Chương 80
Da Thanh Oa
17/06/2022
Đám người Chu Nhã Nhã khiếp sợ mà nhìn Liễu Nhiên, nàng vậy mà lại từ chối trắng trợn táo bạo như vậy.
Sao Liễu Nhiên dám chứ? Những người này đều là sinh viên năm 3 đấy!
Các đàn anh đàn chị hiển nhiên cũng rất sốc, nhưng mà nghĩ lại thì... chỉ cần so bắn súng với nàng, bài thi bắn súng năm nay có thể đạt 100 điểm a!
Phần thưởng này có ai không động lòng chứ?!
Hơn nữa nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của Liễu Nhiên, chắc là cũng không khó đối phó.
Cả người đơn đơn thuần thuần, lấy 100 điểm quả thực dễ như trở bàn tay.
Cơ hội tốt thế này sao có thể từ bỏ được?
Bởi vậy, bọn họ không ngừng cố gắng mà hỏi: "Vậy phải làm gì để em đồng ý thi đấu?"
Liễu Nhiên cười: "Nếu là thi bắn súng, sinh viên năm nhất như em chắc hẳn phải xin ý kiến hội đồng nhà trường đúng không?" Dù sao cũng là dùng súng thật a! Một tân sinh viên mới vào trường chưa trải qua rèn luyện, đột nhiên đòi xài súng thật, trường học khẳng định không đồng ý.
Đàn anh gật đầu: "Không sao đâu, giáo viên của bọn anh làm đảm bảo rồi."
Liễu Nhiên trịnh trọng gật đầu: "Ồ, em đã biết."
Các sinh viên năm 3 vui vẻ, nàng đã biết, vậy...
Liễu Nhiên nghiêm túc mà đáp: "Nhưng mà vẫn không thể so, em muốn ăn cơm."
Mọi người: "..." Không thể so thì nhóc hỏi nhiều như vậy làm gì hả?!
Đương nhiên bọn họ không định từ bỏ, Triệu Linh lách người vọt đến trước mặt nàng: "Ăn cơm ăn cơm! Chị mời!"
Liễu Nhiên cười: "Chị trả tiền á?"
Triệu Linh gật đầu: "Ừ ừ ừ, bữa này chị bao hết. Đã năm 3 rồi, thỉnh thoảng thầy giáo cũng cho bọn chị đi thực tập, chị có tiền."
Liễu Nhiên nhướng mày, quay đầu lại nói với 3 đồng bọn của mình: "Đàn chị nói muốn mời chúng ta ăn này, để chị ấy trả tiền đi."
Tào Giai Ngân lo lắng: "Như vậy không ổn lắm đâu!" Để đàn chị trả tiền...
Triệu Linh nhanh chóng nói: "Không sao, ổn mà ổn mà!" Người ta thường nói bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.
Triệu Linh muốn mời khách, những người khác cũng muốn mời khách, còn vô cùng nhiệt tình. Bữa cơm đầu tiên của 4 nữ sinh viên năm nhất rất phong phú và náo nhiệt, đương nhiên xung quanh bàn của bọn họ có một đống sinh viên năm 3 vây quanh.
Vì thế, từ ngày hôm đó, cả khoá năm nhất thậm chí một nửa số học sinh trong trường đều biết đến phòng 504. Đáng tiếc, Liễu Nhiên ăn xong liền đi bộ trở về, vẫn không đồng ý thi đấu.
Nhưng các đàn anh đàn chị rất rộng lượng, không tức giận chút nào, lại còn tỏ vẻ muốn tiếp tục mời khách.
Ngày hôm sau, nhóm sinh viên năm nhất nhận được thông báo sắp bắt đầu tập huấn, mọi người thu dọn sách vở, lại nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ ba liền chính thức bắt đầu huấn luyện.
Việc đào tạo quân sự ở học viện cảnh sát không thể so với các trường khác bởi vì nó khắc nghiệt hơn. Về cơ bản bài huấn luyện của ban xét duyệt trước và ban xét duyệt thông thường không khác nhau.
Sáng sớm, lúc bọn họ rời giường rửa mặt liền thấy giáo viên phụ trách tiến vào, nói: "Sáng sớm hôm nay, việc đầu tiên chính là gấp chăn thành khối như miếng đậu phụ."
Mấy nữ sinh a một tiếng, có chút bất ngờ vì màn tập huấn bắt đầu sớm như vậy, nhưng vẫn nghiêm túc gấp.
Vị giáo viên kia vừa đi vòng quanh phòng vừa nói: "Trường của chúng ta khác với các trường Đại học khác, sẽ có yêu cầu khắc nghiệt về việc sắp xếp các vật dụng trong ký túc xá của sinh viên. Sau khi rời giường, chăn trên giường phải được gấp thành khối đậu phụ. Nghe rõ chưa?"
Mấy người Chu Nhã Nhã nhanh chóng đáp: "Rõ!"
"Hôm qua đã có huấn luyện viên tới dạy các chị gấp chăn thành khối đậu phụ rồi, nhưng tốc độ của các chị vẫn chậm như này. Sao thế? Không biết gấp sao?" Giọng của giáo viên to lớn vang dội lại còn hùng vĩ, mấy nữ sinh nghe xong càng thêm khẩn trương.
Mà Liễu Nhiên đã từ trên giường xuống, giáo viên quay đầu nhìn về phía nàng, nhíu mày hỏi: "Chị gấp xong rồi?"
Liễu Nhiên gật đầu: "Gấp xong rồi ạ."
Giáo viên ngạc nhiên, nhìn một chút, phát hiện ở đầu giường của nàng có một "khối chăn" được gấp gọn gàng. Cô giáo thưởng thức mà nhìn Liễu Nhiên một cái, nói: "Gấp không tệ."
Liễu Nhiên cười: "Cảm ơn ạ."
Bởi vì Liễu Nhiên hoàn thành rất nhanh chóng, giáo viên cũng không nói gì nữa, đi ra ngoài kiểm tra các phòng khác.
Lúc 8 giờ, tất cả sinh viên năm nhất đều tập hợp ở sân thể dục.
Huấn luyện viên của bọn họ đã đứng sẵn ở đó, tất cả đều mặc quân phục chỉnh tề, các giáo viên nhanh chóng sắp xếp, phân phối các học sinh vào các lớp.
Liễu Nhiên được phân đến một lớp hơn 40 người nhưng chỉ có 3 nữ sinh ( tính cả Liễu Nhiên), mà 3 người bạn cùng phòng của nàng đều ở lớp khác.
Nhưng Liễu Nhiên cũng không thèm để ý, vóc dáng nàng không cao nên được đứng ở hàng hai, 2 nữ sinh khác cũng được sắp ở hàng đầu và hàng hai. Cho đến giờ, Liễu Nhiên vẫn chưa nhận thấy sự kỳ lạ nào.
Huấn luyện viên cười lạnh nhìn đám học sinh trước mặt, nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên tập huấn. Các anh các chị phải hiểu, tập huấn là một loại phương thức để học sinh thực hiện nghĩa vụ quân sự, tuy rằng nó rất ngắn ngủi, nhưng tôi hy vọng các anh các chị có thể nghiêm túc chấp hành, hiểu chưa?"
Các học sinh liền lớn tiếng trả lời: "Hiểu."
"Khoảng thời gian rèn luyện này cũng sẽ tăng cường thể lực, tín niệm của mọi người. Hy vọng mọi người có thể nắm chắc cơ hội, siêng năng cố gắng. Học sinh ở đây khác với những trường khác, cho dù thời gian tập huấn kết thúc, cũng không có nghĩa là từ bỏ huấn luyện. Sau này các anh các chị vẫn phải tham gia loại huấn luyện này mỗi ngày, tôi mong rằng mình có thể hướng dẫn tốt cho mọi người."
Đám học sinh la lớn: "Vâng."
Sau đó, huấn luyện viên kêu bọn họ đứng nghiêm: "Hiện tại cả lớp duy trì tư thế này, nếu tôi chưa nói nghỉ thì không ai được phép nhúc nhích."
Vì thế, dưới trời nắng chói chang, tất cả mọi người sắm vai cọc gỗ.
Liễu Nhiên cũng đứng như bao người, thời tiết hôm nay rất nóng, mồ hôi chậm rãi tuôn ra.
Rất nhanh đã có người chịu không nổi, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, dọc theo gương mặt, lướt qua mí mắt. Mồ hôi ra nhiều luôn mang lại cho người ta cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Có học sinh không nhịn được mà duỗi tay lau, huấn luyện viên ngồi ở một bên liền tiến lên nghiêm khắc mắng.
Nếu người đó lại tái phạm sẽ bị huấn luyện viên đá vào chân một cái để cảnh cáo.
Liễu Nhiên đứng rất hoàn hảo trong suốt quá trình, tất nhiên nàng không phải là người duy nhất, trong lớp có rất nhiều người như thế.
Đối với Liễu Nhiên mà nói, đứng thẳng bất động hoàn toàn không khó. Dù sao nàng cũng đã từng đứng yên ở nơi nguy hiểm nhất trong mấy ngày liền. Nhưng đối với đám "lính mới" như này, việc đứng thẳng không nhúc nhích trong thời gian dài hiển nhiên cũng thật vất vả.
Đứng như thế suốt 3 tiếng đồng hồ, huấn luyện viên mới chậm rãi nói: "Nghỉ ngơi tại chỗ đi!"
Không ít học sinh liền trực tiếp nằm liệt hoặc ngồi xuống, Liễu Nhiên quay đầu nhìn nhìn, phát hiện bốn phía chỉ có 2 lớp giống như bọn họ, các học sinh lớp khác đều được nghỉ ngơi dưới tán cây.
Liễu Nhiên khẽ nhíu mày, lập tức phát hiện ra nàng và học sinh của 2 lớp kia được huấn luyện đặc biệt khắc nghiệt. Trong nháy mắt, Liễu Nhiên cảm thấy bản thân có khả năng... bị lừa.
Ngày hôm đó, Liễu Nhiên vượt qua bài tập huấn một cách nhẹ nhàng, nhưng mà trên thực tế, tất cả các bạn học trên sân thể dục đều kiệt sức nằm liệt.
Hơn nữa, sau khi các lớp học khác rời đi, trên sân thể dục chỉ có 3 lớp vẫn luôn tập huấn tới 6 giờ tối mới nghỉ.
Lúc về ký túc xá, 3 người bạn cùng phòng đều nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại: "Liễu Nhiên, cậu không sao chứ?"
Tinh thần của Liễu Nhiên rất phấn chấn, một chút việc cũng không có, nhưng nàng vẫn khiêm tốn mà nói: "Thật mệt mỏi."
3 người kia đều cực kì thông cảm: "Bọn tớ hiểu, tới tới tới, cậu nghỉ ngơi đi, bọn tớ đeo tai nghe, không ảnh hưởng cậu đâu."
Liễu Nhiên cũng không giải thích, nàng đi tắm, sau đó cầm điện thoại ra ngoài, nói là đi gọi điện thoại.
3 bạn cùng phòng liền phất tay với Liễu Nhiên, còn an ủi nàng vài câu.
Liễu Nhiên tìm chỗ không người gọi cho Quý Trường Phong, đầu bên kia nhanh chóng nghe máy, nàng mở miệng hỏi: "Bài tập huấn ở trường học sao lại như thế này hả bác Quý?"
Quý Trường Phong đột nhiên nhận được cuộc gọi từ một dãy số lạ. Ông ngơ ngác nghe máy, liền nghe thấy giọng của Mặt Trời nhỏ từ đầu bên kia truyền đến.
Quý Trường Phong lập tức vui mừng, ai nha, ánh sáng hy vọng gọi điện cho mình. Ông vui vẻ hỏi: "Tập huấn á, ai nha cháu khai giảng rồi đúng không? Trường học mới thế nào rồi?"
Liễu Nhiên: "Tập huấn, đều là tập huấn, liên tục tập huấn."
Quý Trường Phong vuốt mặt: "Vậy không phải bình thường sao? Dù gì cũng là trường cảnh sát mà, cháu thông cảm chút ha!"
Liễu Nhiên: "Cháu cũng muốn thông cảm lắm..." Nàng đều hết chỗ nói rồi: "Nhưng mà tại sao bài huấn luyện của lớp cháu lại đặc biệt thế? Là bởi vì bọn cháu đặc thù hơn người khác à? 3 người bạn cùng phòng của cháu đều học chung một lớp, chỉ có cháu bị nhét vào lớp khác."
Quý Trường Phong: "Ai nha, vậy thì thật đúng là kỳ lạ."
Liễu Nhiên híp mắt: "Bác biết chuyện gì đang xảy ra đúng không?!"
Quý Trường Phong cũng chỉ có thể nói: "Thời điểm bác báo danh cho cháu có nói với hiệu trưởng rằng cháu là một nhân tài. Chắc là hiệu trưởng thích nhân tài a ha ha!"
Liễu Nhiên trầm mặc, Quý Trường Phong lại giải thích: "Nhưng mà sau đó bác đã nói với ông ấy rằng cháu không thích nổi bật. Cháu xem, cháu vào trường theo danh sách xét duyệt thông thường, đủ kín tiếng nha."
Liễu Nhiên: "Cho học sinh bình thường vào lớp học sinh đặc cách thực hiện bài tập huấn đặc biệt, không phải càng bắt mắt hơn sao?"
Quý Trường Phong: "Có lý lắm, vậy 2 ngày này bác đi hỏi thăm giùm cháu ha!"
Vì thế, Quý Trường Phong to gan lớn mật mà cúp máy.
Liễu Nhiên cất điện thoại, gãi gãi đầu, đại khái có thể đoán được, đời sống sinh viên của nàng đã không thể bình đạm như lúc nhỏ.
Liễu Nhiên nhìn học sinh mặc cảnh phục đi tới đi lui ở tầng 1, lại thở dài một tiếng, không bình đạm cũng không sao. Nàng muốn che giấu thân phận trinh sát phòng chống ma túy chứ không phải là thân phận người tài giỏi.
Nhưng mà cái trường này làm ăn như nào vậy? Đã nói là học sinh bình thường, kết quả lại ném mình đến lớp đặc cách để huấn luyện.
Ngày tháng tập huấn vừa mệt vừa phong phú, từng ngày trôi qua trong tiếng cười nói rộn ràng.
Ngoại trừ tập huấn ra, Liễu Nhiên còn phải đối mặt với sự truy đuổi, chặn đường của một đống anh chị năm 3 vào bất cứ lúc nào.
Thậm chí, bởi vì bài tập mà vị giáo viên kia giao, số người đến tìm nàng càng ngày càng nhiều.
Sau 2 ngày làm quen, khoá tập huấn lại có thêm bài tập mới, chẳng hạn như chạy đường dài.
Liễu Nhiên nghiêm túc quan sát, quả nhiên, học sinh đặc cách phải chạy nhiều hơn học sinh bình thường 4 vòng. Về các bài tập khác, độ khó mà học sinh đặc cách phải trải qua cũng cao hơn so với học sinh bình thường.
Liễu Nhiên nghiêm túc chạy bộ, cố gắng để thành tích của bản thân ở mức trung bình, không cao cũng không thấp.
Vào buổi tối của ngày tập huấn cuối cùng, Liễu Nhiên tắm xong liền đến phòng tập bắn. Bởi vì đã 7 giờ tối nên phần lớn học sinh đều về ký túc xá.
Những người còn lại hầu hết đều là giáo viên, Liễu Nhiên một đường đi vào, phát hiện không có ai ngăn cản mình.
Nàng liền nhún nhún vai, di chuyển đến phòng tập bắn. Nơi này thường dùng để huấn luyện bắn súng, nói cách khác, súng ở đây đều là thật.
Liễu Nhiên rất nhanh đã đi đến trước cửa, nàng đẩy cửa ra mới nghe được tiếng súng "pằng, pằng, pằng" bên trong.
Kẻ bắn súng là một người đàn ông khoảng ngoài 30 tuổi, mặc áo sơ mi trắng với quần cảnh sát, trên đầu mang bịt tai chống ồn.
Liễu Nhiên tiến vào cũng không làm hắn chú ý, vẫn cầm súng ngắm bắn.
Liễu Nhiên đi đến bên cạnh người đàn ông, nhìn mấy khẩu súng bày trước mặt hắn rồi cầm một khẩu để thử cảm giác. Lạnh lẽo và nặng tay, đây là một khẩu súng thật, có lực sát thương.
Người nọ bắn nhiều phát súng liên tiếp, phát nào cũng trúng bia nhưng vị trí đều nằm trong khoảng 2 vòng gần hồng tâm.
Hắn tháo bịt tai ra, nhìn bia ngắm đối diện, hỏi Liễu Nhiên: "Em có muốn thử một chút không?"
Nàng sờ sờ khẩu súng trong tay, hỏi: "Không có việc gì chứ? không cần xin phép ạ?"
Người nọ vẫn nhìn bia ngắm, cười: "Nếu là em thì chắc không cần đâu."
Liễu Nhiên ồ một tiếng: "Vậy em không khách khí nữa."
Nàng thật sự không khách khí, thậm chí không đeo bịt tai chống ồn, tùy tay cầm lấy khẩu súng vừa sờ lên bắn liên tiếp 6 phát vào bia ngắm đối diện.
Vị giáo viên kia nghiêm túc quan sát, sau đó nhìn vào màn hình bên cạnh, trên đó chiếu hình ảnh vị trí viên đạn mà nàng đã bắn.
Hắn chậm rãi mở to mắt, 6 phát đều trúng hồng tâm.
Hắn chỉ thuận miệng nói Liễu Nhiên là tay súng thiện xạ thôi, kết quả lại là thật.
Nàng ném khẩu súng vào trong lồng ngực của người đàn ông, hắn hoảng loạn bắt được, lại thấy nữ sinh bật cười, nói: "Thầy không nên kêu học sinh của mình thi đấu với em, đối với bọn họ không phải là chuyện tốt đâu." Đối với mầm non mà nói, sự trấn áp mạnh mẽ không nhất định sẽ thúc đẩy quá trình trưởng thành, nó cũng có khả năng sẽ phá hủy lá mầm.
Nghe xong lời này, thầy giáo hơi giật mình, sau đó lại mỉm cười. Hắn xoay người nhìn về phía Liễu Nhiên: "Chào em, tôi tên là Mẫn Kha Lâm."
Sao Liễu Nhiên dám chứ? Những người này đều là sinh viên năm 3 đấy!
Các đàn anh đàn chị hiển nhiên cũng rất sốc, nhưng mà nghĩ lại thì... chỉ cần so bắn súng với nàng, bài thi bắn súng năm nay có thể đạt 100 điểm a!
Phần thưởng này có ai không động lòng chứ?!
Hơn nữa nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của Liễu Nhiên, chắc là cũng không khó đối phó.
Cả người đơn đơn thuần thuần, lấy 100 điểm quả thực dễ như trở bàn tay.
Cơ hội tốt thế này sao có thể từ bỏ được?
Bởi vậy, bọn họ không ngừng cố gắng mà hỏi: "Vậy phải làm gì để em đồng ý thi đấu?"
Liễu Nhiên cười: "Nếu là thi bắn súng, sinh viên năm nhất như em chắc hẳn phải xin ý kiến hội đồng nhà trường đúng không?" Dù sao cũng là dùng súng thật a! Một tân sinh viên mới vào trường chưa trải qua rèn luyện, đột nhiên đòi xài súng thật, trường học khẳng định không đồng ý.
Đàn anh gật đầu: "Không sao đâu, giáo viên của bọn anh làm đảm bảo rồi."
Liễu Nhiên trịnh trọng gật đầu: "Ồ, em đã biết."
Các sinh viên năm 3 vui vẻ, nàng đã biết, vậy...
Liễu Nhiên nghiêm túc mà đáp: "Nhưng mà vẫn không thể so, em muốn ăn cơm."
Mọi người: "..." Không thể so thì nhóc hỏi nhiều như vậy làm gì hả?!
Đương nhiên bọn họ không định từ bỏ, Triệu Linh lách người vọt đến trước mặt nàng: "Ăn cơm ăn cơm! Chị mời!"
Liễu Nhiên cười: "Chị trả tiền á?"
Triệu Linh gật đầu: "Ừ ừ ừ, bữa này chị bao hết. Đã năm 3 rồi, thỉnh thoảng thầy giáo cũng cho bọn chị đi thực tập, chị có tiền."
Liễu Nhiên nhướng mày, quay đầu lại nói với 3 đồng bọn của mình: "Đàn chị nói muốn mời chúng ta ăn này, để chị ấy trả tiền đi."
Tào Giai Ngân lo lắng: "Như vậy không ổn lắm đâu!" Để đàn chị trả tiền...
Triệu Linh nhanh chóng nói: "Không sao, ổn mà ổn mà!" Người ta thường nói bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.
Triệu Linh muốn mời khách, những người khác cũng muốn mời khách, còn vô cùng nhiệt tình. Bữa cơm đầu tiên của 4 nữ sinh viên năm nhất rất phong phú và náo nhiệt, đương nhiên xung quanh bàn của bọn họ có một đống sinh viên năm 3 vây quanh.
Vì thế, từ ngày hôm đó, cả khoá năm nhất thậm chí một nửa số học sinh trong trường đều biết đến phòng 504. Đáng tiếc, Liễu Nhiên ăn xong liền đi bộ trở về, vẫn không đồng ý thi đấu.
Nhưng các đàn anh đàn chị rất rộng lượng, không tức giận chút nào, lại còn tỏ vẻ muốn tiếp tục mời khách.
Ngày hôm sau, nhóm sinh viên năm nhất nhận được thông báo sắp bắt đầu tập huấn, mọi người thu dọn sách vở, lại nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ ba liền chính thức bắt đầu huấn luyện.
Việc đào tạo quân sự ở học viện cảnh sát không thể so với các trường khác bởi vì nó khắc nghiệt hơn. Về cơ bản bài huấn luyện của ban xét duyệt trước và ban xét duyệt thông thường không khác nhau.
Sáng sớm, lúc bọn họ rời giường rửa mặt liền thấy giáo viên phụ trách tiến vào, nói: "Sáng sớm hôm nay, việc đầu tiên chính là gấp chăn thành khối như miếng đậu phụ."
Mấy nữ sinh a một tiếng, có chút bất ngờ vì màn tập huấn bắt đầu sớm như vậy, nhưng vẫn nghiêm túc gấp.
Vị giáo viên kia vừa đi vòng quanh phòng vừa nói: "Trường của chúng ta khác với các trường Đại học khác, sẽ có yêu cầu khắc nghiệt về việc sắp xếp các vật dụng trong ký túc xá của sinh viên. Sau khi rời giường, chăn trên giường phải được gấp thành khối đậu phụ. Nghe rõ chưa?"
Mấy người Chu Nhã Nhã nhanh chóng đáp: "Rõ!"
"Hôm qua đã có huấn luyện viên tới dạy các chị gấp chăn thành khối đậu phụ rồi, nhưng tốc độ của các chị vẫn chậm như này. Sao thế? Không biết gấp sao?" Giọng của giáo viên to lớn vang dội lại còn hùng vĩ, mấy nữ sinh nghe xong càng thêm khẩn trương.
Mà Liễu Nhiên đã từ trên giường xuống, giáo viên quay đầu nhìn về phía nàng, nhíu mày hỏi: "Chị gấp xong rồi?"
Liễu Nhiên gật đầu: "Gấp xong rồi ạ."
Giáo viên ngạc nhiên, nhìn một chút, phát hiện ở đầu giường của nàng có một "khối chăn" được gấp gọn gàng. Cô giáo thưởng thức mà nhìn Liễu Nhiên một cái, nói: "Gấp không tệ."
Liễu Nhiên cười: "Cảm ơn ạ."
Bởi vì Liễu Nhiên hoàn thành rất nhanh chóng, giáo viên cũng không nói gì nữa, đi ra ngoài kiểm tra các phòng khác.
Lúc 8 giờ, tất cả sinh viên năm nhất đều tập hợp ở sân thể dục.
Huấn luyện viên của bọn họ đã đứng sẵn ở đó, tất cả đều mặc quân phục chỉnh tề, các giáo viên nhanh chóng sắp xếp, phân phối các học sinh vào các lớp.
Liễu Nhiên được phân đến một lớp hơn 40 người nhưng chỉ có 3 nữ sinh ( tính cả Liễu Nhiên), mà 3 người bạn cùng phòng của nàng đều ở lớp khác.
Nhưng Liễu Nhiên cũng không thèm để ý, vóc dáng nàng không cao nên được đứng ở hàng hai, 2 nữ sinh khác cũng được sắp ở hàng đầu và hàng hai. Cho đến giờ, Liễu Nhiên vẫn chưa nhận thấy sự kỳ lạ nào.
Huấn luyện viên cười lạnh nhìn đám học sinh trước mặt, nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên tập huấn. Các anh các chị phải hiểu, tập huấn là một loại phương thức để học sinh thực hiện nghĩa vụ quân sự, tuy rằng nó rất ngắn ngủi, nhưng tôi hy vọng các anh các chị có thể nghiêm túc chấp hành, hiểu chưa?"
Các học sinh liền lớn tiếng trả lời: "Hiểu."
"Khoảng thời gian rèn luyện này cũng sẽ tăng cường thể lực, tín niệm của mọi người. Hy vọng mọi người có thể nắm chắc cơ hội, siêng năng cố gắng. Học sinh ở đây khác với những trường khác, cho dù thời gian tập huấn kết thúc, cũng không có nghĩa là từ bỏ huấn luyện. Sau này các anh các chị vẫn phải tham gia loại huấn luyện này mỗi ngày, tôi mong rằng mình có thể hướng dẫn tốt cho mọi người."
Đám học sinh la lớn: "Vâng."
Sau đó, huấn luyện viên kêu bọn họ đứng nghiêm: "Hiện tại cả lớp duy trì tư thế này, nếu tôi chưa nói nghỉ thì không ai được phép nhúc nhích."
Vì thế, dưới trời nắng chói chang, tất cả mọi người sắm vai cọc gỗ.
Liễu Nhiên cũng đứng như bao người, thời tiết hôm nay rất nóng, mồ hôi chậm rãi tuôn ra.
Rất nhanh đã có người chịu không nổi, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, dọc theo gương mặt, lướt qua mí mắt. Mồ hôi ra nhiều luôn mang lại cho người ta cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Có học sinh không nhịn được mà duỗi tay lau, huấn luyện viên ngồi ở một bên liền tiến lên nghiêm khắc mắng.
Nếu người đó lại tái phạm sẽ bị huấn luyện viên đá vào chân một cái để cảnh cáo.
Liễu Nhiên đứng rất hoàn hảo trong suốt quá trình, tất nhiên nàng không phải là người duy nhất, trong lớp có rất nhiều người như thế.
Đối với Liễu Nhiên mà nói, đứng thẳng bất động hoàn toàn không khó. Dù sao nàng cũng đã từng đứng yên ở nơi nguy hiểm nhất trong mấy ngày liền. Nhưng đối với đám "lính mới" như này, việc đứng thẳng không nhúc nhích trong thời gian dài hiển nhiên cũng thật vất vả.
Đứng như thế suốt 3 tiếng đồng hồ, huấn luyện viên mới chậm rãi nói: "Nghỉ ngơi tại chỗ đi!"
Không ít học sinh liền trực tiếp nằm liệt hoặc ngồi xuống, Liễu Nhiên quay đầu nhìn nhìn, phát hiện bốn phía chỉ có 2 lớp giống như bọn họ, các học sinh lớp khác đều được nghỉ ngơi dưới tán cây.
Liễu Nhiên khẽ nhíu mày, lập tức phát hiện ra nàng và học sinh của 2 lớp kia được huấn luyện đặc biệt khắc nghiệt. Trong nháy mắt, Liễu Nhiên cảm thấy bản thân có khả năng... bị lừa.
Ngày hôm đó, Liễu Nhiên vượt qua bài tập huấn một cách nhẹ nhàng, nhưng mà trên thực tế, tất cả các bạn học trên sân thể dục đều kiệt sức nằm liệt.
Hơn nữa, sau khi các lớp học khác rời đi, trên sân thể dục chỉ có 3 lớp vẫn luôn tập huấn tới 6 giờ tối mới nghỉ.
Lúc về ký túc xá, 3 người bạn cùng phòng đều nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại: "Liễu Nhiên, cậu không sao chứ?"
Tinh thần của Liễu Nhiên rất phấn chấn, một chút việc cũng không có, nhưng nàng vẫn khiêm tốn mà nói: "Thật mệt mỏi."
3 người kia đều cực kì thông cảm: "Bọn tớ hiểu, tới tới tới, cậu nghỉ ngơi đi, bọn tớ đeo tai nghe, không ảnh hưởng cậu đâu."
Liễu Nhiên cũng không giải thích, nàng đi tắm, sau đó cầm điện thoại ra ngoài, nói là đi gọi điện thoại.
3 bạn cùng phòng liền phất tay với Liễu Nhiên, còn an ủi nàng vài câu.
Liễu Nhiên tìm chỗ không người gọi cho Quý Trường Phong, đầu bên kia nhanh chóng nghe máy, nàng mở miệng hỏi: "Bài tập huấn ở trường học sao lại như thế này hả bác Quý?"
Quý Trường Phong đột nhiên nhận được cuộc gọi từ một dãy số lạ. Ông ngơ ngác nghe máy, liền nghe thấy giọng của Mặt Trời nhỏ từ đầu bên kia truyền đến.
Quý Trường Phong lập tức vui mừng, ai nha, ánh sáng hy vọng gọi điện cho mình. Ông vui vẻ hỏi: "Tập huấn á, ai nha cháu khai giảng rồi đúng không? Trường học mới thế nào rồi?"
Liễu Nhiên: "Tập huấn, đều là tập huấn, liên tục tập huấn."
Quý Trường Phong vuốt mặt: "Vậy không phải bình thường sao? Dù gì cũng là trường cảnh sát mà, cháu thông cảm chút ha!"
Liễu Nhiên: "Cháu cũng muốn thông cảm lắm..." Nàng đều hết chỗ nói rồi: "Nhưng mà tại sao bài huấn luyện của lớp cháu lại đặc biệt thế? Là bởi vì bọn cháu đặc thù hơn người khác à? 3 người bạn cùng phòng của cháu đều học chung một lớp, chỉ có cháu bị nhét vào lớp khác."
Quý Trường Phong: "Ai nha, vậy thì thật đúng là kỳ lạ."
Liễu Nhiên híp mắt: "Bác biết chuyện gì đang xảy ra đúng không?!"
Quý Trường Phong cũng chỉ có thể nói: "Thời điểm bác báo danh cho cháu có nói với hiệu trưởng rằng cháu là một nhân tài. Chắc là hiệu trưởng thích nhân tài a ha ha!"
Liễu Nhiên trầm mặc, Quý Trường Phong lại giải thích: "Nhưng mà sau đó bác đã nói với ông ấy rằng cháu không thích nổi bật. Cháu xem, cháu vào trường theo danh sách xét duyệt thông thường, đủ kín tiếng nha."
Liễu Nhiên: "Cho học sinh bình thường vào lớp học sinh đặc cách thực hiện bài tập huấn đặc biệt, không phải càng bắt mắt hơn sao?"
Quý Trường Phong: "Có lý lắm, vậy 2 ngày này bác đi hỏi thăm giùm cháu ha!"
Vì thế, Quý Trường Phong to gan lớn mật mà cúp máy.
Liễu Nhiên cất điện thoại, gãi gãi đầu, đại khái có thể đoán được, đời sống sinh viên của nàng đã không thể bình đạm như lúc nhỏ.
Liễu Nhiên nhìn học sinh mặc cảnh phục đi tới đi lui ở tầng 1, lại thở dài một tiếng, không bình đạm cũng không sao. Nàng muốn che giấu thân phận trinh sát phòng chống ma túy chứ không phải là thân phận người tài giỏi.
Nhưng mà cái trường này làm ăn như nào vậy? Đã nói là học sinh bình thường, kết quả lại ném mình đến lớp đặc cách để huấn luyện.
Ngày tháng tập huấn vừa mệt vừa phong phú, từng ngày trôi qua trong tiếng cười nói rộn ràng.
Ngoại trừ tập huấn ra, Liễu Nhiên còn phải đối mặt với sự truy đuổi, chặn đường của một đống anh chị năm 3 vào bất cứ lúc nào.
Thậm chí, bởi vì bài tập mà vị giáo viên kia giao, số người đến tìm nàng càng ngày càng nhiều.
Sau 2 ngày làm quen, khoá tập huấn lại có thêm bài tập mới, chẳng hạn như chạy đường dài.
Liễu Nhiên nghiêm túc quan sát, quả nhiên, học sinh đặc cách phải chạy nhiều hơn học sinh bình thường 4 vòng. Về các bài tập khác, độ khó mà học sinh đặc cách phải trải qua cũng cao hơn so với học sinh bình thường.
Liễu Nhiên nghiêm túc chạy bộ, cố gắng để thành tích của bản thân ở mức trung bình, không cao cũng không thấp.
Vào buổi tối của ngày tập huấn cuối cùng, Liễu Nhiên tắm xong liền đến phòng tập bắn. Bởi vì đã 7 giờ tối nên phần lớn học sinh đều về ký túc xá.
Những người còn lại hầu hết đều là giáo viên, Liễu Nhiên một đường đi vào, phát hiện không có ai ngăn cản mình.
Nàng liền nhún nhún vai, di chuyển đến phòng tập bắn. Nơi này thường dùng để huấn luyện bắn súng, nói cách khác, súng ở đây đều là thật.
Liễu Nhiên rất nhanh đã đi đến trước cửa, nàng đẩy cửa ra mới nghe được tiếng súng "pằng, pằng, pằng" bên trong.
Kẻ bắn súng là một người đàn ông khoảng ngoài 30 tuổi, mặc áo sơ mi trắng với quần cảnh sát, trên đầu mang bịt tai chống ồn.
Liễu Nhiên tiến vào cũng không làm hắn chú ý, vẫn cầm súng ngắm bắn.
Liễu Nhiên đi đến bên cạnh người đàn ông, nhìn mấy khẩu súng bày trước mặt hắn rồi cầm một khẩu để thử cảm giác. Lạnh lẽo và nặng tay, đây là một khẩu súng thật, có lực sát thương.
Người nọ bắn nhiều phát súng liên tiếp, phát nào cũng trúng bia nhưng vị trí đều nằm trong khoảng 2 vòng gần hồng tâm.
Hắn tháo bịt tai ra, nhìn bia ngắm đối diện, hỏi Liễu Nhiên: "Em có muốn thử một chút không?"
Nàng sờ sờ khẩu súng trong tay, hỏi: "Không có việc gì chứ? không cần xin phép ạ?"
Người nọ vẫn nhìn bia ngắm, cười: "Nếu là em thì chắc không cần đâu."
Liễu Nhiên ồ một tiếng: "Vậy em không khách khí nữa."
Nàng thật sự không khách khí, thậm chí không đeo bịt tai chống ồn, tùy tay cầm lấy khẩu súng vừa sờ lên bắn liên tiếp 6 phát vào bia ngắm đối diện.
Vị giáo viên kia nghiêm túc quan sát, sau đó nhìn vào màn hình bên cạnh, trên đó chiếu hình ảnh vị trí viên đạn mà nàng đã bắn.
Hắn chậm rãi mở to mắt, 6 phát đều trúng hồng tâm.
Hắn chỉ thuận miệng nói Liễu Nhiên là tay súng thiện xạ thôi, kết quả lại là thật.
Nàng ném khẩu súng vào trong lồng ngực của người đàn ông, hắn hoảng loạn bắt được, lại thấy nữ sinh bật cười, nói: "Thầy không nên kêu học sinh của mình thi đấu với em, đối với bọn họ không phải là chuyện tốt đâu." Đối với mầm non mà nói, sự trấn áp mạnh mẽ không nhất định sẽ thúc đẩy quá trình trưởng thành, nó cũng có khả năng sẽ phá hủy lá mầm.
Nghe xong lời này, thầy giáo hơi giật mình, sau đó lại mỉm cười. Hắn xoay người nhìn về phía Liễu Nhiên: "Chào em, tôi tên là Mẫn Kha Lâm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.