Chương 36
Lý Hàng
27/04/2021
Chương 36 VI đó là em
Sau khi ông ta nhận được điện thoại của kế toán trưởng tập đoàn Thái An gọi đến, cuối cùng đập mạnh điện thoại xuống đất!
“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!”
“Hứa Hiếu Dương, lại là mày tên đê tiện phá hoại!”
Thôi Thiên Tứ lần đầu tiên thấy Thôi Hải Phong mất kiểm soát như vậy.
“Ba, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Cứ tiếp tục thế này thì tập đoàn chúng ta sẽ tiêu mất.”
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Hoàng Lạp Mai nằm nghỉ ngơi trên giường đột nhiên mở mắt raI Thôi Thiên Tứ đi ra mở cửa, bên ngoài là một ông lão nhìn có vẻ hiền từ.
Ông lão mặc quần áo bệnh nhân, nằm ở phòng bệnh bên cánh, thỉnh thoảng cũng đi qua đi lại thăm nhau.
Ông mang một ít đồ để trên đầu giường cho Hoàng Lạp Mai.
“Tiểu Mai à, mấy thứ này đều là của con gái tôi mang từ tỉnh về”
“Một mình tôi ăn không hết, nếu bà không chê thì tôi để đây cho bà nhé”
Hoàng Lạp Mai cười đối phó với ông lão vài tiếng.
Đợi ông lão đi rồi, nụ cười trên mặt Hoàng Lạp Mai lập tức biến mất!
“Bà nội, ông già lúc nấy là ai vậy?”
“Hừ! Một ông già nghèo rớt theo đuổi nội lúc còn trẻ ấy mà” Hoàng Lạp Mai cười lạnh lùng.
Thôi Hải Phong cau mày nói.
“Sao con thấy ông ta nhìn quen vậy nhỉ.”
“Có phải hôm sinh nhật mẹ ông ta cũng có đến?”
“Ừ” Hoàng Lạp Mai gật đầu. Lão già này mấy năm nay cứ đi theo mẹ, đeo bám không dứt.”
“Ông ta nhập viện là vì muốn cố tình tiếp cận mẹ”
Trong mắt Hoàng Lạp Mai không có một chút tình ý nào.
Nếu có cũng chỉ là sự ghê tởm sâu sắ!
c Hoàng Lạp Mai quay đầu nói với Thôi Hải Phong: “Lúc nãy con nói tập đoàn chúng ta sắp xong rồi?”
Thôi Hải Phong nuốt nước bọt, trước mặt mẹ mình, ông †a vẫn là một đứa trẻ.
“Đồ phế vật vô dụng!”
Hoàng Lạp Mai hừ lạnh một tiếng, rồi ngoắc tay ra hiệu cho Thôi Hải Phong.
Thôi Hải Phong lập tức ghé sát đầu lại.
“Lão già lúc nãy có một đứa con gái ở tỉnh thành, con nghe thấy chưa?”
Thôi Hải Phong gật đầu.
“Con biết con gái ông ta là ai không?”
Thôi Hải Phong lắc đầu.
“Lão già này họ Lôi, con gái ông ta tên là Lôi Phi Phil”
Thôi Hải Phong kinh ngạc nổi da gà!
Lôi Phi Phi.
Đó là “Đại tỷ” nổi tiếng ở tỉnh thành đó!
Cô ta cũng là nhân vật số một ở tỉnh thành!
Đột nhiên cha con Thôi Hải Phong cảm nhận được khí lạnh phát ra từ trên người bà già.
“Nửa tiếng nữa ông già này sẽ truyền đạm rồi ngủ trưa.”
“Con bơm cái này vào trong nước thuốc của ông ta”
Vừa nói Hoàng Lạp Mai vừa lấy từ trong túi áo ra một bình thủy tinh nhỏ.
Và dòng chữ tiếng Anh trên bình thủy tỉnh chỉ rõ, đây là một chai “Hormone tuyến thượng thận”!
“Mẹ, đây là…’ “Bà nội, nếu bơm thứ này vào thì ông già kia chắc sẽ không tỉnh dậy nổi mất”
Hoàng Lạp Mai cười lạnh.
Nhìn con trai và cháu nội của mình: “Ta tặng hai con một câu mà ông nội lúc còn trẻ thường nói, người làm đại sự phải không từ thủ đoạn!”
Hơn nửa tiếng sau, phòng bệnh bên cạnh, nữ y tá gấp gáp la lên.
“Bệnh nhân phòng VỊP số ba xuất hiệ ngừng đập, mau cấp cứu!”
tình trạng tim “Cạch!”
Lý Hàng mở hộp socola, lấy ra một viên bỏ vào miệng.
Ngọt lịm.
Anh vừa thưởng thức sự mịn màng của socola vừa rảo bước đến trước cửa văn phòng của Hứa Mộc Tình.
Lý Hàng đưa tay lên gõ cửa.
“Mời vào.”
Cửa mở ra, Hứa Mộc Tình đang cúi đầu chăm chú làm việc.
“Sắp năm giờ rồi sao em vẫn chưa tan làm? Người em mệt thì anh không quản nổi. Nhưng nếu tim em mệt, anh là bác sĩ không thể ngồi nhìn không quản được.”
Sau khi ông ta nhận được điện thoại của kế toán trưởng tập đoàn Thái An gọi đến, cuối cùng đập mạnh điện thoại xuống đất!
“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!”
“Hứa Hiếu Dương, lại là mày tên đê tiện phá hoại!”
Thôi Thiên Tứ lần đầu tiên thấy Thôi Hải Phong mất kiểm soát như vậy.
“Ba, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Cứ tiếp tục thế này thì tập đoàn chúng ta sẽ tiêu mất.”
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Hoàng Lạp Mai nằm nghỉ ngơi trên giường đột nhiên mở mắt raI Thôi Thiên Tứ đi ra mở cửa, bên ngoài là một ông lão nhìn có vẻ hiền từ.
Ông lão mặc quần áo bệnh nhân, nằm ở phòng bệnh bên cánh, thỉnh thoảng cũng đi qua đi lại thăm nhau.
Ông mang một ít đồ để trên đầu giường cho Hoàng Lạp Mai.
“Tiểu Mai à, mấy thứ này đều là của con gái tôi mang từ tỉnh về”
“Một mình tôi ăn không hết, nếu bà không chê thì tôi để đây cho bà nhé”
Hoàng Lạp Mai cười đối phó với ông lão vài tiếng.
Đợi ông lão đi rồi, nụ cười trên mặt Hoàng Lạp Mai lập tức biến mất!
“Bà nội, ông già lúc nấy là ai vậy?”
“Hừ! Một ông già nghèo rớt theo đuổi nội lúc còn trẻ ấy mà” Hoàng Lạp Mai cười lạnh lùng.
Thôi Hải Phong cau mày nói.
“Sao con thấy ông ta nhìn quen vậy nhỉ.”
“Có phải hôm sinh nhật mẹ ông ta cũng có đến?”
“Ừ” Hoàng Lạp Mai gật đầu. Lão già này mấy năm nay cứ đi theo mẹ, đeo bám không dứt.”
“Ông ta nhập viện là vì muốn cố tình tiếp cận mẹ”
Trong mắt Hoàng Lạp Mai không có một chút tình ý nào.
Nếu có cũng chỉ là sự ghê tởm sâu sắ!
c Hoàng Lạp Mai quay đầu nói với Thôi Hải Phong: “Lúc nãy con nói tập đoàn chúng ta sắp xong rồi?”
Thôi Hải Phong nuốt nước bọt, trước mặt mẹ mình, ông †a vẫn là một đứa trẻ.
“Đồ phế vật vô dụng!”
Hoàng Lạp Mai hừ lạnh một tiếng, rồi ngoắc tay ra hiệu cho Thôi Hải Phong.
Thôi Hải Phong lập tức ghé sát đầu lại.
“Lão già lúc nãy có một đứa con gái ở tỉnh thành, con nghe thấy chưa?”
Thôi Hải Phong gật đầu.
“Con biết con gái ông ta là ai không?”
Thôi Hải Phong lắc đầu.
“Lão già này họ Lôi, con gái ông ta tên là Lôi Phi Phil”
Thôi Hải Phong kinh ngạc nổi da gà!
Lôi Phi Phi.
Đó là “Đại tỷ” nổi tiếng ở tỉnh thành đó!
Cô ta cũng là nhân vật số một ở tỉnh thành!
Đột nhiên cha con Thôi Hải Phong cảm nhận được khí lạnh phát ra từ trên người bà già.
“Nửa tiếng nữa ông già này sẽ truyền đạm rồi ngủ trưa.”
“Con bơm cái này vào trong nước thuốc của ông ta”
Vừa nói Hoàng Lạp Mai vừa lấy từ trong túi áo ra một bình thủy tinh nhỏ.
Và dòng chữ tiếng Anh trên bình thủy tỉnh chỉ rõ, đây là một chai “Hormone tuyến thượng thận”!
“Mẹ, đây là…’ “Bà nội, nếu bơm thứ này vào thì ông già kia chắc sẽ không tỉnh dậy nổi mất”
Hoàng Lạp Mai cười lạnh.
Nhìn con trai và cháu nội của mình: “Ta tặng hai con một câu mà ông nội lúc còn trẻ thường nói, người làm đại sự phải không từ thủ đoạn!”
Hơn nửa tiếng sau, phòng bệnh bên cạnh, nữ y tá gấp gáp la lên.
“Bệnh nhân phòng VỊP số ba xuất hiệ ngừng đập, mau cấp cứu!”
tình trạng tim “Cạch!”
Lý Hàng mở hộp socola, lấy ra một viên bỏ vào miệng.
Ngọt lịm.
Anh vừa thưởng thức sự mịn màng của socola vừa rảo bước đến trước cửa văn phòng của Hứa Mộc Tình.
Lý Hàng đưa tay lên gõ cửa.
“Mời vào.”
Cửa mở ra, Hứa Mộc Tình đang cúi đầu chăm chú làm việc.
“Sắp năm giờ rồi sao em vẫn chưa tan làm? Người em mệt thì anh không quản nổi. Nhưng nếu tim em mệt, anh là bác sĩ không thể ngồi nhìn không quản được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.