Chương 13
Vân Thâm Quân
07/04/2022
Hình ảnh trên livestream là một gian phòng trống rỗng, trên xà nhà treo một sợi xích sắt, xích một người đàn ông trẻ tuổi trong bộ âu phục. Sắc mặt người đàn ông đờ đẫn, trắng xanh, da dẻ có vài nơi xám vàng, giống như bị cháy khét.
Một góc màn hình thể hiện có 38.521 đang theo dõi livestream.
Trong clip không có giọng nói, chỉ có một âm thanh lặp đi lặp lại giống như từng nhịp trống đánh thẳng vào tim.
Sở Từ lập tức nhận ra người đàn ông bị treo trên dây xích chính là Hàn Chí Viễn.
“Phần da nơi cánh tay và cổ có vết cháy xém màu vàng xám, có thể hắn bị kích điện ở cường độ cao.” Cảnh Nguyệt chỉ tay lên vùng cổ tay và cổ. “”Thông qua sợi xích sắt điện truyền vào cơ thể của Hàn Chí Viễn. Tuy nhiên nguồn điện này không thể mở liên tục, điều này chứng tỏ người điều khiển ở gần đó; nói cách khác, kẻ bắt cóc Hàn Chí Viễn ở ngay tại hiện trường.”
“Tần Hàm, cậu xem có thể truy xuất được IP không?” Sở Từ đồng ý với lời giải thích của Cảnh Nguyệt.
Sau đó, mắt anh nhìn chằm chằm vào thời gian đếm ngược ở góc dưới và một link bầu chọn.
Đồng hồ màn hình đếm ngược biểu hiện 3 tiếng 7 phút.
Anh mở đường link bầu chọn, hình ảnh chuyển sang một tờ giấy.
Trên giấy là một câu hỏi lựa chọn kinh điển: Xe lửa mất thắng, hai đường ray: trốn cùng một nghi phạm giết người và đi cùng năm người bình thường. Bạn chọn ai?
Có ba lựa chọn:
a. Trốn cùng nghi phạm giết người.
b. Đi cùng năm người bình thường.
c. Không thay đổi hướng đi, thuận theo ý trời.
Tính đến thời điểm hiện tại: có 35% chọn A, 2% chọn B và C được chọn nhiều nhất với 63%.
Sở Từ trở nên ưu tư hơn, thầm nghĩ khả năng Kim Việt Thanh đã bắt cóc thêm những người khác.
Anh quay sang dặn dò các cảnh viên: “Lập tức điều tra xem hai ngày gần đây có ai báo án mất tích hay không. Trọng tâm kiểm tra những người có liên quan đến bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam và công ty TNHH Trường Sinh, nhất định phải tìm ra được 5 người.”
“Lão đại, Kim Việt Thanh có thể thẳng tay giết luôn Hàn Chí Viễn, tại sao còn lên mạng livestream để cho cư dân mạng quyết định mạng sống của hắn. Nếu như cuộc bầu chọn kết thúc không như hắn muốn, vậy thì không phải là công dã tràng hay sao?” Trần Thần thắc mắc.
Sở Từ lắc đầu nhưng không lên tiếng giải thích.
Anh rơi vào trầm tư.
Hành động của Kim Việt Thanh càng ngày càng bất ngờ, hoàn toàn khác với phác họa chân dung của anh trước đó.
Kim Việt Thanh bắt cóc một mình Hàn Chí Viễn thì còn có thể hiểu được, nhưng đồng thời lại bắt cóc thêm 5 người khác… Không hợp với lẽ thường.
Trừ phi hắn còn đồng bọn.
Một người ẩn núp trong tối, tùy cơ mà hành động.
“Trọng điểm là mọi người đang chọn C, đây là đáp án “ba phải” nhất, hoàn toàn do người đặt ra bình chọn tự mình chọn lựa kết quả. Mặc kệ cư dân mạng bỏ phiếu thế nào, kết quả nhất định sẽ thực hiện theo suy nghĩ của hắn.” Cảnh Nguyệt thấy Sở Từ không lên tiếng, nhìn vẻ mặt Trần Thần vẫn đang ngây ra, cô liền lên tiếng giải thích.
“Nếu kết quả do hắn chọn, vậy hắn cần cư dân mạng bỏ phiếu làm gì?”
Cảnh Nguyệt vừa định trả lời thì âm thanh trên livestream ngừng hẳn, hình ảnh nháy mắt tối đen, đồng hồ đếm ngược chuyển thành 10 giây.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn vào màn hình di động của Tần Hàm đang cầm.
“Streamer này nói đây là tòa án với sự tham dự của toàn dân. Mỗi một tiếng hắn sẽ để hung thủ trần thuật lại tội ác của chính mình, kết quả cuối cùng đều do người xem quyết định. 6 tiếng sau cũng chính là 7 giờ tối sẽ kết thúc. Hiện tại live stream đã phát được ba tiếng. Vì là tài khoản đăng ký mới nên khi mới phát không được nhiều người quan tâm, cư dân mạng đều cho đây là Vblogger mới mà bỏ qua, mãi cho đến tiếng đầu tiên - -“
Đếm ngược hiển thị con số 1.
Tần Hàm chuyển livestream từ máy tính lên màn ảnh máy chiếu: “Bây giờ là 4 giờ đúng, trải qua một tiếng lần thứ 3, các anh em xem đi!”
Anh ấy vừa dứt lời, trong livestream vang lên một giọng nói đã được dùng qua máy biến âm.
“Đã đến giờ bị cáo tường thuật, mời mọi người bắt đầu coi. Đã cảnh cáo nói dối hoặc im lặng sẽ bị trừng phạt.”
Hàn Chí Viễn ngẩng đầu lên nhìn máy thu hình một cách khó khăn, hắn chép miệng một cái. Vì trải qua dằn vặt đã ba tiếng nên đầu óc hoàn toàn ngưng hoạt động, chỉ tồn tại lại bản năng sinh tồn. Hắn mở miệng nói, giọng run run, động tác chậm chạp. Giọng nói kia lại vang lên.
“Bị cáo kéo dài thời gian, điện giật cảnh cáo mười lần.”
Màn chiếu trong phòng họp của cảnh đội là 100 inches, clip livestream được phóng to đến vô hạn và nỗi sợ hãi cũng theo đó mà tăng lên gấp bội.
Biến âm đó cũng không cho hắn nghỉ ngơi, điện vừa giật xong đã bắt hắn khai ngay.
Hàn Chí Viễn không dám trì hoãn dù chỉ nửa giây, hắn cảm thấy choáng váng, ánh mắt thất thần, lỗ tai còn có thể nghe được những thanh âm xì xì và dòng điện lưu lại trong cơ thể.
Dòng máu chảy xuôi theo từng tế bào khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
“Tôi… Tôi… khai hết. Tôi đã biết số thuốc bán cho bệnh viện có vấn đề ngay từ đầu, vì thế tôi gọi cho phó chủ nhiệm Vương của bệnh viện Đệ Tam, chỉ cần ông ta lấy hết hàng tôi sẽ bán phân nửa giá niêm yết mà thôi… Chúng tôi không hề nghĩ tới có nhiều người chết như vậy… Thật sự, chúng tôi chưa hề nghĩ tới… Rồi sau đó, càng ngày càng có nhiều người mắc bệnh, tôi rất sợ.”
“Tôi thật sự rất sợ… Khó khăn lắm tôi mới ngồi vào được vị trí này. Tiền tài, danh lợi… tôi không muốn mất một chút nào… Vì vậy tôi giấu nhẹm chuyện này, và tìm người cảnh cáo những người thân của các nạn nhân. Là do tôi sai người đánh gãy xương sườn của Trương Đại Vĩ; cũng là tôi cài người giả vờ ngồi xe taxi của ông ấy, rồi tố cáo ông ấy xàm sỡ nữ hành khách, khiến ông ta phải vào Cục Cảnh Sát. Tôi nhận tội, tôi hoàn toàn thừa nhận mọi tội trạng… Anh thả tôi ra đi, tôi ngồi tù, tôi thề, tôi sẽ không bỏ trốn…”
Hàn Chí Viễn còn chưa nói hết lập tức bị cắt ngang, biến âm lại vang lên:
“Mười phút trần thuật đã hết, bị cáo dừng lại giao cho khán giả phán xét.”
Rồi hình ảnh chuyển sang màu đen ngòm, giống như camera bị ai che lại, nhưng biến âm vẫn còn vang: “Các đồng chí cảnh sát không được phép khóa livestream này, nếu như tôi phát hiện cuộc bầu chọn bị tạm dừng, tôi không biết mình sẽ làm nên chuyện ác gì đâu.”
Nói xong màn hình lại chiếu hình ảnh của Hàn Chí Viễn.
Giờ khắc này mặt Hàn Chí Viễn xám như tro tàn, nước mắt ròng ròng, cả người xụi lơ trông rất chật vật.
Bình luận livestream bắt đầu. Cư dân mạng đua nhau phát biểu ý kiến của mình, có người nói Hàn Chí Viễn đáng đời, cũng có người cho rằng Hàn Chí Viễn tuy có tội nhưng nên giao cho pháp luật phán xét chứ không phải tự mình luận tội.
“Cmn, đây có phải bắt đầu cuộc thẩm vấn không?”
“Tôi thì cảm thấy kẻ xấu nên chịu sự trừng trị như thế.”
“Streamer nên dùng pháp luật để giải quyết vấn đề…”
Tần Hàm sởn tóc gáy: “Lão đại, số người coi trực tiếp đã lên đến hơn 130 ngàn người, có cần em hack livestream không?”
“Không thể hack, cậu làm vậy chỉ khiến tên Hàn Chí Viễn chết nhanh hơn mà thôi, ít ra bây giờ chúng ta còn có ba tiếng cứu người. Trước tiên cậu tra giúp tôi IP.” Sở Từ nhíu chặt mi, anh có thể khẳng định người đang dằn vặt Hàn Chí Viễn không thể nào là Kim Việt Thanh.
Ắt hẳn còn tồn tại một đồng phạm.
Đồng phạm này rất thông minh, tính cách hung tàn, táo tợn, thích dằn vặt người khác, có tâm lý vặn vẹo, giữ vai trò chủ đạo trong nhóm của Kim Việt Thanh.
Người này nằm trong danh sách 137 người bị hại ư?
“Tần Hàm, cậu còn nói Kim Việt Thanh là người tốt. Tôi thấy hắn biến thái thì có.” Trần Thần không dám nhìn vào màn hình vì cảnh tượng ấy quá khủng khiếp, sẽ khiến cô ấy gặp ác mộng.
Tần Hàm lên tiếng phản bác: “Còn không phải do tên khốn Hàn Chí Viễn kia hãm hại sao?”
Chỉ trong một năm mất đi cả vợ và con, làm sao không trở nên biến thái được chứ?!
“Lão đại, địa chỉ IP được đổi rất nhiều, không cách nào lần ra được.”
Sở Từ nhìn thật kỹ không gian phòng trong livestream, phía xa hình như có ánh mặt trời chiếu vào. Sở Từ tính toán thời gian, rồi xác định nơi giam giữ Hàn Chí Viễn có thể nằm ở phía tây thành phố Dương.
“Có thể phóng to hình góc này cho tôi được không?” Cảnh Nguyệt đột nhiên lên tiếng.
“Vâng ạ!” Tuy không biết lý do nhưng Tần Hàm vẫn phóng lớn hình anh theo ý của Cảnh Nguyệt.
Trên ảnh là cửa sổ thủy tinh, vì trời vẫn còn sáng nên có thể nhìn thấy cây cối ở bên ngoài, có một con sâu dài tầm một centimet đang làm ổ trứng trên mặt kính cửa sổ, đang cố gắng nhúc nhích tránh ánh mặt trời.
Cảnh Nguyệt xác định đây chính là một loại sâu cuốn lá.
“Đội trưởng Sở, trong thành phố có khu nào trồng táo hay đào không?” Cảnh Nguyệt nhìn sang Sở Từ.
Thành phố Dương phát triển các ngành hóa chất là chủ yếu nên vườn cây ăn trái không nhiều, nên rất nhanh tìm ra được.
Sở Từ trải bản đồ thành phố Dương, khoanh vài vòng tròn đỏ: “Mấy khu này gần sông nên có vài vườn cây ăn trái.”
“Loại sâu này có tên khoa học Conogethes punctiferalis, là côn trùng có hại sinh trưởng ở cây táo hoặc cây đào. Nơi giam giữ Hàn Chí Viễn xuất hiện loài sâu này trên cửa sổ chứng tỏ gần đó có một khu vườn trống táo hoặc đào khá lớn.”
Sở Từ vẽ tiếp ba vòng tròn màu xanh trong những vòng tròn đỏ kia, là những vườn cây ăn trái nằm ở phía Tây thành phố: “Tất cả mọi người chia thành ba nhóm đến ngay ba địa điểm này, nhất định phải cứu cho được Hàn Chí Viễn và bắt sống Kim Việt Thanh.”
“Vâng!”
Livestream càng ngày càng thu hút nhiều người xem, những bình luận phán xét hành động của Hàn Chí Viễn không ngừng được đăng tải.
Câu A được bình chọn lên đến 52%.
Câu C 46%.
Thời gian đếm ngược chỉ còn 1 tiếng.
Màn đêm buông xuống.
Một góc màn hình thể hiện có 38.521 đang theo dõi livestream.
Trong clip không có giọng nói, chỉ có một âm thanh lặp đi lặp lại giống như từng nhịp trống đánh thẳng vào tim.
Sở Từ lập tức nhận ra người đàn ông bị treo trên dây xích chính là Hàn Chí Viễn.
“Phần da nơi cánh tay và cổ có vết cháy xém màu vàng xám, có thể hắn bị kích điện ở cường độ cao.” Cảnh Nguyệt chỉ tay lên vùng cổ tay và cổ. “”Thông qua sợi xích sắt điện truyền vào cơ thể của Hàn Chí Viễn. Tuy nhiên nguồn điện này không thể mở liên tục, điều này chứng tỏ người điều khiển ở gần đó; nói cách khác, kẻ bắt cóc Hàn Chí Viễn ở ngay tại hiện trường.”
“Tần Hàm, cậu xem có thể truy xuất được IP không?” Sở Từ đồng ý với lời giải thích của Cảnh Nguyệt.
Sau đó, mắt anh nhìn chằm chằm vào thời gian đếm ngược ở góc dưới và một link bầu chọn.
Đồng hồ màn hình đếm ngược biểu hiện 3 tiếng 7 phút.
Anh mở đường link bầu chọn, hình ảnh chuyển sang một tờ giấy.
Trên giấy là một câu hỏi lựa chọn kinh điển: Xe lửa mất thắng, hai đường ray: trốn cùng một nghi phạm giết người và đi cùng năm người bình thường. Bạn chọn ai?
Có ba lựa chọn:
a. Trốn cùng nghi phạm giết người.
b. Đi cùng năm người bình thường.
c. Không thay đổi hướng đi, thuận theo ý trời.
Tính đến thời điểm hiện tại: có 35% chọn A, 2% chọn B và C được chọn nhiều nhất với 63%.
Sở Từ trở nên ưu tư hơn, thầm nghĩ khả năng Kim Việt Thanh đã bắt cóc thêm những người khác.
Anh quay sang dặn dò các cảnh viên: “Lập tức điều tra xem hai ngày gần đây có ai báo án mất tích hay không. Trọng tâm kiểm tra những người có liên quan đến bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam và công ty TNHH Trường Sinh, nhất định phải tìm ra được 5 người.”
“Lão đại, Kim Việt Thanh có thể thẳng tay giết luôn Hàn Chí Viễn, tại sao còn lên mạng livestream để cho cư dân mạng quyết định mạng sống của hắn. Nếu như cuộc bầu chọn kết thúc không như hắn muốn, vậy thì không phải là công dã tràng hay sao?” Trần Thần thắc mắc.
Sở Từ lắc đầu nhưng không lên tiếng giải thích.
Anh rơi vào trầm tư.
Hành động của Kim Việt Thanh càng ngày càng bất ngờ, hoàn toàn khác với phác họa chân dung của anh trước đó.
Kim Việt Thanh bắt cóc một mình Hàn Chí Viễn thì còn có thể hiểu được, nhưng đồng thời lại bắt cóc thêm 5 người khác… Không hợp với lẽ thường.
Trừ phi hắn còn đồng bọn.
Một người ẩn núp trong tối, tùy cơ mà hành động.
“Trọng điểm là mọi người đang chọn C, đây là đáp án “ba phải” nhất, hoàn toàn do người đặt ra bình chọn tự mình chọn lựa kết quả. Mặc kệ cư dân mạng bỏ phiếu thế nào, kết quả nhất định sẽ thực hiện theo suy nghĩ của hắn.” Cảnh Nguyệt thấy Sở Từ không lên tiếng, nhìn vẻ mặt Trần Thần vẫn đang ngây ra, cô liền lên tiếng giải thích.
“Nếu kết quả do hắn chọn, vậy hắn cần cư dân mạng bỏ phiếu làm gì?”
Cảnh Nguyệt vừa định trả lời thì âm thanh trên livestream ngừng hẳn, hình ảnh nháy mắt tối đen, đồng hồ đếm ngược chuyển thành 10 giây.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn vào màn hình di động của Tần Hàm đang cầm.
“Streamer này nói đây là tòa án với sự tham dự của toàn dân. Mỗi một tiếng hắn sẽ để hung thủ trần thuật lại tội ác của chính mình, kết quả cuối cùng đều do người xem quyết định. 6 tiếng sau cũng chính là 7 giờ tối sẽ kết thúc. Hiện tại live stream đã phát được ba tiếng. Vì là tài khoản đăng ký mới nên khi mới phát không được nhiều người quan tâm, cư dân mạng đều cho đây là Vblogger mới mà bỏ qua, mãi cho đến tiếng đầu tiên - -“
Đếm ngược hiển thị con số 1.
Tần Hàm chuyển livestream từ máy tính lên màn ảnh máy chiếu: “Bây giờ là 4 giờ đúng, trải qua một tiếng lần thứ 3, các anh em xem đi!”
Anh ấy vừa dứt lời, trong livestream vang lên một giọng nói đã được dùng qua máy biến âm.
“Đã đến giờ bị cáo tường thuật, mời mọi người bắt đầu coi. Đã cảnh cáo nói dối hoặc im lặng sẽ bị trừng phạt.”
Hàn Chí Viễn ngẩng đầu lên nhìn máy thu hình một cách khó khăn, hắn chép miệng một cái. Vì trải qua dằn vặt đã ba tiếng nên đầu óc hoàn toàn ngưng hoạt động, chỉ tồn tại lại bản năng sinh tồn. Hắn mở miệng nói, giọng run run, động tác chậm chạp. Giọng nói kia lại vang lên.
“Bị cáo kéo dài thời gian, điện giật cảnh cáo mười lần.”
Màn chiếu trong phòng họp của cảnh đội là 100 inches, clip livestream được phóng to đến vô hạn và nỗi sợ hãi cũng theo đó mà tăng lên gấp bội.
Biến âm đó cũng không cho hắn nghỉ ngơi, điện vừa giật xong đã bắt hắn khai ngay.
Hàn Chí Viễn không dám trì hoãn dù chỉ nửa giây, hắn cảm thấy choáng váng, ánh mắt thất thần, lỗ tai còn có thể nghe được những thanh âm xì xì và dòng điện lưu lại trong cơ thể.
Dòng máu chảy xuôi theo từng tế bào khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
“Tôi… Tôi… khai hết. Tôi đã biết số thuốc bán cho bệnh viện có vấn đề ngay từ đầu, vì thế tôi gọi cho phó chủ nhiệm Vương của bệnh viện Đệ Tam, chỉ cần ông ta lấy hết hàng tôi sẽ bán phân nửa giá niêm yết mà thôi… Chúng tôi không hề nghĩ tới có nhiều người chết như vậy… Thật sự, chúng tôi chưa hề nghĩ tới… Rồi sau đó, càng ngày càng có nhiều người mắc bệnh, tôi rất sợ.”
“Tôi thật sự rất sợ… Khó khăn lắm tôi mới ngồi vào được vị trí này. Tiền tài, danh lợi… tôi không muốn mất một chút nào… Vì vậy tôi giấu nhẹm chuyện này, và tìm người cảnh cáo những người thân của các nạn nhân. Là do tôi sai người đánh gãy xương sườn của Trương Đại Vĩ; cũng là tôi cài người giả vờ ngồi xe taxi của ông ấy, rồi tố cáo ông ấy xàm sỡ nữ hành khách, khiến ông ta phải vào Cục Cảnh Sát. Tôi nhận tội, tôi hoàn toàn thừa nhận mọi tội trạng… Anh thả tôi ra đi, tôi ngồi tù, tôi thề, tôi sẽ không bỏ trốn…”
Hàn Chí Viễn còn chưa nói hết lập tức bị cắt ngang, biến âm lại vang lên:
“Mười phút trần thuật đã hết, bị cáo dừng lại giao cho khán giả phán xét.”
Rồi hình ảnh chuyển sang màu đen ngòm, giống như camera bị ai che lại, nhưng biến âm vẫn còn vang: “Các đồng chí cảnh sát không được phép khóa livestream này, nếu như tôi phát hiện cuộc bầu chọn bị tạm dừng, tôi không biết mình sẽ làm nên chuyện ác gì đâu.”
Nói xong màn hình lại chiếu hình ảnh của Hàn Chí Viễn.
Giờ khắc này mặt Hàn Chí Viễn xám như tro tàn, nước mắt ròng ròng, cả người xụi lơ trông rất chật vật.
Bình luận livestream bắt đầu. Cư dân mạng đua nhau phát biểu ý kiến của mình, có người nói Hàn Chí Viễn đáng đời, cũng có người cho rằng Hàn Chí Viễn tuy có tội nhưng nên giao cho pháp luật phán xét chứ không phải tự mình luận tội.
“Cmn, đây có phải bắt đầu cuộc thẩm vấn không?”
“Tôi thì cảm thấy kẻ xấu nên chịu sự trừng trị như thế.”
“Streamer nên dùng pháp luật để giải quyết vấn đề…”
Tần Hàm sởn tóc gáy: “Lão đại, số người coi trực tiếp đã lên đến hơn 130 ngàn người, có cần em hack livestream không?”
“Không thể hack, cậu làm vậy chỉ khiến tên Hàn Chí Viễn chết nhanh hơn mà thôi, ít ra bây giờ chúng ta còn có ba tiếng cứu người. Trước tiên cậu tra giúp tôi IP.” Sở Từ nhíu chặt mi, anh có thể khẳng định người đang dằn vặt Hàn Chí Viễn không thể nào là Kim Việt Thanh.
Ắt hẳn còn tồn tại một đồng phạm.
Đồng phạm này rất thông minh, tính cách hung tàn, táo tợn, thích dằn vặt người khác, có tâm lý vặn vẹo, giữ vai trò chủ đạo trong nhóm của Kim Việt Thanh.
Người này nằm trong danh sách 137 người bị hại ư?
“Tần Hàm, cậu còn nói Kim Việt Thanh là người tốt. Tôi thấy hắn biến thái thì có.” Trần Thần không dám nhìn vào màn hình vì cảnh tượng ấy quá khủng khiếp, sẽ khiến cô ấy gặp ác mộng.
Tần Hàm lên tiếng phản bác: “Còn không phải do tên khốn Hàn Chí Viễn kia hãm hại sao?”
Chỉ trong một năm mất đi cả vợ và con, làm sao không trở nên biến thái được chứ?!
“Lão đại, địa chỉ IP được đổi rất nhiều, không cách nào lần ra được.”
Sở Từ nhìn thật kỹ không gian phòng trong livestream, phía xa hình như có ánh mặt trời chiếu vào. Sở Từ tính toán thời gian, rồi xác định nơi giam giữ Hàn Chí Viễn có thể nằm ở phía tây thành phố Dương.
“Có thể phóng to hình góc này cho tôi được không?” Cảnh Nguyệt đột nhiên lên tiếng.
“Vâng ạ!” Tuy không biết lý do nhưng Tần Hàm vẫn phóng lớn hình anh theo ý của Cảnh Nguyệt.
Trên ảnh là cửa sổ thủy tinh, vì trời vẫn còn sáng nên có thể nhìn thấy cây cối ở bên ngoài, có một con sâu dài tầm một centimet đang làm ổ trứng trên mặt kính cửa sổ, đang cố gắng nhúc nhích tránh ánh mặt trời.
Cảnh Nguyệt xác định đây chính là một loại sâu cuốn lá.
“Đội trưởng Sở, trong thành phố có khu nào trồng táo hay đào không?” Cảnh Nguyệt nhìn sang Sở Từ.
Thành phố Dương phát triển các ngành hóa chất là chủ yếu nên vườn cây ăn trái không nhiều, nên rất nhanh tìm ra được.
Sở Từ trải bản đồ thành phố Dương, khoanh vài vòng tròn đỏ: “Mấy khu này gần sông nên có vài vườn cây ăn trái.”
“Loại sâu này có tên khoa học Conogethes punctiferalis, là côn trùng có hại sinh trưởng ở cây táo hoặc cây đào. Nơi giam giữ Hàn Chí Viễn xuất hiện loài sâu này trên cửa sổ chứng tỏ gần đó có một khu vườn trống táo hoặc đào khá lớn.”
Sở Từ vẽ tiếp ba vòng tròn màu xanh trong những vòng tròn đỏ kia, là những vườn cây ăn trái nằm ở phía Tây thành phố: “Tất cả mọi người chia thành ba nhóm đến ngay ba địa điểm này, nhất định phải cứu cho được Hàn Chí Viễn và bắt sống Kim Việt Thanh.”
“Vâng!”
Livestream càng ngày càng thu hút nhiều người xem, những bình luận phán xét hành động của Hàn Chí Viễn không ngừng được đăng tải.
Câu A được bình chọn lên đến 52%.
Câu C 46%.
Thời gian đếm ngược chỉ còn 1 tiếng.
Màn đêm buông xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.