Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 43
namkiara
24/07/2014
Tôi nhìn ra bên ngoài cửa xe, cảnh vật lùi dần về phía sau. Cái không khí này dường như vẫn quen thuộc như cũ. Tôi không nhịn được thò một cánh tay ra ngoài, mắt nhắm nghiền hít vào một hơi. Phân Chim ở cạnh bên cười cười, anh trông bộ dạng của tôi có vẻ thích thú.
“Về lại nhà cũ thấy thế nào?”
“Khá tuyệt, lâu rồi em không trở về ngoại ô.”
“Ừ!”
Chợt tôi cảm giác có gì đó ấm ấm, quay qua thì đã thấy tay anh nắm chặt tay tôi lúc nào. Bàn tay anh to dài bao trọn tay tôi, cảm giác thật bình yên. Tôi nhăn nhăn mũi:
“Cẩn thận lái xe kìa!”
Anh cười hiền:
“Không sao, chỉ cần em ở đây, anh nhất định lái xe cẩn thận.”
Tôi vặc lại lời anh:
“Vậy bình thường không có em thì sao?”
Giọng anh hơi trầm xuống:
“Anh đã từng đua xe!”
Tôi há hốc miệng không nghĩ tới anh một thân bảnh bao, dáng người đứng đắn thế kia lại từng làm cái việc của giới trẻ bồng bột đó, ngẫm lại đều là hormone của tuổi nổi loạn mà thôi.
Khu chung cư Hoa Thiên vẫn như cũ, có vẻ như nơi đây sắp xây dựng lại, dân cư cũng không nhiều. Đứng trong khoảng sân nhỏ phía trước chúng tôi thường chơi đùa, cả tuổi thơ như ùa về. Nhớ lại hồi trước bắt bọn bạn cõng chạy tôi bất giác mỉm cười. Lúc đó cu Tý cạnh nhà là đứa dễ bị bắt nạt nhất, là con trai nhưng thường bị bọn con gái tụi tôi cho đi ngắt hoa về chơi đồ hàng. Lại còn gốc cây đã chặt đi nhưng vẫn nhô lên một phần nhẵn nhụi, hình như đó là “bàn ăn” năm xưa của chúng tôi thì phải. Bao nhiêu chuyện trước kia như hiện ra trước mặt khiến tôi không khỏi bồi hồi. Bây giờ mới nghĩ tại sao Nguyễn Nhật Ánh lại viết cuốn sách “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”. Cha nuôi của tôi thật hiểu lòng người khác, ít nhất là cô con gái không hề biết đến của ông cũng chính là tôi đây.
Phân Chim kéo tay tôi lên căn nhà cũ, vì đã khóa cửa nên chúng tôi không vào đươc. Tôi sờ tay lên bức tường ngoài hành lang. Nét vẽ ngây ngô hồi đó vẫn còn chưa mờ. Anh cúi xuống bên cạnh tôi, khóe miệng nhếch lên:
“Còn nhớ cái này?”
Sao mà không nhớ cho được, lúc đó tôi cùng anh nghịch bậy ở đây, bác quản lí chung cư bắt được đuổi chúng tôi chạy bán sống bán chết, sau này việc đến tai mẹ tôi, tôi còn bị tẩn một trận nên thân. Tôi đưa ngón tay vạch vạch lên theo từng đường nét, quay qua nhìn anh:
“Lúc đó anh vẽ xấu chết!”
Phân Chim cười cười:
“Không chỉ lúc đó, bây giờ anh vẫn vẽ rất xấu! Có lần anh vẽ con chó không hiểu sao cô giáo lại nhầm thành con bò đấy!”
“Thật sao?” Tôi cười phá lên, nheo nheo mắt với anh. “Ít ra khi em vẽ chó bọn họ chắc chắn sẽ nhìn ra là con mèo!”
Lần này đến lượt anh ngẩn người, gương mặt lạnh lùng nay lộ ra một tia khôi hài cùng giọng cười vui vẻ.
Cả ngày rong chơi, đến tối khi chúng tôi về đến thành phố đã gần bảy giờ. Hôm nay đã hẹn mẹ và anh trai tôi cùng ăn cơm, anh lái xe đến thẳng nhà hàng. Chúng tôi chọn mấy món ăn truyền thống, đang phân vân xem có nên uống chút bia hay không thì gương mặt mẹ tôi bỗng nhiên đông cứng lại, nụ cười trên môi vụt tắt. Tôi ngẩn người vội quay lại. Người đàn ông trung niên vừa bước vào, tôi không nhầm, chính là người cha gần hai mươi năm không gặp của tôi.
