Chương 8: Nụ hôn của Mộng Linh
Lâm Kì
01/06/2021
- cậu đợi mình đã lâu chưa?- Mộng Linh chạy đến vên Từ Thiên hỏi
- Không lâu lắm, mình cũng chỉ mới đến mà thôi. Vậy giờ chúng ta đi thăm cha vợ mình nhá- Từ Thiên cười trêu nói
- lưu manh! Ai là cha vợ cậu chứ- Mộng Linh hai má đỏ ửng cúi mặt xuống véo Từ Thiên.
Mộng Linh liền đưa Từ Thiên đến bệnh viện Trung Hải. Đến đây Từ Thiên liền nhớ tới ngày hắn bị sét đánh và hắn được đưa vào đây. Cũng may là hắn vẫn chưa bị sét đánh chết và còn may hơn nữa hắn giờ lại được sở hữu mắt thần. Mộng Linh đưa Từ Thiên đến một phòng bệnh, bên trong phòng có một người phụ nữ trung niên đang ngồi cạnh giường. Mộng Linh liền gọi to:
- mẹ con đưa bạn con đến thăm cha nè.
- Mộng Linh con đến rồi à, con mau dẫn bạn con vào đây đi. - mẹ của Mộng Linh nhìn Từ Thiên cười nói
Từ Thiên thấy vậy cười nói:
- dì con là Từ Thiên và là bạn của Mộng Linh, hôm nay con đến thăm bệnh của Mộng thúc ạ.
- tiểu Thiên ta tên là Vân Thanh.- mẹ của Mộng Linh nhìn sự lễ phép của Từ Thiên cũng vui. Vân Thanh không hề hi vọng Mộng Linh kiếm phải một người bạn trai ngông quồng, sau này làm khổ cô.
- mẹ cha sao rồi- Mộng Linh hỏi Vân Thanh
- cha con cứ lúc mê lúc tỉnh, chu ta cần một khoảng tiền lớn để trả cho của phẫu thuật của ông ấy.- Vân Thanh buồn bã nói
- VÂN a di, cuộc phẫu thuật này cần bao nhiêu tiền. A di nói để cháu xem có giúp được gì không.
Từ Thiên nhìn cha của Mộng Linh hôn mê nằm trên giường cậu lập tức muốn giúp đỡ cho Mộng Linh ngay. Không phải cậu muốn giúp để lấy lòng cô mà nó cuất phát từ lương tâm của cậu.Vân Thanh nghe Từ Thiên nói vậy vô cùng bất ngờ, Mộng Linh đứng bên cạnh cũng giật mình. Mộng Linh liền nắm lấy tay của Từ Thiên nói:
- Từ Thiên mình không thể dùng tiền của cậu được.
- đúng vậy đấy tiểu Thiên, tiền chữa bệnh không phải là ít nên cháu không phải phung phí tiền của mình làm gì.- Vân Thanh nói
Từ Thiên thấy hai người cự tuyệt cười cười vài cái nói tiếp:
- cậu và a di đừng lo, cháu quyết định vậy cũng là vị chính lương tâm của mình. Khi nhìn thấy Mộng thúc như vậy cháu cũng không thể đứng nhìn được. Với lại dạo gần đây cháu kiếm được một khoảng tiền nên cũng đủ điều kiện giúp.
- Tiểu Thiên cô biết lòng tốt của cháu nhưng số tiền bỏ ra cho cuộc phẫu thuật là 7 vạn. Nên cháu không cần phải bỏ tiền ra đâu, a di sẽ từ xoay xở được.- Vân thanh nhìn Tùe Thiên nói
- không sao đâu a di, cháu có thể chi trử tiền cho cuộc phẫu thuật này cũng được.- Từ thiên cười nói
Câu nói này khiến Vân thanh giật mình, bà cứ nghĩ nếu Từ Thiên biết số tiền là 7 vạn cậu sẽ suy nghĩ lại. Không ngờ Từ thiên lại đồng ý trả tiền cho ca phẫu thuật. Vân Thanh xúc động hỏi lại: - cháu nói thật chứ, cháu sẽ giúp gia đình cô.
- tất nhiên rồi, cháu đã hứa rồi mà-Tùe Thiên bình tình trả lời
- cảm ơn cháu, cảm ơn cháu, ta nhất định sẽ nhanh kiếm tiền trả cháu- Vân Thanh vui mừng cảm tạ Từ Thiên. Bà chưa từ nghĩ có người ngoài sẵn sàng bỏ ra 7 vạn để giúp ra đình bà.
- không cần trả tiền cháu đâu, cô cứ để Mộng Linh thường ngày nấu cóm cho cháu ăn là được rồi- Từ Thiên nói đùa để làm tăng độ không khí cho căn phòng.
Một bên Mộng Linh hai hàng nước mắt vẫn đang chảy nhưng khi nghe câu nói đùa của Từ Thiên cô lập tức liền đỏ mặt. Cô liền đưa tay ra phái sau lương Từ Thiên véo hắn một nhát.Từ Thiên đau đớn cắn chặt răng nhưng vẫn phải cố nở nụ cười. Căn phòng bắt đàu có những tiếng cười. Nói chuyện một lúc Từ Thiên và Mộng Linh xin phép ra về.
Hai người tiến vào một công viên, Mộng Linh kéo Từ thiên xuống một chiếc ghế đá rồi hỏi:
- Từ Thiên, cậu chi nhiều tiền như vậy có ổn không?
- đừng lo, chiều hôm nay mình với kiếm được khoản tiền lớn nên không sao đâu. - Từ thiên đưa tay vuốt tóc của Mộng Linh cười nói
Mộng Linh hai má đỏ ửng tựa đàu vào ngực Từ Thiên hỏi:
- Từ Thiên, sao cậu lại quan tâm tới mình đến vậy? Vì nhan sắc mình sao?
Từ thiên bất ngờ trước câu hỏi của Mộng Linh. Hắn cười trả lời cô:
- tất nhiên là không rồi, mình không bao giờ để ý cậu qua vẻ bề ngoài mà là mình để ý thứ bên trong cậu, đó là tâm hồn cậu- Mộng Linh vẫn chưa hiểu lời Từ Thiên nói, hai mắt vẫn mở tròn xoe nhìn hắn. Từ thiên từ tốn nói tiếp:
- cậu cũng từng biết trước mình có tình cảm với Tần Nhã vì mình lúc ấy chưa hiểu được con người nàng ta. Nàng ta là một người hâm lợi, sẵn sàng làm mọi thứ vì danh lợi củ chính bản thân mình. Nhưng cậu thì khác, mặc dù cha cậu đang bị bệnh rất nặng, cậu càn tiền chữa bệnh cho cha. Nhưng cậu không hề bán rẻ lương tâm của mình như nàng ta, mà cậu vẫn tiếp tục đi làm thêm làm nhiều công việc để kiếm tiền. Đó mới chính là lí do khiến mình thích cậu.
Mộng Linh nghe Từ thiên nói nụ cười cô cô bắt đầu nở ra. Hiện tại cô có tình cảm với Từ Thiên nhưng cô sợ Từ Thiên chỉ yêu nhan sắc của cô. Nhưng giờ nghe Từ Thiên nói cô liền vui vẻ hơn, cô nhận ra Từ Thiên chính là người đàn ông của đời mình. Từ Thiên luôn xuất hiện lúc cô gặp khó khăn nên giờ cô rất yêu hắn. Cô nhìn Từ Thiên rồi nói:
- Từ Thiên! Cậu nhắm mắt lại đi
- để làm gì- Từ Thiên không hiểu hỏi lại Mộng Linh
Mộng Linh lấy tay mình che mắt Từ Thiên rồi nói:
- cậu cứ nhắm vào đi
Lần này Từ Thiên làm theo nhưng gì Mộng Linh nói, hai mắt cậu nhắm chặt vào. Mộng Linh thấy Từ Thiên đã nhắm mắt cô đưa người mình lên, hôn vào bờ môi cậu một cái.
- Không lâu lắm, mình cũng chỉ mới đến mà thôi. Vậy giờ chúng ta đi thăm cha vợ mình nhá- Từ Thiên cười trêu nói
- lưu manh! Ai là cha vợ cậu chứ- Mộng Linh hai má đỏ ửng cúi mặt xuống véo Từ Thiên.
Mộng Linh liền đưa Từ Thiên đến bệnh viện Trung Hải. Đến đây Từ Thiên liền nhớ tới ngày hắn bị sét đánh và hắn được đưa vào đây. Cũng may là hắn vẫn chưa bị sét đánh chết và còn may hơn nữa hắn giờ lại được sở hữu mắt thần. Mộng Linh đưa Từ Thiên đến một phòng bệnh, bên trong phòng có một người phụ nữ trung niên đang ngồi cạnh giường. Mộng Linh liền gọi to:
- mẹ con đưa bạn con đến thăm cha nè.
- Mộng Linh con đến rồi à, con mau dẫn bạn con vào đây đi. - mẹ của Mộng Linh nhìn Từ Thiên cười nói
Từ Thiên thấy vậy cười nói:
- dì con là Từ Thiên và là bạn của Mộng Linh, hôm nay con đến thăm bệnh của Mộng thúc ạ.
- tiểu Thiên ta tên là Vân Thanh.- mẹ của Mộng Linh nhìn sự lễ phép của Từ Thiên cũng vui. Vân Thanh không hề hi vọng Mộng Linh kiếm phải một người bạn trai ngông quồng, sau này làm khổ cô.
- mẹ cha sao rồi- Mộng Linh hỏi Vân Thanh
- cha con cứ lúc mê lúc tỉnh, chu ta cần một khoảng tiền lớn để trả cho của phẫu thuật của ông ấy.- Vân Thanh buồn bã nói
- VÂN a di, cuộc phẫu thuật này cần bao nhiêu tiền. A di nói để cháu xem có giúp được gì không.
Từ Thiên nhìn cha của Mộng Linh hôn mê nằm trên giường cậu lập tức muốn giúp đỡ cho Mộng Linh ngay. Không phải cậu muốn giúp để lấy lòng cô mà nó cuất phát từ lương tâm của cậu.Vân Thanh nghe Từ Thiên nói vậy vô cùng bất ngờ, Mộng Linh đứng bên cạnh cũng giật mình. Mộng Linh liền nắm lấy tay của Từ Thiên nói:
- Từ Thiên mình không thể dùng tiền của cậu được.
- đúng vậy đấy tiểu Thiên, tiền chữa bệnh không phải là ít nên cháu không phải phung phí tiền của mình làm gì.- Vân Thanh nói
Từ Thiên thấy hai người cự tuyệt cười cười vài cái nói tiếp:
- cậu và a di đừng lo, cháu quyết định vậy cũng là vị chính lương tâm của mình. Khi nhìn thấy Mộng thúc như vậy cháu cũng không thể đứng nhìn được. Với lại dạo gần đây cháu kiếm được một khoảng tiền nên cũng đủ điều kiện giúp.
- Tiểu Thiên cô biết lòng tốt của cháu nhưng số tiền bỏ ra cho cuộc phẫu thuật là 7 vạn. Nên cháu không cần phải bỏ tiền ra đâu, a di sẽ từ xoay xở được.- Vân thanh nhìn Tùe Thiên nói
- không sao đâu a di, cháu có thể chi trử tiền cho cuộc phẫu thuật này cũng được.- Từ thiên cười nói
Câu nói này khiến Vân thanh giật mình, bà cứ nghĩ nếu Từ Thiên biết số tiền là 7 vạn cậu sẽ suy nghĩ lại. Không ngờ Từ thiên lại đồng ý trả tiền cho ca phẫu thuật. Vân Thanh xúc động hỏi lại: - cháu nói thật chứ, cháu sẽ giúp gia đình cô.
- tất nhiên rồi, cháu đã hứa rồi mà-Tùe Thiên bình tình trả lời
- cảm ơn cháu, cảm ơn cháu, ta nhất định sẽ nhanh kiếm tiền trả cháu- Vân Thanh vui mừng cảm tạ Từ Thiên. Bà chưa từ nghĩ có người ngoài sẵn sàng bỏ ra 7 vạn để giúp ra đình bà.
- không cần trả tiền cháu đâu, cô cứ để Mộng Linh thường ngày nấu cóm cho cháu ăn là được rồi- Từ Thiên nói đùa để làm tăng độ không khí cho căn phòng.
Một bên Mộng Linh hai hàng nước mắt vẫn đang chảy nhưng khi nghe câu nói đùa của Từ Thiên cô lập tức liền đỏ mặt. Cô liền đưa tay ra phái sau lương Từ Thiên véo hắn một nhát.Từ Thiên đau đớn cắn chặt răng nhưng vẫn phải cố nở nụ cười. Căn phòng bắt đàu có những tiếng cười. Nói chuyện một lúc Từ Thiên và Mộng Linh xin phép ra về.
Hai người tiến vào một công viên, Mộng Linh kéo Từ thiên xuống một chiếc ghế đá rồi hỏi:
- Từ Thiên, cậu chi nhiều tiền như vậy có ổn không?
- đừng lo, chiều hôm nay mình với kiếm được khoản tiền lớn nên không sao đâu. - Từ thiên đưa tay vuốt tóc của Mộng Linh cười nói
Mộng Linh hai má đỏ ửng tựa đàu vào ngực Từ Thiên hỏi:
- Từ Thiên, sao cậu lại quan tâm tới mình đến vậy? Vì nhan sắc mình sao?
Từ thiên bất ngờ trước câu hỏi của Mộng Linh. Hắn cười trả lời cô:
- tất nhiên là không rồi, mình không bao giờ để ý cậu qua vẻ bề ngoài mà là mình để ý thứ bên trong cậu, đó là tâm hồn cậu- Mộng Linh vẫn chưa hiểu lời Từ Thiên nói, hai mắt vẫn mở tròn xoe nhìn hắn. Từ thiên từ tốn nói tiếp:
- cậu cũng từng biết trước mình có tình cảm với Tần Nhã vì mình lúc ấy chưa hiểu được con người nàng ta. Nàng ta là một người hâm lợi, sẵn sàng làm mọi thứ vì danh lợi củ chính bản thân mình. Nhưng cậu thì khác, mặc dù cha cậu đang bị bệnh rất nặng, cậu càn tiền chữa bệnh cho cha. Nhưng cậu không hề bán rẻ lương tâm của mình như nàng ta, mà cậu vẫn tiếp tục đi làm thêm làm nhiều công việc để kiếm tiền. Đó mới chính là lí do khiến mình thích cậu.
Mộng Linh nghe Từ thiên nói nụ cười cô cô bắt đầu nở ra. Hiện tại cô có tình cảm với Từ Thiên nhưng cô sợ Từ Thiên chỉ yêu nhan sắc của cô. Nhưng giờ nghe Từ Thiên nói cô liền vui vẻ hơn, cô nhận ra Từ Thiên chính là người đàn ông của đời mình. Từ Thiên luôn xuất hiện lúc cô gặp khó khăn nên giờ cô rất yêu hắn. Cô nhìn Từ Thiên rồi nói:
- Từ Thiên! Cậu nhắm mắt lại đi
- để làm gì- Từ Thiên không hiểu hỏi lại Mộng Linh
Mộng Linh lấy tay mình che mắt Từ Thiên rồi nói:
- cậu cứ nhắm vào đi
Lần này Từ Thiên làm theo nhưng gì Mộng Linh nói, hai mắt cậu nhắm chặt vào. Mộng Linh thấy Từ Thiên đã nhắm mắt cô đưa người mình lên, hôn vào bờ môi cậu một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.