Chương 3
Rượu Thơm Như Cũ
08/05/2024
Hắn đã thất bại như mong đợi của ta.
Bây giờ hắn chỉ là người thường, cho dù có ý chí cũng không thể thoát khỏi ngòi bút của thần tiên.
Hai chân của hắn bị chặt đứt còn trước ngực bị đâm bởi một thanh kiếm dài.
Không biết là may hay rủi nhưng hắn không bị đâm trúng chỗ nguy hiểm.
Máu chảy đầm đìa dưới đất.
Ta biết hắn sẽ không c.h.ế.t ngay.
Hắn nhìn về phía ta, bây giờ hắn còn trông chật vật hơn so với lúc làm ăn mày.
“Không muốn…không muốn…”
Hắn lặp đi lặp lại câu này.
Âm thanh rất nhỏ, ta phải đến gần mới nghe thấy.
Hắn còn muốn báo thù? Bây giờ đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
So với lúc đầu thì lại càng không có khả năng hơn.
Ta biết rằng điều tiếp theo chào đón hắn là nhà tù và sự tra tấn.
Đây chính là sự trút giận của hoàng đế khi biết hắn dám chống lại mình.
Ta cho hắn mười năm vinh hoa phú quý, cho hắn hy vọng phục quốc, chờ đợi hắn là chạy trốn, nhục nhã, tâm phúc phản bội, thân thể không hoàn hảo, sự thất bại trong cam chịu và sự tra tấn thể xác không hồi kết.
Khi Tư mệnh viết về nỗi đau đều không có lối thoát, kết thúc của nỗi đau ấy chính là điều hắn đang tìm kiếm, đây chính là lịch kiếp.
Được rồi, ta thừa nhận mình là một vị thần mềm lòng.
Ta không đành lòng nhìn hắn rơi xuống vực sâu.
Hắn nên trở về Tiên giới đi, có lẽ Thiên đình cần một nhân tài cứng cỏi như vậy.
____________________
Ta đỡ hắn lên ngựa.
Ta thúc ngựa chạy trên chiến trường.
Không ai để ý đến con ngựa đang chạy ngược lại quân chủ lực và cõng trên lưng một người bị thương.
Chiến tranh kết thúc, hắn đã thất bại và quân đội của hắn bị giết.
Có lẽ quân lính của hắn nghĩ rằng tướng quân đã chết.
Trên chiến trường chỉ có quân địch lẻ tẻ đang thu dọn chiến trường.
Ta đã vi phạm luật trời và sử dụng thủ thuật che mắt.
Ngựa chạy rất nhanh, vì sợ hắn sẽ chết nên ta sử dụng tiên thuật bảo vệ tâm mạch của hắn.
Ta không thể sử dụng được nữa, nếu bị phát hiện, ta sẽ không có thời gian để thương hại người khác.
Cuộc sống sẽ cho ta bài học về việc lo chuyện của người khác.
________________________
Ta đưa hắn đến một ngôi đền đổ nát.
Ta sử dụng kỹ năng y học đáng thương của mình, ta đã tìm thấy một số loại thảo mộc trộn với tiên khí để giữ lại cái mạng của hắn.
Nhưng điều quan trọng nhất có lẽ bởi vì hắn là tiên nên mệnh đương nhiên sẽ lớn hơn người thường.
Phải nửa tháng sau hắn mới tỉnh lại, và điều đầu tiên hắn nói khi nhìn thấy ta là nơi này rất giống với lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.
Ta nghĩ có lẽ hắn bị mất trí rồi, ta không hiểu hắn nói gì.
___________________
Ta đã bí mật sử dụng thuật pháp để lấy chút đồ ăn thức uống nhưng không có cách nào có thể khôi phục lại chân của hắn.
Nguyên nhân quan trọng nhất là hắn là một tiên nhân bị trục xuất, đây là kiếp nạn của hắn, ta đã giúp hắn tránh khỏi tai họa lớn nhất còn những gì đã trở thành sự thật thì ta không thể thay đổi được.
Nếu ta là một đại thần tiên thì ta có thể chẳng phải kiêng nể ai cả nhưng ta chỉ là một Tư mệnh nhỏ còn phải dựa vào tay nghề ở Thiên đình mà kiếm cơm.
Hắn nhận ra ta chẳng phải người thường nhưng cũng chẳng hỏi nhiều.
Ta đoán hắn đã sớm nhận ra điều đó nên cũng chẳng che giấu nữa.
Hắn cũng chẳng đề cập đến lời hứa mà hắn từng bảo ta.
Dù Thiên đình có nói gì đi chăng nữa, nếu hắn yêu cầu ta phục hồi cái chân bị gãy của hắn thì ta cũng sẽ làm, cho dù việc đó có thể khiến ta bị giáng chức nhưng hắn chẳng yêu cầu điều gì.
Ta nghĩ có lẽ hắn đã quên
Bây giờ hắn chỉ là người thường, cho dù có ý chí cũng không thể thoát khỏi ngòi bút của thần tiên.
Hai chân của hắn bị chặt đứt còn trước ngực bị đâm bởi một thanh kiếm dài.
Không biết là may hay rủi nhưng hắn không bị đâm trúng chỗ nguy hiểm.
Máu chảy đầm đìa dưới đất.
Ta biết hắn sẽ không c.h.ế.t ngay.
Hắn nhìn về phía ta, bây giờ hắn còn trông chật vật hơn so với lúc làm ăn mày.
“Không muốn…không muốn…”
Hắn lặp đi lặp lại câu này.
Âm thanh rất nhỏ, ta phải đến gần mới nghe thấy.
Hắn còn muốn báo thù? Bây giờ đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
So với lúc đầu thì lại càng không có khả năng hơn.
Ta biết rằng điều tiếp theo chào đón hắn là nhà tù và sự tra tấn.
Đây chính là sự trút giận của hoàng đế khi biết hắn dám chống lại mình.
Ta cho hắn mười năm vinh hoa phú quý, cho hắn hy vọng phục quốc, chờ đợi hắn là chạy trốn, nhục nhã, tâm phúc phản bội, thân thể không hoàn hảo, sự thất bại trong cam chịu và sự tra tấn thể xác không hồi kết.
Khi Tư mệnh viết về nỗi đau đều không có lối thoát, kết thúc của nỗi đau ấy chính là điều hắn đang tìm kiếm, đây chính là lịch kiếp.
Được rồi, ta thừa nhận mình là một vị thần mềm lòng.
Ta không đành lòng nhìn hắn rơi xuống vực sâu.
Hắn nên trở về Tiên giới đi, có lẽ Thiên đình cần một nhân tài cứng cỏi như vậy.
____________________
Ta đỡ hắn lên ngựa.
Ta thúc ngựa chạy trên chiến trường.
Không ai để ý đến con ngựa đang chạy ngược lại quân chủ lực và cõng trên lưng một người bị thương.
Chiến tranh kết thúc, hắn đã thất bại và quân đội của hắn bị giết.
Có lẽ quân lính của hắn nghĩ rằng tướng quân đã chết.
Trên chiến trường chỉ có quân địch lẻ tẻ đang thu dọn chiến trường.
Ta đã vi phạm luật trời và sử dụng thủ thuật che mắt.
Ngựa chạy rất nhanh, vì sợ hắn sẽ chết nên ta sử dụng tiên thuật bảo vệ tâm mạch của hắn.
Ta không thể sử dụng được nữa, nếu bị phát hiện, ta sẽ không có thời gian để thương hại người khác.
Cuộc sống sẽ cho ta bài học về việc lo chuyện của người khác.
________________________
Ta đưa hắn đến một ngôi đền đổ nát.
Ta sử dụng kỹ năng y học đáng thương của mình, ta đã tìm thấy một số loại thảo mộc trộn với tiên khí để giữ lại cái mạng của hắn.
Nhưng điều quan trọng nhất có lẽ bởi vì hắn là tiên nên mệnh đương nhiên sẽ lớn hơn người thường.
Phải nửa tháng sau hắn mới tỉnh lại, và điều đầu tiên hắn nói khi nhìn thấy ta là nơi này rất giống với lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.
Ta nghĩ có lẽ hắn bị mất trí rồi, ta không hiểu hắn nói gì.
___________________
Ta đã bí mật sử dụng thuật pháp để lấy chút đồ ăn thức uống nhưng không có cách nào có thể khôi phục lại chân của hắn.
Nguyên nhân quan trọng nhất là hắn là một tiên nhân bị trục xuất, đây là kiếp nạn của hắn, ta đã giúp hắn tránh khỏi tai họa lớn nhất còn những gì đã trở thành sự thật thì ta không thể thay đổi được.
Nếu ta là một đại thần tiên thì ta có thể chẳng phải kiêng nể ai cả nhưng ta chỉ là một Tư mệnh nhỏ còn phải dựa vào tay nghề ở Thiên đình mà kiếm cơm.
Hắn nhận ra ta chẳng phải người thường nhưng cũng chẳng hỏi nhiều.
Ta đoán hắn đã sớm nhận ra điều đó nên cũng chẳng che giấu nữa.
Hắn cũng chẳng đề cập đến lời hứa mà hắn từng bảo ta.
Dù Thiên đình có nói gì đi chăng nữa, nếu hắn yêu cầu ta phục hồi cái chân bị gãy của hắn thì ta cũng sẽ làm, cho dù việc đó có thể khiến ta bị giáng chức nhưng hắn chẳng yêu cầu điều gì.
Ta nghĩ có lẽ hắn đã quên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.