Chương 325: Bế Quan Cùng Chửi Bới
Phong Thất Nguyệt
16/06/2021
Sở Hưu dương danh trên giang hồ, thân là thuộc hạ của hắn, bọn Đỗ Quảng Trọng cũng thấy vinh hạnh lây.
Hơn nữa thời gian vừa rồi bọn họ cũng vô cùng thoải mái, trên đất Quan Tây không ai dám chọc tới, thân phận địa vị đều vượt xa những bộ đầu giang hồ của châu phủ khác.
“Thời gian vừa qua Vệ gia cùng Trương gia có hành động gì không?” Sở Hưu hỏi.
Đỗ Quảng Trọng lắc đầu nói: “Trước đó đại nhân ngài có đại thế, Vệ gia cùng Trương gia đã chịu thiệt một lần, sao còn dám khiêu chiến với đại nhân?
Cho nên thời gian vừa qua Vệ gia và Trương gia đều cực kỳ yên tĩnh, không chọc tới chúng ta. Giờ đại nhân ngài trở về, chắc bọn chúng càng không dám.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy thì tốt, thật ra Vệ gia cùng Trương gia không thành tài vì bọn họ chỉ là thế lực võ lâm trên đất Quan Trung, còn Quan Trung lại thuộc về Quan Trung Hình Đường, bọn họ có nhảy nhót thế nào cũng vô dụng.
Kẻ thật sự phải cẩn thận là lão già Ngụy Cửu Đoan kia. Giờ hắn đã sắp về hưu, thậm chí không buồn để ý tới ấn tượng trong lòng Quan đường chủ, loại người này không những không đem lại lợi ích gì cho ta, ngược lại còn có thể gây ra phiền toái.”
Sở Hưu gọi thẳng Ngụy Cửu Đoan là ‘lão già’ trước mặt mọi người, nhưng những người xung quanh không ai lấy làm lạ.
Bọn họ đều là tâm phúc của Sở Hưu, còn Ngụy Cửu Đoan chỉ là một lão già sắp về hưu, cho dù Sở Hưu bảo bọn họ mắng Ngụy Cửu Đoan theo, bọn họ cũng dám làm.
Phân phó mọi người xung quanh vài câu, đêm lại tổ chức một buổi tiệc, sau đó Sở Hưu trực tiếp tiến vào trạng thái bế quan.
Trước mắt Sở Hưu trải qua vài trận ác chiến, tuy bản thân có tích lũy nhưng nguyên khí cũng đại thương, quả thật nên bế quan chỉnh đốn.
Huống hồ giờ Sở Hưu đang cảm thấy mình tích lũy cũng khá đầy đủ, lại thêm bên Đông Tề trao thưởng một viên Ngũ Hành Sinh Hóa Đan, có thể thử xung kích cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên. Không nói chắc chắn mười thành đột phá được nhưng chí ít Sở Hưu cũng nắm chắc tới chín thành.
Sau đó Sở Hưu còn muốn thử lĩnh ngộ thêm Thiên Tử Vọng Khí Thuật, chuyện này cũng cần có thời gian nhất định.
Nói thật ra Sở Hưu cũng không thích loại bế quan khổ tu này, y càng ưa thích chiến đấu lĩnh ngộ đột phá, như vậy tuy nguy hiểm nhưng tốc độ lại nhanh hơn nhiều.
Chỉ có điều con đường võ đạo phải trả giá rất nhiều, nghị lực cũng là một trong số đó.
Trên giang hồ một số võ giả vì cầu đột phá bình cảnh thậm chí chọn bế sinh tử huyền quan, đóng cửa lại là mấy năm thậm chí mấy chục năm cũng có.
Sau khi xuất quan công thành thực lực tăng cường, ngược lại, vậy chỉ có thể thành xương khô trong mộ.
Trong lúc bế quan, Sở Hưu hồi phục nguyên khí đã mất một tháng. Sau khi nguyên khí khôi phục Sở Hưu mới ăn Ngũ Hành Sinh Hóa Đan bắt đầu luyện hóa.
Lực lượng ngũ hành trong Ngũ Hành Sinh Hóa Đan truyền vào ngũ tạng của Sở Hưu, khiến lực lượng ngũ hành trong cơ thể Sở Hưu đại thịnh, không ngừng mài giũa lực lượng ngũ tạng của y, khiến ngũ hành hợp nhất.
Đây cũng là quá trình cần có thời gian mới có thể luyện hóa dược lực, đẩy thành quả trở nên hoàn mỹ, đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên.
Trong thời gian Sở Hưu bế quan, bên ngoài ngược lại sóng êm gió lặng.
Đặc biệt là tại Quan Tây, Sở Hưu vừa về còn mang theo uy thế chấn nhiếp, cho dù một số kẻ dự tính gây chuyện nhưng sau khi Sở Hưu trở về cũng phải thu hồi những suy nghĩ trước đó.
Lúc này trong một quán rượu tại Thần Châu Phủ của Quan Tây, Hỏa Nô ngồi trong góc vắng, chọn vài món thức ăn, chậm rãi uống rượu, có vẻ rất thích ý.
Sở Hưu đã hoàn toàn nắm giữ mọi con đường buôn bán thương mại trên đất Quan Tây, còn người khống chế Thần Châu Phủ chính là Hỏa Nô.
Hỏa Nô cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, quả thật nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Thật ra Hỏa Nô là người rất biết thỏa mãn, có cực khổ hắn cũng chịu, chỉ cần cuộc sống hiện tại tốt hơn lúc trước một chút thôi hắn cũng sẽ thỏa mãn, mà một người thỏa mãn sẽ rất vui vẻ. Hiện tại Hỏa Nô đang rất vui vẻ.
Hỏa Nô là nô lệ dị tộc, từ một kẻ nô lệ bị tùy ý sai khiến trở thành sát thủ Thanh Long Hội khống chế tính mệnh kẻ khác, điểm này Hỏa Nô đã rất thỏa mãn.
Sau đó lại từ sát thủ Thanh Long Hội cả ngày chém chém hắn hắn trở thành bộ đầu giang hồ của Quan Trung Hình Đường, đi theo Sở Hưu. Mặc dù là bộ đầu giang hồ nhưng những tuần sát sứ châu phủ khác đều phải đối xử khách khí với hắn, mỗi tháng còn nhận không ít bổng lộc, lại không phải ra tay vài lần, có rất nhiều thời gian tu luyện, còn cả thời gian nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống như hiện tại. So với lúc trước, Hỏa Nô cảm giác giờ đang sống như thần tiên.
Bất quá, mặc dù hiện tại Hỏa Nô đang sống như thần tiên không có nghĩa là ý chí của hắn trở nên lười biếng, ngược lại hắn càng hưởng thụ loại sinh hoạt này, hắn cũng càng tu luyện khắc khổ, để giữ gìn cuộc sống như hiện tại.
Bởi hắn biết, tất cả đều là thực lực mang cho hắn, không có thực lực, hắn cũng chẳng thể thoát khỏi Tây Vực, không gia nhập được Thanh Long Hội, càng không được Sở Hưu coi trọng như hiện tại.
Ngay khi Hỏa Nô nhàn nhã uống rượu suy nghĩ lung tung, vài người trên một cái bàn không xa thu hút sự chú ý của hắn.
Những người đó đều là võ giả trẻ tuổi thân mặc cẩm bào, bộ dáng như công tử thế gia, thực lực không mạnh cũng không yếu, đều có tu vi Tiên Thiên.
Trong đó một công tử trẻ tuổi mặc áo gấm màu lam quay sang phía công tử áo trắng nói: “Ta nói này, Vệ huynh, sao thời gian vừa qua ngươi không ra ngoài? Bị lão gia ngươi ngươi cấm túc à?”
Công tử áo trắng kia chính là đệ tử trực hệ Vệ Thần của Cửu Nguyên Vệ gia, mặc dù không phải con trai ruột của gia chủ Vệ Mặc Cù nhưng cũng là con của một trưởng lão có thực quyền trong Vệ gia, địa vị tại Vệ gia cũng không thấp.
Nghe vậy hắn chỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Cấm cái quái gì! Bản công tử không phạm sai lầm, hắn dựa vào cái gì mà đòi cấm túc ta? Chẳng qua gần đây lão tổ căn dặn đệ tử Vệ gia chúng ta phải khiêm tốn một chút. Ông già nhà ta vốn nhát gan, không phải các ngươi không biết, lão ấy nhất quyết bắt ta ở lại trong Vệ gia tu luyện, thời gian vừa rồi thiếu chút nữa khiến ta nín chết!”
Công tử áo lam nghe vậy cười nói: “Chẳng lẽ vì tuần sát sứ Sở Hưu tại Kiến Châu Phủ? Lần trước Vệ gia các ngươi kinh hãi nhượng bộ Sở Hưu, chuyện này đã lan truyền khắp Quan Tây, giờ có cẩn thận một chút cũng bình thường.”
Vệ Thần nghe vậy sắc mặt biến đổi, đặt mạnh ly rượu lên bàn, lạnh lùng nói: “Hàn Mộ, ngươi không biết gì thì đừng có nói, thế nào là Vệ gia ta kinh hãi nhượng bộ? Nếu không phải cuối cùng chưởng hình quan đại nhân ra mặt, tên Sở Hưu kia đã bị Vệ gia ta phế bỏ rồi!
Chưởng hình quan đại nhân mở miệng muốn bỏ qua việc này, Vệ gia ta đương nhiên lười động chạm vào mặt mũi chưởng hình quan, cố ý đổi chỗ làm ăn mà thôi. Bằng không ngươi tưởng Vệ gia ta dễ dàng để lại những con đường buôn bán thương mại cho tên Sở Hưu kia à?”
Vệ Thần mặc dù là công tử ăn chơi hay gây chuyện, tiếng tăm trong Vệ gia cũng không được tốt lắm, nhưng thân là đệ tử Vệ gia, Vệ Thần cũng biết mọi thứ của hắn bắt nguồn từ Vệ gia, cho nên ở ngoài Vệ Thần luôn giữ gìn thanh danh cho Vệ gia, không ai được phép chửi bới.
Hàn Mộ cười cười nói: “Vệ huynh, ai chẳng biết uy thế của Vệ gia các ngươi ở Quan Tây ra sao, ngươi không cần nhấn mạnh làm gì, có điều tên Sở Hưu kia cũng thật hung ác!
Nghe nói lần này hắn sang Đông Tề trước giết chết Giang Đông Ngũ Hiệp, sau đó lại chém giết tới mức đám người muốn báo thù cho Giang Đông Ngũ Hiệp sợ vỡ mật, cuối cùng còn chém chết một đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, chậc chậc, đúng là khó lường.
Nghe nói lần này hắn trở lại Quan Trung Hình Đường thậm chí còn dám chống đối với chưởng hình quan Ân Bá Thông ngay trước mặt mọi người, có thể thấy bên phía Ngụy đại nhân sẽ ra sao.
Theo ta thấy tương lai Quan Tây không biết là của ai nữa, không khéo là của Sở Hưu đấy.”
Hàn Mộ này xuất thân Hàn Gia, không có xung đột gì với Sở Hưu. Sau khi Sở Hưu tiếp quản những con đường thương mại tại Thần Châu Phủ, Hàn Gia cũng rất thức thời lựa chọn gia nhập dưới trướng Sở Hưu, cho nên hắn cũng không có ác cảm gì với Sở Hưu.
Nhưng bên kia Vệ Thần lại khinh thường cười lạnh nói: “Giết được mấy người ở bên ngoài thì nghĩ mình vô địch thiên hạ rồi chắc? Đúng là nực cười!
Vệ gia ta đứng sừng sừng tại Quan Trung Hình Đường tới mấy trăm năm, Sở Hưu hắn là cái quái gì mà đòi khiêu chiến với Vệ gia ta? Vớ vẩn!
Lời đồn vẫn chỉ là lời đồn thôi, đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất nếu dễ giết như vậy, người ta còn gọi cảnh giới đó là đại cao thủ không?
Sở Hưu thắng được chắc do hắn dùng âm mưu quỷ kế gì hay đối thủ của hắn quá kém cỏi mà thôi.”
Vệ Thần chưa từng thấy Sở Hưu nhưng không thể che giấu được hận ý và ác ý của hắn đối với Sở Hưu.
Ngay lúc Vệ Thần định nói gì, một bóng người lại xuất hiện trước mặt hắn.
Vệ Thần vừa định lên tiếng mắng chửi, thân hình kia lại đột nhiên ấn một chưởng xuống mặt bàn, chưởng lực đỏ thẫm bộc phát như ngọn lửa, nháy mắt đã đốt cháy một góc lớn.
Người đột nhiên xuất hiện này chính là Hỏa Nô.
Đám người Vệ Thần nói chuyện tại đây thì cũng thôi, bộ đầu giang hồ không phải cẩm y vệ, không phải chuyện gì cũng cần để ý.
Nhưng vấn đề là Vệ Thần năm lần bảy lượt sỉ nhục Sở Hưu, đây là chuyện Hỏa Nô tuyệt đối không thể tha thứ.
Giờ thực lực Hỏa Nô đã lên tới Ngoại Cương cảnh, chưởng lực của hắn ngưng tụ càng thâm hậu.
“Cơm có thể ăn lung tung nhưng lời không thể nói linh tinh, các ngươi cũng xứng nói xấu Sở đại nhân à?” Nhìn Vệ Thần, Hỏa Nô lạnh lùng nói.
Bọn người Vệ Thần lập tức né tránh, Vệ Thần chỉ vào Hỏa Nô lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc là ai? Mau xưng tên!”
Hỏa Nô hôm nay ra ngoài buông lỏng tâm tình, đương nhiên không mặc quan phục Quan Trung Hình Đường, cho nên đám người Vệ Thần không nhận ra Hỏa Nô.
Còn Hàn Mộ lại là người trong thế lực bản địa Thần Châu Phủ, lúc này cũng nhận ra Hỏa Nô, biết tính tình hắn.
Đây là kẻ vô cùng hung ác, điên lên tới mình cũng đánh.
Đừng nhìn giờ Hỏa Nô dáng vẻ vô hại, nhưng nếu hắn phát tác, ai cũng dám giết!
Hơn nữa thời gian vừa rồi bọn họ cũng vô cùng thoải mái, trên đất Quan Tây không ai dám chọc tới, thân phận địa vị đều vượt xa những bộ đầu giang hồ của châu phủ khác.
“Thời gian vừa qua Vệ gia cùng Trương gia có hành động gì không?” Sở Hưu hỏi.
Đỗ Quảng Trọng lắc đầu nói: “Trước đó đại nhân ngài có đại thế, Vệ gia cùng Trương gia đã chịu thiệt một lần, sao còn dám khiêu chiến với đại nhân?
Cho nên thời gian vừa qua Vệ gia và Trương gia đều cực kỳ yên tĩnh, không chọc tới chúng ta. Giờ đại nhân ngài trở về, chắc bọn chúng càng không dám.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy thì tốt, thật ra Vệ gia cùng Trương gia không thành tài vì bọn họ chỉ là thế lực võ lâm trên đất Quan Trung, còn Quan Trung lại thuộc về Quan Trung Hình Đường, bọn họ có nhảy nhót thế nào cũng vô dụng.
Kẻ thật sự phải cẩn thận là lão già Ngụy Cửu Đoan kia. Giờ hắn đã sắp về hưu, thậm chí không buồn để ý tới ấn tượng trong lòng Quan đường chủ, loại người này không những không đem lại lợi ích gì cho ta, ngược lại còn có thể gây ra phiền toái.”
Sở Hưu gọi thẳng Ngụy Cửu Đoan là ‘lão già’ trước mặt mọi người, nhưng những người xung quanh không ai lấy làm lạ.
Bọn họ đều là tâm phúc của Sở Hưu, còn Ngụy Cửu Đoan chỉ là một lão già sắp về hưu, cho dù Sở Hưu bảo bọn họ mắng Ngụy Cửu Đoan theo, bọn họ cũng dám làm.
Phân phó mọi người xung quanh vài câu, đêm lại tổ chức một buổi tiệc, sau đó Sở Hưu trực tiếp tiến vào trạng thái bế quan.
Trước mắt Sở Hưu trải qua vài trận ác chiến, tuy bản thân có tích lũy nhưng nguyên khí cũng đại thương, quả thật nên bế quan chỉnh đốn.
Huống hồ giờ Sở Hưu đang cảm thấy mình tích lũy cũng khá đầy đủ, lại thêm bên Đông Tề trao thưởng một viên Ngũ Hành Sinh Hóa Đan, có thể thử xung kích cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên. Không nói chắc chắn mười thành đột phá được nhưng chí ít Sở Hưu cũng nắm chắc tới chín thành.
Sau đó Sở Hưu còn muốn thử lĩnh ngộ thêm Thiên Tử Vọng Khí Thuật, chuyện này cũng cần có thời gian nhất định.
Nói thật ra Sở Hưu cũng không thích loại bế quan khổ tu này, y càng ưa thích chiến đấu lĩnh ngộ đột phá, như vậy tuy nguy hiểm nhưng tốc độ lại nhanh hơn nhiều.
Chỉ có điều con đường võ đạo phải trả giá rất nhiều, nghị lực cũng là một trong số đó.
Trên giang hồ một số võ giả vì cầu đột phá bình cảnh thậm chí chọn bế sinh tử huyền quan, đóng cửa lại là mấy năm thậm chí mấy chục năm cũng có.
Sau khi xuất quan công thành thực lực tăng cường, ngược lại, vậy chỉ có thể thành xương khô trong mộ.
Trong lúc bế quan, Sở Hưu hồi phục nguyên khí đã mất một tháng. Sau khi nguyên khí khôi phục Sở Hưu mới ăn Ngũ Hành Sinh Hóa Đan bắt đầu luyện hóa.
Lực lượng ngũ hành trong Ngũ Hành Sinh Hóa Đan truyền vào ngũ tạng của Sở Hưu, khiến lực lượng ngũ hành trong cơ thể Sở Hưu đại thịnh, không ngừng mài giũa lực lượng ngũ tạng của y, khiến ngũ hành hợp nhất.
Đây cũng là quá trình cần có thời gian mới có thể luyện hóa dược lực, đẩy thành quả trở nên hoàn mỹ, đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên.
Trong thời gian Sở Hưu bế quan, bên ngoài ngược lại sóng êm gió lặng.
Đặc biệt là tại Quan Tây, Sở Hưu vừa về còn mang theo uy thế chấn nhiếp, cho dù một số kẻ dự tính gây chuyện nhưng sau khi Sở Hưu trở về cũng phải thu hồi những suy nghĩ trước đó.
Lúc này trong một quán rượu tại Thần Châu Phủ của Quan Tây, Hỏa Nô ngồi trong góc vắng, chọn vài món thức ăn, chậm rãi uống rượu, có vẻ rất thích ý.
Sở Hưu đã hoàn toàn nắm giữ mọi con đường buôn bán thương mại trên đất Quan Tây, còn người khống chế Thần Châu Phủ chính là Hỏa Nô.
Hỏa Nô cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, quả thật nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Thật ra Hỏa Nô là người rất biết thỏa mãn, có cực khổ hắn cũng chịu, chỉ cần cuộc sống hiện tại tốt hơn lúc trước một chút thôi hắn cũng sẽ thỏa mãn, mà một người thỏa mãn sẽ rất vui vẻ. Hiện tại Hỏa Nô đang rất vui vẻ.
Hỏa Nô là nô lệ dị tộc, từ một kẻ nô lệ bị tùy ý sai khiến trở thành sát thủ Thanh Long Hội khống chế tính mệnh kẻ khác, điểm này Hỏa Nô đã rất thỏa mãn.
Sau đó lại từ sát thủ Thanh Long Hội cả ngày chém chém hắn hắn trở thành bộ đầu giang hồ của Quan Trung Hình Đường, đi theo Sở Hưu. Mặc dù là bộ đầu giang hồ nhưng những tuần sát sứ châu phủ khác đều phải đối xử khách khí với hắn, mỗi tháng còn nhận không ít bổng lộc, lại không phải ra tay vài lần, có rất nhiều thời gian tu luyện, còn cả thời gian nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống như hiện tại. So với lúc trước, Hỏa Nô cảm giác giờ đang sống như thần tiên.
Bất quá, mặc dù hiện tại Hỏa Nô đang sống như thần tiên không có nghĩa là ý chí của hắn trở nên lười biếng, ngược lại hắn càng hưởng thụ loại sinh hoạt này, hắn cũng càng tu luyện khắc khổ, để giữ gìn cuộc sống như hiện tại.
Bởi hắn biết, tất cả đều là thực lực mang cho hắn, không có thực lực, hắn cũng chẳng thể thoát khỏi Tây Vực, không gia nhập được Thanh Long Hội, càng không được Sở Hưu coi trọng như hiện tại.
Ngay khi Hỏa Nô nhàn nhã uống rượu suy nghĩ lung tung, vài người trên một cái bàn không xa thu hút sự chú ý của hắn.
Những người đó đều là võ giả trẻ tuổi thân mặc cẩm bào, bộ dáng như công tử thế gia, thực lực không mạnh cũng không yếu, đều có tu vi Tiên Thiên.
Trong đó một công tử trẻ tuổi mặc áo gấm màu lam quay sang phía công tử áo trắng nói: “Ta nói này, Vệ huynh, sao thời gian vừa qua ngươi không ra ngoài? Bị lão gia ngươi ngươi cấm túc à?”
Công tử áo trắng kia chính là đệ tử trực hệ Vệ Thần của Cửu Nguyên Vệ gia, mặc dù không phải con trai ruột của gia chủ Vệ Mặc Cù nhưng cũng là con của một trưởng lão có thực quyền trong Vệ gia, địa vị tại Vệ gia cũng không thấp.
Nghe vậy hắn chỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Cấm cái quái gì! Bản công tử không phạm sai lầm, hắn dựa vào cái gì mà đòi cấm túc ta? Chẳng qua gần đây lão tổ căn dặn đệ tử Vệ gia chúng ta phải khiêm tốn một chút. Ông già nhà ta vốn nhát gan, không phải các ngươi không biết, lão ấy nhất quyết bắt ta ở lại trong Vệ gia tu luyện, thời gian vừa rồi thiếu chút nữa khiến ta nín chết!”
Công tử áo lam nghe vậy cười nói: “Chẳng lẽ vì tuần sát sứ Sở Hưu tại Kiến Châu Phủ? Lần trước Vệ gia các ngươi kinh hãi nhượng bộ Sở Hưu, chuyện này đã lan truyền khắp Quan Tây, giờ có cẩn thận một chút cũng bình thường.”
Vệ Thần nghe vậy sắc mặt biến đổi, đặt mạnh ly rượu lên bàn, lạnh lùng nói: “Hàn Mộ, ngươi không biết gì thì đừng có nói, thế nào là Vệ gia ta kinh hãi nhượng bộ? Nếu không phải cuối cùng chưởng hình quan đại nhân ra mặt, tên Sở Hưu kia đã bị Vệ gia ta phế bỏ rồi!
Chưởng hình quan đại nhân mở miệng muốn bỏ qua việc này, Vệ gia ta đương nhiên lười động chạm vào mặt mũi chưởng hình quan, cố ý đổi chỗ làm ăn mà thôi. Bằng không ngươi tưởng Vệ gia ta dễ dàng để lại những con đường buôn bán thương mại cho tên Sở Hưu kia à?”
Vệ Thần mặc dù là công tử ăn chơi hay gây chuyện, tiếng tăm trong Vệ gia cũng không được tốt lắm, nhưng thân là đệ tử Vệ gia, Vệ Thần cũng biết mọi thứ của hắn bắt nguồn từ Vệ gia, cho nên ở ngoài Vệ Thần luôn giữ gìn thanh danh cho Vệ gia, không ai được phép chửi bới.
Hàn Mộ cười cười nói: “Vệ huynh, ai chẳng biết uy thế của Vệ gia các ngươi ở Quan Tây ra sao, ngươi không cần nhấn mạnh làm gì, có điều tên Sở Hưu kia cũng thật hung ác!
Nghe nói lần này hắn sang Đông Tề trước giết chết Giang Đông Ngũ Hiệp, sau đó lại chém giết tới mức đám người muốn báo thù cho Giang Đông Ngũ Hiệp sợ vỡ mật, cuối cùng còn chém chết một đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, chậc chậc, đúng là khó lường.
Nghe nói lần này hắn trở lại Quan Trung Hình Đường thậm chí còn dám chống đối với chưởng hình quan Ân Bá Thông ngay trước mặt mọi người, có thể thấy bên phía Ngụy đại nhân sẽ ra sao.
Theo ta thấy tương lai Quan Tây không biết là của ai nữa, không khéo là của Sở Hưu đấy.”
Hàn Mộ này xuất thân Hàn Gia, không có xung đột gì với Sở Hưu. Sau khi Sở Hưu tiếp quản những con đường thương mại tại Thần Châu Phủ, Hàn Gia cũng rất thức thời lựa chọn gia nhập dưới trướng Sở Hưu, cho nên hắn cũng không có ác cảm gì với Sở Hưu.
Nhưng bên kia Vệ Thần lại khinh thường cười lạnh nói: “Giết được mấy người ở bên ngoài thì nghĩ mình vô địch thiên hạ rồi chắc? Đúng là nực cười!
Vệ gia ta đứng sừng sừng tại Quan Trung Hình Đường tới mấy trăm năm, Sở Hưu hắn là cái quái gì mà đòi khiêu chiến với Vệ gia ta? Vớ vẩn!
Lời đồn vẫn chỉ là lời đồn thôi, đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất nếu dễ giết như vậy, người ta còn gọi cảnh giới đó là đại cao thủ không?
Sở Hưu thắng được chắc do hắn dùng âm mưu quỷ kế gì hay đối thủ của hắn quá kém cỏi mà thôi.”
Vệ Thần chưa từng thấy Sở Hưu nhưng không thể che giấu được hận ý và ác ý của hắn đối với Sở Hưu.
Ngay lúc Vệ Thần định nói gì, một bóng người lại xuất hiện trước mặt hắn.
Vệ Thần vừa định lên tiếng mắng chửi, thân hình kia lại đột nhiên ấn một chưởng xuống mặt bàn, chưởng lực đỏ thẫm bộc phát như ngọn lửa, nháy mắt đã đốt cháy một góc lớn.
Người đột nhiên xuất hiện này chính là Hỏa Nô.
Đám người Vệ Thần nói chuyện tại đây thì cũng thôi, bộ đầu giang hồ không phải cẩm y vệ, không phải chuyện gì cũng cần để ý.
Nhưng vấn đề là Vệ Thần năm lần bảy lượt sỉ nhục Sở Hưu, đây là chuyện Hỏa Nô tuyệt đối không thể tha thứ.
Giờ thực lực Hỏa Nô đã lên tới Ngoại Cương cảnh, chưởng lực của hắn ngưng tụ càng thâm hậu.
“Cơm có thể ăn lung tung nhưng lời không thể nói linh tinh, các ngươi cũng xứng nói xấu Sở đại nhân à?” Nhìn Vệ Thần, Hỏa Nô lạnh lùng nói.
Bọn người Vệ Thần lập tức né tránh, Vệ Thần chỉ vào Hỏa Nô lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc là ai? Mau xưng tên!”
Hỏa Nô hôm nay ra ngoài buông lỏng tâm tình, đương nhiên không mặc quan phục Quan Trung Hình Đường, cho nên đám người Vệ Thần không nhận ra Hỏa Nô.
Còn Hàn Mộ lại là người trong thế lực bản địa Thần Châu Phủ, lúc này cũng nhận ra Hỏa Nô, biết tính tình hắn.
Đây là kẻ vô cùng hung ác, điên lên tới mình cũng đánh.
Đừng nhìn giờ Hỏa Nô dáng vẻ vô hại, nhưng nếu hắn phát tác, ai cũng dám giết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.