Chương 65: Trần Gia Gặp Nạn
Phong Thất Nguyệt
08/06/2021
Lã Phụng Tiên đỡ Trần Đồng dậy, để hắn ngồi xuống rồi mới hỏi: “Rốt cuộc Trần gia các ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Yên tâm nếu giúp được ta chắc chắn sẽ giúp.”
Trần Đồng vội vàng nói: “Là thế này, thời gian trước Trần gia nhà đệ mua được một số hộp báu, đều là loại thứ phẩm không rõ lai lịch, cũng không trông mong mở được thứ gì tốt. Vốn phụ thân đệ định dùng để tặng thưởng trong đại thọ sáu mươi của mình.
Nào ngờ trong chỗ hộp báu đó lại mở được một gốc linh dược lục chuyển Tử Diệp thù Du, còn bị hạ nhân của Trần gia đệ nhanh mồm nhanh miệng nói ra bên ngoài.
Sau khi chuyện này truyền ra, mấy thế lực lớn xung quanh Hàn Giang Phủ là Tam Sơn Phái, Hắc Hổ Bang, Du gia đều phái người tới cướp đoạt.
Nếu không phải ba thế lực này kiêng kỵ lẫn nhau, không ai dám ra tay trước, sợ rằng Trần gia nhà đệ đã sớm xong đời!”
Lã Phụng Tiên nghe vậy trực tiếp nắm lấy thanh trường kích màu bạc bên cạnh mình, trầm giọng nói: “Yên tâm đi, ta không giết sạch người của ba nhà này được nhưng vẫn đủ tự tin bảo vệ Trần gia ngươi từ tay bọn họ.”
Nói xong Lã Phụng Tiên đang định đứng dậy, có điều lúc này Trần Đồng lại vội vàng giữ hắn lại nói: “Lã đại ca, ba nhà kia mỗi nhà đều có hơn một Tiên Thiên cảnh, không thể cứng rắn được đâu. Đệ tới cầu Lã đại ca thật ra là muốn nhờ đại ca giúp đi tới Tụ Nghĩa Trang. Nghe nói thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang Nhiếp Đông Lưu nghĩa bạc vân thiên, cho nên đệ muốn nhờ Lã đại ca ra mặt mời Nhiếp Đông Lưu công tử đến giúp bọn đệ. Chỉ cần một câu của Đông Lưu công tử, chuyện này sẽ được giải quyết.”
Lã Phụng Tiên không nghĩ nhiều, đang định đáp ứng, có điều Sở Hưu nghe tới ba chữ Nhiếp Đông Lưu lại đột nhiên nhướn mày, giữ tay Lã Phụng Tiên lại, đột nhiên nói: “Vị huynh đệ này, nếu ngươi muốn mời Nhiếp Đông Lưu của Tụ Nghĩa Trang thì tự đến là được, cần gì làm phiền Lã huynh như vậy?”
Trần Đồng thấy Sở Hưu đột nhiên xen vào, lộ vẻ không vui.
Có điều Sở Hưu là Tiên Thiên cảnh, còn hắn chỉ là Ngưng Huyết cảnh, Sở Hưu lại có vẻ là bằng hữu với Lã Phụng Tiên, cho nên hắn đành nói: “Trần gia ta chỉ là gia tộc nhỏ, phụ thân ta mặc dù là Tiên Thiên nhưng trước mắt ba nhà kia muốn có Tử Diệp Thù Du, chắc chắn không để phụ thân ta đi khỏi.
Ngay cả ta lần này ra khỏi nhà cũng phải lấy cớ tới những châu phủ khác thu sổ sách, bị người của ba nhà kia lục soát xong mới để ta rời khỏi Hàn Giang Phủ. Cho nên thực tế Trần gia ta đã bị ba nhà bọn họ giam lỏng, ngay một hạ nhân cũng rất khó ra khỏi Hàn Giang Phủ.
Nhưng chỉ bằng chút thực lực cùng thanh danh này của ta, sợ rằng không thể thấy mặt Nhiếp Đông Lưu được. Nhưng Lã đại ca lại khác, ai chẳng biết thanh danh Tiểu Ôn Hầu tại đất Yến Tây? Đại ca tuổi còn trẻ đã tấn thăng lên Tiên Thiên cảnh, nghe nói thiếu trang chủ Nhiếp Đông Lưu thích nhất là kết giao với tuấn kiệt trẻ tuổi trên giang hồ. Lã đại ca cầu kiến, thiếu trang chủ chắc chắn sẽ gặp.”
Sở Hưu thầm cười lạnh một cái, nháy mắt ra hiệu với Lã Phụng Tiên, ý bảo hắn tạm thời đừng đáp ứng.
Lã Phụng Tiên không biết Sở Hưu có ý gì, có điều mặc dù hắn mới quen Sở Hưu hai ngày nhưng cũng biết Sở Hưu không phải người làm việc không có mục đích, y làm vậy tất có thâm ý. Cho nên Lã Phụng Tiên nói với Trần Đồng: “Trần huynh, nếu ba phái tạm thời không động thủ, vậy ngươi cứ ở lại đây một hôm đi đã. Ta còn một số việc cần giải quyết ở Lữ Dương Trấn này, sau khi xong việc ta sẽ tới giúp ngươi.”
Nghe Lã Phụng Tiên nói vậy Trần Đồng chỉ đành gật đầu đáp ứng, dù sao hắn cũng đang nhờ người ta, cho dù tính tình Lã Phụng Tiên tốt đến đâu hắn cũng không thể ép buộc Lã Phụng Tiên đi giúp ngay được.
Đợi sau khi Trần Đồng này rời khỏi, Lã Phụng Tiên mới kéo Sở Hưu sang góc hỏi: “Sở huynh, vừa rồi ngươi ngăn ta lại là có ý gì?”
Sở Hưu híp mắt đáp: “Tên Trần Đồng kia là bằng hữu của ngươi à? Có điều ta thấy Trần Đồng này có chút vấn đề, ngươi coi hắn là bằng hữu của ngươi, nhưng hắn chưa chắc đã coi ngươi là bằng hữu của hắn.”
Lã Phụng Tiên nghi ngờ hỏi lại: “Sao lại nói vậy?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Rất đơn giản, ba nhà kia chỉ muốn bảo vật, thất phu vô tội mang ngọc thành tội, Trần Đồng kia cứ trực tiếp giao đồ ra là được. Không có thực lực mà còn định độc chiếm bảo vật, còn định kéo cả bằng hữu xuống nước. Hắn có suy nghĩ cho bằng hữu là ngươi không?
Còn một chuyện nữa, hắn nhất định muốn ngươi tới Tụ Nghĩa Trang cầu cứu. Cho dù cuối cùng người Tụ Nghĩa Trang ra tay, nhưng ngươi cũng biết mà, người được lợi cuối cùng chính là hắn, nhưng người nợ ân tình của Tụ Nghĩa Trang lại là ngươi đấy, Lã huynh!”
Vừa rồi lúc nhìn thấy Trần Đồng này, Sở Hưu lại nhớ ra một việc, có vẻ như trong cốt truyện gốc, Nhiếp Đông Lưu cùng Lã Phụng Tiên cũng là hảo hữu, hơn nữa quan hệ còn không tệ, có điều cuối cùng Nhiếp Đông Lưu lại lừa Lã Phụng Tiên một hồi.
Trong kịch bản gốc, Lã Phụng Tiên giúp Nhiếp Đông Lưu nhận được bí bảo của Côn Luân Ma Giáo.
Ngàn năm trước Côn Luân Ma Giáo ma diễm ngập trời, uy áp thiên hạ, nếu không nhờ có đệ nhất nhân của Đạo Môn, chưởng giáo Chân Vũ Giáo, Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ xuất thủ giao chiến với giáo chủ Ma Giáo - Độc Cô Duy Ngã, sợ rằng đến giờ giang hồ vẫn chịu bao phủ dưới ma uy ngập trời.
Cho nên đám người trong giang hồ có thể dung thứ cho ma đạo nhưng lại cực kỳ mẫn cảm với bốn chữ Côn Luân Ma Giáo. Nhiếp Đông Lưu cho dù là thiếu trang chủ của Tụ Nghĩa Trang nhưng nếu hắn nhận được bí bảo Côn Luân Ma Giáo, trừ phi giao bí bảo ra, còn không cũng sẽ bị mọi người liên thủ vây công.
Kết quả cuối cùng là Nhiếp Đông Lưu lợi dụng Lã Phụng Tiên, khiến hắn gánh chịu tội danh này, cuối cùng khiến cho Lã Phụng Tiên bị võ lâm chính đạo truy sát suốt mấy năm, khổ sở khó nói thành lời.
Có điều cũng do lần bị lừa đó khiến cho trong lúc bị đuổi giết Lã Phụng Tiên nhận đượt truyền thừa của Ma Thần Lã Ôn Hầu, dương danh giang hồ. Không biết cuối cùng Nhiếp Đông Lưu có hối hận về quyết định của mình lúc trước không, tự tay đẩy một cường giả tương lai vốn đứng cạnh mình ra rất xa.
Liên tưởng tới chuyện ngày hôm nay, Sở Hưu cũng đoán được ẩn tình trong đó.
Lã Phụng Tiên kết bạn với Nhiếp Đông Lưu hẳn do chuyện này, Lã Phụng Tiên tới nhờ Nhiếp Đông Lưu, hơn nữa thân là thiếu trang chủ của Tụ Nghĩa Trang, loại chuyện chỉ cần một câu nói như vậy Nhiếp Đông Lưu đương nhiên không cự tuyệt.
Có điều khi đó Nhiếp Đông Lưu cũng không mấy để ý tới Lã Phụng Tiên, dù sao giờ Lã Phụng Tiên mới chỉ là Tiên Thiên cảnh, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng cũng không hiếm lạ gì.
Còn tính cách Lã Phụng Tiên luôn bộc lộ rất rõ, Nhiếp Đông Lưu giúp hắn, hắn chắc chắn sẽ giúp lại. Cho nên sau này hắn mới đồng ý chịu oan thay Nhiếp Đông Lưu, cho dù bị người ta đuổi giết cũng không khai Nhiếp Đông Lưu ra.
Đương nhiên Lã Phụng Tiên cũng không phải kẻ ngốc, sau chuyện đó hai người triệt để tách biệt.
Tính cách Lã Phụng Tiên chính là như vậy, quá dễ ưa thích, quá dễ tin người, chỉ sau khi chịu thiệt nặng nề một lần mới khôn ra được. Có điều mỗi lần như vậy đều là nguy hiểm tới tính mạng, cũng may mạng hắn lớn.
Nếu Nhiếp Đông Lưu nhúng tay vào ân toán giữa y và Trương Bách Đào, vậy Sở Hưu cũng chẳng ngại đào góc tường của hắn, khiến hai bên không còn cơ hội đứng chung chiến tuyến.
Về phần Lã Phụng Tiên có vì vậy mà bỏ lỡ truyền thừa của Lã Ôn Hầu không, Sở Hưu lại chẳng hề lo lắng.
Truyền thừa của Lã Ôn Hầu đơn thuần là chuẩn bị riêng cho Lã Phụng Tiên, toàn bộ giang hồ ngoại trừ Lã Phụng Tiên không ai có thể cầm được.
Nếu chuyện này thật sự ảnh hưởng tới Lã Phụng Tiên, đến lúc đó Sở Hưu chỉ cần nói cho Lã Phụng Tiên một vị trí, truyền thừa đó cũng chắc chắn sẽ tới tay Lã Phụng Tiên.
Bên kia Lã Phụng Tiên lại hơi chần chừ đối với Sở Hưu.
Lời của Sở Hưu mặc dù rất có lý, nhưng Lã Phụng Tiên vẫn không muốn nghĩ xấu cho hảo hữu mà mình kết giao.
Hắn do dự nói: “Dù sao cũng là bảo vật mà mình tự mở ra, hắn không muốn giao ra cũng bình thường thôi mà, huống hồ chỉ là một ân tình, ta chịu nợ là được.”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Lã huynh ngươi nghĩ quá đơn giản rồi. Ân tình của Tụ Nghĩa Trang không dễ nợ vậy đâu. Ngươi có biết vì sao lần này đệ tử Ba Sơn Kiếm Phái lại có thể tìm ba người ở Bắc Yên tới giết ta như vậy không? Cũng là nhờ vị thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang kia giật dây giúp đấy!
Ngươi thiếu ân tình của Tụ Nghĩa Trang, tương lai vị thiếu trang chủ kia để ngươi trả lại ân tình nhưng lại bắt ngươi làm chuyện ngươi không muốn làm, vậy rốt cuộc ngươi có trả hay không?”
Lã Phụng Tiên nhíu mày, tính cách của hắn vốn là vậy, có ơn báo ơn, có oán báo oán. Người khác muốn uy hiếp hắn là không thể, nhưng nếu dùng ân tình ép buộc hắn, hắn lại không cách nào từ chối.
Hơn nữa Lã Phụng Tiên thật sự không ngờ nổi vị thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang thanh danh không tệ này lại làm chuyện móc nối như vậy. Cho dù Nhiếp Đông Lưu tự mình ra tay giúp Trương Bách Đào báo thù, hắn cũng sẽ coi trọng Nhiếp Đông Lưu hơn một chút.
Có điều Lã Phụng Tiên vẫn còn đắn đo, Trần Đồng kia dẫu sao cũng là hảo hữu của hắn, nếu hắn trực tiếp từ chối cũng không tiện.
Sở Hưu lắc đầu cười nói: “Lã huynh, ta và ngươi mới quen không lâu, có mấy lời cho dù không nên nói ta cũng phải nói.
Trên giang hồ, cái gọi là nghĩa khí huynh đệ quá nửa là không thể tin tưởng. Thứ thực sự duy trì được nghĩa khí chỉ có thực lực và lợi ích.
Do ngươi đã là Tiên Thiên cảnh, lại có chút danh tiếng trên đất Yến Tây, tên Trần Đồng kia mới tới nhờ ngươi. Nếu ngươi là kẻ vô danh, không khéo đối phương còn chẳng buồn kết giao với ngươi.”
Lã Phụng Tiên luôn cảm thấy suy nghĩ này của Sở Hưu quá mức cực đoan, có điều hắn mỉm cười đáp: “Sở huynh, giờ ngươi nói với ta mấy lời này chẳng lẽ cũng là vì lợi ích?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Nói chuyện phiếm mà thôi, chính bởi ta với ngươi không có quan hệ lợi ích nên ta mới có thể nói mấy câu này.”
Có điều lúc này Sở Hưu đột nhiên chuyển lời nói: “Lã huynh, chuyện này nếu ngươi muốn xử lý cho tốt, chẳng bằng giao cho ta. Cũng tiện cho ngươi thấy vị bằng hữu kia của ngươi rốt cuộc thật sự cần nhờ ngươi giúp hay định lợi dụng ngươi.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Lã Phụng Tiên lập tức nghiêm mặt nói: “Sở huynh, lúc trước ngươi đã nói rồi, ngươi không phải người thích xen vào việc của người khác, cũng không tin vào nghĩa khí giang hồ. Giờ ngươi đột nhiên muốn nhúng tay vào việc này, rốt cộc là có ý gì?”
Khóe miệng Sở Hưu nhoẻn lên thành một nụ cười như có như không: “Lời lừa dối thì là ta cùng Lã huynh ngươi vừa quen đã thân, không đành lòng nhìn ngươi bị kẻ tiểu nhân lừa gạt cho nên mới ra tay giúp đỡ.
Còn về lời nói thật à, Tử Diệp Thù Du chính là linh dược lục chuyển, cho dù không luyện chế thành đan dược, dược lực của nó cũng cực kỳ kinh người. Những môn phái nhỏ đó muốn có thì ta cũng muốn có.
Lần này ta ra tay thăm dò giúp ngươi. Nếu Trần Đồng không có tâm tư lợi dụng ngươi, coi như ta ra tay miễn phí một lần. Nếu Trần Đồng kia quả thật có suy nghĩ đó thì hai chúng ta chia đôi Tử Diệp Thù Du kia, ai cũng không bị thiệt. Ngươi thấy sao?”
Trần Đồng vội vàng nói: “Là thế này, thời gian trước Trần gia nhà đệ mua được một số hộp báu, đều là loại thứ phẩm không rõ lai lịch, cũng không trông mong mở được thứ gì tốt. Vốn phụ thân đệ định dùng để tặng thưởng trong đại thọ sáu mươi của mình.
Nào ngờ trong chỗ hộp báu đó lại mở được một gốc linh dược lục chuyển Tử Diệp thù Du, còn bị hạ nhân của Trần gia đệ nhanh mồm nhanh miệng nói ra bên ngoài.
Sau khi chuyện này truyền ra, mấy thế lực lớn xung quanh Hàn Giang Phủ là Tam Sơn Phái, Hắc Hổ Bang, Du gia đều phái người tới cướp đoạt.
Nếu không phải ba thế lực này kiêng kỵ lẫn nhau, không ai dám ra tay trước, sợ rằng Trần gia nhà đệ đã sớm xong đời!”
Lã Phụng Tiên nghe vậy trực tiếp nắm lấy thanh trường kích màu bạc bên cạnh mình, trầm giọng nói: “Yên tâm đi, ta không giết sạch người của ba nhà này được nhưng vẫn đủ tự tin bảo vệ Trần gia ngươi từ tay bọn họ.”
Nói xong Lã Phụng Tiên đang định đứng dậy, có điều lúc này Trần Đồng lại vội vàng giữ hắn lại nói: “Lã đại ca, ba nhà kia mỗi nhà đều có hơn một Tiên Thiên cảnh, không thể cứng rắn được đâu. Đệ tới cầu Lã đại ca thật ra là muốn nhờ đại ca giúp đi tới Tụ Nghĩa Trang. Nghe nói thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang Nhiếp Đông Lưu nghĩa bạc vân thiên, cho nên đệ muốn nhờ Lã đại ca ra mặt mời Nhiếp Đông Lưu công tử đến giúp bọn đệ. Chỉ cần một câu của Đông Lưu công tử, chuyện này sẽ được giải quyết.”
Lã Phụng Tiên không nghĩ nhiều, đang định đáp ứng, có điều Sở Hưu nghe tới ba chữ Nhiếp Đông Lưu lại đột nhiên nhướn mày, giữ tay Lã Phụng Tiên lại, đột nhiên nói: “Vị huynh đệ này, nếu ngươi muốn mời Nhiếp Đông Lưu của Tụ Nghĩa Trang thì tự đến là được, cần gì làm phiền Lã huynh như vậy?”
Trần Đồng thấy Sở Hưu đột nhiên xen vào, lộ vẻ không vui.
Có điều Sở Hưu là Tiên Thiên cảnh, còn hắn chỉ là Ngưng Huyết cảnh, Sở Hưu lại có vẻ là bằng hữu với Lã Phụng Tiên, cho nên hắn đành nói: “Trần gia ta chỉ là gia tộc nhỏ, phụ thân ta mặc dù là Tiên Thiên nhưng trước mắt ba nhà kia muốn có Tử Diệp Thù Du, chắc chắn không để phụ thân ta đi khỏi.
Ngay cả ta lần này ra khỏi nhà cũng phải lấy cớ tới những châu phủ khác thu sổ sách, bị người của ba nhà kia lục soát xong mới để ta rời khỏi Hàn Giang Phủ. Cho nên thực tế Trần gia ta đã bị ba nhà bọn họ giam lỏng, ngay một hạ nhân cũng rất khó ra khỏi Hàn Giang Phủ.
Nhưng chỉ bằng chút thực lực cùng thanh danh này của ta, sợ rằng không thể thấy mặt Nhiếp Đông Lưu được. Nhưng Lã đại ca lại khác, ai chẳng biết thanh danh Tiểu Ôn Hầu tại đất Yến Tây? Đại ca tuổi còn trẻ đã tấn thăng lên Tiên Thiên cảnh, nghe nói thiếu trang chủ Nhiếp Đông Lưu thích nhất là kết giao với tuấn kiệt trẻ tuổi trên giang hồ. Lã đại ca cầu kiến, thiếu trang chủ chắc chắn sẽ gặp.”
Sở Hưu thầm cười lạnh một cái, nháy mắt ra hiệu với Lã Phụng Tiên, ý bảo hắn tạm thời đừng đáp ứng.
Lã Phụng Tiên không biết Sở Hưu có ý gì, có điều mặc dù hắn mới quen Sở Hưu hai ngày nhưng cũng biết Sở Hưu không phải người làm việc không có mục đích, y làm vậy tất có thâm ý. Cho nên Lã Phụng Tiên nói với Trần Đồng: “Trần huynh, nếu ba phái tạm thời không động thủ, vậy ngươi cứ ở lại đây một hôm đi đã. Ta còn một số việc cần giải quyết ở Lữ Dương Trấn này, sau khi xong việc ta sẽ tới giúp ngươi.”
Nghe Lã Phụng Tiên nói vậy Trần Đồng chỉ đành gật đầu đáp ứng, dù sao hắn cũng đang nhờ người ta, cho dù tính tình Lã Phụng Tiên tốt đến đâu hắn cũng không thể ép buộc Lã Phụng Tiên đi giúp ngay được.
Đợi sau khi Trần Đồng này rời khỏi, Lã Phụng Tiên mới kéo Sở Hưu sang góc hỏi: “Sở huynh, vừa rồi ngươi ngăn ta lại là có ý gì?”
Sở Hưu híp mắt đáp: “Tên Trần Đồng kia là bằng hữu của ngươi à? Có điều ta thấy Trần Đồng này có chút vấn đề, ngươi coi hắn là bằng hữu của ngươi, nhưng hắn chưa chắc đã coi ngươi là bằng hữu của hắn.”
Lã Phụng Tiên nghi ngờ hỏi lại: “Sao lại nói vậy?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Rất đơn giản, ba nhà kia chỉ muốn bảo vật, thất phu vô tội mang ngọc thành tội, Trần Đồng kia cứ trực tiếp giao đồ ra là được. Không có thực lực mà còn định độc chiếm bảo vật, còn định kéo cả bằng hữu xuống nước. Hắn có suy nghĩ cho bằng hữu là ngươi không?
Còn một chuyện nữa, hắn nhất định muốn ngươi tới Tụ Nghĩa Trang cầu cứu. Cho dù cuối cùng người Tụ Nghĩa Trang ra tay, nhưng ngươi cũng biết mà, người được lợi cuối cùng chính là hắn, nhưng người nợ ân tình của Tụ Nghĩa Trang lại là ngươi đấy, Lã huynh!”
Vừa rồi lúc nhìn thấy Trần Đồng này, Sở Hưu lại nhớ ra một việc, có vẻ như trong cốt truyện gốc, Nhiếp Đông Lưu cùng Lã Phụng Tiên cũng là hảo hữu, hơn nữa quan hệ còn không tệ, có điều cuối cùng Nhiếp Đông Lưu lại lừa Lã Phụng Tiên một hồi.
Trong kịch bản gốc, Lã Phụng Tiên giúp Nhiếp Đông Lưu nhận được bí bảo của Côn Luân Ma Giáo.
Ngàn năm trước Côn Luân Ma Giáo ma diễm ngập trời, uy áp thiên hạ, nếu không nhờ có đệ nhất nhân của Đạo Môn, chưởng giáo Chân Vũ Giáo, Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ xuất thủ giao chiến với giáo chủ Ma Giáo - Độc Cô Duy Ngã, sợ rằng đến giờ giang hồ vẫn chịu bao phủ dưới ma uy ngập trời.
Cho nên đám người trong giang hồ có thể dung thứ cho ma đạo nhưng lại cực kỳ mẫn cảm với bốn chữ Côn Luân Ma Giáo. Nhiếp Đông Lưu cho dù là thiếu trang chủ của Tụ Nghĩa Trang nhưng nếu hắn nhận được bí bảo Côn Luân Ma Giáo, trừ phi giao bí bảo ra, còn không cũng sẽ bị mọi người liên thủ vây công.
Kết quả cuối cùng là Nhiếp Đông Lưu lợi dụng Lã Phụng Tiên, khiến hắn gánh chịu tội danh này, cuối cùng khiến cho Lã Phụng Tiên bị võ lâm chính đạo truy sát suốt mấy năm, khổ sở khó nói thành lời.
Có điều cũng do lần bị lừa đó khiến cho trong lúc bị đuổi giết Lã Phụng Tiên nhận đượt truyền thừa của Ma Thần Lã Ôn Hầu, dương danh giang hồ. Không biết cuối cùng Nhiếp Đông Lưu có hối hận về quyết định của mình lúc trước không, tự tay đẩy một cường giả tương lai vốn đứng cạnh mình ra rất xa.
Liên tưởng tới chuyện ngày hôm nay, Sở Hưu cũng đoán được ẩn tình trong đó.
Lã Phụng Tiên kết bạn với Nhiếp Đông Lưu hẳn do chuyện này, Lã Phụng Tiên tới nhờ Nhiếp Đông Lưu, hơn nữa thân là thiếu trang chủ của Tụ Nghĩa Trang, loại chuyện chỉ cần một câu nói như vậy Nhiếp Đông Lưu đương nhiên không cự tuyệt.
Có điều khi đó Nhiếp Đông Lưu cũng không mấy để ý tới Lã Phụng Tiên, dù sao giờ Lã Phụng Tiên mới chỉ là Tiên Thiên cảnh, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng cũng không hiếm lạ gì.
Còn tính cách Lã Phụng Tiên luôn bộc lộ rất rõ, Nhiếp Đông Lưu giúp hắn, hắn chắc chắn sẽ giúp lại. Cho nên sau này hắn mới đồng ý chịu oan thay Nhiếp Đông Lưu, cho dù bị người ta đuổi giết cũng không khai Nhiếp Đông Lưu ra.
Đương nhiên Lã Phụng Tiên cũng không phải kẻ ngốc, sau chuyện đó hai người triệt để tách biệt.
Tính cách Lã Phụng Tiên chính là như vậy, quá dễ ưa thích, quá dễ tin người, chỉ sau khi chịu thiệt nặng nề một lần mới khôn ra được. Có điều mỗi lần như vậy đều là nguy hiểm tới tính mạng, cũng may mạng hắn lớn.
Nếu Nhiếp Đông Lưu nhúng tay vào ân toán giữa y và Trương Bách Đào, vậy Sở Hưu cũng chẳng ngại đào góc tường của hắn, khiến hai bên không còn cơ hội đứng chung chiến tuyến.
Về phần Lã Phụng Tiên có vì vậy mà bỏ lỡ truyền thừa của Lã Ôn Hầu không, Sở Hưu lại chẳng hề lo lắng.
Truyền thừa của Lã Ôn Hầu đơn thuần là chuẩn bị riêng cho Lã Phụng Tiên, toàn bộ giang hồ ngoại trừ Lã Phụng Tiên không ai có thể cầm được.
Nếu chuyện này thật sự ảnh hưởng tới Lã Phụng Tiên, đến lúc đó Sở Hưu chỉ cần nói cho Lã Phụng Tiên một vị trí, truyền thừa đó cũng chắc chắn sẽ tới tay Lã Phụng Tiên.
Bên kia Lã Phụng Tiên lại hơi chần chừ đối với Sở Hưu.
Lời của Sở Hưu mặc dù rất có lý, nhưng Lã Phụng Tiên vẫn không muốn nghĩ xấu cho hảo hữu mà mình kết giao.
Hắn do dự nói: “Dù sao cũng là bảo vật mà mình tự mở ra, hắn không muốn giao ra cũng bình thường thôi mà, huống hồ chỉ là một ân tình, ta chịu nợ là được.”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Lã huynh ngươi nghĩ quá đơn giản rồi. Ân tình của Tụ Nghĩa Trang không dễ nợ vậy đâu. Ngươi có biết vì sao lần này đệ tử Ba Sơn Kiếm Phái lại có thể tìm ba người ở Bắc Yên tới giết ta như vậy không? Cũng là nhờ vị thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang kia giật dây giúp đấy!
Ngươi thiếu ân tình của Tụ Nghĩa Trang, tương lai vị thiếu trang chủ kia để ngươi trả lại ân tình nhưng lại bắt ngươi làm chuyện ngươi không muốn làm, vậy rốt cuộc ngươi có trả hay không?”
Lã Phụng Tiên nhíu mày, tính cách của hắn vốn là vậy, có ơn báo ơn, có oán báo oán. Người khác muốn uy hiếp hắn là không thể, nhưng nếu dùng ân tình ép buộc hắn, hắn lại không cách nào từ chối.
Hơn nữa Lã Phụng Tiên thật sự không ngờ nổi vị thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang thanh danh không tệ này lại làm chuyện móc nối như vậy. Cho dù Nhiếp Đông Lưu tự mình ra tay giúp Trương Bách Đào báo thù, hắn cũng sẽ coi trọng Nhiếp Đông Lưu hơn một chút.
Có điều Lã Phụng Tiên vẫn còn đắn đo, Trần Đồng kia dẫu sao cũng là hảo hữu của hắn, nếu hắn trực tiếp từ chối cũng không tiện.
Sở Hưu lắc đầu cười nói: “Lã huynh, ta và ngươi mới quen không lâu, có mấy lời cho dù không nên nói ta cũng phải nói.
Trên giang hồ, cái gọi là nghĩa khí huynh đệ quá nửa là không thể tin tưởng. Thứ thực sự duy trì được nghĩa khí chỉ có thực lực và lợi ích.
Do ngươi đã là Tiên Thiên cảnh, lại có chút danh tiếng trên đất Yến Tây, tên Trần Đồng kia mới tới nhờ ngươi. Nếu ngươi là kẻ vô danh, không khéo đối phương còn chẳng buồn kết giao với ngươi.”
Lã Phụng Tiên luôn cảm thấy suy nghĩ này của Sở Hưu quá mức cực đoan, có điều hắn mỉm cười đáp: “Sở huynh, giờ ngươi nói với ta mấy lời này chẳng lẽ cũng là vì lợi ích?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Nói chuyện phiếm mà thôi, chính bởi ta với ngươi không có quan hệ lợi ích nên ta mới có thể nói mấy câu này.”
Có điều lúc này Sở Hưu đột nhiên chuyển lời nói: “Lã huynh, chuyện này nếu ngươi muốn xử lý cho tốt, chẳng bằng giao cho ta. Cũng tiện cho ngươi thấy vị bằng hữu kia của ngươi rốt cuộc thật sự cần nhờ ngươi giúp hay định lợi dụng ngươi.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Lã Phụng Tiên lập tức nghiêm mặt nói: “Sở huynh, lúc trước ngươi đã nói rồi, ngươi không phải người thích xen vào việc của người khác, cũng không tin vào nghĩa khí giang hồ. Giờ ngươi đột nhiên muốn nhúng tay vào việc này, rốt cộc là có ý gì?”
Khóe miệng Sở Hưu nhoẻn lên thành một nụ cười như có như không: “Lời lừa dối thì là ta cùng Lã huynh ngươi vừa quen đã thân, không đành lòng nhìn ngươi bị kẻ tiểu nhân lừa gạt cho nên mới ra tay giúp đỡ.
Còn về lời nói thật à, Tử Diệp Thù Du chính là linh dược lục chuyển, cho dù không luyện chế thành đan dược, dược lực của nó cũng cực kỳ kinh người. Những môn phái nhỏ đó muốn có thì ta cũng muốn có.
Lần này ta ra tay thăm dò giúp ngươi. Nếu Trần Đồng không có tâm tư lợi dụng ngươi, coi như ta ra tay miễn phí một lần. Nếu Trần Đồng kia quả thật có suy nghĩ đó thì hai chúng ta chia đôi Tử Diệp Thù Du kia, ai cũng không bị thiệt. Ngươi thấy sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.