Cơn Gió Lớn Có Chốn Quay Về

Chương 51: Hận không thể dùng hai tay dâng hết mọi thứ tốt đẹp cho người thương

Ngữ Tiếu Lan San

21/08/2023

Liễu Huyền An dậy sớm chưa ăn gì, trên đường đụng phải đầu bếp đưa cơm liền xin một cái bánh ngô. Bánh vừa vàng vừa cứng, vị còn hơi đắng, cắn rất tốn sức. Y vừa nhai từ từ vừa hỏi: "Bây giờ trong quân vẫn thiếu lương thực sao?"

"Nếu có thể tốc chiến tốc thắng hạ thành Tiềm Khúc thì không thiếu, trước mắt miễn cưỡng đủ dùng." Lương Thú vươn cánh tay cho y vịn, hai người cùng leo lên một chỗ cao, "Sáng nay ta còn thương lượng với Cao Lâm, muốn đưa ngươi trở về Bạch Hạc Sơn Trang."

Liễu Huyền An nghe mà thoáng sửng sốt, trầm ngâm một lúc lâu mới nghi hoặc hỏi: "Thành Tiềm Khúc phải đánh lâu lắm à?"

"Không lâu." Lương Thú trả lời, "Ta tính toán giao cho Hồng Phong đi đánh."

Lữ Tượng lơ là nhiệm vụ đã bị cách chức, nhưng vị trí thống lĩnh không thể mãi để trống, vẫn phải có người thế vào. Hồng Phong là đối tượng tốt nhất do Lương Thú và Cao Lâm chọn ra sau nhiều ngày quan sát toàn bộ đội ngũ. Liễu Huyền An cũng cảm thấy thành Tiềm Khúc không khó đánh, bởi vì cờ của Hoàng Vọng Hương đã đổ, phản quân không còn người lãnh đạo, hơn nữa Diễm quân dùng tốc độ chớp nhoáng hạ được hai thành Thanh Dương Tam Thủy, uy hiếp tâm lý đối với phản quân thành Tiềm Khúc hẳn là rất lớn.

Y hỏi: "Nếu có thể tốc chiến tốc thắng, vì sao phải vội vã đưa ta và A Ninh trở về?"

Lương Thú bất đắc dĩ: "Bởi vì kế hoạch có biến, đêm qua hoàng huynh sai người đưa tới mật chỉ hỏa tốc tám trăm dặm lệnh cho ta không trở về Vương thành nữa, sau khi tiêu diệt phản quân trực tiếp đi Tây Nam điều tra Bạch Phúc giáo."

Điều tra Bạch Phúc giáo, mấy chữ này nghe thì nhẹ nhàng, nhưng đó là con rắn độc đã tác quái nhiều năm ở núi rừng Tây Nam, chỉ cần hơi sơ ý có thể bị nó nuốt chửng luôn vào bụng. Mấy năm gần đây triều đình từng nhiều lần phái binh, nhưng cùng lắm là đập tường ngăn ngõ hăm dọa cho bọn chúng đừng quá bành trướng kiêu ngạo.

Liễu Huyền An hỏi: "Đây là quyết định đột xuất của Hoàng thượng?"

"Cũng không hẳn." Lương Thú nói, "Từ sau khi hoàng huynh đăng cơ vẫn luôn âm thầm bài bố thế cục, lần này chỉ là bước đầu thôi. Diệt trừ tà giáo, thay đổi lộ tuyến Bạch Hà, hai việc lớn này đều là tâm nguyện của huynh ấy. Bạch Hà cần nhiều thế hệ nỗ lực, nhưng tà giáo thì không cần, tay Bạch Phúc giáo duỗi càng dài, lũ quỷ này một ngày còn chưa được chém sạch sẽ, sớm hay muộn toàn Đại Diễm cũng điêu tàn theo."

Thừa dịp lúc này biên quan đang an ổn, bản thân mới có thời gian dài tay quan tâm.

Ngày trước Liễu Huyền An nằm trong tiểu viện nhà thủy tạ mơ màng nhìn bầu trời, chỉ cảm thấy cha mẹ huynh muội nhà mình lúc nào cũng bận rộn đầu tắt mặt tối, mà hiện tại gặp được Lương Thú y mới biết, hóa ra ở phương diện "bận", núi cao còn có núi cao hơn. Không ngủ không nghỉ hành quân tác chiến, bây giờ vất vả lắm chiến tranh mới kết thúc, chưa kịp thở ra một hơi đã tiếp tục bị phái đi Tây Nam.

Rốt cuộc Hoàng thượng có phải minh quân không, tạm thời Liễu Huyền An chưa nhìn ra, nhưng y nhìn thấy sự thật rõ rành rành bên người hắn luôn không đủ nhân lực.

Lương Thú hỏi: "Lại đang ngẩn người nghĩ gì đấy?"

Liễu Huyền An nuốt hết bánh ngô trong miệng: "Ta cũng đi Tây Nam."

Lương Thú nhìn y, cùng đi Tây Nam, chính hắn đã từng nảy sinh ý tưởng này trong một thoáng, nhưng suy nghĩ lại nhanh chóng chết non. Tối hôm qua vào lúc hắn ôm người từ dưới ánh trăng trở về doanh địa, thân hình trong lòng nhẹ bẫng bọc trong áo choàng to rộng, gầy gò đơn bạc như một con mèo không đủ cân đủ lượng. Thế nên vẫn phải đưa về Bạch Hạc Sơn Trang đi thôi, đưa y trở về thành trấn giàu có an ổn kia, để y tiếp tục ăn ăn ngủ ngủ, ngắm trời xem mây, nằm mệt lại cùng mấy lão già râu bạc phiền phức chơi cờ tâm sự.

Liễu Huyền An hỏi: "Sao Vương gia cứ nhìn ta mãi thế?"

Lương Thú nói: "Tây Nam rừng thiêng nước độc, chướng khí mịt mù, hang ổ của Bạch Phúc giáo càng là nơi nhung nhúc xà trùng chuột kiến."

"Thế thì ta càng phải đi, dù sao bên người Vương gia cũng cần có đại phu chứ?" Đương nhiên, chắc chắn ở Tây Nam có quân đội, cũng có cả quân y, nhưng Liễu Huyền An cảm thấy bản thân không giống bọn họ, phải đi.

Lương Thú nhíu mày: "Không được."

Liễu Huyền An khoanh tay đưa lưng về phía hắn, miệng lẩm bẩm, ai cần ngươi quản, ta có chân ta tự đi.

Chỉ rầm rì trong miệng nhưng đủ để Lương Thú nghe rất rõ ràng, hắn kéo dây cột tóc của y: "Quay qua đây, trên đời làm gì có ai tự mình chuốc khổ?"

Liễu Huyền An chối: "Cũng không tính là khổ." Từ thời cổ đại đã có hiền giả bôn ba ngàn dặm, đi chân trần khắp núi sông để cầu chân thiện mỹ, mà bản thân y đi Tây Nam cũng để cầu một thế đạo mới tinh thuần mỹ lệ, chẳng lẽ không hợp lý lắm sao? Thế là y nói tiếp, "Hơn nữa Vương gia từng đáp ứng ta, giúp ta sửa sang lại thế giới trong đầu."

Lương Thú gõ gõ trán y: "Ta thấy bây giờ ngươi ra vào tự nhiên lắm rồi."

"Không có, không có, không có." Liễu Huyền An làm bộ làm tịch, "Thỉnh thoảng vẫn hơi hơi đau đầu."



Lương Thú không vạch trần kỹ thuật diễn vụng về của y, ngón tay trượt xuống thuận thế nắm mặt đối phương: "Muốn đi đến thế cơ à, mấy lão già dạy ngươi vô vi tị thế đâu rồi? Lúc cần dùng đến thì quên sạch luôn nhỉ."

Liễu Huyền An bị hắn kéo đến nói không rõ chữ, nhưng hiền giả còn nói, trị quốc không cần, nhưng loạn quốc phải đi.

Dù sao ta vẫn phải đi.

Lương Thú hỏi: "Chỉ để cứu quốc?"

Liễu Huyền An đáp qua loa: "Phần lớn là phải."

"Phần còn lại là cái gì?"

"Không biết."

"Thế thì không được đi."

"......"

Cuối cùng Liễu nhị công tử đành phải thừa nhận, phần còn lại chính là Vương gia.

Nhưng thừa nhận xong vẫn chưa đủ, Kiêu Vương điện hạ tiếp tục thẩm vấn, "phần còn lại" rốt cuộc là nhiều hay ít. Liễu Huyền An khoa tay múa chân ra một tấc không được, một thước không xong, một trượng cũng chưa vừa lòng, cuối cùng đành phải chỉ từ đông sang tây từ nam chí bắc, gộp toàn bộ thế gian vào tính, Lương Thú mới miễn cưỡng vừa lòng.

Liễu Huyền An hỏi: "Bây giờ ta đi Tây Nam được chưa?"

Lương Thú gật đầu: "Được."

Trở lại doanh địa, hắn kể chuyện này cho Cao Lâm nghe. Cao phó tướng thở dài kéo Vương gia nhà mình ra một góc vắng tận tình khuyên giải, không phải chúng ta đã bàn xong phải đưa Liễu nhị công tử về thành Bạch Hạc rồi sao, bây giờ lại đổi ý là thế nào? Mấy chuyện yêu đương nhất thiết phải ở trong tình cảnh hoa tiền nguyệt hạ, chỗ quái quỷ như hang ổ tà giáo, vừa hung hiểm vừa chướng khí dày đặc, ai có đầu óc mà lại muốn dẫn người trong lòng đến đó? Hay là Vương gia lại giở trò uy hiếp người ta rồi?

Lương Thú bị hắn lải nhải đến choáng váng: "Cách xa ta một chút."

Mà đối với quyết định này, A Ninh cảm thấy đã là cầm chắc mười phần, cậu nói: "Ta nghĩ công tử nên ở bên cạnh Vương gia."

Liễu Huyền An nửa nằm xuống: "Ừm, ta cũng nghĩ thế."

Nằm một lát, y ngồi dậy đề bút viết thư về cho cha mẹ thông báo chuyện phải đi Tây Nam. A Ninh ở bên cạnh mài mực cũng tò mò thò đầu nhìn thử, thuận miệng nhắc nhở: "Công tử nên viết dài một chút đi, hôm nay chiến tranh ngày mai lại là tà giáo, trang chủ và phu nhân chắc là lo lắng lắm, phải thuyết phục cho bọn họ yên tâm, ừm... Cứ nói là Vương gia chăm sóc chúng ta rất tốt, ở gần ngài ấy rất an toàn."

Liễu Huyền An viết theo lời cậu, nếu gọi thư nhà là gia phả thì phần kia gọi là có hậu. Trong thư tinh tế miêu tả Kiêu Vương điện hạ kiêu dũng vô địch, dụng binh như thần, đối với mình lại quan tâm săn sóc đầy đủ, kể lưu loát dào dạt từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. A Ninh xem đến buồn ngủ, dụi mắt nhắc nhở y đừng chỉ lo viết Kiêu Vương điện hạ, phải viết cả chúng ta vào nữa, công tử cũng làm được nhiều chuyện lợi hại lắm mà?

Nhưng Liễu Huyền An đã ném bút, y viết đến mỏi tay, mệt mỏi đi đến mép giường nằm phịch xuống: "Cứ để thế đi, ta không muốn động đậy nữa."

A Ninh rất là tiếc nuối, cẩn thận sắp xếp lại bức thư, sửa được một nửa, bên ngoài đột nhiên có tiếng Lương Thú truyền vào, vì thế lại trơ mắt nhìn công tử sâu lười vừa quả quyết "rất mệt, tay rất mỏi, không có sức viết thêm một chữ" lập tức rời giường, tinh thần sáng láng chạy như bay ra ngoài.

"......"

Đại quân nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen, lại nhổ trại hành quân.

Tuy Miêu Thường Thanh thuộc hàng ngũ phản quân nhưng có công bảo vệ bá tánh, lại tuổi già nhiều bệnh tật, Lương Thú đày ông ta về Côn Châu làm người giữ mộ. Nghe qua tuy khá khổ cực, nhưng Côn Châu khí hậu ấm áp, là nơi không thiếu cái ăn, gần đó lại có Bạch Hạc y quán có thể tùy thời đi xem bệnh. Việc canh mộ cũng không tính là việc nặng, chỉ cần yên phận ở trong thôn miễn cưỡng có thể tính là an hưởng tuổi già.

Chiến dịch công thành Tiềm Khúc đúng như Lương Thú dự đoán, đánh mà không mảy may phí sức. Hồng Phong mượn lợi thế địa hình, lệnh cho đại quân thả chậm tốc độ để đánh lạc hướng phản quân, bản thân tự mình dẫn theo ba ngàn quân tiên phong cấp tốc đi đường nhỏ, nửa đêm tập kích bất ngờ vào thành. Thủ lĩnh phản quân còn đang trong mộng đã bị chém bay đầu, máu bắn cao ba thước.



Trận phản loạn vì thiên tai đói kém cũng theo một đao này mà hoàn toàn kết thúc.

Dưới đại lao âm u, Lữ Tượng nhìn bát cơm thịt mỡ đặt trước mặt mình, đồng tử co chặt, ngẩng đầu hét: "Ngươi muốn giết ta!"

Lương Thú nói: "Ngươi tham ô nhận hối lộ, trị quân không nghiêm, không làm tròn trách nhiệm, nhũng nhiễu bá tánh, chẳng lẽ không nên giết?"

"Chỉ có Hoàng Thượng ——"

"Là Hoàng huynh muốn chém đầu ngươi." Lương Thú lạnh lùng cắt ngang, "Quỳ xuống tiếp chỉ đi."

