Chương 228: Điên Cuồng Trong Tuyệt Vọng
Phong Thất Nguyệt
08/06/2021
Võ giả cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh hợp nhất tinh khí thần, điểm khác biệt lớn nhất so với Ngoại Cương cảnh chính là sức bật cường đại hơn hẳn.
Chỉ có điều, rất đáng tiếc, mặc dù Sở Hưu còn chưa tu luyện tới mức hợp nhất tinh khí thần nhưng sức bật của y cũng vô cùng kinh người.
Khi ở Quan Trung Hình Đường, cho dù tuần sát sứ tuổi tác đang lúc tráng niên như Vệ Hàn Sơn còn đánh không lại Sở Hưu, nói chi lão già Thần Vũ Môn này thực lực còn không bằng Vệ Hàn Sơn, cho nên dưới đao cương ma khí cường đại của Sở Hưu, lão già Thần Vũ Môn này đã cảm thấy không địch nổi nữa.
Lão già Thần Vũ Môn liều chết ngăn cản Sở Hưu tại đây muốn để Yến Đình Đình đào tẩu, thật ra trong lòng đã có ý liều chết.
Nơi này là Đông Tề, trước đó bọn họ cho rằng không ai giúp Sở Hưu, giờ lâm vào đường chết mới nhớ ra cũng chẳng ai đến giúp mình.
Trước đó Sở Hưu xuất đao giết chết võ giả cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh thực ra cũng đã chém sạch dũng khí của họ, cho dù toàn bộ bọn họ xuất thủ cũng không đánh nổi Sở Hưu. Sự thật đã chứng minh hết thảy.
Có điều cho dù biết là chịu chết võ giả Thần Vũ Môn này cũng không định chạy trốn, không phải vì hắn trung thành với Thần Vũ Môn cùng Yến Hoài Nam, vì Yến Đình Đình mà có thể hy sinh tính mệnh bản thân, mà do đồ tử đồ tôn của hắn đều đang tu hành trong Thần Vũ Môn.
Cũng do hắn lão luyện thành thục kinh nghiệm giang hồ phong phú nên Yến Hoài Nam mới phái đi theo bảo vệ con gái. Kết quả giờ Yến Đình Đình lại gặp chuyện trong tay hắn, bất luận có phải do hắn hay không, hắn đều sẽ bị phạt nặng, thậm chí liên lụy tới con cháu trong tông môn.
Cho nên chẳng bằng liều chết đánh một trận tại đây để Yến Đình Đình đào tẩu, như vậy ít nhất Yến Hoài Nam cũng nhớ tới công lao của hắn, hậu đãi con cháu hắn.
Nghĩ như vậy lão già Thần Vũ Môn kia cũng bất chấp mọi thứ, bắt đầu thiêu đốt tinh huyết vốn không còn thừa lại bao nhiêu của mình, liều mạng cùng Sở Hưu.
Có điều ngay lúc này Sở Hưu lại đột nhiên lui lại phía sau, một tay kết ấn, luồng ma khí mênh mông mãnh liệt bị y trấn áp xuống khiến hai mắt lão già Thần Vũ Môn kia sáng bừng lên.
Hắn biết bí pháp như vậy không thể liên tục duy trì lực lượng cường đại đó được, giờ xem ra giới hạn thời gian của bí pháp cũng đã tới, tiếp tục sử dụng có thể sẽ bị phản phệ, mà giờ chính là lúc Sở Hưu yếu nhất!
Quả nhiên là vậy, bên kia Sở Hưu vừa trấn áp lực lượng của A Tỳ Đạo Tam Đao trong cơ thể, sắc mặt thậm chí còn tái nhợt đi như đang mang bệnh.
Trước đó Sở Hưu đã dùng đao thứ hai của A Tỳ Đạo Tam Đao rất nhiều lần, sau khi sử dụng lập tức trấn áp ma khí cho nên ngoại trừ lần đầu gần như chưa từng bị phản phệ.
Còn lần này Sở Hưu bỏ mặc một thời gian dài không trấn áp ma khí, ngược lại lợi dụng ma khí đối địch, mặc dù uy năng cường đại nhưng tiêu hao cũng vô cùng kịch liệt. Nói chính xác hơn đó không phải loại tiêu hao chân khí nội lực mà là tiêu hao tinh thần.
Nhưng trong mắt lão già Thần Vũ Môn, Sở Hưu lúc này đang tiêu hao quá độ, đây cũng là cơ hội duy nhất của mình!
Khoảnh khắc đó trường thương trong tay lão già bùng lên một luồng hào quang chói mắt, như một vầng mặt trời rực rỡ nóng bỏng chói mắt, có điều xen lẫn trong đó lại có chút sắc máu, đó là lực lượng do hắn thiêu đốt huyết khí mang lại.
Thương xuất như rồng, Trường Hồng Quán Nhật!
Một thương xuất ra ngưng tụ lực lượng chí cường của lão già Thần Vũ Môn này, trong đó lực lượng khí huyết nóng rực thậm chí còn có một chút hiệu quả tru tà phá ma. Mặc dù không thể bằng công pháp Phật môn nhưng cũng có thể khắc chế loại võ giả tu luyện ma công như Sở Hưu.
Chỉ có điều lúc này Sở Hưu đứng mũi chịu sào lại mỉm cười khinh thường, ngay khi nhát thương của lão già Thần Vũ Môn đâm xuống, hai tay Sở Hưu niết thành Đại Kim Cương Luân Ấn, tỏa ra Phật quang càng thêm rực rỡ chói mắt, ẩn chứa lực lượng càng cường đại mạnh mẽ!
Ai bảo y chỉ biết Ma công? Đám người Thần Vũ Môn này chắc còn chẳng biết tin tức cơ bản về y đã chạy tới báo thù, không phải tự tìm đường chết thì là gì?
Dưới ấn pháp cường đại Đại Kim Cương Luân Ấn, một tiếng cương khí sụp đổ vang lên, trường thương trong tay lão già Thần Vũ Môn là bảo binh tứ chuyển nhưng lại bị đòn Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu trực tiếp đánh nát. Lão già Thần Vũ Môn cũng bị Sở Hưu đánh bay hơn mười bước, cuối cùng không kiên trì nổi phun một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Trước đó sắc mặt Sở Hưu trắng bệch là do tinh thần tiêu hao quá độ, còn giờ lão già của Thần Vũ Môn sắc mặt trắng bệch là sắp tới mức dầu hết đèn tắt.
“Tiểu thư! Đi mau…”
Lão già Thần Vũ Môn nhìn Yến Đình Đình còn chưa chịu bỏ đi, ánh mắt đã tuyệt vọng, nhưng lúc này hắn đã không khuyên nổi Yến Đình Đình.
Đòn thế liều mạng bị Sở Hưu phá tan, lại bị Đại Kim Cương Luân Ấn đánh trọng thương, với tuổi tác của hắn đã chẳng thể chịu nổi thương thế như vậy nữa. Bốn chữ cuối cùng nói xong, lão già Thần Vũ Môn ầm ầm gục ngã, hơi thở lụi tàn.
Mọi người xung quanh xôn xao, hai võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh cùng mấy võ giả Nội Cương cảnh Ngoại Cương cảnh bao vây nhưng chỉ trong giây lát đã bị Sở Hưu đánh cho kẻ chết người trọng thương. Thực lực này ngoại trừ hai chữ kinh khủng thậm chí họ đã không nghĩ ra từ ngữ nào để mô tả.
Mà lúc này giữa sân, Sở Hưu giải quyết xong hai võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh, hai mắt híp lại bùng lên sát cơ, đi về phía Yến Đình Đình.
Thật ra y không thích giết nữ nhân, dù sao cũng là nam nhân, cứ đi giết đàn bà con gái như vậy thật mất giá.
Thế nhưng điều kiện tiên quyết là đối phương đừng có chọc tới y, không ảnh hưởng tới lợi ích của y. Bằng không một khi Sở Hưu nổi sát tâm, trong mắt y không có nam nữ, chỉ có người sống kẻ chết.
Y giết Nhạc Lư Xuyên, Yến Đình Đình có thù hận cũng được, có oán trách cũng chẳng sao, tùy cô ta. Nhưng giờ cô ta đã hận Sở Hưu tới cực hạn, chỉ cần có cơ hội, Sở Hưu dám cam đoan nữ nhân này chắc chắn sẽ ra tay giết chết mình.
Cho nên để cô ta sống, tiếp đó Sở Hưu sẽ phải chịu vô số phiền phức, chẳng bằng giờ giết cô ta, mọi chuyện êm xuôi!
Về phần Thần Vũ Môn ư, Sở Hưu không tin Yến Hoài Nam dám tới Quan Trung Hình Đường đòi người từ chỗ Quan Tư Vũ. Bất luận địa vị hay thực lực, Quan Trung Hình Đường đều vượt xa Thần Vũ Môn.
Quan trọng nhất là phong cách của Quan Trung Hình Đường cũng là như vậy, ngươi không chọc ta ta cũng chẳng chọc ngươi. Quan Trung Hình Đường không chủ động gây chuyện nhưng cũng chẳng sợ chuyện!
Những võ giả Tiên Thiên bảo hộ trước người Yến Đình Đình thấy Sở Hưu đi tới, không vô dụng tới mức hoảng sợ bỏ trốn nhưng giọng nói cũng thành run rẩy: “Đừng tới đây! Sở Hưu, ngươi điên rồi à? Ngươi có biết ngươi giết tiểu thư sau này sẽ thành oán thù không chết không thôi với Thần Vũ Môn chúng ta hay không!”
Sở Hưu tay cầm đao thản nhiên đáp: “Không chết không thôi? Nếu ta không giết cô ta, chắc chắn cô ta còn làm đủ mọi chuyện đối phó ta, đến lúc đó ta với Thần Vũ Môn ngươi cũng thành không chết không thôi. Đã vậy sao ta không giải quyết sớm cho xong? Cho nên, mời các ngươi chết đi!”
Có điều ngay lúc này Yến Đình Đình lại đột nhiên ngẩng đầu lên hô lớn với những võ giả vây xem: “Các ngươi ai giết được hắn ta sẽ gả cho người đó!”
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh lập tức xôn xao, vị đại tiểu thư Thần Vũ Môn này giận quá hóa điên rồi hay sao? Lời như vậy cũng nói ra được.
Nhưng Yến Đình Đình lại dùng giọng khàn khàn căm hận nói: “Ta dùng danh nghĩa Thần Vũ Môn thề, nếu ai giết chết Sở Hưu, hôm nay ta sẽ gả cho người đó. Tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng!”
Nghe Yến Đình Đình lấy danh nghĩa Thần Vũ Môn thề như vậy, mọi người xung quanh không khỏi biến sắc.
Yến Đình Đình nói vậy chắc hẳn là thật, cô nàng này không có uy tín gì, nhưng Thần Vũ Môn thân là một trong Thất Tông Bát Phái, cô ả cũng là con gái Yến Hoài Nam, đã dùng danh nghĩa Thần Vũ Môn thề, chuyện này tuyệt đối không giả được.
Nghe xong những lời này quả thật không ít người động tâm.
Mặc dù bọn họ biết Yến Đình Đình lấy chuyện chung thân đại sự của mình ra trả giá để giết Sở Hưu, đây chỉ đơn thuần là ý hận. Nhưng vốn bọn họ không coi trọng tình cảm gì của Yến Đình Đình mà chỉ vì thân phận của cô ta.
Cô ả là đại tiểu thư Thần Vũ Môn, huống hồ bản thân Yến Đình Đình vóc dáng cũng không tệ, đám đệ tử đại phái chân chính có lẽ chướng mắt nhưng những tán tu hoặc võ giả xuất thân tiểu môn phái lại động tâm.
Có điều động tâm thì động tâm, lại không ai dám động thủ.
Không phải vì sức hấp dẫn của Yến Đình Đình không đủ mà do uy thế vừa rồi của Sở Hưu quá kinh khủng, khiến tất cả mọi người sợ hãi.
