Chương 321: Tâm Ngoan Thủ Lạt Địch Tâm Hàn
Phong Thất Nguyệt
16/06/2021
Bị Sở Hưu bóp cổ xách trong tay, gương mặt Lâm Nam Nghiệp đã đầy tuyệt vọng.
Nhìn Lâm Nam Nghiệp, Sở Hưu lạnh lùng nói: “Nói đi, rốt cuộc là ai sai khiến ngươi?”
Ánh mắt Lâm Nam Nghiệp giãy dụa, nói? Đâu có đơn giản như vậy, Hạ Hầu Vô Giang sẽ bỏ qua cho họ sao?
Sở Hưu thản nhiên nói: “Xem ra lực uy hiếp của ta vẫn chưa đủ? Lâm gia trang của ngươi không muốn sống ở Giang Đông nữa à, muốn liên lụy tới cả nhà hay sao?
Nói, ta thả cho Lâm gia trang của ngươi một con đường sống. Không nói, ta giết cả nhà ngươi. Đừng nghi ngờ, chuyện như vậy không phải ta mới làm lần đầu.”
Những lời bình thản của Sở Hưu khiến Lâm Nam Nghiệp rét run, hắn biết Sở Hưu đang nói thật.
Nếu muốn giết Sở Hưu, đương nhiên bọn họ phải nghiên cứu tư liệu về y, bất luận thời gian trong Thanh Long Hội hay tại Quan Trung Hình Đường, chuyện phá gia diệt môn Sở Hưu làm không phải một hai lần, y nói được là làm được.
Lâm Nam Nghiệp cắn răng nói: “Ngươi thật sự không động tới Lâm gia trang?”
“Sở Hưu ta nói được làm được, chút uy tín đó vẫn phải có.” Sở Hưu lạnh nhạt nói.
Lâm Nam Nghiệp suy nghĩ, cuối cùng như hạ quyết tâm gì đó, trầm giọng nói: “Là Hạ Hầu Vô Giang âm thầm liên lạc chúng ta, bảo chúng ta kích động võ giả Đông Tề đến giết ngươi!”
“Hạ Hầu Vô Giang!”
Lời này vừa nói ra, tất cả các võ giả xung quanh kinh hãi, chuyện này quả nhiên có người âm thầm xúi giục.
Sau cơn kinh hãi, tâm tình bọn họ lập tức chuyển thành phẫn nộ.
Tất cả mọi người bị người ta đùa bỡn, chạy tới đây liều mạng chịu chết trước mặt Sở Hưu, sao bọn họ có thể không phẫn nộ cho được?
Chỉ có điều phẫn nộ cũng vô dụng, đối phương là thiên tài tuấn kiệt xuất sắc nhất Nam Thương Hạ Hầu thị, đám võ giả tán tu bọn họ bị người ta đùa bỡn khổ sở như vậy cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, chẳng lẽ còn đi tìm Hạ Hầu Vô Giang đòi một câu trả lời hay sao?
Sở Hưu nghe là Hạ Hầu Vô Giang cũng lộ vẻ ngạc nhiên, nói thật, y cũng không ngờ người này lại là Hạ Hầu Vô Giang.
Do Thần Binh Đại Hội đã qua một thời gian, y cũng vô thức cho rằng nếu Hạ Hầu Vô Giang muốn trả thù y thì đã sớm xuất thủ rồi mới đúng, không nên kéo dài tới hiện tại.
Cho nên trước đó Sở Hưu chỉ suy đoán là Thái tử hoặc Nhị hoàng tử ra tay, bọn họ có lý do cũng có năng lực gây ra thanh thế lớn như vậy trong thời gian ngắn.
Thế nhưng kết quả lại là Hạ Hầu Vô Giang, chuyện này khiến Sở Hưu thật sự bất ngờ.
Lâm Nam Nghiệp thấy Sở Hưu không nói gì, lại tưởng y không tin mình, vội vàng nói: “Ta nói thật mà! Thị nữ Thiền Nhi của Hạ Hầu Vô Giang đang quan sát trên quán rượu bên kia!”
Sở Hưu nhìn theo hướng Lâm Nam Nghiệp chỉ, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo, cánh tay đột nhiên phát lực, trực tiếp bóp nát cổ Lâm Nam Nghiệp!
Trước khi chết Lâm Nam Nghiệp vẫn dùng ánh mắt không dám tin nhìn Sở Hưu, vừa rồi chẳng phải ngươi đã nói không giết ta cơ mà? Sao chỉ chớp mắt đã lật lọng?
Sở Hưu quăng thi thể Lâm Nam Nghiệp sang một bên, thản nhiên nói: “Ta chỉ nói không diệt Lâm gia trang ngươi chứ không nói không giết ngươi.”
Dứt lời ánh mắt Sở Hưu nhìn về phía quán rượu, ánh mắt bừng lên sát khí mãnh liệt.
Thân hình phát lực, lao thẳng về phía quán rượu. Lúc này Thiền Nhi đã chuẩn bị bỏ trốn, có điều lại vừa vặn bị Sở Hưu chặn lại. Cảnh tượng đó khiến nàng biến sắc, thầm mắng đám người Lâm Nam Nghiệp quả nhiên không đáng tin cậy.
Nhìn Sở Hưu vẻ mặt đằng đằng sát khí, Thiền Nhi vội vàng nói: “Sở…”
Nàng mới nói một chữ ra đã thấy ánh mắt Sở Hưu biến thành một vực sâu, khiến tinh thần nàng triệt để chìm vào.
Khi thần chí Thiền Nhi thanh tỉnh, Thiên Ma Vũ đen kịt đã xuyên qua, máu tươi phun ra xối xả từ miệng, vẻ mặt Thiền Nhi không thể tin nổi.
Có thế nào nàng cũng không ngờ, Sở Hưu thậm chí không nghe nàng nói một câu đã lập tức ra tay giết người, chẳng lẽ Sở Hưu không biết thân phận của nàng sao?
Có điều lúc này Thiền Nhi đã chẳng nghĩ nhiều được như vậy, Sở Hưu rút Thiên Ma Vũ ra, thi thể Thiền Nhi ngã lăn trên mặt đất khiến đám người xung quanh lại run rẩy.
Một nữ nhân xinh đẹp như vậy mà Sở Hưu nói giết là giết, đúng là tâm địa tàn độc.
Đương nhiên càng khiến bọn họ kinh hãi hơn cả là thái độ của Sở Hưu.
Nữ nhân này là người của Hạ Hầu Vô Giang, thế nhưng Sở Hưu nói giết là giết, thậm chí không cho đối phương cơ hội nói một câu. Từ điểm này có thể thấy thái độ của Sở Hưu đối với Hạ Hầu Vô Giang cùng Hạ Hầu thị, y không sợ không chết không thôi cùng Hạ Hầu thị!
Sở Hưu vẩy máu tươi trên thân đao, chỉ vào thi thể Thiền Nhi, thản nhiên nói: “Các ngươi ai có thời gian thì đem thi thể ả ta tới Hạ Hầu thị, Hạ Hầu Vô Giang sẽ cho các ngươi rất nhiều tiền thưởng.
Còn nữa, chuyển lời cho Hạ Hầu Vô Giang giúp ta. Nếu hắn muốn chơi, vậy Sở Hưu ta sẽ chơi cùng hắn tới cùng! Để xem rốt cuộc ai chơi chết ai!”
Sau khi nói xong, thân hình Sở Hưu chậm rãi bước trên con đường dài, ra khỏi Hà Dương Phủ.
Sắc mặt y vẫn tái nhợt, ai cũng có thể thấy Sở Hưu đã trọng thương, nhưng đám võ giả tại đây đừng nói bỏ đá xuống giếng, thậm chí không ai dám đối mặt với Sở Hưu.
Cảnh tượng giết chóc như Tu La Địa Ngục kia đã khiến bọn họ sợ vỡ mật, đừng nói giờ Sở Hưu còn sức chiến đấu, cho dù giờ Sở Hưu nằm lăn dưới đất như sắp chết, có lẽ cũng chẳng mấy ai dám tới thăm dò.
Sau khi rời khỏi Hà Dương Phủ, Sở Hưu đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt lại hiện lên màu đỏ bất thường.
Vừa rồi tại Hà Dương Phủ, thật ra Sở Hưu chỉ gắng gượng chống đỡ.
Sau khi giết chết Phong Vô Lãnh, Sở Hưu đã gần kiệt sức.
Có điều y không thể lộ ra chút suy yếu nào, bằng không y cũng không dám chắc liệu có kẻ bỏ đá xuống giếng không.
Hà Dương Phủ không phải nơi dưỡng thương, giờ thương thế của y rất nặng, Sở Hưu đã không thể đi đường được, cho nên y gắng gượng tìm tới một núi hoang không có dấu người qua lại, đánh ra một sơn động, tạm thời nấp vào dưỡng thương.
Thương thế nặng nhất của Sở Hưu thật ra không phải ngoại thương mà là nội thương.
Việt Nữ Kiếm Điển cường đại vô cùng, chỉ cần lĩnh ngộ được tinh túy trong đó, uy thế của kiếm đạo sẽ vượt ngoài tưởng tượng.
Sở Hưu bị kiếm chỉ của Phong Vô Lãnh đánh thủng một lỗ máu dưới xương sườn, kiếm khí nhập thể không ngừng phá hoại kinh mạch của Sở Hưu, có lẽ phải tốn một thời gian mới có thể loại bỏ.
Trong khi Sở Hưu dưỡng thương, chuyện Hà Dương Phủ cũng lan truyền khắp võ lâm, khiến võ lâm Đông Tề dấy lên một làn sóng lớn.
Thật ra trước đó có người châm ngòi cơn giận của võ giả Đông Tề, một số người tinh tế đã nhận ra có kẻ đang bố trí mượn tay giết người, giờ xem ra quả nhiên là thật.
Chỉ có điều bọn họ cũng không ngờ người xuất thủ lại là Hạ Hầu Vô Giang, bởi vì theo bọn họ mặc dù Hạ Hầu Vô Giang và Sở Hưu có ân oán nhưng ân oán giữa hai bên còn chưa lớn tới mức này. Theo đồn đại, Hạ Hầu Vô Giang có thù tất báo, nhỏ nhen thù dai, xem ra cũng là thật.
Nhưng càng khiến người ta kinh hãi hơn cả là chiến tích trong trận lần này của Sở Hưu.
Giết liền ba võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, kèm theo đó là vài võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh cùng một loạt các võ giả Ngự Khí khác, dùng lực lượng một người giết tới mấy trăm người sợ tới vỡ mật, chuyện này đã đủ khiến người ta kinh hãi không thôi.
Càng khiến người ta cảm giác kinh thế hãi tục hơn cả là Sở Hưu giết chết Ly Nhân Kiếm - Phong Vô Lãnh.
Vài năm trước vị này cũng có danh tiếng không nhỏ trên giang hồ, trong số đông đảo võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cũng là người khá nổi danh, kết quả lại chết trong tay Sở Hưu, chết trong tay một võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh, sao không khiến người ta kinh hãi cho được?
Trước đó có người nói thanh danh của Sở Hưu tại Đông Tề còn lớn hơn ở Bắc Yên và Quan Trung, chuyện lần này diễn ra, mọi người càng xác định.
Mấy ngày sau, trong Hạ Hầu thị.
Hạ Hầu Vô Giang nhìn thi thể Thiền Nhi, gương mặt không biểu cảm, nhưng những người xung quanh đều có thể cảm giác được lửa giận ngập trời muốn bộc phát ra từ thân thể hắn!
Đối diện với Hạ Hầu Vô Giang, hai võ giả chưa tới cảnh giới Tiên Thiên nhìn nhau, đều thấy rõ vẻ lo lắng trong mắt nhau.
Thi thể Thiền Nhi do bọn họ đưa về chính là bởi Sở Hưu đã nói, chỉ cần đưa thi thể Thiền Nhi về, Hạ Hầu thị chắc chắn sẽ có thưởng.
Hai võ giả tán tu cũng nghĩ vậy, đường đường Hạ Hầu thị một trong Cửu Đại Thế Gia, chút đồ rớt từ kẽ răng cũng đủ cho họ ăn cả đời. Cho nên hai võ giả này xung phong nhận việc mang thi thể Thiền Nhi về Hạ Hầu thị, những người khác không hề tranh đoạt, khiến cả hai đều ngạc nhiên.
Chỉ có điều mọi chuyện không giống như tưởng tượng của họ, Hạ Hầu Vô Giang nhìn thi thể một hồi lâu nhưng không hề có ý định tặng thưởng gì cho họ, điều này khiến cả hai âm thầm lo lắng.
Một võ giả trong đó cả gan lên tiếng: “Hạ Hầu công tử…”
Lời vừa ra khỏi miệng, Hạ Hầu Vô Giang đã trực tiếp vung tay lên, hai luồng sáng kim bắn vào thân thể hai người, một tiếng nổ vang lên, hai cái đầu người bị cương khí mang theo tinh thần lực cường đại trực tiếp phá tan!
Thi thể không đầu ngã lăn trên mặt đất, có lẽ mãi lúc chết họ mới hiểu vì sao không ai ra tay tranh đoạt, chuyện chịu chết như vậy có ai muốn đoạt?
Sau khi giết hai người như phát tiết, Hạ Hầu Vô Giang gằn từ kẽ răng ra hai chữ: “Sở Hưu!”
Giờ khắc này hận ý của Hạ Hầu Vô Giang đối với Sở Hưu đã lên tới cực hạn, quả thực chỉ hận không thể lột da róc xương.
Thiền Nhi không chỉ là thị nữ thân thiết của hắn mà còn là người bên gối, chỉ có điều giờ Hạ Hầu Vô Giang còn chưa có chính thê cho nên Thiền Nhi chỉ là thị nữ, bằng không thân phận của nàng hẳn là thê thiếp.
Nữ nhân của mình bị Sở Hưu giết, nếu Hạ Hầu Vô Giang thờ ơ, hắn còn là nam nhân hay sao?
Cho nên sau khi nhận được tin, Hạ Hầu Vô Giang mặc kệ thực lực mà Sở Hưu thể hiện, cũng không buồn để ý tới Phong Vô Lãnh đã chết, giờ hắn chỉ hận không thể lập tức chém Sở Hưu trăm ngàn nhát đao!
Nhìn Lâm Nam Nghiệp, Sở Hưu lạnh lùng nói: “Nói đi, rốt cuộc là ai sai khiến ngươi?”
Ánh mắt Lâm Nam Nghiệp giãy dụa, nói? Đâu có đơn giản như vậy, Hạ Hầu Vô Giang sẽ bỏ qua cho họ sao?
Sở Hưu thản nhiên nói: “Xem ra lực uy hiếp của ta vẫn chưa đủ? Lâm gia trang của ngươi không muốn sống ở Giang Đông nữa à, muốn liên lụy tới cả nhà hay sao?
Nói, ta thả cho Lâm gia trang của ngươi một con đường sống. Không nói, ta giết cả nhà ngươi. Đừng nghi ngờ, chuyện như vậy không phải ta mới làm lần đầu.”
Những lời bình thản của Sở Hưu khiến Lâm Nam Nghiệp rét run, hắn biết Sở Hưu đang nói thật.
Nếu muốn giết Sở Hưu, đương nhiên bọn họ phải nghiên cứu tư liệu về y, bất luận thời gian trong Thanh Long Hội hay tại Quan Trung Hình Đường, chuyện phá gia diệt môn Sở Hưu làm không phải một hai lần, y nói được là làm được.
Lâm Nam Nghiệp cắn răng nói: “Ngươi thật sự không động tới Lâm gia trang?”
“Sở Hưu ta nói được làm được, chút uy tín đó vẫn phải có.” Sở Hưu lạnh nhạt nói.
Lâm Nam Nghiệp suy nghĩ, cuối cùng như hạ quyết tâm gì đó, trầm giọng nói: “Là Hạ Hầu Vô Giang âm thầm liên lạc chúng ta, bảo chúng ta kích động võ giả Đông Tề đến giết ngươi!”
“Hạ Hầu Vô Giang!”
Lời này vừa nói ra, tất cả các võ giả xung quanh kinh hãi, chuyện này quả nhiên có người âm thầm xúi giục.
Sau cơn kinh hãi, tâm tình bọn họ lập tức chuyển thành phẫn nộ.
Tất cả mọi người bị người ta đùa bỡn, chạy tới đây liều mạng chịu chết trước mặt Sở Hưu, sao bọn họ có thể không phẫn nộ cho được?
Chỉ có điều phẫn nộ cũng vô dụng, đối phương là thiên tài tuấn kiệt xuất sắc nhất Nam Thương Hạ Hầu thị, đám võ giả tán tu bọn họ bị người ta đùa bỡn khổ sở như vậy cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, chẳng lẽ còn đi tìm Hạ Hầu Vô Giang đòi một câu trả lời hay sao?
Sở Hưu nghe là Hạ Hầu Vô Giang cũng lộ vẻ ngạc nhiên, nói thật, y cũng không ngờ người này lại là Hạ Hầu Vô Giang.
Do Thần Binh Đại Hội đã qua một thời gian, y cũng vô thức cho rằng nếu Hạ Hầu Vô Giang muốn trả thù y thì đã sớm xuất thủ rồi mới đúng, không nên kéo dài tới hiện tại.
Cho nên trước đó Sở Hưu chỉ suy đoán là Thái tử hoặc Nhị hoàng tử ra tay, bọn họ có lý do cũng có năng lực gây ra thanh thế lớn như vậy trong thời gian ngắn.
Thế nhưng kết quả lại là Hạ Hầu Vô Giang, chuyện này khiến Sở Hưu thật sự bất ngờ.
Lâm Nam Nghiệp thấy Sở Hưu không nói gì, lại tưởng y không tin mình, vội vàng nói: “Ta nói thật mà! Thị nữ Thiền Nhi của Hạ Hầu Vô Giang đang quan sát trên quán rượu bên kia!”
Sở Hưu nhìn theo hướng Lâm Nam Nghiệp chỉ, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo, cánh tay đột nhiên phát lực, trực tiếp bóp nát cổ Lâm Nam Nghiệp!
Trước khi chết Lâm Nam Nghiệp vẫn dùng ánh mắt không dám tin nhìn Sở Hưu, vừa rồi chẳng phải ngươi đã nói không giết ta cơ mà? Sao chỉ chớp mắt đã lật lọng?
Sở Hưu quăng thi thể Lâm Nam Nghiệp sang một bên, thản nhiên nói: “Ta chỉ nói không diệt Lâm gia trang ngươi chứ không nói không giết ngươi.”
Dứt lời ánh mắt Sở Hưu nhìn về phía quán rượu, ánh mắt bừng lên sát khí mãnh liệt.
Thân hình phát lực, lao thẳng về phía quán rượu. Lúc này Thiền Nhi đã chuẩn bị bỏ trốn, có điều lại vừa vặn bị Sở Hưu chặn lại. Cảnh tượng đó khiến nàng biến sắc, thầm mắng đám người Lâm Nam Nghiệp quả nhiên không đáng tin cậy.
Nhìn Sở Hưu vẻ mặt đằng đằng sát khí, Thiền Nhi vội vàng nói: “Sở…”
Nàng mới nói một chữ ra đã thấy ánh mắt Sở Hưu biến thành một vực sâu, khiến tinh thần nàng triệt để chìm vào.
Khi thần chí Thiền Nhi thanh tỉnh, Thiên Ma Vũ đen kịt đã xuyên qua, máu tươi phun ra xối xả từ miệng, vẻ mặt Thiền Nhi không thể tin nổi.
Có thế nào nàng cũng không ngờ, Sở Hưu thậm chí không nghe nàng nói một câu đã lập tức ra tay giết người, chẳng lẽ Sở Hưu không biết thân phận của nàng sao?
Có điều lúc này Thiền Nhi đã chẳng nghĩ nhiều được như vậy, Sở Hưu rút Thiên Ma Vũ ra, thi thể Thiền Nhi ngã lăn trên mặt đất khiến đám người xung quanh lại run rẩy.
Một nữ nhân xinh đẹp như vậy mà Sở Hưu nói giết là giết, đúng là tâm địa tàn độc.
Đương nhiên càng khiến bọn họ kinh hãi hơn cả là thái độ của Sở Hưu.
Nữ nhân này là người của Hạ Hầu Vô Giang, thế nhưng Sở Hưu nói giết là giết, thậm chí không cho đối phương cơ hội nói một câu. Từ điểm này có thể thấy thái độ của Sở Hưu đối với Hạ Hầu Vô Giang cùng Hạ Hầu thị, y không sợ không chết không thôi cùng Hạ Hầu thị!
Sở Hưu vẩy máu tươi trên thân đao, chỉ vào thi thể Thiền Nhi, thản nhiên nói: “Các ngươi ai có thời gian thì đem thi thể ả ta tới Hạ Hầu thị, Hạ Hầu Vô Giang sẽ cho các ngươi rất nhiều tiền thưởng.
Còn nữa, chuyển lời cho Hạ Hầu Vô Giang giúp ta. Nếu hắn muốn chơi, vậy Sở Hưu ta sẽ chơi cùng hắn tới cùng! Để xem rốt cuộc ai chơi chết ai!”
Sau khi nói xong, thân hình Sở Hưu chậm rãi bước trên con đường dài, ra khỏi Hà Dương Phủ.
Sắc mặt y vẫn tái nhợt, ai cũng có thể thấy Sở Hưu đã trọng thương, nhưng đám võ giả tại đây đừng nói bỏ đá xuống giếng, thậm chí không ai dám đối mặt với Sở Hưu.
Cảnh tượng giết chóc như Tu La Địa Ngục kia đã khiến bọn họ sợ vỡ mật, đừng nói giờ Sở Hưu còn sức chiến đấu, cho dù giờ Sở Hưu nằm lăn dưới đất như sắp chết, có lẽ cũng chẳng mấy ai dám tới thăm dò.
Sau khi rời khỏi Hà Dương Phủ, Sở Hưu đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt lại hiện lên màu đỏ bất thường.
Vừa rồi tại Hà Dương Phủ, thật ra Sở Hưu chỉ gắng gượng chống đỡ.
Sau khi giết chết Phong Vô Lãnh, Sở Hưu đã gần kiệt sức.
Có điều y không thể lộ ra chút suy yếu nào, bằng không y cũng không dám chắc liệu có kẻ bỏ đá xuống giếng không.
Hà Dương Phủ không phải nơi dưỡng thương, giờ thương thế của y rất nặng, Sở Hưu đã không thể đi đường được, cho nên y gắng gượng tìm tới một núi hoang không có dấu người qua lại, đánh ra một sơn động, tạm thời nấp vào dưỡng thương.
Thương thế nặng nhất của Sở Hưu thật ra không phải ngoại thương mà là nội thương.
Việt Nữ Kiếm Điển cường đại vô cùng, chỉ cần lĩnh ngộ được tinh túy trong đó, uy thế của kiếm đạo sẽ vượt ngoài tưởng tượng.
Sở Hưu bị kiếm chỉ của Phong Vô Lãnh đánh thủng một lỗ máu dưới xương sườn, kiếm khí nhập thể không ngừng phá hoại kinh mạch của Sở Hưu, có lẽ phải tốn một thời gian mới có thể loại bỏ.
Trong khi Sở Hưu dưỡng thương, chuyện Hà Dương Phủ cũng lan truyền khắp võ lâm, khiến võ lâm Đông Tề dấy lên một làn sóng lớn.
Thật ra trước đó có người châm ngòi cơn giận của võ giả Đông Tề, một số người tinh tế đã nhận ra có kẻ đang bố trí mượn tay giết người, giờ xem ra quả nhiên là thật.
Chỉ có điều bọn họ cũng không ngờ người xuất thủ lại là Hạ Hầu Vô Giang, bởi vì theo bọn họ mặc dù Hạ Hầu Vô Giang và Sở Hưu có ân oán nhưng ân oán giữa hai bên còn chưa lớn tới mức này. Theo đồn đại, Hạ Hầu Vô Giang có thù tất báo, nhỏ nhen thù dai, xem ra cũng là thật.
Nhưng càng khiến người ta kinh hãi hơn cả là chiến tích trong trận lần này của Sở Hưu.
Giết liền ba võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, kèm theo đó là vài võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh cùng một loạt các võ giả Ngự Khí khác, dùng lực lượng một người giết tới mấy trăm người sợ tới vỡ mật, chuyện này đã đủ khiến người ta kinh hãi không thôi.
Càng khiến người ta cảm giác kinh thế hãi tục hơn cả là Sở Hưu giết chết Ly Nhân Kiếm - Phong Vô Lãnh.
Vài năm trước vị này cũng có danh tiếng không nhỏ trên giang hồ, trong số đông đảo võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cũng là người khá nổi danh, kết quả lại chết trong tay Sở Hưu, chết trong tay một võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh, sao không khiến người ta kinh hãi cho được?
Trước đó có người nói thanh danh của Sở Hưu tại Đông Tề còn lớn hơn ở Bắc Yên và Quan Trung, chuyện lần này diễn ra, mọi người càng xác định.
Mấy ngày sau, trong Hạ Hầu thị.
Hạ Hầu Vô Giang nhìn thi thể Thiền Nhi, gương mặt không biểu cảm, nhưng những người xung quanh đều có thể cảm giác được lửa giận ngập trời muốn bộc phát ra từ thân thể hắn!
Đối diện với Hạ Hầu Vô Giang, hai võ giả chưa tới cảnh giới Tiên Thiên nhìn nhau, đều thấy rõ vẻ lo lắng trong mắt nhau.
Thi thể Thiền Nhi do bọn họ đưa về chính là bởi Sở Hưu đã nói, chỉ cần đưa thi thể Thiền Nhi về, Hạ Hầu thị chắc chắn sẽ có thưởng.
Hai võ giả tán tu cũng nghĩ vậy, đường đường Hạ Hầu thị một trong Cửu Đại Thế Gia, chút đồ rớt từ kẽ răng cũng đủ cho họ ăn cả đời. Cho nên hai võ giả này xung phong nhận việc mang thi thể Thiền Nhi về Hạ Hầu thị, những người khác không hề tranh đoạt, khiến cả hai đều ngạc nhiên.
Chỉ có điều mọi chuyện không giống như tưởng tượng của họ, Hạ Hầu Vô Giang nhìn thi thể một hồi lâu nhưng không hề có ý định tặng thưởng gì cho họ, điều này khiến cả hai âm thầm lo lắng.
Một võ giả trong đó cả gan lên tiếng: “Hạ Hầu công tử…”
Lời vừa ra khỏi miệng, Hạ Hầu Vô Giang đã trực tiếp vung tay lên, hai luồng sáng kim bắn vào thân thể hai người, một tiếng nổ vang lên, hai cái đầu người bị cương khí mang theo tinh thần lực cường đại trực tiếp phá tan!
Thi thể không đầu ngã lăn trên mặt đất, có lẽ mãi lúc chết họ mới hiểu vì sao không ai ra tay tranh đoạt, chuyện chịu chết như vậy có ai muốn đoạt?
Sau khi giết hai người như phát tiết, Hạ Hầu Vô Giang gằn từ kẽ răng ra hai chữ: “Sở Hưu!”
Giờ khắc này hận ý của Hạ Hầu Vô Giang đối với Sở Hưu đã lên tới cực hạn, quả thực chỉ hận không thể lột da róc xương.
Thiền Nhi không chỉ là thị nữ thân thiết của hắn mà còn là người bên gối, chỉ có điều giờ Hạ Hầu Vô Giang còn chưa có chính thê cho nên Thiền Nhi chỉ là thị nữ, bằng không thân phận của nàng hẳn là thê thiếp.
Nữ nhân của mình bị Sở Hưu giết, nếu Hạ Hầu Vô Giang thờ ơ, hắn còn là nam nhân hay sao?
Cho nên sau khi nhận được tin, Hạ Hầu Vô Giang mặc kệ thực lực mà Sở Hưu thể hiện, cũng không buồn để ý tới Phong Vô Lãnh đã chết, giờ hắn chỉ hận không thể lập tức chém Sở Hưu trăm ngàn nhát đao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.