Chương 8
Thập Nhị Tam
11/11/2021
"... Anh chỉ muốn vui vẻ nói chuyện với em."
- ---
Sau khi kết thúc đoạn hồi ức ngắn ngủi đêm qua, Trần An khép quyển phác hoạ lại rồi đi ngủ. Dù cho chia tay với Triệu Tây Duy là sự kiện quan trọng thứ hai của đời anh, thì hẹn hò với hắn chính là chuyện thứ nhất, nhưng anh thật sự đã quá mệt mỏi rồi.
Buổi sáng thức dậy cũng đã khá muộn, màn cửa phòng ngủ rất dày, ánh mặt trời chỉ có thể chiếu xuyên qua khe hở cửa sổ chưa được đóng kỹ xuống cuối giường, vậy nên giấc ngủ của anh cũng chẳng bị ảnh hưởng.
Trần An ôm chăn mền ngồi dậy, tướng ngủ không tốt khiến chiếc cúc áo trên áo ngủ tụt ra, loáng thoáng lộ ra bờ ngực mịn màng.
Anh cúi đầu nhìn bụng dưới. Nơi này từng là thung lũng hoan lạc của Triệu Tây Duy, tối hôm qua hắn còn xém chút nữa chạm đến chúng.
Trần An xuống giường nhưng cũng chẳng vội ra ngoài, mà áp tai vào cửa cố gắng lắng nghe động tĩnh trong phòng khách.
Phòng khách rất yên lặng, như là không có ai, thế là anh xác nhận Triệu Tây Duy đã rời đi.
Trong lòng Trần An cũng chẳng thể nói là đau lòng hay thất vọng, dù sao thì anh cũng là người đưa thời gian biểu các chuyến bay cho Triệu Tây Duy.
Trần An đi đến ngồi lên sofa, sau đó phát hiện ra một tờ giấy hắn để lại cho anh trên bàn trà.
Anh hơi ngạc nhiên bởi vì hành động viết giấy để lại này của Triệu Tây Duy thật có chút... quá sức tưởng tượng.
Tựa như khi Triệu Tây Duy cố chấp cho rằng gà rán là thực phẩm rác, không cho phép Trần An ăn, cũng như khi cố chấp phản đối bất cứ hành động không có ý nghĩa nào, như việc để lại thư.
Mặc dù đường truyền của nhiều nhà mạng lớn thường xuyên bị chỉ trích, nhưng cũng đều nhanh hơn là ngồi xuống viết một lá thư.
Trần An cầm tờ giấy cẩn thận đọc, cố tìm ra được một ít cảm xúc trong hai dòng chữ nọ, nhưng tiếc rằng anh vẫn không tìm thấy.
Người kia bảo phải đi giải quyết công việc, trong phòng bếp có cháo, sẽ trở lại, cũng bảo với anh rằng hãy chờ hắn.
Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Triệu Tây Duy viết thư, Trần An vẫn gấp tờ giấy lại rồi cất nó vào sổ phác thảo.
Bởi vì anh dậy quá muộn, cháo trong bếp đã trở nên đặc quánh, chỉ còn nửa bát. Anh ăn hết nửa bát cháo rồi đi rửa, sau khi dọn dẹp mọi thứ xong xuôi thì đến phòng khách gọi điện cho Trần Nhã Như.
"Nghĩ thông chưa?" - Trần Nhã Như dường như đã biết trước được Trần An sẽ gọi đến, cũng hoàn toàn đoán được anh gọi vì chuyện gì.
"Mẹ nói chuyện với Tạ Tùng Thành rồi, khu đất mặt tiền kia sẽ để lại cho con, con có thể trực tiếp liên hệ với lão."
Trần An bỗng nhiên nói một câu cảm ơn rồi cúp máy.
Thái độ xem mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Trần Nhã Như khiến anh ngạt thở. Trần An cảm thấy rằng nếu bà không có thái độ như vậy, có lẽ anh cũng sẽ không chia tay với Triệu Tây Duy. Dục vọng khống chế của hắn mãi mãi không thể nào thoát khỏi ảo giác về bà trong anh.
Nhưng trên thực tế là sau khi tốt nghiệp trung học, Trần An cũng không còn liên lạc với Trần Nhã Như, ngoại trừ những ngày lễ tết, vì mọi người xung quanh thắc mắc rằng sao chẳng ai có thể liên lạc được với anh.
Trần Nhã Như cũng không đi tìm anh, thậm chí những cuộc gọi mà anh gọi đến đều không phải là thư ký nhận thay, mà là chẳng ai nhận.
Nhưng có lẽ là Trần Nhã Như lớn tuổi rồi, hai năm gần đây dường như trở nên có chút quan tâm đến thân tình, thỉnh thoảng có gọi đến hỏi thăm Trần An về kế hoạch nghề nghiệp và đời sống tình cảm của anh.
So với Trần Nhã Như thì Trần An lại muốn liên lạc với Tạ Tùng Thành hơn. Dù gì thì dẫu đối phương đã nói rõ ràng rằng không thương anh, nhưng cũng không có ý định muốn quản chế anh.
Trần An mở điện thoại gọi đến cho Tạ Tùng Thành.
"Mẹ con đã nói cho cha biết rồi, để cha nhờ thư ký liên lạc với con." - Tạ Tùng Thành bất chợt cúp máy, một tiếng "cha" của Trần An nghẹn lại trong cổ họng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bíp vang lên sau khi cuộc gọi kết thúc.
Mặc dù đã quen bị đối xử như thế nhưng Trần An vẫn không thể nào giải thích được cảm giác đau âm ỉ trong lòng. Anh nghĩ có lẽ là bởi hôm nay đã chẳng còn ai ở phía sau.
Sau khi Tạ Tùng Thành cúp máy, một tiếng đồng hồ sau, thư ký của ông đã lái xe đến chờ Trần An ở dưới lầu. Vị thư ký họ Lý này rất quen thuộc với anh, bởi thì người kia đã theo Tạ Tùng Thành rất nhiều năm, tiền trợ cấp nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn đều do hắn đưa cho anh.
Thư ký Lý lái xe đưa Trần An đến cửa hàng mặt tiền cạnh công viên giải trí nọ. Lần này thậm chí anh còn không suy tính gì mà đã đồng ý với đề nghị của Trần Nhã Như, mở một phòng thiết kế tại đây.
Sự nghiệp của Trần An bắt đầu vô cùng suôn sẻ, Trần Nhã Như và Tạ Tùng Thành có thể mang đến cho anh sự tiện lợi tối đa.
Cửa hàng mặt tiền là có sẵn, Trần An chỉ cần trang trí lại phần nội thất bên trong. Từ khâu thiết kế cho đến chọn vật liệu đều là do tự anh chọn lựa, điều này khiến anh cảm thấy rất có thành tựu.
Nhưng anh cũng không thể tránh khỏi bận rộn. Phòng làm việc tạm thời chưa có nhân viên, đơn hàng một tháng tới cũng có thể khiến Trần An bận bịu đến nửa năm, đi công tác cũng đều là tự anh đi.
Trần An hậu tri hậu giác cảm nhận được những bận rộn thường ngày của Triệu Tây Duy. Mà từ sau khi trở về thành phố B, hắn không còn đến tìm anh lần nào nữa, chỉ có mỗi ngày như một chiếc đồng báo thức không đặt lịch gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn báo cáo tình hình cho anh.
[*Hậu tri hậu giác 后知后觉: sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra]
Triệu Tây Duy còn bận hơn cả Trần An.
Lần báo cáo mới nhất của đối phương là vào khoảng hai giờ chiều hôm qua. Triệu Tây Duy dùng một ngữ khí nũng nịu hiếm có nói với anh rằng hắn sẽ phải bay ra nước ngoài bàn chuyện hợp tác, chuyến bay sẽ mất hơn 20 tiếng, và hắn sẽ ở lại nơi đó một tuần, hy vọng sau khi trở về có thể gặp lại anh.
Mà khi đó Trần An đang sắp hoàn thành bản thiết kế trong tay, bên phía khách hàng lại khẩn thiết đòi anh đẩy nhanh tiến độ, vì nhà còn chưa sửa được, bụng của bạn gái gã đã to đến nỗi sắp muốn sinh.
Trần An hiền lành phát huy hết tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, nói rằng nó sẽ được hoàn thành chậm nhất là vào cuối tuần này.
"An An, sao em bận thế?" - Triệu Tây Duy phàn nàn qua điện thoại rằng thời gian mỗi lần nói chuyện với anh sao đều quá ngắn.
"Không bằng anh." - Trần An ngừng công việc trên tay, tự rót cho mình một ly trà, không thể không công nhận bình trà mà Trần Nhã Như mang đến thật sự rất ngon.
"Em nhất định phải nói chuyện với anh như vậy sao." - Triệu Tây Duy ngập ngừng, dùng giọng điệu càng thêm tủi thân phàn nàn với Trần An, nghe như rằng anh bộn bề công việc thật là một điều sai trái.
Trần An nghe được rõ ràng âm thanh xung quanh hắn bên đầu dây bên kia hình như đã đến sân bay.
"Làm việc cho tốt đi, em bận rồi." - Trần An có chút vô tình cúp máy, một phút sau tin nhắn của Triệu Tây Duy đã truyền đến.
"... Anh chỉ muốn vui vẻ nói chuyện với em."
Chỉ liếc mắt đọc thoáng qua tin nhắn, Trần An đã đặt điện thoại lên bàn tiếp tục làm việc. Bởi vì anh cảm thấy chuyện này khá không hợp lẽ thường.
Những lúc anh muốn nói chuyện đàng hoàng, từ xưa đến nay chưa từng có ai nghiêm túc nghe lấy. Hiện tại anh đã hoàn toàn chấp nhận bản thân không phải là một người giao tiếp tốt, mọi người xung quanh lại tìm đến muốn nói chuyện với anh.
m báo tin nhắn từ điện thoại khiến cho Trần An thoát khỏi cơn ngẩn người, Triệu Tây Duy gửi tin nhắn đến nói cho anh biết hắn đã xuống máy bay, bị lệch múi giờ, nên có thể không kịp liên lạc với anh.
Trần An quay lại làm nốt công việc, nhưng sau đó lại bất giác mang luôn những sở thích của Triệu Tây Duy vào tác phẩm, và rồi tưởng tượng đến việc tự tay thiết kế căn nhà cho mình và hắn.
Vì thế Trần An càng thêm cho rằng Triệu Tây Duy chính là một kẻ độc tài, hắn ngoan cố đòi hỏi anh phải làm theo ý mình, chia tay rồi mà vẫn còn ảnh hưởng đến anh nhiều mặt đến thế.
Trần An hoàn thành công việc vừa mới được một nửa thì lại chìm vào suy nghĩ. Vậy nên anh nhận thua, cầm điện thoại lên trả lời cho Triệu Tây Duy rằng đợi khi nào hắn về, hai người có thể vui vẻ mà nói chuyện với nhau, sau đó bèn đóng máy tính rồi đi về nhà.
Chiếc đèn điều khiển bằng giọng nói trong phòng khách kia rất hao pin, Triệu Tây Duy về thành phố B chỉ mới hơn một tháng, nó đã được thay pin đến hai lần.
Trần An bước vào cửa, khẽ nói một tiếng tôi đã về, rồi đứng tại chỗ nhìn nó bừng lên ánh sáng mờ ảo mới đưa tay bật đèn lên.
Anh cũng không cảm thấy cái nghi thức như vừa thắng trận trở về này là hoang đường, ngược lại còn rất thích thú.
Trần An vào phòng ngủ, bật đèn lên rồi lại mở quyển phác thảo nọ ra xem. Mặc dù mỗi bức hoạ đều đã được bọc giấy nhựa cẩn thận, nhưng sau khi chia tay với Triệu Tây Duy, anh lật cuốn sổ này thậm chí còn thường xuyên hơn lúc còn trong mối quan hệ yêu đương với hắn, nó sắp bị lật muốn nát rồi.
Kể từ khi Triệu Tây Duy trở về thành phố B, hắn liên tục phải đi công tác, Trần An cảm thấy như một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày chắc hơn phân nửa thời gian đó hắn đã đi công tác rồi.
Triệu Tây Duy đi công tác là chuyện bình thường, nhưng trước khi đi hắn đều sẽ đặt vé báy máy lấy lòng Trần An, muốn anh đi theo hắn.
"Em không đi làm là tốt nhất, vậy thì lúc nào cũng có thể ở bên cạnh anh." - Triệu Tây Duy nói ra suy nghĩ thật của mình sau lần đầu tiên bị Trần An từ chối.
Trần An rất dễ thoả hiệp, bởi vì những lúc hắn như thế này đều nhìn như rằng rất khó xa anh. Anh không thể nhịn được cái cảm giác có người cần mình, huống chi người ấy lại là Triệu Tây Duy.
"Khó chịu thật." - Trần An nhẹ nhàng nhắm mắt lại, rồi đóng tập tranh, đi vào phòng tắm. Cường độ làm việc cao khiến anh mất sức, còn chưa kịp thích ứng chuyện không còn Triệu Tây Duy ở bên cạnh, vậy mà anh đã dần quen với nhịp điệu làm việc này.
Khi Trần An ra khỏi phòng tắm đã qua 11 giờ đêm. Anh nhìn thoáng qua điện thoại di động, thấy không có tin nhắn từ Triệu Tây Duy, dường như có chút mất mát mà thở dài một hơi. Tắt đèn lên giường ngủ, trong mơ anh lại mơ thấy hắn.
- ---
Sau khi kết thúc đoạn hồi ức ngắn ngủi đêm qua, Trần An khép quyển phác hoạ lại rồi đi ngủ. Dù cho chia tay với Triệu Tây Duy là sự kiện quan trọng thứ hai của đời anh, thì hẹn hò với hắn chính là chuyện thứ nhất, nhưng anh thật sự đã quá mệt mỏi rồi.
Buổi sáng thức dậy cũng đã khá muộn, màn cửa phòng ngủ rất dày, ánh mặt trời chỉ có thể chiếu xuyên qua khe hở cửa sổ chưa được đóng kỹ xuống cuối giường, vậy nên giấc ngủ của anh cũng chẳng bị ảnh hưởng.
Trần An ôm chăn mền ngồi dậy, tướng ngủ không tốt khiến chiếc cúc áo trên áo ngủ tụt ra, loáng thoáng lộ ra bờ ngực mịn màng.
Anh cúi đầu nhìn bụng dưới. Nơi này từng là thung lũng hoan lạc của Triệu Tây Duy, tối hôm qua hắn còn xém chút nữa chạm đến chúng.
Trần An xuống giường nhưng cũng chẳng vội ra ngoài, mà áp tai vào cửa cố gắng lắng nghe động tĩnh trong phòng khách.
Phòng khách rất yên lặng, như là không có ai, thế là anh xác nhận Triệu Tây Duy đã rời đi.
Trong lòng Trần An cũng chẳng thể nói là đau lòng hay thất vọng, dù sao thì anh cũng là người đưa thời gian biểu các chuyến bay cho Triệu Tây Duy.
Trần An đi đến ngồi lên sofa, sau đó phát hiện ra một tờ giấy hắn để lại cho anh trên bàn trà.
Anh hơi ngạc nhiên bởi vì hành động viết giấy để lại này của Triệu Tây Duy thật có chút... quá sức tưởng tượng.