“Về lại nhà cũ thấy thế nào?”
“Khá tuyệt, lâu rồi em không trở về ngoại ô.”
“Ừ!”
Chợt tôi cảm giác có gì đó ấm ấm, quay qua thì đã thấy tay anh nắm chặt tay tôi lúc nào. Bàn tay anh to dài bao trọn tay tôi, cảm giác thật bình yên. Tôi nhăn nhăn mũi:
“Cẩn thận lái xe kìa!”
Anh cười hiền:
“Không sao, chỉ cần em ở đây, anh nhất định lái xe cẩn thận.”
Tôi vặc lại lời anh:
“Vậy bình thường không có em thì sao?”
Giọng anh hơi trầm xuống:
“Anh đã từng đua xe!”
Tôi há hốc miệng không nghĩ tới anh một thân bảnh bao, dáng người đứng đắn thế kia lại từng làm cái việc của giới trẻ bồng bột đó, ngẫm lại đều là hormone của tuổi nổi loạn mà thôi.
Khu chung cư Hoa Thiên vẫn như cũ, có vẻ như nơi đây sắp xây dựng lại, dân cư cũng không nhiều. Đứng trong khoảng sân nhỏ phía trước chúng tôi thường chơi đùa, cả tuổi thơ như ùa về. Nhớ lại hồi trước bắt bọn bạn cõng chạy tôi bất giác mỉm cười. Lúc đó cu Tý cạnh nhà là đứa dễ bị bắt nạt nhất, là con trai nhưng thường bị bọn con gái tụi tôi cho đi ngắt hoa về chơi đồ hàng. Lại còn gốc cây đã chặt đi nhưng vẫn nhô lên một phần nhẵn nhụi, hình như đó là “bàn ăn” năm xưa của chúng tôi thì phải. Bao nhiêu chuyện trước kia như hiện ra trước mặt khiến tôi không khỏi bồi hồi. Bây giờ mới nghĩ tại sao Nguyễn Nhật Ánh lại viết cuốn sách “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”. Cha nuôi của tôi thật hiểu lòng người khác, ít nhất là cô con gái không hề biết đến của ông cũng chính là tôi đây.
Phân Chim kéo tay tôi lên căn nhà cũ, vì đã khóa cửa nên chúng tôi không vào đươc. Tôi sờ tay lên bức tường ngoài hành lang. Nét vẽ ngây ngô hồi đó vẫn còn chưa mờ. Anh cúi xuống bên cạnh tôi, khóe miệng nhếch lên:
“Còn nhớ cái này?”
Sao mà không nhớ cho được, lúc đó tôi cùng anh nghịch bậy ở đây, bác quản lí chung cư bắt được đuổi chúng tôi chạy bán sống bán chết, sau này việc đến tai mẹ tôi, tôi còn bị tẩn một trận nên thân. Tôi đưa ngón tay vạch vạch lên theo từng đường nét, quay qua nhìn anh:
“Lúc đó anh vẽ xấu chết!”
Phân Chim cười cười:
“Không chỉ lúc đó, bây giờ anh vẫn vẽ rất xấu! Có lần anh vẽ con chó không hiểu sao cô giáo lại nhầm thành con bò đấy!”
“Thật sao?” Tôi cười phá lên, nheo nheo mắt với anh. “Ít ra khi em vẽ chó bọn họ chắc chắn sẽ nhìn ra là con mèo!”
Lần này đến lượt anh ngẩn người, gương mặt lạnh lùng nay lộ ra một tia khôi hài cùng giọng cười vui vẻ.
Cả ngày rong chơi, đến tối khi chúng tôi về đến thành phố đã gần bảy giờ. Hôm nay đã hẹn mẹ và anh trai tôi cùng ăn cơm, anh lái xe đến thẳng nhà hàng. Chúng tôi chọn mấy món ăn truyền thống, đang phân vân xem có nên uống chút bia hay không thì gương mặt mẹ tôi bỗng nhiên đông cứng lại, nụ cười trên môi vụt tắt. Tôi ngẩn người vội quay lại. Người đàn ông trung niên vừa bước vào, tôi không nhầm, chính là người cha gần hai mươi năm không gặp của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.