Chương 7: Đề: Không tên
Team Ám Ảnh 2K4
22/05/2018
- Tao thấy ớn ớm quá tụi mày ơi, cái phòng này là có hai đứa gặp ma rồi
đấy, lần trước thì tao nằm mơ thấy rồi giờ tới thằng Duy - Tôi rùng mình nói.
- Ai nói hai người? Tao cũng thấy rồi... - Phát.
- Mày thấy khi nào mà không nói cho bọn tao biết? - Thằng Quang hỏi.
- Tối hôm qua, khi chúng mày ngủ hết rồi, tao vẫn còn thức vì ngủ không được, lúc đó tao nhìn ra ngoài cửa sổ phía phòng y tế thì tao thấy cái bộ xương giả biết cử động đứng đó vẫy tay với tao, tao dụi dụi mắt thì không thấy nó đâu hết nên tao nghĩ mình bị hoa mắt thôi - Thằng Phát kể lại.
Sáu đứa bọn tôi nhìn nhau, thằng Quân nói:
- Vậy là phòng này chỉ có tao, thằng Vũ với thằng Quang là chưa thấy thôi hả?
- Ừ - Thằng Duy nói.
- Thôi, thôi tụi mày im dùm tao cái, tao sợ lắm luôn rồi nè - Thằng Vũ xua tay.
- Ừ, vậy bọn tao sẽ không nói nữa... Mà tao thấy phòng mình có hai thằng khinh đời lắm à nghen - Tôi nói.
- Là sao? Sao khinh đời? - Thằng Phát mặt ngu ngơ.
- Nhìn đời qua hai mảnh ve chai chứ sao - Tôi cười.
Nói đến đây thì cả bọn đưa mắt nhìn thằng Vũ và thằng Phát mà cười ngã ngửa.
- Tụi mày bị... ĐIÊN... à? Tự nhiên tụi tao rồi cười là sao - Thằng Vũ và thằng Phát đồng thanh.
- Ha ha ha... Tụi mày không biết hay giả bộ không biết vậy - Thằng Quang ôm bụng cười.- Ha ha... Nhìn đời qua hai mảnh ve chai... đồng nghĩa với bốn mắt đó ha ha. Tụi mày dân trên núi hả? - Tôi vỗ đùi mà cười.
Thằng Vũ và thằng Phát nhìn nhau rồi quay sang nhìn tôi:
- Nhảm - Tụi nó đồng thanh.
- Tao nói cho mày biết nhá, bốn mắt hơn hai mắt đó.
- Ừ, phải đó, bọn tao bị cận là vì... bọn tao siêng học nên thành bốn mắt - Vũ nói.
- Ha ha ha - Cả bốn đứa bọn tôi ôm bụng cười khi nghe tụi nó nói.
- Há há... Tụi mày bị cận là vì siêng học hay giả danh tri thức vại - Thằng Duy cười.
- Cười gì? Nếu không học giỏi thì tại sao bọn tao lại vào lớp A1 cơ chứ - Thằng Phát nổi nóng dần lên.
- Ừ, ừ... bọn tao sẽ không nói nữa, Ok? Mới chọc có xíu mà căng dzữ - Thằng Quân nói.
- Phải đó, mà thôi.. giờ tụi mình ra căn tin ăn cơm đê tụi mày - Thằng Quang nhìn đồng hồ.
- Ừ, tao cũng thấy đói rồi - Thằng Vũ xoa nhẹ cái bụng rỗng của nó, cũng đúng, đói là phải rồi, từ sáng đến giờ đã nào ăn gì đâu.
- Ai nói hai người? Tao cũng thấy rồi... - Phát.
- Mày thấy khi nào mà không nói cho bọn tao biết? - Thằng Quang hỏi.
- Tối hôm qua, khi chúng mày ngủ hết rồi, tao vẫn còn thức vì ngủ không được, lúc đó tao nhìn ra ngoài cửa sổ phía phòng y tế thì tao thấy cái bộ xương giả biết cử động đứng đó vẫy tay với tao, tao dụi dụi mắt thì không thấy nó đâu hết nên tao nghĩ mình bị hoa mắt thôi - Thằng Phát kể lại.
Sáu đứa bọn tôi nhìn nhau, thằng Quân nói:
- Vậy là phòng này chỉ có tao, thằng Vũ với thằng Quang là chưa thấy thôi hả?
- Ừ - Thằng Duy nói.
- Thôi, thôi tụi mày im dùm tao cái, tao sợ lắm luôn rồi nè - Thằng Vũ xua tay.
- Ừ, vậy bọn tao sẽ không nói nữa... Mà tao thấy phòng mình có hai thằng khinh đời lắm à nghen - Tôi nói.
- Là sao? Sao khinh đời? - Thằng Phát mặt ngu ngơ.
- Nhìn đời qua hai mảnh ve chai chứ sao - Tôi cười.
Nói đến đây thì cả bọn đưa mắt nhìn thằng Vũ và thằng Phát mà cười ngã ngửa.
- Tụi mày bị... ĐIÊN... à? Tự nhiên tụi tao rồi cười là sao - Thằng Vũ và thằng Phát đồng thanh.
- Ha ha ha... Tụi mày không biết hay giả bộ không biết vậy - Thằng Quang ôm bụng cười.- Ha ha... Nhìn đời qua hai mảnh ve chai... đồng nghĩa với bốn mắt đó ha ha. Tụi mày dân trên núi hả? - Tôi vỗ đùi mà cười.
Thằng Vũ và thằng Phát nhìn nhau rồi quay sang nhìn tôi:
- Nhảm - Tụi nó đồng thanh.
- Tao nói cho mày biết nhá, bốn mắt hơn hai mắt đó.
- Ừ, phải đó, bọn tao bị cận là vì... bọn tao siêng học nên thành bốn mắt - Vũ nói.
- Ha ha ha - Cả bốn đứa bọn tôi ôm bụng cười khi nghe tụi nó nói.
- Há há... Tụi mày bị cận là vì siêng học hay giả danh tri thức vại - Thằng Duy cười.
- Cười gì? Nếu không học giỏi thì tại sao bọn tao lại vào lớp A1 cơ chứ - Thằng Phát nổi nóng dần lên.
- Ừ, ừ... bọn tao sẽ không nói nữa, Ok? Mới chọc có xíu mà căng dzữ - Thằng Quân nói.
- Phải đó, mà thôi.. giờ tụi mình ra căn tin ăn cơm đê tụi mày - Thằng Quang nhìn đồng hồ.
- Ừ, tao cũng thấy đói rồi - Thằng Vũ xoa nhẹ cái bụng rỗng của nó, cũng đúng, đói là phải rồi, từ sáng đến giờ đã nào ăn gì đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.