Cơn Gió Lạnh

Chương 25: Không say không về

DichThienHanh

09/01/2014

- LÀ AI?

Tôi quay đầu lại nói lớn.

Không có ai.

Cảm giác lâng lâng đó cũng không còn. Nó biến mất nhanh y như khi nó xuất hiện vậy.

……………………………..

Trận chiến trên không vẫn tiếp tục, dường như ba cao thủ biết bay này không hề để ý đến xung quanh.

Việc chẳng ai phát hiện ra họ đúng là không thể giải thích nổi.

Tôi tiếp tục quan sát, tay vẫn cầm điện thoại để quay lại. Hiện tại có thể không phát hiện được điều gì nhưng chắc chắn sẽ phải tìm ra được một điểm đáng ngờ nào đó.

Từ đầu tới giờ ba người bọn họ đánh nhau bằng tay không, không cầm vũ khí. Nhưng nhìn động tác của họ tôi lại nghĩ đến hình ảnh người đàn ông vó biệt hiệu Hỏa Khí Thần Côn trong giấc mơ. Khi đánh nhau với hai tên áo trắng muốn giết tôi, ông ta cũng hình thành thế tấn công mà trên tay như đang cầm vũ khí vô hình chứ không phải đồ thật. Tuy nhiên tôi có thể chắc chắn rằng mỗi khi xuất chiêu thì có một luồng áp lực cực mạnh xuất ra.

Hiển nhiên đó không phải là trò đùa rồi.

Bỗng nhiên một thân ảnh mặc áo đen khác phóng từ dưới lên cùng tham gia vào trận chiến. Có vẻ như người mới đến này cùng phe với nữ hiệp đồ đen kia.

Người này không dùng tay không mà hắn cầm một thanh kiếm dài sáng choang nhìn rất đáng sợ. Từng chiêu thức hắn xuất ra đều như muốn lấy mạng hai tên áo trắng.

Hai tên áo trắng cũng không đứng im chịu chết. Chúng né rất nhanh. Điều khó hiểu là dù thất thế nhưng chúng lại không chịu rút lui.

Chỉ trong có mấy ngày ngắn ngủi mà tôi gặp bao nhiêu chuyện quái dị. Cao thủ võ lâm nhiều như vậy sao? Sao trước giờ tôi không thấy?

Một tên áo trắng do né không kịp nên dính một chiêu của cao thủ cầm kiếm. Máu chảy ra nhuộm đỏ bộ đồ trắng hắn đang mặc.

Tên còn lại hô lớn một câu, nhưng tôi không nghe rõ hắn nói gì. Đồng thời hắn đỡ tên đồng đội bị thương, nhanh như cắt nhảy lên nóc một nhà chung cư cao tầng gần đấy.

Hai người áo đen cũng không tiếp tục truy kích mà cùng nhau phi xuống một khoảnh đất trống rồi biến mất tăm.

Dường như hai phe này không phải cừu nhân gặp nhau để giải quyết ân oán.

Bầu trời hôm nay thật xanh. Nhưng chẳng ai biết bao giờ giông tố sẽ tới.

Tôi thở dài nhìn về phía xa.

………………………………

Làng Dư Xá Thượng thuộc xã Hòa Nam, huyện Ứng Hòa, Hà Tây cũ nay đã thành HN, từ Hà Đông đi về phía thị trấn Vân Đình rồi đi dọc theo sông Đáy là tới. Quãng đường dài gần tương đương đi thành phố HD nếu cùng xuất phát từ trung tâm.

Giống như những vùng ngoại thành khác của HN, nơi đây vẫn mang dáng dấp của nông thôn, người dân sống chủ yếu dựa vào nông nghiệp. Mặc dù cũng có thấy một vài ngôi nhà lầu hoành tráng hay xe tay ga đắt tiền đi trên đường nhưng tôi vẫn đánh giá đây là một vùng còn nghèo.

Tôi cũng nhiều lần về những làng quê như thế này để tìm cảm hứng. Thanh bình và yên ả chính là cảm giác mà tôi tìm được.

Nhưng chuyến đi này của tôi gần như công cốc. Đúng là có một người tự nhận là võ sư truyền tông của Thiên Môn Đạo sống ở đây. Đáng tiếc là ông ấy chưa từng nghe qua những nghệ danh Đoạt Hồn Đao Khách hay Hỏa Khí Thần Côn, thậm chí Nguyễn Khắc Cường cũng là một cái tên xa lạ.

Tôi không định từ bỏ mục đích dễ dàng như vậy nên đã liên hệ với những chưởng môn khác cũng dạy Thiên Môn Đạo.

Câu trả lời tôi nghe được nhiều nhất là không biết. Dòng họ Nguyễn Khắc có chi, có nhánh ở rất nhiều địa phương. Tuy Thiên Môn Đạo hiện nay là một môn võ khá nổi tiếng nhưng không có chiêu thức nào có thể giúp người ta bay hay tạo ra áp lực khí như tôi đã thấy.

Mang theo sự thất vọng đi về, tôi nghĩ việc tìm kiếm này không thể làm trong một sớm một chiều được.

Không phải tôi quen rất nhiều người làm ở báo sao? Tìm tin tức đúng là chuyên môn của họ. Nhưng phải tìm được một người đáng tin cậy để chia sẻ. Chuyện này không hề đơn giản, có thể người ta sẽ nghĩ tôi bị thần kinh mất. Bằng chứng thuyết phục nhất của tôi chỉ là những bức ảnh đã qua xử lý và một đoạn video quay bầu trời. Ai mà tin được chứ.

Cũng không thể nói đến cái chuyện tôi có thể cử động được sau nửa năm nằm liệt giường chỉ nhờ một người thần bí đả thông huyệt đạo. Việc này mà lan tới tai người không nên biết thì sẽ rất phức tạp. Mà ngay cả tôi đến tận bây giờ vẫn không thể tin được là tôi có thể hoạt động lại bình thường nhanh đến như vậy. Không qua bất kỳ một giai đoạn hồi phục hay trung gian nào.

Khi tôi về đến nhà thì cũng đã quá giờ ăn tối, có điều bố mẹ vẫn ngồi chờ tôi về cùng ăn.

Tôi ăn tận năm bát cơm đầy. Một phần là do hôm nay mẹ tôi nấu hai món là sườn xào chua ngọt và canh chua thịt. Đây là hai món khoái khẩu của tôi.

Ăn ngon thì sướng thật đấy, nhất là ăn ngon lại được ăn no. Nhưng sau ăn no lại là đầy bụng, khó chịu.

Cuộc đời là thế đấy. Nó chỉ cho bạn hai lựa chọn, khổ trước sướng sau hoặc ngược lại. Hãy chọn đi!

Ăn xong tôi lại bị đuổi vào phòng như một lẽ tất nhiên.

- Bố mẹ chiều con như vậy làm con sinh hư đấy!

- Hư mà béo lên được thì bố mẹ cho phép hư thoải mái.

Mẹ tôi làu bàu. Bà rất thương tôi.

Bật máy ngồi lướt web nhưng trong đầu tôi lại nghĩ về việc tìm kiếm ban sáng.

……………………………….

Dép tông đen: BUZZ

Dép tông đen: có đó không?

Thiên thần sa đọa: A ha



Thiên thần sa đọa: chuyện này lạ à nha ;))

Thiên thần sa đọa: lần đầu tiên thấy ông bu zẹt zẹt tui trước đó

Thiên thần sa đọa: có chuyện j hử?

Dép tông đen: ừ, có chuyện cần nhờ ông giúp

Thiên thần sa đọa: chuyện j mà cần nhờ tui giúp? :-/

Dép tông đen: tìm giúp tôi thông tin về Thiên Môn Đạo

Dép tông đen: xem những cái tên như Đoạt Hồn Đao Khách, Hỏa Khí Thần Côn, Bàn Sơn Ích Kiếm có liên quan gì …

Thiên thần sa đọa: khoan, chờ chút

Thiên thần sa đọa: ông đang nói cái j zdậy? @.@

Thiên thần sa đọa: ông nhờ tôi kiếm phim chưởng hử? (! _ _)

Dép tông đen: không. đó là một môn võ

Dép tông đen: hãy tìm các thông tin liên quan đến nó

Dép tông đen: à, ngoài ra

Dép tông đen: tìm giúp tôi luôn thông tin chi tiết

Dép tông đen: về hai chiếc xe ô tô biển 30V-8888 và 29K-099.99

Thiên thần sa đọa: a a a , xe gì biển đẹp dữ zdậy?

Dép tông đen: Lamborghini Gallardo màu vàng và một con S600 phiên bản đặc biệt

Thiên thần sa đọa: ông đắc tội phải núi thái sơn phương nào mà ghê zdậy? >.<

Dép tông đen: cứ làm đi, không phải việc gì xấu đâu

Thiên thần sa đọa: ok, thế cho tui một khoảng thời gian

Thiên thần sa đọa: đổi lại

Thiên thần sa đọa: ông phải gửi cho tui vài bộ ảnh mẫu mới nhé

Thiên thần sa đọa: tự dưng biến mất mấy tháng trời làm tui thiếu bài để đăng

Dép tông đen: ok, nhất trí thôi

Thiên thần sa đọa: ok, bao giờ xong tui gửi email cho ông

Dép tông đen: ok, cám ơn ông nhiều

Thiên thần sa đọa là nick của một người bạn trên mạng của tôi. Người này làm phóng viên mạng cho báo tin tức YY14. Ngoài trò chuyện qua mạng thì tôi cũng không biết người này tên thật là gì, bao nhiêu tuổi và tướng mạo ra sao. Hồi còn mới vào nghề chụp ảnh tôi thường gửi ảnh cho hắn ta đăng. Tiền thù lao được trả sòng phẳng qua bưu điện hoặc chuyển khoản nhưng ở phần người gửi lại là trụ sở của báo YY14 kia. Thời gian gần đây tôi bận rộn hơn nên chúng tôi cũng ít trao đổi. Chỉ có một điều tôi biết là hắn ta rất thích ảnh tôi chụp, chính vì điều đó mà chưa bao giờ tôi gửi ảnh cho hắn mà không được đăng bài cả. Điều này cũng giúp tôi có chút tiếng tăm trong nghề chụp ảnh.

Cái báo mạng YY14 tuy hơi lá cải nhưng về mảng tin tức của lĩnh vực truyền thông giải trí thì cập nhật rất nhanh, chứng tỏ báo này có mạng lưới săn tin rất rộng lớn và hiệu quả.

Nhân tiện đang ngồi máy tính, tôi lấy điện thoại và cáp ra để copy đoạn phim tôi quay được sáng nay ra máy tính. Đó như một thói quen rồi.

- A.. trông đáng yêu quá. Ha ha ha

Vô tình tôi phát hiện trong máy của tôi còn có mấy hình tự sướng của Dương Linh lúc ở cửa hàng điện thoại.

Đúng là con gái có khác, rất thích tự sướng. Không, đầy đủ phải là chụp ảnh tự cười sướng.

Nàng làm đủ các khuôn mặt biểu cảm khác nhau, còn không quên giơ chiếc điện thoại trắng lên khoe.

Tôi sẽ lưu hết những ảnh này. Dù sao có một cô bạn đáng yêu thế cũng nên trân trọng một chút. Cho nàng vào cùng thư mục My Love:x:x:x của tôi. Thư mục này từ trước tới giờ chỉ ưu tiên cho mỗi ảnh của Phương My.

Sau đó tôi tìm một cái ảnh tôi thấy ưng ý nhất trong đó làm hình nền cho điện thoại.

Vừa thực hiện xong thao tác thì điện thoại của tôi rung lên.

- À loooooooố…. người anh em, đang ở đâu vậy?

Tiếng một của người trẻ tuổi xen lẫn tiếng nhạc chát chúa vang lên trong điện thoại.

- Tao đang ở nhà. Sao?

- Lên Heaven đi. Anh em đang tụ tập để ăn mừng mày trở về đây. Đùa, về mà không báo với anh em một tiếng.

- Ừ, được rồi. Đợi đó tao đến ngay.

Dù sim cũ đã làm lại nhưng danh bạ của tôi thì không phục hồi được. Nhưng tôi biết ai vừa gọi cho tôi.



Tôi lấy cớ phải về nha-studio của tôi có chút việc để đánh lừa bố mẹ tôi. Tôi không muốn lừa dối hai người nhưng nếu để bố mẹ tôi biết tôi đi bar giờ này chắc sẽ giết tôi mất. Tôi vẫn luôn giữ hình ảnh đứa con ngoan hiền trong mắt bố mẹ mà.

…………………

Hai mươi phút sau tôi có mặt ở Heaven bar, có thể gọi là nhanh so với bình thường. Bây giờ chưa muộn nhưng cũng chẳng còn sớm nữa, cũng đã 10 giờ rồi.

Tôi không hay đi bar, chỉ thỉnh thoảng có dịp đặc biệt nào đó tôi mới đi. Thẳng thắn mà nói thì tôi thấy đi bar là một việc bình thường. Tốt hay xấu là do bạn nghĩ cả thôi. Nhưng một lý do tôi không thích là vì ở những nơi này rất ồn ào và xô bồ, kể cả khi bar đó không có sàn mà chỉ là bar rượu đơn thuần.

Heaven, đúng như cái tên của nó, nơi này là một thiên đường ăn chơi đúng nghĩa. Bạn có thể thấy đủ các loại mốt thời thượng ở đây vào những dịp cuối tuần, những cô gái xinh đẹp, những đại thiếu gia bóng bẩy, những siêu xe đắt tiền và tất nhiên không thể không nhắc đến sự hoành tráng của chính câu lạc bộ đêm này.

