Chương 7
Diệp Thanh Thúy
13/09/2013
Lần đầu tiên trong đời Ngọc Quí bắt bộ não của mình phải
suy nghĩ thật nhiều. Sau cái sự kiện bị cô bé chọc ghẹo trên đường phố, Ngọc Quí
thấy mình như đã thực sự lớn hẳn, không còn bày ra trò nghịch ngợm để vòi tiền
hoặc “theo đuôi” làm vướng bận các anh. Ngay cả việc cãi nhau với thằng Quyền
cũng không xảy ra dù trước đó hai chị em đấu khẩu nhau như cơm bữa. Hằng ngày
sau những giờ cần cho việc học và phụ giúp mẹ công việc vặt vãnh trong nhà thì
Ngọc Quí lại thu mình vào một nơi nào đó với thái độ suy tư lạ lẫm chưa từng có.
Dường như cô bé đang cố nhớ lại buổi tối mình bị bọn côn đồ mắt nạt. Và trong
tốp người giải thoát cho Ngọc Quí có một giọng quen thuộc mà nhỏ không thể nhớ
mình đã từng gặp ở đâu. Bóp trán, động não mãi tới ngày vài ngày sau cô bé mới
dám khẳng định đó chính là kẻ mà mình đã một lần “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay”
giữa đường phố dạo nào.
Nhưng sau bữa đó Ngọc Quí thấy hắn phản công lại mấy tên trấn lột kia dữ dội lắm mà. Hắn ra tay làm việc nghĩa dù bộ dạng trông rất thư sinh, yếu đuối. Bằng chứng là hắn đã đích thân lao tới kéo Ngọc Quí đứng lên khỏi cái chỗ mà nhỏ bị xô té. Còn dựng cả chiếc xe đạp bị ngã đổ rồi trấn an bằng tia mắ rất hiền lành. Nghĩa cử ấy làm sao mà Ngọc Quí có thể quên cho đành, nhỏ thấy day dứt chuyện mình đã đối xử không tốt với kẻ đó ngày trước để giờ phải chịu nhận ân người. Ðúng là một câu chuyện rất buồn cười, kẻ bị Ngọc Quí đánh lại ra tay cứu cô bé. Mà dường như Ngọc Quí còn biết được tên của hắn nữa. Cô bé nhớ không nhầm đã nghe ai đó gọi hắn là Tuấn… một cái tên nghe đâu có vẻ là yếu đuối gì. Nhưng sao hắn lại để cho Ngọc Quí đánh giữa đường? Một sự nhường nhịn đáng khen đây, hay còn một nguyên cớ nào khác nữa?
Không thể lý giải được, Ngọc Quí bèn thở dài gây chú ý cho anh trai. Quân đang đọc sách gần đó ngước lên hỏi:
- Ðang thương nhớ ai mà ngó mặt khờ khạo vậy em gái?
Ngọc Quí giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ. Nhỏ cười ngượng với anh trai:
- Ðâu có. Em đang đ»ng não sáng tác một bài thơ.
Quân nhìn em gái bằng ánh mắt lạ lẫm:
- Anh có nghe lầm không đó nhỏ?
- Không lầm đâu. Em nói thiệt mà.
- Nhưng em có ý muốn làm thi sĩ tự bao giờ? Anh nhớ em gái anh vẫn luôn ưa những hoạt động về tay chân mạnh mẽ kia mà!
Ngọc Quí cắn móng tay tỏ vẻ e thẹn mà xưa nay chưa từng thấy ở cô bé.
- Thì cũng có lúc em nhớ mình là con gái chứ anh.
Quân lộ nét ngạc nhiên:
- Một sự kiện lạ vừa xảy ra trong năm hai ngàn đó nghe.
Quí mắc cỡ quay mặt đi:
- Cái anh này kì cục thiệt. Chuyện có thế mà cũng làm người ta quê.
