Cơn Gió Lạnh

Chương 33: Biến cố trên đường

DichThienHanh

09/01/2014



Mặc dù trời tối, chỉ nhờ ánh đèn đường nhưng tôi vẫn dư sức nhận ra Khang. Thằng quỷ này làm cái trò gì vậy? Đi thì không một lời giải thích, khi về cũng chẳng thông báo cho ai, chỉ giỏi làm mọi người lo lắng. Tôi định chạy về phía Khang nhưng toàn thân bất lực, không thể cử động.

Ở đằng xa nhóm người của Khang cũng không để ý đến chúng tôi, dường như bọn họ có việc gì đó quan trọng hơn. Nhóm người này đang tranh luận về cái gì đó, Khang đứng ngoài chỉ nhìn chứ không tham gia.

- Anh Phong, anh có đứng dậy được không? Hay em đưa anh vào viện nhé.

Cô gái xinh xắn đi cùng Quân Bảo hết sức lo lắng hỏi tôi.

- Không cần, anh nghỉ một lúc là được.

Chân tôi dường như mất cảm giác, toàn thân lạnh toát. Không hiểu áp lực nào lại lớn đến vậy, gấp nhiều lần so với khi tôi gặp hai người đi bộ khi đang ăn phở. Chẳng lẽ cơ thể tôi sau khi bình thường lại thì có phản ứng phụ, hay cơ thể tôi đã hết năng lượng?

- Ngồi xuống uống cốc nước đã, đừng quỳ nữa.

Quân Bảo đỡ tôi ngồi xuống. Đúng là cái tư thế quỳ này có hơi kì cục, một số người ở xung quanh cũng đã để ý đến chúng tôi. Quân bảo lấy một chai nước khoáng trong túi ra đưa lên miệng tôi.

Chai nước vừa đưa lên miệng thì người tôi bỗng nhẹ bẫng. Cảm giác quái dị đó lại biến mất, rất nhanh y như khi nó đến vậy. Tôi không còn cảm thấy lạnh, tay chân cũng cử động được bình thường.

Tôi quay ra tìm Khang nhưng nhóm người đó đã đi từ lúc nào rồi, không còn thấy bóng dáng ai.

- Tỉnh rồi hả, uống nước đi này. Ông làm tôi hết cả hồn. Trẻ vậy mà đột tử thì hơi phí.

Quân Bảo vẫn cầm chai nước, tay còn lại thì xoa lưng tôi như mẹ dỗ con vậy.

- Ha, tôi không sao. Chỉ là hơi choáng tý thôi. Chắc tại đói quá.

Tôi cười cười cầm chai nước uống một hơi. Đúng là chiều vội quá tôi chưa kịp ăn gì nhưng đấy không phải lý do chính. Tôi biết cảm giác này phải do cái gì đó hoặc do người nào đó tạo nên. Nó là cái gì thì tôi cũng không biết.

- Xe đến rồi hai anh ơi, lên xe thôi.

Cô gái xinh xắn nhìn thấy xe đến liền gọi chúng tôi. Những người đi cùng chuyến này cũng lục đục cầm hành lý đi về phía xe vừa dừng.

Chuyện của Khang tôi tạm không nghĩ đến. Dù sao Khang đã về VN thì sớm muộn chúng tôi cũng gặp nhau. Chắc là lúc nãy cậu ấy không thấy tôi.

- Mà này, em tên là ….

Tôi hỏi. Đây cũng là điều lúc nãy tôi thắc mắc. Tên cũng không biết thì làm ăn cái gì.

- Em là Vân Thu đây. Anh không nhận ra em sao?

Cô gái ngạc nhiên nói, ánh mắt có vẻ hơi thất vọng.

- Vân Thu? Thu Vân. Vân Thu. À, anh nhớ ra rồi. Cô bé nhà ở Linh Đàm.

Vân Thu, người mẫu cuối cùng tôi chụp trước khi bị chó cắn phải nằm viện. Tôi nói tiếp:

- Vân Thu nghĩa là tự do như mây, nhẹ nhàng như mùa thu. Có đúng không?

- Hì, đúng rồi. Em tưởng anh quên em rồi.

Vân Thu lè lưỡi đáp. Con gái ai lè lưỡi cũng thật đáng yêu. Tất nhiên là chỉ thò ra một chút nhưng nhìn rất khiêu khích.

- Làm sao mà anh quên được em.

Cứ nghĩ đến em là anh lại nghĩ đến quá khứ tươi đẹp trước kia. Ấy thế mà…

- Lên xe mau. Hai anh chị thích tâm sự có thể lên xe để tâm sự sau. Người ta đợi mỗi mình nữa thôi.

Quân Bảo như ở trên trời rơi vào giữa chúng tôi, chen ngang một câu rất đúng. Đúng là mọi người đã lên xe hết rồi, chỉ còn nhóm của chúng tôi.

Xe chúng tôi đi hôm nay là xe giường nằm có giường đôi. Tức là có hai hàng, một bên là giường đơn, một bên là giường đôi. Tôi cũng không định đặt vé xe này nhưng giờ này chỉ còn xe giường đôi như vậy. Thôi thì chúng tôi có ba người, lại đặt 1 hàng nên cũng dễ sắp xếp. Vân Thu nằm bên giường đơn còn tôi và Quân Bảo nằm ở giường đôi.

- Em có bị say xe không? Anh có thuốc này.

Quân Bảo quay ra hỏi Vân Thu. Hắn đã chuẩn bị sẵn một vỉ thuốc chống say xe trong túi. Người nhìn to khỏe vậy mà lại bị say xe. Thế này thì làm sao mua ô tô đi được.

- Em không anh ạ. Cám ơn anh.

Vân Thu lắc lắc tay.



Tôi không bị say xe nên không quan tâm. Chọn chỗ gần cửa sổ, tôi nằm đắp chăn co ro. Vì thời tiết bây giờ vẫn còn khá nóng nực nên trong xe bật điều hòa.

Trong khi một số người vừa lên xe đã ngủ thì một số lại theo dõi chương trình ca nhạc được bật trên xe. Người ta lắp một cái tivi và một cái đầu đĩa ở phía đầu xe, như thế này cũng là một cách giải trí khá hay.

Bây giờ đang là bài "Lâu rồi" của Khởi My.

"Đã thật lâu rồi, chúng ta không gặp nhau.

Gió buồn giá lạnh, mình em vẫn lặng thầm…

Ngồi đây đếm từng kỉ niệm, chốn xưa ta thường chung bước.

Bây giờ hết rồi, chỉ còn em ôm nỗi đau… "

Tiếng nhạc du dương như tiếng sáo, lời bài hát nhẹ nhàng có phần trầm buồn. Bài hát này làm tôi nhớ đến Phương My. Đã thật lâu rồi chúng tôi không gặp nhau. Một mình nơi xứ người, không biết cô bé ngốc của tôi sẽ xoay xở thế nào.

- Ọe, ọe….

Một tiếng động ghê gớm phát ra từ ông bạn nằm cạnh tôi. Ôi thôi, đủ các thứ tào lao cứ thế mà theo quỷ đỏ Liver-Phun hết ra.

- Từ từ, bình tĩnh để tôi lấy túi.

Tôi khẩn trương hơn bao giờ hết. Để ông này phun nữa thì chắc tôi cũng dính. Gạt cái chăn ra, tôi ngồi dậy lấy một cái túi ny lông cài ở ghế phía trước, mở ra để trước miệng của Quân Bảo.

- Ọe, ọe….

Lần này thì nhiều thôi rồi. Chắc vừa mới ăn phở với uống co ca đây. Hai cái này trước khi vào miệng thì ngon chứ trộn lẫn trong dạ dày rồi trào ra thế này thì thật kinh khủng, bốc mùi chua loét.

Cầm chai nước đưa cho Quân Bảo, tôi gói cái túi chiến lợi phẩm vừa lấy được. Cái này phải cho heo ăn chứ không phải cho người ăn nữa rồi. Mở cửa sổ, tôi phi vèo túi cám heo này xuống đường. Xin lỗi những người đi sau, dù không muốn xả rác bừa bãi nhưng nếu để lại, có khi tôi buồn nôn.

- Đỡ chưa?

Tôi chưa dám nằm xuống luôn mà quay ra hỏi thăm người vừa tạo ra thảm họa bên cạnh.

- Đỡ rồi, ra hết rồi. Biết thế lúc nãy chẳng ăn gì cho xong. Haizz

Quân Bảo rầu rĩ nói, tay cầm giấy ăn lau miệng. Cũng may lúc nãy hắn chỉ nôn một ít ra giường, chưa dính vào quần áo.

- Ừ, nằm xuống đi cho đỡ mệt.

Quân Bảo nghe tôi nằm xuống. Nhìn sang giường bên kia, tôi thấy Vân Thu nằm im thin thít. Mắt thì nhắm nhưng con ngươi vẫn động đậy. Cô nàng chắc cũng biết chuyện vừa xảy ra nhưng không muốn làm Quân Bảo thêm xấu hổ nên mới giả vở ngủ. Những người xung quanh cũng vậy, chỉ có anh phụ xe xuống hỏi thăm chút xíu. Chuyện này đối với anh ta quá bình thường, ngày nào cũng gặp.

Tôi lại tiếp tục trở lại với chương trình ca nhạc, bây giờ bảo tôi ngủ cũng khó vì cứ nhắm mắt vào là cái mùi chua chua nó lại hiện rõ hơn.

Sau khoảng vài lần thay đĩa thì đa phần mọi người trên xe đã ngủ, kể cả Quân Bảo và Vân Thu. Tôi vẫn thức, một phần do cái mùi kia làm tôi mất ngủ, một phần do tôi nghĩ về cái cảm giác lạnh lúc trước. Phải chăng nó có liên quan đến nhóm người của Khang? Khi nhóm người đó rời đi thì tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm trở lại. Nếu Khang cũng là một người như bọn họ, vậy chúng tôi có thể gặp nhau bình thường được không.

Cứ mải mê với suy nghĩ đó, tôi dần thiếp đi.

……………………………..

Một cái ngõ hẹp, một khu nhà lụp xụp. Những đứa trẻ đang nô đùa trước một căn nhà có cửa sổ màu xanh. Đó chính là nhà tôi, là căn nhà cũ ở khu tập thể, không thể sai được. Trong đám trẻ đang nô đùa trước sân tôi nhìn thấy hai đứa trẻ rất quen thuộc. Một đứa là Khang, đứa còn lại là tôi hồi bé. Đám còn lại đều là bạn cùng xóm của chúng tôi. Tôi không biết vì sao tôi lại có thể nhìn thấy chính mình nhưng những gì tôi nhìn thấy là thật 100%. Tôi chỉ có thể quan sát chứ không thế tác động vào bất cứ thứ gì.

Lúc này là thời điểm cuối cấp 1. Nhà tôi mới chuyển đến đây được một thời gian. Tôi rất nhớ vì khi mới chuyển đến đây, tôi đã giúp bố sơn lại cánh cửa thành màu xanh.

- Đặt bi vào ô đi.

Một đứa trẻ da ngăm đen mà tôi không nhớ tên

- Tớ hết bi rồi, còn mỗi viên này để bắn thôi.

Tôi-10 tuổi buồn bã nói. Có vẻ như sau vài trận tôi-10 tuổi đã thua hết bi rồi.

- Không có thì đi ra ngoài xem đi.

Một đứa trẻ béo ú đi lên đẩy tôi-10 tuổi ra.

- Cho cậu này, tớ còn nhiều lắm.

Đứa trẻ lên tiếng không ai khác chính là Khang-10 tuổi. Khang-10 tuổi đưa một nắm bi cho tôi-10 tuổi.

- Cám ơn. Hì.

Tôi-10 tuổi đưa tay nhận, một tay gãi đầu có vẻ ngại. Thời điểm này tôi nhớ là tôi chưa quen ai cả, một thời gian sau khi chuyển đến tôi mới chơi chung được với lũ trẻ cùng xóm.



- Không có gì. Lúc nào cậu có thì trả lại cho tớ cũng được.

Khang-10 tuổi ôm vai tôi-10 tuổi chạy lên trên ô đặt bi, cùng nhau cười khoái trá.

Làm trẻ con vui thật đấy, chẳng phải lo nghĩ cái gì cả.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy lạnh..

Lạnh vô cùng…

………………………………

"KÉTTTTTT………."

Tiếng phanh ô tô cùng với quán tính của xe khi dừng làm tôi, không, tất cả mọi người bật dậy. Hình như có cái gì đó trên đường khiến bác tài phải phanh gấp. Nó cũng kéo tôi về trở lại với thực tại, tôi không cảm thấy lạnh. Tất cả chỉ là một giấc mơ.

Mọi người trên xe cũng lơ ngơ tỉnh lại, đa phần đều tỏ ra hoảng hốt không biết chuyện gì xảy ra. Chẳng mấy chốc mà cả xe nhao nhao lên xem có chuyện gì. Tôi cũng không ngoại lệ, tính mạng của mình đấy chứ chẳng chơi.

Có một chiếc xe 7 chỗ màu đồng đang đỗ chắn trước xe chúng tôi. Thằng cha nào mà liều thế này. Hay là cướp?

- Có chuyện gì vậy bác tài?

- Xe phía trước bị sao vậy?

- Sao lại dừng lại vậy bác tài?

- Trời ơi, nguy hiểm quá. Tim tôi muốn rụng ra rồi này.

Mọi người bắt đầu ồn ào, hỏi liên tục. Nhưng hỏi nữa hỏi mãi thì cũng chẳng có ai trả lời. Bác tài tay bấm còi miệng thì chửi loạn lên.

- ĐM, chúng mày thích chết hả? Chết thì lao xuống vực cho người khác nhờ…..cái ĐM….

Không để bác tài dứt lời, cả bốn cánh cửa của chiếc SUV màu đồng cùng mở ra. Khoảng 5-6 người vận đồ đen đi xuống, ai nấy cũng to như Arnold-Kẻ hủy diệt vậy.

Đám người ngày tiến về phía cửa xe của chúng tôi, đập đập vào như có ý bảo bác tài mở cửa ra. Mặc dù bọn họ ăn mặc đồ âu rất lịch sự nhưng tướng tá dữ tợn của họ khiến tôi linh cảm đám người này chẳng tốt đẹp gì.

Điều tôi nghĩ đã đúng, bác tài không hiểu sao lại mở cửa ra. Và hành động đầu tiên của đám người này là túm cổ bác tài ném ra khỏi xe. Thật là khó tin. Bác tài trông vậy cũng phải ước chừng trên 70 cân vậy mà một tên áo đen có thể dễ dàng nhấc bác lên bằng một tay rồi vứt đi dễ dàng như tôi vứt cái túi cám heo lúc nãy vậy.

- Tìm đi.

Một tên đầu trọc ra lệnh cho đám còn lại. Một tên béo mắt híp quay ra phía chúng tôi nói:

- Tất cả mọi người ngồi yên, dám chống đối sẽ có hậu quả giống con lợn vừa rồi.

Cả xe im re, ai cũng đã thấy sức mạnh quái dị của bọn chúng. Mặc dù điện thoại có thể gọi cho 113, nhưng xe đã đi được một lúc lâu rồi. Ở cái nơi đồng không mông quạnh lại tối hù này thì 113 bao giờ mới tới được. Mà ngay cả giơ điện thoại lên bấm chắc cũng chẳng có ai dám làm. Dù trên xe người đông nhưng chỉ như một đám ô hợp nếu so với đám người áo đen. Chưa kể trên xe còn có cả phụ nữ, trẻ con và người già.

Mấy tên áo đen đi qua từng hàng một soi mặt từng người. Có lẽ chúng không phải là cướp tiền mà đang tìm người.

Tôi có linh cảm không hay khi chúng tiến đến gần chỗ chúng tôi. Người tôi cảm thấy nóng bức, mồ hôi cũng chảy đầm đìa quanh trán. Thực ra không phải chỉ có tôi, tôi liếc thấy Quân Bảo cũng vậy, thậm chí là người hắn còn đang run lên.

- Cô bé, ngẩng mặt lên anh xem nào.

Một tên áo đen tiến về phía Vân Thu. Bây giờ tôi mới để ý Vân Thu đang cúi mặt xuống. Chẳng lẽ chúng muốn bắt Vân Thu?

- A,… ư….

Vân Thu ngẩng mặt lên nhưng lại quay mặt ra phía cửa sổ. Hành động này tuy nói là che giấu nhưng người ngoài như tôi cũng thừa biết Vân Thu đang né tránh. Chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi cả.

- Ha ha. Đại ca. Em đã tìm thấy hàng rồi.

Tên áo đen này cầm tay Vân Thu kéo xuống, mặt quay về phía đầu xe nói to với tên thủ lĩnh.

- A, đau quá. Các anh bỏ tôi ra. Các anh muốn gì.

Vân Thu kêu lên. So với hắn, nàng chỉ như quả trứng so với quả núi. Giẫy giụa cũng vô ích.

Những người xung quanh chẳng ai dám ý kiến dù một số có vẻ phẫn nộ trước hành động này. Nhưng ai mà muốn dây vào tổ kiến lửa chứ? Không phải việc của mình thì ai muốn quản.

Một giọng nói bỗng vang lên:

- Bỏ tay ra thằng chó kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cơn Gió Lạnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook