Chương 6
Trương Nhược Dư
19/02/2023
10
Tôi sững người hai giây rồi dở khóc dở cười.
Khuôn mặt của anh mới là thứ đáng tiền. Nhưng nghĩ lại giá trị con người Phó Tầm thì nói câu vừa rồi cũng không có gì quá đáng.
Lưu Nhân vẫn im lặng ở đó, khuôn mặt đã sa sầm lại và không dám nói lời nào. Mấy người kia chỉ dám âm thầm bàn tán, nhưng không ai dám ra mặt để giải quyết ổn thỏa chuyện vừa xảy ra.
Bầu không khí căng thẳng trong giây lát.
Cho đến khi… lão Lưu đi qua đám đông và bước về phía trước.
Lão Lưu đúng là một người cha tốt, vừa bước lên thì đã thanh toán ngay món hàng của con gái nuôi mà không thèm mặc cả câu nào, sau đó đưa thẻ ngân hàng cho trợ lý để giải quyết những chuyện còn lại.
Cách người giàu làm việc thật khiến cho người ta ấm lòng, nhưng tôi vẫn đau đớn thay cho số tiền mà ông ấy vừa mất.
Tôi biết lão Lưu lắm tiền nhiều của, nhưng một lúc bỏ ra một khoản tiền lớn như thế thì đúng là xót xa.
Nhưng mà… dường như lão Lưu cũng không quan tâm đến vấn đề này lắm.
Người đàn ông gần 50 tuổi đã thay mặt đứa con gái không hiểu chuyện mà xin lỗi mọi người, sau đó lại thân thiết hỏi thăm vết thương của Phó Tầm và sai tôi giúp Phó Tầm thoa thuốc.
Nhân viên nhanh chóng tìm được hộp thuốc trị thương.
Khi lão Lưu đưa tôi đến một góc của sảnh tiệc để thoa thuốc cho Phó Tầm, tôi đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
"Lão Lưu muốn hợp tác làm ăn với anh đúng không?"
Phó Tầm ngồi trên ghế để đợi tôi thoa thuốc.
Khi nghe được những lời đó thì anh nhìn tôi rồi khẽ nhếch khóe miệng.
"Thông minh."
Vì vậy, lão Lưu mất tiền thì vui mừng còn không hết.
Lão Lưu mặc dù giàu có nhưng so với Phó Tầm vẫn còn kém hơn, thế nên mới sắp xếp cho tôi và cháu trai của Phó Tầm đi xem mắt.
Ngày hôm nay mất đi số tiền này, dù lão Lưu biết rõ là Phó Tầm đang muốn cắt tiết lão nhưng vẫn thoải mái vui vẻ đưa tiền.
Nếu Phó Tầm nhận khoản tiền đó, thì có nghĩa là đồng ý hợp tác làm ăn với lão Lưu. Vậy nên chuyện này đối với lão Lưu cũng không tổn thất bao nhiêu cả.
Suy nghĩ cẩn thận giây lát thì tôi chợt lắc đầu, quả nhiên thương trường thâm sâu khó đoán.
Ngay cả một người tưởng chừng như cẩu thả là lão Lưu, thực ra vẫn cực kỳ khôn ngoan, biết co biết duỗi.
Sau khi lấy lại tinh thần, tôi mới phát hiện Phó Tầm đã đợi tôi từ nãy đến giờ.
Tôi vội vàng xoa thuốc cho anh.
Thực ra bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, cũng chỉ là vết thương ngoài da, nhưng bộ dạng chảy m.áu thì hơi dọa người.
Sau khi bôi thuốc, tôi nhìn thấy trong hộp thuốc có một miếng băng cá nhân lớn với vài hoa văn trông rất dễ thương.
Tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều mà dán nó lên cho anh ấy.
Nhưng mà, khi nhìn lại lần nữa thì lại thấy trên khuôn mặt nghiêm nghị của Phó Tầm xuất hiện một cái băng cá nhân hình hoa, bỗng nhiên lại cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
Tôi định nhìn thêm lần nữa thì Phó Tầm đã đứng dậy rời đi, hoàn toàn không biết đã mang theo cái băng cá nhân dễ thương ấy đi qua trước mặt bao nhiêu người.
Mọi người đều trông thấy cái băng đó, nhưng chỉ nhịn lại không dám cười quá to.
Tôi do dự một lúc, rồi yên lặng nuốt xuống ý định gọi Phó Tầm quay lại.
Giờ mà nói cho anh ấy biết thì chắc tôi sẽ bị bóp ch.ết tươi ngay tại đây mất.
…
Sau khi tiệc tối kết thúc, lão Lưu cố tình nói là có việc bận nên không quay về Biệt thự Hoa hồng, chỉ đành nhờ Phó Tầm lái xe đưa tôi trở lại.
Khi nói chuyện, lão Lưu thi thoảng lại nhìn lên miếng băng dán trên trán Phó Tầm.
Tôi run đến nỗi suýt xỉu ngang ngay tại chỗ. Nhưng mà cũng may là lão Lưu chỉ nhìn vài lần chứ không nói gì thêm.
Cứ như vậy, lúc trở về thì tôi lại leo lên chiếc xe hơi sang trọng của Phó Tầm.
Nhưng mà…
Vừa lên xe thì Phó Tầm đột nhiên dừng lại.
Tôi tò mò nhìn sang, thấy anh ấy đang chăm chú nhìn chiếc băng cá nhân hình bông hoa trên gương chiếu hậu.
Không gian đột nhiên im lặng.
Phó Tầm quay lại gọi tôi "Lưu Chân Nhất."
Tôi chỉ đành cười hì hì rồi lảng sang chuyện khác "Hay là để lúc về để tôi lái xe cho nhé?"
Phó Tầm thắt dây an toàn "Cái xe này tôi mới mua được có ba ngày thôi, tôi còn chưa muốn đổi xe mới đâu."
"..."
Hú hồn chim én, Phó Tầm cũng không nhắc lại chuyện cái băng cá nhân kia nữa.
Suốt dọc đường về, anh không hề xé miếng băng cá nhân ra, đến tận khi tiễn tôi đến cổng thì trên trán anh vẫn còn dán miếng băng to đùng.
Tôi sững người hai giây rồi dở khóc dở cười.
Khuôn mặt của anh mới là thứ đáng tiền. Nhưng nghĩ lại giá trị con người Phó Tầm thì nói câu vừa rồi cũng không có gì quá đáng.
Lưu Nhân vẫn im lặng ở đó, khuôn mặt đã sa sầm lại và không dám nói lời nào. Mấy người kia chỉ dám âm thầm bàn tán, nhưng không ai dám ra mặt để giải quyết ổn thỏa chuyện vừa xảy ra.
Bầu không khí căng thẳng trong giây lát.
Cho đến khi… lão Lưu đi qua đám đông và bước về phía trước.
Lão Lưu đúng là một người cha tốt, vừa bước lên thì đã thanh toán ngay món hàng của con gái nuôi mà không thèm mặc cả câu nào, sau đó đưa thẻ ngân hàng cho trợ lý để giải quyết những chuyện còn lại.
Cách người giàu làm việc thật khiến cho người ta ấm lòng, nhưng tôi vẫn đau đớn thay cho số tiền mà ông ấy vừa mất.
Tôi biết lão Lưu lắm tiền nhiều của, nhưng một lúc bỏ ra một khoản tiền lớn như thế thì đúng là xót xa.
Nhưng mà… dường như lão Lưu cũng không quan tâm đến vấn đề này lắm.
Người đàn ông gần 50 tuổi đã thay mặt đứa con gái không hiểu chuyện mà xin lỗi mọi người, sau đó lại thân thiết hỏi thăm vết thương của Phó Tầm và sai tôi giúp Phó Tầm thoa thuốc.
Nhân viên nhanh chóng tìm được hộp thuốc trị thương.
Khi lão Lưu đưa tôi đến một góc của sảnh tiệc để thoa thuốc cho Phó Tầm, tôi đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
"Lão Lưu muốn hợp tác làm ăn với anh đúng không?"
Phó Tầm ngồi trên ghế để đợi tôi thoa thuốc.
