Chương 208: Hạ Độc Thủ
Phong Thất Nguyệt
08/06/2021
Lần này thực lực mà Sở Hưu khiến mọi người đều bất ngờ, cũng làm cho Ngụy Cửu Đoan hết sức đắc ý.
Mấy năm gần đây thực lực của hắn không tốt, cũng sắp đến lúc về hưu, trong Quan Trung Hình Đường không mấy ai chú ý tới hắn, thậm chí đến mức bị lão quỷ Ân Bá Thông chế nhạo.
Giờ Sở Hưu ra trận gây dựng danh tiếng, cũng là cấp trên xuất sắc. Mặc dù thực lực Sở Hưu chẳng liên quan gì tới hắn.
Ân Bá Thông nhìn bộ dáng đắc ý của Ngụy Cửu Đoan không khỏi hừ lạnh một tiếng nói: “Đắc ý cái gì? Có đắc ý nữa cũng chẳng được mấy năm, sau này gặp ta vẫn phải ngoan ngoãn gọi đại nhân thôi!”
Nói xong Ân Bá Thông quay sang nhìn Lệ Thiên Hào hỏi: “Lát nữa có nắm chắc thắng được tên Sở Hưu này không?”
Lệ Thiên Hào cười lạnh nói: “Tên Sở Hưu kia xuất thủ cương mãnh bá đạo, lực lượng cùng phòng ngự đều là cực hạn trong Ngoại Cương cảnh.
Thế nhưng khi thật sự giao chiến, chỉ có lực lượng cùng phòng ngự thì ích lợi gì? Chỉ dùng sức trâu không thể thắng được ta!”
Ân Bá Thông gật đầu, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Ngươi nắm chắc thì tốt, dạy cho tên Sở Hưu kia một bài học, cũng cho lão già Ngụy Cửu Đoan kia bẽ mặt đi!’
Lệ Thiên Hào gật nhẹ đầu, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh.
Sư phụ hắn cùng Ngụy Cửu Đoan có mâu thuẫn ra sao, thật ra hắn cũng không rõ, có điều dường như hai bên kết thù kết oán đã rất lâu.
Nhưng những điều này đều không quan trọng, Lệ Thiên Hào chỉ biết hôm nay nếu mình có thể dạy cho tên Sở Hưu này một bài học sau đó chắc chắn hắn sẽ được khen thưởng. Vậy đã quá đủ rồi.
Giờ chỉ có ba người vào vòng trong, hỗn chiến thì quá loạn, cho nên ba người trước hết rút thăm, hai người giao thủ trước, một người không, cuối cùng quyết ra kẻ thắng cuối cùng.
Sau khi rút thăm, Chung Bình tương đối may mắn rút được lá không, hai người giao chiến là Sở Hưu và Lệ Thiên Hào.
Nhìn Sở Hưu, Lệ Thiên Hào cười lạnh một tiếng, lén lút làm tư thế cắt cổ với y.
Sở Hưu chỉ liếc lại một cái, người này tính cách điên cuồng, từ khi giao thủ cùng Sở Hiếu Đức đã có thể thấy được điểm này.
Chỉ có điều đây cũng không phải khuyết điểm gì, trên giang hồ vốn có không ít kẻ cuồng ngạo; điên cuồng hơn Lệ Thiên Hào cũng có. Nhưng vấn đề là ngươi có thể cuồng, cũng có thể ngạo, nhưng ngươi phải biết thế nào là kính sợ!
Rất rõ ràng, Lệ Thiên Hào không biết kính sợ, vừa rồi đối mặt với một đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất như Sở Tư Ma, hắn cũng dám ra tay bất kính như vậy, có thể thấy suy nghĩ trong lòng đối phương rốt cuộc ra sao.
Bất quá những thứ này đều không quan trọng, lát nữa Sở Hưu sẽ cho Lệ Thiên Hào biết thế nào là kính sợ!
Ra tới giữa sân đấu, Lệ Thiên Hào cười lạnh với Sở Hưu nói: “Tiểu tử, nghe nói ngươi từng được xếp hạng trước hai mươi trên Long Hổ Bảng. Có điều ngươi cũng đừng tưởng bước lên Long Hổ Bảng là vô địch trong cùng cấp bậc. Trong thiên hạ này có vô số tuấn kiệt trẻ tuổi, có ít người không lộ mặt trên giang hồ nhưng không nghĩa là thực lực của hắn không mạnh!”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ngươi đang nói chính mình à?”
Lệ Thiên Hào chỉ cười lạnh hai tiếng, không trả lời.
Mặc dù hắn quả thật có ý này, nhưng cũng không ngông cuồng tới mức ngay trước mặt mọi người nói tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng đều là rác rưởi, không bằng hắn.
Cho nên sau khi cười lạnh, loan đao trong tay lập tức chém về phía Sở Hưu, thân hình như một vệt bóng đen, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt y!
Đao mang sáng chói, đao thế như trăng sao hàng lâm, rực rỡ mạnh mẽ tới cực hạn!
Mặc dù giọng điệu hắn có vẻ coi thường Sở Hưu, nhưng trên thực tế hắn cũng biết chỉ xét lực lượng, bất luận thế nào hắn cũng không đánh nổi Sở Hưu.
Hắn đã chứng kiến uy lực Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu, đổi lại là hắn, hắn cũng chẳng ngăn cản nổi.
Cho nên thứ Lệ Thiên Hào thật sự tự tin chỉ có một, đó là tốc độ thân pháp cùng khoái đao của mình!
Chỉ có điều ngay lúc lưỡi đao của hắn chém xuống lại thấy khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười chế nhạo.
Ngay khoảnh khắc sau, một tay Sở Hưu đã kết ấn, ấn pháp lập tức hoàn thành. Một luồng cương khí màu xanh nhạt bộc phát dưới chân Sở Hưu, thân hình y cũng lập tức biến mất trước mặt Lệ Thiên Hào.
Trận Tự Quyết, Nội Phược Ấn, chú trọng tốc độ, thiên địa này mặc ta tung hoành!
Nếu di chuyển đường dài, Nội Phược Ấn không mấy tác dụng, nhưng trong lúc giao thủ cự ly ngắn, Nội Phược Ấn có thể bộc phát tốc độ kinh người.
Thời khắc này Lệ Thiên Hào lập tức bị tốc độ bộc phát đó của Sở Hưu làm cho giật nảy mình, còn chưa hồi thần đã cảm thấy vô số luồng đao cương mang theo khí huyết sát đánh tới phía sau.
Thân hình Sở Hưu xuất hiện phía sau Lệ Thiên Hào, Hồng Tụ Đao xuất hiện trong tay. Xuất đao chém ra, Huyết Luyện Thần Cương ầm ầm bộc phát, đao thế liên miên như cuồng phong vũ bão, nhanh chóng tới cực hạn, cũng dày đặc tới cực hạn.
Lệ Thiên Hào gầm lên một tiếng, thân hình quay lại, loan đao trên tay cũng bùng lên vô số đao ảnh, chiêu thức Trảm Phong này tốc độ mau chóng tới kinh người, thậm chí còn nhanh hơn Tế Vũ Hoàng Hôn Hồng Tụ Đao của Sở Hưu.
Nhưng vấn đề là Lệ Thiên Hào chỉ am hiểu thân pháp cùng khoái đao, tu vi nội lực cùng cương khí của hắn không yếu nhưng cũng chỉ tính là bình thường.
Còn giờ Sở Hưu lại sử dụng Huyết Luyện Thần Cương!
Bí pháp cương khí bất truyền của Huyết Hà Phái ngày trước, có thể sánh ngang với Bạch Hổ Sát Thần Cương của Bạch Hổ Đường cùng Thuần Dương Cương Khí của Thuần Dương Đạo Môn.
Chỉ trong chớp mắt, mọi người chứng kiến trong ánh sáng bùng nổ của cương khí, đao ảnh đỏ thẫm trực tiếp chiếm thượng phong ép cho Lệ Thiên Hào không ngừng lại phía sau, thậm chí không có sức hoàn thủ.
Giây phút này ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Hưu lập tức thay đổi, ngay cả Quan Tư Vũ cũng vậy.
Nếu nói khi đối chiến với Trình Chu Hải, Sở Hưu biểu hiện ra lực lượng khiến bọn họ kinh ngạc, vậy giờ thực lực Sở Hưu thể hiện càng khiến họ kinh hãi.
Trước đó Sở Hưu đã thể hiện lực lượng đủ mạnh, nhưng bọn họ dù sao cũng là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, còn có tông sư ngưng tụ thành Võ Đạo Chân Đan như Quan Tư Vũ, có gì mà chưa từng thấy?
Mà giờ Sở Hưu lại biểu hiện thân pháp nhanh chóng kinh người cùng đao thế sắc bén liên miên bất tuyệt, điều này mang ý nghĩa gì? Nghĩa là toàn thân Sở Hưu cơ hồ không chút nhược điểm!
Bình thường có mạnh cũng chẳng đáng sợ, võ giả khi giao chiến đều sẽ lấy sở trường của mình tấn công sở đoản của kẻ địch. Nhưng đối mặt với loại võ giả như Sở Hưu, lực lượng vô cùng mạnh mẽ, phòng ngự cũng vô cùng cứng cỏi, ngay cả thân pháp và tốc độ xuất thủ cũng nhanh chóng như vậy, ngươi định đánh với hắn thế nào?
Không võ giả nào muốn đối đầu với loại người này, vì như vậy chỉ có tuyệt vọng.
Hơn nữa bọn họ còn không biết Sở Hưu tu luyện Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp, điều này đại biểu cho dù đối phương sử dụng công kích tinh thần cực kỳ hiếm thấy cũng không chút ưu thế nào trước mặt Sở Hưu!
Đối mặt với người như vậy ai cũng tuyệt vọng, giờ Lệ Thiên Hào cũng vậy.
Trước khi đánh hắn đã tính toán, vừa bắt đầu sẽ dùng thân pháp và khoái đao của mình ra đòn phủ đầu, không cho Sở Hưu cơ hội. Kết quả hắn thật sự không ngờ lại thành Sở Hưu không cho hắn cơ hội.
Lệ Thiên Hào đột nhiên gầm lên một tiếng, thân pháp được hắn thi triển tới cực hạn, thậm chí đao thế như cuồng phong vũ bão của Sở Hưu cũng không lưu được Lệ Thiên Hào.
Đột phá đao thế lao tới trước người Sở Hưu, loan đao trong tay Lệ Thiên Hào lóe lên ánh sáng sắc bén kinh người. Một đao nâng lên, cương khí ngưng tụ thành một đường thẳng mang theo khí thế một đi không trở lại ầm ầm chém xuống! Ngay cả không khí cũng bị đao thế này của hắn chém thành tiếng nổ, có thể thấy tốc độ của đao chiêu nhanh tới cỡ nào.
Đối mặt với ánh đao chém tới của Lệ Thiên Hào, Sở Hưu lại đột nhiên ngẩng đầu lên, khiến trong lòng Lệ Thiên Hào giật thót.
Hắn chỉ thấy một đôi mắt không mang theo chút tình cảm nào, lượn lờ sương đen vô biên vô tận, tử ý bộc phát, hận ý ngập trời.
A Tỳ Ma Đao chém ra như Địa Ngục Môn Khai, Bách Quỷ Dạ Hành!
Vừa rồi khi giao thủ với Trình Chu Hải, hai bên không có thù hận gì nên Sở Hưu không vận dụng A Tỳ Đạo Tam Đao cực đoan quá mức này.
Nhưng trước đó Ngụy Cửu Đoan đã nói, nếu y phế được Lệ Thiên Hào, hai châu phủ dưới quản lý của Thái Cảnh Thắng sẽ là của y. Chuyện làm ăn có lời như vậy, mà cũng hiếm lắm mới thấy kẻ keo kiệt cay nghiệt như Ngụy Cửu Đoan chịu mở miệng cho mình, Sở Hưu đương nhiên không cự tuyệt.
Ánh đao chém xuống, đao mang đen nhánh thôn phệ hết thảy, đao quang trong tay Lệ Thiên Hào vỡ vụn, ngay cả bảo binh trường đao cũng vang lên tiếng vỡ nát, bị chém thành tan thành từng mảnh!
Đao chưa tới người, Lệ Thiên Hào lập tức bộc phát tốc độ nhanh nhất của mình lui lại phía sau, thế nhưng đao khí của Sở Hưu đã nhập thể, khiến hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này Sở Hưu lại trực tiếp kết thành Nội Phược Ấn, thân hình phát động, lập tức xuất hiện trước người Lệ Thiên Hào, Đại Kim Cương Luân Ấn lập tức đánh xuống người Lệ Thiên Hào.
Mọi người xung quanh cau mày, tên Sở Hưu này định làm gì?
Một đao trước thắng bại đã phân, Sở Hưu hoàn toàn áp đảo Lệ Thiên Hào, giờ còn tiếp tục ra tay chẳng lẽ định học Lệ Thiên Hào, nhất định đuổi tận giết tuyệt hay sao?
Ân Bá Thông thấy vậy hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lộ ra ánh lạnh.
Trước mặt hắn mà Sở Hưu còn dám làm như vậy, đúng là muốn chết!
Thân hình hắn chuyển động, định ra tay ngăn cản Sở Hưu, thuận tiện giáo huấn y một chút.
Nhưng ngay lúc này Ngụy Cửu Đoan lại đột nhiên xuất chưởng, cương khí cường đại ngưng tụ giữa không trung như long trảo, đánh tới trước ngực Ân Bá Thông, trực tiếp ép hắn lui lại.
Ân Bá Thông phẫn nộ quát: “Ngụy Cửu Đoan! Ngươi muốn làm gì? Đây là luận bàn tỷ thí hay là giết người?”
Ngụy Cửu Đoan thản nhiên nói: “Đồ đệ ngươi đã nhận thua đâu, ngươi gấp cái gì? Ngươi muốn nhận thua nhưng không khéo đồ đệ ngươi còn muốn chống đỡ tiếp đấy.”
Hành động này của Ngụy Cửu Đoan lại không khiến mọi người xung quanh nói gì.
Vừa rồi chẳng phải Lệ Thiên Hào cũng xuất thủ nặng tay với Sở Hiếu Đức đó sao? Ân Bá Thông ngươi cũng có ngăn đâu?
Thái độ của Quan Tư Vũ lại chỉ nhìn kết quả, không hỏi quá trình. Huống hồ Quan Trung Hình Đường không phải những đại phái thế gia võ lâm kia, không cần môn hạ đệ tử phải tương thân tương ái.
Mặc dù luận bàn tỷ thí, nhưng chỉ cần không gây chuyện chết người, tất cả đều có thể bàn. Giờ Lệ Thiên Hào còn chưa chết, ngươi gấp cái gì?
Mấy năm gần đây thực lực của hắn không tốt, cũng sắp đến lúc về hưu, trong Quan Trung Hình Đường không mấy ai chú ý tới hắn, thậm chí đến mức bị lão quỷ Ân Bá Thông chế nhạo.
Giờ Sở Hưu ra trận gây dựng danh tiếng, cũng là cấp trên xuất sắc. Mặc dù thực lực Sở Hưu chẳng liên quan gì tới hắn.
Ân Bá Thông nhìn bộ dáng đắc ý của Ngụy Cửu Đoan không khỏi hừ lạnh một tiếng nói: “Đắc ý cái gì? Có đắc ý nữa cũng chẳng được mấy năm, sau này gặp ta vẫn phải ngoan ngoãn gọi đại nhân thôi!”
Nói xong Ân Bá Thông quay sang nhìn Lệ Thiên Hào hỏi: “Lát nữa có nắm chắc thắng được tên Sở Hưu này không?”
Lệ Thiên Hào cười lạnh nói: “Tên Sở Hưu kia xuất thủ cương mãnh bá đạo, lực lượng cùng phòng ngự đều là cực hạn trong Ngoại Cương cảnh.
Thế nhưng khi thật sự giao chiến, chỉ có lực lượng cùng phòng ngự thì ích lợi gì? Chỉ dùng sức trâu không thể thắng được ta!”
Ân Bá Thông gật đầu, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Ngươi nắm chắc thì tốt, dạy cho tên Sở Hưu kia một bài học, cũng cho lão già Ngụy Cửu Đoan kia bẽ mặt đi!’
Lệ Thiên Hào gật nhẹ đầu, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh.
Sư phụ hắn cùng Ngụy Cửu Đoan có mâu thuẫn ra sao, thật ra hắn cũng không rõ, có điều dường như hai bên kết thù kết oán đã rất lâu.
Nhưng những điều này đều không quan trọng, Lệ Thiên Hào chỉ biết hôm nay nếu mình có thể dạy cho tên Sở Hưu này một bài học sau đó chắc chắn hắn sẽ được khen thưởng. Vậy đã quá đủ rồi.
Giờ chỉ có ba người vào vòng trong, hỗn chiến thì quá loạn, cho nên ba người trước hết rút thăm, hai người giao thủ trước, một người không, cuối cùng quyết ra kẻ thắng cuối cùng.
Sau khi rút thăm, Chung Bình tương đối may mắn rút được lá không, hai người giao chiến là Sở Hưu và Lệ Thiên Hào.
Nhìn Sở Hưu, Lệ Thiên Hào cười lạnh một tiếng, lén lút làm tư thế cắt cổ với y.
Sở Hưu chỉ liếc lại một cái, người này tính cách điên cuồng, từ khi giao thủ cùng Sở Hiếu Đức đã có thể thấy được điểm này.
Chỉ có điều đây cũng không phải khuyết điểm gì, trên giang hồ vốn có không ít kẻ cuồng ngạo; điên cuồng hơn Lệ Thiên Hào cũng có. Nhưng vấn đề là ngươi có thể cuồng, cũng có thể ngạo, nhưng ngươi phải biết thế nào là kính sợ!
Rất rõ ràng, Lệ Thiên Hào không biết kính sợ, vừa rồi đối mặt với một đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất như Sở Tư Ma, hắn cũng dám ra tay bất kính như vậy, có thể thấy suy nghĩ trong lòng đối phương rốt cuộc ra sao.
Bất quá những thứ này đều không quan trọng, lát nữa Sở Hưu sẽ cho Lệ Thiên Hào biết thế nào là kính sợ!
Ra tới giữa sân đấu, Lệ Thiên Hào cười lạnh với Sở Hưu nói: “Tiểu tử, nghe nói ngươi từng được xếp hạng trước hai mươi trên Long Hổ Bảng. Có điều ngươi cũng đừng tưởng bước lên Long Hổ Bảng là vô địch trong cùng cấp bậc. Trong thiên hạ này có vô số tuấn kiệt trẻ tuổi, có ít người không lộ mặt trên giang hồ nhưng không nghĩa là thực lực của hắn không mạnh!”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ngươi đang nói chính mình à?”
Lệ Thiên Hào chỉ cười lạnh hai tiếng, không trả lời.
Mặc dù hắn quả thật có ý này, nhưng cũng không ngông cuồng tới mức ngay trước mặt mọi người nói tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng đều là rác rưởi, không bằng hắn.
Cho nên sau khi cười lạnh, loan đao trong tay lập tức chém về phía Sở Hưu, thân hình như một vệt bóng đen, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt y!
Đao mang sáng chói, đao thế như trăng sao hàng lâm, rực rỡ mạnh mẽ tới cực hạn!
Mặc dù giọng điệu hắn có vẻ coi thường Sở Hưu, nhưng trên thực tế hắn cũng biết chỉ xét lực lượng, bất luận thế nào hắn cũng không đánh nổi Sở Hưu.
Hắn đã chứng kiến uy lực Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu, đổi lại là hắn, hắn cũng chẳng ngăn cản nổi.
Cho nên thứ Lệ Thiên Hào thật sự tự tin chỉ có một, đó là tốc độ thân pháp cùng khoái đao của mình!
Chỉ có điều ngay lúc lưỡi đao của hắn chém xuống lại thấy khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười chế nhạo.
Ngay khoảnh khắc sau, một tay Sở Hưu đã kết ấn, ấn pháp lập tức hoàn thành. Một luồng cương khí màu xanh nhạt bộc phát dưới chân Sở Hưu, thân hình y cũng lập tức biến mất trước mặt Lệ Thiên Hào.
Trận Tự Quyết, Nội Phược Ấn, chú trọng tốc độ, thiên địa này mặc ta tung hoành!
Nếu di chuyển đường dài, Nội Phược Ấn không mấy tác dụng, nhưng trong lúc giao thủ cự ly ngắn, Nội Phược Ấn có thể bộc phát tốc độ kinh người.
Thời khắc này Lệ Thiên Hào lập tức bị tốc độ bộc phát đó của Sở Hưu làm cho giật nảy mình, còn chưa hồi thần đã cảm thấy vô số luồng đao cương mang theo khí huyết sát đánh tới phía sau.
Thân hình Sở Hưu xuất hiện phía sau Lệ Thiên Hào, Hồng Tụ Đao xuất hiện trong tay. Xuất đao chém ra, Huyết Luyện Thần Cương ầm ầm bộc phát, đao thế liên miên như cuồng phong vũ bão, nhanh chóng tới cực hạn, cũng dày đặc tới cực hạn.
Lệ Thiên Hào gầm lên một tiếng, thân hình quay lại, loan đao trên tay cũng bùng lên vô số đao ảnh, chiêu thức Trảm Phong này tốc độ mau chóng tới kinh người, thậm chí còn nhanh hơn Tế Vũ Hoàng Hôn Hồng Tụ Đao của Sở Hưu.
Nhưng vấn đề là Lệ Thiên Hào chỉ am hiểu thân pháp cùng khoái đao, tu vi nội lực cùng cương khí của hắn không yếu nhưng cũng chỉ tính là bình thường.
Còn giờ Sở Hưu lại sử dụng Huyết Luyện Thần Cương!
Bí pháp cương khí bất truyền của Huyết Hà Phái ngày trước, có thể sánh ngang với Bạch Hổ Sát Thần Cương của Bạch Hổ Đường cùng Thuần Dương Cương Khí của Thuần Dương Đạo Môn.
Chỉ trong chớp mắt, mọi người chứng kiến trong ánh sáng bùng nổ của cương khí, đao ảnh đỏ thẫm trực tiếp chiếm thượng phong ép cho Lệ Thiên Hào không ngừng lại phía sau, thậm chí không có sức hoàn thủ.
Giây phút này ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Hưu lập tức thay đổi, ngay cả Quan Tư Vũ cũng vậy.
Nếu nói khi đối chiến với Trình Chu Hải, Sở Hưu biểu hiện ra lực lượng khiến bọn họ kinh ngạc, vậy giờ thực lực Sở Hưu thể hiện càng khiến họ kinh hãi.
Trước đó Sở Hưu đã thể hiện lực lượng đủ mạnh, nhưng bọn họ dù sao cũng là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, còn có tông sư ngưng tụ thành Võ Đạo Chân Đan như Quan Tư Vũ, có gì mà chưa từng thấy?
Mà giờ Sở Hưu lại biểu hiện thân pháp nhanh chóng kinh người cùng đao thế sắc bén liên miên bất tuyệt, điều này mang ý nghĩa gì? Nghĩa là toàn thân Sở Hưu cơ hồ không chút nhược điểm!
Bình thường có mạnh cũng chẳng đáng sợ, võ giả khi giao chiến đều sẽ lấy sở trường của mình tấn công sở đoản của kẻ địch. Nhưng đối mặt với loại võ giả như Sở Hưu, lực lượng vô cùng mạnh mẽ, phòng ngự cũng vô cùng cứng cỏi, ngay cả thân pháp và tốc độ xuất thủ cũng nhanh chóng như vậy, ngươi định đánh với hắn thế nào?
Không võ giả nào muốn đối đầu với loại người này, vì như vậy chỉ có tuyệt vọng.
Hơn nữa bọn họ còn không biết Sở Hưu tu luyện Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp, điều này đại biểu cho dù đối phương sử dụng công kích tinh thần cực kỳ hiếm thấy cũng không chút ưu thế nào trước mặt Sở Hưu!
Đối mặt với người như vậy ai cũng tuyệt vọng, giờ Lệ Thiên Hào cũng vậy.
Trước khi đánh hắn đã tính toán, vừa bắt đầu sẽ dùng thân pháp và khoái đao của mình ra đòn phủ đầu, không cho Sở Hưu cơ hội. Kết quả hắn thật sự không ngờ lại thành Sở Hưu không cho hắn cơ hội.
Lệ Thiên Hào đột nhiên gầm lên một tiếng, thân pháp được hắn thi triển tới cực hạn, thậm chí đao thế như cuồng phong vũ bão của Sở Hưu cũng không lưu được Lệ Thiên Hào.
Đột phá đao thế lao tới trước người Sở Hưu, loan đao trong tay Lệ Thiên Hào lóe lên ánh sáng sắc bén kinh người. Một đao nâng lên, cương khí ngưng tụ thành một đường thẳng mang theo khí thế một đi không trở lại ầm ầm chém xuống! Ngay cả không khí cũng bị đao thế này của hắn chém thành tiếng nổ, có thể thấy tốc độ của đao chiêu nhanh tới cỡ nào.
Đối mặt với ánh đao chém tới của Lệ Thiên Hào, Sở Hưu lại đột nhiên ngẩng đầu lên, khiến trong lòng Lệ Thiên Hào giật thót.
Hắn chỉ thấy một đôi mắt không mang theo chút tình cảm nào, lượn lờ sương đen vô biên vô tận, tử ý bộc phát, hận ý ngập trời.
A Tỳ Ma Đao chém ra như Địa Ngục Môn Khai, Bách Quỷ Dạ Hành!
Vừa rồi khi giao thủ với Trình Chu Hải, hai bên không có thù hận gì nên Sở Hưu không vận dụng A Tỳ Đạo Tam Đao cực đoan quá mức này.
Nhưng trước đó Ngụy Cửu Đoan đã nói, nếu y phế được Lệ Thiên Hào, hai châu phủ dưới quản lý của Thái Cảnh Thắng sẽ là của y. Chuyện làm ăn có lời như vậy, mà cũng hiếm lắm mới thấy kẻ keo kiệt cay nghiệt như Ngụy Cửu Đoan chịu mở miệng cho mình, Sở Hưu đương nhiên không cự tuyệt.
Ánh đao chém xuống, đao mang đen nhánh thôn phệ hết thảy, đao quang trong tay Lệ Thiên Hào vỡ vụn, ngay cả bảo binh trường đao cũng vang lên tiếng vỡ nát, bị chém thành tan thành từng mảnh!
Đao chưa tới người, Lệ Thiên Hào lập tức bộc phát tốc độ nhanh nhất của mình lui lại phía sau, thế nhưng đao khí của Sở Hưu đã nhập thể, khiến hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này Sở Hưu lại trực tiếp kết thành Nội Phược Ấn, thân hình phát động, lập tức xuất hiện trước người Lệ Thiên Hào, Đại Kim Cương Luân Ấn lập tức đánh xuống người Lệ Thiên Hào.
Mọi người xung quanh cau mày, tên Sở Hưu này định làm gì?
Một đao trước thắng bại đã phân, Sở Hưu hoàn toàn áp đảo Lệ Thiên Hào, giờ còn tiếp tục ra tay chẳng lẽ định học Lệ Thiên Hào, nhất định đuổi tận giết tuyệt hay sao?
Ân Bá Thông thấy vậy hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lộ ra ánh lạnh.
Trước mặt hắn mà Sở Hưu còn dám làm như vậy, đúng là muốn chết!
Thân hình hắn chuyển động, định ra tay ngăn cản Sở Hưu, thuận tiện giáo huấn y một chút.
Nhưng ngay lúc này Ngụy Cửu Đoan lại đột nhiên xuất chưởng, cương khí cường đại ngưng tụ giữa không trung như long trảo, đánh tới trước ngực Ân Bá Thông, trực tiếp ép hắn lui lại.
Ân Bá Thông phẫn nộ quát: “Ngụy Cửu Đoan! Ngươi muốn làm gì? Đây là luận bàn tỷ thí hay là giết người?”
Ngụy Cửu Đoan thản nhiên nói: “Đồ đệ ngươi đã nhận thua đâu, ngươi gấp cái gì? Ngươi muốn nhận thua nhưng không khéo đồ đệ ngươi còn muốn chống đỡ tiếp đấy.”
Hành động này của Ngụy Cửu Đoan lại không khiến mọi người xung quanh nói gì.
Vừa rồi chẳng phải Lệ Thiên Hào cũng xuất thủ nặng tay với Sở Hiếu Đức đó sao? Ân Bá Thông ngươi cũng có ngăn đâu?
Thái độ của Quan Tư Vũ lại chỉ nhìn kết quả, không hỏi quá trình. Huống hồ Quan Trung Hình Đường không phải những đại phái thế gia võ lâm kia, không cần môn hạ đệ tử phải tương thân tương ái.
Mặc dù luận bàn tỷ thí, nhưng chỉ cần không gây chuyện chết người, tất cả đều có thể bàn. Giờ Lệ Thiên Hào còn chưa chết, ngươi gấp cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.