Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 17
namkiara
24/07/2014
Sau bữa cơm vô cùng vô cùng hắc ám đó, tôi cảnh giác với hắn nhiều hơn. Tôi không sợ vì mấy lời đã nói ra với ông anh mà bị đuổi việc nhưng lại sợ hắn vì chuyện đó mà lấy việc công trả thù riêng. Hắn là đại boss Phân Chim rất chi là nham hiểm, tất nhiên sẽ không dùng cách trực tiếp nhất để báo thù được. Cho dù hắn có muốn cũng không ngu ngốc tới nỗi muốn mẹ và anh trai tôi nguyền rủa cho tới chết. Vậy nên bây giờ ít nhất cuối tháng tôi có thể lĩnh lương nhưng đề phòng vẫn là đề phòng. Hắn luôn có cách khiến tôi khóc ra máu.
Cách trả thù kinh hoàng nhất của hắn chính là chủ nhật tuần nào cũng xách xe chạy đến ăn chực ở nhà tôi. Tác dụng - thực sự rất có tác dụng. Thứ nhất, tôi được thấy nhiều món ngon hơn mà không được ăn. Thứ hai, nhà của tôi đã thành nhà hàng của hắn, mẹ của tôi đã thành bác gái tâm đầu ý hợp của hắn, còn ông anh của tôi đã bị hắn mua chuộc từ lâu, ngay cả con cún nhỏ nhà tôi thấy hắn cũng ngoắt đuôi ve vẩy. Thứ ba chủ nhật nào tôi cũng không thể thoải mái ngồi rung đùi cười ha hả để xem ti vi được nữa. Ông trời thật quá tàn nhẫn với tôi. Nhìn kẻ vốn dĩ là khách kia tự do đi lại trong nhà mình, tôi tức không chịu nỗi.
Nhưng cái giá lớn nhất chính là hắn đề nghị đưa tôi đi làm mỗi ngày. Lý do: chi phí cho việc ăn cơm. Tôi cười cười từ chối, bảo hắn đã có tên Trần Cao Duy rảnh hơi kia lo việc này rồi, không cần hắn hạ cố làm hao hụt xăng xe nữa. Vấn đề nhiên liệu hiện nay đang rất chi là bức bối. Vậy mà hắn chẳng thèm nghe chỉ nói gọn một câu: “Mai tôi đến!” rồi tắt máy. Báo hại tôi sáng nay đi làm mà không biết phải làm sao? Đi với Trần Cao Duy, boss nổi giận. Đi với boss, tôi sợ không lết nổi tới công ty. Vậy nên cuối cùng lại chen chân vào xe bus.
Lâu rồi không đi cũng thấy có chút gì nhớ nhớ. Tránh mặt boss tôi đi sớm nên xe bus cũng không đông lắm, vẫn còn một chỗ ngồi phía cuối xe. Tôi nhanh nhẹn lách qua rồi đi về phía đó. Khổ nỗi công ty với nhà tôi cách xa nhau, phải qua mấy trạm, cuối cùng vẫn là người đông như kiến. Tôi thở dài, nước ta bao giờ mới có xe điện ngầm đây.
Chợt tôi thấy một tên nhóc con có vẻ ngoài non choẹt đang thò tay vào túi xách của cô gái đang đứng kế bên. Ăn cướp. Tôi vội lao tới túm chặt cánh tay hắn đang cầm chiếc ví. Xem lần này chú em thoát đi đâu. Tên nhóc kia cũng không vừa, hắn xô tôi ngã dụi rồi vội vàng bỏ chạy. Rất may nhờ có công phu hét của tôi, mấy người đằng trước cũng kịp bắt hắn lại. Tên con nít ranh kia hằn học nhìn tôi trước khi bị cảnh sát giải đi. Kết quả của sự việc trên chính là tôi bị trễ làm do phải lấy khẩu cung, chân còn bị thương vì chạy vội tới nên đôi giày cao gót lập tức trở mặt, hại tôi chân thấp chân cao tới công ty.
Boss Phân Chim đi ra cửa thấy tôi vừa ngồi vào bàn làm việc liền mang bộ mặt đằng đằng sát khí đi hỏi tội.
Boss: “Sao hôm nay đi làm trễ?”
Tôi: “Em bị lỡ xe bus ạ!”
Boss: “Giỏi nhỉ? Không nghe tôi nói mai tôi qua đón em sao?”
Tôi (cười vô tội): “Em ngại lắm ạ!”
Boss (sấm chớp đùng đoàng): “Sao tôi không thấy em ngại với Trần Cao Duy!”
Trần Cao Duy đang làm việc bỗng nhiên hắt xì một cái.
Tôi cứng họng.
Boss (cười nham hiểm): “Đi trễ, mười lăm phút trừ 3%. Hai tiếng 24%, thêm tội nói xấu sếp tăng thêm 1% nữa. Lương tháng này của em chắc không còn bao nhiêu nhỉ?”
Tôi đổ mồ hôi lạnh. Được lắm cuối cùng cũng lộ bản chất tư sản ra rồi, cáo nhé! Tối nay về đã có cớ nói với mẹ. Tôi cười vui vẻ nhưng chợt nghĩ tới món tiền lương bị trừ đi, lòng lại xót xa vô cùng, cuối cùng lại đi cầu xin Phân Chim:
“Tổng giám đốc à, có thể nhẹ tay chút không? Em đúng là vô tình mà, tại bác tài không bảo em biết là đã đến!”
Hắn nhìn thấy bộ dạng van nài của tôi chợt mỉm cười sung sướng:
“Biết lỗi rồi sao?”