Quân bẹo cắm Ngọc Quí:
- Kẻ kì cục là em chứ không phải là anh đâu. Ðang khi không là con gái lại khăng khăng phản đối đòi làm con trai, để né tránh công việc nội trợ. Giờ bỗng nhiên lại muốn trở về làm con gái… Nè, có phải em vừa phát hiện ra một tên tiểu tử nào đó dễ thương nên sực nhớ lại mình…?
Chưa hiểu ý anh muốn nói gì, song Ngọc Quí đã la ầm lên:
- Anh trông gà hoá cuốc rồi… Làm chi mà hạch sách em dữ vậy? Em là con gái thì muôn thuở vẫn là con gái có gì đâu.
- Thôi đừng có đánh trống lãng nữa cô nương ơi, không qua mặt được các anh đâu. Nào… nói nghe coi, vấn đề gì đang làm em thay đổi.
Tự nhiên bị anh trai gạn hỏi, Ngọc Quí chẳng biết phải dấu diếm cách nào nên nói ấp a ấp úng như người đang ngậm kẹo:
- Anh… anh tò mò…v ừa thôi. Em thay đổi gì đâu ngoài… dự tính làm mấy câu thơ gởi dự thi “Mực Tím”.
Có lẽ thấy ý định của em gái hợp gu với sở trường của mình nên ánh mắt Quân lóe lên mơ màng:
- Vậy nhỏ đã làm được chưa? Có cần phải gợi ý hay không?
Ngọc Quí khẽ gõ nhẹ tay lên bờ môi, cõi lòng như bị gió cuốn, mây trôi.
- Em đã làm được một bài ngũ ngôn tứ tuyệt rồi, nhưng chẳng biết có thể gởi đi được không?
Quân động viên:
- Ðọc cho anh nghe đi. Nếu sai anh sẽ sửa dùm cho.
Nhưng Ngọc Quí đã lắc đầu nguây nguẩy không chịu:
- Thôi mắc cỡ lắm! Lỡ không hay anh lại cười nhạo em làm sao.
- Không có chuyện đó đâu, anh là anh của em chứ bộ.
- Nhưng em sợ rằng…
- Sợ cái gì? Nếu muốn làm thi sĩ thì trước tiên phải cho mọi người thưởng thức tài năng của mình.
Ngọc Quí vội lè lưỡi:
- Eo ôi!
Quân vuốt mũi em gái mắng.
- Làm việc gì cũng phải bạo dạn lên thì mới có thể thành công được. Ðừng có nửa gan rồi nửa nhát sẽ bị con ma nó theo đuôi phá hỏng nhỏ đó.
Rồi cậu khuyến khích thêm:
- Nếu không đọc thì hãy viết ra giấy cho anh xem đi.
Ðến đây thì Ngọc Quí thật sự bối rối vì cái tội nói dóc. Bởi đã có bao giờ cô bé nặn ra được câu thơ nào đâu chứ, ngay cả chính một đoạn văn xuôi Ngọc Quí còn phải copy bạn mình nữa là… Ôi, biết điều chỉnh lại lời nói thế nào? Cô bé cắn môi một cái thật đau và chợt nhớ ra câu thơ vừa đọc đâu đó trong tờ mực tím lúc ban sáng. Cô bé khẽ đẩy ra giọng ngâm thơ:
“Tuổi hồn nhiên biến mất
Lòng thiếu nữ bâng khuâng
Tim hồng đêm thổn thức
Giấc mộng thấy bóng người…”
Vừa dứt câu Ngọc Quí đã bật hỏi anh:
- Thế nào hả anh Quân, không đến nỗi ẹ lắm chứ?
Quân nhìn em gái trân trân:
- Không ẹ. Nhưng ý tứ của bốn câu thơ này không phù hợp với tâm trạng của lứa tuổi như em.
Vì còn rất trẻ con nên Ngọc Quí trề môi:
- Anh khó tính. Không chê cũng không khen… thì đòi làm giám khảo thế nào được. Bài thơ hay như vậy mà…
Quân bỗng hỏi vặn lại:
- Em thấy hay ở chỗ nào?