Giết liền hai võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh, cho dù đối phương đã già nhưng vẫn là võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh hàng thật giá thật. Lại thêm những võ giả Nội Cương cảnh Ngoại Cương cảnh khác bao vây, thế nhưng không ai đỡ nổi một hiệp.
Trở thành con rể Thần Vũ Môn, chuyện này rất hấp dẫn, nhưng tiền đề là phải tự ước lượng sức mình.
Thấy mọi người xung quanh bị uy thế của Sở Hưu chấn nhiếp không dám ra tay, Yến Đình Đình lại hét lớn: “Các ngươi sợ cái gì? Sở Hưu có mạnh nữa cũng chỉ là Ngoại Cương cảnh, các ngươi nhìn sắc mặt hắn đi. Vừa rồi người của Thần Vũ Môn ta đã khiến nội lực hắn tiêu hao phân nửa rồi, các ngươi nhiều người như vậy chẳng lẽ không dám ra tay?”
Thấy mọi người còn do dự, Yến Đình Đình cắn răng nói: “Cha ta chỉ có một cô con gái là ta, đời này Thần Vũ Môn cũng không có đệ tử ưu tú. Ai cưới ta sẽ được toàn bộ tài nguyên của Thần Vũ Môn ủng hộ, chính là người thừa kế môn chủ đời sau của Thần Vũ Môn!”
Lời này vừa nói ra, ngay cả những võ giả Tiên Thiên bảo hộ bên cạnh Yến Đình Đình cũng giật nảy mình. Đại tiểu thư điên rồi! Vì báo thù cô ta đã không quan tâm tới bất cứ thứ gì khác, chuyện này cũng đem ra hứa được.
Mặc dù Yến Hoài Nam độc bá toàn Thần Vũ Môn, có điều Thần Vũ Môn vẫn luôn là tông môn chứ không phải thế gia, môn chủ đời sau phải dựa vào thực lực mà không phải quan hệ với Yến Hoài Nam.
Giờ Yến Đình Đình hứa hẹn như vậy nếu truyền về Thần Vũ Môn, chắc chắn sẽ khiến phần lớn đệ tử Thần Vũ Môn bất mãn, thậm chí khiến căn cơ tông môn rung chuyển!
Chỉ có điều, rất đáng tiếc, mặc dù Sở Hưu còn chưa tu luyện tới mức hợp nhất tinh khí thần nhưng sức bật của y cũng vô cùng kinh người.
Khi ở Quan Trung Hình Đường, cho dù tuần sát sứ tuổi tác đang lúc tráng niên như Vệ Hàn Sơn còn đánh không lại Sở Hưu, nói chi lão già Thần Vũ Môn này thực lực còn không bằng Vệ Hàn Sơn, cho nên dưới đao cương ma khí cường đại của Sở Hưu, lão già Thần Vũ Môn này đã cảm thấy không địch nổi nữa.
Lão già Thần Vũ Môn liều chết ngăn cản Sở Hưu tại đây muốn để Yến Đình Đình đào tẩu, thật ra trong lòng đã có ý liều chết.
Nơi này là Đông Tề, trước đó bọn họ cho rằng không ai giúp Sở Hưu, giờ lâm vào đường chết mới nhớ ra cũng chẳng ai đến giúp mình.
Trước đó Sở Hưu xuất đao giết chết võ giả cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh thực ra cũng đã chém sạch dũng khí của họ, cho dù toàn bộ bọn họ xuất thủ cũng không đánh nổi Sở Hưu. Sự thật đã chứng minh hết thảy.
Có điều cho dù biết là chịu chết võ giả Thần Vũ Môn này cũng không định chạy trốn, không phải vì hắn trung thành với Thần Vũ Môn cùng Yến Hoài Nam, vì Yến Đình Đình mà có thể hy sinh tính mệnh bản thân, mà do đồ tử đồ tôn của hắn đều đang tu hành trong Thần Vũ Môn.
Cũng do hắn lão luyện thành thục kinh nghiệm giang hồ phong phú nên Yến Hoài Nam mới phái đi theo bảo vệ con gái. Kết quả giờ Yến Đình Đình lại gặp chuyện trong tay hắn, bất luận có phải do hắn hay không, hắn đều sẽ bị phạt nặng, thậm chí liên lụy tới con cháu trong tông môn.
Cho nên chẳng bằng liều chết đánh một trận tại đây để Yến Đình Đình đào tẩu, như vậy ít nhất Yến Hoài Nam cũng nhớ tới công lao của hắn, hậu đãi con cháu hắn.
Nghĩ như vậy lão già Thần Vũ Môn kia cũng bất chấp mọi thứ, bắt đầu thiêu đốt tinh huyết vốn không còn thừa lại bao nhiêu của mình, liều mạng cùng Sở Hưu.
Có điều ngay lúc này Sở Hưu lại đột nhiên lui lại phía sau, một tay kết ấn, luồng ma khí mênh mông mãnh liệt bị y trấn áp xuống khiến hai mắt lão già Thần Vũ Môn kia sáng bừng lên.
Hắn biết bí pháp như vậy không thể liên tục duy trì lực lượng cường đại đó được, giờ xem ra giới hạn thời gian của bí pháp cũng đã tới, tiếp tục sử dụng có thể sẽ bị phản phệ, mà giờ chính là lúc Sở Hưu yếu nhất!
Quả nhiên là vậy, bên kia Sở Hưu vừa trấn áp lực lượng của A Tỳ Đạo Tam Đao trong cơ thể, sắc mặt thậm chí còn tái nhợt đi như đang mang bệnh.
Trước đó Sở Hưu đã dùng đao thứ hai của A Tỳ Đạo Tam Đao rất nhiều lần, sau khi sử dụng lập tức trấn áp ma khí cho nên ngoại trừ lần đầu gần như chưa từng bị phản phệ.
Còn lần này Sở Hưu bỏ mặc một thời gian dài không trấn áp ma khí, ngược lại lợi dụng ma khí đối địch, mặc dù uy năng cường đại nhưng tiêu hao cũng vô cùng kịch liệt. Nói chính xác hơn đó không phải loại tiêu hao chân khí nội lực mà là tiêu hao tinh thần.
Nhưng trong mắt lão già Thần Vũ Môn, Sở Hưu lúc này đang tiêu hao quá độ, đây cũng là cơ hội duy nhất của mình!
Khoảnh khắc đó trường thương trong tay lão già bùng lên một luồng hào quang chói mắt, như một vầng mặt trời rực rỡ nóng bỏng chói mắt, có điều xen lẫn trong đó lại có chút sắc máu, đó là lực lượng do hắn thiêu đốt huyết khí mang lại.
Thương xuất như rồng, Trường Hồng Quán Nhật!
Một thương xuất ra ngưng tụ lực lượng chí cường của lão già Thần Vũ Môn này, trong đó lực lượng khí huyết nóng rực thậm chí còn có một chút hiệu quả tru tà phá ma. Mặc dù không thể bằng công pháp Phật môn nhưng cũng có thể khắc chế loại võ giả tu luyện ma công như Sở Hưu.
Chỉ có điều lúc này Sở Hưu đứng mũi chịu sào lại mỉm cười khinh thường, ngay khi nhát thương của lão già Thần Vũ Môn đâm xuống, hai tay Sở Hưu niết thành Đại Kim Cương Luân Ấn, tỏa ra Phật quang càng thêm rực rỡ chói mắt, ẩn chứa lực lượng càng cường đại mạnh mẽ!
Ai bảo y chỉ biết Ma công? Đám người Thần Vũ Môn này chắc còn chẳng biết tin tức cơ bản về y đã chạy tới báo thù, không phải tự tìm đường chết thì là gì?
Dưới ấn pháp cường đại Đại Kim Cương Luân Ấn, một tiếng cương khí sụp đổ vang lên, trường thương trong tay lão già Thần Vũ Môn là bảo binh tứ chuyển nhưng lại bị đòn Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu trực tiếp đánh nát. Lão già Thần Vũ Môn cũng bị Sở Hưu đánh bay hơn mười bước, cuối cùng không kiên trì nổi phun một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Trước đó sắc mặt Sở Hưu trắng bệch là do tinh thần tiêu hao quá độ, còn giờ lão già của Thần Vũ Môn sắc mặt trắng bệch là sắp tới mức dầu hết đèn tắt.
“Tiểu thư! Đi mau…”
Lão già Thần Vũ Môn nhìn Yến Đình Đình còn chưa chịu bỏ đi, ánh mắt đã tuyệt vọng, nhưng lúc này hắn đã không khuyên nổi Yến Đình Đình.
Đòn thế liều mạng bị Sở Hưu phá tan, lại bị Đại Kim Cương Luân Ấn đánh trọng thương, với tuổi tác của hắn đã chẳng thể chịu nổi thương thế như vậy nữa. Bốn chữ cuối cùng nói xong, lão già Thần Vũ Môn ầm ầm gục ngã, hơi thở lụi tàn.
Mọi người xung quanh xôn xao, hai võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh cùng mấy võ giả Nội Cương cảnh Ngoại Cương cảnh bao vây nhưng chỉ trong giây lát đã bị Sở Hưu đánh cho kẻ chết người trọng thương. Thực lực này ngoại trừ hai chữ kinh khủng thậm chí họ đã không nghĩ ra từ ngữ nào để mô tả.
Mà lúc này giữa sân, Sở Hưu giải quyết xong hai võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh, hai mắt híp lại bùng lên sát cơ, đi về phía Yến Đình Đình.
Thật ra y không thích giết nữ nhân, dù sao cũng là nam nhân, cứ đi giết đàn bà con gái như vậy thật mất giá.
Thế nhưng điều kiện tiên quyết là đối phương đừng có chọc tới y, không ảnh hưởng tới lợi ích của y. Bằng không một khi Sở Hưu nổi sát tâm, trong mắt y không có nam nữ, chỉ có người sống kẻ chết.
Y giết Nhạc Lư Xuyên, Yến Đình Đình có thù hận cũng được, có oán trách cũng chẳng sao, tùy cô ta. Nhưng giờ cô ta đã hận Sở Hưu tới cực hạn, chỉ cần có cơ hội, Sở Hưu dám cam đoan nữ nhân này chắc chắn sẽ ra tay giết chết mình.
Cho nên để cô ta sống, tiếp đó Sở Hưu sẽ phải chịu vô số phiền phức, chẳng bằng giờ giết cô ta, mọi chuyện êm xuôi!
Về phần Thần Vũ Môn ư, Sở Hưu không tin Yến Hoài Nam dám tới Quan Trung Hình Đường đòi người từ chỗ Quan Tư Vũ. Bất luận địa vị hay thực lực, Quan Trung Hình Đường đều vượt xa Thần Vũ Môn.
Quan trọng nhất là phong cách của Quan Trung Hình Đường cũng là như vậy, ngươi không chọc ta ta cũng chẳng chọc ngươi. Quan Trung Hình Đường không chủ động gây chuyện nhưng cũng chẳng sợ chuyện!
Những võ giả Tiên Thiên bảo hộ trước người Yến Đình Đình thấy Sở Hưu đi tới, không vô dụng tới mức hoảng sợ bỏ trốn nhưng giọng nói cũng thành run rẩy: “Đừng tới đây! Sở Hưu, ngươi điên rồi à? Ngươi có biết ngươi giết tiểu thư sau này sẽ thành oán thù không chết không thôi với Thần Vũ Môn chúng ta hay không!”
Sở Hưu tay cầm đao thản nhiên đáp: “Không chết không thôi? Nếu ta không giết cô ta, chắc chắn cô ta còn làm đủ mọi chuyện đối phó ta, đến lúc đó ta với Thần Vũ Môn ngươi cũng thành không chết không thôi. Đã vậy sao ta không giải quyết sớm cho xong? Cho nên, mời các ngươi chết đi!”
Có điều ngay lúc này Yến Đình Đình lại đột nhiên ngẩng đầu lên hô lớn với những võ giả vây xem: “Các ngươi ai giết được hắn ta sẽ gả cho người đó!”
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh lập tức xôn xao, vị đại tiểu thư Thần Vũ Môn này giận quá hóa điên rồi hay sao? Lời như vậy cũng nói ra được.
Nhưng Yến Đình Đình lại dùng giọng khàn khàn căm hận nói: “Ta dùng danh nghĩa Thần Vũ Môn thề, nếu ai giết chết Sở Hưu, hôm nay ta sẽ gả cho người đó. Tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng!”
Nghe Yến Đình Đình lấy danh nghĩa Thần Vũ Môn thề như vậy, mọi người xung quanh không khỏi biến sắc.
Yến Đình Đình nói vậy chắc hẳn là thật, cô nàng này không có uy tín gì, nhưng Thần Vũ Môn thân là một trong Thất Tông Bát Phái, cô ả cũng là con gái Yến Hoài Nam, đã dùng danh nghĩa Thần Vũ Môn thề, chuyện này tuyệt đối không giả được.
Nghe xong những lời này quả thật không ít người động tâm.
Mặc dù bọn họ biết Yến Đình Đình lấy chuyện chung thân đại sự của mình ra trả giá để giết Sở Hưu, đây chỉ đơn thuần là ý hận. Nhưng vốn bọn họ không coi trọng tình cảm gì của Yến Đình Đình mà chỉ vì thân phận của cô ta.
Cô ả là đại tiểu thư Thần Vũ Môn, huống hồ bản thân Yến Đình Đình vóc dáng cũng không tệ, đám đệ tử đại phái chân chính có lẽ chướng mắt nhưng những tán tu hoặc võ giả xuất thân tiểu môn phái lại động tâm.
Có điều động tâm thì động tâm, lại không ai dám động thủ.
Không phải vì sức hấp dẫn của Yến Đình Đình không đủ mà do uy thế vừa rồi của Sở Hưu quá kinh khủng, khiến tất cả mọi người sợ hãi.
Giết liền hai võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh, cho dù đối phương đã già nhưng vẫn là võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh hàng thật giá thật. Lại thêm những võ giả Nội Cương cảnh Ngoại Cương cảnh khác bao vây, thế nhưng không ai đỡ nổi một hiệp.
Trở thành con rể Thần Vũ Môn, chuyện này rất hấp dẫn, nhưng tiền đề là phải tự ước lượng sức mình.
Thấy mọi người xung quanh bị uy thế của Sở Hưu chấn nhiếp không dám ra tay, Yến Đình Đình lại hét lớn: “Các ngươi sợ cái gì? Sở Hưu có mạnh nữa cũng chỉ là Ngoại Cương cảnh, các ngươi nhìn sắc mặt hắn đi. Vừa rồi người của Thần Vũ Môn ta đã khiến nội lực hắn tiêu hao phân nửa rồi, các ngươi nhiều người như vậy chẳng lẽ không dám ra tay?”
Thấy mọi người còn do dự, Yến Đình Đình cắn răng nói: “Cha ta chỉ có một cô con gái là ta, đời này Thần Vũ Môn cũng không có đệ tử ưu tú. Ai cưới ta sẽ được toàn bộ tài nguyên của Thần Vũ Môn ủng hộ, chính là người thừa kế môn chủ đời sau của Thần Vũ Môn!”
Lời này vừa nói ra, ngay cả những võ giả Tiên Thiên bảo hộ bên cạnh Yến Đình Đình cũng giật nảy mình. Đại tiểu thư điên rồi! Vì báo thù cô ta đã không quan tâm tới bất cứ thứ gì khác, chuyện này cũng đem ra hứa được.
Mặc dù Yến Hoài Nam độc bá toàn Thần Vũ Môn, có điều Thần Vũ Môn vẫn luôn là tông môn chứ không phải thế gia, môn chủ đời sau phải dựa vào thực lực mà không phải quan hệ với Yến Hoài Nam.
Giờ Yến Đình Đình hứa hẹn như vậy nếu truyền về Thần Vũ Môn, chắc chắn sẽ khiến phần lớn đệ tử Thần Vũ Môn bất mãn, thậm chí khiến căn cơ tông môn rung chuyển!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.