Chương 137: Đêm Giết Chóc
Phong Thất Nguyệt
08/06/2021
Đêm khuya, trong khu rừng Nam Thương Mang Sơn, tổ năm người Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành thận trọng tìm kiếm trong rừng.
Bọn họ đã nghe chuyện Sở Hưu một đòn giết chết Ngoại Cương cảnh, cho nên phần lớn võ giả thật ra đều hành động theo mười người một tổ, chỉ có tổ của hắn tương đối xui xẻo, do những tổ khác đã đủ người nên bọn họ buộc phải đi theo nhóm năm.
Có điều trước mắt tên Sở Hưu kia tự tìm đường chết, không ngờ lại chủ động đi ra khỏi Thương Mang Sơn, hơn nữa còn thò đầu ra ở Thông Châu Phủ, chuyện này càng khiến đám người xác định rõ vị trí của y hơn.
Lại thêm diện tích Nam Thương Mang Sơn nhỏ hơn so với Bắc Thương Mang Sơn nhiều, chỉ cần bọn họ tìm kiếm liên tục vài ngày đến khi triệt để vây kín Sở Hưu, đến lúc đó nhiệm vụ khó khăn này cũng coi như kết thúc.
Bất quá ngay lúc này năm người lại chợt phát hiện phía trước dường như có động tĩnh, năm người lập tức chạy tới, xuất hiện trước mắt bọn họ là một võ giả áo lam tay cầm kiếm, chỉ có cảnh giới Tiên Thiên.
Thấy người này không phải Sở Hưu, người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành mới thở phào một hơi, tên võ giả Ngoại Cương cảnh cầm đầu hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi là ai? Đêm hôm khuya khoắt vào rừng Thương Mang Sơn làm gì?”
Võ giả kia quát lớn: “Câu đó là ta hỏi các ngươi mới đúng! Các ngươi biết đây là địa bàn của ai còn dám lớn lối như thế, muốn chết phải không!”
Đang đêm khuya nên năm người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không thấy được đôi ánh mắt ngây ngốc của võ giả kia.
Nhưng bọn họ nghe xong lời này đều cực kỳ phẫn nộ.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành là bá chủ trên đất Bắc Địa, cho dù thượng tướng quân đội Bắc Yên cũng phải nể mặt Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bọn họ.
Cứ thế mãi khiến võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hoặc nhiều hoặc ít đều nhiễm chút tính táo bạo bá đạo.
Chuyện này các cường giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không định sửa lại, vì tính cách bọn họ cũng vậy.
Giờ một võ giả Tiên Thiên lại dám lớn lối như vậy trước mặt bọn họ, không khác gì thổi bùng lửa giận của bọn họ. Từ bao giờ mà một võ giả Tiên Thiên nho nhỏ cũng dám phách lối trước mặt hắn như vậy?
Võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành kia hừ lạnh nói: “Ta thấy kẻ muốn chết là ngươi mới đúng! Hành tẩu giang hồ quan trọng nhất là hiểu quy củ, biết tôn kính. Hôm nay ông đây sẽ dạy ngươi cái gì là tôn kính!”
Đúng lúc này, võ giả Tiên Thiên lại rút kiếm ra khiến khóe mắt võ giả Ngoại Cương cảnh của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành giật gật.
Một võ giả Tiên Thiên lại dám rút kiếm với hắn, đối phương quá mức tự tin hay vốn là người mù, không thấy khí thế Ngoại Cương cảnh của mình?
Có điều bất luận ra sao, một võ giả Tiên Thiên dám rút kiếm trước mặt mình, vậy chẳng khác gì sỉ nhục bản thân.
Lúc đầu hắn chỉ định giáo huấn đối phương đôi chút nhưng giờ lại trực tiếp xuất chưởng đánh tới, chưởng thế mang theo khí tức lạnh lẽo tới cực điểm, chuẩn bị ra tay phế bỏ tiểu tử này đã rồi tính.
