Côn Luân Ma Chủ

Chương 182: Hối Lộ

Phong Thất Nguyệt

08/06/2021

Hình thức này của Kiến Châu Phủ tuy khiến các khách thương qua lại phải trả giá cao hơn những châu phủ khác một chút nhưng lại đỡ tốn thời gian công sức, quan trọng nhất là an toàn.

Chỉ cần ngươi mua sắm đồ buôn lậu từ những thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ, vậy chắc chắn không có người nào của Quan Trung Hình Đường tới điều tra ngươi. Nhưng nếu tới nơi khác ư, vậy không chắc.

Cứ như vậy Kiến Châu Phủ ngược lại càng thu hút khách thương tới buôn bán, đồng thời một truyền mười, mười truyền trăm. Kiến Châu Phủ vốn không cũng quá phồn vinh chỉ trong một tháng đã sầm uất gấp đôi so với những châu phủ khác.

Hành động này của Kiến Châu Phủ đương nhiên không gạt được những người khác. Những tuần sát sứ Quan Tây như Khương Đào Nhiên cũng muốn học theo, nhưng thứ này lại không cách nào sao chép.

Sở Hưu có thể vận dụng đủ loại thủ đoạn áp đảo thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ, các tuần sát sứ khác thực lực mạnh hơn Sở Hưu, nhưng thực lực thế lực võ lâm trong địa phận quản lý của họ cũng mạnh hơn Kiến Châu Phủ.

Thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ thậm chí không có một cao thủ cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên nhưng những nơi khác đèu có những đại gia tộc hoặc đại tông môn, huống hồ bản thân bọn họ cũng không phải Sở Hưu, một số thủ đoạn Sở Hưu có thể dùng mà đổi lại thành họ lại không thể.

Một tháng sau, người Sở Hưu xếp vào các thế lực lớn cũng đã thống kê xong hai thành lợi nhuận vận chuyển tới đường khẩu tuần sát sứ.

Một tháng này lợi nhuận buôn bán của các tông môn thế gia còn cao hơn gấp đôi so với trước đó, cho dù phải giao hai thành cho Sở Hưu bọn họ cũng kiếm lời. Cho nên lần này ngược lại không ai oán hận gì, thậm chí bọn họ còn lo Sở Hưu đá bọn họ đi.

Dù sao thế lực võ lâm trên Kiến Châu Phủ không chỉ có mấy nhà bọn họ mà còn rất nhiều thế lực nhỏ. Giờ với uy thế của Sở Hưu, nếu ai không nghe lời y có thể đá bọn họ ra khỏi việc làm ăn đang quản lý sau đó nâng đỡ một thế gia nhỏ đi lên. Có Sở Hưu nâng đỡ phía sau, cho dù thế gia này chỉ có một võ giả Tiên Thiên cũng đủ đặt vững gót chân tại Kiến Châu Phủ này.

Trong đại sảnh đường khẩu tuần sát sứ, từng cái rương bày ra trước mắt đám người Sở Hưu. Mở rương ra bên trong là chi chít những tử kim đan dược, khoáng sản vân vân.

Chứng kiến những thứ này hô hấp mọi người ở đây không khỏi dồn dập hẳn lên, ngay cả đám sát thủ Thanh Long Hội như Quỷ Thủ Vương cũng vậy.

Những sát thủ Thanh Long Hội như Quỷ Thủ Vương còn tạm coi là từng trải việc đời nhưng bọn họ cũng chưa từng thấy nhiều bảo vật như vậy trải ra trước mắt. Đây quả thật là khoản tài sản kếch xù hơn cả diệt môn một đại thế gia.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Lão Đỗ, những thứ này để lại một nửa, trong đó hai thành phát cho các huynh đệ thủ hạ, cụ thể phân phát ra sao ngươi cùng Quỷ Thủ Vương hai người bàn bạc đi.

Một nửa gói lại cho ta, ta sẽ đem tới phân bộ Quan Tây.”

Đỗ Quảng Trọng gật nhẹ đầu, hắn biết Sở Hưu định đưa những thứ này cho ai. Có điều bọn thủ hạ như họ được phân hai thành đã là tốt lắm rồi, tối thiểu Sở Hưu đã hào phóng hơn xa Phương Chính Nguyên.

Đám sát thủ Thanh Long Hội phía sau như Hỏa Nô, Lang Vương cũng mỉm cười.

Ở Thanh Long Hội nếu thi hành một nhiệm vụ lớn, lợi ích nhận được cũng không ít, tính ra còn nhiều hơn lần chia đồ này.

Nhưng mỗi lần chấp hành nhiệm vụ lớn như vậy đều cực kỳ chật vật, thậm chí bọn họ phải liều cả tính mạng mới hoàn thành được, còn giờ lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Phải biết, lần này diệt trừ hai nhà kể bỏ công sức lớn nhất chỉ có Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy mà thôi. Mặc dù những người khác cũng xuất thủ nhưng theo Hỏa Nô cùng Lang Vương thấy, đó căn bản chỉ là đồ sát nghiêng hẳn về một bên mà thôi.

Bất luận Thần Vũ Tông hay Hắc Nham Đường đều không có ai ra dáng, quá yếu, yếu tới mức bọn họ chẳng có hứng thú giết chết.

Mặc dù giết người như thế thật chẳng thú vị, nhưng nhẹ nhàng kiếm được nhiều tài nguyên như vậy bọn họ vẫn rất hài lòng.



Khi còn ở Thanh Long Hội, thần kinh bọn họ lúc nào cũng căng ra như dây đàn, ngoại trừ giết người chỉ có tu luyện. Mặc dù chiến lực bọn họ vô cùng cường đại nhưng tốc độ tu luyện của bản thân lại không theo kịp

Giờ có thời gian buông lỏng cùng đại lượng tài nguyên tu luyện, bọn họ cũng sắp đột phá cảnh giới tiếp theo.

Phân phó xong công chuyện, Sở Hưu trực tiếp mang đồ tới phân bộ Quan Tây.

Lúc này trong phân bộ Hình Đường Quan Tây, nghe nói Sở Hưu cầu kiến, Ngụy Cửu Đoan trực tiếp gọi y vào trong thư phòng của mình.

“Tham kiến đại nhân.” Sở Hưu cung kính chắp tay nói.

Ngụy Cửu Đoan vuốt vuốt quả cầu sắt hoa văn rồng trong tay, nhìn Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta đã nghe tới chuyện ngươi làm ở Kiến Châu Phủ. Ngươi đúng là rất to gan.

Trước ngươi nói Giang gia mượn danh ta làm xằng làm bậy, kết quả giờ chẳng phải ngươi cũng dựa danh ta vô pháp vô thiên? Chẳng lẽ chuyện này ngươi không định cho ta một lời giải thích à?”

Theo lời nói thản nhiên của Ngụy Cửu Đoan, một luồng uy áp nhàn nhạt lại đánh về phía Sở Hưu.

Sở Hưu cúi đầu: “Đương nhiên cần giải thích rồi, ta cũng đã mang tới cho ngài, ngay ở ngoài cửa thôi.”

Ngụy Cửu Đoan phân phó một tiếng, lập tức có người mang những rương lớn Sở Hưu đem tới đưa vào trong thư phòng sau đó lập tức lui ra ngoài.

Sở Hưu lần lượt mở từng cái rượng để lộ ra từng đống tử kim lóng lánh xán lạn cùng mùi đan dược nồng nặc. Nhìn thấy những thứ này hai mắt Ngụy Cửu Đoan lập tức trở nên hiền hòa, luồng uy áp cũng theo đó tiêu tán.

Sở Hưu chắp tay cười nói: “Đại nhân, đây chẳng qua là lợi nhuận tháng đầu tiên mà thôi, về sau cam đoan lợi nhuận mỗi tháng chỉ nhiều hơn chứ không ít đi, chẳng hay đại nhân ngài có hài lòng với lời giải thích này không?”

Ngụy Cửu Đoan mỉm cười gật đầu liên tục, hắn không cách nào không hài lòng.

Trước kia trong những tuần sát sứ dưới tay hắn, kẻ biết kiếm tiền nhất chính là Vệ Hàn Sơn, cho nên người hiếu kính hắn nhiều nhất cũng là Vệ Hàn Sơn.

Chỉ có điều những thứ Vệ Hàn Sơn đưa lên cho hắn cũng chỉ là hiếu kính mà thôi, có chuyện thì chi nhiều thêm chút, không có chuyện gì thì chi ít đi. Đâu phải như Sở Hưu mỗi tháng lại đưa một lượng lớn tử kim cùng tài nguyên tu luyện trao lên cho Ngụy Cửu Đoan.

Nhìn những thứ này, Ngụy Cửu Đoan mới hài lòng mãn ý, xem ra quyết định bảo vệ Sở Hưu lúc đầu của mình quả thật chính xác, nếu không nào kiếm được những thứ này?

Có điều tới cuối Ngụy Cửu Đoan cũng không quên cảnh cáo Sở Hưu, nhìn những thứ đó, Ngụy Cửu Đoan thản nhiên nói: “Sở Hưu, ngươi là người thông minh biết thứ gì nên làm, thứ gì không nên làm.

Chuyện ngươi gây ra ở Kiến Châu Phủ giờ ta có thể bảo vệ cho ngươi, nhưng ngươi đừng nghĩ chuyện này có thể kết thúc như vậy. Nếu bên trên tra xuống vẫn là phiền toái lớn, cần nắm chắc phân tấc. Ngươi hiểu chứ?”

Sở Hưu lập tức ra vẻ sợ hãi nói: “Vâng, thuộc hạ xin tuân theo lời dạy của đại nhân.”

Thấy thái độ này của Sở Hưu, Ngụy Cửu Đoan mới hài lòng gật đầu nói: “Được rồi, về đi. Trước mắt ta còn gánh giúp ngươi những chuyện nhỏ này được.”



Sở Hưu cúi đầu rời khỏi thư phòng của Ngụy Cửu Đoan, tới lúc y quay người sang chỗ khác ánh mắt đã lóe lên vẻ khinh thường.

Lần này Sở Hưu cũng coi như chảy máu lớn, đối với loại người tham lam như Ngụy Cửu Đoan nhất định phải đút hắn cho bằng no, nếu không ai biết hắn còn giở trò gì.

Giờ xem ra Ngụy Cửu Đoan cũng khá hài lòng với những thứ Sở Hưu dâng lên, chỉ có điều hắn vẫn theo thói quen cảnh cáo Sở Hưu vài câu, tính tình đó sợ là không đổi được.

Nhưng thực tế hai chữ phân tấc đó Sở Hưu còn cần hắn nói? Nếu Sở Hưu đã dám động thủ, vậy y nắm chắc hơn bất cứ ai.

Dân không báo quan không truy xét. Trước mắt toàn bộ Kiến Châu Phủ đang nằm dưới sự khống chế của Sở Hưu, ai dám gây chuyện?

Cho nên trước mắt Sở Hưu giao số tiền này ra cũng chỉ là phí bảo hộ, mua lấy bình an.

Sau khi trở lại Kiến Châu Phủ, Sở Hưu trực tiếp bế quan, trong ngoài đều đã vô sự, cũng đến lúc củng cố tu vi bản thân.

Không riêng gì Sở Hưu, những sát thủ Thanh Long Hội như Nhạn Bất Quy cùng Đường Nha cũng vậy.

Khi ở Trình Công Đài, bọn họ giết người nhiều, tu luyện ít. Giờ đổi sang nơi khác có điều kiện, đương nhiên cũng phải bế quan củng cố tu vi một phen.

Đối với tình huống này bọn bộ đầu giang hồ như Đỗ Quảng Trọng lại rất vui mừng chứng kiến.

Bọn họ chỉ ước gì bọn Đường Nha luôn luôn bế quan, không tranh quyền đoạt lợi với họ.

Trong quá trình hủy diệt Thần Vũ Môn cùng Hắc Nham Đường, bọn họ tận mắt chứng kiến những sát thủ Thanh Long Hội này kinh khủng tới mức nào. Đặc biệt là Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy, hai người này chọn bất cứ ai cũng có thể đánh bại hoàn toàn ba người bọn họ.

Trước mắt Kiến Châu Phủ đã triệt để thiết lập trật tự, không mấy việc Sở Hưu phải quan tâm, cho nên hắn có thể thoải mái bế quan. Lần bế quan này kéo dài tận hai tháng, có điều ngay lúc này đại tổng quản lại đột nhiên gõ cửa mật thất bế quan của Sở Hưu nói là có chuyện quan trọng cần bẩm báo.

Đỗ Quảng Trọng làm bộ đầu tại Quan Trung Hình Đường nhiều năm như vậy, mặc dù tính cách khá cổ hủ nhưng làm việc vẫn rất đáng tin cậy, phần lớn sự tình hắn có thể tự giải quyết.

Giờ nếu Đỗ Quảng Trọng đã tìm tới chỗ y chứng tỏ chuyện này không nhỏ.

Hoạt động thân thể đôi chút, Sở Hưu gọi Đỗ Quảng Trọng vào thư phòng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà ngươi tới tìm ta gấp gáp như vậy?”

Đỗ Quảng Trọng chắp tay một cái nói: “Một gia tộc nhỏ tên Lưu gia ở Vấn Thành Kiến Châu Phủ bị diệt.”

Sở Hưu cau mày nói: “Một gia tộc nhỏ bị diệt môn thôi mà, có gì đáng ngạc nhiên. Là ai ra tay?”

Chuyện phá nhà diệt môn không phải Sở Hưu chưa từng thấy qua, thậm chí trước đây không lâu chính y dẫn người ra tay diệt Thần Vũ Môn cùng Hắc Nham Đường.

Còn những thế lực bản xứ Kiến Châu Phủ tranh đấu sinh tử càng bình thường, chỉ cần không vi phạm pháp luật kỷ cương Quan Trung Hình Đường, không ảnh hưởng tới lợi ích của Sở Hưu y, bọn họ muốn làm gì thì làm, chí ít Sở Hưu cũng lười quản.

Đỗ Quảng Trọng cười khổ nói: “Không biết. Tôi cùng Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương đều đã tới điều tra nhưng vẫn không hề có kết quả nên mới tới tìm đại nhân ngài.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Côn Luân Ma Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook