Côn Luân Ma Chủ

Chương 38: Mọi Thứ Kết Thúc

Phong Thất Nguyệt

08/06/2021

Khi Sở Hưu đặt đầu ba huynh đệ Lý gia trước mặt mọi người Sở gia, tất cả đều ngây ngẩn, ngay cả Sở Tông Quang cũng vậy.

Bởi vì Sở Hưu chặt đầu ba người nên người ngoài không biết dòng chính của Lý gia đều đã chết trên tay Sở gia, còn tưởng chỉ có những võ giả tinh nhuệ của Lý gia chết trên đường.

Giờ thấy đầu ba người này, bọn họ mới hiểu, Lý gia thật sự đã bị tiêu diệt, bị một mình Sở Hưu tiêu diệt!

Chuyện không thể tưởng tượng nổi này diễn ra ngay trước mặt bọn họ, khiến bọn họ không cách nào tin nổi.

Sở Hưu chắp tay với mọi người nói: “Phụ thân đại nhân, chư vị trưởng lão, sản nghiệp Lý gia quá nhiều, thủ hạ con mặc dù đã tới tiếp thu nhưng chắc chắn không quản nổi. Cho nên hài nhi nguyện dâng hai phần ba sản nghiệp Lý gia lên, mời gia tộc phái người tới quản lý.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, bất luận Sở Tông Quang hay những trưởng lão Sở gia đều hài lòng gật nhẹ đầu.

Con cháu trưởng lão Sở gia đương nhiên làm quản sự trong Sở gia, giờ nuốt trọn được Lý gia, mặc dù là cả Sở gia được lợi, nhưng một số địa phương chẳng phải vẫn cần con cháu họ để ý tới.

Còn Sở Tông Quang lại hài lòng với thái độ của Sở Hưu.

Trước đó Sở Hưu vài lần làm trái ý hắn khiến Sở Tông Quang cực kỳ phẫn nộ, lần này rốt cuộc Sở Hưu cũng hiểu chuyện hơn một chút.

Lúc này Sở Tông Quang lại đột nhiên nghi ngờ nói: “Ngươi còn một cái hộp nữa đựng gì vậy?”

Sở Hưu mỉm cười mở hộp ra, trong hộp bất lình thình lại là đầu của Đinh Khai Sơn!

Ngay khi chứng kiến cái đầu này, nhị phu nhân kêu rên một tiếng khóc lớn nói: “Phụ thân!”

Sắc mặt Sở Tông Quang lập tức trầm xuống.

Nãy hắn còn tưởng Sở Hưu này đã đổi tính rốt cuộc cũng hiểu quy củ, nào ngờ Sở Hưu lại lập tức lật bản như vậy.

Đinh Khai Sơn là ai? Là nhạc phụ của hắn, còn Sở Hưu là con hắn.

Con của mình giết nhạc phụ mình, đây đúng là chuyện cười!

“SỞ HƯU! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Sở Tông Quang tức tối tới đập nát cái bàn trước mặt.

Sở Hưu sắc mặt bình tĩnh đáp: “Phụ thân đại nhân, Đinh Khai Sơn có quan hệ thông gia với Sở gia ta, nhưng hắn lại chân ngoài dài hơn chân trong, cấu kết với Lý gia, chẳng lẽ như vậy còn không nên giết ư?”

Nghe xong lời này, nhị phu nhân lập tức kéo tay Sở Tông Quang gào khóc nói: “Lão gia! Cha thiếp cho dù không có công lao với Sở gia có khổ lao, kết quả giờ bị tên tiểu súc sinh Sở Hưu này giết chết, lão gia phải làm chủ cho thiếp!”

Nhìn nhị phu nhân, Sở Hưu cười lạnh nói: “Công lao với chả khổ lao! Mấy năm nay Sở gia ta cũng cho Đinh Khai Sơn không ít, kết quả ra sao? Đổi lại là hắn cấu kết với Lý gia, bán rẻ lợi ích của Sở gia ta!

Lần này ta bị người của Lý gia vây giết, rốt cuộc vì sao không có tin tức nào báo trước, chuyện này ta không nhiều lời. Nhưng lần trước Đinh Khai Sơn hắn cầm năm vạn bảy ngàn cân khoáng thạch, kết quả lại nói là năm vạn hai ngàn cân. Còn lại đi đâu? Trực tiếp bị hắn nuốt mất!

Động chạm vào lợi ích của Sở gia ta, chẳng lẽ không nên giết ư?”



Nói ra cũng nực cười, tội danh lớn nhất của Đinh Khai Sơn thật ra là cấu kết với người ngoài giết Sở Hưu, nhưng chuyện này lại không thể nói ra ngoài, Sở Hưu cũng chỉ có thể lấy chuyện Đinh Khai Sơn âm thầm làm tổn hại lợi ích của Sở gia ra nói.

Nhưng chuyện mấu chốt nhất là nếu hôm nay y không giết Đinh Khai Sơn, như vậy cho dù y có lôi chuyện này ra, Đinh Khai Sơn cũng sẽ không chết.

Cho nên Sở Hưu chỉ có thể lựa chọn trước hết giết chết Đinh Khai Sơn, sau đó dùng tội danh này làm lý do xuất thủ của mình.

Nhị phu nhân chỉ vào Sở Hưu quát lớn: “Ngươi nói bậy! Phụ thân ta sao lại làm chuyện như vậy được?”

Sở Hưu lạnh lùng nói: “Nếu chư vị không tin có thể tra lại một chút các khoản mục của Sở gia ta. Lúc ta cướp đội buôn của Lý gia phát hiện tới năm vạn bảy ngàn cân khoáng thạch, tất cả đều được sản xuất từ khu mỏ Nam Sơn của Sở gia ta, đều được quản sự Sở gia ta nghiệm chứng.

Còn nữa, phụ thân không ngại hỏi lại tên quản sự đem khoáng thạch tới chỗ võ quán Khai Sơn xem hắn có sửa lại số lượng không.”

Sở Tông Quang cau mày, lập tức cho người đi hỏi đám quản sự.

Hướng gió của Sở gia đã đổi, sau việc này đám quản sự đều biết không đúng, không dám giấu diếm, đều đem tình hình thực tế thuật lại cho Sở Tông Quang.

Nhị phu nhân vẻ mặt ngây ngốc, chuyện này bà ta thật sự không biết.

Nhị phu nhân có thế nào cũng không ngờ nổi Đinh Khai Sơn lại ngấm ngầm giở trò với mình như vậy.

Nếu Đinh Khai Sơn cần bạc có thể nói thẳng với mình, thân là nữ nhi chẳng lẽ nhị phu nhân còn không cho ư? Nhưng Đinh Khai Sơn lại cố chấp tính toán trong bóng tối, kết quả chôn luôn cả mạng của mình vào đó!

Ánh mắt Sở Tông Quang lộ vẻ tức giận. Sở Hưu tiền trảm hậu tấu như vậy quả thật khiến hắn rất phẫn nộ, có điều Sở Tông Quang càng phẫn nộ hơn là việc nhị phu nhân lén lút có hành động như vậy, thậm chí không tiếc làm tổn hại lợi ích của Sở gia.

“Người đâu, đỡ nhị phu nhân xuống dưới nghỉ ngơi. Nhị phu nhân bi thương quá mức, tương lai không hợp ra ngoài.”

Ý tứ trong lời này của Sở Tông Quang rất rõ ràng, chuyện Sở Tông Quang nói thì dễ mà nghe thì khó, hắn cũng không muốn bình phẩm, có điều sau này đoán chừng nhị phu nhân khó lòng ra khỏi tiểu viện của mình.

Đến lúc Sở Tông Quang quay sang phía Sở Sinh, Sở Sinh lại vội vàng nói: “Phụ thân, xin người nghe con nói, con thật sự không biết gì hết!”

Những lời này của Sở Sinh ngay chính hắn cũng không tin nổi, đừng nói với Sở Tông Quang.

Trong quá khứ Sở Tông Quang còn cảm thấy trong số con cái của mình, Sở Sinh cũng tính là không tệ, ít nhất cũng hiểu quy củ, nhưng giờ hắn lại càng căm ghét.

Sở Tông Quang khoát tay, lạnh giọng nói: “Im miệng! Mấy năm nay ngươi chỉ biết tính kế tới lui, hoang phế cả võ công ra.

Sở gia ta là thế gia võ đạo, không có thực lực ngươi ngồi vững được chức gia chủ này chắc?

Giờ đại ca nhị ca ngươi đều đã bước vào Ngưng Huyết cảnh, chỉ có ngươi vẫn còn là Thối Thể cảnh. Sau này ngươi cũng không cần quản chuyện làm ăn trong Sở gia nữa, ở lại trong tiểu viện với mẹ ngươi, an tâm mà tu luyện đi.”

Sở Sinh nghe vậy sắc mặt tái nhợt, những lời này của Sở Tông Quang đã rất rõ ràng. Từ nay về sau hắn đã mất đi tư cách tranh đoạt làm người thừa kế Sở gia.



Sau khi hạ nhân kéo hai mẹ con nhị phu nhân xuống, Sở Tông Quang mới xoa xoa cái đầu đau nhức của mình nói: “Các vị thúc bá cùng Trần quản gia, mọi người phái người tới nghiệm thu sản nghiệp của Lý gia đi, Tất cả giải tán.

Còn Sở Hưu, đây là lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi. Lần sau trước khi động thủ nhất định phải bẩm báo lên ta, nếu không ta sẽ thu lại tất cả chuyện làm ăn dưới tay ngươi, cho ngươi quỳ từ đường sám hối đấy!”

Lúc đầu diệt được Lý gia nên là chuyện vui, nhưng Sở Tông Quang lại cảm thấy đây là một đống phiền phức khiến hắn đau cả đầu.

Sở Hưu cung kính chắp tay với Sở Tông Quang rồi nói: “Vâng thưa phụ thân đại nhân.”

Đối với Sở Hưu, mục đích của y đã thành công. Lý gia bị diệt, uy vọng của y tại Sở gia giờ không ai sánh nổi, thuận thế còn hất cẳng cả hai mẹ con nhị phu nhân, bản thân y cũng không bị Sở Tông Quang trách phạt.

Đương nhiên quan trọng hơn là Sở Hưu đạt được một phần ba gia nghiệp của Lý gia.

Giờ Sở Hưu vừa thiếu tiền vừa thiếu tài nguyên, một phần ba gia nghiệp của Lý gia cũng đủ cho Sở Hưu tiêu xài một hồi.

Về phần hai phần ba gia nghiệp Lý gia phải giao ra, Sở Hưu cũng rất bất đắc dĩ, không giao y cũng không nuốt hết được cả Lý gia.

Không cho những người khác của Sở gia ăn no, bọn họ đâu dễ để Sở Hưu nhận được những thứ kia?

Sau khi trở lại tiểu viện của bản thân, Cao Bị hưng phấn nói với Sở Hưu: “Công tử, lần này chúng ta phát tài rồi! Không tính chỗ bất động sản kia, tất cả tài sản của Lý gia cộng lại đã hơn trăm vạn lượng!”

Sở Hưu nghe vậy lại cau mày nói: “Cái gì? Lý gia lớn vậy, cắm rễ ở Thông Châu Phủ này đã trên trăm năm, sao gia sản trong nhà không tính chỗ bất động sản lại chỉ có trăm vạn lượng?”

Cao Bị cười khổ nói: “Công tử, vậy đã nhiều lắm rồi. Ban đầu khi lão gia chủ lý gia qua đời, Lý gia đã tan rã nhân tâm, không ít hạ nhân bỏ đi. Lý gia trả giá rất lớn mới vãn hồi được lòng người.

Còn nữa, chuyện làm ăn của Lý gia chủ yếu là rèn đúc binh khí, nhưng việc này được làm bên phía Thanh Nguyên Trấn của Yến Quốc nên tôi cũng không tính vào.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Được rồi, những thứ của Lý gia chúng ta lấy một phần ba, những thứ khác lưu lại cho gia tộc. Nhớ kỹ, ưu tiên lấy tài nguyên tu luyện cho ta.”

Cao Bị gật đầu, hắn không thích hợp làm đại sự nhưng trong những việc nhỏ như vậy vẫn rất dứt khoát.

Hắn cùng những quản sự khác của Sở gia tốn khoảng một ngày đã tính gần xong các trương mục, đồng thời đem những tài nguyên tu luyện mà Sở Hưu muốn tới.

Nội tình Lý gia hiện tại còn không bằng Sở gia, thậm chí còn không có luyện đan sư. Tất cả đan dược đều phải mua từ bên ngoài.

Sở Hưu đã đạt tới Ngưng Huyết cảnh, mấy thứ như Bổ Khí Tán hay Ngưng Huyết Đan không mấy ý nghĩa với y. Thứ khiến Sở Hưu hứng thú nhất chính là ba bình Bích Ngọc Đan dược Lý gia cất giữ.

Bích Ngọc Đan dùng một số loại thảo dược trân quý bên Yến Quốc chế tạo thành, hình dạng như ngọc bích nên được xưng là Bích Ngọc Đan. Nó có công hiệu uẩn dưỡng chân khí, tẩy tủy luyện thể, chỉ có những đại phái tại Yến Quốc mới có năng lực luyện chế. Một viên giá trị vài trăm lượng, hơn nữa người bình thường không thể mua được.

Đoán chừng ba bình Bích Ngọc Đan này do Lý gia cố ý mua lại từ Yến Quốc, chuẩn bị để bọn Lý Thừa sử dụng, giờ lại rơi vào tay Sở Hưu.

Lấy liền vài viên Bích Ngọc Đan ra, Sở Hưu vận chuyển Tiên Thiên Công, luyện hóa lực lượng ẩn chứa trong đan dược.

Đây là chỗ tốt của công pháp cao cấp, người bình thường không ai dám nuốt liền vài viên đan dược như Sở Hưu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Côn Luân Ma Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook