Chương 272
Lý Hàng
27/04/2021
Chương 272
‘Vương Tiểu Thất thấy Dương Thiện Tề không nói gì, lấy †ay huých hắn ta một cái: “Tôi nói ông Dương này, ít nhiều gì ông cũng thả cái rắm chứ”
Dương Thiện Tê ngẫm nghĩ một lúc, hắn thật sự không nghĩ ra câu gì để nói.
Răm cũng không rặn ra được.
Lập tức dẫn người của mình xông thẳng lên!
“Giết!”
Lúc này, Dương Thiện Tề vẫn đang ngậm chặt miệng đột nhiên gầm lên một “GiếtI!”
Huyết khí ngập tràn, tiếng chém giết rung trời!
“Ha ha hat Chúng †ao còn chưa đến đó mà chúng mày đã tự mình dẫn xác đến nộp mạng! Anh em đâu, cầm vũ khí giết sạch chúng cho ta!”
Chiến!
Kích chiến!
Vừa mới tiếp xúc.
Đã phân cao thấp!
Người của Ngô gia chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng.
Toàn bộ trở thành rơm rạ!
Đổ rạp xuống từng lớp!
Cười, bọn chúng không còn cười được nữa.
Khóc, bọn chúng cũng không có thời gian mà nặn ra giọt nước mắt nào.
Kêu thétI Chỉ có tiếng gào khóc đau đớn không dứt!
Nhóm đội viên mà bọn Lý Nhị Ngưu mang đến đều là tỉnh anh trong tỉnh anh.
Bọn họ tác chiến ba người, hình thành từng hình tam giác, như một lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào kẻ địch!
Bọn họ đánh đâu thắng đó!
Bọn họ không sợ gì hết!
Thế nhưng, nhìn đàn em bên dưới từng người bị đánh gục, Ngô Hải lại rất ung dung nhàn nhã ngồi trên ghế.
Hắn vắt chân chữ ngũ, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
Lúc này, ánh mắt hắn chầm chậm hướng về một chiếc xe Mercedes ở không xa đó.
Trên xe bước xuống một người.
Lý Hàng!
Anh vừa xuất hiện, Ngô Hải lập tức nhảy lên.
“Hê hê, chính chủ cuối cùng cũng đến rồi!”
“Nếu mày đã sốt ruột muốn chết đến vậy, thì tao sẽ toại nguyện cho mày!”
Ngô Hải đột nhiên nhảy bật lên cao.
Cơ thể hẳn vượt qua đầu đám đông.
“Bịch!”
Hắn đáp mạnh xuống đất, mặt mang nụ cười lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo!
Hiện giờ, hắn chính là con hổ từ trong cũi bước ra!
Hắn muốn ăn thịt người!
Hắn nhếch mép nhe nanh lên với Lý Hàng!
Không cần nói quá nhiều.
Không cần màn dạo đầu phức tạp.
Ngô Hải hành động!
Hắn gầm lên như ác hổ, bước chân hắn đạp đến đâu, đất đá vỡ vụn nứt toác!
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Nám đấm của Ngô Hải không ngừng tung lên người Lý Hàng.
Hắn càng đánh càng hưng phấn, càng đánh càng điên cưồng.
“Ha ha ha ha, sảng khoái, quá sảng khoái!”
“Không ngờ Ninh Châu nhỏ bé vậy mà lại có một cao thủ như mày”
“Có điều, hôm nay mày cũng chỉ có thể đến đây là hết.”
Trong lúc nói, hai tay Ngô Hải đột nhiên cuộn thành tầng Tầng sóng khí!
Cùng với tiếng thét, hai tay hắn đột ngột tấn công lên trán Lý Hàng!
Khí thế hắn hung mãnh!
Chiêu này chắc chắn lấy mạng Lý Hàng!
‘Vương Tiểu Thất thấy Dương Thiện Tề không nói gì, lấy †ay huých hắn ta một cái: “Tôi nói ông Dương này, ít nhiều gì ông cũng thả cái rắm chứ”
Dương Thiện Tê ngẫm nghĩ một lúc, hắn thật sự không nghĩ ra câu gì để nói.
Răm cũng không rặn ra được.
Lập tức dẫn người của mình xông thẳng lên!
“Giết!”
Lúc này, Dương Thiện Tề vẫn đang ngậm chặt miệng đột nhiên gầm lên một “GiếtI!”
Huyết khí ngập tràn, tiếng chém giết rung trời!
“Ha ha hat Chúng †ao còn chưa đến đó mà chúng mày đã tự mình dẫn xác đến nộp mạng! Anh em đâu, cầm vũ khí giết sạch chúng cho ta!”
Chiến!
Kích chiến!
Vừa mới tiếp xúc.
Đã phân cao thấp!
Người của Ngô gia chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng.
Toàn bộ trở thành rơm rạ!
Đổ rạp xuống từng lớp!
Cười, bọn chúng không còn cười được nữa.
Khóc, bọn chúng cũng không có thời gian mà nặn ra giọt nước mắt nào.
Kêu thétI Chỉ có tiếng gào khóc đau đớn không dứt!
Nhóm đội viên mà bọn Lý Nhị Ngưu mang đến đều là tỉnh anh trong tỉnh anh.
Bọn họ tác chiến ba người, hình thành từng hình tam giác, như một lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào kẻ địch!
Bọn họ đánh đâu thắng đó!
Bọn họ không sợ gì hết!
Thế nhưng, nhìn đàn em bên dưới từng người bị đánh gục, Ngô Hải lại rất ung dung nhàn nhã ngồi trên ghế.
Hắn vắt chân chữ ngũ, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
Lúc này, ánh mắt hắn chầm chậm hướng về một chiếc xe Mercedes ở không xa đó.
Trên xe bước xuống một người.
Lý Hàng!
Anh vừa xuất hiện, Ngô Hải lập tức nhảy lên.
“Hê hê, chính chủ cuối cùng cũng đến rồi!”
“Nếu mày đã sốt ruột muốn chết đến vậy, thì tao sẽ toại nguyện cho mày!”
Ngô Hải đột nhiên nhảy bật lên cao.
Cơ thể hẳn vượt qua đầu đám đông.
“Bịch!”
Hắn đáp mạnh xuống đất, mặt mang nụ cười lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo!
Hiện giờ, hắn chính là con hổ từ trong cũi bước ra!
Hắn muốn ăn thịt người!
Hắn nhếch mép nhe nanh lên với Lý Hàng!
Không cần nói quá nhiều.
Không cần màn dạo đầu phức tạp.
Ngô Hải hành động!
Hắn gầm lên như ác hổ, bước chân hắn đạp đến đâu, đất đá vỡ vụn nứt toác!
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Nám đấm của Ngô Hải không ngừng tung lên người Lý Hàng.
Hắn càng đánh càng hưng phấn, càng đánh càng điên cưồng.
“Ha ha ha ha, sảng khoái, quá sảng khoái!”
“Không ngờ Ninh Châu nhỏ bé vậy mà lại có một cao thủ như mày”
“Có điều, hôm nay mày cũng chỉ có thể đến đây là hết.”
Trong lúc nói, hai tay Ngô Hải đột nhiên cuộn thành tầng Tầng sóng khí!
Cùng với tiếng thét, hai tay hắn đột ngột tấn công lên trán Lý Hàng!
Khí thế hắn hung mãnh!
Chiêu này chắc chắn lấy mạng Lý Hàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.