Ngọc Quí tỏ ra sành sõi:
- Ở chỗ… mà thôi khó nói lắm! Ai lại đem phơi bày ruột gan của mình ra cho kẻ khác thấy bao giờ.
Không ngờ Quân chộp lấy câu trả lời lập lờ ấy:
- Nói mau lên! Hãy khai nhận để được sự cảm thông đi.
- Nhưng em có làm gì…?
- Ai dám tin nếu như nhỏ đích thị là tác giả của bài thơ hồi nãy.
- Thì sao nào?
Quân nói mạch lạc rõ ràng:
- Thường thì cảm hứng vẫn đi đôi với tâm trạng. Theo anh, em đang bắt đầu xâm nhập vào thế giới của người lớn rồi phải không?
Ðôi má Ngọc Quí thoáng ửng hồng lên, nhỏ không dám nhìn anh mà quay mặt đi hướng khác:
- Em không biết.
Quân khai thác dịu dàng:
- Chẳng phải từ nãy giờ em đã để lộ ra những bí mật của lòng mình rồi sao Ngọc Quí?
Biết không thể giữ kín được những gì đang xoáy động trong tâm tư, Ngọc Quí đành phải chọn người anh này để thố lộ sau cái lườm thật dài:
- Thôi đừng có “hỏi cung” em liên tục nữa mà. Ðể em nói…
Quân đưa bàn tay lên chận lại:
- Không cần thiết nếu như em miễn cưỡng.
Ngọc Quí xìu mặt xuống, giọng đã có phần bướng.
- Miễn cưỡng em cũng nói…
- Anh không muốn nghe đâu.
- Em sẽ hết lớn vào tai anh
- Anh đã thủ sẵn hai cục bông gòn thật to nhét lại rồi.
- Bộ em không biết gỡ nó ra quăng hả?
Ðấu khẩu tới đây thì hố mắt của Ngọc Quí đã long lanh giọt nước khiến Quân phải dừng lại dỗ dành:
- Coi… bản lĩnh em lúc trước đã vất đâu hết rồi. Ðừng có khóc nghe chưa nhỏ, anh đã bỏ bông gòn ra rồi đây.
Ngọc Quí sát lại bên anh trai như sợ có người nghe lỏm:
- Anh Quân nè, nếu mình hay nghĩ tới một người nào đó có phải là…
- Nan y… rồi…
Quân chận lời ngang bằng tiếng kêu thảng thốt khiến Ngọc Quí phải thót tim lo sợ. Cô bé lắc tay anh lia lịa:
- Anh nói cái gì ghê gớm vậy?
Quân lăm lăm ánh mắt quan sát em:
- Không phải chỉ là ghê gớm đâu mà còn khủng khiếp nữa. Năm nay nhỏ được bao nhiêu tuổi?
Ngọc Quí đáp như máy:
- Gần mười sáu…
- Cân nặng bao nhiêu ký?
Ngó bộ dạng nghiêm trọng của anh Ngọc Quí không dám chần chờ:
- Bốn mươi lắm kí, chiều cao một mét sáu mươi…
Tới đây thì Quân phá lên cười, điệu bộ khá khôi hài:
- Hà… hà… mới bây nhiêu mà đã bày đặt nghĩ tới người khác rồi ư ? Phạm vào tội hình sự không ai cứu được đâu cô bé.
Biết anh đùa nên Ngọc Quí cãi lời tới tấp:
- Oan cho em lắm “nhị ca” ơi! Em chưa hề phạm tội… mà có phạm tội thì cũng nhẹ hều à.
Quân làm bộ quát tướng:
- Mau kể ra cho anh biết đường mà phán quyết. Cấm giấu một điều gì.
Rồi cậu tỏ thái độ rất ân cần với Ngọc Quí khiến cô bé tuần tự kể lại mọi chuyện cho anh nghe. Từ vụ đánh người tới việc bị người đánh, Ngọc Quí đã can đảm thố lộ hết. Cô bé liền bị anh khiển trách:
- Những việc xảy ra đều do em gây nên. Lẽ ra là con gái em phải mềm mỏng, thuỳ mị, không ra đường một mình vào ban đêm để rồi gặp sự cố.
Biết lỗi, Ngọc Quí khẽ cúi đầu lí nhí:
- Anh đừng có nói lại những chuyện về em cho một ai biết nhé! Nhất là thằng Quyền, nó sẽ có cớ để mà trêu chọc em suốt ngày luôn đó.
Vốn ít nói nhất trong số anh em trong nhà nên Quân chỉ thoáng cười:
- Anh không hứa nhưng anh cũng không phải là người lẻo mép.
Ngọc Quí thở nhẹ nhàng:
- Thế là em yên tâm rồi.
- Chưa yên đâu nhỏ ơi! Từ nay đi đâu thì phải nên cẩn trọng đó. Nhớ là đừng có đem mấy đường quyền học được để đi ăn hiếp người ta nữa nghe chưa. Không phải ai cũng biết nhường nhịn như tên con trai nào đó đâu!
Lời nhắc nhở làm cho Ngọc Quí thấy hổ thẹn vô kể bởi những hành động đã trót gây ra. Nhất là khi gặp lại tên con trai nhỏ đã bị đánh một thoi, chẳng biết hắn có nhận ra được Ngọc Quí hay vô tình rồi quên béng. Một nỗi buồn nữa lại ập đến làm gương mặt khá xinh của cô bé khẽ chau lại. Quân chú ý quan sát nên phát hiện được bèn thọc sâu dòng suy nghĩ nông cạn của em:
- Nếu anh đoán không sai thì nhỏ em gái nghịch ngợm của anh đang bị kẻ nào đó khống chế về tư tưởng.
Ngọc Quí tròn mắt đáp:
- Anh dùng từ gì mà nghe kinh khiếp vậy. Em chỉ thấy áy náy việc đánh người rồi lại thọ ân thôi.
- Nhưng bây giờ sự thể đã rồi… Em hãy làm những điều tốt mà bù đắp lại.
- Anh Quân à, em muốn gặp tên con trai ấy để xin lỗi.
Giọng nói của Quân hơi dí dỏm:
- Cứ chờ đợi. Bởi vì trái đất tròn…và thành phố này cũng không rộng lắm đâu.
- Không biết hắn có giận em không?
Quân bèn nhạo:
- Hắn đã được em đền bù cho thoi kẹo, ăn xong rồi còn giận cái gì.
Ngọc Quí chợt đặt ra câu hỏi:
- Nếu anh ở trong tình cảnh của hắn lúc ấy, anh có hiền như vậy không?
Quân hóm hỉnh:
- Còn hơn hắn gấp mười lần. Anh sẽ đưa mặt cho cô gái đó đấm thoải mái, chừng nào cô ta cảm thấy không thể xuất chiêu được mới thôi.
- Như vậy thì bộ mặt anh tan nát như tương rồi con gì.
- Nhường nhịn con gái là một thứ hạnh phúc đấy.
- Hành động của anh đạt kỉ lục thế giới rồi đó anh Ba ạ.
Câu chuyện của Quân và Ngọc Quí lọt vào tai thằng Quyền từ bao giờ chẳng biết. Nó từ phòng ăn thò đầu sang với quả bom to tướng trên tay:
- Chuyện cơ mật mà sao nói lớn quá vậy? Làm thằng nhỏ này nghe hết rồi.
Quân mắng thay cho Ngọc Quí:
- Nghe hết rồi thì đóng nút tai lại. Là con trai cũng đừng nên lắm điều.
