Chương 22: Giai đoạn mặn nồng nhất
DichThienHanh
09/01/2014
Cuộc sống như một guồng quay bất tận, không dừng lại đợi bất
kì ai. Nếu có ai đó dậm chân tại chỗ thì họ sẽ không thể theo kịp xã hội.
Trừ khi kì tích xuất hiện.
Đó có thể là sức bật nội tại của mỗi người hoặc người đó may mắn sở hữu một năng lượng tiềm ẩn.
Sức bật bản thân chính là sự cố gắng, chăm chỉ. Ai cũng có thể làm được nếu thực sự kiến trì.
Còn năng lượng tiềm ẩn thì không phải ai cũng có, hoặc có mà không biết, hoặc biết mà không thể khống chế. Khi nó bộc phát thì không thể tưởng tượng nổi.
Thế giới hiện đại này liệu có tồn tại những người như vậy không?
………………………
……………….......
Tôi không bảo Chung đi mua cháo nữa. Chúng tôi ngồi tán dóc đến trưa khi nhân viên của cửa hàng đến rồi cùng ra ngoài ăn. Chung thuê hai cô bé sinh viên trông cửa hàng. Sáng nay có mình hắn vì một cô xin nghỉ đến trường đăng ký học.
Chúng tôi mỗi người một xe thẳng tiến lên phố, địa điểm dừng chân là phố Hòe Nhai. Con phố này mấy năm trước chỉ có một hai hàng bánh mỳ bít tết mà bây giờ thành phố bít tết luôn rồi. Trước kia tôi hay được bố chở lên đây ăn bún riêu ốc. Bây giờ thì người ta chuyển hết sang bán bánh mỳ bít tết rồi, còn mỗi một hàng bún riêu của bà béo, béo kinh dị luôn.
Bánh mỳ bít tết ở đây nổi tiếng rẻ và ngon. Lúc mới mở thì chỉ chỉ khoảng 17k một suất, sau đó tăng lên 30k và bây giờ mặc định là 50k, vẫn rẻ chán hơn bít tết Hòa Mã. Mà tôi thấy nó chẳng khác nhau gì cả, chỉ có điều ở Hòa Mã đi đông thì không lo thiếu chỗ ngồi.
Bánh mỳ bít tết là món bánh mỳ ăn kèm với trứng, thịt bò, pate, khoai tây chiên. Người ta cho hết những cái đấy vào một cái chảo gang để rán, sau đó rưới nước sốt lên rồi mang lên cho thực khách. Ngoài ra còn có thêm một đĩa dưa góp, dưa chuột thái lát. Một số nơi còn cho thêm bắp non và đậu cô ve nữa. Khi ăn rắc một chút hạt tiêu và tương ớt thì đúng là tuyệt cú mèo.
- Em ơi, cho anh hai suất nhé. Thêm hai bát nước dùng và hai cốc sữa đậu.
Chung gọi, hắn ăn đến nhẵn mặt ở chỗ này rồi.
- Kỳ vừa rồi mày thi thế nào? Qua hết không?
- Cũng tạm, qua hết nhưng toàn C với D. Chắc tao phải ở lại trường thêm một năm nữa mất.
- He he, thế thì học cùng tao luôn. Đằng nào tao cũng phải học lại kỳ vừa rồi.
Tôi thở dài, học hành đúng là vất vả. Chẳng biết bao giờ mới ra được trường.
Hai thằng chúng tôi đúng là đôi bạn tốt trong học tập, tiến cùng tiến, lùi cùng lùi. Căn bản là cả hai đều chẳng hứng thú về ngành học đã lựa chọn. Bằng cấp chỉ là cái giấy thông hành, không có nó bạn vẫn có thể đi chui.
- Mày quen với nhiều gái xinh thế, hôm nào giới thiệu cho tao một em đi. Đm, bạn bè chơi với nhau lâu vậy mà chẳng có tý hảo ý nào cả.