Tựa như khi Triệu Tây Duy cố chấp cho rằng gà rán là thực phẩm rác, không cho phép Trần An ăn, cũng như khi cố chấp phản đối bất cứ hành động không có ý nghĩa nào, như việc để lại thư.
Mặc dù đường truyền của nhiều nhà mạng lớn thường xuyên bị chỉ trích, nhưng cũng đều nhanh hơn là ngồi xuống viết một lá thư.
Trần An cầm tờ giấy cẩn thận đọc, cố tìm ra được một ít cảm xúc trong hai dòng chữ nọ, nhưng tiếc rằng anh vẫn không tìm thấy.
Người kia bảo phải đi giải quyết công việc, trong phòng bếp có cháo, sẽ trở lại, cũng bảo với anh rằng hãy chờ hắn.
Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Triệu Tây Duy viết thư, Trần An vẫn gấp tờ giấy lại rồi cất nó vào sổ phác thảo.
Bởi vì anh dậy quá muộn, cháo trong bếp đã trở nên đặc quánh, chỉ còn nửa bát. Anh ăn hết nửa bát cháo rồi đi rửa, sau khi dọn dẹp mọi thứ xong xuôi thì đến phòng khách gọi điện cho Trần Nhã Như.
"Nghĩ thông chưa?" - Trần Nhã Như dường như đã biết trước được Trần An sẽ gọi đến, cũng hoàn toàn đoán được anh gọi vì chuyện gì.
"Mẹ nói chuyện với Tạ Tùng Thành rồi, khu đất mặt tiền kia sẽ để lại cho con, con có thể trực tiếp liên hệ với lão."
Trần An bỗng nhiên nói một câu cảm ơn rồi cúp máy.
Thái độ xem mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Trần Nhã Như khiến anh ngạt thở. Trần An cảm thấy rằng nếu bà không có thái độ như vậy, có lẽ anh cũng sẽ không chia tay với Triệu Tây Duy. Dục vọng khống chế của hắn mãi mãi không thể nào thoát khỏi ảo giác về bà trong anh.
Nhưng trên thực tế là sau khi tốt nghiệp trung học, Trần An cũng không còn liên lạc với Trần Nhã Như, ngoại trừ những ngày lễ tết, vì mọi người xung quanh thắc mắc rằng sao chẳng ai có thể liên lạc được với anh.
Trần Nhã Như cũng không đi tìm anh, thậm chí những cuộc gọi mà anh gọi đến đều không phải là thư ký nhận thay, mà là chẳng ai nhận.
Nhưng có lẽ là Trần Nhã Như lớn tuổi rồi, hai năm gần đây dường như trở nên có chút quan tâm đến thân tình, thỉnh thoảng có gọi đến hỏi thăm Trần An về kế hoạch nghề nghiệp và đời sống tình cảm của anh.
So với Trần Nhã Như thì Trần An lại muốn liên lạc với Tạ Tùng Thành hơn. Dù gì thì dẫu đối phương đã nói rõ ràng rằng không thương anh, nhưng cũng không có ý định muốn quản chế anh.
Trần An mở điện thoại gọi đến cho Tạ Tùng Thành.
"Mẹ con đã nói cho cha biết rồi, để cha nhờ thư ký liên lạc với con." - Tạ Tùng Thành bất chợt cúp máy, một tiếng "cha" của Trần An nghẹn lại trong cổ họng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bíp vang lên sau khi cuộc gọi kết thúc.
Mặc dù đã quen bị đối xử như thế nhưng Trần An vẫn không thể nào giải thích được cảm giác đau âm ỉ trong lòng. Anh nghĩ có lẽ là bởi hôm nay đã chẳng còn ai ở phía sau.
Sau khi Tạ Tùng Thành cúp máy, một tiếng đồng hồ sau, thư ký của ông đã lái xe đến chờ Trần An ở dưới lầu. Vị thư ký họ Lý này rất quen thuộc với anh, bởi thì người kia đã theo Tạ Tùng Thành rất nhiều năm, tiền trợ cấp nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn đều do hắn đưa cho anh.
Thư ký Lý lái xe đưa Trần An đến cửa hàng mặt tiền cạnh công viên giải trí nọ. Lần này thậm chí anh còn không suy tính gì mà đã đồng ý với đề nghị của Trần Nhã Như, mở một phòng thiết kế tại đây.
Sự nghiệp của Trần An bắt đầu vô cùng suôn sẻ, Trần Nhã Như và Tạ Tùng Thành có thể mang đến cho anh sự tiện lợi tối đa.
Cửa hàng mặt tiền là có sẵn, Trần An chỉ cần trang trí lại phần nội thất bên trong. Từ khâu thiết kế cho đến chọn vật liệu đều là do tự anh chọn lựa, điều này khiến anh cảm thấy rất có thành tựu.
Nhưng anh cũng không thể tránh khỏi bận rộn. Phòng làm việc tạm thời chưa có nhân viên, đơn hàng một tháng tới cũng có thể khiến Trần An bận bịu đến nửa năm, đi công tác cũng đều là tự anh đi.
Trần An hậu tri hậu giác cảm nhận được những bận rộn thường ngày của Triệu Tây Duy. Mà từ sau khi trở về thành phố B, hắn không còn đến tìm anh lần nào nữa, chỉ có mỗi ngày như một chiếc đồng báo thức không đặt lịch gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn báo cáo tình hình cho anh.
[*Hậu tri hậu giác 后知后觉: sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra]
Triệu Tây Duy còn bận hơn cả Trần An.
Lần báo cáo mới nhất của đối phương là vào khoảng hai giờ chiều hôm qua. Triệu Tây Duy dùng một ngữ khí nũng nịu hiếm có nói với anh rằng hắn sẽ phải bay ra nước ngoài bàn chuyện hợp tác, chuyến bay sẽ mất hơn 20 tiếng, và hắn sẽ ở lại nơi đó một tuần, hy vọng sau khi trở về có thể gặp lại anh.
Mà khi đó Trần An đang sắp hoàn thành bản thiết kế trong tay, bên phía khách hàng lại khẩn thiết đòi anh đẩy nhanh tiến độ, vì nhà còn chưa sửa được, bụng của bạn gái gã đã to đến nỗi sắp muốn sinh.
Trần An hiền lành phát huy hết tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, nói rằng nó sẽ được hoàn thành chậm nhất là vào cuối tuần này.
"An An, sao em bận thế?" - Triệu Tây Duy phàn nàn qua điện thoại rằng thời gian mỗi lần nói chuyện với anh sao đều quá ngắn.
"Không bằng anh." - Trần An ngừng công việc trên tay, tự rót cho mình một ly trà, không thể không công nhận bình trà mà Trần Nhã Như mang đến thật sự rất ngon.
"Em nhất định phải nói chuyện với anh như vậy sao." - Triệu Tây Duy ngập ngừng, dùng giọng điệu càng thêm tủi thân phàn nàn với Trần An, nghe như rằng anh bộn bề công việc thật là một điều sai trái.
Trần An nghe được rõ ràng âm thanh xung quanh hắn bên đầu dây bên kia hình như đã đến sân bay.
"Làm việc cho tốt đi, em bận rồi." - Trần An có chút vô tình cúp máy, một phút sau tin nhắn của Triệu Tây Duy đã truyền đến.
"... Anh chỉ muốn vui vẻ nói chuyện với em."
Chỉ liếc mắt đọc thoáng qua tin nhắn, Trần An đã đặt điện thoại lên bàn tiếp tục làm việc. Bởi vì anh cảm thấy chuyện này khá không hợp lẽ thường.
Những lúc anh muốn nói chuyện đàng hoàng, từ xưa đến nay chưa từng có ai nghiêm túc nghe lấy. Hiện tại anh đã hoàn toàn chấp nhận bản thân không phải là một người giao tiếp tốt, mọi người xung quanh lại tìm đến muốn nói chuyện với anh.
m báo tin nhắn từ điện thoại khiến cho Trần An thoát khỏi cơn ngẩn người, Triệu Tây Duy gửi tin nhắn đến nói cho anh biết hắn đã xuống máy bay, bị lệch múi giờ, nên có thể không kịp liên lạc với anh.
Trần An quay lại làm nốt công việc, nhưng sau đó lại bất giác mang luôn những sở thích của Triệu Tây Duy vào tác phẩm, và rồi tưởng tượng đến việc tự tay thiết kế căn nhà cho mình và hắn.
Vì thế Trần An càng thêm cho rằng Triệu Tây Duy chính là một kẻ độc tài, hắn ngoan cố đòi hỏi anh phải làm theo ý mình, chia tay rồi mà vẫn còn ảnh hưởng đến anh nhiều mặt đến thế.
Trần An hoàn thành công việc vừa mới được một nửa thì lại chìm vào suy nghĩ. Vậy nên anh nhận thua, cầm điện thoại lên trả lời cho Triệu Tây Duy rằng đợi khi nào hắn về, hai người có thể vui vẻ mà nói chuyện với nhau, sau đó bèn đóng máy tính rồi đi về nhà.
Chiếc đèn điều khiển bằng giọng nói trong phòng khách kia rất hao pin, Triệu Tây Duy về thành phố B chỉ mới hơn một tháng, nó đã được thay pin đến hai lần.
Trần An bước vào cửa, khẽ nói một tiếng tôi đã về, rồi đứng tại chỗ nhìn nó bừng lên ánh sáng mờ ảo mới đưa tay bật đèn lên.
Anh cũng không cảm thấy cái nghi thức như vừa thắng trận trở về này là hoang đường, ngược lại còn rất thích thú.
Trần An vào phòng ngủ, bật đèn lên rồi lại mở quyển phác thảo nọ ra xem. Mặc dù mỗi bức hoạ đều đã được bọc giấy nhựa cẩn thận, nhưng sau khi chia tay với Triệu Tây Duy, anh lật cuốn sổ này thậm chí còn thường xuyên hơn lúc còn trong mối quan hệ yêu đương với hắn, nó sắp bị lật muốn nát rồi.
Kể từ khi Triệu Tây Duy trở về thành phố B, hắn liên tục phải đi công tác, Trần An cảm thấy như một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày chắc hơn phân nửa thời gian đó hắn đã đi công tác rồi.
Triệu Tây Duy đi công tác là chuyện bình thường, nhưng trước khi đi hắn đều sẽ đặt vé báy máy lấy lòng Trần An, muốn anh đi theo hắn.
"Em không đi làm là tốt nhất, vậy thì lúc nào cũng có thể ở bên cạnh anh." - Triệu Tây Duy nói ra suy nghĩ thật của mình sau lần đầu tiên bị Trần An từ chối.
Trần An rất dễ thoả hiệp, bởi vì những lúc hắn như thế này đều nhìn như rằng rất khó xa anh. Anh không thể nhịn được cái cảm giác có người cần mình, huống chi người ấy lại là Triệu Tây Duy.
"Khó chịu thật." - Trần An nhẹ nhàng nhắm mắt lại, rồi đóng tập tranh, đi vào phòng tắm. Cường độ làm việc cao khiến anh mất sức, còn chưa kịp thích ứng chuyện không còn Triệu Tây Duy ở bên cạnh, vậy mà anh đã dần quen với nhịp điệu làm việc này.
Khi Trần An ra khỏi phòng tắm đã qua 11 giờ đêm. Anh nhìn thoáng qua điện thoại di động, thấy không có tin nhắn từ Triệu Tây Duy, dường như có chút mất mát mà thở dài một hơi. Tắt đèn lên giường ngủ, trong mơ anh lại mơ thấy hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.