Thằng Quyền vừa nhai bom rào rào vừa to tiếng:
- Bữa nay anh bênh “bà chằng lửa” này quá ha. Em nhớ ngày mùng tám tháng ba qua rồi mà…
Quân vẫn luôn là người cưng Ngọc Quí nhất nhà nên tìm lời đối đáp:
- Không phải chỉ có ngày tám tháng ba mới nể nang phụ nữ. Nếu em đã nghe rõ câu chuyện rồi thì nên bắt chước tên con trai lịch thiệp ấy đi.
Nhưng thằng Quyền đã nuốt chửng miếng bom trong miệng rồi bĩu môi:
- Còn lâu em mới học đòi. Có là thằng ngu mới đưa mặt cho người ta đánh đấm. Con gái thời nay không phải là loại dễ thương đâu…
Nhưng sau bữa đó Ngọc Quí thấy hắn phản công lại mấy tên trấn lột kia dữ dội lắm mà. Hắn ra tay làm việc nghĩa dù bộ dạng trông rất thư sinh, yếu đuối. Bằng chứng là hắn đã đích thân lao tới kéo Ngọc Quí đứng lên khỏi cái chỗ mà nhỏ bị xô té. Còn dựng cả chiếc xe đạp bị ngã đổ rồi trấn an bằng tia mắ rất hiền lành. Nghĩa cử ấy làm sao mà Ngọc Quí có thể quên cho đành, nhỏ thấy day dứt chuyện mình đã đối xử không tốt với kẻ đó ngày trước để giờ phải chịu nhận ân người. Ðúng là một câu chuyện rất buồn cười, kẻ bị Ngọc Quí đánh lại ra tay cứu cô bé. Mà dường như Ngọc Quí còn biết được tên của hắn nữa. Cô bé nhớ không nhầm đã nghe ai đó gọi hắn là Tuấn… một cái tên nghe đâu có vẻ là yếu đuối gì. Nhưng sao hắn lại để cho Ngọc Quí đánh giữa đường? Một sự nhường nhịn đáng khen đây, hay còn một nguyên cớ nào khác nữa?
Không thể lý giải được, Ngọc Quí bèn thở dài gây chú ý cho anh trai. Quân đang đọc sách gần đó ngước lên hỏi:
- Ðang thương nhớ ai mà ngó mặt khờ khạo vậy em gái?
Ngọc Quí giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ. Nhỏ cười ngượng với anh trai:
- Ðâu có. Em đang đ»ng não sáng tác một bài thơ.
Quân nhìn em gái bằng ánh mắt lạ lẫm:
- Anh có nghe lầm không đó nhỏ?
- Không lầm đâu. Em nói thiệt mà.
- Nhưng em có ý muốn làm thi sĩ tự bao giờ? Anh nhớ em gái anh vẫn luôn ưa những hoạt động về tay chân mạnh mẽ kia mà!
Ngọc Quí cắn móng tay tỏ vẻ e thẹn mà xưa nay chưa từng thấy ở cô bé.
- Thì cũng có lúc em nhớ mình là con gái chứ anh.
Quân lộ nét ngạc nhiên:
- Một sự kiện lạ vừa xảy ra trong năm hai ngàn đó nghe.
Quí mắc cỡ quay mặt đi:
- Cái anh này kì cục thiệt. Chuyện có thế mà cũng làm người ta quê.
Quân bẹo cắm Ngọc Quí:
- Kẻ kì cục là em chứ không phải là anh đâu. Ðang khi không là con gái lại khăng khăng phản đối đòi làm con trai, để né tránh công việc nội trợ. Giờ bỗng nhiên lại muốn trở về làm con gái… Nè, có phải em vừa phát hiện ra một tên tiểu tử nào đó dễ thương nên sực nhớ lại mình…?
Chưa hiểu ý anh muốn nói gì, song Ngọc Quí đã la ầm lên:
- Anh trông gà hoá cuốc rồi… Làm chi mà hạch sách em dữ vậy? Em là con gái thì muôn thuở vẫn là con gái có gì đâu.
- Thôi đừng có đánh trống lãng nữa cô nương ơi, không qua mặt được các anh đâu. Nào… nói nghe coi, vấn đề gì đang làm em thay đổi.
Tự nhiên bị anh trai gạn hỏi, Ngọc Quí chẳng biết phải dấu diếm cách nào nên nói ấp a ấp úng như người đang ngậm kẹo:
- Anh… anh tò mò…v ừa thôi. Em thay đổi gì đâu ngoài… dự tính làm mấy câu thơ gởi dự thi “Mực Tím”.
Có lẽ thấy ý định của em gái hợp gu với sở trường của mình nên ánh mắt Quân lóe lên mơ màng:
- Vậy nhỏ đã làm được chưa? Có cần phải gợi ý hay không?
Ngọc Quí khẽ gõ nhẹ tay lên bờ môi, cõi lòng như bị gió cuốn, mây trôi.
- Em đã làm được một bài ngũ ngôn tứ tuyệt rồi, nhưng chẳng biết có thể gởi đi được không?
Quân động viên:
- Ðọc cho anh nghe đi. Nếu sai anh sẽ sửa dùm cho.
Nhưng Ngọc Quí đã lắc đầu nguây nguẩy không chịu:
- Thôi mắc cỡ lắm! Lỡ không hay anh lại cười nhạo em làm sao.
- Không có chuyện đó đâu, anh là anh của em chứ bộ.
- Nhưng em sợ rằng…
- Sợ cái gì? Nếu muốn làm thi sĩ thì trước tiên phải cho mọi người thưởng thức tài năng của mình.
Ngọc Quí vội lè lưỡi:
- Eo ôi!
Quân vuốt mũi em gái mắng.
- Làm việc gì cũng phải bạo dạn lên thì mới có thể thành công được. Ðừng có nửa gan rồi nửa nhát sẽ bị con ma nó theo đuôi phá hỏng nhỏ đó.
Rồi cậu khuyến khích thêm:
- Nếu không đọc thì hãy viết ra giấy cho anh xem đi.
Ðến đây thì Ngọc Quí thật sự bối rối vì cái tội nói dóc. Bởi đã có bao giờ cô bé nặn ra được câu thơ nào đâu chứ, ngay cả chính một đoạn văn xuôi Ngọc Quí còn phải copy bạn mình nữa là… Ôi, biết điều chỉnh lại lời nói thế nào? Cô bé cắn môi một cái thật đau và chợt nhớ ra câu thơ vừa đọc đâu đó trong tờ mực tím lúc ban sáng. Cô bé khẽ đẩy ra giọng ngâm thơ:
“Tuổi hồn nhiên biến mất
Lòng thiếu nữ bâng khuâng
Tim hồng đêm thổn thức
Giấc mộng thấy bóng người…”
Vừa dứt câu Ngọc Quí đã bật hỏi anh:
- Thế nào hả anh Quân, không đến nỗi ẹ lắm chứ?
Quân nhìn em gái trân trân:
- Không ẹ. Nhưng ý tứ của bốn câu thơ này không phù hợp với tâm trạng của lứa tuổi như em.
Vì còn rất trẻ con nên Ngọc Quí trề môi:
- Anh khó tính. Không chê cũng không khen… thì đòi làm giám khảo thế nào được. Bài thơ hay như vậy mà…
Quân bỗng hỏi vặn lại:
- Em thấy hay ở chỗ nào?
Ngọc Quí tỏ ra sành sõi:
- Ở chỗ… mà thôi khó nói lắm! Ai lại đem phơi bày ruột gan của mình ra cho kẻ khác thấy bao giờ.
Không ngờ Quân chộp lấy câu trả lời lập lờ ấy:
- Nói mau lên! Hãy khai nhận để được sự cảm thông đi.
- Nhưng em có làm gì…?
- Ai dám tin nếu như nhỏ đích thị là tác giả của bài thơ hồi nãy.
- Thì sao nào?
Quân nói mạch lạc rõ ràng:
- Thường thì cảm hứng vẫn đi đôi với tâm trạng. Theo anh, em đang bắt đầu xâm nhập vào thế giới của người lớn rồi phải không?
Ðôi má Ngọc Quí thoáng ửng hồng lên, nhỏ không dám nhìn anh mà quay mặt đi hướng khác:
- Em không biết.
Quân khai thác dịu dàng:
- Chẳng phải từ nãy giờ em đã để lộ ra những bí mật của lòng mình rồi sao Ngọc Quí?
Biết không thể giữ kín được những gì đang xoáy động trong tâm tư, Ngọc Quí đành phải chọn người anh này để thố lộ sau cái lườm thật dài:
- Thôi đừng có “hỏi cung” em liên tục nữa mà. Ðể em nói…
Quân đưa bàn tay lên chận lại:
- Không cần thiết nếu như em miễn cưỡng.
Ngọc Quí xìu mặt xuống, giọng đã có phần bướng.
- Miễn cưỡng em cũng nói…
- Anh không muốn nghe đâu.
- Em sẽ hết lớn vào tai anh
- Anh đã thủ sẵn hai cục bông gòn thật to nhét lại rồi.
- Bộ em không biết gỡ nó ra quăng hả?
Ðấu khẩu tới đây thì hố mắt của Ngọc Quí đã long lanh giọt nước khiến Quân phải dừng lại dỗ dành:
- Coi… bản lĩnh em lúc trước đã vất đâu hết rồi. Ðừng có khóc nghe chưa nhỏ, anh đã bỏ bông gòn ra rồi đây.
Ngọc Quí sát lại bên anh trai như sợ có người nghe lỏm:
- Anh Quân nè, nếu mình hay nghĩ tới một người nào đó có phải là…
- Nan y… rồi…
Quân chận lời ngang bằng tiếng kêu thảng thốt khiến Ngọc Quí phải thót tim lo sợ. Cô bé lắc tay anh lia lịa:
- Anh nói cái gì ghê gớm vậy?
Quân lăm lăm ánh mắt quan sát em:
- Không phải chỉ là ghê gớm đâu mà còn khủng khiếp nữa. Năm nay nhỏ được bao nhiêu tuổi?
Ngọc Quí đáp như máy:
- Gần mười sáu…
- Cân nặng bao nhiêu ký?
Ngó bộ dạng nghiêm trọng của anh Ngọc Quí không dám chần chờ:
- Bốn mươi lắm kí, chiều cao một mét sáu mươi…
Tới đây thì Quân phá lên cười, điệu bộ khá khôi hài:
- Hà… hà… mới bây nhiêu mà đã bày đặt nghĩ tới người khác rồi ư ? Phạm vào tội hình sự không ai cứu được đâu cô bé.
Biết anh đùa nên Ngọc Quí cãi lời tới tấp:
- Oan cho em lắm “nhị ca” ơi! Em chưa hề phạm tội… mà có phạm tội thì cũng nhẹ hều à.
Quân làm bộ quát tướng:
- Mau kể ra cho anh biết đường mà phán quyết. Cấm giấu một điều gì.
Rồi cậu tỏ thái độ rất ân cần với Ngọc Quí khiến cô bé tuần tự kể lại mọi chuyện cho anh nghe. Từ vụ đánh người tới việc bị người đánh, Ngọc Quí đã can đảm thố lộ hết. Cô bé liền bị anh khiển trách:
- Những việc xảy ra đều do em gây nên. Lẽ ra là con gái em phải mềm mỏng, thuỳ mị, không ra đường một mình vào ban đêm để rồi gặp sự cố.
Biết lỗi, Ngọc Quí khẽ cúi đầu lí nhí:
- Anh đừng có nói lại những chuyện về em cho một ai biết nhé! Nhất là thằng Quyền, nó sẽ có cớ để mà trêu chọc em suốt ngày luôn đó.
