Chương 31: Là em
Thi.xz
19/02/2024
Phùng Nghiêu đã mất cả đêm để suy nghĩ về từ không xứng mà Châu Bách Sơn nói. Trong mắt em người không xứng trong mối quan hệ này phải là em mới đúng.
“Hắn ta sẽ không bao giờ thay đổi. Phùng Nghiêu, cậu cho đi rất nhiều nhưng nhận lại là thứ gì?! Cậu nghĩ trong tình yêu người ta sẽ lau nước mắt bằng tiền thật sao?!”
Không có chuyện đó. Hơn ai hết Phùng Nghiêu hiểu. Em đến với Mộ Thiên Tầm chưa bao giờ vì tiền, có lẽ vì thế mà thứ em nhận về chỉ toàn là tổn thương. Em đau đớn khi góp nhặt những mảnh vỡ ghép lại trái tim đã đủ úa tàn của mình. Châu Bách Sơn nói đúng. Em yêu Mộ Thiên Tầm hơn yêu tiền, nên hắn mới có thể làm em đau khổ. Mà Mộ Thiên Tầm cũng dùng điều đó khiến em không thể sống nổi.
“Cậu sẽ cần một cuộc sống giàu sang phú quý sao?!”
Không. Phùng Nghiêu không cần quá giàu. Nghe vô lý nhưng mọi thứ trong em chỉ cần bình ổn là em vui rồi. Em nhìn thấy cuộc sống nhung lụa hào nhoáng quá lâu để hiểu rõ bên ngoài vỏ bọc xa hoa bóng bẩy chính là những khối ung nhọt đáng sợ thế nào.
Em chỉ cần bình đạm qua ngày.
Phùng Nghiêu thức trắng cả đêm, phát hiện ra quả nhiên như lời cậu chủ nói. Dù là đường nào thì em và Mộ Thiên Tầm cũng không thể sánh bước bên nhau như cách em mong cầu.
Em khát cầu sự tự do và tình yêu đích thực, thứ mà Mộ Thiên Tầm chẳng thể cho em.
Mộ Thiên Tầm khát cầu tình yêu vô điều kiện từ phía em. Nhưng than ôi, sao mình em có thể nuôi trồng một mầm giống như thế. Em đâu thể vun vén thứ tình cảm này một mình.
Phùng Nghiêu thở dài, bất lực khi nhìn thấy sự tréo ngoe của cả hai.
Cả một đêm em thức trắng mà Mộ Thiên Tầm trong bệnh viện cũng không khá hơn là bao khi gã trai liên tục đạp đổ đồ đạc trong phòng và phát cuồng lên đòi đánh hộ lý y tá chăm sóc cho mình. Hắn biết không ai dám làm gì mình nên hắn mới tuỳ hứng, hắn biết nhất định Phùng Nghiêu sẽ mềm lòng quay lại nên mới hành xử như một tên khốn.
Bàn chân trần của Mộ Thiên Tầm dẫm lên thuỷ tinh đầy vết thương và chảy máu. Khi trợ lý hắn bất lực vì hắn không chịu để bác sĩ xử lý vết thương, cậu đành gọi cho Phùng Nghiêu, người duy nhất hiện tại có thể xử lý vấn đề này.
Nhưng Phùng Nghiêu hôm nay không tốt bụng đến thế. Em lặng lẽ từ chối, nói rằng bản thân rất bận. Đến cái lý do em đưa ra cũng sức sẹo nghe là biết nói dối. Nhưng em nào đâu quan tâm, em chỉ cần cớ để không phải đến bệnh viện và nhìn gương mặt hung thần ác sát của ai kia.
“Nhưng chân Mộ thiếu thật sự bị thương rất nặng mà thiếu gia không cho tôi băng bó.”
“Tôi cũng không phải bác sĩ, xin lỗi vì đã không giúp gì được.”
Nói xong câu đó, Phùng Nghiêu thẳng thừng cúp máy. Em xoa xoa bờ mi sưng húp sau khi khóc của mình, len lén tìm túi chườm nóng để không ai phát hiện ra rằng em đã khóc một đêm đến mắt sưng húp. Nếu bị cậu chủ bắt gặp, cho dù cậu chủ sẽ không trêu chọc em nhưng em cũng cảm thấy xấu hổ.
Phùng Nghiêu không phải lần đầu tiên khóc vì tình. Vì Mộ Thiên Tầm, nước mắt của em có thể cân đo đong đếm bằng lít. Em đôi khi thấy rất uổng phí khi cứ để bản thân mụ mị khóc nhiều như thế. Mộ Thiên Tầm đâu phải chưa từng thấy em khóc, mà hắn nào có quan tâm. Hắn ngỡ rằng em khóc lóc mè nheo đòi hỏi như mớ người tình bên giường của hắn, nào biết em rất ít khi khóc, nhưng mỗi lần khóc là một lần đau lòng đến tột độ.
Châu Bách Sơn ngồi trước bàn ăn, cố không nhìn qua đôi mắt sưng của Phùng Nghiêu. Cho dù em đã nỗ lực chườm nóng nhưng vì em khóc quá dữ nên nó không suy giảm bao nhiêu.
Phùng Nghiêu cố lờ đi ánh nhìn như có như không của cậu chủ. Em thầm nghĩ mình đã giấu kĩ rồi. Mà sắc mặt phờ phạt, đôi mắt sưng cùng với tròng mắt đầy tơ máu đã hoàn toàn tố cáo em, rằng em có một đêm mất ngủ.
Không phải chuyện hay ho gì để khoe khi mà bản thân mất ngủ vì trai không có lời biện hộ.
“Đêm qua trợ lý của Mộ Thiên Tầm có gọi cho cậu không?”
Hỏi vậy thôi chứ Châu Bách Sơn thừa biết câu trả lời.
“Có ạ.”
“Nghe nói hắn ta bị thương đấy?”
Châu Bách Sơn chắc chắn mười mươi Mộ Thiên Tầm đang chơi khổ nhục kế. Hắn muốn ép Phùng Nghiêu ra mặt. Cả Mộ Thiên Tầm và Phùng Nghiêu đều đang đặt cược.
Mộ Thiên Tầm đặt vào con tim của em rằng em sẽ lần nữa rung động và đau lòng, dù cho hắn đã dùng chiêu này hàng tá lần.
Phùng Nghiêu lại đặt cược vào sự cứng rắn và làm chủ tốt của mình lần này. Em biết thừa là khổ nhục kế và sẽ không như những lần trước, em sẽ không nhảy vào.
“Tôi cũng không phải là bác sĩ, tôi không giúp gì được rồi.”
Châu Bách Sơn nhìn Phùng Nghiêu như thể nhìn sinh vật lạ, sau đó y cười trừ.
“Lần này chắc chứ?!”
Câu hỏi mang tính đùa vui. Mối quan hệ red flag này Châu Bách Sơn không hiểu sau một đêm khóc sưng mắt Phùng Nghiêu đã suy nghĩ gì. Có vẻ như em đã sắp xếp lại nhiều lắm. Từ những điều nho nhỏ xung quanh mối tình của em và hắn, từ những điều cho đi nhận lại, từ những mảnh vỡ trong kí ức mà em không cách nào nhớ hết, hay cả những lần em uất ức kể lể mà Mộ Thiên Tầm không quan tâm.
Phùng Nghiêu chỉ cười nhẹ đáp lại, em không biết mắt em vương buồn.
Phùng Nghiêu suy nghĩ rất nhiều. Em nhận ra không phải Mộ Thiên Tầm thay đổi; mà em mới chính là người khác trước. Trước kia chỉ cần ở bên hắn em đã mãn nguyện lắm rồi, nhưng bây giờ khi thời gian dần trôi qua, em càng trở nên tham lam.
Tham lam một danh phận, một thứ tình cách không cách nào có được từ Mộ Thiên Tầm.
Mộ Thiên Tầm nói đúng, là em sai và sai ngay từ đầu, là em thay đổi.
Nên em chấp nhận dừng lại.
“Hắn ta sẽ không bao giờ thay đổi. Phùng Nghiêu, cậu cho đi rất nhiều nhưng nhận lại là thứ gì?! Cậu nghĩ trong tình yêu người ta sẽ lau nước mắt bằng tiền thật sao?!”
Không có chuyện đó. Hơn ai hết Phùng Nghiêu hiểu. Em đến với Mộ Thiên Tầm chưa bao giờ vì tiền, có lẽ vì thế mà thứ em nhận về chỉ toàn là tổn thương. Em đau đớn khi góp nhặt những mảnh vỡ ghép lại trái tim đã đủ úa tàn của mình. Châu Bách Sơn nói đúng. Em yêu Mộ Thiên Tầm hơn yêu tiền, nên hắn mới có thể làm em đau khổ. Mà Mộ Thiên Tầm cũng dùng điều đó khiến em không thể sống nổi.
“Cậu sẽ cần một cuộc sống giàu sang phú quý sao?!”
Không. Phùng Nghiêu không cần quá giàu. Nghe vô lý nhưng mọi thứ trong em chỉ cần bình ổn là em vui rồi. Em nhìn thấy cuộc sống nhung lụa hào nhoáng quá lâu để hiểu rõ bên ngoài vỏ bọc xa hoa bóng bẩy chính là những khối ung nhọt đáng sợ thế nào.
Em chỉ cần bình đạm qua ngày.
Phùng Nghiêu thức trắng cả đêm, phát hiện ra quả nhiên như lời cậu chủ nói. Dù là đường nào thì em và Mộ Thiên Tầm cũng không thể sánh bước bên nhau như cách em mong cầu.
Em khát cầu sự tự do và tình yêu đích thực, thứ mà Mộ Thiên Tầm chẳng thể cho em.
Mộ Thiên Tầm khát cầu tình yêu vô điều kiện từ phía em. Nhưng than ôi, sao mình em có thể nuôi trồng một mầm giống như thế. Em đâu thể vun vén thứ tình cảm này một mình.
Phùng Nghiêu thở dài, bất lực khi nhìn thấy sự tréo ngoe của cả hai.
Cả một đêm em thức trắng mà Mộ Thiên Tầm trong bệnh viện cũng không khá hơn là bao khi gã trai liên tục đạp đổ đồ đạc trong phòng và phát cuồng lên đòi đánh hộ lý y tá chăm sóc cho mình. Hắn biết không ai dám làm gì mình nên hắn mới tuỳ hứng, hắn biết nhất định Phùng Nghiêu sẽ mềm lòng quay lại nên mới hành xử như một tên khốn.
Bàn chân trần của Mộ Thiên Tầm dẫm lên thuỷ tinh đầy vết thương và chảy máu. Khi trợ lý hắn bất lực vì hắn không chịu để bác sĩ xử lý vết thương, cậu đành gọi cho Phùng Nghiêu, người duy nhất hiện tại có thể xử lý vấn đề này.
Nhưng Phùng Nghiêu hôm nay không tốt bụng đến thế. Em lặng lẽ từ chối, nói rằng bản thân rất bận. Đến cái lý do em đưa ra cũng sức sẹo nghe là biết nói dối. Nhưng em nào đâu quan tâm, em chỉ cần cớ để không phải đến bệnh viện và nhìn gương mặt hung thần ác sát của ai kia.
“Nhưng chân Mộ thiếu thật sự bị thương rất nặng mà thiếu gia không cho tôi băng bó.”
“Tôi cũng không phải bác sĩ, xin lỗi vì đã không giúp gì được.”
Nói xong câu đó, Phùng Nghiêu thẳng thừng cúp máy. Em xoa xoa bờ mi sưng húp sau khi khóc của mình, len lén tìm túi chườm nóng để không ai phát hiện ra rằng em đã khóc một đêm đến mắt sưng húp. Nếu bị cậu chủ bắt gặp, cho dù cậu chủ sẽ không trêu chọc em nhưng em cũng cảm thấy xấu hổ.
Phùng Nghiêu không phải lần đầu tiên khóc vì tình. Vì Mộ Thiên Tầm, nước mắt của em có thể cân đo đong đếm bằng lít. Em đôi khi thấy rất uổng phí khi cứ để bản thân mụ mị khóc nhiều như thế. Mộ Thiên Tầm đâu phải chưa từng thấy em khóc, mà hắn nào có quan tâm. Hắn ngỡ rằng em khóc lóc mè nheo đòi hỏi như mớ người tình bên giường của hắn, nào biết em rất ít khi khóc, nhưng mỗi lần khóc là một lần đau lòng đến tột độ.
Châu Bách Sơn ngồi trước bàn ăn, cố không nhìn qua đôi mắt sưng của Phùng Nghiêu. Cho dù em đã nỗ lực chườm nóng nhưng vì em khóc quá dữ nên nó không suy giảm bao nhiêu.
Phùng Nghiêu cố lờ đi ánh nhìn như có như không của cậu chủ. Em thầm nghĩ mình đã giấu kĩ rồi. Mà sắc mặt phờ phạt, đôi mắt sưng cùng với tròng mắt đầy tơ máu đã hoàn toàn tố cáo em, rằng em có một đêm mất ngủ.
Không phải chuyện hay ho gì để khoe khi mà bản thân mất ngủ vì trai không có lời biện hộ.
“Đêm qua trợ lý của Mộ Thiên Tầm có gọi cho cậu không?”
Hỏi vậy thôi chứ Châu Bách Sơn thừa biết câu trả lời.
“Có ạ.”
“Nghe nói hắn ta bị thương đấy?”
Châu Bách Sơn chắc chắn mười mươi Mộ Thiên Tầm đang chơi khổ nhục kế. Hắn muốn ép Phùng Nghiêu ra mặt. Cả Mộ Thiên Tầm và Phùng Nghiêu đều đang đặt cược.
Mộ Thiên Tầm đặt vào con tim của em rằng em sẽ lần nữa rung động và đau lòng, dù cho hắn đã dùng chiêu này hàng tá lần.
Phùng Nghiêu lại đặt cược vào sự cứng rắn và làm chủ tốt của mình lần này. Em biết thừa là khổ nhục kế và sẽ không như những lần trước, em sẽ không nhảy vào.
“Tôi cũng không phải là bác sĩ, tôi không giúp gì được rồi.”
Châu Bách Sơn nhìn Phùng Nghiêu như thể nhìn sinh vật lạ, sau đó y cười trừ.
“Lần này chắc chứ?!”
Câu hỏi mang tính đùa vui. Mối quan hệ red flag này Châu Bách Sơn không hiểu sau một đêm khóc sưng mắt Phùng Nghiêu đã suy nghĩ gì. Có vẻ như em đã sắp xếp lại nhiều lắm. Từ những điều nho nhỏ xung quanh mối tình của em và hắn, từ những điều cho đi nhận lại, từ những mảnh vỡ trong kí ức mà em không cách nào nhớ hết, hay cả những lần em uất ức kể lể mà Mộ Thiên Tầm không quan tâm.
Phùng Nghiêu chỉ cười nhẹ đáp lại, em không biết mắt em vương buồn.
Phùng Nghiêu suy nghĩ rất nhiều. Em nhận ra không phải Mộ Thiên Tầm thay đổi; mà em mới chính là người khác trước. Trước kia chỉ cần ở bên hắn em đã mãn nguyện lắm rồi, nhưng bây giờ khi thời gian dần trôi qua, em càng trở nên tham lam.
Tham lam một danh phận, một thứ tình cách không cách nào có được từ Mộ Thiên Tầm.
Mộ Thiên Tầm nói đúng, là em sai và sai ngay từ đầu, là em thay đổi.
Nên em chấp nhận dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.