Chương 8
Da Thanh Oa
07/11/2021
*Editor: Trôi
___________________________________________
Thấy con gái của mình không khách khí như vậy, Thu Lan Huyên xấu hổ xin lỗi. Khương Lam lại không chút để ý, thậm chí cười nói: “Cùng cô bé tán gẫu, tôi tâm tình ngược lại tốt lắm, hai bình sữa chua mà thôi, cô cũng không cần khách khí. Đúng rồi, hai người muốn ăn cái gì? Đây là thực đơn, gọi món ăn đi! Tiền cơm mời khách tôi vẫn có thể trả được.”
Khương Lam nhiệt tình như thế, Thu Lan Huyên từ chối tiếp ngược lại có chút không thỏa đáng. Bà lúc này mới ý tứ gọi vịt nướng kinh đô, Khương Lam liền cười hỏi Liễu Nhiên: “Nhiên nhiên, em muốn ăn cái gì?”
Liễu Nhiên muốn nói sữa chua, nhưng nhìn ánh mắt của mẹ, nàng rốt cục hợp thời sửa miệng nói: “Mẹ gọi đồ ngon lắm, em ăn giống mẹ.”
Thu Lan Huyên trên mặt lập tức mỉm cười, vui mừng vuốt đầu Liễu Nhiên. Rất nhanh vịt nướng liền ra đến, Thu Lan Huyên liền đưa Liễu Nhiên một phần thịt đã gỡ xương, nàng há mồm ăn, lập tức hưởng thụ híp mắt.
Liễu Nhiên: “Ân ~ ăn ngon.” Vịt nướng thật tốt ăn, ăn ngon ~!
Thu Lan Huyên thấy nàng vui vẻ, trên mặt không tự chủ lộ ra tươi cười.
Bà lại gỡ một miếng nói: “Ăn ngon liền ăn nhiều một chút, mẹ gỡ xương cho.”
Liễu Nhiên dùng đũa của mình chọc chọc, Khương Lam xem Liễu Nhiên vui vẻ, không biết vì sao cũng vui vẻ theo. Ăn uống no đủ, Liễu Nhiên đem lọ sữa chua cuối cùng trên bàn lấy qua, sau đó thỏa mãn híp mắt hút sữa chua.
Khương Lam thấy nàng quả thật thích sữa chua, liền hỏi: “Còn muốn sao?”
Liễu Nhiên kinh hỉ ngẩng đầu: “Có thể chứ?”
Thu Lan Huyên chạy nhanh đè lại đầu nàng, nói với Khương Lam: “Không cần, trẻ nhỏ không thể uống nhiều.” Này đều đến bình thứ hai rồi, hơn nữa sữa chua ở khách sạn còn không phải loại nhỏ.
Liễu Nhiên phản bác: “Con còn có thể uống.”
Thu Lan Huyên kiên định: “Con không thể.”
Liễu Nhiên: “Có thể.”
Thu Lan Huyên: “Không thể.”
Liễu Nhiên: “…”
Mẹ con hai người tranh chấp, Khương Lam lại cười lớn ra tiếng; hắn dùng đầu ngón tay chạm vào bụng Liễu Nhiên nói: “Bụng em tròn như quả bóng rồi, không nên uống nữa.”
Liễu Nhiên sờ sờ bụng, cuối cùng thỏa hiệp, cái miệng nhỏ uống nốt sữa chua còn thừa lại.
Thu Lan Huyên liền cùng đối Khương Lam nói lời cảm tạ, cái gì mà vội như vậy còn muốn bao hai người ăn cơm bla…bbla… Khương Lam chỉ là mỉm cười lắc đầu, Liễu Nhiên tròng mắt chuyển động, đột nhiên mở miệng hỏi Khương Lam: “Ca ca là làm cái gì công tác?”
Khương Lam nhìn Thu Lan Huyên liếc mắt một cái, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Diễn viên.”
Liễu Nhiên lại hỏi: “Vì sao em không thấy qua ca ca trên tivi?”
Vấn đề này bỗng chốc đem Khương Lam nghẹn họng, hắn suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Bởi vì ca ca đã đã nhiều năm không quay phim.”
Liễu Nhiên: “Vì sao?”
Thu Lan Huyên ngăn trở đều không kịp, Khương Lam bởi vì Liễu Nhiên là cái đứa trẻ, vậy nên cũng không giấu diếm: “Bởi vì rất nhiều người không thích anh.”
“Vì sao?”
“Bởi vì lúc trước có người nói ca ca là người xấu, cho nên, ca ca không thể lại lên TV.”
“Vì sao?”
“Vì người xấu không thể xuất hiện trước công chúng.”
“Vậy ca ca là người xấu sao?”
Khương Lam bỗng chốc ngây ngẩn cả người, đúng vậy! Cho nên, hắn thật là người giống như người khác nói vậy sao? Nhưng mà nếu không phải thì sao? mọi người nói phải, thì chính là vậy.
“Ca ca nhìn không giống người xấu.”
Tiểu hài tử thanh âm luôn là thiên chân vô tà, lại mang theo hai phần thành thật cực nóng, làm cho người ta nghe xong theo trong đáy lòng cảm thấy tán thành.
Đè nén ủy khuất nhiều năm, bị người đại diện mắng cũng tuyệt không lay được nội tâm hắn, lúc này lại giống như tường thành sụp đổ, nguyên lai sớm đã yếu ớt như vậy.
Không đồng ý ở trước mặt kẻ thù yếu thế, nhưng đứa nhỏ này còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu. Nàng nói bản thân không là người xấu, bản thân quả thật không phải.
“Người khác vì sao nói ca ca là người xấu?”
Liễu Nhiên hơi hơi nghiêng đầu, trên vẻ mặt đơn thuần đều là tò mò, cũng khiến Khương Lam thấy tin cậy.
437 đều kinh ngạc: “Đội trưởng, ta không nghĩ tới ngài vẫn còn có loại kỹ thuật diễn này, rất giỏi rất giỏi.”
Liễu Nhiên vẫn duy trì trên mặt hồn nhiên mỉm cười, nghiến răng nghiến lợi đối 437 nói: “Câm miệng, bằng không dùng ngựa gỗ đen ngươi.”
437: “…”
Trên bàn, Thu Lan Huyên cùng Khương Lam đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ, đứa nhỏ vô tâm hỏi, nhưng đáp án lại khó mở miệng. Liễu Nhiên như trước nghiêng đầu nhìn hắn, la lị nghiêng đầu luôn là mang theo lực sát thương phi phàm, Liễu Nhiên cũng không ngoại lệ.
*La lị: ám chỉ các bé gái trong độ tuổi thành niên ( khoảng từ 3 đến dưới 14 tuổi)
“Bởi vì…” Khương Lam dừng một chút vẫn là nói: “Bạn gái cũ của anh nói ca ca đánh nàng.”
Thu Lan Huyên trầm mặc đi xuống, chuyện này lúc đó náo động đến phi thường lớn. Một cái Idol đang nổi có tin tức bạo lực đã đủ chấn kinh rồi, này bạo lực thậm chí đem một nữ nhân đánh đến sinh non, tin tức liền càng thêm kình bạo. Ở lúc đó, tin tức bạo lực đánh người khác đến sinh non, là như thế nào đưa tới trên xã hội thảo phạt?
Thu Lan Huyên cũng là một trong những người theo dõi toàn bộ quá trình, tham dự ăn dưa. Liễu Nhiên nga một tiếng, sau đó hỏi: “Vậy ca ca đánh sao?”
Khương Lam nhìn nàng, đột nhiên mỉm cười. Hắn lớn lên thật là đẹp, hai mắt luôn là có loại cảm giác nhu tình như nước. Khương Lam nhìn Liễu Nhiên, hỏi: “Ca nói ca không đánh, em tin không?”
“Vì sao không tin?” Liễu Nhiên tò mò, nàng nói: “Ca ca nói không đánh, em tin tưởng a!”
Khương Lam cúi đầu cười khẽ, thanh âm trầm thấp êm tai: “Quả nhiên vẫn chỉ là đứa trẻ.”
“Đứa nhỏ thì thế nào? Đứa nhỏ không thể cho rằng ca ca là người tốt sao?” Liễu Nhiên hỏi.
Khương Lam: “Đứa nhỏ sẽ thấy không rõ sự tình người lớn có thể thấy rõ.”
Liễu Nhiên: “Nhưng em có thể thấy rõ sự tình rất nhiều người không thấy được a!”
Đứa bé còn nhỏ, cao có 1m2, nàng đi đến ghế tựa đứng vững, hai tay chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống Khương Lam: “Em tuy rằng còn nhỏ, về sau trưởng thành, em cũng sẽ cảm thấy anh là người tốt. Ca ca mời em uống sữa chua, em tin tưởng anh.”
Một câu nói vô cùng đơn giản, không lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà Khương Lam nghe xong lại cảm thấy phảng phất như nghe được thiên sứ thanh âm. Muốn từ người xa lạ nghe được câu nói như vậy, đối với hắn mà nói cơ hồ đã là không có khả năng.
Thậm chí, ngay cả người quen cũng không chịu tin tưởng hắn.
Đứa nhỏ còn biết đạo lý tích thủy chi ân. Nhưng có một số người lại sớm đã quên.
*Cả câu là: “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”. Câu này có nghĩa sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.
Tín nhiệm sớm sập, hiện tại mới biết được bản thân từ trước cho tới nay đều hy vọng xa vời. Trên mặt có chút ngứa, hắn đưa tay xoa xoa mặt, mới phát hiện bản thân không tiếng động rơi lệ, ướt cả khuôn mặt. Hắn giương mắt nhìn về phía lúc này như trước hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang Liễu Nhiên, cười giải thích: “Có hạt cát rơi vào trong mắt ca ca.”
Liễu Nhiên một mặt lạnh lùng: “Rõ ràng chính là khóc.”
Thu Lan Huyên: “…”
Khương Lam: “… Tuy rằng không biết nên nói như thế nào, nhưng là, bạn nhỏ Nhiên Nhiên, cám ơn em. Hiện tại, anh đã có tự tin đi phỏng vấn.”
Liễu Nhiên: “Vậy ca ca có thể lại mua cho em bình sữa chua không?”
Khương Lam: “… Được.”
Thu Lan Huyên: “…”
Một bữa cơm, hai bên đều ăn rất tận hứng. Khương Lam ngồi xe rời đi sau, Liễu Nhiên mới hỏi Thu Lan Huyên: “Vì sao ca ca nói bản thân là người xấu?”
Thu Lan Huyên mới chậm rãi nói ra ba năm trước, sự kiện thảo phạt huyên náo dài đến 1 tháng.
Ba năm trước Khương Lam bằng vào một bộ phim cổ trang bạo hồng, thật là trong một đêm nổi tiếng khắp trời nam đất bắc. Liền ngay cả Thu Lan Huyên cùng Liễu Binh – loại người không chú ý vòng giải trí đều thường xuyên ở các loại app nhìn thấy hắn.
Khương Lam nổi lên, liền quyết định giải ước rời đi công ty. Hợp đồng còn chưa có bàn xong, trên mạng đột nhiên tuôn ra hắn cặn bã bạn gái cũ, còn đánh tới sinh non. Về sau còn có các loại bêu xấu tuôn ra, đến trường đánh nhau với bảo vệ, lái xe đụng phải người già rồi chạy trốn, một loạt tin tức xấu.
Quả thực có thể bầu thành đỉnh cao của cặn bã, ở thời điểm Khương Lam gian nan nhất, công ty bỏ đá xuống giếng, lập tức nói hắn bạch nhãn lang, nổi lên liền bội ước trốn đi. Tóm lại, năm đó Khương Lam lấy tốc độ cực nhanh hồng đứng lên, cũng lấy tốc độ cực nhanh biến mất trước mắt mọi người, có thể nói là sao băng nhanh lụi tàn nhất.
437 cười đắc ý: “Lão bản cùng bạn gái hợp thủ hãm hại, đủ thảm đi?”
Liễu Nhiên: “Này không phải là trả tiền lại ăn cơm sao?” Liễu Nhiên đối với loại này thảm không thể lý giải.
437: “…” Đấy cũng gọi là thảm? 437 đối với khái niệm thảm của Liễu Nhiên cũng không thể lý giải.
————————————————
Uhuhu….cần người ủng hộ để có động lực ra chương mới T-T
___________________________________________
Thấy con gái của mình không khách khí như vậy, Thu Lan Huyên xấu hổ xin lỗi. Khương Lam lại không chút để ý, thậm chí cười nói: “Cùng cô bé tán gẫu, tôi tâm tình ngược lại tốt lắm, hai bình sữa chua mà thôi, cô cũng không cần khách khí. Đúng rồi, hai người muốn ăn cái gì? Đây là thực đơn, gọi món ăn đi! Tiền cơm mời khách tôi vẫn có thể trả được.”
Khương Lam nhiệt tình như thế, Thu Lan Huyên từ chối tiếp ngược lại có chút không thỏa đáng. Bà lúc này mới ý tứ gọi vịt nướng kinh đô, Khương Lam liền cười hỏi Liễu Nhiên: “Nhiên nhiên, em muốn ăn cái gì?”
Liễu Nhiên muốn nói sữa chua, nhưng nhìn ánh mắt của mẹ, nàng rốt cục hợp thời sửa miệng nói: “Mẹ gọi đồ ngon lắm, em ăn giống mẹ.”
Thu Lan Huyên trên mặt lập tức mỉm cười, vui mừng vuốt đầu Liễu Nhiên. Rất nhanh vịt nướng liền ra đến, Thu Lan Huyên liền đưa Liễu Nhiên một phần thịt đã gỡ xương, nàng há mồm ăn, lập tức hưởng thụ híp mắt.
Liễu Nhiên: “Ân ~ ăn ngon.” Vịt nướng thật tốt ăn, ăn ngon ~!
Thu Lan Huyên thấy nàng vui vẻ, trên mặt không tự chủ lộ ra tươi cười.
Bà lại gỡ một miếng nói: “Ăn ngon liền ăn nhiều một chút, mẹ gỡ xương cho.”
Liễu Nhiên dùng đũa của mình chọc chọc, Khương Lam xem Liễu Nhiên vui vẻ, không biết vì sao cũng vui vẻ theo. Ăn uống no đủ, Liễu Nhiên đem lọ sữa chua cuối cùng trên bàn lấy qua, sau đó thỏa mãn híp mắt hút sữa chua.
Khương Lam thấy nàng quả thật thích sữa chua, liền hỏi: “Còn muốn sao?”
Liễu Nhiên kinh hỉ ngẩng đầu: “Có thể chứ?”
Thu Lan Huyên chạy nhanh đè lại đầu nàng, nói với Khương Lam: “Không cần, trẻ nhỏ không thể uống nhiều.” Này đều đến bình thứ hai rồi, hơn nữa sữa chua ở khách sạn còn không phải loại nhỏ.
Liễu Nhiên phản bác: “Con còn có thể uống.”
Thu Lan Huyên kiên định: “Con không thể.”
Liễu Nhiên: “Có thể.”
Thu Lan Huyên: “Không thể.”
Liễu Nhiên: “…”
Mẹ con hai người tranh chấp, Khương Lam lại cười lớn ra tiếng; hắn dùng đầu ngón tay chạm vào bụng Liễu Nhiên nói: “Bụng em tròn như quả bóng rồi, không nên uống nữa.”
Liễu Nhiên sờ sờ bụng, cuối cùng thỏa hiệp, cái miệng nhỏ uống nốt sữa chua còn thừa lại.
Thu Lan Huyên liền cùng đối Khương Lam nói lời cảm tạ, cái gì mà vội như vậy còn muốn bao hai người ăn cơm bla…bbla… Khương Lam chỉ là mỉm cười lắc đầu, Liễu Nhiên tròng mắt chuyển động, đột nhiên mở miệng hỏi Khương Lam: “Ca ca là làm cái gì công tác?”
Khương Lam nhìn Thu Lan Huyên liếc mắt một cái, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Diễn viên.”
Liễu Nhiên lại hỏi: “Vì sao em không thấy qua ca ca trên tivi?”
Vấn đề này bỗng chốc đem Khương Lam nghẹn họng, hắn suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Bởi vì ca ca đã đã nhiều năm không quay phim.”
Liễu Nhiên: “Vì sao?”
Thu Lan Huyên ngăn trở đều không kịp, Khương Lam bởi vì Liễu Nhiên là cái đứa trẻ, vậy nên cũng không giấu diếm: “Bởi vì rất nhiều người không thích anh.”
“Vì sao?”
“Bởi vì lúc trước có người nói ca ca là người xấu, cho nên, ca ca không thể lại lên TV.”
“Vì sao?”
“Vì người xấu không thể xuất hiện trước công chúng.”
“Vậy ca ca là người xấu sao?”
Khương Lam bỗng chốc ngây ngẩn cả người, đúng vậy! Cho nên, hắn thật là người giống như người khác nói vậy sao? Nhưng mà nếu không phải thì sao? mọi người nói phải, thì chính là vậy.
“Ca ca nhìn không giống người xấu.”
Tiểu hài tử thanh âm luôn là thiên chân vô tà, lại mang theo hai phần thành thật cực nóng, làm cho người ta nghe xong theo trong đáy lòng cảm thấy tán thành.
Đè nén ủy khuất nhiều năm, bị người đại diện mắng cũng tuyệt không lay được nội tâm hắn, lúc này lại giống như tường thành sụp đổ, nguyên lai sớm đã yếu ớt như vậy.
Không đồng ý ở trước mặt kẻ thù yếu thế, nhưng đứa nhỏ này còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu. Nàng nói bản thân không là người xấu, bản thân quả thật không phải.
“Người khác vì sao nói ca ca là người xấu?”
Liễu Nhiên hơi hơi nghiêng đầu, trên vẻ mặt đơn thuần đều là tò mò, cũng khiến Khương Lam thấy tin cậy.
437 đều kinh ngạc: “Đội trưởng, ta không nghĩ tới ngài vẫn còn có loại kỹ thuật diễn này, rất giỏi rất giỏi.”
Liễu Nhiên vẫn duy trì trên mặt hồn nhiên mỉm cười, nghiến răng nghiến lợi đối 437 nói: “Câm miệng, bằng không dùng ngựa gỗ đen ngươi.”
437: “…”
Trên bàn, Thu Lan Huyên cùng Khương Lam đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ, đứa nhỏ vô tâm hỏi, nhưng đáp án lại khó mở miệng. Liễu Nhiên như trước nghiêng đầu nhìn hắn, la lị nghiêng đầu luôn là mang theo lực sát thương phi phàm, Liễu Nhiên cũng không ngoại lệ.
*La lị: ám chỉ các bé gái trong độ tuổi thành niên ( khoảng từ 3 đến dưới 14 tuổi)
“Bởi vì…” Khương Lam dừng một chút vẫn là nói: “Bạn gái cũ của anh nói ca ca đánh nàng.”
Thu Lan Huyên trầm mặc đi xuống, chuyện này lúc đó náo động đến phi thường lớn. Một cái Idol đang nổi có tin tức bạo lực đã đủ chấn kinh rồi, này bạo lực thậm chí đem một nữ nhân đánh đến sinh non, tin tức liền càng thêm kình bạo. Ở lúc đó, tin tức bạo lực đánh người khác đến sinh non, là như thế nào đưa tới trên xã hội thảo phạt?
Thu Lan Huyên cũng là một trong những người theo dõi toàn bộ quá trình, tham dự ăn dưa. Liễu Nhiên nga một tiếng, sau đó hỏi: “Vậy ca ca đánh sao?”
Khương Lam nhìn nàng, đột nhiên mỉm cười. Hắn lớn lên thật là đẹp, hai mắt luôn là có loại cảm giác nhu tình như nước. Khương Lam nhìn Liễu Nhiên, hỏi: “Ca nói ca không đánh, em tin không?”
“Vì sao không tin?” Liễu Nhiên tò mò, nàng nói: “Ca ca nói không đánh, em tin tưởng a!”
Khương Lam cúi đầu cười khẽ, thanh âm trầm thấp êm tai: “Quả nhiên vẫn chỉ là đứa trẻ.”
“Đứa nhỏ thì thế nào? Đứa nhỏ không thể cho rằng ca ca là người tốt sao?” Liễu Nhiên hỏi.
Khương Lam: “Đứa nhỏ sẽ thấy không rõ sự tình người lớn có thể thấy rõ.”
Liễu Nhiên: “Nhưng em có thể thấy rõ sự tình rất nhiều người không thấy được a!”
Đứa bé còn nhỏ, cao có 1m2, nàng đi đến ghế tựa đứng vững, hai tay chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống Khương Lam: “Em tuy rằng còn nhỏ, về sau trưởng thành, em cũng sẽ cảm thấy anh là người tốt. Ca ca mời em uống sữa chua, em tin tưởng anh.”
Một câu nói vô cùng đơn giản, không lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà Khương Lam nghe xong lại cảm thấy phảng phất như nghe được thiên sứ thanh âm. Muốn từ người xa lạ nghe được câu nói như vậy, đối với hắn mà nói cơ hồ đã là không có khả năng.
Thậm chí, ngay cả người quen cũng không chịu tin tưởng hắn.
Đứa nhỏ còn biết đạo lý tích thủy chi ân. Nhưng có một số người lại sớm đã quên.
*Cả câu là: “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”. Câu này có nghĩa sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.
Tín nhiệm sớm sập, hiện tại mới biết được bản thân từ trước cho tới nay đều hy vọng xa vời. Trên mặt có chút ngứa, hắn đưa tay xoa xoa mặt, mới phát hiện bản thân không tiếng động rơi lệ, ướt cả khuôn mặt. Hắn giương mắt nhìn về phía lúc này như trước hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang Liễu Nhiên, cười giải thích: “Có hạt cát rơi vào trong mắt ca ca.”
Liễu Nhiên một mặt lạnh lùng: “Rõ ràng chính là khóc.”
Thu Lan Huyên: “…”
Khương Lam: “… Tuy rằng không biết nên nói như thế nào, nhưng là, bạn nhỏ Nhiên Nhiên, cám ơn em. Hiện tại, anh đã có tự tin đi phỏng vấn.”
Liễu Nhiên: “Vậy ca ca có thể lại mua cho em bình sữa chua không?”
Khương Lam: “… Được.”
Thu Lan Huyên: “…”
Một bữa cơm, hai bên đều ăn rất tận hứng. Khương Lam ngồi xe rời đi sau, Liễu Nhiên mới hỏi Thu Lan Huyên: “Vì sao ca ca nói bản thân là người xấu?”
Thu Lan Huyên mới chậm rãi nói ra ba năm trước, sự kiện thảo phạt huyên náo dài đến 1 tháng.
Ba năm trước Khương Lam bằng vào một bộ phim cổ trang bạo hồng, thật là trong một đêm nổi tiếng khắp trời nam đất bắc. Liền ngay cả Thu Lan Huyên cùng Liễu Binh – loại người không chú ý vòng giải trí đều thường xuyên ở các loại app nhìn thấy hắn.
Khương Lam nổi lên, liền quyết định giải ước rời đi công ty. Hợp đồng còn chưa có bàn xong, trên mạng đột nhiên tuôn ra hắn cặn bã bạn gái cũ, còn đánh tới sinh non. Về sau còn có các loại bêu xấu tuôn ra, đến trường đánh nhau với bảo vệ, lái xe đụng phải người già rồi chạy trốn, một loạt tin tức xấu.
Quả thực có thể bầu thành đỉnh cao của cặn bã, ở thời điểm Khương Lam gian nan nhất, công ty bỏ đá xuống giếng, lập tức nói hắn bạch nhãn lang, nổi lên liền bội ước trốn đi. Tóm lại, năm đó Khương Lam lấy tốc độ cực nhanh hồng đứng lên, cũng lấy tốc độ cực nhanh biến mất trước mắt mọi người, có thể nói là sao băng nhanh lụi tàn nhất.
437 cười đắc ý: “Lão bản cùng bạn gái hợp thủ hãm hại, đủ thảm đi?”
Liễu Nhiên: “Này không phải là trả tiền lại ăn cơm sao?” Liễu Nhiên đối với loại này thảm không thể lý giải.
437: “…” Đấy cũng gọi là thảm? 437 đối với khái niệm thảm của Liễu Nhiên cũng không thể lý giải.
————————————————
Uhuhu….cần người ủng hộ để có động lực ra chương mới T-T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.