Chương 9
Thuyết Bất Đắc Đại Sư
08/05/2014
Cô vừa mới ngủ được một xíu thì bị một lực đạo nhẹ nhàng lay tỉnh
“Hả?”. Cô vừa tỉnh vừa mê, buồn ngủ dụi mắt, không rõ ràng tình huống.
Môi mỏng rơi xuống trên trán, anh hôn cô một cái.
“Anh làm em mệt chết rồi hả?”. Anh nhìn cô, trong con ngươi đen không còn sự giãy giụa mà tràn đầy cảm xúc và sự yêu thương với cô.
Nụ hôn kia làm cho cô tỉnh táo lại, cô nhớ lại mọi việc, mặt đỏ bừng. Cô lắc lắc đầu, đôi tay giữ chặt cái chăn đang đắp trên thân thể mềm mại, không dám nhìn anh.
“Sau khi trở về sẽ để em nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta rời khỏi đây trước”. Anh hôn cô sau đó đứng dậy mặc quần áo vào.
Hỏa Nhã Hoan vọt vào trong phòng tắm xử lý mọi việc trong thời gian ngắn nhất. Sau khi cô ra khỏi phòng tắm đi thẳng đến cạnh anh, không nhìn lễ phục kết hôn một lần.
“Chúng ta về nhà đi!”. Cô mỉm cười, đôi mắt lóe ra ánh sáng vui mừng, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay của anh.
“Không, trước khi trở về còn có việc phải xử lý”. Thượng Quan Lệ mân môi, cúi đầu nhìn cô, con ngươi đen như đang suy nghĩ. “Anh muốn đi gặp Ngụy Phương, chấm dứt mọi chuyện”.
“Em đi với anh”. Cô muốn đi cạnh anh, vĩnh viễn vĩnh viễn.
Anh gật đầu không nói nhiều nhưng trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua. Anh biết cô nghĩ gì cũng nghĩ cho anh trước tiên, trái tim của anh tràn ngập sự dịu dàng và ngọt ngào của cô hòa tan sự nghiêm nghị lạnh lùng nhiều năm.
Trên hành lang có một người đàn ông anh tuấn cao lớn tóc vàng ngồi ngậm điếu thuốc, vẻ mặt nhàm chán.
Thần Du thấy cánh cửa được mở ra vội vàng ném điếu thuốc nhìn ông chủ, quan sát một lúc thì thở phào một hơi.
Tốt rồi, xem ra mọi chuyện đều thỏa đáng rồi. Chỉ cần nhìn thấy Nhã Hoan vừa thẹn thùng vừa mừng rỡ là biết bên trong vừa xảy ra chuyện gì rồi. Chắc chắn là lão đại anh minh thần võ đã bị Nhã Hoan ăn sạch rồi.
“Mình đã nói rồi chính mình ăn còn không xong làm gì còn có thể để cho người khác ăn? Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi?”. Thần Du lầu bầu sau đó nhận được một ánh mắc sắc như dao.
Anh rụt cổ lại, uất ức trốn vào góc tường oán trách lão đại hẹp hòi, nói đùa một xíu đã bị trừng mắt rồi!
“Có thể đi chưa nào?”. Định Duê dắt tiểu Dụ thở hổn hển đi đến, hai bé cũng ăn mặc rất đẹp. Vì hai đứa tuổi còn nhỏ nên bị kéo đến làm hoa đồng.
“Nhưng mà tiểu Dụ còn chưa ăn xong”. Bé mới ăn được món nguội, đằng kia còn một bàn lớn thức ăn nhưng mà Duệ Duệ không cho bé ăn. Cũng may bé nhanh tay cầm được một con tôm hùm lớn trước khi đi.
“Còn ăn à? Chúng ta chuẩn bị chạy thôi!”. Định Duệ bé bé lên đi sau lưng Thần Du, xếp hàng chuẩn bị chạy.
“Vì sao chúng ta phải chạy?”. Tiểu Dụ ôm con tôm hùm lớn nói chuyện, nhưng mà con tôm hùm đó rất to, bé cầm rất khó khăn.
“Bởi vì ông chủ đến giành cô dâu”. Cô dâu không ở lại, bọn họ là người nhà của cô dâu làm sao có thể ở lại được.
“Tại sao lại muốn giành?”. Tiểu Dụ vừa hỏi vừa cắn đầu con tôm.
“Bởi vì anh ấy muốn làm chú rể của chị Nhã Hoan”.
“A, không phải anh ấy là cha của chị Nhã Hoan sao?”.
“Đó là cha nuôi không phải là cha đẻ”.
“Giống như chúng ta sao?”. Bé cũng được cha mẹ nhận nuôi.
“Đúng thế, giống chúng ta”. Định Duệ hôn lên trán bé. Tiểu Dụ của nó càng lúc càng thông minh.
“Ông chủ bảo vệ chị Nhã Hoan, đợi chị ấy lớn lên”.
“Ừm, cũng giống như Duệ Duệ đợi em lớn lên”. Bé ôm con tôm hùm cười rực rỡ.
Hai tiểu quỷ líu ríu nói chuyện ở bên làm Hỏa Nhã Hoan đỏ bừng mặt, bị hai đứa nhỏ nói thật xấu hổ, cũng không thể ngăn hai đứa nhỏ nói chuyện rất ngây thơ nhưng lại trúng tim đen.
A, cô chỉ muốn gạt Thượng Quan Lệ về tay không ngờ lại tạo thành gương xấu cho bọn nhỏ, làm sao có thể nói chuyện với cha mẹ bọn nó bây giờ?
“Ngụy Phương đang ở đâu?”. Thượng Quan Lệ trầm giọng hỏi, không để ý đến bọn nhỏ.
“Đang nghỉ ngơi ở tầng dưới, thân thể của ông ta rất yếu, không thể tham gia tiệc rượu”. Thần Du trả lời, bước chân đi về phía trước, cảnh giới xung quanh.
Tiệc cưới của tập đoàn Ngụy Phương mời không ít nhân vật có phân lượng. Anh ta vừa nhìn vài lần phát hiện có vài người rất kì lạ, nhìn bước đi và thần thái nhất định không phải là thương nhân bình thường. Anh ta tò mò nhìn xung quanh thì nhìn thấy một người rất tuấn tú.
Người đàn ông kia thân hình cao lớn, khí chất vừa thần bí vừa cao quý, một đôi mắt màu lam. Dù có đứng trong biển người nhưng cũng rất dễ dàng để nhận ra.
“Lão đại, anh áp chế xuống, hôm nay Blackjack ngồi bên tập đoàn Ngụy Phương”. Thần Du nhắc nhở.
Con mắt nhíu lại, suy tư, còn Hỏa Nhã Hoan thì run lên.
“Đừng sợ”. Anh ôm lấy cô, nghĩ rằng cô đang sợ hãi.
“Em —— không ——”. Cô ấp a ấp úng, nâng mắt nhìn trái nhìn phải một chút. Không phải là cô sợ mà là cô đang chột dạ.
“Trước tiên chúng ta đi giải quyết Ngụy Phương trước, sau đó sẽ đi tìm Blackjack”. Anh từ từ nói.
Mị Nhi làm loạn nhiều lần quấy nhiễu việc buôn bán của Flores, anh không quản lý được em gái cũng có phần áy náy với bọn họ. Nhưng mà Blackjack lại nổ súng làm Tiểu Hoan bị thương, chuyện này anh không thể bỏ qua được.
Hai người đàn ông kéo Hỏa Nhã Hoan chạy tới phòng nghỉ của Ngụy Phương, không ai để ý sắc mặt trắng bệch của Hỏa Nhã Hoan, mồ hôi chảy ròng ròng, chưa hất tay Thượng Quan Lệ chạy trốn thôi.