Có điều một chưởng này của hắn đánh ra, đối phương lại như phát điên, thậm chí chẳng buồn vận dụng kiếm pháp chỉ đâm thẳng kiếm về phía mình, chẳng tránh chẳng né chưởng thế đang đánh thẳng tới.
Cương khí hàn băng lóng lánh ầm ầm đánh xuống, trực tiếp cách không đánh bay đối phương ra ngoài.
Võ giả Tiên Thiên kia trước ngực lõm sâu, hộc máu không ngừng. Vẻ ngây ngốc trong mắt hắn rốt cuộc cũng tiêu tán, khôi phục tinh thần.
Hắn định nói gì đó nhưng mãi chẳng thể cất thành lời, cuối cùng ngã trên mặt đất không còn hơi thở.
Võ giả Ngoại Cương cảnh của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành nghi hoặc nhìn tay mình, lại nhìn thi thể đối phương, luôn cảm thấy có điểm không đúng.
Tiểu tử này đầu có bệnh không? Đầu tiên là bất kính với mình, sau đó động thủ lại chẳng buồn né tránh, chẳng khác gì tự sát.
Lúc này Sở Hưu ngay trên một gốc cây lớn cách bọn họ không tới mười trượng, khí tức lặng lẽ tới cực hạn, giống hệt một người chết.
Thấy cảnh tượng bên dưới, Sở Hưu lẩm bẩm trong lòng: “Sắp tới rồi!”
Bên này y vừa nghĩ vậy, bên kia có tiếng ồn ào xa xa, một võ giả Ngoại Cương cảnh Thương Lan Kiếm Tông mang bảy tám võ giả khác chạy tới.
Bọn họ bị dấu vết Sở Hưu cố ý lưu lại kéo tới đây, có điều vừa rồi bọn họ nghe rõ có tiếng ai đó động thủ nên mới vội vội vàng vàng chạy lại.
Có điều sau khi tới lại thấy thi thể võ giả Thương Lan Kiếm Tông trên mặt đất.
“Sư đệ!”
Võ giả Ngoại Cương cảnh kia biến sắc, chỉ vào người Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành quát lớn: “Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi thật to gan! Dám giết người của Thương Lan Kiếm Tông ngay trên địa bàn của chúng ta, các ngươi tưởng Thương Lan Kiếm Tông chúng ta dễ ức hiếp lắm sao?”
Người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không biết Thương Lan Kiếm Tông đang đuổi giết Sở Hưu nhưng Thương Lan Kiếm Tông lại biết bọn họ.
Mục tiêu của hai bên là một nhưng mục đích lại khác biệt cho nên cơ bản không hề giao lưu. Huống hồ quan hệ giữa các tông môn tại Ngụy Quận và tại Bắc Yên trước nay vốn không được tốt, cũng không cần giao lưu.
Kết quả giờ người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành phát hiện kẻ mình giết là người của Thương Lan Kiếm Tông, thầm hô không ổn.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cùng Thương Lan Kiếm Tông đều đứng trong Thất Tông Bát Phái, nhưng trên thực tế Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chưa từng để Thương Lan Kiếm Tông trong mắt.
Toàn bộ Thương Lan Kiếm Tông ngoại trừ mình Liễu Công Nguyên đã già cả, những người khác đều chỉ là hạng tầm thường mà thôi.
Đợi đến lúc Liễu Công Nguyên rốt cuộc không cầm nổi kiếm của mình,khi đó sợ rằng Thương Lan Kiếm Tông cũng bị chen ra khỏi Thất Tông Bát Phái.
Có điều Thương Lan Kiếm Tông cho dù yếu hơn nữa thì đây cũng là Ngụy Quận, cũng là địa bàn của Thương Lan Kiếm Tông bọn họ.
Đệ tử nhà mình bị giết ngay trong địa bàn nhà mình, đây rõ ràng là khiêu khích, là sỉ nhục.
Nếu đổi lại là Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, có lẽ biểu hiện bây giờ càng phẫn nộ, càng táo bạo.
