Chương 135: Trở Lại Chốn Cũ
Phong Thất Nguyệt
08/06/2021
Lần này Sở Hưu xuất thủ xem như hoàn toàn phá vỡ kế hoạch trước đó của Bạch Cầm Hổ cùng Mạnh Nguyên Long, nên nói là lần này bọn họ lỗ cực nặng.
Tiêu tốn rất nhiều tiền mới mời được đại sư bói toán của Phong Mãn Lâu tính toán, lại tốn bao nhân lực vật lực chạy vào Thương Mang Sơn truy sát Sở Hưu. Tất cả chẳng phải vì Huyết Ngọc Linh Lung thì là gì?
Kết quả thật chẳng ngờ nổi, Sở Hưu xuất thủ như vậy tương đương với nói cho bọn họ Huyết Ngọc Linh Lung đã bị y luyện hóa, điều này khiến Bạch Cầm Hổ cùng Mạnh Nguyên Long không cách nào chấp nhận.
Mặc dù bọn họ rất phẫn nộ vì Sở Hưu có gan đoạt thức ăn trước miệng cọp nhưng không phải như Thiên Tội đà chủ, bị Sở Hưu tính kế ngược thành ra thẹn quá hóa giận, không giết chết y không được. Mục tiêu của bọn họ vẫn luôn là Huyết Ngọc Linh Lung.
Kết quả giờ Huyết Ngọc Linh Lung không còn, bọn họ có giết chết Sở Hưu thì cũng có ích lợi gì?
Mạnh Nguyên Long sắc mặt âm trầm nói: “Còn đuổi nữa không?”
Trước mắt đã biết Huyết Ngọc Linh Lung không còn, tiếp tục truy sát chẳng qua chỉ giết Sở Hưu cho hả giận, không còn ý nghĩa gì lớn.
Bạch Cầm Hổ cắn răng: “Bỏ ra giá lớn như vậy, giờ cũng đã tìm ra tung tích đối phương, sao lại không đuổi?
Huyết Ngọc Linh Lung không còn nhưng trên người tên Sở Hưu này có không ít công pháp, có thể ép ra vài môn cũng được, dù sao cũng không thể để lần này uổng công được!”
Mạnh Nguyên Long gật gật đầu, hắn cũng nghĩ vậy, ít nhất cũng phải kiếm được thứ gì đó về mới có thể bàn giao lại với Tụ Nghĩa Trang được.
“Đúng rồi, có cần nói cho người của Thanh Long Hội không?”
Bạch Cầm Hổ hừ lạnh nói: “Không cần nói cho chúng. Thanh Long Hội chỉ có hơn trăm sát thủ, nhân số có hạn, để bọn chúng tự đi mà tìm. Huống hồ tên Thiên Tội đà chủ kia khá nhỏ mọn, mục đích của hắn chủ yếu là trút giận và báo thù, sống chết gì cũng được. Nhưng chúng ta lại muốn bắt sống tra khảo công pháp, nếu Thiên Tội đà chủ kia nóng giận một chiêu giết chết Sở Hưu, vậy chúng ta thật sự lỗ vốn rồi.”
Mạnh Nguyên Long ngược lại không để tâm, có điều giờ nghe Bạch Cầm Hổ nói vậy hai người bèn trực tiếp lệnh cho những người khác bắt đầu tập hợp, đuổi theo dấu vết Sở Hưu lưu lại.
So với Bạch Cầm Hổ cùng Mạnh Nguyên Long thẹn quá hóa giận, lúc này Sở Hưu lại vô cùng nhàn nhã, đi dạo trên đường cái Thông Châu Phủ.
Hơn một năm không về, lúc này Thông Châu Phủ đã đổi khác.
Ngày trước Thông Châu Phủ có tam đại thế gia, Lý gia bị Sở Hưu tiêu diệt, Thẩm gia cùng Sở gia bị diệt môn chỉ trong một đêm, có thể nói mấy thế lực lớn tại Thông Châu Phủ đều bị quét sạch.
Có điều Thông Châu Phủ gần với Yến Quốc, cũng coi là đại châu phủ tại Ngụy Quận, không ai để Thông Châu Phủ suy sụp xuống như vậy. Cho nên giờ Thông Châu Phủ lại có thế chân vạc mới.
Trong đó một là Chu gia, là gia tộc di chuyển từ châu phủ khác tới, có một võ giả Tiên Thiên trấn giữ.
Còn một là Thanh Lang Bang, có ba võ giả Tiên Thiên. ba người này vốn là lũ cướp trên Thương Mang Sơn, sau này Thương Mang Sơn bị bọn Hàn Báo khống chế, lũ giặc cướp này không sống nổi nữa bèn xuống núi. Ba người của Thanh lang Bang này dẫn thủ hạ thừa cơ gia nhập Thông Châu Phủ, trở thành thế lực mạnh nhất tại đó.
Còn một chính là Thẩm gia ngày trước, mặc dù Thẩm Mặc đã chết nhưng Thẩm gia vẫn còn, có điều không có võ giả Tiên Thiên, Thẩm gia ngược lại trở thành thế lực yếu nhất Thông Châu Phủ.
Lúc Thẩm Mặc còn sống, Thẩm Bạch còn chiếu cố tới Thẩm gia.
Thẩm Mặc đã chết, Thẩm gia coi như không còn quan hệ gì với Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch tâm tính lạnh lùng, không có chút tình cảm nào với Thẩm gia đã dưỡng dục hắn. Theo hắn thấy trong Thẩm gia ngoại trừ đệ đệ mình tất cả những tộc nhân khác đều chỉ là rác rưởi, chết sớm càng tốt. Bọn họ chết sớm đệ đệ của mình cũng không còn lo lắng, cùng hắn gia nhập Thương Lan Kiếm Tông tu hành.
Còn giờ đệ đệ hắn đã chết, đám người Thẩm gia đã không còn quan trọng gì đối với hắn, chỉ cần không phiền đến hắn, Thẩm gia thích chết đâu thì chết.
Ban đầu các thế lực khác tại Thông Châu Phủ còn cố kỵ Thẩm Bạch, không dám mạo phạm Thẩm gia.
Có điều sau này bọn họ biết được thái độ của Thẩm Bạch, cố kỵ này không còn, đủ loại chèn ép sỉ nhục xuất hiện, Thẩm Bạch cũng chẳng buồn hỏi tới. Các thế lực khác lại càng yên tâm, người của Thẩm gia cũng càng tuyệt vọng.
Sở Hưu đi dạo chẳng chút mục đích trên con đường, lần này y tới là để cho người ta nhận ra, gây chuyện càng tốt.
Có điều lúc Sở Hưu không muốn gây chuyện thì phiền phức lại xếp hàng mà đến. Đợi đến lúc y muốn gây chuyện lại chẳng có chuyện gì.
Sở Hưu đi thẳng tới quán rượu của Sở Hưu trước đó. Quán rượu này là một trong những nơi Sở Hưu phụ trách quản lý trước đây, thậm chí y từng ở đây một thời gian.
Thấy Sở Hưu đi tới, chưởng quỹ quán rượu theo bản năng ngẩng đầu lên, lập tức giật mình, hắn vội vàng đi tới nói: “Nhị công tử? Ngài về rồi à?”
Chưởng quỹ quán rượu kia chỉ là một người bình thường, chỉ phụ trách quản lý quán rượu, căn bản không biết những chuyện phát sinh trên giang hồ.
Đương nhiên hắn cũng biết chuyện Sở gia bị diệt môn nhưng chỉ loáng thoáng nghe nói Sở Hưu không chết, lại không biết Sở Hưu đã từng bị Thương Lan Kiếm Tông truy nã truy sát.
“Nhị công tử định về xây dựng lại Sở gia à?” Gương mặt chưởng quỹ lộ vẻ mong chờ.
Sở Hưu lắc đầu: “Sở gia đã không còn, còn xây với dựng gì? Lão Phương, cho ta một chỗ, ngươi cũng biết khẩu vị của ta rồi đấy.”
Phương chưởng quỹ bố trí chỗ ngồi cho Sở Hưu xong, y mới hỏi: “Giờ quán rượu này rốt cuộc do nhà nào kinh doanh?”
Phương chưởng quỹ cười khổ chỉ chỉ vào mình: “Do chính tôi kinh doanh, không thuộc về nhà nào?”
Sở Hưu cười cười nói: “Ồ, không tệ, không tệ!”
Phương chưởng quỹ mặt mày như đưa đám: “Nhưng tiểu nhân thà trở lại hồi còn Sở gia, chỉ làm một chưởng quỹ thôi còn hơn.
Ban đầu lúc Sở gia xảy ra chuyện, người tiếp nhận quán rượu chính là Thẩm gia.
Có điều sau đó không biết vì sao người của Thẩm gia lại bỏ đi, người của Thanh Lang Bang lại tới.
Người của Thanh Lang Bang ngược lại không chiếm cứ quán rượu này của tôi, nhưng bọn họ yêu cầu tôi trả một khoản tiền lớn, quán rượu này xem như thuộc về tôi.
Tôi cắn răng chi ra khoản này, dẫu sao Sở gia không còn, tiểu nhân cũng phải tính toán cho tiền đồ của mình.
Nhưng nào ngờ sau khi cầm tiền người của Thanh Lang Bang lại lấy cớ thu phí bảo hộ, mỗi tháng đều lấy một lượng lớn bạc ở chỗ tiểu nhân.
Lúc đầu cầm bạc thì cũng thôi, coi như dùng tiền mua bình an, mỗi tháng tiểu nhân đều giao bạc đúng hạn.
Kết quả đám người của Thanh Lang Bang cách mấy ngày lại tới đây ăn chùa uống quịt, còn nhất quyết đòi bao hết, dọa chạy rất nhiều khách khứa.
Bọn họ liên tục tới đây làm vậy ảnh hưởng nghiêm trọng tới chuyện làm ăn của quán rượu, mấy tháng gần đây tôi đều phải bỏ tiền mình ra. Đãi ngộ này thật chẳng bằng ngày trước làm cho Sở gia.”
Phương chưởng quỹ của quán rượu nhìn Sở Hưu tố khổ một hồi, lại tiếp tục như vậy hắn cũng chẳng làm chưởng quỹ quán rượu được nữa, cùng lắm thì chuyển sang nơi khác tiếp tục kiếm ăn.
Đúng lúc này một võ giả Tiên Thiên tướng mạo thô kệch mang theo một đám võ giả ồn ào đi vào trong quán rượu. Còn chưa nhìn thấy người đâu, tên thủ lĩnh đã hô lớn: “Người đâu rồi? Lão Phương, dọn sạch lầu hai cho ta. Chuẩn bị đồ ăn ngon đồ uống tốt cho ta, quy củ cũ!”
Phương chưởng quỹ bất đắc dĩ: “Lại tới rồi. Nhị công tử, hay là ngài xuống lầu trước đi, tôi chuẩn bị một chỗ dưới lầu cho ngài.”
Phương chưởng quỹ này không phải người giang hồ, hắn không hiểu phân chia thực lực giữa các võ giả, có hắn lờ mờ nghe được hai vị bang chủ này cùng cấp với gia chủ Sở gia ngày xưa, nhị công tử chắc chắn đánh không lại đối phương.
Ánh mắt Sở Hưu lộ ra sắc lạ, tùy ý khoát tay.
Phương chưởng quỹ kia còn định nói gì đó nhưng lại thấy võ giả Thanh Lang Bang cau mày đi tới nói: “Lão Phương, ngươi còn đứng đây lề mề cái gì? ta bảo ngươi dọn sạch người đi, ngươi không nghe thấy à?”
Nói xong võ giả Thanh Lang Bang kia liếc sang Sở Hưu, quát lớn: “Cút ngay!”
Sở Hưu liếc mắt nhìn hắn một cái rồi thản nhiên nói: “Đúng là làm cướp quen rồi, giờ tẩy trắng lên bờ còn lớn lối như vậy, đúng là tự tìm đường chết.
Chẳng trách có hai Tiên Thiên mà còn bị bọn Hàn Báo đuổi ra khỏi Thương Mang Sơn. Tính khí thế này cũng chẳng đấu nổi đám Hàn Báo.”
Lời này của Sở Hưu lập tức khiến võ giả Thanh Lang Bang sắc mặt tối sầm xuống.
Làm giặc cướp trừ khi làm tới mức như Bắc Địa tam thập lục cự khấu, nếu không chẳng phải xuất thân tốt đẹp gì, cho nên hắn rất ghét người khác nhắc tới hai chữ giặc cướp trước mặt mình.
Hơn nữa bị Hàn Báo đuổi khỏi Thương Mang Sơn là vảy ngược của bọn hắn, là lúc bọn hắn mất mặt nhất. Giờ nghe Sở Hưu nhắc tới chuyện này, võ giả Thanh Lang Bang chỉ thẳng vào Sở Hưu quát lớn: “Ranh con! Xem ra ngươi chán…”
Có điều không đợi hắn nói xong, Sở Hưu đã trực tiếp xuất thủ, dùng Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ ấn thẳng mặt đối phương xuống mặt bàn, trên tay phải hắn không biết từ lúc nào xuất hiện một cây đũa, đột nhiên cắm thẳng vào huyệt Thái Dương của đối phương, phát ra một tiếng ‘phốc’ nhỏ, ghim thẳng võ giả Thanh Lang Bang kia lên mặt bàn!
Cảnh tượng kinh khủng này dọa cho mọi người xung quanh câm như hến. Sở Hưu lại chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói: “Đúng là phiền phức, ăn cơm cũng không yên.”
Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp bước xuống lầu.
Những võ giả Thanh Lang Bang khác thấy Sở Hưu đi tới, một số người sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, run lên lẩy bẩy.
Không phải do bọn chúng quá nhát gan mà do cảnh tượng trước mắt phá hỏng thế giới quan của họ.
Theo đám bang chúng phổ thông này thấy, bang chủ của bọn họ tu vi Tiên Thiên đã coi như cao thủ, kết quả giờ lại bị người ta giết như giết gà. Không đúng, còn đơn giản hơn giết gà, chỉ hợt hợt dùng một cái đũa ghim đầu xuống mặt bàn. Nhìn thi thể bang chủ Thanh Lang Bang còn đang co quắp, bọn họ không bị dọa tè ra quần đã rất không tệ rồi.
Đến lúc Sở Hưu đi khỏi, hoàn toàn biến mất trên con đường dài, toàn bộ quán rượu đó mới như ong vỡ tổ, bắt đầu điên cuồng thảo luận người kia là ai, vì sao thực lực mạnh như vậy.
Tiêu tốn rất nhiều tiền mới mời được đại sư bói toán của Phong Mãn Lâu tính toán, lại tốn bao nhân lực vật lực chạy vào Thương Mang Sơn truy sát Sở Hưu. Tất cả chẳng phải vì Huyết Ngọc Linh Lung thì là gì?
Kết quả thật chẳng ngờ nổi, Sở Hưu xuất thủ như vậy tương đương với nói cho bọn họ Huyết Ngọc Linh Lung đã bị y luyện hóa, điều này khiến Bạch Cầm Hổ cùng Mạnh Nguyên Long không cách nào chấp nhận.
Mặc dù bọn họ rất phẫn nộ vì Sở Hưu có gan đoạt thức ăn trước miệng cọp nhưng không phải như Thiên Tội đà chủ, bị Sở Hưu tính kế ngược thành ra thẹn quá hóa giận, không giết chết y không được. Mục tiêu của bọn họ vẫn luôn là Huyết Ngọc Linh Lung.
Kết quả giờ Huyết Ngọc Linh Lung không còn, bọn họ có giết chết Sở Hưu thì cũng có ích lợi gì?
Mạnh Nguyên Long sắc mặt âm trầm nói: “Còn đuổi nữa không?”
Trước mắt đã biết Huyết Ngọc Linh Lung không còn, tiếp tục truy sát chẳng qua chỉ giết Sở Hưu cho hả giận, không còn ý nghĩa gì lớn.
Bạch Cầm Hổ cắn răng: “Bỏ ra giá lớn như vậy, giờ cũng đã tìm ra tung tích đối phương, sao lại không đuổi?
Huyết Ngọc Linh Lung không còn nhưng trên người tên Sở Hưu này có không ít công pháp, có thể ép ra vài môn cũng được, dù sao cũng không thể để lần này uổng công được!”
Mạnh Nguyên Long gật gật đầu, hắn cũng nghĩ vậy, ít nhất cũng phải kiếm được thứ gì đó về mới có thể bàn giao lại với Tụ Nghĩa Trang được.
“Đúng rồi, có cần nói cho người của Thanh Long Hội không?”
Bạch Cầm Hổ hừ lạnh nói: “Không cần nói cho chúng. Thanh Long Hội chỉ có hơn trăm sát thủ, nhân số có hạn, để bọn chúng tự đi mà tìm. Huống hồ tên Thiên Tội đà chủ kia khá nhỏ mọn, mục đích của hắn chủ yếu là trút giận và báo thù, sống chết gì cũng được. Nhưng chúng ta lại muốn bắt sống tra khảo công pháp, nếu Thiên Tội đà chủ kia nóng giận một chiêu giết chết Sở Hưu, vậy chúng ta thật sự lỗ vốn rồi.”
Mạnh Nguyên Long ngược lại không để tâm, có điều giờ nghe Bạch Cầm Hổ nói vậy hai người bèn trực tiếp lệnh cho những người khác bắt đầu tập hợp, đuổi theo dấu vết Sở Hưu lưu lại.
So với Bạch Cầm Hổ cùng Mạnh Nguyên Long thẹn quá hóa giận, lúc này Sở Hưu lại vô cùng nhàn nhã, đi dạo trên đường cái Thông Châu Phủ.
Hơn một năm không về, lúc này Thông Châu Phủ đã đổi khác.
Ngày trước Thông Châu Phủ có tam đại thế gia, Lý gia bị Sở Hưu tiêu diệt, Thẩm gia cùng Sở gia bị diệt môn chỉ trong một đêm, có thể nói mấy thế lực lớn tại Thông Châu Phủ đều bị quét sạch.
Có điều Thông Châu Phủ gần với Yến Quốc, cũng coi là đại châu phủ tại Ngụy Quận, không ai để Thông Châu Phủ suy sụp xuống như vậy. Cho nên giờ Thông Châu Phủ lại có thế chân vạc mới.
Trong đó một là Chu gia, là gia tộc di chuyển từ châu phủ khác tới, có một võ giả Tiên Thiên trấn giữ.
Còn một là Thanh Lang Bang, có ba võ giả Tiên Thiên. ba người này vốn là lũ cướp trên Thương Mang Sơn, sau này Thương Mang Sơn bị bọn Hàn Báo khống chế, lũ giặc cướp này không sống nổi nữa bèn xuống núi. Ba người của Thanh lang Bang này dẫn thủ hạ thừa cơ gia nhập Thông Châu Phủ, trở thành thế lực mạnh nhất tại đó.
Còn một chính là Thẩm gia ngày trước, mặc dù Thẩm Mặc đã chết nhưng Thẩm gia vẫn còn, có điều không có võ giả Tiên Thiên, Thẩm gia ngược lại trở thành thế lực yếu nhất Thông Châu Phủ.
Lúc Thẩm Mặc còn sống, Thẩm Bạch còn chiếu cố tới Thẩm gia.
Thẩm Mặc đã chết, Thẩm gia coi như không còn quan hệ gì với Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch tâm tính lạnh lùng, không có chút tình cảm nào với Thẩm gia đã dưỡng dục hắn. Theo hắn thấy trong Thẩm gia ngoại trừ đệ đệ mình tất cả những tộc nhân khác đều chỉ là rác rưởi, chết sớm càng tốt. Bọn họ chết sớm đệ đệ của mình cũng không còn lo lắng, cùng hắn gia nhập Thương Lan Kiếm Tông tu hành.
Còn giờ đệ đệ hắn đã chết, đám người Thẩm gia đã không còn quan trọng gì đối với hắn, chỉ cần không phiền đến hắn, Thẩm gia thích chết đâu thì chết.
Ban đầu các thế lực khác tại Thông Châu Phủ còn cố kỵ Thẩm Bạch, không dám mạo phạm Thẩm gia.
Có điều sau này bọn họ biết được thái độ của Thẩm Bạch, cố kỵ này không còn, đủ loại chèn ép sỉ nhục xuất hiện, Thẩm Bạch cũng chẳng buồn hỏi tới. Các thế lực khác lại càng yên tâm, người của Thẩm gia cũng càng tuyệt vọng.
Sở Hưu đi dạo chẳng chút mục đích trên con đường, lần này y tới là để cho người ta nhận ra, gây chuyện càng tốt.
Có điều lúc Sở Hưu không muốn gây chuyện thì phiền phức lại xếp hàng mà đến. Đợi đến lúc y muốn gây chuyện lại chẳng có chuyện gì.
Sở Hưu đi thẳng tới quán rượu của Sở Hưu trước đó. Quán rượu này là một trong những nơi Sở Hưu phụ trách quản lý trước đây, thậm chí y từng ở đây một thời gian.
Thấy Sở Hưu đi tới, chưởng quỹ quán rượu theo bản năng ngẩng đầu lên, lập tức giật mình, hắn vội vàng đi tới nói: “Nhị công tử? Ngài về rồi à?”
Chưởng quỹ quán rượu kia chỉ là một người bình thường, chỉ phụ trách quản lý quán rượu, căn bản không biết những chuyện phát sinh trên giang hồ.
Đương nhiên hắn cũng biết chuyện Sở gia bị diệt môn nhưng chỉ loáng thoáng nghe nói Sở Hưu không chết, lại không biết Sở Hưu đã từng bị Thương Lan Kiếm Tông truy nã truy sát.
“Nhị công tử định về xây dựng lại Sở gia à?” Gương mặt chưởng quỹ lộ vẻ mong chờ.
Sở Hưu lắc đầu: “Sở gia đã không còn, còn xây với dựng gì? Lão Phương, cho ta một chỗ, ngươi cũng biết khẩu vị của ta rồi đấy.”
Phương chưởng quỹ bố trí chỗ ngồi cho Sở Hưu xong, y mới hỏi: “Giờ quán rượu này rốt cuộc do nhà nào kinh doanh?”
Phương chưởng quỹ cười khổ chỉ chỉ vào mình: “Do chính tôi kinh doanh, không thuộc về nhà nào?”
Sở Hưu cười cười nói: “Ồ, không tệ, không tệ!”
Phương chưởng quỹ mặt mày như đưa đám: “Nhưng tiểu nhân thà trở lại hồi còn Sở gia, chỉ làm một chưởng quỹ thôi còn hơn.
Ban đầu lúc Sở gia xảy ra chuyện, người tiếp nhận quán rượu chính là Thẩm gia.
Có điều sau đó không biết vì sao người của Thẩm gia lại bỏ đi, người của Thanh Lang Bang lại tới.
Người của Thanh Lang Bang ngược lại không chiếm cứ quán rượu này của tôi, nhưng bọn họ yêu cầu tôi trả một khoản tiền lớn, quán rượu này xem như thuộc về tôi.
Tôi cắn răng chi ra khoản này, dẫu sao Sở gia không còn, tiểu nhân cũng phải tính toán cho tiền đồ của mình.
Nhưng nào ngờ sau khi cầm tiền người của Thanh Lang Bang lại lấy cớ thu phí bảo hộ, mỗi tháng đều lấy một lượng lớn bạc ở chỗ tiểu nhân.
Lúc đầu cầm bạc thì cũng thôi, coi như dùng tiền mua bình an, mỗi tháng tiểu nhân đều giao bạc đúng hạn.
Kết quả đám người của Thanh Lang Bang cách mấy ngày lại tới đây ăn chùa uống quịt, còn nhất quyết đòi bao hết, dọa chạy rất nhiều khách khứa.
Bọn họ liên tục tới đây làm vậy ảnh hưởng nghiêm trọng tới chuyện làm ăn của quán rượu, mấy tháng gần đây tôi đều phải bỏ tiền mình ra. Đãi ngộ này thật chẳng bằng ngày trước làm cho Sở gia.”
Phương chưởng quỹ của quán rượu nhìn Sở Hưu tố khổ một hồi, lại tiếp tục như vậy hắn cũng chẳng làm chưởng quỹ quán rượu được nữa, cùng lắm thì chuyển sang nơi khác tiếp tục kiếm ăn.
Đúng lúc này một võ giả Tiên Thiên tướng mạo thô kệch mang theo một đám võ giả ồn ào đi vào trong quán rượu. Còn chưa nhìn thấy người đâu, tên thủ lĩnh đã hô lớn: “Người đâu rồi? Lão Phương, dọn sạch lầu hai cho ta. Chuẩn bị đồ ăn ngon đồ uống tốt cho ta, quy củ cũ!”
Phương chưởng quỹ bất đắc dĩ: “Lại tới rồi. Nhị công tử, hay là ngài xuống lầu trước đi, tôi chuẩn bị một chỗ dưới lầu cho ngài.”
Phương chưởng quỹ này không phải người giang hồ, hắn không hiểu phân chia thực lực giữa các võ giả, có hắn lờ mờ nghe được hai vị bang chủ này cùng cấp với gia chủ Sở gia ngày xưa, nhị công tử chắc chắn đánh không lại đối phương.
Ánh mắt Sở Hưu lộ ra sắc lạ, tùy ý khoát tay.
Phương chưởng quỹ kia còn định nói gì đó nhưng lại thấy võ giả Thanh Lang Bang cau mày đi tới nói: “Lão Phương, ngươi còn đứng đây lề mề cái gì? ta bảo ngươi dọn sạch người đi, ngươi không nghe thấy à?”
Nói xong võ giả Thanh Lang Bang kia liếc sang Sở Hưu, quát lớn: “Cút ngay!”
Sở Hưu liếc mắt nhìn hắn một cái rồi thản nhiên nói: “Đúng là làm cướp quen rồi, giờ tẩy trắng lên bờ còn lớn lối như vậy, đúng là tự tìm đường chết.
Chẳng trách có hai Tiên Thiên mà còn bị bọn Hàn Báo đuổi ra khỏi Thương Mang Sơn. Tính khí thế này cũng chẳng đấu nổi đám Hàn Báo.”
Lời này của Sở Hưu lập tức khiến võ giả Thanh Lang Bang sắc mặt tối sầm xuống.
Làm giặc cướp trừ khi làm tới mức như Bắc Địa tam thập lục cự khấu, nếu không chẳng phải xuất thân tốt đẹp gì, cho nên hắn rất ghét người khác nhắc tới hai chữ giặc cướp trước mặt mình.
Hơn nữa bị Hàn Báo đuổi khỏi Thương Mang Sơn là vảy ngược của bọn hắn, là lúc bọn hắn mất mặt nhất. Giờ nghe Sở Hưu nhắc tới chuyện này, võ giả Thanh Lang Bang chỉ thẳng vào Sở Hưu quát lớn: “Ranh con! Xem ra ngươi chán…”
Có điều không đợi hắn nói xong, Sở Hưu đã trực tiếp xuất thủ, dùng Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ ấn thẳng mặt đối phương xuống mặt bàn, trên tay phải hắn không biết từ lúc nào xuất hiện một cây đũa, đột nhiên cắm thẳng vào huyệt Thái Dương của đối phương, phát ra một tiếng ‘phốc’ nhỏ, ghim thẳng võ giả Thanh Lang Bang kia lên mặt bàn!
Cảnh tượng kinh khủng này dọa cho mọi người xung quanh câm như hến. Sở Hưu lại chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói: “Đúng là phiền phức, ăn cơm cũng không yên.”
Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp bước xuống lầu.
Những võ giả Thanh Lang Bang khác thấy Sở Hưu đi tới, một số người sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, run lên lẩy bẩy.
Không phải do bọn chúng quá nhát gan mà do cảnh tượng trước mắt phá hỏng thế giới quan của họ.
Theo đám bang chúng phổ thông này thấy, bang chủ của bọn họ tu vi Tiên Thiên đã coi như cao thủ, kết quả giờ lại bị người ta giết như giết gà. Không đúng, còn đơn giản hơn giết gà, chỉ hợt hợt dùng một cái đũa ghim đầu xuống mặt bàn. Nhìn thi thể bang chủ Thanh Lang Bang còn đang co quắp, bọn họ không bị dọa tè ra quần đã rất không tệ rồi.
Đến lúc Sở Hưu đi khỏi, hoàn toàn biến mất trên con đường dài, toàn bộ quán rượu đó mới như ong vỡ tổ, bắt đầu điên cuồng thảo luận người kia là ai, vì sao thực lực mạnh như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.