Mặt Lữ Tượng xám như tro tàn, ngồi liệt dưới đất: "Không thể nào, thúc phụ ta... Là ngươi, trước nay ngươi bất hòa với thúc phụ ta cho nên mới làm khó dễ, ta muốn diện thánh giải oan!"

Đến Cao Lâm cũng phải khiếp sợ độ dày da mặt người này, ngươi thì oan cái rắm gì. Hắn lệnh cho cai ngục bước vào kéo bãi bùn lầy kia miễn cưỡng quỳ thẳng lên, mình thì mở thánh chỉ ra đọc nhanh một lần, đóng lại: "Được rồi, mang ra ngoài."

"Lương Thú!" Lữ Tượng hét to, "Ngươi kiêu ngạo như thế, thúc phụ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Cao Lâm co chân đá cho gã câm miệng: "Ngươi nên buông tha cho thúc phụ ngươi đi, chính Lữ đại nhân là người thỉnh chỉ trảm ngươi. Ông ta đã một đống tuổi, râu dài phết đất còn phải đi gỡ cục diện rối rắm cho ngươi. Nếu thật sự có lương tâm, sau này chết rồi hồn phách bay đi đâu xa một chút, đừng trở về dọa sợ ông lão xui xẻo kia nữa."

Lữ Tượng bị người ta kéo lê tí tách ra ngoài, thật sự là vừa đi vừa nhỏ nước tí tách. Cao Lâm bịt mũi nhăn mặt, đi theo Lương Thú ra ngoài xem trảm. Bá tánh thành Tiềm Khúc đều có mặt, một đao hạ xuống chém chết Lữ Tượng, cũng chặt đứt lòng tham ô thất trách của quan viên lưu vực Bạch Hà.

Lương thực cứu tế không ngừng được vận chuyển về từ bốn phương, khâm sai đại thần cũng sắp đến, lưu dân được quan phủ khắp nơi tiếp nhận, ít nhất không phải trải qua một mùa đông cơ hàn.

Liễu Huyền An ngồi trong xe ngựa đi về phương nam, trong tay ôm lò sưởi vẫn bị lạnh đến đỏ bừng mũi.

"Ta nghe Cao phó tướng nói, bây giờ ở phương bắc đã có tuyết rơi rồi." A Ninh cũng chen vào bên cạnh y cho ấm, "Nếu chúng ta được đi Vương thành thì tốt quá."

Trong lòng Liễu Huyền An cũng có chút tiếc nuối, bởi vì ở thành Bạch Hạc không có tuyết, y chưa từng nhìn thấy tuyết. Nghĩ một lát, lỗ mũi lại phát ngứa.

"Hắt xì!"

A Ninh nhấc áo choàng bên cạnh phủ lên người y, áo lông màu đen thêu dây vàng tinh tế sang trọng không giống phong cách ăn mặc áo khoác to rộng sáng màu thường ngày của Liễu nhị công tử, nhìn qua đã biết là đồ trong cung. Ngoại trừ áo choàng, còn có thảm trải trong xe ngựa, đệm ngồi, gối đầu, thậm chí là chăn cũng do Kiêu vương điện hạ đưa tới.

A Ninh không hiểu nổi, liên tục xua tay: "Chúng ta có, chúng ta có rồi."

Thái độ Cao Lâm vẫn kiên quyết: "Có rồi không quan trọng, vẫn phải nhận."

Đường sá xa xôi, thâm sơn cùng cốc, Vương gia nhà ta thật sự không kiếm ra được thứ gì tốt để tặng. Nhưng hắn lần đầu rơi vào lưới tình như nai con chạy loạn, chỉ cần một mồi lửa nhỏ cũng đủ cháy lan khắp đồng, quả thực hận không thể gom nhặt hết mọi thứ tốt đẹp trên đời lại, dùng hai tay dâng lên tặng người trong lòng. Cướp tới cướp lui chỉ tìm được mấy thứ kia, tuy nhìn khá mất mặt, công tử nhà ngươi có lẽ cũng không cần, nhưng cứ nhận đi.

A Ninh ôm một chồng chăn đệm lớn, thật sự mờ mịt.

Cậu lao lực chui vào xe ngựa,: "Ta định từ chối rồi, chúng ta cũng có chăn đệm mà, nhưng Cao phó tướng đưa cho ta xong liền chạy mất, ta đuổi theo không kịp."

Liễu Huyền An ở trên giường dang hai tay: "Đưa cho ta."

A Ninh bò qua thu dọn nửa ngày, mặt ủ mày ê nói: "Thật sự không chứa hết được, chăn của chúng ta vốn đã không nhỏ rồi, hay là trả lại cho Vương gia đi."

Liễu Huyền An ôm chặt cái chăn không buông.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cơn Gió Lớn Có Chốn Quay Về

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook