Chương 17: Oán trách
Thi.xz
19/02/2024
“Hai người làm gì ở đây?”
Giọng nói trầm khàn của Châu Bách Sơn thật sự khiến Mộ Thiên Tầm cảm thấy chói tai. Hắn quay lại nhìn kẻ nhỏ hơn mình vài tuổi nhưng khí thế không hề thua kém. So với thằng anh của nó, Mộ Thiên Tầm ít ghét Châu Bách Sơn hơn. Tất nhiên cũng là phạm trù đỡ ghét hơn mà thôi. Mộ Thiên Tầm dù sao cũng có tiếng là ghét cả Châu gia.
“Tôi làm gì cũng không đến lượt Châu nhị thiếu gia đây quản đâu.”
“Đây là nhà tôi. Ít nhất cậu Mộ đây là khách thì cũng nên biết điều chứ?!”
Biết điều không có trong từ điển của Mộ Thiên Tầm. Trước nay hắn vẫn sống như thế, ung dung tự tại không quan tâm ánh mắt kẻ khác, ngang tàng hống hách không xem Châu gia ra gì. À… đối với hắn, cả thế giới đều nợ hắn. Hắn không có lỗi, cho nên hắn nào sợ ai.
“Ồ… anh cậu tôi còn không sợ, thì cậu là cái thá gì.”
Ngụ ý Châu Bách Sơn không thể sánh bằng Châu Bách Chi.
“Nhị thiếu gia, ngài ra đây lấy hoa hay sao ạ?”
Phùng Nghiêu vẫn còn nhớ thói quen của Châu Bách Sơn. Mỗi lần thấy chán, y sẽ ghé vườn hoa hái vài bông đem vào phòng làm mẫu vật vẽ vời. Lần này y nhìn mấy cành hoa heo trên tay Phùng Nghiêu, tỏ ra có chút hứng thú.
“Đưa ta mấy đoá hoa đó đi.”
Phùng Nghiêu có chút ngập ngừng. Em nhìn những cánh hoa tàn úa, không còn chút hấp dẫn nào. Em nhớ cậu Hai vẫn thích nhất là hoa tươi, đặc biệt là hoa mới sáng sớm còn đọng vài giọt sương.
“Hoa này héo hết rồi ạ. Để tôi hái hoa mới cho thiếu gia.”
“Không cần. Ta thấy hoa đó được rồi. Cậu đem qua đây.”
Mộ Thiên Tầm cảm thấy mức độ chán ghét của mình với Châu Bách Sơn hình như tăng lên thì phải. Hắn nhìn kẻ đang chống đối mình, rồi nhìn mấy đoá hoa héo. Có gì mà thú vị hấp dẫn. Chỉ là một cánh hoa tàn úa mà thôi. Tùy tiện tìm trong vườn cũng có thể có nhiều hoa tươi đẹp hơn nhiều. Hắn bắt đầu chê cười cái gu thẩm mỹ tồi tệ của cậu Hai Châu gia.
Nhưng Mộ Thiên Tầm càng chướng mắt hơn khi thấy Phùng Nghiêu đem hoa qua cho cậu chủ mình. Đến bây giờ, Mộ Thiên Tầm cũng nhận ra Phùng Nghiêu sẽ không bao giờ đặt mình lên trên Châu gia. Em sẽ luôn cúi đầu trước những kẻ cầm quyền của Châu gia, em vẫn luôn yên lặng và nghe lời họ. Em tôn thờ họ và dành cho họ sự trung thành tuyệt đối. Cảm giác ghen tức và khó chịu khiến Mộ Thiên Tầm không cách nào thở được.
Hắn muốn bản thân mình quan trọng nhất trong mắt em. Tốt nhất là nên được đặt nơi đầu tim của em. Hắn cảm thấy em rất giống mẹ mình. Có vẻ yêu hắn nhưng lại không hoàn toàn yêu hắn. Tất cả những gì em cho hắn đêu đặt dưới tâm tư của người khác, hắn không phải duy nhất, cũng không phải ưu tiên hàng đầu.
Điều này làm Mộ Thiên Tầm phát điên. Hắn ghen tị và bức bối. Hình ảnh Phùng Nghiêu và mẹ như thể chồng chéo lên nhau. Trong chốc lát, Mộ Thiên Tầm không rõ là mình nên hận nên ghét nên phát tiết hay chỉ nên đứng yên ở đây mà không làm gì.
Phùng Nghiêu nhìn người mình yêu, đáy mắt em u buồn không rõ. Nhìn hắn đang tự chìm đắm trong nỗi khổ đau của bản thân, em biết hắn lại bắt đầu oán trách.
Mộ Thiên Tầm chưa từng hiểu Phùng Nghiêu, hoặc là hắn cố tình không hiểu em. Hắn và em khác em và hai cậu chủ. Em dành sự tôn kính cho nhà họ Châu vì em là người hầu của họ, họ đối xử tốt với em, cho em cái ăn cái mặc. Xuất phát từ sự trung thành, em tôn kính bọn họ. Nhưng Mộ Thiên Tầm thì khác. Em yêu hắn mà không cần hắn phải yêu em. Tình yêu hèn mọn ấy khiến em bao lần không thể thở nổi. Trái tim em từng đập liên hồi vì hắn, từng nóng ran như lửa đốt, cũng từng lạnh lẽo như băng giá. Tất cả những cung bậc cảm xúc ấy đều là Mộ Thiên Tầm mang đến cho em.
Trong mắt em, hắn luôn là người yêu trọn vẹn. Chỉ là hắn nhất mực không hiểu mà thôi. Em cũng không biết sao. Em không thể khuyên nhủ, em từng hận không thể móc trái tim của mình ra cho hắn xem. Nhưng em biết có tận mắt nhìn thấy, Mộ Thiên Tầm cũng sẽ không tin. Hắn không tin vào em, càng không tin vào bản thân mình có gì khiến em yêu đến thế.
Phùng Nghiêu toan đi lướt qua Mộ Thiên Tầm, nhưng những đóa hoa trên tay em đã bị hắn giữ lại.
Tay Mộ Thiên Tầm bóp rất mạnh, cánh hoa héo úa lập tức rụng lả tả. Từng cành hoa cứ thế rơi xuống đất, thảm hại hơn là bị đôi giày da đắt tiền của Mộ Thiên Tầm không chút thương tiếc mà dẫm lên.
“Ngài… Mộ thiếu… ngài….”
Phùng Nghiêu không cách nào tưởng tượng về bộ dáng có chút điên cuông lúc này của Mộ Thiên Tầm. Hắn rít một hơi khói thuốc, vẫn tập trung dẫm nát đống hoa như thể đây là kẻ thù truyền kiếp của mình. Chính Mộ Thiên Tầm cũng không biết mình thật sự ghét những bông hoa này, hay là vì chúng sắp thuộc về Châu Bách Sơn nên hắn càng căm ghét.
“Mày đang làm cái gì thế hả?!”
Giống như anh trai, Châu Bách Sơn khi giận lên cũng bắt đầu không thèm để ý xưng hô. Trong giọng nói ngập tràn lửa giận như thể muốn nhai muốn nhai nuốt cả Mộ Thiên Tầm. Bước chân y sải nhanh, rất có tư thế cho vào gương mặt đẹp trai kia một đấm.
“Cậu chủ… người đừng…”
Nếu không phải Phùng Nghiêu đứng ra ngăn cản, ở vườn hoa xinh đẹp này e là đã đổ máu. Mộ Thiên Tầm mặt không đổi sắc khi nhìn thấy nắm đấm của tên kia cứ hướng về mình. Hắn cười cợt, vừa cười Châu Bách Sơn không đạt được mục đích, vừa cười bản thân mình chẳng thể buông bỏ.
Hắn có thể trách em sao khiến mình không cách nào dứt khỏi, nhưng hắn sẽ không nói r. Nhìn đôi tay em đang ôm chắc vòng eo của cậu chủ, Mộ Thiên Tầm lại thêm chướng mắt.
Cạch…..
Cả hai nhanh chóng rút súng ra. Họng súng đen ngòm chỉa vào nhau như cái cách mà họ vẫn lạnh lùng khiến nhau câm nín.
Phùng Nghiêu không hiểu. Tại sao chỉ vì một vào đóa hoa lại ra cớ sự này?!
Giọng nói trầm khàn của Châu Bách Sơn thật sự khiến Mộ Thiên Tầm cảm thấy chói tai. Hắn quay lại nhìn kẻ nhỏ hơn mình vài tuổi nhưng khí thế không hề thua kém. So với thằng anh của nó, Mộ Thiên Tầm ít ghét Châu Bách Sơn hơn. Tất nhiên cũng là phạm trù đỡ ghét hơn mà thôi. Mộ Thiên Tầm dù sao cũng có tiếng là ghét cả Châu gia.
“Tôi làm gì cũng không đến lượt Châu nhị thiếu gia đây quản đâu.”
“Đây là nhà tôi. Ít nhất cậu Mộ đây là khách thì cũng nên biết điều chứ?!”
Biết điều không có trong từ điển của Mộ Thiên Tầm. Trước nay hắn vẫn sống như thế, ung dung tự tại không quan tâm ánh mắt kẻ khác, ngang tàng hống hách không xem Châu gia ra gì. À… đối với hắn, cả thế giới đều nợ hắn. Hắn không có lỗi, cho nên hắn nào sợ ai.
“Ồ… anh cậu tôi còn không sợ, thì cậu là cái thá gì.”
Ngụ ý Châu Bách Sơn không thể sánh bằng Châu Bách Chi.
“Nhị thiếu gia, ngài ra đây lấy hoa hay sao ạ?”
Phùng Nghiêu vẫn còn nhớ thói quen của Châu Bách Sơn. Mỗi lần thấy chán, y sẽ ghé vườn hoa hái vài bông đem vào phòng làm mẫu vật vẽ vời. Lần này y nhìn mấy cành hoa heo trên tay Phùng Nghiêu, tỏ ra có chút hứng thú.
“Đưa ta mấy đoá hoa đó đi.”
Phùng Nghiêu có chút ngập ngừng. Em nhìn những cánh hoa tàn úa, không còn chút hấp dẫn nào. Em nhớ cậu Hai vẫn thích nhất là hoa tươi, đặc biệt là hoa mới sáng sớm còn đọng vài giọt sương.
“Hoa này héo hết rồi ạ. Để tôi hái hoa mới cho thiếu gia.”
“Không cần. Ta thấy hoa đó được rồi. Cậu đem qua đây.”
Mộ Thiên Tầm cảm thấy mức độ chán ghét của mình với Châu Bách Sơn hình như tăng lên thì phải. Hắn nhìn kẻ đang chống đối mình, rồi nhìn mấy đoá hoa héo. Có gì mà thú vị hấp dẫn. Chỉ là một cánh hoa tàn úa mà thôi. Tùy tiện tìm trong vườn cũng có thể có nhiều hoa tươi đẹp hơn nhiều. Hắn bắt đầu chê cười cái gu thẩm mỹ tồi tệ của cậu Hai Châu gia.
Nhưng Mộ Thiên Tầm càng chướng mắt hơn khi thấy Phùng Nghiêu đem hoa qua cho cậu chủ mình. Đến bây giờ, Mộ Thiên Tầm cũng nhận ra Phùng Nghiêu sẽ không bao giờ đặt mình lên trên Châu gia. Em sẽ luôn cúi đầu trước những kẻ cầm quyền của Châu gia, em vẫn luôn yên lặng và nghe lời họ. Em tôn thờ họ và dành cho họ sự trung thành tuyệt đối. Cảm giác ghen tức và khó chịu khiến Mộ Thiên Tầm không cách nào thở được.
Hắn muốn bản thân mình quan trọng nhất trong mắt em. Tốt nhất là nên được đặt nơi đầu tim của em. Hắn cảm thấy em rất giống mẹ mình. Có vẻ yêu hắn nhưng lại không hoàn toàn yêu hắn. Tất cả những gì em cho hắn đêu đặt dưới tâm tư của người khác, hắn không phải duy nhất, cũng không phải ưu tiên hàng đầu.
Điều này làm Mộ Thiên Tầm phát điên. Hắn ghen tị và bức bối. Hình ảnh Phùng Nghiêu và mẹ như thể chồng chéo lên nhau. Trong chốc lát, Mộ Thiên Tầm không rõ là mình nên hận nên ghét nên phát tiết hay chỉ nên đứng yên ở đây mà không làm gì.
Phùng Nghiêu nhìn người mình yêu, đáy mắt em u buồn không rõ. Nhìn hắn đang tự chìm đắm trong nỗi khổ đau của bản thân, em biết hắn lại bắt đầu oán trách.
Mộ Thiên Tầm chưa từng hiểu Phùng Nghiêu, hoặc là hắn cố tình không hiểu em. Hắn và em khác em và hai cậu chủ. Em dành sự tôn kính cho nhà họ Châu vì em là người hầu của họ, họ đối xử tốt với em, cho em cái ăn cái mặc. Xuất phát từ sự trung thành, em tôn kính bọn họ. Nhưng Mộ Thiên Tầm thì khác. Em yêu hắn mà không cần hắn phải yêu em. Tình yêu hèn mọn ấy khiến em bao lần không thể thở nổi. Trái tim em từng đập liên hồi vì hắn, từng nóng ran như lửa đốt, cũng từng lạnh lẽo như băng giá. Tất cả những cung bậc cảm xúc ấy đều là Mộ Thiên Tầm mang đến cho em.
Trong mắt em, hắn luôn là người yêu trọn vẹn. Chỉ là hắn nhất mực không hiểu mà thôi. Em cũng không biết sao. Em không thể khuyên nhủ, em từng hận không thể móc trái tim của mình ra cho hắn xem. Nhưng em biết có tận mắt nhìn thấy, Mộ Thiên Tầm cũng sẽ không tin. Hắn không tin vào em, càng không tin vào bản thân mình có gì khiến em yêu đến thế.
Phùng Nghiêu toan đi lướt qua Mộ Thiên Tầm, nhưng những đóa hoa trên tay em đã bị hắn giữ lại.
Tay Mộ Thiên Tầm bóp rất mạnh, cánh hoa héo úa lập tức rụng lả tả. Từng cành hoa cứ thế rơi xuống đất, thảm hại hơn là bị đôi giày da đắt tiền của Mộ Thiên Tầm không chút thương tiếc mà dẫm lên.
“Ngài… Mộ thiếu… ngài….”
Phùng Nghiêu không cách nào tưởng tượng về bộ dáng có chút điên cuông lúc này của Mộ Thiên Tầm. Hắn rít một hơi khói thuốc, vẫn tập trung dẫm nát đống hoa như thể đây là kẻ thù truyền kiếp của mình. Chính Mộ Thiên Tầm cũng không biết mình thật sự ghét những bông hoa này, hay là vì chúng sắp thuộc về Châu Bách Sơn nên hắn càng căm ghét.
“Mày đang làm cái gì thế hả?!”
Giống như anh trai, Châu Bách Sơn khi giận lên cũng bắt đầu không thèm để ý xưng hô. Trong giọng nói ngập tràn lửa giận như thể muốn nhai muốn nhai nuốt cả Mộ Thiên Tầm. Bước chân y sải nhanh, rất có tư thế cho vào gương mặt đẹp trai kia một đấm.
“Cậu chủ… người đừng…”
Nếu không phải Phùng Nghiêu đứng ra ngăn cản, ở vườn hoa xinh đẹp này e là đã đổ máu. Mộ Thiên Tầm mặt không đổi sắc khi nhìn thấy nắm đấm của tên kia cứ hướng về mình. Hắn cười cợt, vừa cười Châu Bách Sơn không đạt được mục đích, vừa cười bản thân mình chẳng thể buông bỏ.
Hắn có thể trách em sao khiến mình không cách nào dứt khỏi, nhưng hắn sẽ không nói r. Nhìn đôi tay em đang ôm chắc vòng eo của cậu chủ, Mộ Thiên Tầm lại thêm chướng mắt.
Cạch…..
Cả hai nhanh chóng rút súng ra. Họng súng đen ngòm chỉa vào nhau như cái cách mà họ vẫn lạnh lùng khiến nhau câm nín.
Phùng Nghiêu không hiểu. Tại sao chỉ vì một vào đóa hoa lại ra cớ sự này?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.