Vốn ít nói nhất trong số anh em trong nhà nên Quân chỉ thoáng cười:
- Anh không hứa nhưng anh cũng không phải là người lẻo mép.
Ngọc Quí thở nhẹ nhàng:
- Thế là em yên tâm rồi.
- Chưa yên đâu nhỏ ơi! Từ nay đi đâu thì phải nên cẩn trọng đó. Nhớ là đừng có đem mấy đường quyền học được để đi ăn hiếp người ta nữa nghe chưa. Không phải ai cũng biết nhường nhịn như tên con trai nào đó đâu!
Lời nhắc nhở làm cho Ngọc Quí thấy hổ thẹn vô kể bởi những hành động đã trót gây ra. Nhất là khi gặp lại tên con trai nhỏ đã bị đánh một thoi, chẳng biết hắn có nhận ra được Ngọc Quí hay vô tình rồi quên béng. Một nỗi buồn nữa lại ập đến làm gương mặt khá xinh của cô bé khẽ chau lại. Quân chú ý quan sát nên phát hiện được bèn thọc sâu dòng suy nghĩ nông cạn của em:
- Nếu anh đoán không sai thì nhỏ em gái nghịch ngợm của anh đang bị kẻ nào đó khống chế về tư tưởng.
Ngọc Quí tròn mắt đáp:
- Anh dùng từ gì mà nghe kinh khiếp vậy. Em chỉ thấy áy náy việc đánh người rồi lại thọ ân thôi.
- Nhưng bây giờ sự thể đã rồi… Em hãy làm những điều tốt mà bù đắp lại.
- Anh Quân à, em muốn gặp tên con trai ấy để xin lỗi.
Giọng nói của Quân hơi dí dỏm:
- Cứ chờ đợi. Bởi vì trái đất tròn…và thành phố này cũng không rộng lắm đâu.
- Không biết hắn có giận em không?
Quân bèn nhạo:
- Hắn đã được em đền bù cho thoi kẹo, ăn xong rồi còn giận cái gì.
Ngọc Quí chợt đặt ra câu hỏi:
- Nếu anh ở trong tình cảnh của hắn lúc ấy, anh có hiền như vậy không?
Quân hóm hỉnh:
- Còn hơn hắn gấp mười lần. Anh sẽ đưa mặt cho cô gái đó đấm thoải mái, chừng nào cô ta cảm thấy không thể xuất chiêu được mới thôi.
- Như vậy thì bộ mặt anh tan nát như tương rồi con gì.
- Nhường nhịn con gái là một thứ hạnh phúc đấy.
- Hành động của anh đạt kỉ lục thế giới rồi đó anh Ba ạ.
Câu chuyện của Quân và Ngọc Quí lọt vào tai thằng Quyền từ bao giờ chẳng biết. Nó từ phòng ăn thò đầu sang với quả bom to tướng trên tay:
- Chuyện cơ mật mà sao nói lớn quá vậy? Làm thằng nhỏ này nghe hết rồi.
Quân mắng thay cho Ngọc Quí:
- Nghe hết rồi thì đóng nút tai lại. Là con trai cũng đừng nên lắm điều.
Thằng Quyền vừa nhai bom rào rào vừa to tiếng:
- Bữa nay anh bênh “bà chằng lửa” này quá ha. Em nhớ ngày mùng tám tháng ba qua rồi mà…
Quân vẫn luôn là người cưng Ngọc Quí nhất nhà nên tìm lời đối đáp:
- Không phải chỉ có ngày tám tháng ba mới nể nang phụ nữ. Nếu em đã nghe rõ câu chuyện rồi thì nên bắt chước tên con trai lịch thiệp ấy đi.
Nhưng thằng Quyền đã nuốt chửng miếng bom trong miệng rồi bĩu môi:
- Còn lâu em mới học đòi. Có là thằng ngu mới đưa mặt cho người ta đánh đấm. Con gái thời nay không phải là loại dễ thương đâu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.