Chương 75
Da Thanh Oa
05/06/2022
Sau khi xác nhận rằng Liễu Nhiên muốn đi, tâm trạng Kha Viêm rất tốt,
cảm thấy đi du lịch cùng công ty cũng được, thậm chí có thể nói là lựa
chọn không tệ.
Vì thế, cậu cất điện thoại, vẻ mặt trấn định mà hỏi Trương Ninh: "Đăng ký ở chỗ nào?"
Trương Ninh ngạc nhiên nhìn Kha Viêm, đáp: "Bộ phận nhân sự."
Kha Viêm: "......" Chậc.
So với sự xấu hổ khi gặp lại người mình vừa từ chối, Kha Viêm càng muốn vui vẻ cùng Liễu Nhiên đi du lịch hơn, cho nên cậu cầm tiền đến bộ phận nhân sự.
Tuy nhiên, Lý Tuyết tình cờ vắng mặt, Kha Viêm cũng đỡ phải xấu hổ. Cậu làm thủ tục đăng ký, sau đó nộp 1500 nguyên.
Lúc trở về bàn làm việc, Trương Ninh lại lướt đến bên cạnh Kha Viêm, hỏi: "Vụ người nhà ấy, ai đi cùng cậu?"
Kha Viêm không đáp, chỉ dùng ánh mắt miệt thị mà nhìn người bên cạnh: "Anh tìm ai?"
Trương Ninh thở dài: "Lũ vượn trong ngành lập trình đều FA cả, tôi moi đâu ra người bây giờ? Hiện tại nông thôn cũng phát triển, mẹ tôi muốn đến đây cũng phải mất một đến hai nghìn để mua vé máy bay, tốn kém chứ có được gì đâu."
Kha Viêm: "Có thể tìm bạn bè mà?"
Trương Ninh lại thở dài: "Bạn thân thì bận hết, bạn không thân thì...sợ người ta gây chuyện lắm!"
Kha Viêm liền mặc kệ hắn, bản thân cậu còn đang vui vui vẻ vẻ chờ đi du lịch đây, không cảm thụ được sự bi thương của con người cô đơn nào đó.
Rất nhanh liền có thông báo, 3 ngày sau xuất phát.
Buổi tối, sau khi tan làm, Kha Viêm vui vẻ gọi điện cho Liễu Nhiên: "Nhiên Nhiên, có lịch đi rồi, 3 ngày sau xuất phát, lúc đó anh sẽ đưa em đến sân bay."
Đầu bên kia trầm mặc một lát, cậu khó hiểu, làm sao vậy?
Sau đó, đột nhiên có giọng nam truyền đến: "Đi đâu?"
Kha Viêm ngẩn ngơ, đây không phải là giọng Liễu Văn à?
Kha Viêm: "......"
"Sao lại im ru rồi?" Liễu Văn nghiêm khắc chất vấn.
Kha Viêm cực kì bình tĩnh, lúc này cậu và Liễu Nhiên đều đơn thuần, còn chưa xảy ra điều mà Liễu Văn lo lắng. Thế nên, Kha Viêm trả lời vô cùng thản nhiên: "Em cũng đang định nói đấy, nhưng mà anh bằng lòng nghe không?"
Liễu Văn cười lạnh một tiếng: "Nghe! Nói đi, mày muốn mang em gái anh đi đâu?"
Kha Viêm vui vẻ mà nói: "Công ty tổ chức đi du lịch, có thể mang người nhà, em liền đăng ký cho Nhiên Nhiên."
Liễu Văn tiếp tục cười lạnh: "Thế sao lại không đăng ký cho anh?" Đi chơi chỉ nghĩ đến em gái của anh? Chúng ta còn từng học cùng trường đấy! Sao lại không nghĩ đến anh mày chớ?
Kha Viêm: "...... Công ty của anh không tổ chức du lịch sao?" Còn muốn đi ké à?
Liễu Văn: "...... Khụ, cái này là trọng điểm à?"
Kha Viêm: "... Chẳng lẽ không phải?" Du lịch thôi mà cũng muốn giành với em gái, ông anh đã 26 rồi đấy!
Liễu Văn hít sâu một hơi, lại không tiện nhắc nhở trực tiếp rằng 2 đứa trai đơn gái chiếc không thể đi cùng nhau được. Vì thế, hắn nói một cách ẩn ý: "Vậy mày cứ đi đi, lôi Nhiên Nhiên đi cùng làm gì?"
Kha Viêm càng khó hiểu: "Bởi vì em nghĩ là con bé cũng muốn đi nha!"
Liễu Văn: "..." Là con mẹ mày muốn nó đi có được không!!! Lời toàn lỗ hổng mà cũng nói ra được à?!
Kha Viêm hỏi: "Anh đi du lịch chẳng lẽ không mang theo Nhiên Nhiên à? Năm ngoái anh cũng đưa em ấy đi du lịch cùng công ty còn gì?"
Liễu Văn: "......" Nếu có bạn gái thì anh đây cần gì mang theo em gái chứ? Này không phải là do anh FA à?
Kha Viêm lại hỏi: "Hay là em mang dì Liễu đi cùng?"
Liễu Văn: "..." Không nói được gì.
Kha Viêm rất am hiểu lấy lý phục người: "Em chỉ nghĩ là Nhiên Nhiên vừa mới thi Đại học xong nên đi giải khuây chút, như vậy... không được sao?"
Lý do này quả thực kín không chỗ hở, vừa vặn chặn miệng Liễu Văn, như kiểu nếu hắn nói một câu "không được" thì trời đất không dung vậy.
Liễu Văn trầm mặc thật lâu, sau đó dùng giọng điệu nghẹn khuất mà nói: "Em trai à! Anh đây cũng muốn đi, có thể thêm 1 vé cho anh không?"
Kha Viêm: "......"
Lần này đến lượt Kha Viêm trầm mặc, cậu rất muốn từ chối... nhưng lại không nghĩ ra lý do, cuối cùng đành chậm rãi nói: "Để em hỏi thử đồng nghiệp xem còn chỗ trống không."
Vì thế, Trương Ninh - cẩu độc thân không kiếm được người nhà để mang, liền nhường vé trống cho Kha Viêm.
Sau khi tìm được vé cho Liễu Văn, cậu gọi điện thông báo: "Người ta nói có chỗ này."
Liễu Văn cười đắc ý: "Vậy là tốt rồi, công ty anh chỉ cho đi du lịch ở gần đây. Anh mày đã sớm muốn đi Thanh Hải từ lâu, lần này cảm ơn chú em nhá!"
Kha Viêm ừ một tiếng: "1500 nguyên chuyển khoản cho em, nhớ thêm 200 nhá, dù sao vé này cũng bán lấy tiền được!" Nói xong, cậu liền cúp máy.
Liễu Văn trầm mặc nhìn điện thoại, sau đó quay đầu hỏi Liễu Nhiên bên cạnh: "Nó có đòi tiền của nhóc không?"
Liễu Nhiên thờ ơ: "Đòi tiền á? Sao phải đòi?"
Liễu Văn: "..." Tóm lại chỉ có 2 đứa bây lớn lên cùng nhau, còn anh mày chơi với không khí đúng không?
***
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, công ty thông báo 8 giờ tập hợp ở sân bay.
Liễu Văn đi đón Liễu Nhiên, Kha Viêm liền đứng ở sân bay chờ bọn họ.
Công ty của cậu là một công ty lớn nổi tiếng ở trong nước. Kha Viêm hiện tại vẫn là người mới, tiền lương chỉ có 19000 nguyên, còn Trương Ninh đã là nhân viên lâu năm, tiền lương tận 28000 nguyên.
Có thể thấy được, công ty cũng khá giàu có, với cả chuyến du lịch này không phải ai cũng được tham gia. Phần lớn đều là lực lượng nòng cốt của các bộ phận, hoặc là những người có triển vọng trở thành lực lượng nòng cốt mới có thể đi.
Bởi vậy, thực tế số nhân viên trong chuyến đi chỉ có khoảng 200 người. Đương nhiên ở sân bay vẫn còn những người khác, một số người đến nơi khác, cũng có người đến đổi thời gian bay.
Buổi sáng, sân bay tấp nập người ra vào chờ máy bay.
Trương Ninh và Kha Viêm ngồi trên vali nhìn về phía cổng sân bay, bởi vì có thể sắp xếp hành lý cùng nhau, thế nên hai người vẫn luôn chờ "người nhà" đến.
Bọn họ ngồi đợi một hồi lâu mới thấy một đôi trai xinh gái đẹp đi vào từ cổng sân bay.
Người đàn ông đẹp trai phóng khoáng, mặc áo phông trắng cùng quần jean ống rộng, tay kéo một cái vali. Cô gái bên cạnh cực kì đẹp, tóc dài bay múa theo từng bước chân, khuôn mặt lạnh nhạt, nàng mặc một chiếc váy dài đi biển màu đỏ đi kèm với một chiếc mũ rơm.
Trương Ninh liền nhìn không chớp mắt, chỉ vào Liễu Nhiên rồi hỏi Kha Viêm: "Đây là em gái mà cậu dạy kèm à?"
Kha Viêm gật đầu: "Ừ."
Trương Ninh lập tức bật khóc: "Xinh đẹp thế này mà sao cậu không nói sớm?"
Kha Viêm híp mắt: "Anh có ý gì? Em gái tôi vừa mắt anh à?"
Trương Ninh cười hắc hắc: "Anh vợ ơi~."
Vừa mới nói xong liền cảm thấy mũi chân đau xót, hắn hét lên một tiếng, ngã trên mặt đất.
Đồng nghiệp xung quanh đều quay đầu nhìn bọn họ, đặc biệt nhìn chằm chằm vào Kha Viêm, người nhà họ mang theo cũng nhìn cậu.
Kha Viêm từ trên cao nhìn xuống Trương Ninh: "Anh cũng xứng?"
Trương Ninh: "/(ㄒoㄒ)/~~" Anh vợ ~!
Liễu Văn dẫn theo Liễu Nhiên đến gần Kha Viêm, nhìn thấy một người đàn ông nằm dưới đất che mũi chân vẻ mặt ủy khuất, hắn tò mò hỏi: "Kha Viêm, người này đang gì vậy?"
Kha Viêm lạnh lùng nhìn Liễu Văn một cái: "Yêu tinh đang hiện nguyên hình."
Liễu Văn ồ một tiếng: "Yêu tinh gì?"
Kha Viêm: "Cóc ghẻ."
Trương Ninh: "......" /(ㄒoㄒ)/~~ lòng tôi đã nát.
Liễu Văn cười: "Cóc ghẻ á?" Hắn nhìn Kha Viêm rồi lại nhìn Trương Ninh, nở nụ cười đầy ẩn ý: "Nói người ta hay nói mày thế?"
Kha Viêm mỉm cười: "Anh đoán thử xem? Anh là người nhà của ổng đấy."
Liễu Văn cả kinh, lập tức cười nói với Trương Ninh: "...... Thì ra anh là Trương Ninh! Xin chào, tôi là Liễu Văn, cảm ơn anh đăng ký cho tôi! Tôi cực kì muốn đi Thanh Hải luôn, thật sự rất cám ơn anh."
Thấy Liễu Văn khách khí như vậy, Trương Ninh cũng không làm ra vẻ, nhanh chóng đứng dậy: "Không cần khách khí không cần khách khí, ờm, chúng ta đi gửi hành lý đi!"
Vì thế, bốn người liền đi gửi vali và lấy vé máy bay.
Kha Viêm nhìn thoáng qua vé máy bay, thấy Liễu Nhiên được sắp xếp ngồi ghế cạnh mình thì cười: "Chúng ta đi trước đi!"
Liễu Nhiên ừ một tiếng, cầm túi xách nhỏ đi theo Kha Viêm.
Liễu Văn mới nói chuyện với Trương Ninh hai câu, quay đầu liền không thấy bóng dáng 2 người kia nữa, hắn tức giận mắng một câu: "Đê tiện."
Trương Ninh: "..." Why?
Liễu Văn liền mang theo Trương Ninh đi đăng ký, lần này người đi hơi nhiều, trên máy bay phần lớn là nhân viên của công ty.
Kha Viêm dẫn Liễu Nhiên tìm vị trí ngồi rồi cất gọn túi xách. Sau khi ngồi xuống, cậu cầm bịt mắt đưa cho người bên cạnh, nói: "Chúng ta cứ ngủ một lát đi."
Tuy rằng Liễu Nhiên không biết vì sao phải ngủ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, buổi sáng nàng dậy sớm, bây giờ ngủ bù cũng được.
Thời điểm Liễu Văn kéo Trương Ninh lên máy bay, liền thấy hai người nào đó dựa người vào lưng ghế, dường như đã ngủ say.
Liễu Văn: "......" Đm, mình vốn định đổi vị trí mà.
Chờ tất cả mọi người đều ngồi xuống, thắt chặt đai an toàn, máy bay cuối cùng cũng cất cánh. Liễu Nhiên và Kha Viêm cứ thế mà đi vào giấc ngủ.
Mãi đến cơm trưa, Liễu Nhiên kéo bịt mắt xuống thì mới phát hiện mình đã dựa vào vai Kha Viêm ngủ một hồi lâu.
Cậu cũng dựa đầu vào nàng, hô hấp vững vàng, hiển nhiên vẫn đang ngủ.
Đại khái là do động tác của người bên cạnh, Kha Viêm chậm rãi tỉnh lại, cũng lấy bịt mắt ra. Liễu Nhiên ngồi thẳng lên, duỗi eo, ngáp một cái, dưới khóe mắt còn vương hai giọt nước mắt sinh lý.
Kha Viêm hô hấp cứng lại, nàng hỏi: "Đến giờ ăn trưa rồi hả?"
Kha Viêm liền quay đầu nhìn lối đi, thấy một nhóm tiếp viên hàng không đang đẩy xe đựng hộp cơm đến.
Kha Viêm: "Sắp rồi."
Kha Viêm nhìn khoé mắt của Liễu Nhiên, không nhịn được mà duỗi tay dùng đốt ngón trỏ nhẹ nhàng quệt một cái, nước mắt thuận thế lăn xuống tay cậu.
Giọt nước mắt tựa hồ có độ ấm...
Kha Viêm bình tĩnh tự nhiên mà thu tay về, hỏi nàng: "Lát nữa em muốn cùng phòng với anh hay là anh Văn?"
Liễu Nhiên nghĩ nghĩ, thật ra ai cũng là anh trai, nhưng nàng vẫn muốn cùng phòng với Kha Viêm. Dù sao thì... ông anh kia vừa mít ướt lại còn ngốc nghếch.
Vì thế, Liễu Nhiên cười: "Hay là chúng ta chung phòng đi!"
Kha Viêm bình tĩnh dị thường: "Anh cũng cảm thấy để Liễu Văn ở chung với Trương Ninh thì tốt hơn."
"Hắc hắc."
Hai người nhìn nhau cười, ngầm kí kết một hiệp nghị không tên, sau đó đập tay biểu thị hợp tác thành công.
Lúc này, Liễu Văn ngồi ghế sau vuốt vuốt cằm, vẻ mặt nghiêm túc: "Thân làm anh trai..." Mình nhất định phải chung phòng với Nhiên Nhiên, đây là tôn nghiêm của một người anh ruột.
Công ty an sắp xếp cực kì chu đáo, đám người xuống sân bay liền có xe buýt chờ ở ngoài cổng.
Liễu Nhiên theo Kha Viêm lên xe buýt, hai người tìm vị trí ở gần cuối xe, ngồi xong thì Kha Viêm bắt đầu lấy đồ ăn vặt với sữa chua.
Liễu Nhiên hai mắt sáng ngời: "Sữa chua vị dâu tây, em thích!"
Kha Viêm cười cười: "Anh đoán rằng em sẽ thích mấy cái này."
