Chương 158: Nhổ Cỏ Tận Gốc
Phong Thất Nguyệt
08/06/2021
Phương pháp của Sở Hưu đơn giản thô bạo đến mức Đỗ Quảng Trọng trợn tròn hai mắt
Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì quả thật vậy.
Một bộ đầu giang hồ chết đi mà thôi đâu phải đại sự gì, chỉ cần không ai nói toạc ra, bên trên cũng không cho người tới tra xét.
Lãnh đạo trực tiếp của Sở Hưu chính là Ngụy Cửu Đoan, chẳng lẽ một bộ đầu giang hồ bình thường chết đi cũng phải do Ngụy Cửu Đoan đích thân điều tra? Vậy chẳng bận tối mắt tối mũi?
Chỉ cần có lý do hợp lý, chứng cứ đầy đủ, tùy tiện báo lên là được, sẽ không ai nghi ngờ.
Đỗ Quảng Trọng chần chờ nói: “Còn thủ hạ của Ngũ Tư Bình…”
“Giết hết.” Sở Hưu vung tay thản nhiên đáp.
“Cái… cái gì?” Đỗ Quảng Trọng thậm chí nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Đại nhân, thủ hạ của Ngũ Tư Bình có tới mấy chục người, giết hết sao?”
Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương trợn tròn hai mắt nhìn Sở Hưu. Giết một mạch tới mấy chục người, Sở Hưu này rốt cuộc định làm gì? Giết sạch người trong đường khẩu tuần sát sứ hay sao?
Sở Hưu thản nhiên nói: “Đỗ bộ đầu, ngươi đã nói với ta xuất thân của Ngũ Tư Bình. Người này ban đầu là giang hồ đại đạo, hơi hướm giang hồ quá nặng khiến cho đám bộ đầu giang hồ Quan Trung Hình Đường mà hắn bồi dưỡng cũng vậy.
Các ngươi dùng quy củ Quan Trung Hình Đường ước thúc thủ hạ, hắn lại dựa vào nghĩa khí giang hồ. Mặc dù các ngươi không quen nhìn nhưng không thể không nói mức độ trung thành của thủ hạ hắn hơn xa các ngươi.
Vả lại thủ hạ Ngũ Tư Bình không ai xuất thân từ Quan Trung Hình Đường, hầu hết đều là dân dã trong giang hồ, bị thứ gọi là nghĩa khí kia làm cho choáng váng đầu óc, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Ngũ Tư Bình đã chết, ta không muốn vì cái chết của hắn mà gây ra phiền toái gì.”
Ba người Đỗ Quảng Trọng sắc mặt không dễ nhìn, trên thực tế cũng đúng là như vậy, mức độ trung thành của thủ hạ bọn họ chỉ tạm coi là bình thường.
Trong quá khứ bọn họ không ưa Ngũ Tư Bình vì hắn có nhiều thói xấu giang hồ nhưng quả thật thủ hạ của Ngũ Tư Bình trung thành hơn của bọn họ nhiều.
“Chuyện này giao cho ba ngươi xử lý, ta chỉ cần kết quả.” Sở Hưu phân phó.
Lưu Thành Lễ kinh ngạc nói: “Chúng ta?”
Sở Hưu hai mắt hơi híp lại: “Không phải các ngươi chẳng lẽ lại là ta? Chuyện gì ta cũng phải tự làm thì còn cần các ngươi làm gì?”
Ba người Lưu Thành Lễ liếc mắt nhìn nhau, đều âm thầm cười khổ, bọn họ biết đây là tội trạng đầu để Sở Hưu cho phép gia nhập dưới trướng.
Một khi ra tay giết người dưới trướng Ngũ Tư Bình, bọn họ sẽ có nhược điểm bị Sở Hưu nắm trong tay, không còn lý do phản bội cũng không muốn phản bội.
Cho nên ba người đành chắp tay mang thi thể Ngũ Tư Bình rời khỏi.
Đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Thành quản lý hơn mười thành nhỏ xung quanh. Phạm vi cũng không quá lớn, nơi xa nhất cưỡi khoái mã cũng chỉ mất khoảng hai ba ngày.
Vả lại lần này bọn họ đã hoàn toàn thuần phục Sở Hưu, cũng phải tỏ rõ thành ý mới được. Cho nên ba người triệu tập toàn bộ bộ khoái giang hồ đang được phân bổ bên ngoài dưới tay mình. Đồng thời lấy danh nghĩ tập trung toàn bộ các bộ khoái giang hồ dưới trướng Ngũ Tư Bình trong một gian miếu hoang, lấy danh nghĩa là có nhiệm vụ cho bọn họ.
Lúc này trong miếu hoang ngày Kiến Châu Thành, hơn năm mươi bộ đầu giang hồ tập trung ở đây, ai nấy vô cùng nghi hoặc.
Từ sau khi tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên qua đời, đã lâu bọn họ không có tập trung lại như vậy, chẳng lẽ tuần sát sứ mới có việc gì?
Một võ giả trong đó nói với một người đầu trọc bên cạnh: “Tôn ca, Ngũ đại nhân gọi chúng ta tới có việc gì vậy? Chẳng lẽ sắp có đại sự gì hay sao? Ngươi luôn theo bên đại nhân chắc phải biết chứ?”
Võ giả đầu trọc xoa xoa cái đầu bóng lưỡng của bản thân, nghi hoặc nói: “Lão tử cũng không biết, tuần sát sứ đại nhân mới tới kia gọi bọn họ vào phòng nghị sự, sau đó rất thần bí, chỉ lệnh cho mọi người tập trung, không biết định làm gì.
Nhưng các ngươi cũng không cần lo lắng, tuần sát sứ mới này chỉ có thực lực Ngoại Cương cảnh, dùng quan hệ mới được vào vị trí này, có cái gì mà đòi ngồi lên đầu đại nhân? Về sau trong đường khẩu tuần sát sứ này vẫn là đại nhân của chúng ta cầm đầu!”
Đám người đang bàn tán, lúc này ba người Đỗ Quảng Trọng lại đột nhiên đi vào trong miếu hoang.
Loại chuyện này không hợp với tính cách Đỗ Quảng Trọng cho nên do Lưu Thành Lễ tiến hành.
Lưu Thành Lễ đã hoạt động trong Quan Trung Hình Đường hơn hai mươi năm, thâm niên gần với Đỗ Quảng Trọng.
Nhưng không như Đỗ Quảng Trọng làm việc tương đối lạc hậu cứng nhắc, Lưu Thành Lễ dáng người mập lùn gương mặt luôn mỉm cười, nhìn qua cực kỳ vô hại bình thường cũng rất hiền lành, cho nên đám bộ đầu bộ khoái bình thường này đều không e ngại gì hắn.
Lúc này thấy Lưu Thành Lễ tới, võ giả đầu trọc thủ hạ Ngũ Tư Bình nghi hoặc nói: “Lưu đại nhân, Ngũ đại nhân đâu?”
Lưu Thành Lễ cười tủm tím nói: “Đừng có gấp, ta sẽ tiễn các ngươi đi gặp Ngũ đại nhân.”
Đám thủ hạ Ngũ Tư Bình còn chưa kịp phản ứng, võ giả đầu trọc kia đã cảm thấy không đúng.
Thế nào là tiễn bọn họ đi gặp Ngũ đại nhân?
Nhưng không đợi hắn nghi ngờ phản đối gì đã thấy Lưu Thành Lễ vung tay, mặt vẫn mỉm cười quát khẽ: “Giết!”
Lời này vừa nói ra, bên ngoài miếu hoang vang lên tiếng dây cung lốp bốp, vài chục mũi tên nỏ lớn cỡ cánh tay đồng loạt bắn ra, giết chết một nửa số thủ hạ của Ngũ Tư Bình.
Một loạt tên qua đi, lại có hơn ba mươi bộ đầu giang hồ yếu nhất cũng có cảnh giới Tiên Thiên xuất thủ, xông vào trong miếu hoang đổ nát, theo ba người Lưu Thành Lễ trắng trợn giết người.
Thủ hạ Ngũ Tư Bình có hơn năm mươi người, mặc dù bọn Lưu Thành Lễ là Ngoại Cương cảnh nhưng trong chốc lát cũng không thể giết hết, nếu để ai bỏ chạy sẽ là phiền toái lớn.
Cho nên bọn hắn chỉ có thể mang theo thủ hạ tâm phúc cùng ra tay, mặc dù nhân số không nhiều nhưng đều là tâm phúc đáng tin cậy thực lực cường đại.
Trước đó Lưu Thành Lễ còn âm hiểm cho người dùng Phá Thành Nỗ mai phục bắt một lượt, trực tiếp giết chết phân nửa số người của đối phương.
Loại Phá Thành Nỗ này là khí giới công thành, Quan Trung Hình Đường có không ít, chẳng qua thường dùng để truy bắt những võ giả tu luyện nhục thân. Võ giả Tiên Thiên bình thường muốn đón đỡ cũng cực kỳ tốn sức, phía dưới Tiên Thiên ngoại trừ trốn tránh, cơ hồ đã trúng là chết.
Trong lúc chém giết, những võ giả thủ hạ Ngũ Tư Bình vẫn còn ngây ngốc, bọn họ thật sự không hiểu vì sao những đồng liêu này lại đột nhiên hạ sát thủ với mình, đại nhân nhà mình đang ở đâu?
Đáng tiếc, dưới trạng thái áp đảo này bọn họ thậm chí không có thời gian để suy nghĩ, không tới nửa khắc sau đã bị tàn sát sạch sẽ.
Lắc lắc máu tươi trên thân đao, Lưu Thành Lễ chắp hai tay trước ngực bái những thi thể trên mặt đất một cái rồi nhỏ giọng nói: “Chư vị, người muốn các ngươi chết không phải ta, có thành ác quỷ cũng đừng tới tìm lão Lưu ta. Vị họ Sở kia khí huyết sát ngút trời, chắc đã giết không ít người. Hắn là nhiều rận không lo ngứa, các ngươi đi tìm hắn đi.”
Tần Phương không ưa nhất là bộ dáng này của Lưu Thành Lễ, không khỏi nhíu mày nói: “Lão Lưu, ngươi làm bộ làm tịch vậy có nghĩa lý gì? Giết người thì giết người thôi, còn sợ bọn họ thành ác quỷ tới tìm ngươi thì đi tích đức hành thiện đi.”
Lưu Thành Lễ gạt hắn đi nói: “Ngươi thì biết gì? Đây là biện pháp ta nghe được khi đại sư Bồ Đề Thiền Viện khai đàn giảng đạo, nhân quả báo ứng đấy, ngươi có hiểu không? Tâm ma đấy, ngươi biết không?”
Tần Phương nhếch miệng khinh thường: “Vớ vẩn! Đám hòa thượng kia còn giết không ít người, giả vờ giả vịt như vậy thì tác dụng gì? Đừng lãng phí thời gian nữa, mau đốt thi thể xử lý cho sạch sẽ đi.”
Bọn họ đều là bộ đầu giang hồ lão luyện, am hiểu nhất là thăm dò những vết tích giao chiến.
Lần này bọn họ cũng có thể giả tạo hiện trường nhưng như vậy quá tốn công tốn sức, dẫu sao bên trên cũng có vị đại nhân Sở Hưu kia gánh cho, cứ đẩy cho đám hung đồ ác tặc là được. Chỉ cần nói những võ giả này đều hy sinh vì nhiệm vụ, được bọn họ hỏa táng chôn cất, đến lúc đó cấp trên có tra xuống cũng chẳng có chứng cứ, cực kỳ đơn giản.
Sau khi xử lý xong những thi thể này, ba người trực tiếp dẫn thủ hạ về đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu, tập trung tất cả mọi người lại chính thức bái kiến vị Sở Hưu đại nhân này.
Thật ra chuyện này đáng lý phải làm từ khi Sở Hưu nhận chức. Dựa theo quy củ bọn họ phải dẫn thủ hạ tới bái kiến Sở Hưu. Bằng không thân là tuần sát sứ mà lại chẳng nhận ra thủ hạ mình, vậy chẳng phải chuyện cười sao?
Chỉ là khi đó Ngũ Tư Bình đã quyết định cô lập Sở Hưu, việc này cũng bị hắn lược bỏ. Còn giờ Sở Hưu mới sơ bộ thành lập uy tín của mình tại đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu này.
Lúc này trong diễn võ đường hậu viện đường khẩu tuần sát sứ, hơn hai trăm bộ đầu bộ khoái đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu tụ tập tại đây chờ Sở Hưu phát biểu.
Chuyện lục đục nội bộ đường khẩu tuần sát sứ, chỉ cần không phải quá ngớ ngẩn hẳn đều rõ.
Tuần sát sứ mới nhận chức nhưng lại không cho bọn họ tới bái kiến, thái độ mấy vị đại nhân chẳng quá rõ sao.
Nhưng mới qua bao lâu? Không tới nửa tháng bọn họ đã bị đại nhân nhà mình gọi tới bái kiến tuần sát sứ mới nhận chức này, thái độ này cũng đủ nói rõ hết thảy.
Thủ đoạn vị đại nhân mới tới này chắc chắn rất sắc bén, chỉ dùng thời gian ngắn như vậy đã khiến bốn người bọn Ngũ Tư Bình hoàn toàn thuần phục. Có điều bọn họ đều lấy làm lạ, sao còn thủ hạ của Ngũ đại nhân không tới?
Chỉ có những võ giả tham gia trận chiến vây quét thủ hạ Ngũ Tư Bình im lặng cúi đầu.
Một lúc lâu sau ba người Đỗ Quảng Trọng theo sau lưng Sở Hưu bước vào diễn võ trường, đứng trước đám người thi lễ với Sở Hưu: “Tham kiến đại nhân!”
Những bộ khoái bộ đầu đường khẩu tuần sát sứ cũng cùng thi lễ với Sở Hưu nói: “Tham kiến đại nhân!”
Nhìn mọi người bên dưới, Sở Hưu gật nhẹ đầu: “Đất Quan Tây có năm vị tuần sát sứ, sau khi tuần sát sứ tiền nhiệm Phương đại nhân hy sinh vì công vụ, đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu ta đã trở thành yếu nhất trong số các đường khẩu.
Nhưng sống chết có số giàu sang nhờ trời. Đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu mạnh yếu ra sao không do ta mà do các ngươi.
Trước kia các ngươi không có cơ hội đánh cược, còn giờ ta cho các ngươi cơ hội này!”
Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì quả thật vậy.
Một bộ đầu giang hồ chết đi mà thôi đâu phải đại sự gì, chỉ cần không ai nói toạc ra, bên trên cũng không cho người tới tra xét.
Lãnh đạo trực tiếp của Sở Hưu chính là Ngụy Cửu Đoan, chẳng lẽ một bộ đầu giang hồ bình thường chết đi cũng phải do Ngụy Cửu Đoan đích thân điều tra? Vậy chẳng bận tối mắt tối mũi?
Chỉ cần có lý do hợp lý, chứng cứ đầy đủ, tùy tiện báo lên là được, sẽ không ai nghi ngờ.
Đỗ Quảng Trọng chần chờ nói: “Còn thủ hạ của Ngũ Tư Bình…”
“Giết hết.” Sở Hưu vung tay thản nhiên đáp.
“Cái… cái gì?” Đỗ Quảng Trọng thậm chí nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Đại nhân, thủ hạ của Ngũ Tư Bình có tới mấy chục người, giết hết sao?”
Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương trợn tròn hai mắt nhìn Sở Hưu. Giết một mạch tới mấy chục người, Sở Hưu này rốt cuộc định làm gì? Giết sạch người trong đường khẩu tuần sát sứ hay sao?
Sở Hưu thản nhiên nói: “Đỗ bộ đầu, ngươi đã nói với ta xuất thân của Ngũ Tư Bình. Người này ban đầu là giang hồ đại đạo, hơi hướm giang hồ quá nặng khiến cho đám bộ đầu giang hồ Quan Trung Hình Đường mà hắn bồi dưỡng cũng vậy.
Các ngươi dùng quy củ Quan Trung Hình Đường ước thúc thủ hạ, hắn lại dựa vào nghĩa khí giang hồ. Mặc dù các ngươi không quen nhìn nhưng không thể không nói mức độ trung thành của thủ hạ hắn hơn xa các ngươi.
Vả lại thủ hạ Ngũ Tư Bình không ai xuất thân từ Quan Trung Hình Đường, hầu hết đều là dân dã trong giang hồ, bị thứ gọi là nghĩa khí kia làm cho choáng váng đầu óc, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Ngũ Tư Bình đã chết, ta không muốn vì cái chết của hắn mà gây ra phiền toái gì.”
Ba người Đỗ Quảng Trọng sắc mặt không dễ nhìn, trên thực tế cũng đúng là như vậy, mức độ trung thành của thủ hạ bọn họ chỉ tạm coi là bình thường.
Trong quá khứ bọn họ không ưa Ngũ Tư Bình vì hắn có nhiều thói xấu giang hồ nhưng quả thật thủ hạ của Ngũ Tư Bình trung thành hơn của bọn họ nhiều.
“Chuyện này giao cho ba ngươi xử lý, ta chỉ cần kết quả.” Sở Hưu phân phó.
Lưu Thành Lễ kinh ngạc nói: “Chúng ta?”
Sở Hưu hai mắt hơi híp lại: “Không phải các ngươi chẳng lẽ lại là ta? Chuyện gì ta cũng phải tự làm thì còn cần các ngươi làm gì?”
Ba người Lưu Thành Lễ liếc mắt nhìn nhau, đều âm thầm cười khổ, bọn họ biết đây là tội trạng đầu để Sở Hưu cho phép gia nhập dưới trướng.
Một khi ra tay giết người dưới trướng Ngũ Tư Bình, bọn họ sẽ có nhược điểm bị Sở Hưu nắm trong tay, không còn lý do phản bội cũng không muốn phản bội.
Cho nên ba người đành chắp tay mang thi thể Ngũ Tư Bình rời khỏi.
Đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Thành quản lý hơn mười thành nhỏ xung quanh. Phạm vi cũng không quá lớn, nơi xa nhất cưỡi khoái mã cũng chỉ mất khoảng hai ba ngày.
Vả lại lần này bọn họ đã hoàn toàn thuần phục Sở Hưu, cũng phải tỏ rõ thành ý mới được. Cho nên ba người triệu tập toàn bộ bộ khoái giang hồ đang được phân bổ bên ngoài dưới tay mình. Đồng thời lấy danh nghĩ tập trung toàn bộ các bộ khoái giang hồ dưới trướng Ngũ Tư Bình trong một gian miếu hoang, lấy danh nghĩa là có nhiệm vụ cho bọn họ.
Lúc này trong miếu hoang ngày Kiến Châu Thành, hơn năm mươi bộ đầu giang hồ tập trung ở đây, ai nấy vô cùng nghi hoặc.
Từ sau khi tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên qua đời, đã lâu bọn họ không có tập trung lại như vậy, chẳng lẽ tuần sát sứ mới có việc gì?
Một võ giả trong đó nói với một người đầu trọc bên cạnh: “Tôn ca, Ngũ đại nhân gọi chúng ta tới có việc gì vậy? Chẳng lẽ sắp có đại sự gì hay sao? Ngươi luôn theo bên đại nhân chắc phải biết chứ?”
Võ giả đầu trọc xoa xoa cái đầu bóng lưỡng của bản thân, nghi hoặc nói: “Lão tử cũng không biết, tuần sát sứ đại nhân mới tới kia gọi bọn họ vào phòng nghị sự, sau đó rất thần bí, chỉ lệnh cho mọi người tập trung, không biết định làm gì.
Nhưng các ngươi cũng không cần lo lắng, tuần sát sứ mới này chỉ có thực lực Ngoại Cương cảnh, dùng quan hệ mới được vào vị trí này, có cái gì mà đòi ngồi lên đầu đại nhân? Về sau trong đường khẩu tuần sát sứ này vẫn là đại nhân của chúng ta cầm đầu!”
Đám người đang bàn tán, lúc này ba người Đỗ Quảng Trọng lại đột nhiên đi vào trong miếu hoang.
Loại chuyện này không hợp với tính cách Đỗ Quảng Trọng cho nên do Lưu Thành Lễ tiến hành.
Lưu Thành Lễ đã hoạt động trong Quan Trung Hình Đường hơn hai mươi năm, thâm niên gần với Đỗ Quảng Trọng.
Nhưng không như Đỗ Quảng Trọng làm việc tương đối lạc hậu cứng nhắc, Lưu Thành Lễ dáng người mập lùn gương mặt luôn mỉm cười, nhìn qua cực kỳ vô hại bình thường cũng rất hiền lành, cho nên đám bộ đầu bộ khoái bình thường này đều không e ngại gì hắn.
Lúc này thấy Lưu Thành Lễ tới, võ giả đầu trọc thủ hạ Ngũ Tư Bình nghi hoặc nói: “Lưu đại nhân, Ngũ đại nhân đâu?”
Lưu Thành Lễ cười tủm tím nói: “Đừng có gấp, ta sẽ tiễn các ngươi đi gặp Ngũ đại nhân.”
Đám thủ hạ Ngũ Tư Bình còn chưa kịp phản ứng, võ giả đầu trọc kia đã cảm thấy không đúng.
Thế nào là tiễn bọn họ đi gặp Ngũ đại nhân?
Nhưng không đợi hắn nghi ngờ phản đối gì đã thấy Lưu Thành Lễ vung tay, mặt vẫn mỉm cười quát khẽ: “Giết!”
Lời này vừa nói ra, bên ngoài miếu hoang vang lên tiếng dây cung lốp bốp, vài chục mũi tên nỏ lớn cỡ cánh tay đồng loạt bắn ra, giết chết một nửa số thủ hạ của Ngũ Tư Bình.
Một loạt tên qua đi, lại có hơn ba mươi bộ đầu giang hồ yếu nhất cũng có cảnh giới Tiên Thiên xuất thủ, xông vào trong miếu hoang đổ nát, theo ba người Lưu Thành Lễ trắng trợn giết người.
Thủ hạ Ngũ Tư Bình có hơn năm mươi người, mặc dù bọn Lưu Thành Lễ là Ngoại Cương cảnh nhưng trong chốc lát cũng không thể giết hết, nếu để ai bỏ chạy sẽ là phiền toái lớn.
Cho nên bọn hắn chỉ có thể mang theo thủ hạ tâm phúc cùng ra tay, mặc dù nhân số không nhiều nhưng đều là tâm phúc đáng tin cậy thực lực cường đại.
Trước đó Lưu Thành Lễ còn âm hiểm cho người dùng Phá Thành Nỗ mai phục bắt một lượt, trực tiếp giết chết phân nửa số người của đối phương.
Loại Phá Thành Nỗ này là khí giới công thành, Quan Trung Hình Đường có không ít, chẳng qua thường dùng để truy bắt những võ giả tu luyện nhục thân. Võ giả Tiên Thiên bình thường muốn đón đỡ cũng cực kỳ tốn sức, phía dưới Tiên Thiên ngoại trừ trốn tránh, cơ hồ đã trúng là chết.
Trong lúc chém giết, những võ giả thủ hạ Ngũ Tư Bình vẫn còn ngây ngốc, bọn họ thật sự không hiểu vì sao những đồng liêu này lại đột nhiên hạ sát thủ với mình, đại nhân nhà mình đang ở đâu?
Đáng tiếc, dưới trạng thái áp đảo này bọn họ thậm chí không có thời gian để suy nghĩ, không tới nửa khắc sau đã bị tàn sát sạch sẽ.
Lắc lắc máu tươi trên thân đao, Lưu Thành Lễ chắp hai tay trước ngực bái những thi thể trên mặt đất một cái rồi nhỏ giọng nói: “Chư vị, người muốn các ngươi chết không phải ta, có thành ác quỷ cũng đừng tới tìm lão Lưu ta. Vị họ Sở kia khí huyết sát ngút trời, chắc đã giết không ít người. Hắn là nhiều rận không lo ngứa, các ngươi đi tìm hắn đi.”
Tần Phương không ưa nhất là bộ dáng này của Lưu Thành Lễ, không khỏi nhíu mày nói: “Lão Lưu, ngươi làm bộ làm tịch vậy có nghĩa lý gì? Giết người thì giết người thôi, còn sợ bọn họ thành ác quỷ tới tìm ngươi thì đi tích đức hành thiện đi.”
Lưu Thành Lễ gạt hắn đi nói: “Ngươi thì biết gì? Đây là biện pháp ta nghe được khi đại sư Bồ Đề Thiền Viện khai đàn giảng đạo, nhân quả báo ứng đấy, ngươi có hiểu không? Tâm ma đấy, ngươi biết không?”
Tần Phương nhếch miệng khinh thường: “Vớ vẩn! Đám hòa thượng kia còn giết không ít người, giả vờ giả vịt như vậy thì tác dụng gì? Đừng lãng phí thời gian nữa, mau đốt thi thể xử lý cho sạch sẽ đi.”
Bọn họ đều là bộ đầu giang hồ lão luyện, am hiểu nhất là thăm dò những vết tích giao chiến.
Lần này bọn họ cũng có thể giả tạo hiện trường nhưng như vậy quá tốn công tốn sức, dẫu sao bên trên cũng có vị đại nhân Sở Hưu kia gánh cho, cứ đẩy cho đám hung đồ ác tặc là được. Chỉ cần nói những võ giả này đều hy sinh vì nhiệm vụ, được bọn họ hỏa táng chôn cất, đến lúc đó cấp trên có tra xuống cũng chẳng có chứng cứ, cực kỳ đơn giản.
Sau khi xử lý xong những thi thể này, ba người trực tiếp dẫn thủ hạ về đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu, tập trung tất cả mọi người lại chính thức bái kiến vị Sở Hưu đại nhân này.
Thật ra chuyện này đáng lý phải làm từ khi Sở Hưu nhận chức. Dựa theo quy củ bọn họ phải dẫn thủ hạ tới bái kiến Sở Hưu. Bằng không thân là tuần sát sứ mà lại chẳng nhận ra thủ hạ mình, vậy chẳng phải chuyện cười sao?
Chỉ là khi đó Ngũ Tư Bình đã quyết định cô lập Sở Hưu, việc này cũng bị hắn lược bỏ. Còn giờ Sở Hưu mới sơ bộ thành lập uy tín của mình tại đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu này.
Lúc này trong diễn võ đường hậu viện đường khẩu tuần sát sứ, hơn hai trăm bộ đầu bộ khoái đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu tụ tập tại đây chờ Sở Hưu phát biểu.
Chuyện lục đục nội bộ đường khẩu tuần sát sứ, chỉ cần không phải quá ngớ ngẩn hẳn đều rõ.
Tuần sát sứ mới nhận chức nhưng lại không cho bọn họ tới bái kiến, thái độ mấy vị đại nhân chẳng quá rõ sao.
Nhưng mới qua bao lâu? Không tới nửa tháng bọn họ đã bị đại nhân nhà mình gọi tới bái kiến tuần sát sứ mới nhận chức này, thái độ này cũng đủ nói rõ hết thảy.
Thủ đoạn vị đại nhân mới tới này chắc chắn rất sắc bén, chỉ dùng thời gian ngắn như vậy đã khiến bốn người bọn Ngũ Tư Bình hoàn toàn thuần phục. Có điều bọn họ đều lấy làm lạ, sao còn thủ hạ của Ngũ đại nhân không tới?
Chỉ có những võ giả tham gia trận chiến vây quét thủ hạ Ngũ Tư Bình im lặng cúi đầu.
Một lúc lâu sau ba người Đỗ Quảng Trọng theo sau lưng Sở Hưu bước vào diễn võ trường, đứng trước đám người thi lễ với Sở Hưu: “Tham kiến đại nhân!”
Những bộ khoái bộ đầu đường khẩu tuần sát sứ cũng cùng thi lễ với Sở Hưu nói: “Tham kiến đại nhân!”
Nhìn mọi người bên dưới, Sở Hưu gật nhẹ đầu: “Đất Quan Tây có năm vị tuần sát sứ, sau khi tuần sát sứ tiền nhiệm Phương đại nhân hy sinh vì công vụ, đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu ta đã trở thành yếu nhất trong số các đường khẩu.
Nhưng sống chết có số giàu sang nhờ trời. Đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu mạnh yếu ra sao không do ta mà do các ngươi.
Trước kia các ngươi không có cơ hội đánh cược, còn giờ ta cho các ngươi cơ hội này!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.