- Quên đi. Tao còn chưa có người yêu sao phải giới thiệu cho mày.
- Thằng chó, mày nhớ đấy. Tao nguyền rủa mày cả đời này đéo lấy được vợ. Hắc…. hắc….
Thằng này rủa tôi gì mà ác vậy. Ở thời kỳ hòa bình, lấy vợ sinh con là nghĩa vụ của mỗi công dân nam. Không có nguồn nhân lực dồi dào thì sao đất nước phát triển được.
Khoảng mười lăm phút sau đồ ăn được mang lên, cái quán này tất cả đều được trừ mỗi việc làm siêu chậm. Thế này dù không đói cũng thành đói mất thôi.
Bọn con trai chúng tôi ăn uống rất nhanh. Chả mấy chốc mà đã đánh bay hết mọi thứ trên bàn, chưa kể phải gọi thêm 4 cái bánh mỳ.
Với cái kiểu ăn uống này chắc chắn là tôi sẽ lấy lại được vóc dáng như xưa. Hiện tại dù đã cắt tóc trông sáng sủa hơn nhưng người vẫn gầy quá.
Đang phân vân không biết đi đâu tiếp theo thì điện thoại của tôi vang lên.
Là Dương Linh xinh đẹp gọi.
- A lô, anh đây. Có chuyện gì không?
- Em làm xong sim cho anh rồi đó. Anh có lấy luôn không?
- Ừ được rồi. Em đang ở đâu để anh qua?
- Em đang ở đại lý Viettel đầu đường Lê Trọng Tấn, gần cây xăng Trường Chinh.
- Ừ, đợi anh mười phút. Anh đi ngay đây.
Cất điện thoại vào túi, tôi quay ra nói với Chung:
- Tao phải có việc đi trước, mày về cửa hàng một mình nhé.
- Đm, lại gái gú bỏ rơi anh em đúng không? Nhà nghỉ nào, khai mau. Cho tao đi theo, tao làm đạo diễn kiêm quay phim cho. Hắc…. hắc
- Thằng thần kinh này, gái gú đéo gì. Cái Dương Linh gọi đấy.
- Ơ, thế Dương Linh không phải là con gái hả? Chẳng lẽ là les. Đừng bảo với tao là mày check nàng rồi đấy nhé.
- Cút nhanh và khẩn trương. Không tao giết mày ngay tại đây, có tin không?
Đùa gì thì đùa với tôi, đừng bao giờ lôi người thân, bạn bè tôi ra đùa. Dù là bạn thân tôi cũng không nể nang đâu.
Hắn cũng biết tính tôi rất rõ nên nhanh chóng dắt cái xe Ps đen của hắn ra phi thằng, vừa đi vừa cười lớn.
Cái thằng Chung này có một tật rất xấu đấy là hay chửi bậy. Mồm thì cứ oang oang như kiểu chuyên gia check hàng của Liên Xô chống Mỹ nhưng thực ra nhát gái bỏ mẹ. Dạng này bảo sao gái nó không theo.
……………………………………
Với tốc độ ánh sáng (*) tôi đã đến cái đại lý Viettel kia không chậm giây nào.
( (*): cách nói đùa của dân tổ, đi nhanh thì gọi là tốc độ ánh sáng, đi chậm thì gọi là tốc độ tình yêu)
Vừa đến nơi tôi đã thấy Dương Linh đang đứng đợi ở bên ngoài tòa nhà.
- Linh, em không đi xe tới hả?
Tôi phát hiện ra ở trên vỉa hè không có cái xe Attila của nàng liền hỏi.
- Vâng, xe em vẫn để ở nhà anh. Lúc đi lấy xe em phát hiện lốp sau bị xẹp nên em nhờ bác bảo vệ đi vá hộ rồi.
- Ừ, đi xe ga ngại nhất là trường hợp đấy. Mà em ăn trưa chưa?
- Em chưa, ngồi làm thủ tục hơi mất thời gian.
- Vậy lên xe, anh đưa em đi ăn Pizza.
Tôi vẫn nhớ là hôm qua đã nợ nàng một cái Pizza. Có nợ thì phải trả, người sòng phẳng thì tâm hồn sẽ thanh thản.
…………………………
Tôi đèo nàng đến một quán café cách đó không xa. Quán Bin café, 160 Hoàng Văn Thái, ở đây ngoài nước uống còn có cơm văn phòng và mấy món ăn nhanh, trong đó có Pizza.
Dù ở đây đồ ăn không phải là món chính nhưng được cái là bánh làm theo hương vị của người VN, rất dễ ăn.
Chúng tôi gọi một pizza Jăm-bông loại nhỏ, một sữa chua thạch cho Dương Linh và một cốc nâu đá cho tôi.
Buổi trưa nắng được ngồi trong quán café bật điều hòa, nhâm nhi một ly nâu đá thật tuyệt vời.
- Sim của anh này. Sim thì làm lại được nhưng danh bạ thì không cứu được. Người ta khuyên anh nên dùng dịch vụ Phonesafe, sau này lỡ có mất máy thì còn phục hồi danh bạ được.
- Ok, nhưng mà điện thoại của anh không dùng 3G được. Phải đi mua một cái khác thôi.
Tôi đưa cái điện thoại 1202 lên trước mặt ngắm nghía. Dịch vụ Phonesafe tôi có nghe qua, nhưng để dùng thì thỉnh thoảng phải vào mạng để cập nhật.
- À đúng rồi, em có mang laptop theo không? Tiện anh ngồi search luôn.
- Em có, đợi em lấy.
Cái laptop của Dương Linh thực chất chỉ là cái netbook 10" hiệu Samsung. Cấu hình rất thấp nhưng được cái nhỏ và nhẹ, có thể đút vào túi xách tay của các chị em được.
Cái netbook màu hồng-trắng này khá là đẹp. Bên trong Dương Linh để mấy ảnh tự sướng phồng má chu mỏ của nàng làm hình nền, nhìn chỉ muốn cắn một phát.
Hôm nay Dương Linh mặc áo phông trắng in hình nhân vật Arale, quần short đen có dây đeo và đi sandal Gladiator, nàng cột tóc cao kiểu đuôi gà. Nhìn đáng yêu như trẻ con vậy.
Sau một hồi tìm kiếm thông tin trên vatgia cũng như các cửa hàng điện thoại online, tôi quyết định chọn chiếc Samsung Galasy S2 giống như của Dương Linh, nhưng là phiên bản màu trắng. Lý do là nàng thích màu này nên cứ dụ dỗ tôi mua sau đó đổi máy với nàng.
Đồng thời tôi vào các diễn đàn chuyên về ô tô để hỏi thăm về chủ nhân của chiếc Lamborghini biển tứ quý cũng như chiếc S600 Guard Pullman tôi nhìn thấy hôm qua. Đối với những chiếc xe thuộc hàng siêu thể thao và siêu sang này, cộng đồng mạng luôn rất tò mò. Người TQ có câu: Tò mò giết chết con mèo, đây cũng là tên một bài hát do ca sỹ Hà Vận Thi trình bày.
Chủ nhân của siêu xe nước Ý là Nguyễn Tuấn Dũng, hay Dũng "trắng", con trai của Tuấn "đen", ông chủ của hàng loạt showroom ô tô nhập khẩu khắp miền Bắc. Nhà này chuyên nhập các dòng xe đắt tiền về bán, thảo nào ông con có xe xịn mà đi như vậy.
Còn thông tin về chiếc S600 GP kia khá là ít. Người ta đồn đoán rằng nó thuộc về đại gia bất động sản tên X, người này là con rể của một quan chức cấp cao thuộc chính phủ. Ngoài ra không có bất kỳ một thông tin nào khác.
- Em ăn xong rồi, chiều nay em phải lên trường. Anh đi cùng em chứ?
Dương Linh vừa nói vừa nở một nụ cười không thể đáng yêu hơn được. Hồi trước nàng không dám rủ người này lên trường vì sợ gặp cô em Phương My, nhưng giờ thì khác rồi.
- Ừ, cũng đúng lúc anh đang không có việc gì để làm.
Tôi gật đầu đồng ý.
Đến bây giờ tôi vẫn chưa tin vào việc cô trợ lý đanh đá của tôi bỗng dưng trở nên hiền dịu và ngoan ngoãn như một chú mèo con. Biến mất một thời gian cũng có cái hay, mọi người tự dưng quan tâm tới mình hơn.
Trên đường đi chúng tôi ghé qua một cửa hàng điện thoại lớn trên phố Thái Hà để mua điện thoại. Trước đó tôi phải ra ATM rút tiền, rút một lúc mười mấy triệu cũng không phải nhanh.
Mua một cái điện thoại thật xịn là việc tôi ấp ủ từ lâu, nhưng do quá bận rộn nên tôi chẳng có thời gian tìm hiểu và đi mua. Việc gì đã thích thì nên cố gắng thực hiện bằng được, như vậy mới gọi là hưởng thụ cuộc sống.
Vì đã trải qua cơn thập tử nhất sinh, kể cả cảm giác của người sống không bằng chết nên tôi rất thấm thía cái việc phải hưởng thụ này.
Đời người ngắn ngủi, làm được cái gì thì cứ làm. Chúng ta chỉ là những hạt cát trên sa mạc rộng lớn, mất đi một vài hạt cũng chẳng ảnh hưởng gì. Vậy ai quan tâm bạn nghĩ gì, làm gì?
Tôi có thể bỏ ra vài chục triệu chỉ để mua một cái ống kính. Nhưng tôi quan niệm tiền sẽ sinh ra tiền, đầu tư có mục đích thì sẽ hiệu quả. Không thể quá chi li trong những trường hợp này được.
…………………………..
Dương Linh lấy máy ra đổi sim ngay tại cửa hàng. Nàng đặc biệt thích thú khi cầm chiếc Galasy S2 màu trắng, trắng là màu yêu thích của nàng. Phải biết là Samsung mới tung phiên bản này ra chưa đến một tháng đó.
- Chụp cho em một kiểu với máy mới nào.
Nàng dùng ánh mắt van nài nói với tôi.
- Ok, đưa máy đây.
- Không, chụp bằng máy "mới" của anh chứ.
Máy "mới" của tôi chính là máy cũ của nàng. Thật đau lòng quá đi.
Với con mắt nhiếp ảnh, tôi nhanh chóng giúp nàng tạo dáng. Trông nàng giống như người mẫu đang chụp quảng cáo điện thoại vậy.
- Đưa em xem nào? Sao lại chụp toàn thân thế này, anh đúng là chẳng biết chụp ảnh gì cả.
Nàng giật lấy máy trên tay tôi rồi phán một câu xanh rờn. Tôi mà không biết chụp thì sao người ta cứ quấn lấy tôi như vậy? Chả lẽ tôi đẹp trai quá.
Sau đó nàng giơ máy lên chụp tự sướng một mình.
…………….
Cậu nhân viên vừa bán được một cái máy đắt tiền nên vô cùng cao hứng. Cậu ta nói với chúng tôi:
- Anh chị thật đẹp đôi, có cần em giúp chụp cho một kiểu không ạ?
- A…. chúng tôi…. chúng tôi không cần.
Tôi và Dương Linh đồng thanh nói, cả hai đều ấp úng như nhau.
Cũng chẳng thể trách cậu nhân viên đó được. Nhìn chúng tôi bây giờ chẳng khác một cặp tình nhân trẻ. Người con gái thì xinh xắn đáng yêu, người con trai thì rất chiều bạn gái. Giống như một đôi đang trong giai đoạn yêu nhau mặn nồng nhất vậy.
Trừ khi kì tích xuất hiện.
Đó có thể là sức bật nội tại của mỗi người hoặc người đó may mắn sở hữu một năng lượng tiềm ẩn.
Sức bật bản thân chính là sự cố gắng, chăm chỉ. Ai cũng có thể làm được nếu thực sự kiến trì.
Còn năng lượng tiềm ẩn thì không phải ai cũng có, hoặc có mà không biết, hoặc biết mà không thể khống chế. Khi nó bộc phát thì không thể tưởng tượng nổi.
Thế giới hiện đại này liệu có tồn tại những người như vậy không?
………………………
……………….......
Tôi không bảo Chung đi mua cháo nữa. Chúng tôi ngồi tán dóc đến trưa khi nhân viên của cửa hàng đến rồi cùng ra ngoài ăn. Chung thuê hai cô bé sinh viên trông cửa hàng. Sáng nay có mình hắn vì một cô xin nghỉ đến trường đăng ký học.
Chúng tôi mỗi người một xe thẳng tiến lên phố, địa điểm dừng chân là phố Hòe Nhai. Con phố này mấy năm trước chỉ có một hai hàng bánh mỳ bít tết mà bây giờ thành phố bít tết luôn rồi. Trước kia tôi hay được bố chở lên đây ăn bún riêu ốc. Bây giờ thì người ta chuyển hết sang bán bánh mỳ bít tết rồi, còn mỗi một hàng bún riêu của bà béo, béo kinh dị luôn.
Bánh mỳ bít tết ở đây nổi tiếng rẻ và ngon. Lúc mới mở thì chỉ chỉ khoảng 17k một suất, sau đó tăng lên 30k và bây giờ mặc định là 50k, vẫn rẻ chán hơn bít tết Hòa Mã. Mà tôi thấy nó chẳng khác nhau gì cả, chỉ có điều ở Hòa Mã đi đông thì không lo thiếu chỗ ngồi.
Bánh mỳ bít tết là món bánh mỳ ăn kèm với trứng, thịt bò, pate, khoai tây chiên. Người ta cho hết những cái đấy vào một cái chảo gang để rán, sau đó rưới nước sốt lên rồi mang lên cho thực khách. Ngoài ra còn có thêm một đĩa dưa góp, dưa chuột thái lát. Một số nơi còn cho thêm bắp non và đậu cô ve nữa. Khi ăn rắc một chút hạt tiêu và tương ớt thì đúng là tuyệt cú mèo.
- Em ơi, cho anh hai suất nhé. Thêm hai bát nước dùng và hai cốc sữa đậu.
Chung gọi, hắn ăn đến nhẵn mặt ở chỗ này rồi.
- Kỳ vừa rồi mày thi thế nào? Qua hết không?
- Cũng tạm, qua hết nhưng toàn C với D. Chắc tao phải ở lại trường thêm một năm nữa mất.
- He he, thế thì học cùng tao luôn. Đằng nào tao cũng phải học lại kỳ vừa rồi.
Tôi thở dài, học hành đúng là vất vả. Chẳng biết bao giờ mới ra được trường.
Hai thằng chúng tôi đúng là đôi bạn tốt trong học tập, tiến cùng tiến, lùi cùng lùi. Căn bản là cả hai đều chẳng hứng thú về ngành học đã lựa chọn. Bằng cấp chỉ là cái giấy thông hành, không có nó bạn vẫn có thể đi chui.
- Mày quen với nhiều gái xinh thế, hôm nào giới thiệu cho tao một em đi. Đm, bạn bè chơi với nhau lâu vậy mà chẳng có tý hảo ý nào cả.
- Quên đi. Tao còn chưa có người yêu sao phải giới thiệu cho mày.
- Thằng chó, mày nhớ đấy. Tao nguyền rủa mày cả đời này đéo lấy được vợ. Hắc…. hắc….
Thằng này rủa tôi gì mà ác vậy. Ở thời kỳ hòa bình, lấy vợ sinh con là nghĩa vụ của mỗi công dân nam. Không có nguồn nhân lực dồi dào thì sao đất nước phát triển được.
Khoảng mười lăm phút sau đồ ăn được mang lên, cái quán này tất cả đều được trừ mỗi việc làm siêu chậm. Thế này dù không đói cũng thành đói mất thôi.
Bọn con trai chúng tôi ăn uống rất nhanh. Chả mấy chốc mà đã đánh bay hết mọi thứ trên bàn, chưa kể phải gọi thêm 4 cái bánh mỳ.
Với cái kiểu ăn uống này chắc chắn là tôi sẽ lấy lại được vóc dáng như xưa. Hiện tại dù đã cắt tóc trông sáng sủa hơn nhưng người vẫn gầy quá.
Đang phân vân không biết đi đâu tiếp theo thì điện thoại của tôi vang lên.
Là Dương Linh xinh đẹp gọi.
- A lô, anh đây. Có chuyện gì không?
- Em làm xong sim cho anh rồi đó. Anh có lấy luôn không?
- Ừ được rồi. Em đang ở đâu để anh qua?
- Em đang ở đại lý Viettel đầu đường Lê Trọng Tấn, gần cây xăng Trường Chinh.
- Ừ, đợi anh mười phút. Anh đi ngay đây.
Cất điện thoại vào túi, tôi quay ra nói với Chung:
- Tao phải có việc đi trước, mày về cửa hàng một mình nhé.
- Đm, lại gái gú bỏ rơi anh em đúng không? Nhà nghỉ nào, khai mau. Cho tao đi theo, tao làm đạo diễn kiêm quay phim cho. Hắc…. hắc
- Thằng thần kinh này, gái gú đéo gì. Cái Dương Linh gọi đấy.
- Ơ, thế Dương Linh không phải là con gái hả? Chẳng lẽ là les. Đừng bảo với tao là mày check nàng rồi đấy nhé.
- Cút nhanh và khẩn trương. Không tao giết mày ngay tại đây, có tin không?
Đùa gì thì đùa với tôi, đừng bao giờ lôi người thân, bạn bè tôi ra đùa. Dù là bạn thân tôi cũng không nể nang đâu.
Hắn cũng biết tính tôi rất rõ nên nhanh chóng dắt cái xe Ps đen của hắn ra phi thằng, vừa đi vừa cười lớn.
Cái thằng Chung này có một tật rất xấu đấy là hay chửi bậy. Mồm thì cứ oang oang như kiểu chuyên gia check hàng của Liên Xô chống Mỹ nhưng thực ra nhát gái bỏ mẹ. Dạng này bảo sao gái nó không theo.
……………………………………
Với tốc độ ánh sáng (*) tôi đã đến cái đại lý Viettel kia không chậm giây nào.
( (*): cách nói đùa của dân tổ, đi nhanh thì gọi là tốc độ ánh sáng, đi chậm thì gọi là tốc độ tình yêu)
Vừa đến nơi tôi đã thấy Dương Linh đang đứng đợi ở bên ngoài tòa nhà.
- Linh, em không đi xe tới hả?
Tôi phát hiện ra ở trên vỉa hè không có cái xe Attila của nàng liền hỏi.
- Vâng, xe em vẫn để ở nhà anh. Lúc đi lấy xe em phát hiện lốp sau bị xẹp nên em nhờ bác bảo vệ đi vá hộ rồi.
- Ừ, đi xe ga ngại nhất là trường hợp đấy. Mà em ăn trưa chưa?
- Em chưa, ngồi làm thủ tục hơi mất thời gian.
- Vậy lên xe, anh đưa em đi ăn Pizza.
Tôi vẫn nhớ là hôm qua đã nợ nàng một cái Pizza. Có nợ thì phải trả, người sòng phẳng thì tâm hồn sẽ thanh thản.
…………………………
Tôi đèo nàng đến một quán café cách đó không xa. Quán Bin café, 160 Hoàng Văn Thái, ở đây ngoài nước uống còn có cơm văn phòng và mấy món ăn nhanh, trong đó có Pizza.
Dù ở đây đồ ăn không phải là món chính nhưng được cái là bánh làm theo hương vị của người VN, rất dễ ăn.
Chúng tôi gọi một pizza Jăm-bông loại nhỏ, một sữa chua thạch cho Dương Linh và một cốc nâu đá cho tôi.
Buổi trưa nắng được ngồi trong quán café bật điều hòa, nhâm nhi một ly nâu đá thật tuyệt vời.
- Sim của anh này. Sim thì làm lại được nhưng danh bạ thì không cứu được. Người ta khuyên anh nên dùng dịch vụ Phonesafe, sau này lỡ có mất máy thì còn phục hồi danh bạ được.
- Ok, nhưng mà điện thoại của anh không dùng 3G được. Phải đi mua một cái khác thôi.
Tôi đưa cái điện thoại 1202 lên trước mặt ngắm nghía. Dịch vụ Phonesafe tôi có nghe qua, nhưng để dùng thì thỉnh thoảng phải vào mạng để cập nhật.
- À đúng rồi, em có mang laptop theo không? Tiện anh ngồi search luôn.
- Em có, đợi em lấy.
Cái laptop của Dương Linh thực chất chỉ là cái netbook 10" hiệu Samsung. Cấu hình rất thấp nhưng được cái nhỏ và nhẹ, có thể đút vào túi xách tay của các chị em được.
Cái netbook màu hồng-trắng này khá là đẹp. Bên trong Dương Linh để mấy ảnh tự sướng phồng má chu mỏ của nàng làm hình nền, nhìn chỉ muốn cắn một phát.
Hôm nay Dương Linh mặc áo phông trắng in hình nhân vật Arale, quần short đen có dây đeo và đi sandal Gladiator, nàng cột tóc cao kiểu đuôi gà. Nhìn đáng yêu như trẻ con vậy.
Sau một hồi tìm kiếm thông tin trên vatgia cũng như các cửa hàng điện thoại online, tôi quyết định chọn chiếc Samsung Galasy S2 giống như của Dương Linh, nhưng là phiên bản màu trắng. Lý do là nàng thích màu này nên cứ dụ dỗ tôi mua sau đó đổi máy với nàng.
Đồng thời tôi vào các diễn đàn chuyên về ô tô để hỏi thăm về chủ nhân của chiếc Lamborghini biển tứ quý cũng như chiếc S600 Guard Pullman tôi nhìn thấy hôm qua. Đối với những chiếc xe thuộc hàng siêu thể thao và siêu sang này, cộng đồng mạng luôn rất tò mò. Người TQ có câu: Tò mò giết chết con mèo, đây cũng là tên một bài hát do ca sỹ Hà Vận Thi trình bày.
Chủ nhân của siêu xe nước Ý là Nguyễn Tuấn Dũng, hay Dũng "trắng", con trai của Tuấn "đen", ông chủ của hàng loạt showroom ô tô nhập khẩu khắp miền Bắc. Nhà này chuyên nhập các dòng xe đắt tiền về bán, thảo nào ông con có xe xịn mà đi như vậy.
Còn thông tin về chiếc S600 GP kia khá là ít. Người ta đồn đoán rằng nó thuộc về đại gia bất động sản tên X, người này là con rể của một quan chức cấp cao thuộc chính phủ. Ngoài ra không có bất kỳ một thông tin nào khác.
- Em ăn xong rồi, chiều nay em phải lên trường. Anh đi cùng em chứ?
Dương Linh vừa nói vừa nở một nụ cười không thể đáng yêu hơn được. Hồi trước nàng không dám rủ người này lên trường vì sợ gặp cô em Phương My, nhưng giờ thì khác rồi.
- Ừ, cũng đúng lúc anh đang không có việc gì để làm.
Tôi gật đầu đồng ý.
Đến bây giờ tôi vẫn chưa tin vào việc cô trợ lý đanh đá của tôi bỗng dưng trở nên hiền dịu và ngoan ngoãn như một chú mèo con. Biến mất một thời gian cũng có cái hay, mọi người tự dưng quan tâm tới mình hơn.
Trên đường đi chúng tôi ghé qua một cửa hàng điện thoại lớn trên phố Thái Hà để mua điện thoại. Trước đó tôi phải ra ATM rút tiền, rút một lúc mười mấy triệu cũng không phải nhanh.
Mua một cái điện thoại thật xịn là việc tôi ấp ủ từ lâu, nhưng do quá bận rộn nên tôi chẳng có thời gian tìm hiểu và đi mua. Việc gì đã thích thì nên cố gắng thực hiện bằng được, như vậy mới gọi là hưởng thụ cuộc sống.
Vì đã trải qua cơn thập tử nhất sinh, kể cả cảm giác của người sống không bằng chết nên tôi rất thấm thía cái việc phải hưởng thụ này.
Đời người ngắn ngủi, làm được cái gì thì cứ làm. Chúng ta chỉ là những hạt cát trên sa mạc rộng lớn, mất đi một vài hạt cũng chẳng ảnh hưởng gì. Vậy ai quan tâm bạn nghĩ gì, làm gì?
Tôi có thể bỏ ra vài chục triệu chỉ để mua một cái ống kính. Nhưng tôi quan niệm tiền sẽ sinh ra tiền, đầu tư có mục đích thì sẽ hiệu quả. Không thể quá chi li trong những trường hợp này được.
…………………………..
Dương Linh lấy máy ra đổi sim ngay tại cửa hàng. Nàng đặc biệt thích thú khi cầm chiếc Galasy S2 màu trắng, trắng là màu yêu thích của nàng. Phải biết là Samsung mới tung phiên bản này ra chưa đến một tháng đó.
- Chụp cho em một kiểu với máy mới nào.
Nàng dùng ánh mắt van nài nói với tôi.
- Ok, đưa máy đây.
- Không, chụp bằng máy "mới" của anh chứ.
Máy "mới" của tôi chính là máy cũ của nàng. Thật đau lòng quá đi.
Với con mắt nhiếp ảnh, tôi nhanh chóng giúp nàng tạo dáng. Trông nàng giống như người mẫu đang chụp quảng cáo điện thoại vậy.
- Đưa em xem nào? Sao lại chụp toàn thân thế này, anh đúng là chẳng biết chụp ảnh gì cả.
Nàng giật lấy máy trên tay tôi rồi phán một câu xanh rờn. Tôi mà không biết chụp thì sao người ta cứ quấn lấy tôi như vậy? Chả lẽ tôi đẹp trai quá.
Sau đó nàng giơ máy lên chụp tự sướng một mình.
…………….
Cậu nhân viên vừa bán được một cái máy đắt tiền nên vô cùng cao hứng. Cậu ta nói với chúng tôi:
- Anh chị thật đẹp đôi, có cần em giúp chụp cho một kiểu không ạ?
- A…. chúng tôi…. chúng tôi không cần.
Tôi và Dương Linh đồng thanh nói, cả hai đều ấp úng như nhau.
Cũng chẳng thể trách cậu nhân viên đó được. Nhìn chúng tôi bây giờ chẳng khác một cặp tình nhân trẻ. Người con gái thì xinh xắn đáng yêu, người con trai thì rất chiều bạn gái. Giống như một đôi đang trong giai đoạn yêu nhau mặn nồng nhất vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.