Chương 490
Lý Hàng
23/05/2021
Lý Tấn cười nói: “Sau này nó bị một ông già bí ẩn đem đi, khi trở về đã là hơn mười năm sau.”
“Bác, những gì bác nói cháu đều biết, nhưng tại sao bác lại ngăn cản cháu gặp anh ấy? Mười mấy năm nay cháu đã luôn đi Tìm anh ấy”
Đôi môi ửng hồng của Vũ Khuynh Mặc lộ ra một niềm khao khát sâu sắc và một tình yêu không bao giờ nguôi ngoai.
“Tâm tư của cháu, bác đều hiểu.”
“Nhưng bây giờ cháu hấp tấp đi qua đó thì cháu nghĩ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?”
‘Vũ Khuynh Mặc sửng sốt.
Cô không nghĩ quá nhiều.
Trong đầu cô chỉ có hình ảnh mình và Lý Hàng tái hợp.
Còn về Hứa Mộc Tình.
Nếu cô ta dám cản trở thì giết luôn!
Trong mắt Vũ Khuynh Mặc, Lý Tấn nhìn thấy một tỉa sát ý.
Lục An Lam trầm mặc ngồi trên sô pha.
Bà hơi chật vật nắm lấy bàn tay mảnh mai và dịu dàng của Vũ Khuynh Mặc.
Giọng bà nhẹ nhàng như làn gió ấm buổi chiều.
Du dàng.
Ấm áp.
“Tiểu Mặc, Hàng là con của bác, bác hiểu nó?
“Mặc dù nó có thực lực rất mạnh, nhưng trái tim thì mềm yếu”
“Đặc biệt là đối với những người thân thiết”
“Những người này chính là điểm yếu của nó, tốt nhất là đừng bao giờ đụng vào!”
Sau một lúc im lặng, Vũ Khuynh Mặc khẽ gật đầu: “Cháu hiểu rồi”
“Cảm ơn bác, trước tiên cháu sẽ liên lạc với Hứa Mộc Tình để xem cô ấy là người như: thế nào”
“Cháu sẽ không thua cô ta đâu”
Nói xong, Vũ Khuynh Mặc chào hai vợ chồng Lý Tấn rồi rời đi trong cơn gió lạnh.
Ngay khi Vũ Khuynh Mặc rời đi, Lục An Lam liền nói nhỏ: “Chúng ta cũng đi thôi, tới Ninh Châu”
Lý Tấn gật đầu.
Hai người đều biết ngày mai Lý Hàng nhất định sẽ quay về Ninh Châu.
Bởi vì ngày mai là ngày giỗ của Lục An Lam Thi thể của Chu Mỹ Trân được phát hiện vào trưa ngày hôm sau.
Mặc dù Chu Mỹ Trân đã bảy mươi tuổi, những năm qua đã kết hôn với mấy chục người, quan hệ với vô số người đàn ông Nhưng bà không có con cái.
Người hầu run rẩy gọi điện cho trưởng tộc nhà họ Chu – Chu Minh Thiệu.
Lúc này, Phương Đông Trân Châu Cảng ở phía nam.
“Cái gì!?”
Vừa nhận được tin tức, tiếng hét của Chu Minh Thiệu liền vang vọng khắp tòa biệt thự trên núi!
Chu Mỹ Trân là em ruột của Chu Minh Thiệu.
Hai người cùng nhau lên lớn.
Chu Mỹ Trân trở nên nổi loạn, thậm chí biến thái như vậy.
Chủ yếu là do Chu Minh Thiệu chiều chuộng.
Mẹ họ mất sớm, cha ra ngoài làm ăn.
Chu Minh Thiệu là anh trai nên đối xử với em gái Chu Mỹ Trân tốt nhất có thể.
Bà ấy muốn cái gì ông đều đáp ứng, từ trước đến nay chưa từng hạn chế sự tự do của bà.
Đối với Chu Minh Thiệu, Chu Mỹ Trân vừa là em gái vừa là con gái!
Tin tức về cái chết của Chu Mỹ Trân lập tức làm Chu Minh Thiệu kích động.
Sự phẫn nộ!
Sự tức giận vô biên lan tràn khắp biệt thự trên núi!
“Điều tra! Lập tức đi điều tra cho ta! Rốt cuộc là ai đã giết em gái ta!”
“Ta muốn thiêu hẳn thành tro, muốn hắn và cả gia tộc của hắn phải hối hận khi đến thế giới này!”
Đột nhiên, một nửa số cao thủ của gia tộc họ Chu được phái đi!
Họ giống như những con ong bắp cày giết người không màng mạng sống tràn về phía Thượng Hải!!
Mà Lý Hàng và Hứa Mộc Tình lúc này đã trở về Ninh Châu Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Lý Hàng.
Nhưng Lý Hàng không nói cho Hứa Mộc.
Tình biết.
Anh một mình lái xe rời trung tâm thành phố Đi đến một ngôi chùa trên núi để thờ cúng.
Đây là một ngôi chùa rất bình thường.
Không có điện thờ ngọc xanh tráng lệ.
Không có tượng Phật vàng toàn thân phát sáng.
Trong chánh điện của chùa chỉ là có duy nhất một bức tượng Phật bằng đất sét.
Có một ông lão mặc áo choàng trắng của nhà sư.
Ông nhắm nghiền đôi mắt cầm con cá gỗ gõ nhè nhẹ.
“Cốc, cốc, cốc…”
“Bác, những gì bác nói cháu đều biết, nhưng tại sao bác lại ngăn cản cháu gặp anh ấy? Mười mấy năm nay cháu đã luôn đi Tìm anh ấy”
Đôi môi ửng hồng của Vũ Khuynh Mặc lộ ra một niềm khao khát sâu sắc và một tình yêu không bao giờ nguôi ngoai.
“Tâm tư của cháu, bác đều hiểu.”
“Nhưng bây giờ cháu hấp tấp đi qua đó thì cháu nghĩ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?”
‘Vũ Khuynh Mặc sửng sốt.
Cô không nghĩ quá nhiều.
Trong đầu cô chỉ có hình ảnh mình và Lý Hàng tái hợp.
Còn về Hứa Mộc Tình.
Nếu cô ta dám cản trở thì giết luôn!
Trong mắt Vũ Khuynh Mặc, Lý Tấn nhìn thấy một tỉa sát ý.
Lục An Lam trầm mặc ngồi trên sô pha.
Bà hơi chật vật nắm lấy bàn tay mảnh mai và dịu dàng của Vũ Khuynh Mặc.
Giọng bà nhẹ nhàng như làn gió ấm buổi chiều.
Du dàng.
Ấm áp.
“Tiểu Mặc, Hàng là con của bác, bác hiểu nó?
“Mặc dù nó có thực lực rất mạnh, nhưng trái tim thì mềm yếu”
“Đặc biệt là đối với những người thân thiết”
“Những người này chính là điểm yếu của nó, tốt nhất là đừng bao giờ đụng vào!”
Sau một lúc im lặng, Vũ Khuynh Mặc khẽ gật đầu: “Cháu hiểu rồi”
“Cảm ơn bác, trước tiên cháu sẽ liên lạc với Hứa Mộc Tình để xem cô ấy là người như: thế nào”
“Cháu sẽ không thua cô ta đâu”
Nói xong, Vũ Khuynh Mặc chào hai vợ chồng Lý Tấn rồi rời đi trong cơn gió lạnh.
Ngay khi Vũ Khuynh Mặc rời đi, Lục An Lam liền nói nhỏ: “Chúng ta cũng đi thôi, tới Ninh Châu”
Lý Tấn gật đầu.
Hai người đều biết ngày mai Lý Hàng nhất định sẽ quay về Ninh Châu.
Bởi vì ngày mai là ngày giỗ của Lục An Lam Thi thể của Chu Mỹ Trân được phát hiện vào trưa ngày hôm sau.
Mặc dù Chu Mỹ Trân đã bảy mươi tuổi, những năm qua đã kết hôn với mấy chục người, quan hệ với vô số người đàn ông Nhưng bà không có con cái.
Người hầu run rẩy gọi điện cho trưởng tộc nhà họ Chu – Chu Minh Thiệu.
Lúc này, Phương Đông Trân Châu Cảng ở phía nam.
“Cái gì!?”
Vừa nhận được tin tức, tiếng hét của Chu Minh Thiệu liền vang vọng khắp tòa biệt thự trên núi!
Chu Mỹ Trân là em ruột của Chu Minh Thiệu.
Hai người cùng nhau lên lớn.
Chu Mỹ Trân trở nên nổi loạn, thậm chí biến thái như vậy.
Chủ yếu là do Chu Minh Thiệu chiều chuộng.
Mẹ họ mất sớm, cha ra ngoài làm ăn.
Chu Minh Thiệu là anh trai nên đối xử với em gái Chu Mỹ Trân tốt nhất có thể.
Bà ấy muốn cái gì ông đều đáp ứng, từ trước đến nay chưa từng hạn chế sự tự do của bà.
Đối với Chu Minh Thiệu, Chu Mỹ Trân vừa là em gái vừa là con gái!
Tin tức về cái chết của Chu Mỹ Trân lập tức làm Chu Minh Thiệu kích động.
Sự phẫn nộ!
Sự tức giận vô biên lan tràn khắp biệt thự trên núi!
“Điều tra! Lập tức đi điều tra cho ta! Rốt cuộc là ai đã giết em gái ta!”
“Ta muốn thiêu hẳn thành tro, muốn hắn và cả gia tộc của hắn phải hối hận khi đến thế giới này!”
Đột nhiên, một nửa số cao thủ của gia tộc họ Chu được phái đi!
Họ giống như những con ong bắp cày giết người không màng mạng sống tràn về phía Thượng Hải!!
Mà Lý Hàng và Hứa Mộc Tình lúc này đã trở về Ninh Châu Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Lý Hàng.
Nhưng Lý Hàng không nói cho Hứa Mộc.
Tình biết.
Anh một mình lái xe rời trung tâm thành phố Đi đến một ngôi chùa trên núi để thờ cúng.
Đây là một ngôi chùa rất bình thường.
Không có điện thờ ngọc xanh tráng lệ.
Không có tượng Phật vàng toàn thân phát sáng.
Trong chánh điện của chùa chỉ là có duy nhất một bức tượng Phật bằng đất sét.
Có một ông lão mặc áo choàng trắng của nhà sư.
Ông nhắm nghiền đôi mắt cầm con cá gỗ gõ nhè nhẹ.
“Cốc, cốc, cốc…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.