Cô không sợ nhìn thấy Ngụy Phương, cũng không sợ gặp Blackjack. Cô chỉ sợ lúc Thượng Quan Lệ và Blackjack đối mặt nhau thôi. Hu hu, một lúc nữa sự việc sẽ bại lộ rồi, làm sao bây giờ.
Trong phòng ngủ âm u vang lên tiếng ho khan rất kịch liệt giống như muốn ho cả phổi ra.
Ngụy Phương nằm trên ghế há mồm thở, khuôn mặt đầy nếp nhăn chỉ nhìn thấy đôi amwts vẫn lóe sáng. Người này độc ác nhưng dần dần cũng trở thành một bệnh nhân già nua. Hắn ta đã làm rất nhiều việc xấu xa nên bây giờ ngủ cũng không được ngủ tốt.
Người càng già càng sợ chết, mà người làm nhiều việc ác thì lại sợ chết rất thảm.
“Nước”. Hắn ta khàn giọng nói.
Đứa con độc nhất của hắn vội vàng chuẩn bị hôn lễ, trong đầu của nó chỉ có hình ảnh của cô dâu xinh đẹp, còn y tá thì sợ tính tình cổ quái của hắn nên chả ai để ý đến hắn, ngay cả một chén nước cũng không có.
Một ly nước ấm áp được đưa đến, hắn ta cầm cốc nước chậm rãi uống.
“Tại sao động tác lại chậm như vậy?”. Uống xong hắn oán giận nói, giọng nói chanh chua, đôi mắt chậm rãi mở ra. “Tại sao lại là con?”. Cô gái xinh đẹp yếu điệu trước mắt làm hắn ta sững sờ. Người đưa cốc nước ấm cho hắn ta không phải đứa con độc nhất cũng không phải cô y tá mà là Hỏa Nhã Hoan.
“Không phải là con nên ở trên tiệc cưới sao?”. Ngụy Phương kinh ngạc hỏi, giọng điệu rất lễ phép, không dám đắc tội với cô. Đối với hắn mà nói thì Hỏa Nhã Hoan chính là thần tài.
“Tiệc cưới bị hủy bỏ”. Cô nhẹ nhàng mỉm cười, để cốc nước xuống, nhìn chằm chằm vào ông lão. Mặc dù có quan hệ máu mủ nhưng nhìn ông ta cô không có hảo cảm được.
“Tại sao?”. Ngụy Phương kinh ngạc thở dốc.
“Tôi đổi ý, không muốn lấy con trai ông nữa!”. Cô rũ mắt, đặt cốc nước lên trên bàn.
Bàn tay cầm chặt lấy tay của cô làm cô bị đau: “Không cho phép cô đổi ý! Cô nhất định phải gả cho con trai tôi!”. Ngụy Phương nóng nảy, đôi mắt hung hăng.
“Buông cô ấy ra!”. Khuôn mặt nghiêm khắc, xuất hiện sau lưng của Hỏa Nhã Hoan.
Đầu tiên Ngụy Phương kinh ngạc, sau đó sắc mặt xám ngoét, người run rẩy, cố sức đẩy Hỏa Nhã Hoan ra.
“Quỷ! Có quỷ!”. Hắn ta la lên rồi té ngã, bò ra cửa sổ, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Gương mặt này giống hệt gương mặt của người vẫn luôn xuất hiện trong cơn ác mộng của hắn.
“Xem ra ông vẫn còn nhớ rõ”. Thượng Quan Lệ cười lạnh, đến gần hơn với lão ta. “Chắc là ông không quên chứ? Người đó coi ông là tâm phúc nhưng lại bị ông bán đứng, trên lưng treo một món nợ khổng lồ”.
“Không “Giống như chúng ta sao?”. Bé cũng được cha mẹ nhận nuôi.
“Đúng thế, giống chúng ta”. Định Duệ hôn lên trán bé. Tiểu Dụ của nó càng lúc càng thông minh.
“Ông chủ bảo vệ chị Nhã Hoan, đợi chị ấy lớn lên”.
“Ừm, cũng giống như Duệ Duệ đợi em lớn lên”. Bé ôm con tôm hùm cười rực rỡ.
Hai tiểu quỷ líu ríu nói chuyện ở bên làm Hỏa Nhã Hoan đỏ bừng mặt, bị hai đứa nhỏ nói thật xấu hổ, cũng không thể ngăn hai đứa nhỏ nói chuyện rất ngây thơ nhưng lại trúng tim đen.
A, cô chỉ muốn gạt Thượng Quan Lệ về tay không ngờ lại tạo thành gương xấu cho bọn nhỏ, làm sao có thể nói chuyện với cha mẹ bọn nó bây giờ?
“Ngụy Phương đang ở đâu?”. Thượng Quan Lệ trầm giọng hỏi, không để ý đến bọn nhỏ.
“Đang nghỉ ngơi ở tầng dưới, thân thể của ông ta rất yếu, không thể tham gia tiệc rượu”. Thần Du trả lời, bước chân đi về phía trước, cảnh giới xung quanh.
Tiệc cưới của tập đoàn Ngụy Phương mời không ít nhân vật có phân lượng. Anh ta vừa nhìn vài lần phát hiện có vài người rất kì lạ, nhìn bước đi và thần thái nhất định không phải là thương nhân bình thường. Anh ta tò mò nhìn xung quanh thì nhìn thấy một người rất tuấn tú.
Người đàn ông kia thân hình cao lớn, khí chất vừa thần bí vừa cao quý, một đôi mắt màu lam. Dù có đứng trong biển người nhưng cũng rất dễ dàng để nhận ra.
“Lão đại, anh áp chế xuống, hôm nay Blackjack ngồi bên tập đoàn Ngụy Phương”. Thần Du nhắc nhở.
Con mắt nhíu lại, suy tư, còn Hỏa Nhã Hoan thì run lên.
“Đừng sợ”. Anh ôm lấy cô, nghĩ rằng cô đang sợ hãi.
“Em —— không ——”. Cô ấp a ấp úng, nâng mắt nhìn trái nhìn phải một chút. Không phải là cô sợ mà là cô đang chột dạ.
“Trước tiên chúng ta đi giải quyết Ngụy Phương trước, sau đó sẽ đi tìm Blackjack”. Anh từ từ nói.
Mị Nhi làm loạn nhiều lần quấy nhiễu việc buôn bán của Flores, anh không quản lý được em gái cũng có phần áy náy với bọn họ. Nhưng mà Blackjack lại nổ súng làm Tiểu Hoan bị thương, chuyện này anh không thể bỏ qua được.
Hai người đàn ông kéo Hỏa Nhã Hoan chạy tới phòng nghỉ của Ngụy Phương, không ai để ý sắc mặt trắng bệch của Hỏa Nhã Hoan, mồ hôi chảy ròng ròng, chưa hất tay Thượng Quan Lệ chạy trốn thôi.
Cô không sợ nhìn thấy Ngụy Phương, cũng không sợ gặp Blackjack. Cô chỉ sợ lúc Thượng Quan Lệ và Blackjack đối mặt nhau thôi. Hu hu, một lúc nữa sự việc sẽ bại lộ rồi, làm sao bây giờ.
Trong phòng ngủ âm u vang lên tiếng ho khan rất kịch liệt giống như muốn ho cả phổi ra.
Ngụy Phương nằm trên ghế há mồm thở, khuôn mặt đầy nếp nhăn chỉ nhìn thấy đôi amwts vẫn lóe sáng. Người này độc ác nhưng dần dần cũng trở thành một bệnh nhân già nua. Hắn ta đã làm rất nhiều việc xấu xa nên bây giờ ngủ cũng không được ngủ tốt.
Người càng già càng sợ chết, mà người làm nhiều việc ác thì lại sợ chết rất thảm.
“Nước”. Hắn ta khàn giọng nói.
Đứa con độc nhất của hắn vội vàng chuẩn bị hôn lễ, trong đầu của nó chỉ có hình ảnh của cô dâu xinh đẹp, còn y tá thì sợ tính tình cổ quái của hắn nên chả ai để ý đến hắn, ngay cả một chén nước cũng không có.
Một ly nước ấm áp được đưa đến, hắn ta cầm cốc nước chậm rãi uống.
“Tại sao động tác lại chậm như vậy?”. Uống xong hắn oán giận nói, giọng nói chanh chua, đôi mắt chậm rãi mở ra. “Tại sao lại là con?”. Cô gái xinh đẹp yếu điệu trước mắt làm hắn ta sững sờ. Người đưa cốc nước ấm cho hắn ta không phải đứa con độc nhất cũng không phải cô y tá mà là Hỏa Nhã Hoan.
“Không phải là con nên ở trên tiệc cưới sao?”. Ngụy Phương kinh ngạc hỏi, giọng điệu rất lễ phép, không dám đắc tội với cô. Đối với hắn mà nói thì Hỏa Nhã Hoan chính là thần tài.
“Tiệc cưới bị hủy bỏ”. Cô nhẹ nhàng mỉm cười, để cốc nước xuống, nhìn chằm chằm vào ông lão. Mặc dù có quan hệ máu mủ nhưng nhìn ông ta cô không có hảo cảm được.
“Tại sao?”. Ngụy Phương kinh ngạc thở dốc.
“Tôi đổi ý, không muốn lấy con trai ông nữa!”. Cô rũ mắt, đặt cốc nước lên trên bàn.
Bàn tay cầm chặt lấy tay của cô làm cô bị đau: “Không cho phép cô đổi ý! Cô nhất định phải gả cho con trai tôi!”. Ngụy Phương nóng nảy, đôi mắt hung hăng.
“Buông cô ấy ra!”. Khuôn mặt nghiêm khắc, xuất hiện sau lưng của Hỏa Nhã Hoan.
Đầu tiên Ngụy Phương kinh ngạc, sau đó sắc mặt xám ngoét, người run rẩy, cố sức đẩy Hỏa Nhã Hoan ra.
“Quỷ! Có quỷ!”. Hắn ta la lên rồi té ngã, bò ra cửa sổ, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Gương mặt này giống hệt gương mặt của người vẫn luôn xuất hiện trong cơn ác mộng của hắn.
“Xem ra ông vẫn còn nhớ rõ”. Thượng Quan Lệ cười lạnh, tiền về phía lão ta. “Chắc là ông không quên phải không? Người đó coi ông như bạn thân nhưng mà lại bị ông bán đứng, đeo trên lưng một món nợ khổng lồ”.
“Không —— không ——”. Hắn ta không nói thành lời, nghĩ rằng quỷ đang đến đòi mạng hắn ta.
“Sau khi giá họa là giết người diệt khẩu. Ông cho người đến giết chết cha mẹ tôi sau đó đốt lửa thiêu toàn bộ. Tôi đã nhìn thấy toàn bộ, vào buổi tối hôm đó”. Thượng Quan Lệ chậm rãi, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm vào Ngụy Phương. “Ông rất tự tin cho rằng trong căn phòng đó không còn ai, đúng không?”.
“Ngươi là con của bọn họ?”. Ngụy Phương run rẩy, môi mấp máy.
“Hiện giờ tôi là tổng giám đốc của “Tuyệt thế”, Thượng Quan Lệ”. Anh quay người cười lạnh nhìn kẻ thù đang ở trước mặt mình run rẩy. “Người đã nhận nuôi tôi họ Thượng Quan, đã cho tôi thân phận mới. Tôi theo ông đến Đài Loan, nhận nuôi con gái của ông, chính là để báo thù”. Con ngươi đen nheo lại, đằng đằng sát khí.
“Con gái? Con gái của ta?”. Ngụy Phương nhìn vào Hỏa Nhã Hoan.
Cô chậm chạp gật đầu.
“Mẹ tôi từng là người tình của ông. Theo huyết thống thì tôi đúng là con gái của ông, cái này không thể nghi ngờ”. Hỏa Nhã Hoan không nhúng tay mà chỉ đứng bên nhìn.
Ánh mắt của Ngụy Phương trừng lớn, cổ họng cứ ngắc ngứ, không thể nào nói được cái gì.
Tất cả những cái này đều là âm mưu, tập đoàn “Tuyệt thế” thành lập ở Đài Loan, nhận nuôi Hỏa Nhã Hoan, thậm chí làm cho nó gật đầu gả cho con trai hắn cũng chỉ là âm mưu, cho hắn ta nhận được quả đắng mà thôi.
Nhưng mà không rõ vì sao Thượng Quan Lệ lại ngừng âm mưu, tự mình đến báo thù. Hai cán tay ngăm đen bắt lấy Ngụy Phương, nắm chặt lấy. Hận ý tràn ngập trong đầu anh vì kẻ thù giết hại cha mẹ anh đang ở trước mặt anh.
Giọng nói mềm mại truyền đến.
Thật thần kỳ, chỉ cần nghe thấy giọng nói của cô thì hận ý tỏng lòng anh liền biến mất.
Anh buông tay ra nhìn đối phương ngã xuống đất.
Ngụy Phương ho khan, cả người run rẩy, nhếch nhác bò về phía sau, sợ rằng Thượng Quan Lệ đổi ý sẽ nhào đến mà giết chết hắn. “Bởi vì ông là cha của cô ấy nên tôi sẽ không giết ông. Nhưng từ giờ “Tuyệt thế” sẽ vân dụng tất cả lực lượng cắt đứt việc buôn bán của ông”. Thượng Quan Lệ chậm rãi nói, thu lại sát khí.
Chỉ cần có cô, dù có thù hận nhiều hơn cũng không là gì.
Ý của anh là Tuyệt Thế sẽ tạo áp lực bên ngoài, Ngụy Phương sẽ kéo dài được hơi tàn nhưng mà công ty của hắn ta sẽ chịu được sao?
Thượng Quan Lệ vì tôn trọng Hỏa Nhã Hoan nên không giết hắn nhưng sẽ phá hủy sự nghiệp của hắn để hắn ta sống không bằng chết.
Ngụy Phương rên một tiếng, té nhào xuống đất, nếu không phải hắn ta sợ ánh mắt của Thượng Quan Lệ thì đã khóc lớn nhào đến ôm chân của hai người.
“Con hãy van cầu hắn đi, hắn sẽ nghe lời con. Cha là cha của con mà, cho dù chưa nuôi dưỡng con nhưng mà…con hãy cứu cha”. Hắn ta vô liêm sỉ nói.
“Mẹ tôi là ai?”.
“Có phải là Xảo Huyên?”
Đôi mày thanh tú nhướn lên.
“Hay là Tú Mĩ, Tiêm Tiêm, Tiểu Nghi, Thúy Nhi ——”. Hắn ta liên tiếp kể ra tên của vài người phụ nữ.
“Ai là mẹ của em?”.
“Tất cả đều không phải”.
“Vậy thì ông ta vẫn chưa hết tội rồi”. Thượng Quan Lệ cười lạnh.
Người đàn ông quỳ trên mặt đất mồ hôi đã chảy ròng ròng.
“Mẹ đúng là không có mắt nhìn đàn ông”. Hảo Nhã Hoan thở dài, quay đầu lại cười với anh. “Cũng may em không di truyền cái đó của mẹ”. Cô thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt của cô rất tốt, ngay từ lần đầu gặp mặt đã định anh, nói gì cũng không chịu thả anh ra.
“Về thôi”. Thượng Quan Lệ không để ý đến Ngụy Phương đang dập đầu ở đó vươn tay ra cho cô nắm.
Cô mỉm cười không hề sợ hãi, cô biết tất cả tình cảm của anh đều giấu sau vẻ ngoài lạnh lùng, chỉ có cô mới có thể tìm ra.
Phía dưới khuôn mặt lãnh khốc đó là sự yêu thương đối với cô. Anh không cho ai tiếp cận với mình nhưng lại đồng ý cho cô tiếp cận anh, đó là chứng minh tốt nhất rồi.
“Đi, chúng ta về nhà”. Cô nắm lấy bàn tay rộng và ấm của anh, đi ra ngoài cửa, coi ân oán trong quá khứ không còn.
Ngụy Phương vẫn khóc ở phía sau nhưng bọn họ không nghe thấy, trong mắt họ chỉ có nhau, nhẹ nhàng bước ra khỏi thù hận.
Cô mỉm cười biết rằng cả đời này không cần sợ hãi hay khóc lóc nữa. Cô đã tìm được mái nhà ấm áp kiên cố của mình, không bao giờ chịu buồn bã nữa.
Nơi nào có Thượng Quan Lệ thì nơi đó chính là ngôi nhà ấm áp của cô.
Nói thì nói thế nhưng mà lòng dạ người đàn ông này thật sự rất nhỏ nhen.
Cô cứ tưởng rằng chuyện gì cũng đã giải quyết xong nhưng không ngờ Thượng Quan Lệ vẫn muốn báo thù cho cô.
“Không cần, thương thế của em tốt lắm rồi”. Hỏa Nhã Hoan ngăn cản, kéo tay anh nhưng mà anh vẫn đi về phía trước bắt cô đi theo.
“Anh biết là đã tốt rồi”.
Cô đỏ mặt, cô biết là anh đang ám chỉ cái gì.
Lúc nãy trên giường vận động kịch liệt như vậy nhưng vết thương không sao, có thể thấy là đã ổn rồi.
“Vậy thì đi báo thù làm gì nữa, chúng ta đi về thôi”. Cô nhỏ giọng nói.
Ặc, không phải là tính cô rộng rãi mà vì chuyện này có nguyên nhân khác.
“Không được”. Thượng Quan Lệ cự tuyệt, hoàn toàn không cho thương lượng.
“Nhã Hoan, sao em lại dễ tính thế? Người phụ nữ đó đã bắn em một phát, ít nhất chúng ta cũng phải làm cho cô ta chịu trách nhiệm tiền thuốc thang chẳng hạn”. Thần Du phẫn nộ, vác súng đi đầu.
Người của Flores xuất động không ít nhưng hầu như đều phụ trách bảo vệ Blacjack cũng không nghĩ đến trong tiệc cưới sẽ có người đánh lén nên chỉ có một vài hộ vệ nhanh chóng bị đánh bại, nằm hôn mê bất tỉnh trên đất.
Thượng Quan Lệ mang theo một đám người tiền quân thần tốc vào phòng ngủ của Blackjack, ngay cả Định Duệ và Tiểu Dụ cũng hưng phấn nhìn người đã bắn chị Nhã Hoan, chỉ có mỗi Hỏa Nhã Hoan muốn bỏ chạy.
Nhưng mà tay của cô đã bị nắm chặt, trừ khi cô không cần cánh tay này nữa nếu không nhất định không chạy thoát.
Cửa gỗ bị đá văng, Thượng Quan Lệ nheo mắt đi vào, rất an tĩnh.
Trong căn phòng xa hoa không có bóng người, chỉ có phòng ngủ có ánh đèn yếu ớt.
Phòng ngủ lớn như thế chỉ có một thân ảnh kiều mị. Người đó nằm trên giường, tóc dài toán loạn, thân thể động lòng người chỉ có một chiếc chăn mỏng che người, hai mắt nhắm chặt ngủ say.
Định duệ là người đầu tiên chạy đến, rống to.
“Rời giường! Có người đến mà còn muốn ngủ ——”. Âm thanh ngừng lại, nó đứng bên giường trợn mắt há mồm.
Mỹ nữ trên giường bị ồn ào làm tỉnh dậy, đôi mắt lười biếng liếc nhìn quanh, môi mỏng khẽ nhếch, khuôn mặt kiều mị. Ai sáng suốt cũng nhìn được cô vừa được “yêu thương”.
Mấy người đứng ở cửa càng khiếp sợ hơn, mắt nhìn đăm đăm, miệng há hốc. Chỉ có mình Hỏa Nhã Hoan cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi đầu thật thấp, đúng dáng của người mắc tội.
Thượng Quan Mị!
Người phụ nữ nằm trên giường của Blackjack lại là Thượng Quan Mị?
Thượng Quan Lệ là người đầu tiên khôi phục lại, sắc mặt tái xanh: “Tại sao em lại ở chỗ này?”.
“Nói ra thì rất dài dòng”. Thượng Quan Mị vặn eo bẻ cổ, lười biếng nói.
Sau khi suy nghĩ mọi thứ một lần, cúi đầu nhìn thấy tiểu Hoan thì anh lập tức hiểu được. Cái quỷ kế của Thượng Quan Mị còn to và cẩn thận hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của anh, thậm chí cái kế sách này có thể bắn trúng hai con chim, không những lừa được anh mà còn lừa cả Blackjack.
“Em biết được bao nhiêu?”. Anh hỏi Hỏa Nhã Hoan.
“Toàn bộ —— toàn bộ mọi chuyện”. Hỏa Nhã Hoan nhỏ giọng nói, không dám ngẩng đầu nhìn anh. Hu hu, đừng lườm cô, cô đã nói là không nên báo thù mà!
Đều là “người bị hại” nên Thượng Quan Lệ hơi đồng tình với Blackjack.
Thượng Quan Mị dùng trăm phương nghìn kế chính là muốn tự đưa mình lên giường của Blackjack. Hắn ta còn nghĩ rằng mình đã gặp được một thiên sứ, gọi cô là An Kỳ, rất yêu thương cô nhưng lại không ngờ được cô là một ma nữ xảo trá.
“Em chính là An Kỳ?”. Thần Du trợn mắt há mồm.
Định Duệ kinh hãi nhảy lên ôm Tiểu Dụ lui về phía sau, giống như đang nhìn thấy phù thủy.
“E hèm”. Cô mỉm cười gật đầu tán thưởng Thần Du.
“Có về hay không?”. Thượng Quan Lệ hung ác hỏi, trở về anh sẽ tính sổ với nó.
“Đi chứ! Mọi người có thể bắt em làm con tin, xem hắn ta có bỏ được không?”. Cô cười duyên, cẩn thận mặc áo vào, đứng dậy.
Trước cửa xuất hiện một bóng đen nhanh chóng rút súng, có lẽ là một vệ sĩ chưa bất tỉnh hoàn toàn.
Thượng Quan Mị cầm chiếc trâm vung lên, đuôi trâm rơi ra một sợi dây, hóa ra đó là một cái khóa rất tinh tế.
Sợi dây bạc cuốn một cái, vệ sĩ không phản ứng kịp bị đánh trúng.
Anh ta kêu lên một tiếng, tay đau nhói, súng cũng bị cuốn đi.
“Nói với Blackjack, người phụ nữ mà anh ta yêu nhất đã bị Thượng Quan Mị bắt đi”. Cô mỉm cười, ưu nhã đi ra ngoài phòng ngủ. “Nhớ là đến “Tuyệt thế” tìm tôi”.
Trước đi rời đi cô nói những lời này.
Những người còn lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, chậm chạp đi theo ra ngoài. Mọi người biết sau khi trở về tuyệt thế chắc chắn sẽ có một cuộc cãi vã kinh thiên động địa.
Mà Thượng Quan Mị đi ở đằng trước, con mắt lười biếng mang theo nụ cười và sự xảo trá, giống như một con mèo nhỏ nguy hiểm. Cô biết người đàn ông đó chắc chắn sẽ đến “Tuyệt thế”, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói trong liên hoàn kế của cô.
Con mồi ngon nhất chỉ thuộc về thợ săn tốt nhất.
Đôi môi đỏ mọng nhếch lên, lẩm bẩm nói nhỏ.
Blackjack, em chờ anh.
“Hả?”. Cô vừa tỉnh vừa mê, buồn ngủ dụi mắt, không rõ ràng tình huống.
Môi mỏng rơi xuống trên trán, anh hôn cô một cái.
“Anh làm em mệt chết rồi hả?”. Anh nhìn cô, trong con ngươi đen không còn sự giãy giụa mà tràn đầy cảm xúc và sự yêu thương với cô.
Nụ hôn kia làm cho cô tỉnh táo lại, cô nhớ lại mọi việc, mặt đỏ bừng. Cô lắc lắc đầu, đôi tay giữ chặt cái chăn đang đắp trên thân thể mềm mại, không dám nhìn anh.
“Sau khi trở về sẽ để em nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta rời khỏi đây trước”. Anh hôn cô sau đó đứng dậy mặc quần áo vào.
Hỏa Nhã Hoan vọt vào trong phòng tắm xử lý mọi việc trong thời gian ngắn nhất. Sau khi cô ra khỏi phòng tắm đi thẳng đến cạnh anh, không nhìn lễ phục kết hôn một lần.
“Chúng ta về nhà đi!”. Cô mỉm cười, đôi mắt lóe ra ánh sáng vui mừng, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay của anh.
“Không, trước khi trở về còn có việc phải xử lý”. Thượng Quan Lệ mân môi, cúi đầu nhìn cô, con ngươi đen như đang suy nghĩ. “Anh muốn đi gặp Ngụy Phương, chấm dứt mọi chuyện”.
“Em đi với anh”. Cô muốn đi cạnh anh, vĩnh viễn vĩnh viễn.
Anh gật đầu không nói nhiều nhưng trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua. Anh biết cô nghĩ gì cũng nghĩ cho anh trước tiên, trái tim của anh tràn ngập sự dịu dàng và ngọt ngào của cô hòa tan sự nghiêm nghị lạnh lùng nhiều năm.
Trên hành lang có một người đàn ông anh tuấn cao lớn tóc vàng ngồi ngậm điếu thuốc, vẻ mặt nhàm chán.
Thần Du thấy cánh cửa được mở ra vội vàng ném điếu thuốc nhìn ông chủ, quan sát một lúc thì thở phào một hơi.
Tốt rồi, xem ra mọi chuyện đều thỏa đáng rồi. Chỉ cần nhìn thấy Nhã Hoan vừa thẹn thùng vừa mừng rỡ là biết bên trong vừa xảy ra chuyện gì rồi. Chắc chắn là lão đại anh minh thần võ đã bị Nhã Hoan ăn sạch rồi.
“Mình đã nói rồi chính mình ăn còn không xong làm gì còn có thể để cho người khác ăn? Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi?”. Thần Du lầu bầu sau đó nhận được một ánh mắc sắc như dao.
Anh rụt cổ lại, uất ức trốn vào góc tường oán trách lão đại hẹp hòi, nói đùa một xíu đã bị trừng mắt rồi!
“Có thể đi chưa nào?”. Định Duê dắt tiểu Dụ thở hổn hển đi đến, hai bé cũng ăn mặc rất đẹp. Vì hai đứa tuổi còn nhỏ nên bị kéo đến làm hoa đồng.
“Nhưng mà tiểu Dụ còn chưa ăn xong”. Bé mới ăn được món nguội, đằng kia còn một bàn lớn thức ăn nhưng mà Duệ Duệ không cho bé ăn. Cũng may bé nhanh tay cầm được một con tôm hùm lớn trước khi đi.
“Còn ăn à? Chúng ta chuẩn bị chạy thôi!”. Định Duệ bé bé lên đi sau lưng Thần Du, xếp hàng chuẩn bị chạy.
“Vì sao chúng ta phải chạy?”. Tiểu Dụ ôm con tôm hùm lớn nói chuyện, nhưng mà con tôm hùm đó rất to, bé cầm rất khó khăn.
“Bởi vì ông chủ đến giành cô dâu”. Cô dâu không ở lại, bọn họ là người nhà của cô dâu làm sao có thể ở lại được.
“Tại sao lại muốn giành?”. Tiểu Dụ vừa hỏi vừa cắn đầu con tôm.
“Bởi vì anh ấy muốn làm chú rể của chị Nhã Hoan”.
“A, không phải anh ấy là cha của chị Nhã Hoan sao?”.
“Đó là cha nuôi không phải là cha đẻ”.
“Giống như chúng ta sao?”. Bé cũng được cha mẹ nhận nuôi.
“Đúng thế, giống chúng ta”. Định Duệ hôn lên trán bé. Tiểu Dụ của nó càng lúc càng thông minh.
“Ông chủ bảo vệ chị Nhã Hoan, đợi chị ấy lớn lên”.
“Ừm, cũng giống như Duệ Duệ đợi em lớn lên”. Bé ôm con tôm hùm cười rực rỡ.
Hai tiểu quỷ líu ríu nói chuyện ở bên làm Hỏa Nhã Hoan đỏ bừng mặt, bị hai đứa nhỏ nói thật xấu hổ, cũng không thể ngăn hai đứa nhỏ nói chuyện rất ngây thơ nhưng lại trúng tim đen.
A, cô chỉ muốn gạt Thượng Quan Lệ về tay không ngờ lại tạo thành gương xấu cho bọn nhỏ, làm sao có thể nói chuyện với cha mẹ bọn nó bây giờ?
“Ngụy Phương đang ở đâu?”. Thượng Quan Lệ trầm giọng hỏi, không để ý đến bọn nhỏ.
“Đang nghỉ ngơi ở tầng dưới, thân thể của ông ta rất yếu, không thể tham gia tiệc rượu”. Thần Du trả lời, bước chân đi về phía trước, cảnh giới xung quanh.
Tiệc cưới của tập đoàn Ngụy Phương mời không ít nhân vật có phân lượng. Anh ta vừa nhìn vài lần phát hiện có vài người rất kì lạ, nhìn bước đi và thần thái nhất định không phải là thương nhân bình thường. Anh ta tò mò nhìn xung quanh thì nhìn thấy một người rất tuấn tú.
Người đàn ông kia thân hình cao lớn, khí chất vừa thần bí vừa cao quý, một đôi mắt màu lam. Dù có đứng trong biển người nhưng cũng rất dễ dàng để nhận ra.
“Lão đại, anh áp chế xuống, hôm nay Blackjack ngồi bên tập đoàn Ngụy Phương”. Thần Du nhắc nhở.
Con mắt nhíu lại, suy tư, còn Hỏa Nhã Hoan thì run lên.
“Đừng sợ”. Anh ôm lấy cô, nghĩ rằng cô đang sợ hãi.
“Em —— không ——”. Cô ấp a ấp úng, nâng mắt nhìn trái nhìn phải một chút. Không phải là cô sợ mà là cô đang chột dạ.
“Trước tiên chúng ta đi giải quyết Ngụy Phương trước, sau đó sẽ đi tìm Blackjack”. Anh từ từ nói.
Mị Nhi làm loạn nhiều lần quấy nhiễu việc buôn bán của Flores, anh không quản lý được em gái cũng có phần áy náy với bọn họ. Nhưng mà Blackjack lại nổ súng làm Tiểu Hoan bị thương, chuyện này anh không thể bỏ qua được.
Hai người đàn ông kéo Hỏa Nhã Hoan chạy tới phòng nghỉ của Ngụy Phương, không ai để ý sắc mặt trắng bệch của Hỏa Nhã Hoan, mồ hôi chảy ròng ròng, chưa hất tay Thượng Quan Lệ chạy trốn thôi.
Cô không sợ nhìn thấy Ngụy Phương, cũng không sợ gặp Blackjack. Cô chỉ sợ lúc Thượng Quan Lệ và Blackjack đối mặt nhau thôi. Hu hu, một lúc nữa sự việc sẽ bại lộ rồi, làm sao bây giờ.
Trong phòng ngủ âm u vang lên tiếng ho khan rất kịch liệt giống như muốn ho cả phổi ra.
Ngụy Phương nằm trên ghế há mồm thở, khuôn mặt đầy nếp nhăn chỉ nhìn thấy đôi amwts vẫn lóe sáng. Người này độc ác nhưng dần dần cũng trở thành một bệnh nhân già nua. Hắn ta đã làm rất nhiều việc xấu xa nên bây giờ ngủ cũng không được ngủ tốt.
Người càng già càng sợ chết, mà người làm nhiều việc ác thì lại sợ chết rất thảm.
“Nước”. Hắn ta khàn giọng nói.
Đứa con độc nhất của hắn vội vàng chuẩn bị hôn lễ, trong đầu của nó chỉ có hình ảnh của cô dâu xinh đẹp, còn y tá thì sợ tính tình cổ quái của hắn nên chả ai để ý đến hắn, ngay cả một chén nước cũng không có.
Một ly nước ấm áp được đưa đến, hắn ta cầm cốc nước chậm rãi uống.
“Tại sao động tác lại chậm như vậy?”. Uống xong hắn oán giận nói, giọng nói chanh chua, đôi mắt chậm rãi mở ra. “Tại sao lại là con?”. Cô gái xinh đẹp yếu điệu trước mắt làm hắn ta sững sờ. Người đưa cốc nước ấm cho hắn ta không phải đứa con độc nhất cũng không phải cô y tá mà là Hỏa Nhã Hoan.
“Không phải là con nên ở trên tiệc cưới sao?”. Ngụy Phương kinh ngạc hỏi, giọng điệu rất lễ phép, không dám đắc tội với cô. Đối với hắn mà nói thì Hỏa Nhã Hoan chính là thần tài.
“Tiệc cưới bị hủy bỏ”. Cô nhẹ nhàng mỉm cười, để cốc nước xuống, nhìn chằm chằm vào ông lão. Mặc dù có quan hệ máu mủ nhưng nhìn ông ta cô không có hảo cảm được.
“Tại sao?”. Ngụy Phương kinh ngạc thở dốc.
“Tôi đổi ý, không muốn lấy con trai ông nữa!”. Cô rũ mắt, đặt cốc nước lên trên bàn.
Bàn tay cầm chặt lấy tay của cô làm cô bị đau: “Không cho phép cô đổi ý! Cô nhất định phải gả cho con trai tôi!”. Ngụy Phương nóng nảy, đôi mắt hung hăng.
“Buông cô ấy ra!”. Khuôn mặt nghiêm khắc, xuất hiện sau lưng của Hỏa Nhã Hoan.
Đầu tiên Ngụy Phương kinh ngạc, sau đó sắc mặt xám ngoét, người run rẩy, cố sức đẩy Hỏa Nhã Hoan ra.
“Quỷ! Có quỷ!”. Hắn ta la lên rồi té ngã, bò ra cửa sổ, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Gương mặt này giống hệt gương mặt của người vẫn luôn xuất hiện trong cơn ác mộng của hắn.
“Xem ra ông vẫn còn nhớ rõ”. Thượng Quan Lệ cười lạnh, đến gần hơn với lão ta. “Chắc là ông không quên chứ? Người đó coi ông là tâm phúc nhưng lại bị ông bán đứng, trên lưng treo một món nợ khổng lồ”.
“Không “Giống như chúng ta sao?”. Bé cũng được cha mẹ nhận nuôi.
“Đúng thế, giống chúng ta”. Định Duệ hôn lên trán bé. Tiểu Dụ của nó càng lúc càng thông minh.
“Ông chủ bảo vệ chị Nhã Hoan, đợi chị ấy lớn lên”.
“Ừm, cũng giống như Duệ Duệ đợi em lớn lên”. Bé ôm con tôm hùm cười rực rỡ.
Hai tiểu quỷ líu ríu nói chuyện ở bên làm Hỏa Nhã Hoan đỏ bừng mặt, bị hai đứa nhỏ nói thật xấu hổ, cũng không thể ngăn hai đứa nhỏ nói chuyện rất ngây thơ nhưng lại trúng tim đen.
A, cô chỉ muốn gạt Thượng Quan Lệ về tay không ngờ lại tạo thành gương xấu cho bọn nhỏ, làm sao có thể nói chuyện với cha mẹ bọn nó bây giờ?
“Ngụy Phương đang ở đâu?”. Thượng Quan Lệ trầm giọng hỏi, không để ý đến bọn nhỏ.
“Đang nghỉ ngơi ở tầng dưới, thân thể của ông ta rất yếu, không thể tham gia tiệc rượu”. Thần Du trả lời, bước chân đi về phía trước, cảnh giới xung quanh.
Tiệc cưới của tập đoàn Ngụy Phương mời không ít nhân vật có phân lượng. Anh ta vừa nhìn vài lần phát hiện có vài người rất kì lạ, nhìn bước đi và thần thái nhất định không phải là thương nhân bình thường. Anh ta tò mò nhìn xung quanh thì nhìn thấy một người rất tuấn tú.
Người đàn ông kia thân hình cao lớn, khí chất vừa thần bí vừa cao quý, một đôi mắt màu lam. Dù có đứng trong biển người nhưng cũng rất dễ dàng để nhận ra.
“Lão đại, anh áp chế xuống, hôm nay Blackjack ngồi bên tập đoàn Ngụy Phương”. Thần Du nhắc nhở.
Con mắt nhíu lại, suy tư, còn Hỏa Nhã Hoan thì run lên.
“Đừng sợ”. Anh ôm lấy cô, nghĩ rằng cô đang sợ hãi.
“Em —— không ——”. Cô ấp a ấp úng, nâng mắt nhìn trái nhìn phải một chút. Không phải là cô sợ mà là cô đang chột dạ.
“Trước tiên chúng ta đi giải quyết Ngụy Phương trước, sau đó sẽ đi tìm Blackjack”. Anh từ từ nói.
Mị Nhi làm loạn nhiều lần quấy nhiễu việc buôn bán của Flores, anh không quản lý được em gái cũng có phần áy náy với bọn họ. Nhưng mà Blackjack lại nổ súng làm Tiểu Hoan bị thương, chuyện này anh không thể bỏ qua được.
Hai người đàn ông kéo Hỏa Nhã Hoan chạy tới phòng nghỉ của Ngụy Phương, không ai để ý sắc mặt trắng bệch của Hỏa Nhã Hoan, mồ hôi chảy ròng ròng, chưa hất tay Thượng Quan Lệ chạy trốn thôi.
Cô không sợ nhìn thấy Ngụy Phương, cũng không sợ gặp Blackjack. Cô chỉ sợ lúc Thượng Quan Lệ và Blackjack đối mặt nhau thôi. Hu hu, một lúc nữa sự việc sẽ bại lộ rồi, làm sao bây giờ.
Trong phòng ngủ âm u vang lên tiếng ho khan rất kịch liệt giống như muốn ho cả phổi ra.
Ngụy Phương nằm trên ghế há mồm thở, khuôn mặt đầy nếp nhăn chỉ nhìn thấy đôi amwts vẫn lóe sáng. Người này độc ác nhưng dần dần cũng trở thành một bệnh nhân già nua. Hắn ta đã làm rất nhiều việc xấu xa nên bây giờ ngủ cũng không được ngủ tốt.
Người càng già càng sợ chết, mà người làm nhiều việc ác thì lại sợ chết rất thảm.
“Nước”. Hắn ta khàn giọng nói.
Đứa con độc nhất của hắn vội vàng chuẩn bị hôn lễ, trong đầu của nó chỉ có hình ảnh của cô dâu xinh đẹp, còn y tá thì sợ tính tình cổ quái của hắn nên chả ai để ý đến hắn, ngay cả một chén nước cũng không có.
Một ly nước ấm áp được đưa đến, hắn ta cầm cốc nước chậm rãi uống.
“Tại sao động tác lại chậm như vậy?”. Uống xong hắn oán giận nói, giọng nói chanh chua, đôi mắt chậm rãi mở ra. “Tại sao lại là con?”. Cô gái xinh đẹp yếu điệu trước mắt làm hắn ta sững sờ. Người đưa cốc nước ấm cho hắn ta không phải đứa con độc nhất cũng không phải cô y tá mà là Hỏa Nhã Hoan.
“Không phải là con nên ở trên tiệc cưới sao?”. Ngụy Phương kinh ngạc hỏi, giọng điệu rất lễ phép, không dám đắc tội với cô. Đối với hắn mà nói thì Hỏa Nhã Hoan chính là thần tài.
“Tiệc cưới bị hủy bỏ”. Cô nhẹ nhàng mỉm cười, để cốc nước xuống, nhìn chằm chằm vào ông lão. Mặc dù có quan hệ máu mủ nhưng nhìn ông ta cô không có hảo cảm được.
“Tại sao?”. Ngụy Phương kinh ngạc thở dốc.
“Tôi đổi ý, không muốn lấy con trai ông nữa!”. Cô rũ mắt, đặt cốc nước lên trên bàn.
Bàn tay cầm chặt lấy tay của cô làm cô bị đau: “Không cho phép cô đổi ý! Cô nhất định phải gả cho con trai tôi!”. Ngụy Phương nóng nảy, đôi mắt hung hăng.
“Buông cô ấy ra!”. Khuôn mặt nghiêm khắc, xuất hiện sau lưng của Hỏa Nhã Hoan.
Đầu tiên Ngụy Phương kinh ngạc, sau đó sắc mặt xám ngoét, người run rẩy, cố sức đẩy Hỏa Nhã Hoan ra.
“Quỷ! Có quỷ!”. Hắn ta la lên rồi té ngã, bò ra cửa sổ, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Gương mặt này giống hệt gương mặt của người vẫn luôn xuất hiện trong cơn ác mộng của hắn.
“Xem ra ông vẫn còn nhớ rõ”. Thượng Quan Lệ cười lạnh, tiền về phía lão ta. “Chắc là ông không quên phải không? Người đó coi ông như bạn thân nhưng mà lại bị ông bán đứng, đeo trên lưng một món nợ khổng lồ”.
“Không —— không ——”. Hắn ta không nói thành lời, nghĩ rằng quỷ đang đến đòi mạng hắn ta.
“Sau khi giá họa là giết người diệt khẩu. Ông cho người đến giết chết cha mẹ tôi sau đó đốt lửa thiêu toàn bộ. Tôi đã nhìn thấy toàn bộ, vào buổi tối hôm đó”. Thượng Quan Lệ chậm rãi, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm vào Ngụy Phương. “Ông rất tự tin cho rằng trong căn phòng đó không còn ai, đúng không?”.
“Ngươi là con của bọn họ?”. Ngụy Phương run rẩy, môi mấp máy.
“Hiện giờ tôi là tổng giám đốc của “Tuyệt thế”, Thượng Quan Lệ”. Anh quay người cười lạnh nhìn kẻ thù đang ở trước mặt mình run rẩy. “Người đã nhận nuôi tôi họ Thượng Quan, đã cho tôi thân phận mới. Tôi theo ông đến Đài Loan, nhận nuôi con gái của ông, chính là để báo thù”. Con ngươi đen nheo lại, đằng đằng sát khí.
“Con gái? Con gái của ta?”. Ngụy Phương nhìn vào Hỏa Nhã Hoan.
Cô chậm chạp gật đầu.
“Mẹ tôi từng là người tình của ông. Theo huyết thống thì tôi đúng là con gái của ông, cái này không thể nghi ngờ”. Hỏa Nhã Hoan không nhúng tay mà chỉ đứng bên nhìn.
Ánh mắt của Ngụy Phương trừng lớn, cổ họng cứ ngắc ngứ, không thể nào nói được cái gì.
Tất cả những cái này đều là âm mưu, tập đoàn “Tuyệt thế” thành lập ở Đài Loan, nhận nuôi Hỏa Nhã Hoan, thậm chí làm cho nó gật đầu gả cho con trai hắn cũng chỉ là âm mưu, cho hắn ta nhận được quả đắng mà thôi.
Nhưng mà không rõ vì sao Thượng Quan Lệ lại ngừng âm mưu, tự mình đến báo thù. Hai cán tay ngăm đen bắt lấy Ngụy Phương, nắm chặt lấy. Hận ý tràn ngập trong đầu anh vì kẻ thù giết hại cha mẹ anh đang ở trước mặt anh.
Giọng nói mềm mại truyền đến.
Thật thần kỳ, chỉ cần nghe thấy giọng nói của cô thì hận ý tỏng lòng anh liền biến mất.
Anh buông tay ra nhìn đối phương ngã xuống đất.
Ngụy Phương ho khan, cả người run rẩy, nhếch nhác bò về phía sau, sợ rằng Thượng Quan Lệ đổi ý sẽ nhào đến mà giết chết hắn. “Bởi vì ông là cha của cô ấy nên tôi sẽ không giết ông. Nhưng từ giờ “Tuyệt thế” sẽ vân dụng tất cả lực lượng cắt đứt việc buôn bán của ông”. Thượng Quan Lệ chậm rãi nói, thu lại sát khí.
Chỉ cần có cô, dù có thù hận nhiều hơn cũng không là gì.
Ý của anh là Tuyệt Thế sẽ tạo áp lực bên ngoài, Ngụy Phương sẽ kéo dài được hơi tàn nhưng mà công ty của hắn ta sẽ chịu được sao?
Thượng Quan Lệ vì tôn trọng Hỏa Nhã Hoan nên không giết hắn nhưng sẽ phá hủy sự nghiệp của hắn để hắn ta sống không bằng chết.
Ngụy Phương rên một tiếng, té nhào xuống đất, nếu không phải hắn ta sợ ánh mắt của Thượng Quan Lệ thì đã khóc lớn nhào đến ôm chân của hai người.
“Con hãy van cầu hắn đi, hắn sẽ nghe lời con. Cha là cha của con mà, cho dù chưa nuôi dưỡng con nhưng mà…con hãy cứu cha”. Hắn ta vô liêm sỉ nói.
“Mẹ tôi là ai?”.
“Có phải là Xảo Huyên?”
Đôi mày thanh tú nhướn lên.
“Hay là Tú Mĩ, Tiêm Tiêm, Tiểu Nghi, Thúy Nhi ——”. Hắn ta liên tiếp kể ra tên của vài người phụ nữ.
“Ai là mẹ của em?”.
“Tất cả đều không phải”.
“Vậy thì ông ta vẫn chưa hết tội rồi”. Thượng Quan Lệ cười lạnh.
Người đàn ông quỳ trên mặt đất mồ hôi đã chảy ròng ròng.
“Mẹ đúng là không có mắt nhìn đàn ông”. Hảo Nhã Hoan thở dài, quay đầu lại cười với anh. “Cũng may em không di truyền cái đó của mẹ”. Cô thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt của cô rất tốt, ngay từ lần đầu gặp mặt đã định anh, nói gì cũng không chịu thả anh ra.
“Về thôi”. Thượng Quan Lệ không để ý đến Ngụy Phương đang dập đầu ở đó vươn tay ra cho cô nắm.
Cô mỉm cười không hề sợ hãi, cô biết tất cả tình cảm của anh đều giấu sau vẻ ngoài lạnh lùng, chỉ có cô mới có thể tìm ra.
Phía dưới khuôn mặt lãnh khốc đó là sự yêu thương đối với cô. Anh không cho ai tiếp cận với mình nhưng lại đồng ý cho cô tiếp cận anh, đó là chứng minh tốt nhất rồi.
“Đi, chúng ta về nhà”. Cô nắm lấy bàn tay rộng và ấm của anh, đi ra ngoài cửa, coi ân oán trong quá khứ không còn.
Ngụy Phương vẫn khóc ở phía sau nhưng bọn họ không nghe thấy, trong mắt họ chỉ có nhau, nhẹ nhàng bước ra khỏi thù hận.
Cô mỉm cười biết rằng cả đời này không cần sợ hãi hay khóc lóc nữa. Cô đã tìm được mái nhà ấm áp kiên cố của mình, không bao giờ chịu buồn bã nữa.
Nơi nào có Thượng Quan Lệ thì nơi đó chính là ngôi nhà ấm áp của cô.
Nói thì nói thế nhưng mà lòng dạ người đàn ông này thật sự rất nhỏ nhen.
Cô cứ tưởng rằng chuyện gì cũng đã giải quyết xong nhưng không ngờ Thượng Quan Lệ vẫn muốn báo thù cho cô.
“Không cần, thương thế của em tốt lắm rồi”. Hỏa Nhã Hoan ngăn cản, kéo tay anh nhưng mà anh vẫn đi về phía trước bắt cô đi theo.
“Anh biết là đã tốt rồi”.
Cô đỏ mặt, cô biết là anh đang ám chỉ cái gì.
Lúc nãy trên giường vận động kịch liệt như vậy nhưng vết thương không sao, có thể thấy là đã ổn rồi.
“Vậy thì đi báo thù làm gì nữa, chúng ta đi về thôi”. Cô nhỏ giọng nói.
Ặc, không phải là tính cô rộng rãi mà vì chuyện này có nguyên nhân khác.
“Không được”. Thượng Quan Lệ cự tuyệt, hoàn toàn không cho thương lượng.
“Nhã Hoan, sao em lại dễ tính thế? Người phụ nữ đó đã bắn em một phát, ít nhất chúng ta cũng phải làm cho cô ta chịu trách nhiệm tiền thuốc thang chẳng hạn”. Thần Du phẫn nộ, vác súng đi đầu.
Người của Flores xuất động không ít nhưng hầu như đều phụ trách bảo vệ Blacjack cũng không nghĩ đến trong tiệc cưới sẽ có người đánh lén nên chỉ có một vài hộ vệ nhanh chóng bị đánh bại, nằm hôn mê bất tỉnh trên đất.
Thượng Quan Lệ mang theo một đám người tiền quân thần tốc vào phòng ngủ của Blackjack, ngay cả Định Duệ và Tiểu Dụ cũng hưng phấn nhìn người đã bắn chị Nhã Hoan, chỉ có mỗi Hỏa Nhã Hoan muốn bỏ chạy.
Nhưng mà tay của cô đã bị nắm chặt, trừ khi cô không cần cánh tay này nữa nếu không nhất định không chạy thoát.
Cửa gỗ bị đá văng, Thượng Quan Lệ nheo mắt đi vào, rất an tĩnh.
Trong căn phòng xa hoa không có bóng người, chỉ có phòng ngủ có ánh đèn yếu ớt.
Phòng ngủ lớn như thế chỉ có một thân ảnh kiều mị. Người đó nằm trên giường, tóc dài toán loạn, thân thể động lòng người chỉ có một chiếc chăn mỏng che người, hai mắt nhắm chặt ngủ say.
Định duệ là người đầu tiên chạy đến, rống to.
“Rời giường! Có người đến mà còn muốn ngủ ——”. Âm thanh ngừng lại, nó đứng bên giường trợn mắt há mồm.
Mỹ nữ trên giường bị ồn ào làm tỉnh dậy, đôi mắt lười biếng liếc nhìn quanh, môi mỏng khẽ nhếch, khuôn mặt kiều mị. Ai sáng suốt cũng nhìn được cô vừa được “yêu thương”.
Mấy người đứng ở cửa càng khiếp sợ hơn, mắt nhìn đăm đăm, miệng há hốc. Chỉ có mình Hỏa Nhã Hoan cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi đầu thật thấp, đúng dáng của người mắc tội.
Thượng Quan Mị!
Người phụ nữ nằm trên giường của Blackjack lại là Thượng Quan Mị?
Thượng Quan Lệ là người đầu tiên khôi phục lại, sắc mặt tái xanh: “Tại sao em lại ở chỗ này?”.
“Nói ra thì rất dài dòng”. Thượng Quan Mị vặn eo bẻ cổ, lười biếng nói.
Sau khi suy nghĩ mọi thứ một lần, cúi đầu nhìn thấy tiểu Hoan thì anh lập tức hiểu được. Cái quỷ kế của Thượng Quan Mị còn to và cẩn thận hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của anh, thậm chí cái kế sách này có thể bắn trúng hai con chim, không những lừa được anh mà còn lừa cả Blackjack.
“Em biết được bao nhiêu?”. Anh hỏi Hỏa Nhã Hoan.
“Toàn bộ —— toàn bộ mọi chuyện”. Hỏa Nhã Hoan nhỏ giọng nói, không dám ngẩng đầu nhìn anh. Hu hu, đừng lườm cô, cô đã nói là không nên báo thù mà!
Đều là “người bị hại” nên Thượng Quan Lệ hơi đồng tình với Blackjack.
Thượng Quan Mị dùng trăm phương nghìn kế chính là muốn tự đưa mình lên giường của Blackjack. Hắn ta còn nghĩ rằng mình đã gặp được một thiên sứ, gọi cô là An Kỳ, rất yêu thương cô nhưng lại không ngờ được cô là một ma nữ xảo trá.
“Em chính là An Kỳ?”. Thần Du trợn mắt há mồm.
Định Duệ kinh hãi nhảy lên ôm Tiểu Dụ lui về phía sau, giống như đang nhìn thấy phù thủy.
“E hèm”. Cô mỉm cười gật đầu tán thưởng Thần Du.
“Có về hay không?”. Thượng Quan Lệ hung ác hỏi, trở về anh sẽ tính sổ với nó.
“Đi chứ! Mọi người có thể bắt em làm con tin, xem hắn ta có bỏ được không?”. Cô cười duyên, cẩn thận mặc áo vào, đứng dậy.
Trước cửa xuất hiện một bóng đen nhanh chóng rút súng, có lẽ là một vệ sĩ chưa bất tỉnh hoàn toàn.
Thượng Quan Mị cầm chiếc trâm vung lên, đuôi trâm rơi ra một sợi dây, hóa ra đó là một cái khóa rất tinh tế.
Sợi dây bạc cuốn một cái, vệ sĩ không phản ứng kịp bị đánh trúng.
Anh ta kêu lên một tiếng, tay đau nhói, súng cũng bị cuốn đi.
“Nói với Blackjack, người phụ nữ mà anh ta yêu nhất đã bị Thượng Quan Mị bắt đi”. Cô mỉm cười, ưu nhã đi ra ngoài phòng ngủ. “Nhớ là đến “Tuyệt thế” tìm tôi”.
Trước đi rời đi cô nói những lời này.
Những người còn lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, chậm chạp đi theo ra ngoài. Mọi người biết sau khi trở về tuyệt thế chắc chắn sẽ có một cuộc cãi vã kinh thiên động địa.
Mà Thượng Quan Mị đi ở đằng trước, con mắt lười biếng mang theo nụ cười và sự xảo trá, giống như một con mèo nhỏ nguy hiểm. Cô biết người đàn ông đó chắc chắn sẽ đến “Tuyệt thế”, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói trong liên hoàn kế của cô.
Con mồi ngon nhất chỉ thuộc về thợ săn tốt nhất.
Đôi môi đỏ mọng nhếch lên, lẩm bẩm nói nhỏ.
Blackjack, em chờ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.