Khi nghe được những lời đó thì anh nhìn tôi rồi khẽ nhếch khóe miệng.
"Thông minh."
Vì vậy, lão Lưu mất tiền thì vui mừng còn không hết.
Lão Lưu mặc dù giàu có nhưng so với Phó Tầm vẫn còn kém hơn, thế nên mới sắp xếp cho tôi và cháu trai của Phó Tầm đi xem mắt.
Ngày hôm nay mất đi số tiền này, dù lão Lưu biết rõ là Phó Tầm đang muốn cắt tiết lão nhưng vẫn thoải mái vui vẻ đưa tiền.
Nếu Phó Tầm nhận khoản tiền đó, thì có nghĩa là đồng ý hợp tác làm ăn với lão Lưu. Vậy nên chuyện này đối với lão Lưu cũng không tổn thất bao nhiêu cả.
Suy nghĩ cẩn thận giây lát thì tôi chợt lắc đầu, quả nhiên thương trường thâm sâu khó đoán.
Ngay cả một người tưởng chừng như cẩu thả là lão Lưu, thực ra vẫn cực kỳ khôn ngoan, biết co biết duỗi.
Sau khi lấy lại tinh thần, tôi mới phát hiện Phó Tầm đã đợi tôi từ nãy đến giờ.
Tôi vội vàng xoa thuốc cho anh.
Thực ra bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, cũng chỉ là vết thương ngoài da, nhưng bộ dạng chảy m.áu thì hơi dọa người.
Sau khi bôi thuốc, tôi nhìn thấy trong hộp thuốc có một miếng băng cá nhân lớn với vài hoa văn trông rất dễ thương.
Tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều mà dán nó lên cho anh ấy.
Nhưng mà, khi nhìn lại lần nữa thì lại thấy trên khuôn mặt nghiêm nghị của Phó Tầm xuất hiện một cái băng cá nhân hình hoa, bỗng nhiên lại cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
Tôi định nhìn thêm lần nữa thì Phó Tầm đã đứng dậy rời đi, hoàn toàn không biết đã mang theo cái băng cá nhân dễ thương ấy đi qua trước mặt bao nhiêu người.
Mọi người đều trông thấy cái băng đó, nhưng chỉ nhịn lại không dám cười quá to.
Tôi do dự một lúc, rồi yên lặng nuốt xuống ý định gọi Phó Tầm quay lại.
Giờ mà nói cho anh ấy biết thì chắc tôi sẽ bị bóp ch.ết tươi ngay tại đây mất.
…
Sau khi tiệc tối kết thúc, lão Lưu cố tình nói là có việc bận nên không quay về Biệt thự Hoa hồng, chỉ đành nhờ Phó Tầm lái xe đưa tôi trở lại.
Khi nói chuyện, lão Lưu thi thoảng lại nhìn lên miếng băng dán trên trán Phó Tầm.
Tôi run đến nỗi suýt xỉu ngang ngay tại chỗ. Nhưng mà cũng may là lão Lưu chỉ nhìn vài lần chứ không nói gì thêm.
Cứ như vậy, lúc trở về thì tôi lại leo lên chiếc xe hơi sang trọng của Phó Tầm.
Nhưng mà…
Vừa lên xe thì Phó Tầm đột nhiên dừng lại.
Tôi tò mò nhìn sang, thấy anh ấy đang chăm chú nhìn chiếc băng cá nhân hình bông hoa trên gương chiếu hậu.
Không gian đột nhiên im lặng.
Phó Tầm quay lại gọi tôi "Lưu Chân Nhất."
Tôi chỉ đành cười hì hì rồi lảng sang chuyện khác "Hay là để lúc về để tôi lái xe cho nhé?"
Phó Tầm thắt dây an toàn "Cái xe này tôi mới mua được có ba ngày thôi, tôi còn chưa muốn đổi xe mới đâu."
"..."
Hú hồn chim én, Phó Tầm cũng không nhắc lại chuyện cái băng cá nhân kia nữa.
Suốt dọc đường về, anh không hề xé miếng băng cá nhân ra, đến tận khi tiễn tôi đến cổng thì trên trán anh vẫn còn dán miếng băng to đùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.