nói xong, Liễu Nhiên nhảy xuống đầu tường, đứng ở trong chuồng lợn.

Lực đạo rơi xuống làm bắn phân lợn lên mặt tên đáng khinh, nàng đi thẳng đến trước mặt hắn ta, vô tội nói: “Mấy người mới là ác ma, còn chế tạo ra rất nhiều ác ma. Cháu muốn kêu chú cảnh sát đến bắt mấy người!”

Tên đáng khinh nam định kêu gào tiếp nhưng lại thấy đồng bọn cầm một chiếc khăn bông lén lút đi đến.

Tên đáng khinh liền đắc ý mà cười: “Thế à? Để tao chống mắt lên xem cảnh sát bắt mày hay là bắt tao nha.” Chờ mày hôn mê, lúc tỉnh lại cũng đã ở trong nhà "chồng" rồi. Ha ha ha ha ha……

Vừa mới nói xong, tóc Địa Trung Hải cầm khăn bông nhào tới, Liễu Nhiên dịch sang bên cạnh làm hắn ta vồ hụt.

Tóc Địa Trung Hải ngã cắm mặt vào bãi phân, còn chưa kịp đứng dậy thì bị Liễu Nhiên dùng chân đạp lên đầu.

Tóc Địa Trung Hải: “……”

“Thật khờ.” Liễu Nhiên nhịn không được cảm thán: “Trên mặt đất có bóng kìa, cái bóng to như vậy mà chú nhìn không thấy, chẳng lẽ cháu cũng không thấy sao?”

Tóc Địa Trung Hải: “Ô ô ô ô ô!”

Nàng lại nhìn về phía tên đáng khinh: “Chú hỏi cảnh sát bắt cháu hay là bắt chú á? Chú ngốc vậy, cảnh sát đương nhiên sẽ bắt người xấu rồi! Cái chú đang nằm này cũng rất ngốc a. Cháu đã nói cháu rất khoẻ rồi, cho dù chú ấy dùng khăn tẩm thuốc mê bịt mũi cháu, cháu dùng một đấm thôi cũng có thể đánh lại. Vậy chẳng phải thuốc còn chưa phát huy tác dụng thì chú ấy đã bị cháu đánh chết sao?”

Tên đáng khinh run lên một chút, lại đắc ý mà nói: “Mày cho rằng cảnh sát đến là được à? Phụ nữ ở đây rất nhanh sẽ bị đưa đi, có ở lại thì cũng không dám hé răng đâu.”

Liễu Nhiên híp mắt: “Vậy cháu sẽ làm bọn họ nói chuyện.”

Hai người kia tuy rằng đang bị khống chế, nhưng lại bởi vì lời này mà cười.

Bọn họ đã chứng kiến nhiều rồi, đám con gái lúc mới bắt về đều sẽ bỏ trốn. Nhưng chỉ cần bắt lại rồi đánh vài lần liền ngoan ngoãn.

Mấy đứa ngoan cường chống đối, không phải là bị nhốt trong chuồng lợn như thế này sao?

Mà đến cảnh sát đã đến nơi này kiểm tra hơn mấy chục lần, có lần nào nắm thóp được đâu?

Hai người cười chưa đến 2 giây, trưởng làng đột nhiên từ trong nhà vọt ra, vừa kêu vừa gọi điện cho người phụ trách loa: “Mau phát loa thông báo, cảnh sát sắp tới rồi.”

Làng này buôn bán trẻ em và phụ nữ, tất nhiên cũng có ám hiệu liên lạc riêng. Thực mau, khắp thôn vang vọng tiếng loa: “Quỷ tới rồi, giấu kĩ đồ ăn.”

Tiếng loa vừa dứt, khắp nơi đều có người đi lại và tiếng mắng chửi chói tai.

Mà chủ nhân căn nhà mà Liễu Nhiên đang đứng cũng từ nơi xa gấp gáp trở về, vừa đi vừa mắng: “Lại tới, lại tới, lại tới, có cái quái gì mà tra? Ngày nào cũng tra, sao cái số tôi lại khổ thế này?! Người ta tiêu tiền mua đều là hàng tốt, vừa ngoan vừa đẹp. Mẹ, mình thì mua trúng đứa đanh đá, mỗi lần quỷ tới lại phải mang nó vào núi.”

Cô gái trong chuồng lợn nghe được giọng nói này dường như bị doạ sợ, trừng mắt nhìn về phía cửa chuồng.

Người đàn bà kia thấy cửa chuồng lợn không đóng liền thét chói tai: “Đm, đứa nào mở cửa chuồng lợn nhà tao? Lợn của tao a a a a!”



Thừa dịp cô gái ngẩn ngơ, tên đáng khinh vội vàng đẩy cô ra khỏi người mình.

Hắn ta ngồi dậy trốn sang một bên, cô gái vì bị xích sắt hạn chế phạm vi di chuyển nên quay sang tấn công tóc Địa Trung Hải trên mặt đất.

Liễu Nhiên thấy cô chỉ công kích tóc Địa Trung Hải, cũng không dẫm đầu hắn ta nữa mà nhìn về phía tên đáng khinh: “Nhìn đi, cảnh sát tới rồi.”

Hắn ta nghĩ mãi không ra: "Tao đã kiểm tra cặp sách của mày, bên trong không có thiết bị điện tử nào cả. Hơn nữa từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, mày vẫn luôn bị bọn tao giám sát, sao mày có thể báo nguy?”

Liễu Nhiên: “Ai nói với chú là trong cặp sách không có thì chỗ khác cũng không có? Hơn nữa, tại sao người báo nguy nhất định phải là cháu?”

Tên đáng khinh ngẩn ngơ, không phải con oắt này báo nguy? Vậy là ai?

“Đúng vậy, con bé có đồng bọn.”

Một giọng nói từ góc khuất truyền đến, tên đáng khinh nghe được thì kinh ngạc một chút, nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Liễu Văn và Kha Viêm đi ra từ ngã rẽ, nhìn hắn ta mà nói: “Em ấy còn có anh trai a!”

Người đàn bà ở cửa đã hiểu ra là Liễu Nhiên định phá quán, liền lựa chọn câm miệng.

Hơn nữa còn lén lút lui về phía sau định rời khỏi, không nghĩ tới Bối Kim Long đã đứng ở đó, vừa lúc ngăn chặn bà ta.

Tên đáng khinh nhìn 3 người đột nhiên xuất hiện, lạnh lùng mà cười: “Chúng mày nghĩ bản thân vác xác tới là được sao? Tao nói cho chúng mày biết, nếu cảnh sát tìm không thấy bằng chứng, chúng mày sẽ phạm tội lừa dối cảnh sát.”

Kha Viêm nhíu mày: “Lừa dối cảnh sát cái gì? Tội danh thứ nhất của các người không phải bắt cóc trẻ em sao? Chứng cứ chính là bé gái này còn gì, ông cho rằng con bé sẽ bao che cho mình à?”

Tên đáng khinh bèn ngậm miệng vì tính khả thi của việc đó quá thấp.

Hắn ta cuối cùng cũng hiểu, mục đích của đám người này là bé gái chứ không phải là đống "hàng hoá" kia.

Tên đáng khinh lại cười lạnh: “Người làng này vô cùng đoàn kết, hôm nay chúng mày ai cũng không thể ra khỏi đây đâu.”

Liễu Nhiên kinh ngạc: “Còn định giết người diệt khẩu sao?”

Tên đáng khinh cười hừ hừ, nàng búng tay tanh tách.

“Xem ra các người làm không ít chuyện xấu, có cả giết người đúng không? Kha Viêm, bọn họ có thể tính thêm tội giết người không?”

Kha Viêm cười lạnh: “Tất nhiên, vừa bắt cóc vừa giết người, làng này quá dơ bẩn.”

Liễu Văn nghe xong, trong lòng run sợ, gào lên với Liễu Nhiên: “Vậy mà nhóc cũng dám chạy đến nơi như này cơ đấy!!!”

Nàng có chút xấu hổ: “À thì, đã có nhiều người bị bắt đến đây rồi, may là còn có em. Em muốn giải cứu bọn họ!!!”

Kha Viêm: “Nhóc cứu nổi sao?”

Liễu Nhiên không phục: “Em sẽ cứu chị đằng kia trước.”

Kha Viêm gật đầu: “Được rồi, vậy nói đi, nhóc định làm gì?”

Liễu Nhiên: “Cảnh sát tới rồi mà?”

Kha Viêm: “Nếu phụ nữ ở đây phối hợp điều tra thì đương nhiên không có vấn đề, nhưng họ đều bị giấu đi rồi. Đám người này mua bán cũng mấy chục năm, kinh nghiệm ứng đối đầy mình, sao có thể dễ dàng bại lộ được.”

Người đàn bà bị Bối Kim Long bắt lấy liền kêu: “Đúng thế đúng thế, mấy người hiện tại nhanh chóng buông tôi ra mà chạy đi, không thì chờ lúc người trong làng tới, họ sẽ không tha cho mấy người.”

Liễu Nhiên híp mắt: “Hiện tại, cái làng này ốc còn không mang nổi mình ốc đâu!”

“Tôi đồng ý phối hợp điều tra.”

Liễu Nhiên vừa mới nói xong, trong chuồng heo truyền đến một giọng nữ khàn khàn. Cô gái gằn từng chữ một, nói rõ ràng rành mạch.

Liễu Nhiên nhìn về phía Kha Viêm: “Anh nghe đi, có người đồng ý điều tra rồi kìa.”

Cậu thu hồi sự lo lắng, bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi, có người nguyện ý phối hợp là tốt, chúng ta cũng có đủ chứng cứ."

Hai người không coi ai ra gì mà trò chuyện, bọn buôn người nghe đến kinh hãi. 2 đứa nhỏ đã quyết định xong vận mệnh của bọn họ.

Liễu Nhiên lộc cộc chạy vào chuồng lợn, thành thạo chém đứt xích sắt trên tay cô gái kia.

Cô gái mang theo cơ thể đầy vết thương đi ra ngoài, nhìn nhìn bốn phía, cười thê lương: “Thì ra bên ngoài trông như thế này.”

Người đàn bà nhìn thấy cô đi ra thì thét to: “Chúng mày không thể thả nó, tao đã tốn một đống tiền mua nó rồi, thả nó thì giết tao luôn đi!”

Bà ta gào khóc, bắt đầu nói bản thân nghèo đến mức nào, để mua một cô vợ cho con trai, bà ta đã tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm.

Nhưng mà, cho dù người đàn bà kia gào khóc lăn lộn thế nào, cũng không được ai đồng tình.

Liễu Nhiên và Kha Viêm đều lạnh lùng nhìn bà ta, Liễu Văn càng tỏ ra cực kì chán ghét: “Bọn buôn người không chết tử tế được, những người biết rõ mà vẫn mua giống như bà cũng làm người ta vô cùng ghê tởm.”

Kha Viêm lấy ra điện thoại ấn vài cái, Liễu Nhiên hỏi: “Anh làm gì thế?”

Kha Viêm: “Giúp cảnh sát sớm tìm được nhóc.”

Liễu Nhiên: “Tìm được em? Anh thì sao?”

Kha Viêm nhíu mày: “Nhóc là người bị hại, nếu không ai đến cứu thì rất nguy hiểm. Cảnh sát đến càng sớm càng tốt, bọn anh sẽ ở phía sau. Vị trí cái hang mà đám người kia dùng để giấu người đã bị anh chuyển cho cảnh sát, tìm được nó chính là tìm được bằng chứng.”

Liễu Nhiên nghĩ nghĩ: “Em đã phát hiện bí mật của bọn buôn người, bọn họ chuẩn bị giết em để diệt khẩu.”

Kha Viêm giật giật khóe miệng: “Nhóc muốn nói gì cũng được.”

Một lúc sau, trong tiếng cãi cọ ồn ào, xe cảnh sát cuối cùng cũng đến.

Họ lục soát khắp nơi, đã có người tìm được Liễu Nhiên.

Cảnh sát rất nhanh liền xác định nàng chính là đứa bé đang mất tích, bởi vậy mọi người đều rất cao hứng, quan tâm hỏi han xem Liễu Nhiên có chuyện gì không.

Nàng lắc đầu, nói: “Không có ạ! Nhưng mà sáng nay hai chú bắt cháu á có nói chuyện điện thoại với một dì, nói là muốn bán cháu cho một ông lão vừa nghèo vừa xấu lại còn thích đánh người.”

Liễu Nhiên tò mò mà quay đầu nhìn về phía cảnh sát: "Thì ra Nhiên Nhiên có thể bán sao?"

Cảnh sát đều đau lòng, trong lòng hung hăng mắng 2 tên lái buôn một trận, sau đó an ủi nàng: “Không có chuyện đó đâu, sao có thể bán Nhiên Nhiên được!”

Liễu Nhiên liền chỉ vào cô gái đằng sau mà nói: “Chị gái kia cũng bị bán đi, bọn họ còn nhốt chị ấy ở chuồng lợn.”

Cảnh sát vừa nghe liền kinh hãi, đi tới gần chuồng lợn, bên trong quả nhiên có một cô gái vẻ mặt dại ra. Hiển nhiên là bị tra tấn lâu dài ở chỗ này.

Mọi người vô cùng đau lòng, Liễu Nhiên lại chỉ chính mình, hỏi: “Nếu cháu bị bán thì cũng phải ở chuồng lợn sao? Cháu không thích đâu.”

Cảnh sát liền xoa đầu nàng: “Yên tâm, cháu sẽ không bị như vậy.” Trong lòng lại chửi rủa đám người thất đức kia một trận.

Mà lúc này, Bạch Yên Nhiên còn chưa biết kế hoạch của mình đã thất bại, cô ta luôn tưởng tượng đến cảnh Liễu Nhiên gả vào nhà nghèo sẽ như thế nào.

Phải ăn đồ tệ nhất, làm việc nhiều nhất, chịu nỗi đau lớn nhất, còn phải sinh con cho đám người quê mùa không học thức.

Ha ha ha ha, chỉ cần nghĩ đến điều đó, Bạch Yên Nhiên liền thấy sảng khoái.

Cô ta ảo tưởng lâu đến mức chuông điện thoại reo cũng không để ý, trên màn hình là số điện thoại quen thuộc của cục cảnh sát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook