Chương 17
Nhan Uyển Huyên
15/01/2020
Tôi theo hướng nước chảy của kênh mương rồi dời đi, tôi cũng không biết
mình lên bờ như thế nào, khi tôi lên bờ đã không thấy cậu bé kia đâu
nữa.
Tìm được đường sống trong chỗ chết, tôi quỳ rạp trên mặt đất khóc rống lên, tôi không hiểu, người ta đều nói không làm chuyện gì trái với lương tâm thì sẽ không sợ ma quỷ đến gõ cửa, nhưng tại sao chúng lại vẫn cứ tới tìm tôi hết lần này đến lần khác?
Tôi đứng dậy mở to hai mắt nhìn bốn phía, đồng ruộng hoang vu, từng trận gió âm lãnh thổi tới, tôi điên cuồng chạy đi theo hướng về nhà mình.
Nhưng chạy mãi chạy mãi, bỗng nhiên tôi cảm giác có điều gì đó không thích hợp, tôi chợt nhìn thấy... Trời ạ, tôi... hóa ra tôi đang ở trong xưởng chè.
Trong bóng tối, cái đèn chùm của xưởng chè phát ra thanh âm kẽo kẹt, kẽo kẹt.
Tại sao lại như vậy? Thôi xong rồi, bà ta sẽ không bỏ qua cho tôi.
Tôi che miệng lại, không cho mình phát ra bất cứ một thanh âm nào, có lẽ... bà ta đang ở gần đây.
Đột nhiên, máy trộn bê-tông khởi động, phát ra thanh âm rầm rầm, thanh âm kia như có ma lực, có dụ hoặc trí mạng, nó triệu hồi tư tưởng, linh hồn, thân thể tôi.
Hai chân tôi không tự chủ được mà đi đến gần máy trộn bê-tông...
Bỗng dưng có người kéo tôi lại, cái mũi của tôi đụng phải một bức tường thành rắn chắc, trong đầu hỗn loạn mơ hồ, tôi ngẩng đầu nhìn hắn.
Là Hạ Khải Phong, khuôn mặt hắn tràn đầy phẫn nộ, quát lên với tôi: "Cô bị ngu à! Không phải ta đã nói nếu gặp nguy thì phải lập tức gọi ta sao?"
Trong nháy mắt tôi liền tỉnh táo lại, máy trộn bê-tông ở ngay cạnh chân tôi, cúi đầu nhìn, những bánh răng sắc nhọn của máy như sắp sửa muốn nuốt chửng lấy tôi.
Thấy vậy, hai chân tôi mềm nhũn, ngã vào trong lồng ngực Hạ Khải Phong, sau đó thì ngất đi.
Mãi đến khi tôi tỉnh lại thì trời đã sáng, sống sót qua kiếp nạn lần này, làm tôi cảm thấy vận mệnh thật khó lường. Ai cũng không biết, giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ có cách quý trọng hiện tại.
Nghĩ vậy, không đợi đồng hồ báo thức vang lên tôi liền rời giường, mẹ gõ cửa tiến vào nói cho tôi Hạ Khải Phong tới đón tôi đi làm, kêu tôi chuẩn bị nhanh lên.
Sáng sớm hắn đã tới tìm tôi, chắc là vì sự việc tối hôm qua.
"Ta dám khẳng định, tiểu Hạ rất coi trọng con." Mẹ nhướng mày cười, ngữ khí ám muội: "Mẹ đồng ý."
Tôi phun ra một ngụm bọt biển của kem đánh răng, buồn bực nói: "Mẹ có thể tỉnh táo một chút không? Mẹ mới quen biết hắn bao lâu? Con còn chưa có đồng ý, sao mẹ đã đồng ý rồi? Mẹ biết quá khứ của hắn sao? Mẹ biết hắn là người như thế nào sao? Mẹ biết..."
Sợ bị Hạ Khải Phong nghe thấy, tôi vươn cổ nhìn ra ngoài phòng khách. Hắn đang ngồi ở trước bàn cơm đọc báo, tôi chạy vào nhà vệ sinh, sau đó nhìn mẹ, nghiêm túc nói: "Có lẽ hắn tiếp cận con là có mục đích?"
Mẹ nhanh chóng xua tay, chắc chắn nói: "Mẹ nếu đã nhìn nếu người nào không được thì chưa tới một tháng đã bốc hỏa, bây giờ chúng ta sống cũng không phải là tốt, mẹ ở trong xã hội dốc sức làm việc nhiều năm, loại người nào chưa từng thấy qua, nói cái gì chưa từng nghe qua. Nhưng hắn - Hạ Khải Phong lại có thể cho mẹ một cảm giác đáng để tin tưởng, nếu không mẹ sẽ không giúp hắn nói những lời này. Người này tuyệt đối không phải vật trong ao, tương lai ắt sẽ vinh quang, phú quý, lần này mẹ có cảm giác rất mãnh liệt, con tin mẹ, tuyệt đối sẽ không sai."
Trong lòng có vô số lý do nhưng lại không thể nói ra, mẹ đã nói như vậy thì tôi cũng chẳng thẻ phản bác, vì không để cho mẹ phải lo lắng, tôi chỉ có thể đem nỗi khổ này nuốt vào bụng.
Tìm được đường sống trong chỗ chết, tôi quỳ rạp trên mặt đất khóc rống lên, tôi không hiểu, người ta đều nói không làm chuyện gì trái với lương tâm thì sẽ không sợ ma quỷ đến gõ cửa, nhưng tại sao chúng lại vẫn cứ tới tìm tôi hết lần này đến lần khác?
Tôi đứng dậy mở to hai mắt nhìn bốn phía, đồng ruộng hoang vu, từng trận gió âm lãnh thổi tới, tôi điên cuồng chạy đi theo hướng về nhà mình.
Nhưng chạy mãi chạy mãi, bỗng nhiên tôi cảm giác có điều gì đó không thích hợp, tôi chợt nhìn thấy... Trời ạ, tôi... hóa ra tôi đang ở trong xưởng chè.
Trong bóng tối, cái đèn chùm của xưởng chè phát ra thanh âm kẽo kẹt, kẽo kẹt.
Tại sao lại như vậy? Thôi xong rồi, bà ta sẽ không bỏ qua cho tôi.
Tôi che miệng lại, không cho mình phát ra bất cứ một thanh âm nào, có lẽ... bà ta đang ở gần đây.
Đột nhiên, máy trộn bê-tông khởi động, phát ra thanh âm rầm rầm, thanh âm kia như có ma lực, có dụ hoặc trí mạng, nó triệu hồi tư tưởng, linh hồn, thân thể tôi.
Hai chân tôi không tự chủ được mà đi đến gần máy trộn bê-tông...
Bỗng dưng có người kéo tôi lại, cái mũi của tôi đụng phải một bức tường thành rắn chắc, trong đầu hỗn loạn mơ hồ, tôi ngẩng đầu nhìn hắn.
Là Hạ Khải Phong, khuôn mặt hắn tràn đầy phẫn nộ, quát lên với tôi: "Cô bị ngu à! Không phải ta đã nói nếu gặp nguy thì phải lập tức gọi ta sao?"
Trong nháy mắt tôi liền tỉnh táo lại, máy trộn bê-tông ở ngay cạnh chân tôi, cúi đầu nhìn, những bánh răng sắc nhọn của máy như sắp sửa muốn nuốt chửng lấy tôi.
Thấy vậy, hai chân tôi mềm nhũn, ngã vào trong lồng ngực Hạ Khải Phong, sau đó thì ngất đi.
Mãi đến khi tôi tỉnh lại thì trời đã sáng, sống sót qua kiếp nạn lần này, làm tôi cảm thấy vận mệnh thật khó lường. Ai cũng không biết, giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ có cách quý trọng hiện tại.
Nghĩ vậy, không đợi đồng hồ báo thức vang lên tôi liền rời giường, mẹ gõ cửa tiến vào nói cho tôi Hạ Khải Phong tới đón tôi đi làm, kêu tôi chuẩn bị nhanh lên.
Sáng sớm hắn đã tới tìm tôi, chắc là vì sự việc tối hôm qua.
"Ta dám khẳng định, tiểu Hạ rất coi trọng con." Mẹ nhướng mày cười, ngữ khí ám muội: "Mẹ đồng ý."
Tôi phun ra một ngụm bọt biển của kem đánh răng, buồn bực nói: "Mẹ có thể tỉnh táo một chút không? Mẹ mới quen biết hắn bao lâu? Con còn chưa có đồng ý, sao mẹ đã đồng ý rồi? Mẹ biết quá khứ của hắn sao? Mẹ biết hắn là người như thế nào sao? Mẹ biết..."
Sợ bị Hạ Khải Phong nghe thấy, tôi vươn cổ nhìn ra ngoài phòng khách. Hắn đang ngồi ở trước bàn cơm đọc báo, tôi chạy vào nhà vệ sinh, sau đó nhìn mẹ, nghiêm túc nói: "Có lẽ hắn tiếp cận con là có mục đích?"
Mẹ nhanh chóng xua tay, chắc chắn nói: "Mẹ nếu đã nhìn nếu người nào không được thì chưa tới một tháng đã bốc hỏa, bây giờ chúng ta sống cũng không phải là tốt, mẹ ở trong xã hội dốc sức làm việc nhiều năm, loại người nào chưa từng thấy qua, nói cái gì chưa từng nghe qua. Nhưng hắn - Hạ Khải Phong lại có thể cho mẹ một cảm giác đáng để tin tưởng, nếu không mẹ sẽ không giúp hắn nói những lời này. Người này tuyệt đối không phải vật trong ao, tương lai ắt sẽ vinh quang, phú quý, lần này mẹ có cảm giác rất mãnh liệt, con tin mẹ, tuyệt đối sẽ không sai."
Trong lòng có vô số lý do nhưng lại không thể nói ra, mẹ đã nói như vậy thì tôi cũng chẳng thẻ phản bác, vì không để cho mẹ phải lo lắng, tôi chỉ có thể đem nỗi khổ này nuốt vào bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.