Tôi gật gật đầu.
Hắn thản nhiên:
“Mua cà phê cho tôi, tôi sẽ suy nghĩ việc giảm đi 1%!”
Yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt. Hắn chính là ma quỷ đội lốt người. Karate của tôi có thể đối phó với lũ người xấu nhưng không thể sử dụng cho ma quỷ được, đó là chưa kể tôi còn rất sợ ma.
Cách trả thù kinh hoàng nhất của hắn chính là chủ nhật tuần nào cũng xách xe chạy đến ăn chực ở nhà tôi. Tác dụng - thực sự rất có tác dụng. Thứ nhất, tôi được thấy nhiều món ngon hơn mà không được ăn. Thứ hai, nhà của tôi đã thành nhà hàng của hắn, mẹ của tôi đã thành bác gái tâm đầu ý hợp của hắn, còn ông anh của tôi đã bị hắn mua chuộc từ lâu, ngay cả con cún nhỏ nhà tôi thấy hắn cũng ngoắt đuôi ve vẩy. Thứ ba chủ nhật nào tôi cũng không thể thoải mái ngồi rung đùi cười ha hả để xem ti vi được nữa. Ông trời thật quá tàn nhẫn với tôi. Nhìn kẻ vốn dĩ là khách kia tự do đi lại trong nhà mình, tôi tức không chịu nỗi.
Nhưng cái giá lớn nhất chính là hắn đề nghị đưa tôi đi làm mỗi ngày. Lý do: chi phí cho việc ăn cơm. Tôi cười cười từ chối, bảo hắn đã có tên Trần Cao Duy rảnh hơi kia lo việc này rồi, không cần hắn hạ cố làm hao hụt xăng xe nữa. Vấn đề nhiên liệu hiện nay đang rất chi là bức bối. Vậy mà hắn chẳng thèm nghe chỉ nói gọn một câu: “Mai tôi đến!” rồi tắt máy. Báo hại tôi sáng nay đi làm mà không biết phải làm sao? Đi với Trần Cao Duy, boss nổi giận. Đi với boss, tôi sợ không lết nổi tới công ty. Vậy nên cuối cùng lại chen chân vào xe bus.
Lâu rồi không đi cũng thấy có chút gì nhớ nhớ. Tránh mặt boss tôi đi sớm nên xe bus cũng không đông lắm, vẫn còn một chỗ ngồi phía cuối xe. Tôi nhanh nhẹn lách qua rồi đi về phía đó. Khổ nỗi công ty với nhà tôi cách xa nhau, phải qua mấy trạm, cuối cùng vẫn là người đông như kiến. Tôi thở dài, nước ta bao giờ mới có xe điện ngầm đây.
Chợt tôi thấy một tên nhóc con có vẻ ngoài non choẹt đang thò tay vào túi xách của cô gái đang đứng kế bên. Ăn cướp. Tôi vội lao tới túm chặt cánh tay hắn đang cầm chiếc ví. Xem lần này chú em thoát đi đâu. Tên nhóc kia cũng không vừa, hắn xô tôi ngã dụi rồi vội vàng bỏ chạy. Rất may nhờ có công phu hét của tôi, mấy người đằng trước cũng kịp bắt hắn lại. Tên con nít ranh kia hằn học nhìn tôi trước khi bị cảnh sát giải đi. Kết quả của sự việc trên chính là tôi bị trễ làm do phải lấy khẩu cung, chân còn bị thương vì chạy vội tới nên đôi giày cao gót lập tức trở mặt, hại tôi chân thấp chân cao tới công ty.
Boss Phân Chim đi ra cửa thấy tôi vừa ngồi vào bàn làm việc liền mang bộ mặt đằng đằng sát khí đi hỏi tội.
Boss: “Sao hôm nay đi làm trễ?”
Tôi: “Em bị lỡ xe bus ạ!”
Boss: “Giỏi nhỉ? Không nghe tôi nói mai tôi qua đón em sao?”
Tôi (cười vô tội): “Em ngại lắm ạ!”
Boss (sấm chớp đùng đoàng): “Sao tôi không thấy em ngại với Trần Cao Duy!”
Trần Cao Duy đang làm việc bỗng nhiên hắt xì một cái.
Tôi cứng họng.
Boss (cười nham hiểm): “Đi trễ, mười lăm phút trừ 3%. Hai tiếng 24%, thêm tội nói xấu sếp tăng thêm 1% nữa. Lương tháng này của em chắc không còn bao nhiêu nhỉ?”
Tôi đổ mồ hôi lạnh. Được lắm cuối cùng cũng lộ bản chất tư sản ra rồi, cáo nhé! Tối nay về đã có cớ nói với mẹ. Tôi cười vui vẻ nhưng chợt nghĩ tới món tiền lương bị trừ đi, lòng lại xót xa vô cùng, cuối cùng lại đi cầu xin Phân Chim:
“Tổng giám đốc à, có thể nhẹ tay chút không? Em đúng là vô tình mà, tại bác tài không bảo em biết là đã đến!”
Hắn nhìn thấy bộ dạng van nài của tôi chợt mỉm cười sung sướng:
“Biết lỗi rồi sao?”
Tôi gật gật đầu.
Hắn thản nhiên:
“Mua cà phê cho tôi, tôi sẽ suy nghĩ việc giảm đi 1%!”
Yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt. Hắn chính là ma quỷ đội lốt người. Karate của tôi có thể đối phó với lũ người xấu nhưng không thể sử dụng cho ma quỷ được, đó là chưa kể tôi còn rất sợ ma.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.