Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 27

namkiara

24/07/2014

Chúng tôi đến chùa Long Sơn, cảnh vật thật an tĩnh. Dù có khách du lịch thì ai cũng biết ý đi lại nhẹ nhàng. Thực ra ý định đến chùa cũng là vấn đề tâm linh, mẹ tôi trước nay đều tôn sùng Phật giáo, anh em tôi bị ảnh hưởng bởi mẹ nên cũng tin vào Phật. Mỗi lần đi chùa đều cảm thấy rất thanh thản. Tôi vào bên trong thắp nhang khấn lạy một hồi, cầu cho mẹ và anh trai tôi luôn bình an. Vân kéo tay tôi đến chỗ xin quẻ, tôi chiều ý nó, rút một lá thăm. Ông thầy giảng giải: Năm nay lấy chồng. Tôi khinh, đúng là lũ thầy bói chuyên lừa tiền thiên hạ, xử nữ như tôi người yêu còn chưa có, lấy chồng cái kiểu gì. Vậy mà Vân lại gật đầu bảo là đúng nữa mới lạ chứ. Tôi mặc kệ nó đi ra trước, ai ngờ vừa quay lại đã thấy Phân Chim đứng sau lưng từ lúc nào, miệng hắn còn tủm tỉm cười. Đến hắn cũng cười nhạo tôi cơ đấy.

Chúng tôi còn đi đến mấy nơi nữa. Đến tận bốn giờ chiều mới về. Vậy mà mấy nhân viên nam trong công ty lại kéo Phân Chim lại kêu hắn chơi bóng rổ. Mấy người kia bảo hắn chơi trâu bò lắm. Các nàng thì chạy lại quên cả câu nệ, nằng nặc đòi hắn chơi cho bằng được. Thấy vẻ khó xử trên mặt hắn, tôi cười sung sướng. Nhưng nụ cười còn chưa kịp tắt, đôi mắt rõ như tia rada của hắn quét qua chỗ tôi. Tôi đứng hình. Quả nhiên hắn gọi tôi lại:

“Đứng đây cầm đồ cho tôi!”

Xí, có được cái cặp nhẹ tênh mà làm như quý lắm. Không biết bên trong có tờ chi phiếu nào không? Tôi đành ở lại ngồi trên ghế chờ hắn. Mấy người này chơi cũng không cần thay áo quần, Phân Chim chỉ xắn tay áo sơ mi lên, mở thêm cái nút áo mà đã khiến mấy nữ nhân viên hú hét. Tôi tròn mắt, có cần hâm mộ vậy không? Hình mấy diễn viên khoe body trên mạng đầy rẫy cả ra. Anh T.O.P nhà tôi tuy không cởi áo khoe cơ bắp nhưng cũng khiến tôi chết đứ đừ rồi. Tôi buồn chán nhìn cảnh mấy người tranh cái quả bóng màu cam rồi ném lên cái rổ bé bé trên cao.

Tôi vốn không có hứng thú với mấy trò ngoài trời thế này. Cũng may không chỉ mình tôi không đoái hoài đến đám người đó. Giám đốc Tuấn phòng nhân sự hỏi xem có ai muốn chơi bài không? Tôi hăng hái giơ tay rồi giao hết đồ lại cho hoa khôi bên cạnh, vội kéo Vân đi theo mấy người nữa vào phòng. Chúng tôi chơi tiến lên, bốn tay gồm có tôi, giám đốc Tuấn, chị Thư phòng kế hoạch và Trang - một nhân viên thực tập của công ty. Xui cho tôi, đánh bài tôi không giỏi lắm, lại gặp toàn cao thủ. Vân ngồi cạnh tôi cũng không giúp được gì, mấy bữa chơi trong nhóm, nó được coi là bà hoàng vậy mà ở đây chẳng ra cái tép riu gì. Tiền mỗi ván chỉ năm ngàn nhưng tôi cũng đã hết sạch. Đúng là máu cờ bạc, thua rồi thì muốn gỡ lại. Tôi xìu lại như cái lốp. Vừa rời đi định nhường chỗ cho người khác thì bắt gặp ánh mắt của Phân Chim. Hắn chơi bóng xong quay về khách sạn thay đồ từ bao giờ. Nghĩ tới hắn sẽ hỏi tội tôi chuyện tự ý rời bỏ vị trí trong khi làm nhiệm vụ, tôi gãi đầu gãi tai. Ngược lại với suy nghĩ trong đầu tôi, hắn nhướng mày hỏi:

“Sao không chơi nữa?”

Tôi ngượng chín mặt, nếu mà biết tôi thua sạch sành sanh chắc hắn cười cho thối mũi, nhưng tôi cũng đành khai thật với hắn:

“Em thua hết tiền rồi!”

Hắn đẩy tôi ngồi lại chỗ, chưa kịp phản ứng thì hắn đưa ra một xấp tiền toàn tờ… năm ngàn.

“Đây, tôi chuẩn bị cho em!”

Tôi sung sướng, cười với hắn:

“Anh cho em ạ?”

Hắn cong cong khóe môi:



“Không phải, tiền đầu tư, hai chúng ta hợp tác!”

Tôi hớn hở:

“Vậy là không cần trả lại?”

Hắn xoa đầu tôi cười cười:

“Tiền của tôi cũng là tiền của em!”

Đang vui vì được chơi thêm tôi không để ý đến lời hắn nhưng mấy người xung quanh thì cứ đờ ra. Tôi thấy lạ, cầm tiền huơ huơ trước mặt họ.

“Sao vậy? Trúng tà sao?”

Mấy người kia tỉnh lại, nhìn tôi và hắn cười cười. Chị Thư lại chia bài. Vân rời khỏi nhường chỗ cho Phân Chim, dẫu sao hắn cũng là cổ đông lớn mà.

Qủa không phụ lòng mong đợi, mấy ván sau nhờ sự giúp đỡ của hắn, tôi không những thu lại được số tiền đã mất mà còn kiếm được một khoản kha khá. Trang là tên đầu tiên chịu thua trước, dẫu sao cũng là sinh viên thực tập, tiền bạc không có nhiều. Tôi nhìn cậu ta vẻ áy náy. Thực cũng chỉ là bề ngoài thôi, thắng nhiều tiền không vui sao được. Phân Chim hắng giọng:

“Thôi, mọi người ra bãi biển liên hoan đi!”

Vậy là tan sòng, tôi đếm tiền chia ra làm hai rồi đưa một phần cho hắn.

“Đây, phần của anh.”

Nhìn lại số tiền mình kiếm thêm được cũng không ít, tôi hí hửng. Hắn nhìn số tiền tôi đưa, lẩm bẩm: “Cũng nên phân chia rạch ròi chứ nhỉ?” rồi đút tiền vào túi quần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook