Chương 129: Phiên ngoại 2 (cuối): SỰ THẬT VỀ CÁI CHẾT CỦA NỮ MINH TINH
Da Thanh Oa
03/09/2022
Quay trở lại hiện tại.
Những người này vốn đang định công kích Kha Nhung nhưng lại có chút hoảng loạn khi thấy Liễu Nhiên đến.
Nàng lạnh lùng cười, tiến lên dùng một chân đá người đàn ông đứng đầu. Người đó lập tức bị đá bay ra ngoài, lực đạo này hoàn toàn không giống sức mạnh mà người phụ nữ nên có.
Liễu Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đám người đang xông lên, nhẹ nhàng xoay tròn một cái, lại đá hết cả lũ bay ra chuồng gà.
Nhìn đám đàn em đang bay giữa không trung như bông tuyết, người đàn ông đứng hút thuốc ở một bên cuối cùng cũng đứng thẳng người lên, nghiêm túc nhìn cặp mẹ con ở đối diện.
Hắn ta dặn dò những người còn chưa tiến lên: “Cô ta là mẹ, bắt đứa con gái kia đi.” Con cái là điểm yếu của mẹ.
Nhóm người đó dường như ngộ ra, lúc lên đánh nhau với Liễu Nhiên, có không ít cố ý đi vòng qua nàng để bắt Kha Nhung. Liễu Nhiên chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng không đến ngăn cản.
Ban đầu đầu mọi người cho rằng nàng bận nên không thể ra tay, sau đó lại phát hiện ra Liễu Nhiên là không thèm để ý, vì căn bản không bắt được Kha Nhung.
Đừng nhìn con bé mới 8 tuổi mà coi thường, tốc độ chạy rất nhanh a! Vài người đàn ông to lớn đã đuổi theo Kha Nhung tầm mười phút, kết quả ngay cả góc áo của bé cũng không tóm được.
Đám người nhanh chóng bị Liễu Nhiên đánh ngã, kẻ duy nhất còn đứng ở hiện trường chính là tên tội phạm giết người kia.
Liễu Nhiên chỉnh lại bộ cảnh phục lộn xộn vì đánh nhau, cười lạnh nhìn hắn ta: “Tôi khuyên anh đừng chạy, anh chưa chắc có thể chạy thoát khỏi tôi đâu.”
Tên đó sững người, nàng chỉnh lại quần áo, tự nhiên mà lấy ra còng tay từ chỗ thắt lưng, hỏi: “Anh tên Vương Quyền phải không?”
Hắn ta sửng sốt, Liễu Nhiên tiếp tục nói: “Tôi là người phụ trách vụ án mưu sát Điền Miểu.”
Vương Quyền ngạc nhiên, giật giật khóe miệng, cười: “Cô nói gì vậy? Miểu Miểu không phải là tự sát sao?”
Liễu Nhiên vừa đi đến chỗ hắn ta vừa nói: “Đồng nghiệp của tôi nghi ngờ cô ấy chết vì bị mưu sát.”
Vương Quyền: “Sao có thể chứ? Phòng rất kín, hơn nữa các người đã có video giám sát vào khoảng thời gian đấy rồi mà, từ đầu đến cuối đều không có ai khác vào phòng cả.”
Liễu Nhiên gật đầu: “Hung thủ giết người cũng không nhất thiết phải đi phòng.”
Cuối cùng trên trán Vương Quyền cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng, giọng nói cũng yếu đi: “Lời này là có ý gì?”
Liễu Nhiên nghiêng đầu nhìn hắn ta: “Nghĩa là, có người lừa Điền Miểu ăn phải thuốc độc chết người. Bên pháp y đã chứng thực rằng trong cơ thể nạn nhân có độc tố.”
Vương Quyền hơi trợn mắt, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống: “Lấy gì để chứng minh là người khác cho cô ấy ăn chứ? Khoảng thời gian đó Miểu Miểu mắc bệnh trầm cảm, luẩn quẩn trong lòng là chuyện bình thường.”
Liễu Nhiên đã đứng ở trước mặt hắn ta, còng tay Vương Quyền lại rồi mới cười, nói: “Chúng tôi đã tra được rất nhiều chứng cứ, hiện giờ cũng đã có đủ bằng chứng. Sau khi nạn nhân chết, anh và trợ lý một trước một sau vọt vào hiện trường, cho nên mọi người đều không nghĩ tới một vấn đề. Anh là người đi vào đầu tiên, tất nhiên có đủ thời gian thu hồi lọ thuốc ở hiện trường. Mà nếu tôi không nhớ nhầm thì, cái lọ đó chắc là anh đưa cho Điền Miểu, cũng nói với cô ấy rằng bên trong chỉ là vitamin thôi đúng không?”
Vương Quyền trợn mắt, Liễu Nhiên lấy ra một cái túi zip trong suốt chứa lọ thuốc bằng nhựa màu trắng, xung quanh bao bì có chút dơ bẩn.
Ánh mắt nàng lạnh băng: “Nó được tìm thấy trong thùng rác ở nhà anh. Anh tưởng nó bị xe rác chở đi, nhưng cảnh sát đã hoài nghi anh từ lâu, cho nên vào ngày rác trong nhà anh bị chở đi, chúng tôi đã chặn xe rác lại. Anh biết nạn nhân có thói quen ăn vitamin, vậy nên anh đã bỏ lẫn viên thuốc độc vào lọ vitamin rồi đưa cho cô ấy. Chỉ cần nạn nhân còn ăn vitamin, không phải hôm nay thì cũng là ngày mai, sẽ có một ngày cô ấy ăn trúng viên thuốc độc kia. Anh cũng biết nạn nhân quen ăn vitamin trong phòng nghỉ sau khi tan làm. Khi đó cô ấy luôn ở một mình, cửa phòng cũng sẽ khoá trái.”
“Anh bắt đầu biến vụ án giết người thành vụ án tự sát trong phòng kín. Toàn bộ vụ án trông khá khó khăn và bế tắc, nhưng thực chất chỉ là một vụ đầu độc đơn giản mà thôi. Sau khi bỏ thuốc độc vào lọ, mỗi tối anh sẽ gọi điện thoại cho cô ấy và xác nhận xem có người nhận không. Nếu không ai trả lời, anh sẽ tìm người đến phòng cô ấy cùng mình để tạo bằng chứng ngoại phạm. Lúc tiến vào phòng, trợ lý hoảng loạn, anh liền nhân cơ hội đó mà lấy lọ thuốc về.”
Vương Quyền miễn cưỡng cười cười: “Tại sao tôi phải lấy nó về?”
Liễu Nhiên mỉm cười: “Bởi vì người muốn tự tử sẽ không để thuốc độc trong lọ vitamin, điều đó rất kì lạ. Thế nên anh mới lấy lọ thuốc đi, đồng thời để một lọ khác ở hiện trường, bên trong hoàn toàn không có độc tố. Như vậy có thể che mắt cảnh sát, mọi người đều sẽ chuyển hướng suy nghĩ xem chất độc ở đâu ra.”
Liễu Nhiên híp mắt: “Nếu lọ thuốc ở hiện trường, chứng tỏ nạn nhân chết vì bị mưu sát, cô ấy đã ăn phải thuốc độc mà không biết gì cả. Anh muốn giấu giếm cái sự thật này nên mới lấy lọ thuốc về, đúng không?”
Vương Quyền cười nhẹ: “Cô có chứng cứ gì để chứng minh?”
Liễu Nhiên: “Gần đây cục cảnh sát lại tạo ra một phần mềm mới, có thể nhanh chóng truy tìm tất cả lịch sử giao dịch bất hợp pháp. Trước kia phải mất một tháng để hoàn thành khối lượng công việc, bây giờ chỉ cần 3 tiếng là được rồi.”
Vương Quyền cười lạnh một tiếng, tỏ vẻ chẳng sao cả.
Liễu Nhiên tiếp tục nói: “Mà đống lịch sử giao dịch đó cũng bao gồm giao dịch mua bán trên dark web.”
Chỉ một câu nói đã khiến Vương Quyền lập tức cứng đờ cả người.
“Vương Quyền, hiện tại tôi muốn bắt anh, chúng tôi nghi ngờ anh đã giết hại nghệ sĩ Điền Miểu, đây là lệnh bắt giữ.”
Mấy ngày về sau, Vương Quyền thành thật khai tội.
Hắn ta có một đường dây mua bán ma túy, so với việc làm người đại diện thì đường dây ấy mang lại nguồn thu nhập lớn hơn rất nhiều, nhiều đến nỗi không thể tưởng tượng được.
Do vậy, hắn ta cần nhiều tiền hơn để đầu tư vào con đường này.
Ngay thời điểm đó, nghệ sĩ Điền Miểu mà Vương Quyền quản lý đột nhiên một bước lên trời, rất có tiềm lực trở thành một trong tứ tiểu hoa đán* nổi tiếng.
*Danh từ chỉ chung các nữ diễn viên còn trẻ tuổi, từ tuyến 18 cho đến tuyến đầu, đều đi theo con đường thu hút người hâm mộ hoặc thiên hẳn về mảng điện ảnh.
Hai người đã hợp tác chung trong thời gian dài, việc thương thiên hại lí mà hắn ta làm rất khó giấu được tầm mắt của cô ấy.
Điền Miểu là người ngay thẳng, thấy những gì Vương Quyền làm liền nói muốn đi báo cảnh sát. Hắn ta sao có thể để cô ấy làm vậy chứ? Thế nên, Vương Quyền bèn trấn an Điền Miểu, nói rằng bản thân sẽ đi tự thú, mà tự thú thì có thể giảm hình phạt.
Điền Miểu cũng rất lương thiện, cô ấy chờ hắn ta đi tự thú.
Một lần chờ đến hết đời luôn.
Bản án tử hình của Vương Quyền đã đòi lại công bằng cho những oan hồn, bao gồm cả Điền Miểu.
Những người này vốn đang định công kích Kha Nhung nhưng lại có chút hoảng loạn khi thấy Liễu Nhiên đến.
Nàng lạnh lùng cười, tiến lên dùng một chân đá người đàn ông đứng đầu. Người đó lập tức bị đá bay ra ngoài, lực đạo này hoàn toàn không giống sức mạnh mà người phụ nữ nên có.
Liễu Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đám người đang xông lên, nhẹ nhàng xoay tròn một cái, lại đá hết cả lũ bay ra chuồng gà.
Nhìn đám đàn em đang bay giữa không trung như bông tuyết, người đàn ông đứng hút thuốc ở một bên cuối cùng cũng đứng thẳng người lên, nghiêm túc nhìn cặp mẹ con ở đối diện.
Hắn ta dặn dò những người còn chưa tiến lên: “Cô ta là mẹ, bắt đứa con gái kia đi.” Con cái là điểm yếu của mẹ.
Nhóm người đó dường như ngộ ra, lúc lên đánh nhau với Liễu Nhiên, có không ít cố ý đi vòng qua nàng để bắt Kha Nhung. Liễu Nhiên chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng không đến ngăn cản.
Ban đầu đầu mọi người cho rằng nàng bận nên không thể ra tay, sau đó lại phát hiện ra Liễu Nhiên là không thèm để ý, vì căn bản không bắt được Kha Nhung.
Đừng nhìn con bé mới 8 tuổi mà coi thường, tốc độ chạy rất nhanh a! Vài người đàn ông to lớn đã đuổi theo Kha Nhung tầm mười phút, kết quả ngay cả góc áo của bé cũng không tóm được.
Đám người nhanh chóng bị Liễu Nhiên đánh ngã, kẻ duy nhất còn đứng ở hiện trường chính là tên tội phạm giết người kia.
Liễu Nhiên chỉnh lại bộ cảnh phục lộn xộn vì đánh nhau, cười lạnh nhìn hắn ta: “Tôi khuyên anh đừng chạy, anh chưa chắc có thể chạy thoát khỏi tôi đâu.”
Tên đó sững người, nàng chỉnh lại quần áo, tự nhiên mà lấy ra còng tay từ chỗ thắt lưng, hỏi: “Anh tên Vương Quyền phải không?”
Hắn ta sửng sốt, Liễu Nhiên tiếp tục nói: “Tôi là người phụ trách vụ án mưu sát Điền Miểu.”
Vương Quyền ngạc nhiên, giật giật khóe miệng, cười: “Cô nói gì vậy? Miểu Miểu không phải là tự sát sao?”
Liễu Nhiên vừa đi đến chỗ hắn ta vừa nói: “Đồng nghiệp của tôi nghi ngờ cô ấy chết vì bị mưu sát.”
Vương Quyền: “Sao có thể chứ? Phòng rất kín, hơn nữa các người đã có video giám sát vào khoảng thời gian đấy rồi mà, từ đầu đến cuối đều không có ai khác vào phòng cả.”
Liễu Nhiên gật đầu: “Hung thủ giết người cũng không nhất thiết phải đi phòng.”
Cuối cùng trên trán Vương Quyền cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng, giọng nói cũng yếu đi: “Lời này là có ý gì?”
Liễu Nhiên nghiêng đầu nhìn hắn ta: “Nghĩa là, có người lừa Điền Miểu ăn phải thuốc độc chết người. Bên pháp y đã chứng thực rằng trong cơ thể nạn nhân có độc tố.”
Vương Quyền hơi trợn mắt, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống: “Lấy gì để chứng minh là người khác cho cô ấy ăn chứ? Khoảng thời gian đó Miểu Miểu mắc bệnh trầm cảm, luẩn quẩn trong lòng là chuyện bình thường.”
Liễu Nhiên đã đứng ở trước mặt hắn ta, còng tay Vương Quyền lại rồi mới cười, nói: “Chúng tôi đã tra được rất nhiều chứng cứ, hiện giờ cũng đã có đủ bằng chứng. Sau khi nạn nhân chết, anh và trợ lý một trước một sau vọt vào hiện trường, cho nên mọi người đều không nghĩ tới một vấn đề. Anh là người đi vào đầu tiên, tất nhiên có đủ thời gian thu hồi lọ thuốc ở hiện trường. Mà nếu tôi không nhớ nhầm thì, cái lọ đó chắc là anh đưa cho Điền Miểu, cũng nói với cô ấy rằng bên trong chỉ là vitamin thôi đúng không?”
Vương Quyền trợn mắt, Liễu Nhiên lấy ra một cái túi zip trong suốt chứa lọ thuốc bằng nhựa màu trắng, xung quanh bao bì có chút dơ bẩn.
Ánh mắt nàng lạnh băng: “Nó được tìm thấy trong thùng rác ở nhà anh. Anh tưởng nó bị xe rác chở đi, nhưng cảnh sát đã hoài nghi anh từ lâu, cho nên vào ngày rác trong nhà anh bị chở đi, chúng tôi đã chặn xe rác lại. Anh biết nạn nhân có thói quen ăn vitamin, vậy nên anh đã bỏ lẫn viên thuốc độc vào lọ vitamin rồi đưa cho cô ấy. Chỉ cần nạn nhân còn ăn vitamin, không phải hôm nay thì cũng là ngày mai, sẽ có một ngày cô ấy ăn trúng viên thuốc độc kia. Anh cũng biết nạn nhân quen ăn vitamin trong phòng nghỉ sau khi tan làm. Khi đó cô ấy luôn ở một mình, cửa phòng cũng sẽ khoá trái.”
“Anh bắt đầu biến vụ án giết người thành vụ án tự sát trong phòng kín. Toàn bộ vụ án trông khá khó khăn và bế tắc, nhưng thực chất chỉ là một vụ đầu độc đơn giản mà thôi. Sau khi bỏ thuốc độc vào lọ, mỗi tối anh sẽ gọi điện thoại cho cô ấy và xác nhận xem có người nhận không. Nếu không ai trả lời, anh sẽ tìm người đến phòng cô ấy cùng mình để tạo bằng chứng ngoại phạm. Lúc tiến vào phòng, trợ lý hoảng loạn, anh liền nhân cơ hội đó mà lấy lọ thuốc về.”
Vương Quyền miễn cưỡng cười cười: “Tại sao tôi phải lấy nó về?”
Liễu Nhiên mỉm cười: “Bởi vì người muốn tự tử sẽ không để thuốc độc trong lọ vitamin, điều đó rất kì lạ. Thế nên anh mới lấy lọ thuốc đi, đồng thời để một lọ khác ở hiện trường, bên trong hoàn toàn không có độc tố. Như vậy có thể che mắt cảnh sát, mọi người đều sẽ chuyển hướng suy nghĩ xem chất độc ở đâu ra.”
Liễu Nhiên híp mắt: “Nếu lọ thuốc ở hiện trường, chứng tỏ nạn nhân chết vì bị mưu sát, cô ấy đã ăn phải thuốc độc mà không biết gì cả. Anh muốn giấu giếm cái sự thật này nên mới lấy lọ thuốc về, đúng không?”
Vương Quyền cười nhẹ: “Cô có chứng cứ gì để chứng minh?”
Liễu Nhiên: “Gần đây cục cảnh sát lại tạo ra một phần mềm mới, có thể nhanh chóng truy tìm tất cả lịch sử giao dịch bất hợp pháp. Trước kia phải mất một tháng để hoàn thành khối lượng công việc, bây giờ chỉ cần 3 tiếng là được rồi.”
Vương Quyền cười lạnh một tiếng, tỏ vẻ chẳng sao cả.
Liễu Nhiên tiếp tục nói: “Mà đống lịch sử giao dịch đó cũng bao gồm giao dịch mua bán trên dark web.”
Chỉ một câu nói đã khiến Vương Quyền lập tức cứng đờ cả người.
“Vương Quyền, hiện tại tôi muốn bắt anh, chúng tôi nghi ngờ anh đã giết hại nghệ sĩ Điền Miểu, đây là lệnh bắt giữ.”
Mấy ngày về sau, Vương Quyền thành thật khai tội.
Hắn ta có một đường dây mua bán ma túy, so với việc làm người đại diện thì đường dây ấy mang lại nguồn thu nhập lớn hơn rất nhiều, nhiều đến nỗi không thể tưởng tượng được.
Do vậy, hắn ta cần nhiều tiền hơn để đầu tư vào con đường này.
Ngay thời điểm đó, nghệ sĩ Điền Miểu mà Vương Quyền quản lý đột nhiên một bước lên trời, rất có tiềm lực trở thành một trong tứ tiểu hoa đán* nổi tiếng.
*Danh từ chỉ chung các nữ diễn viên còn trẻ tuổi, từ tuyến 18 cho đến tuyến đầu, đều đi theo con đường thu hút người hâm mộ hoặc thiên hẳn về mảng điện ảnh.
Hai người đã hợp tác chung trong thời gian dài, việc thương thiên hại lí mà hắn ta làm rất khó giấu được tầm mắt của cô ấy.
Điền Miểu là người ngay thẳng, thấy những gì Vương Quyền làm liền nói muốn đi báo cảnh sát. Hắn ta sao có thể để cô ấy làm vậy chứ? Thế nên, Vương Quyền bèn trấn an Điền Miểu, nói rằng bản thân sẽ đi tự thú, mà tự thú thì có thể giảm hình phạt.
Điền Miểu cũng rất lương thiện, cô ấy chờ hắn ta đi tự thú.
Một lần chờ đến hết đời luôn.
Bản án tử hình của Vương Quyền đã đòi lại công bằng cho những oan hồn, bao gồm cả Điền Miểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.