Trên đại thụ, đôi mắt Sở Hưu đã biến thành một màu đen kịt như hố sâu không đáy. Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp được y điều động tới cực hạn, ảnh hưởng tới những võ giả của Thương Lan Kiếm Tông, khuếch đại cơn phẫn nộ trong lòng bọn họ tới mức lớn nhất.
Trước kia Sở Hưu chỉ dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp ảnh hưởng một người, nhưng giờ y lại dùng đại pháp ảnh hưởng tới hơn mười người. Cho dù trong hơn mười người này chỉ có hai là Ngoại Cương cảnh vậy cũng cực kỳ tiêu hao tinh thần lực.
Cho nên khi Sở Hưu dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp đồng thời kết ấn hai tay, thi triển Khoái Mạn Cửu Tự Quyết.
Giả Tự Quyết: Nội Sư Tử Ấn, chú trọng khôi phục, trăm kiếp không ngã!
Cương khí trong cơ thể Sở Hưu không ngừng luân chuyển, Nội Sư Tử Ấn trấn áp tự thân không ngừng chuyển hóa nội lực thành tinh thần lực, cung cấp cho bản thân tiêu hao.
Tác dụng ban đầu của Nội Sư Tử Ấn là chữa thương hoặc trấn áp bản thân nếu bị trọng thương trong chiến đấu, không để cho thương thế bộc phát.
Giờ Sở Hưu lại dùng để trấn áp tinh thần lực, ngược lại cũng có chút tác dụng.
Lúc này võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành phía dưới cũng biết vấn đề này rất lớn cho nên lập tức nói: “Các vị huynh đệ xin nghe ta nói một lời, đây thật ra chỉ là hiểu lầm…”
“Hiểu lầm cái quái gì! Giết đệ tử Thương Lan Kiếm Tông ta, lấy mạng ra trả đi!”
Không biết vì sao võ giả Thương Lan Kiếm Tông kia bừng bừng lửa giận, vốn bọn họ hành xử khá bình ổn, lúc này có vẻ còn táo bạo hơn người bên Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, trực tiếp cầm kiếm giết tới, hỗn chiến cùng đám người Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.
Người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ban đầu chỉ định phòng ngự nhưng thấy đối phương không nể mặt như vậy cũng chẳng buồn kiêng kỵ, trực tiếp hạ độc thủ.
Tính khí người Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bọn họ cũng chẳng hiền lành gì, còn muốn bọn họ lưu thủ sao?
Kết quả hai bên lập tức tử chiến, chỉ vài chiêu đã thấy máu. Giờ cho dù không có Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp của Sở Hưu gây ảnh hưởng, hai bên cũng không thể tách ra nổi.
Trên cây, Sở Hưu thu hồi Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp, đầu đã đầy mồ hôi lạnh, thậm chí có cảm giác đau nhói.
“Tinh thần lực tiêu hao quá độ ư?”
Sở Hưu xoa xoa đầu, Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú quả không hổ danh ma công cấp bậc cửu chuyển, cho dù chỉ là một môn công pháp trong đó Sở Hưu cũng không thể khống chế hoàn toàn được.
Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp đại thành sẽ có uy năng di hồn, có thể bất tri bất giác kéo đối phương vào ảo ảnh giết chết.
Nhìn xuống dưới một chút, Sở Hưu trực tiếp quay người rời đi.
Động tĩnh bên này lớn như vậy chắc hẳn sẽ thu hút phần lớn võ giả ở Nam Thương Mang Sơn. Còn lại phải xem sự tình phát triển ra sao, tin rằng chỉ cần Thương Lan Kiếm Tông không phải hạng mềm yếu, người của Tụ Nghĩa Trang và Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành tuyệt đối không thể lưu lại tại Ngụy Quận.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Cầm Hổ cùng Mạnh Nguyên Long nhìn mấy chục cỗ thi thể nằm dưới đất, sắc mặt âm trầm.
Bọn họ nghĩ thế nào cũng không hiểu được vì sao đang yên đang lành bên mình lại đánh nhau với Thương Lan Kiếm Tông, hơn nữa quy mô còn lớn đến vậy.
Hắn đã dò hỏi về quá trình trận chiến đó, quả thật do bên mình hơi lỗ mãng, không hỏi lai lịch đối phương đã ra tay giết người. Nhưng biểu hiện của Thương Lan Kiếm Tông cũng thật quá kích động, chỉ chết một võ giả Tiên Thiên mà thôi đối phương lại không buông tha. Kết quả thành ra một trận đại chiến, hai bên đều chết tới mấy chục người.
Nửa ngày sau Mạnh Nguyên Long mới trầm giọng nói: “Chuyện này sợ là không thể chấm dứt đơn giản như vậy.”
Bạch Cầm Hổ hừ lạnh nói: “Ai chẳng biết, có điều người cũng đã giết, giờ làm thế nào? Huống hồ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta cũng chết không ít người.”
Đúng lúc này hơn trăm võ giả cầm kiếm từ xa chạy tới, chính giữa là một võ giả dáng vẻ hơn sáu mươi tuổi, lưng đeo hai thanh trường kiếm một đỏ một lam, sắc mặt tức giận.
“Là đại đệ tử của Liễu Công Nguyên, Viêm Sương Kiếm - Đậu Quảng Thần!”
Bạch Cầm Hổ cùng Mạnh Nguyên Long cùng nhíu mày.
Đậu Quảng Thần này đã hơn trăm tuổi, địa vị tại Thương Lan Kiếm Tông khá cao, gần với Liễu Công Nguyên.
Không ngờ đối phương lại phái đại đệ tử nhà mình tới, rõ ràng kẻ tới bất thiện.
Sau khi tới gần Bạch Cầm Hổ chắp tay nói: “Đậu huynh, chuyện tối qua thật ra là hiểu lầm, ngươi …”
Hắn còn chưa dứt lời, Đậu Quảng Thần đã trực tiếp ngắt lời: “Trong vòng ba ngày rút khỏi Ngụy Quận, bằng không gia sư sẽ đích thân xuất thủ.
Kiếm của gia sư đã hơn mười năm chưa rời vỏ, người trong giang hồ sợ rằng đã quên, kiếm của gia sư không những có thể khiến sông trầm xuống, còn có thể chém núi!”
Bọn họ đã nghe chuyện Sở Hưu một đòn giết chết Ngoại Cương cảnh, cho nên phần lớn võ giả thật ra đều hành động theo mười người một tổ, chỉ có tổ của hắn tương đối xui xẻo, do những tổ khác đã đủ người nên bọn họ buộc phải đi theo nhóm năm.
Có điều trước mắt tên Sở Hưu kia tự tìm đường chết, không ngờ lại chủ động đi ra khỏi Thương Mang Sơn, hơn nữa còn thò đầu ra ở Thông Châu Phủ, chuyện này càng khiến đám người xác định rõ vị trí của y hơn.
Lại thêm diện tích Nam Thương Mang Sơn nhỏ hơn so với Bắc Thương Mang Sơn nhiều, chỉ cần bọn họ tìm kiếm liên tục vài ngày đến khi triệt để vây kín Sở Hưu, đến lúc đó nhiệm vụ khó khăn này cũng coi như kết thúc.
Bất quá ngay lúc này năm người lại chợt phát hiện phía trước dường như có động tĩnh, năm người lập tức chạy tới, xuất hiện trước mắt bọn họ là một võ giả áo lam tay cầm kiếm, chỉ có cảnh giới Tiên Thiên.
Thấy người này không phải Sở Hưu, người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành mới thở phào một hơi, tên võ giả Ngoại Cương cảnh cầm đầu hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi là ai? Đêm hôm khuya khoắt vào rừng Thương Mang Sơn làm gì?”
Võ giả kia quát lớn: “Câu đó là ta hỏi các ngươi mới đúng! Các ngươi biết đây là địa bàn của ai còn dám lớn lối như thế, muốn chết phải không!”
Đang đêm khuya nên năm người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không thấy được đôi ánh mắt ngây ngốc của võ giả kia.
Nhưng bọn họ nghe xong lời này đều cực kỳ phẫn nộ.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành là bá chủ trên đất Bắc Địa, cho dù thượng tướng quân đội Bắc Yên cũng phải nể mặt Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bọn họ.
Cứ thế mãi khiến võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hoặc nhiều hoặc ít đều nhiễm chút tính táo bạo bá đạo.
Chuyện này các cường giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không định sửa lại, vì tính cách bọn họ cũng vậy.
Giờ một võ giả Tiên Thiên lại dám lớn lối như vậy trước mặt bọn họ, không khác gì thổi bùng lửa giận của bọn họ. Từ bao giờ mà một võ giả Tiên Thiên nho nhỏ cũng dám phách lối trước mặt hắn như vậy?
Võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành kia hừ lạnh nói: “Ta thấy kẻ muốn chết là ngươi mới đúng! Hành tẩu giang hồ quan trọng nhất là hiểu quy củ, biết tôn kính. Hôm nay ông đây sẽ dạy ngươi cái gì là tôn kính!”
Đúng lúc này, võ giả Tiên Thiên lại rút kiếm ra khiến khóe mắt võ giả Ngoại Cương cảnh của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành giật gật.
Một võ giả Tiên Thiên lại dám rút kiếm với hắn, đối phương quá mức tự tin hay vốn là người mù, không thấy khí thế Ngoại Cương cảnh của mình?
Có điều bất luận ra sao, một võ giả Tiên Thiên dám rút kiếm trước mặt mình, vậy chẳng khác gì sỉ nhục bản thân.
Lúc đầu hắn chỉ định giáo huấn đối phương đôi chút nhưng giờ lại trực tiếp xuất chưởng đánh tới, chưởng thế mang theo khí tức lạnh lẽo tới cực điểm, chuẩn bị ra tay phế bỏ tiểu tử này đã rồi tính.
Có điều một chưởng này của hắn đánh ra, đối phương lại như phát điên, thậm chí chẳng buồn vận dụng kiếm pháp chỉ đâm thẳng kiếm về phía mình, chẳng tránh chẳng né chưởng thế đang đánh thẳng tới.
Cương khí hàn băng lóng lánh ầm ầm đánh xuống, trực tiếp cách không đánh bay đối phương ra ngoài.
Võ giả Tiên Thiên kia trước ngực lõm sâu, hộc máu không ngừng. Vẻ ngây ngốc trong mắt hắn rốt cuộc cũng tiêu tán, khôi phục tinh thần.
Hắn định nói gì đó nhưng mãi chẳng thể cất thành lời, cuối cùng ngã trên mặt đất không còn hơi thở.
Võ giả Ngoại Cương cảnh của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành nghi hoặc nhìn tay mình, lại nhìn thi thể đối phương, luôn cảm thấy có điểm không đúng.
Tiểu tử này đầu có bệnh không? Đầu tiên là bất kính với mình, sau đó động thủ lại chẳng buồn né tránh, chẳng khác gì tự sát.
Lúc này Sở Hưu ngay trên một gốc cây lớn cách bọn họ không tới mười trượng, khí tức lặng lẽ tới cực hạn, giống hệt một người chết.
Thấy cảnh tượng bên dưới, Sở Hưu lẩm bẩm trong lòng: “Sắp tới rồi!”
Bên này y vừa nghĩ vậy, bên kia có tiếng ồn ào xa xa, một võ giả Ngoại Cương cảnh Thương Lan Kiếm Tông mang bảy tám võ giả khác chạy tới.
Bọn họ bị dấu vết Sở Hưu cố ý lưu lại kéo tới đây, có điều vừa rồi bọn họ nghe rõ có tiếng ai đó động thủ nên mới vội vội vàng vàng chạy lại.
Có điều sau khi tới lại thấy thi thể võ giả Thương Lan Kiếm Tông trên mặt đất.
“Sư đệ!”
Võ giả Ngoại Cương cảnh kia biến sắc, chỉ vào người Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành quát lớn: “Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi thật to gan! Dám giết người của Thương Lan Kiếm Tông ngay trên địa bàn của chúng ta, các ngươi tưởng Thương Lan Kiếm Tông chúng ta dễ ức hiếp lắm sao?”