Thời điểm Liễu Văn kéo Trương Ninh tìm tới, hắn trầm mặc nhìn vào một túi đồ ăn nhẹ của bọn họ và nghĩ về cái ba lô rỗng tuếch của mình...
Vì thế, cậu cất điện thoại, vẻ mặt trấn định mà hỏi Trương Ninh: "Đăng ký ở chỗ nào?"
Trương Ninh ngạc nhiên nhìn Kha Viêm, đáp: "Bộ phận nhân sự."
Kha Viêm: "......" Chậc.
So với sự xấu hổ khi gặp lại người mình vừa từ chối, Kha Viêm càng muốn vui vẻ cùng Liễu Nhiên đi du lịch hơn, cho nên cậu cầm tiền đến bộ phận nhân sự.
Tuy nhiên, Lý Tuyết tình cờ vắng mặt, Kha Viêm cũng đỡ phải xấu hổ. Cậu làm thủ tục đăng ký, sau đó nộp 1500 nguyên.
Lúc trở về bàn làm việc, Trương Ninh lại lướt đến bên cạnh Kha Viêm, hỏi: "Vụ người nhà ấy, ai đi cùng cậu?"
Kha Viêm không đáp, chỉ dùng ánh mắt miệt thị mà nhìn người bên cạnh: "Anh tìm ai?"
Trương Ninh thở dài: "Lũ vượn trong ngành lập trình đều FA cả, tôi moi đâu ra người bây giờ? Hiện tại nông thôn cũng phát triển, mẹ tôi muốn đến đây cũng phải mất một đến hai nghìn để mua vé máy bay, tốn kém chứ có được gì đâu."
Kha Viêm: "Có thể tìm bạn bè mà?"
Trương Ninh lại thở dài: "Bạn thân thì bận hết, bạn không thân thì...sợ người ta gây chuyện lắm!"
Kha Viêm liền mặc kệ hắn, bản thân cậu còn đang vui vui vẻ vẻ chờ đi du lịch đây, không cảm thụ được sự bi thương của con người cô đơn nào đó.
Rất nhanh liền có thông báo, 3 ngày sau xuất phát.
Buổi tối, sau khi tan làm, Kha Viêm vui vẻ gọi điện cho Liễu Nhiên: "Nhiên Nhiên, có lịch đi rồi, 3 ngày sau xuất phát, lúc đó anh sẽ đưa em đến sân bay."
Đầu bên kia trầm mặc một lát, cậu khó hiểu, làm sao vậy?
Sau đó, đột nhiên có giọng nam truyền đến: "Đi đâu?"
Kha Viêm ngẩn ngơ, đây không phải là giọng Liễu Văn à?
Kha Viêm: "......"
"Sao lại im ru rồi?" Liễu Văn nghiêm khắc chất vấn.
Kha Viêm cực kì bình tĩnh, lúc này cậu và Liễu Nhiên đều đơn thuần, còn chưa xảy ra điều mà Liễu Văn lo lắng. Thế nên, Kha Viêm trả lời vô cùng thản nhiên: "Em cũng đang định nói đấy, nhưng mà anh bằng lòng nghe không?"
Liễu Văn cười lạnh một tiếng: "Nghe! Nói đi, mày muốn mang em gái anh đi đâu?"
Kha Viêm vui vẻ mà nói: "Công ty tổ chức đi du lịch, có thể mang người nhà, em liền đăng ký cho Nhiên Nhiên."
Liễu Văn tiếp tục cười lạnh: "Thế sao lại không đăng ký cho anh?" Đi chơi chỉ nghĩ đến em gái của anh? Chúng ta còn từng học cùng trường đấy! Sao lại không nghĩ đến anh mày chớ?
Kha Viêm: "...... Công ty của anh không tổ chức du lịch sao?" Còn muốn đi ké à?
Liễu Văn: "...... Khụ, cái này là trọng điểm à?"
Kha Viêm: "... Chẳng lẽ không phải?" Du lịch thôi mà cũng muốn giành với em gái, ông anh đã 26 rồi đấy!
Liễu Văn hít sâu một hơi, lại không tiện nhắc nhở trực tiếp rằng 2 đứa trai đơn gái chiếc không thể đi cùng nhau được. Vì thế, hắn nói một cách ẩn ý: "Vậy mày cứ đi đi, lôi Nhiên Nhiên đi cùng làm gì?"
Kha Viêm càng khó hiểu: "Bởi vì em nghĩ là con bé cũng muốn đi nha!"
Liễu Văn: "..." Là con mẹ mày muốn nó đi có được không!!! Lời toàn lỗ hổng mà cũng nói ra được à?!
Kha Viêm hỏi: "Anh đi du lịch chẳng lẽ không mang theo Nhiên Nhiên à? Năm ngoái anh cũng đưa em ấy đi du lịch cùng công ty còn gì?"
Liễu Văn: "......" Nếu có bạn gái thì anh đây cần gì mang theo em gái chứ? Này không phải là do anh FA à?
Kha Viêm lại hỏi: "Hay là em mang dì Liễu đi cùng?"
Liễu Văn: "..." Không nói được gì.
Kha Viêm rất am hiểu lấy lý phục người: "Em chỉ nghĩ là Nhiên Nhiên vừa mới thi Đại học xong nên đi giải khuây chút, như vậy... không được sao?"
Lý do này quả thực kín không chỗ hở, vừa vặn chặn miệng Liễu Văn, như kiểu nếu hắn nói một câu "không được" thì trời đất không dung vậy.
Liễu Văn trầm mặc thật lâu, sau đó dùng giọng điệu nghẹn khuất mà nói: "Em trai à! Anh đây cũng muốn đi, có thể thêm 1 vé cho anh không?"
Kha Viêm: "......"
Lần này đến lượt Kha Viêm trầm mặc, cậu rất muốn từ chối... nhưng lại không nghĩ ra lý do, cuối cùng đành chậm rãi nói: "Để em hỏi thử đồng nghiệp xem còn chỗ trống không."
Vì thế, Trương Ninh - cẩu độc thân không kiếm được người nhà để mang, liền nhường vé trống cho Kha Viêm.
Sau khi tìm được vé cho Liễu Văn, cậu gọi điện thông báo: "Người ta nói có chỗ này."
Liễu Văn cười đắc ý: "Vậy là tốt rồi, công ty anh chỉ cho đi du lịch ở gần đây. Anh mày đã sớm muốn đi Thanh Hải từ lâu, lần này cảm ơn chú em nhá!"
Kha Viêm ừ một tiếng: "1500 nguyên chuyển khoản cho em, nhớ thêm 200 nhá, dù sao vé này cũng bán lấy tiền được!" Nói xong, cậu liền cúp máy.
Liễu Văn trầm mặc nhìn điện thoại, sau đó quay đầu hỏi Liễu Nhiên bên cạnh: "Nó có đòi tiền của nhóc không?"
Liễu Nhiên thờ ơ: "Đòi tiền á? Sao phải đòi?"
Liễu Văn: "..." Tóm lại chỉ có 2 đứa bây lớn lên cùng nhau, còn anh mày chơi với không khí đúng không?
***
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, công ty thông báo 8 giờ tập hợp ở sân bay.
Liễu Văn đi đón Liễu Nhiên, Kha Viêm liền đứng ở sân bay chờ bọn họ.
Công ty của cậu là một công ty lớn nổi tiếng ở trong nước. Kha Viêm hiện tại vẫn là người mới, tiền lương chỉ có 19000 nguyên, còn Trương Ninh đã là nhân viên lâu năm, tiền lương tận 28000 nguyên.
Có thể thấy được, công ty cũng khá giàu có, với cả chuyến du lịch này không phải ai cũng được tham gia. Phần lớn đều là lực lượng nòng cốt của các bộ phận, hoặc là những người có triển vọng trở thành lực lượng nòng cốt mới có thể đi.
Bởi vậy, thực tế số nhân viên trong chuyến đi chỉ có khoảng 200 người. Đương nhiên ở sân bay vẫn còn những người khác, một số người đến nơi khác, cũng có người đến đổi thời gian bay.
Buổi sáng, sân bay tấp nập người ra vào chờ máy bay.
Trương Ninh và Kha Viêm ngồi trên vali nhìn về phía cổng sân bay, bởi vì có thể sắp xếp hành lý cùng nhau, thế nên hai người vẫn luôn chờ "người nhà" đến.
Bọn họ ngồi đợi một hồi lâu mới thấy một đôi trai xinh gái đẹp đi vào từ cổng sân bay.
Người đàn ông đẹp trai phóng khoáng, mặc áo phông trắng cùng quần jean ống rộng, tay kéo một cái vali. Cô gái bên cạnh cực kì đẹp, tóc dài bay múa theo từng bước chân, khuôn mặt lạnh nhạt, nàng mặc một chiếc váy dài đi biển màu đỏ đi kèm với một chiếc mũ rơm.
Trương Ninh liền nhìn không chớp mắt, chỉ vào Liễu Nhiên rồi hỏi Kha Viêm: "Đây là em gái mà cậu dạy kèm à?"
Kha Viêm gật đầu: "Ừ."
Trương Ninh lập tức bật khóc: "Xinh đẹp thế này mà sao cậu không nói sớm?"
Kha Viêm híp mắt: "Anh có ý gì? Em gái tôi vừa mắt anh à?"
Trương Ninh cười hắc hắc: "Anh vợ ơi~."
Vừa mới nói xong liền cảm thấy mũi chân đau xót, hắn hét lên một tiếng, ngã trên mặt đất.
Đồng nghiệp xung quanh đều quay đầu nhìn bọn họ, đặc biệt nhìn chằm chằm vào Kha Viêm, người nhà họ mang theo cũng nhìn cậu.
Kha Viêm từ trên cao nhìn xuống Trương Ninh: "Anh cũng xứng?"
Trương Ninh: "/(ㄒoㄒ)/~~" Anh vợ ~!
Liễu Văn dẫn theo Liễu Nhiên đến gần Kha Viêm, nhìn thấy một người đàn ông nằm dưới đất che mũi chân vẻ mặt ủy khuất, hắn tò mò hỏi: "Kha Viêm, người này đang gì vậy?"
Kha Viêm lạnh lùng nhìn Liễu Văn một cái: "Yêu tinh đang hiện nguyên hình."
Liễu Văn ồ một tiếng: "Yêu tinh gì?"
Kha Viêm: "Cóc ghẻ."
Trương Ninh: "......" /(ㄒoㄒ)/~~ lòng tôi đã nát.
Liễu Văn cười: "Cóc ghẻ á?" Hắn nhìn Kha Viêm rồi lại nhìn Trương Ninh, nở nụ cười đầy ẩn ý: "Nói người ta hay nói mày thế?"
Kha Viêm mỉm cười: "Anh đoán thử xem? Anh là người nhà của ổng đấy."
Liễu Văn cả kinh, lập tức cười nói với Trương Ninh: "...... Thì ra anh là Trương Ninh! Xin chào, tôi là Liễu Văn, cảm ơn anh đăng ký cho tôi! Tôi cực kì muốn đi Thanh Hải luôn, thật sự rất cám ơn anh."
Thấy Liễu Văn khách khí như vậy, Trương Ninh cũng không làm ra vẻ, nhanh chóng đứng dậy: "Không cần khách khí không cần khách khí, ờm, chúng ta đi gửi hành lý đi!"
Vì thế, bốn người liền đi gửi vali và lấy vé máy bay.
Kha Viêm nhìn thoáng qua vé máy bay, thấy Liễu Nhiên được sắp xếp ngồi ghế cạnh mình thì cười: "Chúng ta đi trước đi!"
Liễu Nhiên ừ một tiếng, cầm túi xách nhỏ đi theo Kha Viêm.
Liễu Văn mới nói chuyện với Trương Ninh hai câu, quay đầu liền không thấy bóng dáng 2 người kia nữa, hắn tức giận mắng một câu: "Đê tiện."
Trương Ninh: "..." Why?
Liễu Văn liền mang theo Trương Ninh đi đăng ký, lần này người đi hơi nhiều, trên máy bay phần lớn là nhân viên của công ty.
Kha Viêm dẫn Liễu Nhiên tìm vị trí ngồi rồi cất gọn túi xách. Sau khi ngồi xuống, cậu cầm bịt mắt đưa cho người bên cạnh, nói: "Chúng ta cứ ngủ một lát đi."
Tuy rằng Liễu Nhiên không biết vì sao phải ngủ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, buổi sáng nàng dậy sớm, bây giờ ngủ bù cũng được.
Thời điểm Liễu Văn kéo Trương Ninh lên máy bay, liền thấy hai người nào đó dựa người vào lưng ghế, dường như đã ngủ say.
Liễu Văn: "......" Đm, mình vốn định đổi vị trí mà.
Chờ tất cả mọi người đều ngồi xuống, thắt chặt đai an toàn, máy bay cuối cùng cũng cất cánh. Liễu Nhiên và Kha Viêm cứ thế mà đi vào giấc ngủ.
Mãi đến cơm trưa, Liễu Nhiên kéo bịt mắt xuống thì mới phát hiện mình đã dựa vào vai Kha Viêm ngủ một hồi lâu.
Cậu cũng dựa đầu vào nàng, hô hấp vững vàng, hiển nhiên vẫn đang ngủ.
Đại khái là do động tác của người bên cạnh, Kha Viêm chậm rãi tỉnh lại, cũng lấy bịt mắt ra. Liễu Nhiên ngồi thẳng lên, duỗi eo, ngáp một cái, dưới khóe mắt còn vương hai giọt nước mắt sinh lý.
Kha Viêm hô hấp cứng lại, nàng hỏi: "Đến giờ ăn trưa rồi hả?"
Kha Viêm liền quay đầu nhìn lối đi, thấy một nhóm tiếp viên hàng không đang đẩy xe đựng hộp cơm đến.
Kha Viêm: "Sắp rồi."
Kha Viêm nhìn khoé mắt của Liễu Nhiên, không nhịn được mà duỗi tay dùng đốt ngón trỏ nhẹ nhàng quệt một cái, nước mắt thuận thế lăn xuống tay cậu.
Giọt nước mắt tựa hồ có độ ấm...
Kha Viêm bình tĩnh tự nhiên mà thu tay về, hỏi nàng: "Lát nữa em muốn cùng phòng với anh hay là anh Văn?"
Liễu Nhiên nghĩ nghĩ, thật ra ai cũng là anh trai, nhưng nàng vẫn muốn cùng phòng với Kha Viêm. Dù sao thì... ông anh kia vừa mít ướt lại còn ngốc nghếch.
Vì thế, Liễu Nhiên cười: "Hay là chúng ta chung phòng đi!"
Kha Viêm bình tĩnh dị thường: "Anh cũng cảm thấy để Liễu Văn ở chung với Trương Ninh thì tốt hơn."
"Hắc hắc."
Hai người nhìn nhau cười, ngầm kí kết một hiệp nghị không tên, sau đó đập tay biểu thị hợp tác thành công.
Lúc này, Liễu Văn ngồi ghế sau vuốt vuốt cằm, vẻ mặt nghiêm túc: "Thân làm anh trai..." Mình nhất định phải chung phòng với Nhiên Nhiên, đây là tôn nghiêm của một người anh ruột.
Công ty an sắp xếp cực kì chu đáo, đám người xuống sân bay liền có xe buýt chờ ở ngoài cổng.
Liễu Nhiên theo Kha Viêm lên xe buýt, hai người tìm vị trí ở gần cuối xe, ngồi xong thì Kha Viêm bắt đầu lấy đồ ăn vặt với sữa chua.
Liễu Nhiên hai mắt sáng ngời: "Sữa chua vị dâu tây, em thích!"
Kha Viêm cười cười: "Anh đoán rằng em sẽ thích mấy cái này."
Thời điểm Liễu Văn kéo Trương Ninh tìm tới, hắn trầm mặc nhìn vào một túi đồ ăn nhẹ của bọn họ và nghĩ về cái ba lô rỗng tuếch của mình...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.