Chương 70: Trảm Nội Cương!
Phong Thất Nguyệt
08/06/2021
Hứa Trọng Dương không dùng binh khí, trước kia khi hắn xuất thân thảo mãng từng dùng binh khí, nhưng sau khi gia nhập Cự Linh Bang lại phát hiện hai tay mình mới là binh khí tốt nhất.
Vừa rồi đứng ngoài đại sảnh hắn đã chứng kiến một đao của Sở Hưu xuất ra cực nhanh, nhưng hắn tiếp một đao của Sở Hưu sẽ không chết, còn Sở Hưu ngăn cản một quyền của hắn lại chắc chắn phải chết.
Hám Sơn Quyền ầm ầm đánh xuống, lưỡi đao của Sở Hưu bộc phát tà khí đỏ rực, không tránh không né trực tiếp chém tới một đao, hoàn toàn theo hướng cứng chọi cứng.
Hứa Trọng Dương cười lạnh một tiếng, tay trái hóa thành chưởng trực tiếp xuất chưởng bổ lệch đao của Sở Hưu, lực lượng khổng lồ đánh tới thậm chí khiến tay cầm đao của Sở Hưu tê rần, Hồng Tụ Đao thiếu chút nữa rời tay!
Kình phong gào thét, thân hình Sở Hưu lui lại phía sau, Hám Sơn Quyền bên tay phải Hứa Trọng Dương ầm ầm đánh xuống, nện lên cột đá sau lưng y. Một tiếng nổ ầm ĩ vang lên, cột đá hoàn toàn vỡ vụn!
Lúc này ba người Tào Đại Hải cũng đã ngăn Lã Phụng Tiên lại, bắt đầu vây công hắn.
Phương Thiên Họa Kích của Lã Phụng Tiên thế mạnh lực trầm, đơn đả độc đấu cho dù là Tào Đại Hải cũng chỉ có thể né tránh.
Nhưng giờ lại là lấy ba địch một, bọn họ chỉ cần tạm thời kiềm chế Lã Phụng Tiên, để hắn không thể tới cứu viện cho Sở Hưu là được.
Trần Đồng đứng phía sau do dự hỏi Trần Nguyên Trực: “Cha, chúng ta có nên đánh không?”
Trần Nguyên Trực cắn răng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không thể đánh được! Đây là cao thủ Nội Cương cảnh trong Ngự Khí Ngũ Trọng, đánh sao được đây? Sở Hưu kia không chống nổi đâu.
Hơn nữa giờ chúng ta có chủ động chịu thua cũng vô dụng. Cao thủ Tam Sơn Phái cùng Du gia đều đã bị giết, tại Hàn Giang Phủ này chỉ còn một mình Hắc Hổ Bang độc bá một phương, bọn họ làm sao dung tha cho chúng ta được?
Trước mắt bọn họ chỉ mới bắt đầu động thủ, đợi tên Sở Hưu với Lã Phụng Tiên kia không chịu được, Hắc Hổ Bang cũng chẳng còn hơi sức đâu ngăn cản chúng ta. Lúc đó chúng ta tranh thủ cầm Tử Diệp Thù Du bỏ trốn, tới Tụ Nghĩa Trang, chủ động dâng Tử Diệp Thù Du cho họ. Như vậy Trần gia chúng ta mới còn chút hy vọng sống sót!”
Trần Đồng vừa định nói chẳng phải Tử Diệp Thù Du đang ở chỗ Sở Hưu hay sao, lại thấy Trần Nguyên Trực nháy mắt với mình, Trần Đồng lập tức hiểu ý cha.
Lúc này giữa trường, Lã Phụng Tiên đã lâm vào khổ chiến, mà Sở Hưu cũng không khác gì.
Sở Hưu chưa thấy nhiều võ giả Ngự Khí Ngũ Trọng, khiến y ấn tượng nhất thật ra là ba tên Long Kỵ Cấm Quân kia. Còn Hứa Trọng Dương trước mặt thậm chí còn mạnh hơn ba tên Long Kỵ Cấm Quân kia!
Ngày trước ba tên Long Kỵ Cấm Quân đều bị thương chưa lành, về mặt sức mạnh cũng kém hơn Hứa Trọng Dương một bậc, hơn nữa thân là một trong Nhân Hòa Lục Bang, công pháp Cự Linh Bang cũng chưa chắc đã yếu hơn Long Kỵ Cấm Quân.
Cái gọi là cảnh giới, có thể thấy rõ nhất chính là chênh lệch về lực lượng, muốn bù đắp điểm này không phải là dễ.
Quyền ấn của Hứa Trọng Dương đánh xuống, quyền quyèn đều thế mạnh lực trầm, bên phía Sở Hưu chỉ có thể tạm thời né tránh.
Tụ Lý Thanh Long tốc độ nhanh tới cực hạn nhưng chỉ có một cơ hội duy nhất, hiện tại Sở Hưu không dám dùng, hay nên nói là chưa đến lúc dùng.
Nhìn Sở Hưu liên tục né tránh dưới thế công của mình, trong mắt Hứa Trọng Dương không khỏi lộ vẻ đắc ý.
Trước đó Tào Đại Hải còn nói với hắn, cẩn thận một chút, thực lực Sở Hưu này không kém vân vân, rõ là nực cười!
Võ giả như Tào Đại Hải căn bản không biết Nội Cương cảnh mạnh tới mức nào, hắn còn cần cẩn thận?
Mặc dù đao thế của Sở Hưu này quả thật rất nhanh, nhanh tới mức hắn phải kinh ngạc, nhưng Tiên Thiên dẫu sao vẫn là Tiên Thiên, chênh lệch một cảnh giới lớn không dễ vượt qua như vậy.
Ngay lúc Sở Hưu bị Hứa Trọng Dương ép tới góc tường, ánh mắt hắn đột nhiên bùng lên một luồng sát khí thê lương!
Đao thế liên miên như trút nước ngưng tụ thành một đường thẳng, sát khí cùng tà khí của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ, lập tức chiếu rọi lưỡi đao, hóa thành một luồng đao mang đỏ rực.
Chỉ trong chớp mắt đao thế chém ra cường đại như thanh long xuất hải, lực lượng cường đại trong đó ầm ầm bộc phát, đến lúc Hứa Trọng Dương kịp phản ứng lại, đao mang đỏ thẫm đã đánh tới trước mặt!
Cảm giác được luồng sát khí nồng đậm đó, lông tơ toàn thân Hứa Trọng Dương dựng đứng, một vệt mồ hôi lạnh trượt xuống.
Theo Tào Đại Hải thấy, Hứa Trọng Dương này quả thật không có đầu óc, thực tế hắn quả thật quá lỗ mãng tự đại, nếu không đã chẳng bị Cự Linh Bang đuổi đi, ảm đạm rời khỏi giang hồ.
Nhưng dù sao hắn cũng là võ giả dựa vào bản thân bước từng bước một lên tới Ngự Khí Ngũ Trọng, kinh nghiệm thực chiến phong phú, có nhiều thứ đã trở thành bản năng.
Đây có thể nói là đao chí cường từ khi chiến đấu tới giờ, quyền thế trong tay Hứa Trọng Dương đột nhiên biến đổi, từ Hán Sơn Quyền đổi thành Đại Khiên Ti Thủ trong bảy mươi hai thức Cự Linh Võ Điển!
Hai tay hắn như linh xà, chỉ trong chớp mắt đã vỗ liền hơn mười chưởng lên lưỡi đao của Sở Hưu, chân khí trong cơ thể hắn ngưng tự trên song chưởng, hoàn toàn đánh tan lực lượng của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt trên đao phong.
Có điều cho dù như vậy hai tay hắn cũng bị tà khí làm cho máu me đầm đìa, bị cắt thành vô số vết thương nhỏ!
Sở Hưu không tới Ngự Khí Ngũ Trọng không thể ngưng tụ ra cương khí, nhưng thông qua tà khí ngưng tụ từ Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt, uy năng cũng không kém hơn cương khí.
Đại Khiên Ti Thủ triệt để bắt giữ Hồng Tụ Đao của Sở Hưu, trong mắt Hứa Trọng Dương hoáng hiện vẻ sợ hãi, một đao vừa rồi nếu chém trúng hắn, vậy hắn chết chắc!
“Tiểu tử, không ngờ ta lại nhìn nhầm ngươi rồi, có điều giờ chiêu thức của ngươi chắc đã hết rồi hả? Đi chết đi!”
Lời còn chưa dứt, Hứa Trọng Dương đã trực tiếp nắm lấy Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu, một tay khác lấy quyền thế Hám Sơn Quyền lại trực tiếp đánh ra, công về phía Sở Hưu.
Một quyền này nếu đánh trúng, Sở Hưu không chết cũng phải trọng thương.
Có điều ngay lúc này Sở Hưu lại làm một động tác mà hắn không thể tưởng tượng được. Y thẳng thắn vứt bỏ đao áp sát, hai tay trực tiếp chộp về phía Hứa Trọng Dương.
Một đao kim diễm vừa rồi của Sở Hưu khiến hắn cực kỳ ấn tượng, hắn nghĩ Sở Hưu chắc chắn là cao thủ sở trường đao pháp.
Võ giả như vậy nếu không có đao, thực lực sẽ giảm sút tới bảy thành.
Cũng như những kiếm tu trong Ngũ Đại Kiếm Phái, kiếm trong tay chính là mạng của bản thân, không còn kiếm thì mạng cũng mất đi.
Hứa Trọng Dương không biết Sở Hưu không đặt cả tính mạng mình chỉ ở một điểm, đối với y đao chỉ là một binh khí tiện tay, không có đao y cũng có thể giết người!
Hứa Trọng Dương lập tức ném Hồng Tụ Đao đi lật tay trở về, nhưng cánh tay kia của hắn đã bị Sở Hưu nắm lấy. Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ thi triển, chỉ trong nháy mắt Hứa Trọng Dương đã cảm thấy một luồng đại lực đánh tới khiến hắn không khỏi biến sắc.
Đại Khiên Ti Thủ của hắn cũng coi là một loại cầm nã thủ, cho nên đương nhiên hiểu sự kinh khủng của môn cầm nã thủ của Sở Hưu.
Cánh tay trái Hứa Trọng Dương run run như rắn, định thoát khỏi thế cầm nã của Sở Hưu, tay phải trực tiếp xiết thành quyền đấm về phía y, định ép y thối lui.
Hứa Trọng Dương không phải những đối thủ trước kia của Sở Hưu, lực lượng không yếu hơn y. Đối mặt với đối thủ như Hứa Trọng Dương, cho dù Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ có thể tạm thời bắt giữ đối phương nhưng Sở Hưu cũng không thể vặn đứt gân cốt hắn được.
Cầm nã thủ vốn là võ công có thể dùng bốn lạng gạt ngàn cân, nhưng ngươi muốn lay động được ngàn cân ít nhất cũng phải có lực lượng ngàn cân mới mới có thể dùng lực bốn lạng lay động được.
Cho nên với tình huống hiện tại, Sở Hưu căn bản không cách nào triệt để bắt giữ Hứa Trọng Dương, y chỉ có thể tạm thời tránh lui.
Nhưng lựa chọn lúc này của Sở Hưu lại khiến Hứa Trọng Dương sửng sốt.
Sở Hưu không trốn không tránh mà trực tiếp vận toàn lực thi triển Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ, hai tay như bàn long giảo sát, chỉ trong chớp mắt cánh tay Trần Đồng đã bị vặn vẹo không ra hình thù gì.
Hứa Trọng Dương gầm lên đau đớn, quyền kình Hám Sơn đánh thẳng tới trước ngực Sở Hưu, chỉ nghe tiếng xương vỡ lách cách vang lên, nội phủ cũng bị xé nứt, một quyền này đã khiến Sở Hưu trọng thương!
Một bên phế đi cánh tay, một bên nội phủ vỡ nát, nhìn thế nào cũng là Sở Hưu thua thiệt.
Mặc dù Sở Hưu lấy thực lực cảnh giới Tiên Thiên bức cao thủ Ngự Khí Ngũ Trọng tới mức này nhưng trên thực tế bên chịu thiệt vẫn là y.
Có điều lúc này sắc mặt Sở Hưu lại đột nhiên đỏ bừng, quát khẽ một tiếng, cố kiềm chế đau đớn, ngưng tụ lực lượng của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt lên gương mặt, trực tiếp phun một ngụm máu tươi về phía Hứa Trọng Dương!
Đó là máu bầm do nội phủ Sở Hưu vỡ nát, vừa rồi bị y gắng chịu đựng không phun ra. Có điều lúc này được kình lực cường đại của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt gia trì, một ngụm máu tụ đó phun ra đã không phải máu tươi mà là huyết tiễn như ám khí!
Mặc cho Hứa Trọng Dương phòng bị ra sao đều không ngờ nổi Sở Hưu lại dùng tới chiêu này, huyết tiễn kia đánh thẳng lên mặt hắn khiến hai mắt hắn nát nhừ. Hứa Trọng Dương kêu rên một tiếng, thân hình nhanh chóng lui lại phía sau.
Lúc này Sở Hưu lại như giòi bám trong xương, dán chặt lấy người Hứa Trọng Dương, lực lượng Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ trên hai ngón tay hắn, khiến hai ngón tay y đỏ thẫm như máu.
Một chỉ này mau lẹ vô cùng, cực kỳ chính xác đâm thẳng vào cổ họng Hứa Trọng Dương, một tiếng xương nứt vang lên, vừa là xương cổ Hứa Trọng Dương, vừa là xương ngón tay Sở Hưu.
Nhưng Sở Hưu lại như không cảm thấy gì, hai ngón tách ra, mạnh mẽ xé toạc yết hầu đối phương, máu tươi vẩy ra khắp nơi, bắn cả lên người Sở Hưu, càng tôn lên dáng vẻ kinh khủng của y lúc này. Bên cạnh Sở Hưu, thân hình Hứa Trọng Dương ầm ầm ngã xuống!
Vừa rồi đứng ngoài đại sảnh hắn đã chứng kiến một đao của Sở Hưu xuất ra cực nhanh, nhưng hắn tiếp một đao của Sở Hưu sẽ không chết, còn Sở Hưu ngăn cản một quyền của hắn lại chắc chắn phải chết.
Hám Sơn Quyền ầm ầm đánh xuống, lưỡi đao của Sở Hưu bộc phát tà khí đỏ rực, không tránh không né trực tiếp chém tới một đao, hoàn toàn theo hướng cứng chọi cứng.
Hứa Trọng Dương cười lạnh một tiếng, tay trái hóa thành chưởng trực tiếp xuất chưởng bổ lệch đao của Sở Hưu, lực lượng khổng lồ đánh tới thậm chí khiến tay cầm đao của Sở Hưu tê rần, Hồng Tụ Đao thiếu chút nữa rời tay!
Kình phong gào thét, thân hình Sở Hưu lui lại phía sau, Hám Sơn Quyền bên tay phải Hứa Trọng Dương ầm ầm đánh xuống, nện lên cột đá sau lưng y. Một tiếng nổ ầm ĩ vang lên, cột đá hoàn toàn vỡ vụn!
Lúc này ba người Tào Đại Hải cũng đã ngăn Lã Phụng Tiên lại, bắt đầu vây công hắn.
Phương Thiên Họa Kích của Lã Phụng Tiên thế mạnh lực trầm, đơn đả độc đấu cho dù là Tào Đại Hải cũng chỉ có thể né tránh.
Nhưng giờ lại là lấy ba địch một, bọn họ chỉ cần tạm thời kiềm chế Lã Phụng Tiên, để hắn không thể tới cứu viện cho Sở Hưu là được.
Trần Đồng đứng phía sau do dự hỏi Trần Nguyên Trực: “Cha, chúng ta có nên đánh không?”
Trần Nguyên Trực cắn răng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không thể đánh được! Đây là cao thủ Nội Cương cảnh trong Ngự Khí Ngũ Trọng, đánh sao được đây? Sở Hưu kia không chống nổi đâu.
Hơn nữa giờ chúng ta có chủ động chịu thua cũng vô dụng. Cao thủ Tam Sơn Phái cùng Du gia đều đã bị giết, tại Hàn Giang Phủ này chỉ còn một mình Hắc Hổ Bang độc bá một phương, bọn họ làm sao dung tha cho chúng ta được?
Trước mắt bọn họ chỉ mới bắt đầu động thủ, đợi tên Sở Hưu với Lã Phụng Tiên kia không chịu được, Hắc Hổ Bang cũng chẳng còn hơi sức đâu ngăn cản chúng ta. Lúc đó chúng ta tranh thủ cầm Tử Diệp Thù Du bỏ trốn, tới Tụ Nghĩa Trang, chủ động dâng Tử Diệp Thù Du cho họ. Như vậy Trần gia chúng ta mới còn chút hy vọng sống sót!”
Trần Đồng vừa định nói chẳng phải Tử Diệp Thù Du đang ở chỗ Sở Hưu hay sao, lại thấy Trần Nguyên Trực nháy mắt với mình, Trần Đồng lập tức hiểu ý cha.
Lúc này giữa trường, Lã Phụng Tiên đã lâm vào khổ chiến, mà Sở Hưu cũng không khác gì.
Sở Hưu chưa thấy nhiều võ giả Ngự Khí Ngũ Trọng, khiến y ấn tượng nhất thật ra là ba tên Long Kỵ Cấm Quân kia. Còn Hứa Trọng Dương trước mặt thậm chí còn mạnh hơn ba tên Long Kỵ Cấm Quân kia!
Ngày trước ba tên Long Kỵ Cấm Quân đều bị thương chưa lành, về mặt sức mạnh cũng kém hơn Hứa Trọng Dương một bậc, hơn nữa thân là một trong Nhân Hòa Lục Bang, công pháp Cự Linh Bang cũng chưa chắc đã yếu hơn Long Kỵ Cấm Quân.
Cái gọi là cảnh giới, có thể thấy rõ nhất chính là chênh lệch về lực lượng, muốn bù đắp điểm này không phải là dễ.
Quyền ấn của Hứa Trọng Dương đánh xuống, quyền quyèn đều thế mạnh lực trầm, bên phía Sở Hưu chỉ có thể tạm thời né tránh.
Tụ Lý Thanh Long tốc độ nhanh tới cực hạn nhưng chỉ có một cơ hội duy nhất, hiện tại Sở Hưu không dám dùng, hay nên nói là chưa đến lúc dùng.
Nhìn Sở Hưu liên tục né tránh dưới thế công của mình, trong mắt Hứa Trọng Dương không khỏi lộ vẻ đắc ý.
Trước đó Tào Đại Hải còn nói với hắn, cẩn thận một chút, thực lực Sở Hưu này không kém vân vân, rõ là nực cười!
Võ giả như Tào Đại Hải căn bản không biết Nội Cương cảnh mạnh tới mức nào, hắn còn cần cẩn thận?
Mặc dù đao thế của Sở Hưu này quả thật rất nhanh, nhanh tới mức hắn phải kinh ngạc, nhưng Tiên Thiên dẫu sao vẫn là Tiên Thiên, chênh lệch một cảnh giới lớn không dễ vượt qua như vậy.
Ngay lúc Sở Hưu bị Hứa Trọng Dương ép tới góc tường, ánh mắt hắn đột nhiên bùng lên một luồng sát khí thê lương!
Đao thế liên miên như trút nước ngưng tụ thành một đường thẳng, sát khí cùng tà khí của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ, lập tức chiếu rọi lưỡi đao, hóa thành một luồng đao mang đỏ rực.
Chỉ trong chớp mắt đao thế chém ra cường đại như thanh long xuất hải, lực lượng cường đại trong đó ầm ầm bộc phát, đến lúc Hứa Trọng Dương kịp phản ứng lại, đao mang đỏ thẫm đã đánh tới trước mặt!
Cảm giác được luồng sát khí nồng đậm đó, lông tơ toàn thân Hứa Trọng Dương dựng đứng, một vệt mồ hôi lạnh trượt xuống.
Theo Tào Đại Hải thấy, Hứa Trọng Dương này quả thật không có đầu óc, thực tế hắn quả thật quá lỗ mãng tự đại, nếu không đã chẳng bị Cự Linh Bang đuổi đi, ảm đạm rời khỏi giang hồ.
Nhưng dù sao hắn cũng là võ giả dựa vào bản thân bước từng bước một lên tới Ngự Khí Ngũ Trọng, kinh nghiệm thực chiến phong phú, có nhiều thứ đã trở thành bản năng.
Đây có thể nói là đao chí cường từ khi chiến đấu tới giờ, quyền thế trong tay Hứa Trọng Dương đột nhiên biến đổi, từ Hán Sơn Quyền đổi thành Đại Khiên Ti Thủ trong bảy mươi hai thức Cự Linh Võ Điển!
Hai tay hắn như linh xà, chỉ trong chớp mắt đã vỗ liền hơn mười chưởng lên lưỡi đao của Sở Hưu, chân khí trong cơ thể hắn ngưng tự trên song chưởng, hoàn toàn đánh tan lực lượng của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt trên đao phong.
Có điều cho dù như vậy hai tay hắn cũng bị tà khí làm cho máu me đầm đìa, bị cắt thành vô số vết thương nhỏ!
Sở Hưu không tới Ngự Khí Ngũ Trọng không thể ngưng tụ ra cương khí, nhưng thông qua tà khí ngưng tụ từ Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt, uy năng cũng không kém hơn cương khí.
Đại Khiên Ti Thủ triệt để bắt giữ Hồng Tụ Đao của Sở Hưu, trong mắt Hứa Trọng Dương hoáng hiện vẻ sợ hãi, một đao vừa rồi nếu chém trúng hắn, vậy hắn chết chắc!
“Tiểu tử, không ngờ ta lại nhìn nhầm ngươi rồi, có điều giờ chiêu thức của ngươi chắc đã hết rồi hả? Đi chết đi!”
Lời còn chưa dứt, Hứa Trọng Dương đã trực tiếp nắm lấy Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu, một tay khác lấy quyền thế Hám Sơn Quyền lại trực tiếp đánh ra, công về phía Sở Hưu.
Một quyền này nếu đánh trúng, Sở Hưu không chết cũng phải trọng thương.
Có điều ngay lúc này Sở Hưu lại làm một động tác mà hắn không thể tưởng tượng được. Y thẳng thắn vứt bỏ đao áp sát, hai tay trực tiếp chộp về phía Hứa Trọng Dương.
Một đao kim diễm vừa rồi của Sở Hưu khiến hắn cực kỳ ấn tượng, hắn nghĩ Sở Hưu chắc chắn là cao thủ sở trường đao pháp.
Võ giả như vậy nếu không có đao, thực lực sẽ giảm sút tới bảy thành.
Cũng như những kiếm tu trong Ngũ Đại Kiếm Phái, kiếm trong tay chính là mạng của bản thân, không còn kiếm thì mạng cũng mất đi.
Hứa Trọng Dương không biết Sở Hưu không đặt cả tính mạng mình chỉ ở một điểm, đối với y đao chỉ là một binh khí tiện tay, không có đao y cũng có thể giết người!
Hứa Trọng Dương lập tức ném Hồng Tụ Đao đi lật tay trở về, nhưng cánh tay kia của hắn đã bị Sở Hưu nắm lấy. Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ thi triển, chỉ trong nháy mắt Hứa Trọng Dương đã cảm thấy một luồng đại lực đánh tới khiến hắn không khỏi biến sắc.
Đại Khiên Ti Thủ của hắn cũng coi là một loại cầm nã thủ, cho nên đương nhiên hiểu sự kinh khủng của môn cầm nã thủ của Sở Hưu.
Cánh tay trái Hứa Trọng Dương run run như rắn, định thoát khỏi thế cầm nã của Sở Hưu, tay phải trực tiếp xiết thành quyền đấm về phía y, định ép y thối lui.
Hứa Trọng Dương không phải những đối thủ trước kia của Sở Hưu, lực lượng không yếu hơn y. Đối mặt với đối thủ như Hứa Trọng Dương, cho dù Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ có thể tạm thời bắt giữ đối phương nhưng Sở Hưu cũng không thể vặn đứt gân cốt hắn được.
Cầm nã thủ vốn là võ công có thể dùng bốn lạng gạt ngàn cân, nhưng ngươi muốn lay động được ngàn cân ít nhất cũng phải có lực lượng ngàn cân mới mới có thể dùng lực bốn lạng lay động được.
Cho nên với tình huống hiện tại, Sở Hưu căn bản không cách nào triệt để bắt giữ Hứa Trọng Dương, y chỉ có thể tạm thời tránh lui.
Nhưng lựa chọn lúc này của Sở Hưu lại khiến Hứa Trọng Dương sửng sốt.
Sở Hưu không trốn không tránh mà trực tiếp vận toàn lực thi triển Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ, hai tay như bàn long giảo sát, chỉ trong chớp mắt cánh tay Trần Đồng đã bị vặn vẹo không ra hình thù gì.
Hứa Trọng Dương gầm lên đau đớn, quyền kình Hám Sơn đánh thẳng tới trước ngực Sở Hưu, chỉ nghe tiếng xương vỡ lách cách vang lên, nội phủ cũng bị xé nứt, một quyền này đã khiến Sở Hưu trọng thương!
Một bên phế đi cánh tay, một bên nội phủ vỡ nát, nhìn thế nào cũng là Sở Hưu thua thiệt.
Mặc dù Sở Hưu lấy thực lực cảnh giới Tiên Thiên bức cao thủ Ngự Khí Ngũ Trọng tới mức này nhưng trên thực tế bên chịu thiệt vẫn là y.
Có điều lúc này sắc mặt Sở Hưu lại đột nhiên đỏ bừng, quát khẽ một tiếng, cố kiềm chế đau đớn, ngưng tụ lực lượng của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt lên gương mặt, trực tiếp phun một ngụm máu tươi về phía Hứa Trọng Dương!
Đó là máu bầm do nội phủ Sở Hưu vỡ nát, vừa rồi bị y gắng chịu đựng không phun ra. Có điều lúc này được kình lực cường đại của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt gia trì, một ngụm máu tụ đó phun ra đã không phải máu tươi mà là huyết tiễn như ám khí!
Mặc cho Hứa Trọng Dương phòng bị ra sao đều không ngờ nổi Sở Hưu lại dùng tới chiêu này, huyết tiễn kia đánh thẳng lên mặt hắn khiến hai mắt hắn nát nhừ. Hứa Trọng Dương kêu rên một tiếng, thân hình nhanh chóng lui lại phía sau.
Lúc này Sở Hưu lại như giòi bám trong xương, dán chặt lấy người Hứa Trọng Dương, lực lượng Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ trên hai ngón tay hắn, khiến hai ngón tay y đỏ thẫm như máu.
Một chỉ này mau lẹ vô cùng, cực kỳ chính xác đâm thẳng vào cổ họng Hứa Trọng Dương, một tiếng xương nứt vang lên, vừa là xương cổ Hứa Trọng Dương, vừa là xương ngón tay Sở Hưu.
Nhưng Sở Hưu lại như không cảm thấy gì, hai ngón tách ra, mạnh mẽ xé toạc yết hầu đối phương, máu tươi vẩy ra khắp nơi, bắn cả lên người Sở Hưu, càng tôn lên dáng vẻ kinh khủng của y lúc này. Bên cạnh Sở Hưu, thân hình Hứa Trọng Dương ầm ầm ngã xuống!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.