Người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không biết Thương Lan Kiếm Tông đang đuổi giết Sở Hưu nhưng Thương Lan Kiếm Tông lại biết bọn họ.
Mục tiêu của hai bên là một nhưng mục đích lại khác biệt cho nên cơ bản không hề giao lưu. Huống hồ quan hệ giữa các tông môn tại Ngụy Quận và tại Bắc Yên trước nay vốn không được tốt, cũng không cần giao lưu.
Kết quả giờ người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành phát hiện kẻ mình giết là người của Thương Lan Kiếm Tông, thầm hô không ổn.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cùng Thương Lan Kiếm Tông đều đứng trong Thất Tông Bát Phái, nhưng trên thực tế Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chưa từng để Thương Lan Kiếm Tông trong mắt.
Toàn bộ Thương Lan Kiếm Tông ngoại trừ mình Liễu Công Nguyên đã già cả, những người khác đều chỉ là hạng tầm thường mà thôi.
Đợi đến lúc Liễu Công Nguyên rốt cuộc không cầm nổi kiếm của mình,khi đó sợ rằng Thương Lan Kiếm Tông cũng bị chen ra khỏi Thất Tông Bát Phái.
Có điều Thương Lan Kiếm Tông cho dù yếu hơn nữa thì đây cũng là Ngụy Quận, cũng là địa bàn của Thương Lan Kiếm Tông bọn họ.
Đệ tử nhà mình bị giết ngay trong địa bàn nhà mình, đây rõ ràng là khiêu khích, là sỉ nhục.
Nếu đổi lại là Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, có lẽ biểu hiện bây giờ càng phẫn nộ, càng táo bạo.
Trên đại thụ, đôi mắt Sở Hưu đã biến thành một màu đen kịt như hố sâu không đáy. Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp được y điều động tới cực hạn, ảnh hưởng tới những võ giả của Thương Lan Kiếm Tông, khuếch đại cơn phẫn nộ trong lòng bọn họ tới mức lớn nhất.
Trước kia Sở Hưu chỉ dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp ảnh hưởng một người, nhưng giờ y lại dùng đại pháp ảnh hưởng tới hơn mười người. Cho dù trong hơn mười người này chỉ có hai là Ngoại Cương cảnh vậy cũng cực kỳ tiêu hao tinh thần lực.
Cho nên khi Sở Hưu dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp đồng thời kết ấn hai tay, thi triển Khoái Mạn Cửu Tự Quyết.
Giả Tự Quyết: Nội Sư Tử Ấn, chú trọng khôi phục, trăm kiếp không ngã!
Cương khí trong cơ thể Sở Hưu không ngừng luân chuyển, Nội Sư Tử Ấn trấn áp tự thân không ngừng chuyển hóa nội lực thành tinh thần lực, cung cấp cho bản thân tiêu hao.
Tác dụng ban đầu của Nội Sư Tử Ấn là chữa thương hoặc trấn áp bản thân nếu bị trọng thương trong chiến đấu, không để cho thương thế bộc phát.
Giờ Sở Hưu lại dùng để trấn áp tinh thần lực, ngược lại cũng có chút tác dụng.
Lúc này võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành phía dưới cũng biết vấn đề này rất lớn cho nên lập tức nói: “Các vị huynh đệ xin nghe ta nói một lời, đây thật ra chỉ là hiểu lầm…”
“Hiểu lầm cái quái gì! Giết đệ tử Thương Lan Kiếm Tông ta, lấy mạng ra trả đi!”
Không biết vì sao võ giả Thương Lan Kiếm Tông kia bừng bừng lửa giận, vốn bọn họ hành xử khá bình ổn, lúc này có vẻ còn táo bạo hơn người bên Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, trực tiếp cầm kiếm giết tới, hỗn chiến cùng đám người Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.
Người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ban đầu chỉ định phòng ngự nhưng thấy đối phương không nể mặt như vậy cũng chẳng buồn kiêng kỵ, trực tiếp hạ độc thủ.
Tính khí người Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bọn họ cũng chẳng hiền lành gì, còn muốn bọn họ lưu thủ sao?
Kết quả hai bên lập tức tử chiến, chỉ vài chiêu đã thấy máu. Giờ cho dù không có Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp của Sở Hưu gây ảnh hưởng, hai bên cũng không thể tách ra nổi.
Trên cây, Sở Hưu thu hồi Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp, đầu đã đầy mồ hôi lạnh, thậm chí có cảm giác đau nhói.
“Tinh thần lực tiêu hao quá độ ư?”
Sở Hưu xoa xoa đầu, Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú quả không hổ danh ma công cấp bậc cửu chuyển, cho dù chỉ là một môn công pháp trong đó Sở Hưu cũng không thể khống chế hoàn toàn được.
Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp đại thành sẽ có uy năng di hồn, có thể bất tri bất giác kéo đối phương vào ảo ảnh giết chết.
Nhìn xuống dưới một chút, Sở Hưu trực tiếp quay người rời đi.
Động tĩnh bên này lớn như vậy chắc hẳn sẽ thu hút phần lớn võ giả ở Nam Thương Mang Sơn. Còn lại phải xem sự tình phát triển ra sao, tin rằng chỉ cần Thương Lan Kiếm Tông không phải hạng mềm yếu, người của Tụ Nghĩa Trang và Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành tuyệt đối không thể lưu lại tại Ngụy Quận.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Cầm Hổ cùng Mạnh Nguyên Long nhìn mấy chục cỗ thi thể nằm dưới đất, sắc mặt âm trầm.
Bọn họ nghĩ thế nào cũng không hiểu được vì sao đang yên đang lành bên mình lại đánh nhau với Thương Lan Kiếm Tông, hơn nữa quy mô còn lớn đến vậy.
Hắn đã dò hỏi về quá trình trận chiến đó, quả thật do bên mình hơi lỗ mãng, không hỏi lai lịch đối phương đã ra tay giết người. Nhưng biểu hiện của Thương Lan Kiếm Tông cũng thật quá kích động, chỉ chết một võ giả Tiên Thiên mà thôi đối phương lại không buông tha. Kết quả thành ra một trận đại chiến, hai bên đều chết tới mấy chục người.
Nửa ngày sau Mạnh Nguyên Long mới trầm giọng nói: “Chuyện này sợ là không thể chấm dứt đơn giản như vậy.”
Bạch Cầm Hổ hừ lạnh nói: “Ai chẳng biết, có điều người cũng đã giết, giờ làm thế nào? Huống hồ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta cũng chết không ít người.”
Đúng lúc này hơn trăm võ giả cầm kiếm từ xa chạy tới, chính giữa là một võ giả dáng vẻ hơn sáu mươi tuổi, lưng đeo hai thanh trường kiếm một đỏ một lam, sắc mặt tức giận.
“Là đại đệ tử của Liễu Công Nguyên, Viêm Sương Kiếm - Đậu Quảng Thần!”
Bạch Cầm Hổ cùng Mạnh Nguyên Long cùng nhíu mày.
Đậu Quảng Thần này đã hơn trăm tuổi, địa vị tại Thương Lan Kiếm Tông khá cao, gần với Liễu Công Nguyên.
Không ngờ đối phương lại phái đại đệ tử nhà mình tới, rõ ràng kẻ tới bất thiện.
Sau khi tới gần Bạch Cầm Hổ chắp tay nói: “Đậu huynh, chuyện tối qua thật ra là hiểu lầm, ngươi …”
Hắn còn chưa dứt lời, Đậu Quảng Thần đã trực tiếp ngắt lời: “Trong vòng ba ngày rút khỏi Ngụy Quận, bằng không gia sư sẽ đích thân xuất thủ.
Kiếm của gia sư đã hơn mười năm chưa rời vỏ, người trong giang hồ sợ rằng đã quên, kiếm của gia sư không những có thể khiến sông trầm xuống, còn có thể chém núi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.