Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 40
namkiara
24/07/2014
“Tuyền!”
Sao giọng nói này quen thuộc đến thế? Tôi quay lưng lại, có phải khóc nhiều quá nên mắt bị mờ rồi không? Hắn sao lại đứng đó, tôi quay người chớp chớp mắt nhìn người trên giường. Trong mấy giây, tôi chợt nhận ra: “Mình đã nhận lầm người.”
Tôi từ từ đứng lên, cúi gằm mặt. Lúc này nhận ra hắn chỉ bó bột ở tay, nhẹ hơn nhiều so với tôi nghĩ, thấy hắn không sao đột nhiên tôi lại muốn khóc lớn lên được. Hắn bước tới trước mặt tôi, cánh tay còn lại quàng qua kéo tôi ôm vào lòng. Tôi òa khóc, đấm vào ngực hắn, miệng thốt lên vô thức:
“Sao lại như thế? Sao lại như thế?”
Hắn thở ra một hơi, giọng dịu dàng:
“Khiến em sợ hãi rồi!”
Một lúc sau, tâm trạng của tôi bình ổn hơn. Tôi thoát khỏi vòng tay hắn, đứng tựa lưng vào tường. Hắn kéo tôi ngồi xuống ghế nhưng tôi lại chọn một chỗ cách xa hắn. Hắn lắc đầu bất lực. Mẹ và anh trai tôi cũng vừa tới. Mẹ thấy tôi thì lên tiếng trách móc:
“Con bé này, Bảo Anh bị tai nạn gần nhà ta sao con lại không biết kia chứ?”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, thì ra hắn vội đuổi theo tôi nên bị tai nạn. Thấy bộ dạng của tôi, hắn vội đỡ lời:
“Không phải đâu ạ, tại cháu bất cẩn thôi.”
Mẹ tôi nhíu mày nhìn khoảng cách giữa hai chúng tôi, khẽ thở dài:
“Hai đứa cãi nhau sao?”
Tôi im lặng, hắn cũng im lặng, nghĩ đến có nên nói với mẹ bây giờ chúng tôi đã chia tay rồi không? Hắn trầm mặc một lúc lâu rồi rút ví đưa tấm ảnh cho tôi. Tay tôi run run, bây giờ hắn lại muốn làm gì đây. Chưa kịp để tôi lên tiếng, mẹ tôi đã thốt lên:
“Đây chẳng phải là hình con Tuyền thuở bé sao?”
Tôi sững sờ mất mấy giây, mẹ vừa nói, người trong hình là tôi ư? Tôi ngây ngốc nhìn hắn, trong đáy mắt hắn hiện lên tia nhìn dịu dàng. Hắn ngồi xuống trước mặt tôi:
“Em thực sự không nhớ anh là ai sao?”
Quá bất ngờ với thông tin vừa rồi, tôi kinh ngạc một lúc lâu. Tôi nhìn hắn chằm chằm, đợi chút gương mặt này dường như phảng phất chút gì đó quen thuộc, tôi ngớ người, giọng lắp bắp:
“Anh là Tom?”
Hắn mỉm cười gật đầu. Như có một luồng điện chạy qua người, tôi sững sờ, thì ra hắn chính là người anh hàng xóm hay chơi cùng tôi lúc nhỏ. Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, giọng dịu dàng:
“Em cuối cùng cũng nhận ra, anh còn nghĩ sau này cưới nhau xong, anh phải nói cho em biết nữa chứ.”
Đầu tôi lúc này trống rỗng hoàn toàn, bao nhiêu chuyện xảy ra cùng lúc khiên tôi bất ngờ vô cùng. Trong thân tâm đột nhiên ký ức ùa về như thác. Hắn là người lúc nhỏ hay chơi cùng tôi, là chú rể của tôi trong trò chơi thuở bé, là người cùng tôi chạy theo những con diều trên bãi biển, là người đã hứa cho tôi con búp bê Nhật rồi chạy mất không thèm nói lời tạm biệt…
Hắn thở dài, khóe miệng nhếch lên nụ cười quen thuộc, hắn nắm chặt tay tôi rất lâu. Trong đầu tôi hiện lên những gì đã trải qua, hắn biết mọi thói quen của tôi, cả những điều nhỏ nhặt nhất, hắn từng hỏi tôi về con búp bê Nhật, hắn còn gợi chuyện về người anh lúc nhỏ của tôi, tôi không dám tin người anh năm đó hiện đang đứng trước mặt và lại chính là hắn.
Hắn nói gì đó với mẹ tôi một lúc, tôi nhìn thấy gương mặt mẹ tôi sáng lên. Hắn quay lại nắm tay tôi, giọng ôn hòa:
“Anh đưa em đến chỗ này!”
Sao giọng nói này quen thuộc đến thế? Tôi quay lưng lại, có phải khóc nhiều quá nên mắt bị mờ rồi không? Hắn sao lại đứng đó, tôi quay người chớp chớp mắt nhìn người trên giường. Trong mấy giây, tôi chợt nhận ra: “Mình đã nhận lầm người.”
Tôi từ từ đứng lên, cúi gằm mặt. Lúc này nhận ra hắn chỉ bó bột ở tay, nhẹ hơn nhiều so với tôi nghĩ, thấy hắn không sao đột nhiên tôi lại muốn khóc lớn lên được. Hắn bước tới trước mặt tôi, cánh tay còn lại quàng qua kéo tôi ôm vào lòng. Tôi òa khóc, đấm vào ngực hắn, miệng thốt lên vô thức:
“Sao lại như thế? Sao lại như thế?”
Hắn thở ra một hơi, giọng dịu dàng:
“Khiến em sợ hãi rồi!”
Một lúc sau, tâm trạng của tôi bình ổn hơn. Tôi thoát khỏi vòng tay hắn, đứng tựa lưng vào tường. Hắn kéo tôi ngồi xuống ghế nhưng tôi lại chọn một chỗ cách xa hắn. Hắn lắc đầu bất lực. Mẹ và anh trai tôi cũng vừa tới. Mẹ thấy tôi thì lên tiếng trách móc:
“Con bé này, Bảo Anh bị tai nạn gần nhà ta sao con lại không biết kia chứ?”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, thì ra hắn vội đuổi theo tôi nên bị tai nạn. Thấy bộ dạng của tôi, hắn vội đỡ lời:
“Không phải đâu ạ, tại cháu bất cẩn thôi.”
Mẹ tôi nhíu mày nhìn khoảng cách giữa hai chúng tôi, khẽ thở dài:
“Hai đứa cãi nhau sao?”
Tôi im lặng, hắn cũng im lặng, nghĩ đến có nên nói với mẹ bây giờ chúng tôi đã chia tay rồi không? Hắn trầm mặc một lúc lâu rồi rút ví đưa tấm ảnh cho tôi. Tay tôi run run, bây giờ hắn lại muốn làm gì đây. Chưa kịp để tôi lên tiếng, mẹ tôi đã thốt lên:
“Đây chẳng phải là hình con Tuyền thuở bé sao?”
Tôi sững sờ mất mấy giây, mẹ vừa nói, người trong hình là tôi ư? Tôi ngây ngốc nhìn hắn, trong đáy mắt hắn hiện lên tia nhìn dịu dàng. Hắn ngồi xuống trước mặt tôi:
“Em thực sự không nhớ anh là ai sao?”
Quá bất ngờ với thông tin vừa rồi, tôi kinh ngạc một lúc lâu. Tôi nhìn hắn chằm chằm, đợi chút gương mặt này dường như phảng phất chút gì đó quen thuộc, tôi ngớ người, giọng lắp bắp:
“Anh là Tom?”
Hắn mỉm cười gật đầu. Như có một luồng điện chạy qua người, tôi sững sờ, thì ra hắn chính là người anh hàng xóm hay chơi cùng tôi lúc nhỏ. Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, giọng dịu dàng:
“Em cuối cùng cũng nhận ra, anh còn nghĩ sau này cưới nhau xong, anh phải nói cho em biết nữa chứ.”
Đầu tôi lúc này trống rỗng hoàn toàn, bao nhiêu chuyện xảy ra cùng lúc khiên tôi bất ngờ vô cùng. Trong thân tâm đột nhiên ký ức ùa về như thác. Hắn là người lúc nhỏ hay chơi cùng tôi, là chú rể của tôi trong trò chơi thuở bé, là người cùng tôi chạy theo những con diều trên bãi biển, là người đã hứa cho tôi con búp bê Nhật rồi chạy mất không thèm nói lời tạm biệt…
Hắn thở dài, khóe miệng nhếch lên nụ cười quen thuộc, hắn nắm chặt tay tôi rất lâu. Trong đầu tôi hiện lên những gì đã trải qua, hắn biết mọi thói quen của tôi, cả những điều nhỏ nhặt nhất, hắn từng hỏi tôi về con búp bê Nhật, hắn còn gợi chuyện về người anh lúc nhỏ của tôi, tôi không dám tin người anh năm đó hiện đang đứng trước mặt và lại chính là hắn.
Hắn nói gì đó với mẹ tôi một lúc, tôi nhìn thấy gương mặt mẹ tôi sáng lên. Hắn quay lại nắm tay tôi, giọng ôn hòa:
“Anh đưa em đến chỗ này!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.