Chương 1: ANH
RiKa
14/11/2013
Càng ngày Hương càng không tin tưởng vào câu nói “tác
dụng duy nhất của sự thật là nó giúp chúng ta hiểu rõ: dối trá quả là có lợi”.
Khi Hương 10 tuổi, việc nói dối rằng bị ngã quả thật tốt hơn là khai với bố mẹ mình bị tụi con gái trong lớp đánh. Tụi nó ghen tỵ vì cô được một tên con trai trong lớp khen là dễ thương, làm bài tập tốt do có chị kèm cặp. Kết quả cô bị mẹ mắng một trận tối tăm mặt mũi. Lý do thật quá vớ vẩn.
Khi Hương 13 tuổi, thay vì nói mình không sao, cô cố tình giả ốm, nằm bẹp ở nhà để không phải về quê mừng thọ ông bà. Nếu về đó, cô sẽ bị mọi người đem ra so sánh với người chị hoàn hảo của mình. Điều này chắc chắn không dễ chịu rồi. Nhưng dù cô có đến hay không, việc bị đem ra so sánh vẫn được các vị bô lão tiến hành bình thường.
Khi Hương 16 tuổi, lại một lần nữa tự dối chính bản thân mình. Rằng tình cảm của cô đối với anh đơn thuần chỉ là tình cảm của em gái đối với anh trai. Rồi bất lực nhận ra mình thất bại thảm hại.
Rốt cuộc, nói dối chỉ giúp cho cô thấy sự thật phũ phàng như thế nào mà thôi.
***
Cô tên là Thu Hương. Là Hương vị của mùa thu. Mẹ có nói ngày cô ra đời, một cơn mưa rào bất chợt ập đến – cơn mưa cuối hạ. Để ngày hôm sau, nắng tràn ngập khắp nơi, mang màu vàng của thu đến gần. Mang hương vị dịu ngọt của mùa thu đến cho mọi người. Vì thế cha mẹ quyết định đặt tên cho cô như vậy.
Hương còn có một người chị, Thu Hà. Người chị của cô, xinh đẹp duyên dáng, đứng đầu trường về thành tích học tập, là Hội trưởng Hội học sinh. Chị ấy còn hát rất hay. Như mọi đứa em khác, cô tự hào về chị của mình. Tự hào và hãnh diện, sẵn sàng chấp nhận là cái bóng lu mờ đằng sau chị ấy. Chẳng sao cả, cô bằng lòng mà. Cô yêu quý gia đình mình, hy sinh cho cái mà mình yêu quý thì có sao? Trong mắt mọi người, chị cô hoàn hảo như một nàng công chúa. Còn cô thì lại nhếch nhác không khác gì một nha đầu hèn kém bên cạnh công chúa kiều diễm. Vậy thì cứ để họ nghĩ như vậy đi. Cô không quan tâm.
Nhưng khi anh xuất hiện, mọi thứ đã thay đổi.
Anh hơn cô hai tuổi, từ thành phố khác chuyển về đây. Và tình cờ lại học cùng lớp với chị cô. Anh cao ráo, đẹp trai như mấy anh chàng trong cuốn truyện tranh cô hay đọc, có nụ cười chói sáng như ánh mặt trời. Anh chơi bống rổ rất cừ, lại đoạt giải nhất cuộc thi toán cấp quốc gia hai năm liền. Đây chẳng phải là hình mẫu hoàng tử trong lòng các cô gái hay sao? Chính vì thế anh nhanh chóng nổi tiếng khắp trường, được đề cử vào chức Phó chủ tịch Hội học sinh. Với tính cách dịu dàng, thân thiện, anh tạo cho người đối diện một cảm giác dễ chịu.
Hương không thể quên lần đầu tiên cô gặp anh.
Là thư ký của Hội học sinh, Hương phụ trách photo giấy tờ cho cuộc họp diễn ra vào cuối tuần. Tuy không nhiều nhưng giấy lại nhẹ. Khi đi qua hành lang, bất chợt có một cơn gió thổi qua khiến chồng tài liệu bay tứ tung. Những tờ giấy lơ lửng trên không trung, xoay tròn rồi rơi *** khắp hành lang vắng lặng. Cô nhìn cảnh tượng trước mặt mà muốn khóc. Đây là khu nhà dành cho Hội học sinh, bình thường không có mấy ai qua lại trừ thành viên của Hội. Làm gì có ai giúp cô nhặt cả trăm tờ giấy thế này? Cái này chỉ trách cô xui xẻo mà thôi. Khẽ thở dài, cô ngồi xụp xuống, kiên nhẫn nhặt từng tờ giấy một. Chợt có đôi chân xuất hiện trước mặt cô. Khi cô ngẩng đầu lên thì người đó cũng vừa cúi xuống. Hai khuôn mặt gần nhau khiến cô sững người lại. Là anh. Nụ cười tươi trên môi, ánh mắt anh hơi nheo lại. Vờ như không thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt cô, anh cúi xuống, nhặt những tờ giấy rơi xung quanh. Còn cô thì cả người đã đông cứng, giữ nguyên tư thế kì cục đó mà nhìn anh chằm chằm. Bị một người nhìn quá lâu, kể cả anh có giả lơ thế nào thì cũng không thể vờ vĩnh thêm mà đành ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi cô:
- Mặt anh dính gì à?
- D…Dạ?
Lúc này thì hồn của cô đã quay lại với thân xác. Cô lúng túng cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng và nóng ran lên. Xấu hổ thật. Nhìn chằm chằm người khác quả thật vô duyên quá. Nhưng nụ cười đó của anh quả thật rất đẹp, khiến cô ngẩn ngơ, không kìm chế được mà tham lam ngắm nhìn.
Bộ dạng như bị bắt gặp đang làm điều gì xấu xa của cô khiến anh ngẩn người, rồi bất giác bật cười thành tiếng. Cô ngẩng lên nhìn anh. Đôi mắt nâu ấm áp. Nụ cười tươi để lộ hàm răng trắng và đều đặn. Hương cảm giác tim mình đã đập lỡ mất một nhịp. Khuôn mặt cô càng thêm đỏ, tay chân vì thế cũng luống cuống hơn, vơ loạn xạ khiến cho những tờ giấy càng thêm lộn xộn.
- Em là Thu Hương đúng không?
- Sao anh biết tên em?
Cô dừng tay, ngạc nhiên nhìn anh.
- À. Chắc chị Hà nói cho anh đúng không?
- Cô nhóc này. Anh là Hội phó mà. Chả lẽ Hội học sinh có những ai anh lại không biết?
Cô nhóc? Anh gọi cô là cô nhóc? Đôi mắt cô vẫn tròn xoe đầy kinh ngạc. Anh nhìn cô, nheo nheo mắt rồi hỏi:
- Thế em có biết anh là ai không?
Cô gật đầu. Anh cười, hỏi tiếp:
- Vậy em nói xem anh là ai?
- Chẳng phải anh vừa nói đấy thôi. Anh là Hội phó Hội học sinh.
- Thế ngoài ra, còn gì nữa không?
- Ơ…. Ừm…. Hơ hơ….
Cô có một điểm yếu là cực kì thờ ơ với mọi thứ xung quanh. Ngoài việc biết anh là Hội phó, học cùng lớp với chị mình, thực sự cô chẳng còn biết bất cứ điều gì về anh cả. Vì thế, cô đành cười trừ. Cô thấy anh khẽ mím môi lại, cả người hơi run run. Anh giận rồi à? Nhưng mà giữa cô và anh chẳng qua cùng là thành viên của Hội học sinh thôi, cô không biết gì về anh thì có gì quá đáng đâu?
Cô nhẹ nhàng nói:
- Thực ra em không có thói quen khám phá đời tư người khác.
- ….
Anh không nói gì. Rồi lấy chồng giấy từ tay cô, anh chống đầu gối và đứng dậy. Cô cũng đứng lên theo. Không khí có chút yên lặng. Bất chợt anh xoa đầu cô:
- Anh tên là Vũ Thanh Bình. Nhớ nhé, cô nhóc.
Khi cô còn chưa kịp hiểu thì anh đã ôm chồng giấy đi về phía phòng họp. Còn cô thì mặt lại một lần nữa đỏ bừng lên. Hóa ra, anh ấy biết. Chính vì biết nên mới cố tình trêu chọc cô. Còn cô thì ngây thơ cho rằng mình quá vô tâm, còn lo lắng anh sẽ giận nữa chứ. Khi đầu cô bắt đầu bốc khói cũng là lúc cô nghe được tiếng cười giòn tan của anh phía cuối hành lang.
Người con trai kì lạ.
Nhưng để lại trong tâm trí cô cảm xúc đặc biệt.
Tự dưng cô đưa tay lên đầu. Cử chỉ thân mật của anh khiến trái tim cô đập mạnh.
Từ sau lần gặp gỡ ngượng ngùng ấy, Hương bắt đầu để ý đến anh. Cô tham gia vào câu chuyện của tụi bạn khi họ nói về anh với dáng vẻ ngưỡng mộ. Cô đứng từ trên tầng bốn nhìn xuống sân bóng khi anh chơi bóng. Say mê nhìn anh chạy qua chạy lại, tự dưng mỉm cười khi thấy anh thực hiện hoot shot hay layup. Cô thích dáng vẻ của anh khi chơi bóng. Bỏ qua dáng vẻ lịch lãm thường ngày, anh trên sân bóng như trở thành một người khác – mạnh mẽ và bền bỉ. Khuôn mặt nghiêm túc, trán lấm tấm mồ hôi. Kể cả cái nhíu mày của anh cô đều thích. Có lúc cô bắt gặp anh tập luyện trong nhà thể chất của trường đến hơn 8h tối mới về. Những lúc đó, cô đứng sau cánh cửa phòng tập, chăm chú quan sát anh. Khi đèn trong nhà thể chất tắt thì cô mới về nhà. Dần dà, cái hành động vô thức đó đã trở thành thói quen khó bỏ. Được nhìn và thầm cổ cũ cho anh khiến cô thấy vui vẻ, giống như được ăn kem khi thời tiết nóng bức vậy.
Thỉnh thoảng, bất chợt anh ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của cô. Lúc đó, cô vội quay đi, mặt nóng bừng. Mất một lúc, cô mới dám quay lại phía sân bóng. Anh không nhìn về phía cô nữa mà tiếp tục chơi bóng. Động tác mạnh mẽ, dứt khoát hơn. Cô nhìn theo bóng dáng người mặc áo cầu thủ số 7 ấy rồi quay đầu bước đi. Chắc anh ấy không nhìn thấy cô.
Gặp nhau ở phòng họp hay bất kì đâu, anh đều tươi cười chào cô. Còn cô thì chỉ lí nhí trong miệng. Không hiểu sao đứng trước anh, cô không còn chút tự tin nào, luôn bối rối và lúng túng. Anh có thói quen hay xoa đầu cô. Bàn tay to nhè nhẹ chạm lên mái tóc cô, khiến nó hơi xù lên. Mặc dù sau đó phải vào nhà vệ sinh để chải lại tóc, cô vẫn vui lòng để anh làm vậy. Cô thấy vui khi anh quan tâm đến cô. Một câu hỏi han của anh có thể khiến tâm trạng cô lâng lâng cả ngày. Cô muốn ở bên anh nhiều hơn, nói chuyện với anh nhiều hơn…
***
Chủ nhật, khi Hương ngủ dậy thì kim ngắn đồng hồ đã chỉ đến con số 10. Cô vươn vai, đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi, cô đi sang phòng chị, định mượn mấy cuốn truyện để đọc. Bình thường Hương không có thói quen gõ cửa khi vào phòng chị mình. Cô thường lao vào phòng và gọi chị ầm ĩ. Thu Hà cũng chẳng than phiền gì hành động này của cô em gái. Vì thế lần này, như thường lệ, cô mở cửa và nói to:
- Chị! Cho em mượn….
Cô há hốc miệng, câu nói dang dở bị chặn lại ngang họng.
Trong phòng của chị cô còn có một người. Một người quen. Người mà ngày nào cô cũng gặp, tới tối còn xuất hiện trong giấc mơ của cô. Anh đang đứng tựa vào bàn học của chị cô, tay còn đang cầm một cuốn sách gì đó. Chị ngồi, còn anh cúi xuống. Khoảng cách của họ gần đến nỗi những lọn tóc trước trán anh rủ xuống, chạm vào đỉnh đầu của chị.
Lúc này họ đầu quay ra nhìn người vừa xồng xộc xông vào mà không gõ cửa là cô. Khuôn mặt của chị thì bình thản còn nét mặt anh có chút ngạc nhiên. Cô hay quan sát anh nên biết khi đôi lông mày anh hơi nhướn lên có nghĩa là anh đang ngạc nhiên và có ý dò hỏi người đối diện.
Không gian tĩnh lặng như tờ.
Hương thấy mặt mình nóng dần lên. Thế là cô cố nhe răng ra cười:
- Hơ…. Xin lỗi…. em làm phiền rồi. Hai người đang làm gì thì cứ làm đi….
Rồi cô nhanh chân bước ra khỏi phòng, cũng không để hai người đó kịp phản ứng.
Đến khi thả người lên chiếc giường thân yêu, đặt tay lên ngực, cô thấy tim mình vẫn đập rất mạnh.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi xanh lam, ngoài là áo ghilê màu lông chuột, kết hợp với quần bò bạc. Không phải là bộ đồng phục đơn điệu thường ngày, cũng không phải là những bộ cánh cầu kì. Nhưng cô thích phong cách này, gần gũi mà cũng rất năng động. Cô liên tưởng đến những chàng hoàng tử thanh lịch. Phải, anh là một chàng hoàng tử - hoảng tử trong mắt biết bao nữ sinh trong trường, hoàng tử trong lòng cô.
Nhưng, người bên cạnh anh là chị. Chị mặc váy màu trắng nhẹ nhàng. Tóc chị dài, xõa ra thật mềm mại.
Chị yểu điệu thục nữ, xinh đẹp và duyên dáng. Anh thanh cao và lịch lãm. Một bức tranh hài hòa và đẹp mắt. Giống như hoàng tử và công chúa vậy.
Hương chợt nhận ra….
Họ quá đẹp đôi!
Tim cô như có cái gì đó chích vào, nhói đau.
Hương bước xuống giường, đến bên gương. Trong gương là một cô nhóc, tóc ngắn ngang vai, bộ đồ ngủ hình chuột Micky rộng thùng thình. Khuôn mặt lấm tấm mụn, chiếc kính cận dày cộm gọng đen. Các bác cô nói không sai. Nếu chị cô là tiểu thư khuê các thì cô là một con bé nhà quê. Chị cô thanh cao, cô giản dị. Chị cô duyên dáng, cô cục mịch. Chị tao nhã, cô thô lỗ…. Trước đây, cô sẽ gạt phăng đi. Có sao chứ? Cô chỉ cần là chính mình là được. Nhưng giờ, tự dưng cô muốn khóc quá. Cô là một con nhóc quê mùa, không thể là công chúa như chị được. Mà đứng bên hoàng tử, chỉ có thể là công chúa thôi. Cô đứng thừ người ra, nhìn chính bản thân mình trong gương. Khẽ chạm tay vào mái tóc mất trật tự của mình, lần đầu tiên trong 16 năm tồn tại trên cõi đời, Hương có ý định nuôi tóc dài. Nếu dài ra, tóc cô sẽ mềm mại như chị. Cô có thể buộc hay thả tóc mà không lo ngày hôm sau cái đuôi tóc sẽ cong lên vì tóc quá ngắn.
Khi Hương đang ngồi xem phim thì anh và chị cô từ trên lầu đi xuống. Cô giả vờ như mình đang chăm chú xem, không nhìn họ. Bàn tay bất giác nắm thật chặt chiếc điều khiển tivi. Anh chào mẹ cô, khẽ xoa đầu cô. Hương giật mình ngước lên. Anh khẽ cười:
- Em xem phim à? Mải xem mà không biết xung quanh có chuyện gì xảy ra sao?
Cô gượng cười. Cô vốn không phải dạng người có thể tập trung làm một việc gì đó được. Bạn bè đều nói cô là người không có tính kiên nhẫn. Vì thế, sao cô có thể dồn tâm trí vào xem một bộ phim tình cảm nhạt như nước ốc thế này? Chỉ là, nếu để tâm đến việc khác, mắt mà nhìn thì tim sẽ đau. Vậy thì giả mù giả tiếc tốt hơn.
- Hứ. Xem phim là việc của em. Ai cần anh quản?
Cô chu môi, lườm anh. Anh chỉ cười. Chị cũng cười theo. Mẹ cô từ trong bếp bước ra, cốc nhẹ lên đầu cô:
- Con bé này. Sao lại nói anh Bình như thế hả? Lớn rồi mà vẫn còn trẻ con. Bình à, cháu đừng chấp nó làm gì nhé.
- Dạ, cháu không để ý đâu. Cô nhóc này vẫn luôn thế mà cô. – Anh tươi cười đáp, tay lại xoa đầu nó thêm một lần nữa.
- Thật là. Nó mà bằng một nửa cái Hà thôi là cô đỡ lo lắng đi bao nhiêu.
Nụ cười trên môi Hương vốn gượng gạo, sau câu nói của mẹ thì biến mất hoàn toàn. Cô cúi đầu, không nói gì. Lại nữa rồi. Mẹ lại đem cô ra so sánh với chị Hà. Mà còn trước mặt anh nữa chứ. Trong lòng cô lúc này khó chịu cô cùng. Bàn tay vân vê mép khăn trải bàn đến nhàu nhĩ.
Chị nhẹ nhàng nói:
- Mẹ. Hương khác, con khác. Sao có thể so sánh với nhau như thế được ạ?
Anh cũng nói:
- Đúng đấy cô ạ. Hà có nhiều điểm tốt, nhưng Hương cũng có nét đẹp riêng của cô nhóc. Cháu thấy cô bé sau này lớn hơn còn có nhiều ưu điểm nữa đấy ạ.
Mọi người đều hài lòng với câu nói khéo léo của anh. Chỉ có Hương là buồn. Cô biết anh chỉ vì giữ thể diện cho cô mà nói như vậy. Từ bé đến lớn, ngoài bố ra, ai cũng đều chọn chị cô nếu hai chị em bị đem ra so sánh. Từ họ hàng đến lũ con trai, họ đều khen chị cô nức nở. Còn cô, thì đáp lại sẽ là những khuôn mặt gượng gạo và miễn cưỡng. Anh có lẽ lúc này cũng vậy thôi.
Khi anh về rồi, Hương lại chuồn thẳng lên phòng để tránh những câu cằn nhằn muôn thuở của mẹ. Áp mặt vào gối, cô nhắm mắt lại, thấy mệt mỏi vô cùng.
Khi Hương 10 tuổi, việc nói dối rằng bị ngã quả thật tốt hơn là khai với bố mẹ mình bị tụi con gái trong lớp đánh. Tụi nó ghen tỵ vì cô được một tên con trai trong lớp khen là dễ thương, làm bài tập tốt do có chị kèm cặp. Kết quả cô bị mẹ mắng một trận tối tăm mặt mũi. Lý do thật quá vớ vẩn.
Khi Hương 13 tuổi, thay vì nói mình không sao, cô cố tình giả ốm, nằm bẹp ở nhà để không phải về quê mừng thọ ông bà. Nếu về đó, cô sẽ bị mọi người đem ra so sánh với người chị hoàn hảo của mình. Điều này chắc chắn không dễ chịu rồi. Nhưng dù cô có đến hay không, việc bị đem ra so sánh vẫn được các vị bô lão tiến hành bình thường.
Khi Hương 16 tuổi, lại một lần nữa tự dối chính bản thân mình. Rằng tình cảm của cô đối với anh đơn thuần chỉ là tình cảm của em gái đối với anh trai. Rồi bất lực nhận ra mình thất bại thảm hại.
Rốt cuộc, nói dối chỉ giúp cho cô thấy sự thật phũ phàng như thế nào mà thôi.
***
Cô tên là Thu Hương. Là Hương vị của mùa thu. Mẹ có nói ngày cô ra đời, một cơn mưa rào bất chợt ập đến – cơn mưa cuối hạ. Để ngày hôm sau, nắng tràn ngập khắp nơi, mang màu vàng của thu đến gần. Mang hương vị dịu ngọt của mùa thu đến cho mọi người. Vì thế cha mẹ quyết định đặt tên cho cô như vậy.
Hương còn có một người chị, Thu Hà. Người chị của cô, xinh đẹp duyên dáng, đứng đầu trường về thành tích học tập, là Hội trưởng Hội học sinh. Chị ấy còn hát rất hay. Như mọi đứa em khác, cô tự hào về chị của mình. Tự hào và hãnh diện, sẵn sàng chấp nhận là cái bóng lu mờ đằng sau chị ấy. Chẳng sao cả, cô bằng lòng mà. Cô yêu quý gia đình mình, hy sinh cho cái mà mình yêu quý thì có sao? Trong mắt mọi người, chị cô hoàn hảo như một nàng công chúa. Còn cô thì lại nhếch nhác không khác gì một nha đầu hèn kém bên cạnh công chúa kiều diễm. Vậy thì cứ để họ nghĩ như vậy đi. Cô không quan tâm.
Nhưng khi anh xuất hiện, mọi thứ đã thay đổi.
Anh hơn cô hai tuổi, từ thành phố khác chuyển về đây. Và tình cờ lại học cùng lớp với chị cô. Anh cao ráo, đẹp trai như mấy anh chàng trong cuốn truyện tranh cô hay đọc, có nụ cười chói sáng như ánh mặt trời. Anh chơi bống rổ rất cừ, lại đoạt giải nhất cuộc thi toán cấp quốc gia hai năm liền. Đây chẳng phải là hình mẫu hoàng tử trong lòng các cô gái hay sao? Chính vì thế anh nhanh chóng nổi tiếng khắp trường, được đề cử vào chức Phó chủ tịch Hội học sinh. Với tính cách dịu dàng, thân thiện, anh tạo cho người đối diện một cảm giác dễ chịu.
Hương không thể quên lần đầu tiên cô gặp anh.
Là thư ký của Hội học sinh, Hương phụ trách photo giấy tờ cho cuộc họp diễn ra vào cuối tuần. Tuy không nhiều nhưng giấy lại nhẹ. Khi đi qua hành lang, bất chợt có một cơn gió thổi qua khiến chồng tài liệu bay tứ tung. Những tờ giấy lơ lửng trên không trung, xoay tròn rồi rơi *** khắp hành lang vắng lặng. Cô nhìn cảnh tượng trước mặt mà muốn khóc. Đây là khu nhà dành cho Hội học sinh, bình thường không có mấy ai qua lại trừ thành viên của Hội. Làm gì có ai giúp cô nhặt cả trăm tờ giấy thế này? Cái này chỉ trách cô xui xẻo mà thôi. Khẽ thở dài, cô ngồi xụp xuống, kiên nhẫn nhặt từng tờ giấy một. Chợt có đôi chân xuất hiện trước mặt cô. Khi cô ngẩng đầu lên thì người đó cũng vừa cúi xuống. Hai khuôn mặt gần nhau khiến cô sững người lại. Là anh. Nụ cười tươi trên môi, ánh mắt anh hơi nheo lại. Vờ như không thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt cô, anh cúi xuống, nhặt những tờ giấy rơi xung quanh. Còn cô thì cả người đã đông cứng, giữ nguyên tư thế kì cục đó mà nhìn anh chằm chằm. Bị một người nhìn quá lâu, kể cả anh có giả lơ thế nào thì cũng không thể vờ vĩnh thêm mà đành ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi cô:
- Mặt anh dính gì à?
- D…Dạ?
Lúc này thì hồn của cô đã quay lại với thân xác. Cô lúng túng cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng và nóng ran lên. Xấu hổ thật. Nhìn chằm chằm người khác quả thật vô duyên quá. Nhưng nụ cười đó của anh quả thật rất đẹp, khiến cô ngẩn ngơ, không kìm chế được mà tham lam ngắm nhìn.
Bộ dạng như bị bắt gặp đang làm điều gì xấu xa của cô khiến anh ngẩn người, rồi bất giác bật cười thành tiếng. Cô ngẩng lên nhìn anh. Đôi mắt nâu ấm áp. Nụ cười tươi để lộ hàm răng trắng và đều đặn. Hương cảm giác tim mình đã đập lỡ mất một nhịp. Khuôn mặt cô càng thêm đỏ, tay chân vì thế cũng luống cuống hơn, vơ loạn xạ khiến cho những tờ giấy càng thêm lộn xộn.
- Em là Thu Hương đúng không?
- Sao anh biết tên em?
Cô dừng tay, ngạc nhiên nhìn anh.
- À. Chắc chị Hà nói cho anh đúng không?
- Cô nhóc này. Anh là Hội phó mà. Chả lẽ Hội học sinh có những ai anh lại không biết?
Cô nhóc? Anh gọi cô là cô nhóc? Đôi mắt cô vẫn tròn xoe đầy kinh ngạc. Anh nhìn cô, nheo nheo mắt rồi hỏi:
- Thế em có biết anh là ai không?
Cô gật đầu. Anh cười, hỏi tiếp:
- Vậy em nói xem anh là ai?
- Chẳng phải anh vừa nói đấy thôi. Anh là Hội phó Hội học sinh.
- Thế ngoài ra, còn gì nữa không?
- Ơ…. Ừm…. Hơ hơ….
Cô có một điểm yếu là cực kì thờ ơ với mọi thứ xung quanh. Ngoài việc biết anh là Hội phó, học cùng lớp với chị mình, thực sự cô chẳng còn biết bất cứ điều gì về anh cả. Vì thế, cô đành cười trừ. Cô thấy anh khẽ mím môi lại, cả người hơi run run. Anh giận rồi à? Nhưng mà giữa cô và anh chẳng qua cùng là thành viên của Hội học sinh thôi, cô không biết gì về anh thì có gì quá đáng đâu?
Cô nhẹ nhàng nói:
- Thực ra em không có thói quen khám phá đời tư người khác.
- ….
Anh không nói gì. Rồi lấy chồng giấy từ tay cô, anh chống đầu gối và đứng dậy. Cô cũng đứng lên theo. Không khí có chút yên lặng. Bất chợt anh xoa đầu cô:
- Anh tên là Vũ Thanh Bình. Nhớ nhé, cô nhóc.
Khi cô còn chưa kịp hiểu thì anh đã ôm chồng giấy đi về phía phòng họp. Còn cô thì mặt lại một lần nữa đỏ bừng lên. Hóa ra, anh ấy biết. Chính vì biết nên mới cố tình trêu chọc cô. Còn cô thì ngây thơ cho rằng mình quá vô tâm, còn lo lắng anh sẽ giận nữa chứ. Khi đầu cô bắt đầu bốc khói cũng là lúc cô nghe được tiếng cười giòn tan của anh phía cuối hành lang.
Người con trai kì lạ.
Nhưng để lại trong tâm trí cô cảm xúc đặc biệt.
Tự dưng cô đưa tay lên đầu. Cử chỉ thân mật của anh khiến trái tim cô đập mạnh.
Từ sau lần gặp gỡ ngượng ngùng ấy, Hương bắt đầu để ý đến anh. Cô tham gia vào câu chuyện của tụi bạn khi họ nói về anh với dáng vẻ ngưỡng mộ. Cô đứng từ trên tầng bốn nhìn xuống sân bóng khi anh chơi bóng. Say mê nhìn anh chạy qua chạy lại, tự dưng mỉm cười khi thấy anh thực hiện hoot shot hay layup. Cô thích dáng vẻ của anh khi chơi bóng. Bỏ qua dáng vẻ lịch lãm thường ngày, anh trên sân bóng như trở thành một người khác – mạnh mẽ và bền bỉ. Khuôn mặt nghiêm túc, trán lấm tấm mồ hôi. Kể cả cái nhíu mày của anh cô đều thích. Có lúc cô bắt gặp anh tập luyện trong nhà thể chất của trường đến hơn 8h tối mới về. Những lúc đó, cô đứng sau cánh cửa phòng tập, chăm chú quan sát anh. Khi đèn trong nhà thể chất tắt thì cô mới về nhà. Dần dà, cái hành động vô thức đó đã trở thành thói quen khó bỏ. Được nhìn và thầm cổ cũ cho anh khiến cô thấy vui vẻ, giống như được ăn kem khi thời tiết nóng bức vậy.
Thỉnh thoảng, bất chợt anh ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của cô. Lúc đó, cô vội quay đi, mặt nóng bừng. Mất một lúc, cô mới dám quay lại phía sân bóng. Anh không nhìn về phía cô nữa mà tiếp tục chơi bóng. Động tác mạnh mẽ, dứt khoát hơn. Cô nhìn theo bóng dáng người mặc áo cầu thủ số 7 ấy rồi quay đầu bước đi. Chắc anh ấy không nhìn thấy cô.
Gặp nhau ở phòng họp hay bất kì đâu, anh đều tươi cười chào cô. Còn cô thì chỉ lí nhí trong miệng. Không hiểu sao đứng trước anh, cô không còn chút tự tin nào, luôn bối rối và lúng túng. Anh có thói quen hay xoa đầu cô. Bàn tay to nhè nhẹ chạm lên mái tóc cô, khiến nó hơi xù lên. Mặc dù sau đó phải vào nhà vệ sinh để chải lại tóc, cô vẫn vui lòng để anh làm vậy. Cô thấy vui khi anh quan tâm đến cô. Một câu hỏi han của anh có thể khiến tâm trạng cô lâng lâng cả ngày. Cô muốn ở bên anh nhiều hơn, nói chuyện với anh nhiều hơn…
***
Chủ nhật, khi Hương ngủ dậy thì kim ngắn đồng hồ đã chỉ đến con số 10. Cô vươn vai, đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi, cô đi sang phòng chị, định mượn mấy cuốn truyện để đọc. Bình thường Hương không có thói quen gõ cửa khi vào phòng chị mình. Cô thường lao vào phòng và gọi chị ầm ĩ. Thu Hà cũng chẳng than phiền gì hành động này của cô em gái. Vì thế lần này, như thường lệ, cô mở cửa và nói to:
- Chị! Cho em mượn….
Cô há hốc miệng, câu nói dang dở bị chặn lại ngang họng.
Trong phòng của chị cô còn có một người. Một người quen. Người mà ngày nào cô cũng gặp, tới tối còn xuất hiện trong giấc mơ của cô. Anh đang đứng tựa vào bàn học của chị cô, tay còn đang cầm một cuốn sách gì đó. Chị ngồi, còn anh cúi xuống. Khoảng cách của họ gần đến nỗi những lọn tóc trước trán anh rủ xuống, chạm vào đỉnh đầu của chị.
Lúc này họ đầu quay ra nhìn người vừa xồng xộc xông vào mà không gõ cửa là cô. Khuôn mặt của chị thì bình thản còn nét mặt anh có chút ngạc nhiên. Cô hay quan sát anh nên biết khi đôi lông mày anh hơi nhướn lên có nghĩa là anh đang ngạc nhiên và có ý dò hỏi người đối diện.
Không gian tĩnh lặng như tờ.
Hương thấy mặt mình nóng dần lên. Thế là cô cố nhe răng ra cười:
- Hơ…. Xin lỗi…. em làm phiền rồi. Hai người đang làm gì thì cứ làm đi….
Rồi cô nhanh chân bước ra khỏi phòng, cũng không để hai người đó kịp phản ứng.
Đến khi thả người lên chiếc giường thân yêu, đặt tay lên ngực, cô thấy tim mình vẫn đập rất mạnh.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi xanh lam, ngoài là áo ghilê màu lông chuột, kết hợp với quần bò bạc. Không phải là bộ đồng phục đơn điệu thường ngày, cũng không phải là những bộ cánh cầu kì. Nhưng cô thích phong cách này, gần gũi mà cũng rất năng động. Cô liên tưởng đến những chàng hoàng tử thanh lịch. Phải, anh là một chàng hoàng tử - hoảng tử trong mắt biết bao nữ sinh trong trường, hoàng tử trong lòng cô.
Nhưng, người bên cạnh anh là chị. Chị mặc váy màu trắng nhẹ nhàng. Tóc chị dài, xõa ra thật mềm mại.
Chị yểu điệu thục nữ, xinh đẹp và duyên dáng. Anh thanh cao và lịch lãm. Một bức tranh hài hòa và đẹp mắt. Giống như hoàng tử và công chúa vậy.
Hương chợt nhận ra….
Họ quá đẹp đôi!
Tim cô như có cái gì đó chích vào, nhói đau.
Hương bước xuống giường, đến bên gương. Trong gương là một cô nhóc, tóc ngắn ngang vai, bộ đồ ngủ hình chuột Micky rộng thùng thình. Khuôn mặt lấm tấm mụn, chiếc kính cận dày cộm gọng đen. Các bác cô nói không sai. Nếu chị cô là tiểu thư khuê các thì cô là một con bé nhà quê. Chị cô thanh cao, cô giản dị. Chị cô duyên dáng, cô cục mịch. Chị tao nhã, cô thô lỗ…. Trước đây, cô sẽ gạt phăng đi. Có sao chứ? Cô chỉ cần là chính mình là được. Nhưng giờ, tự dưng cô muốn khóc quá. Cô là một con nhóc quê mùa, không thể là công chúa như chị được. Mà đứng bên hoàng tử, chỉ có thể là công chúa thôi. Cô đứng thừ người ra, nhìn chính bản thân mình trong gương. Khẽ chạm tay vào mái tóc mất trật tự của mình, lần đầu tiên trong 16 năm tồn tại trên cõi đời, Hương có ý định nuôi tóc dài. Nếu dài ra, tóc cô sẽ mềm mại như chị. Cô có thể buộc hay thả tóc mà không lo ngày hôm sau cái đuôi tóc sẽ cong lên vì tóc quá ngắn.
Khi Hương đang ngồi xem phim thì anh và chị cô từ trên lầu đi xuống. Cô giả vờ như mình đang chăm chú xem, không nhìn họ. Bàn tay bất giác nắm thật chặt chiếc điều khiển tivi. Anh chào mẹ cô, khẽ xoa đầu cô. Hương giật mình ngước lên. Anh khẽ cười:
- Em xem phim à? Mải xem mà không biết xung quanh có chuyện gì xảy ra sao?
Cô gượng cười. Cô vốn không phải dạng người có thể tập trung làm một việc gì đó được. Bạn bè đều nói cô là người không có tính kiên nhẫn. Vì thế, sao cô có thể dồn tâm trí vào xem một bộ phim tình cảm nhạt như nước ốc thế này? Chỉ là, nếu để tâm đến việc khác, mắt mà nhìn thì tim sẽ đau. Vậy thì giả mù giả tiếc tốt hơn.
- Hứ. Xem phim là việc của em. Ai cần anh quản?
Cô chu môi, lườm anh. Anh chỉ cười. Chị cũng cười theo. Mẹ cô từ trong bếp bước ra, cốc nhẹ lên đầu cô:
- Con bé này. Sao lại nói anh Bình như thế hả? Lớn rồi mà vẫn còn trẻ con. Bình à, cháu đừng chấp nó làm gì nhé.
- Dạ, cháu không để ý đâu. Cô nhóc này vẫn luôn thế mà cô. – Anh tươi cười đáp, tay lại xoa đầu nó thêm một lần nữa.
- Thật là. Nó mà bằng một nửa cái Hà thôi là cô đỡ lo lắng đi bao nhiêu.
Nụ cười trên môi Hương vốn gượng gạo, sau câu nói của mẹ thì biến mất hoàn toàn. Cô cúi đầu, không nói gì. Lại nữa rồi. Mẹ lại đem cô ra so sánh với chị Hà. Mà còn trước mặt anh nữa chứ. Trong lòng cô lúc này khó chịu cô cùng. Bàn tay vân vê mép khăn trải bàn đến nhàu nhĩ.
Chị nhẹ nhàng nói:
- Mẹ. Hương khác, con khác. Sao có thể so sánh với nhau như thế được ạ?
Anh cũng nói:
- Đúng đấy cô ạ. Hà có nhiều điểm tốt, nhưng Hương cũng có nét đẹp riêng của cô nhóc. Cháu thấy cô bé sau này lớn hơn còn có nhiều ưu điểm nữa đấy ạ.
Mọi người đều hài lòng với câu nói khéo léo của anh. Chỉ có Hương là buồn. Cô biết anh chỉ vì giữ thể diện cho cô mà nói như vậy. Từ bé đến lớn, ngoài bố ra, ai cũng đều chọn chị cô nếu hai chị em bị đem ra so sánh. Từ họ hàng đến lũ con trai, họ đều khen chị cô nức nở. Còn cô, thì đáp lại sẽ là những khuôn mặt gượng gạo và miễn cưỡng. Anh có lẽ lúc này cũng vậy thôi.
Khi anh về rồi, Hương lại chuồn thẳng lên phòng để tránh những câu cằn nhằn muôn thuở của mẹ. Áp mặt vào gối, cô nhắm mắt lại, thấy mệt mỏi vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.