Bảo vệ ở đây rất nghiêm ngặt. Có hàng tá bảo vệ mặc đồ đen đứng canh ở trong lẫn ngoài. Bất kì một chuyện không hay ho gì đều được giải quyết êm thấm rất nhanh. Tôi nghĩ ông chủ ở đây chắc chắn đã làm luật rất nhiều nên cơ quan quản lý hình như cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

- Hàn Phong, thằng tiểu đệ này giờ chẳng coi anh em ra gì nữa rồi.

Khi còn đang lơ ngơ tìm xem bạn tôi ngồi chỗ nào thì một giọng nam khàn khàn vang lên.

- Anh Quân, em cũng vừa mới về thôi. Anh càng ngày càng béo thì phải? Ha Ha

- Thằng chó này, mày thích chết hả? Hắc hắc

- Chắc chắn anh Phong muốn anh em hội đồng một trận đây mà. Ha ha

- Tha cho nó đi mấy ông, nhìn nó kìa. Đi về mà ốm tong teo.

Người con gái duy nhất trong đám lên tiếng.

- Chỉ có Yến tỷ là thương em nhất thôi. Để em ôm một cái nào.

Tôi đi đến ngồi bên cạnh người tôi gọi là Yến tỷ. Hai chúng tôi cộng thêm anh Quân, người có giọng khàn khàn, Chí Huy, người gọi điện cho tôi và Minh Nhí, người muốn hội đồng tôi, là một nhóm có cùng sở thích nhiếp ảnh. Chúng tôi chơi thân với nhau được 2 năm rồi. Trong nhóm thì anh Quân lớn tuổi nhất, gần 40, sau đó đến chị Yến, năm nay 28 tuổi, tiếp nữa đến tôi và Chí Huy bằng tuổi, còn Minh Nhí bé nhất, kém tôi một tuổi.

Tuy tuổi tác chênh lệch nhưng suy nghĩ thì không chênh lệch chút nào. Đam mê cũng giống như tình yêu vậy, không biên giới và không có tuổi.

- Sao, sang bên Anh có gì đẹp không?

Anh Quân là người khởi xướng hỏi tôi đầu tiên.

- Chẳng có gì anh ạ. Chán ngắt.

Tôi đành phải nói dối. Chả lẽ nói tôi bị bệnh chứ có đi Anh đâu.

- Thằng này đúng là hâm thật, bị bồ đá hay sao mà lại thấy chán ngắt.

Yến tỷ trêu đùa. Tôi thích gọi chị Yến là Yến tỷ, vì hồi đó mới gặp tôi đang bị lẩm trong thế giới của mấy cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp.

- Cũng gần như vậy chị ạ.

Tôi tỏ vẻ buồn rầu nói.

- Thôi đi mày, hôm nào tao giới thiệu cho một em xinh cực cho mày. Yên tâm, xinh không kém Yến tỷ đâu.

- Thôi tao xin mày, như Yến tỷ thì tao nhường cho mày.

- Tao đã bảo giới thiệu cho mày mà, thế là của mày.

- Cho mày.

- Của mày.

Tôi với Chí Huy như hai đứa trẻ con đùa giỡn nhau vậy, cãi rất cùn.

- Hai đứa định đem chị ra để so sánh với quả bóng đá qua lại giữa hai đứa hả.

Mặt Yến tỷ hầm hầm, hai tay chống nạnh chỉ thiếu mũi xì khói là thành Ngưu Ma Vương.

- Hai cầu thủ gặp phải quả bóng thành tinh rồi. Ha ha ha

Thằng Minh Nhí này bình thường rất ít nói, nhưng đã mở miệng ra là đá xoáy rất ác hiểm, toàn xúi giục người khác hoặc kích động bạo lực.

- Ha ha ha

Anh Quân cười lớn, tay bật một lon bia giơ lên nói:

- Chúc mừng Hàn Phong quay trở lại, mọi người cạn.

- Ok, cạn thôi

- Cạn.

- Trăm phần trăm, không say không về.

Yến tỷ cũng đứng lên nói lớn, không thua kém anh em cũng cầm một lon lên uống.

Tôi uống một hơi. Thật là sảng khoái. Đã lâu lắm rồi tôi chưa uống bia.

Dẫu biết bia rượu không tốt cho sức khỏe nhưng "Nam vô tửu như kỳ vô phong", ông cha ta nói chắc là không sai đâu…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cơn Gió Lạnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook