Cơn Mưa Cuối Hạ Đầu Thu

Chương 13: LỜI TỎ TÌNH DƯỚI MƯA

RiKa

14/11/2013

Tôi đối với cậu, từ trước đến nay chưa hề đùa cợt….

***

Xuân đã qua và hạ bắt đầu đặt bàn chân đầu tiên của nó xuống trần gian. Không khí ẩm ướt, lành lạnh được thay thế bằng cái nắng như thiêu đốt da thịt con người. Nắng và nóng khiến con người cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt của thời tiết. Những cơn mưa phùn mùa xuân dần nặng hạt hơn, mát mẻ hơn.

Cây cối thôi không xơ xác nữa. Nó choàng lên mình chiếc áo xanh mê hồn, tắm mình trong ánh nắng vàng.

Trong trường học, không khí rộn rã hơn. Lũ học trò hớn hở vì hạ đã đến. Kì thi sắp kết thúc và một mùa hè sôi động đang đón chờ.

Nhưng đó là một tháng nữa. Còn lúc này, chúng vẫn phải ngồi nghiêm chỉnh trong lớp học. Mắt hướng thẳng lên bảng và đếm…

Một….

Hai….

Ba…

Tùng… Tùng… Tùng….

Tiếng trống vang lên đầy uy lực. Bác bảo vệ đã hơn 50 tuổi nhưng tiếng trống của bác thì không có ai bì kịp.

Từ các lớp học, học trò ùa ra như ong vỡ tổ. Không biết lúc tổ ong vỡ, chúng có như thế này thật không, nhưng chắc chắn một điều là cánh cửa lớp sắp long ra như cái tổ ong rồi.

Ba tiết học – ba tiết văn. Dù là môn học yêu thích Hương cũng không thể ngăn mình ngáp liên tục. Vươn vai một cái, cô lấy chân đạp vào chân Hải. Cậu ta vẫn đang ngủ ngon lành trên mặt bàn.

- Này! Khỉ đột! Dậy đi! Ê…

- Yên lặng chút coi!

- Này. Cậu không về à? Định ngủ đến chiều luôn à?

- Tan rồi à?

- Trống đánh cách đây 5 phút rồi.

- Vậy ư? Oa. Ngủ ngon quá.

- Học sinh gương mẫu của cô chủ nhiệm đây ư?

- Tôi đói rồi. Đi ăn gì không? Dù sao chiều cũng phải học thêm, về nhà sợ muộn giờ.

- Giờ là 12h hơn rồi. Hôm nay nhà tôi không có ai ở nhà, không có cơm ăn rồi. Ok. Đi ăn đi.

- Ăn gì?

- Cơm.

- Nè. Ăn mãi mà cậu không thấy chán ư? Đổi vị đi. Đi ăn bún.

- Không đủ no. Cậu thích thì cứ đi một mình.

- Heo ngố ương bướng. Được rồi. Đi thôi.

Cứ thế Hương với Hải mỗi người một câu, lục đục ra lấy xe. Đang giữa trưa, nắng chiếu thẳng đỉnh đầu, bỏng rát bàn chân. Quán cơm ồn ào và chật cứng. Vất vả lắm cả hai mới tìm được chỗ ngồi và gọi món ăn. Năm tiết học khiến cô và Hải như hai con ma đói, cắm đầu ăn.

- Này! Heo ngố. Sao cậu không ăn cà rốt?

- Không thích. Mùi lắm.

- Ngon mà. Nào, thử ăn một miếng xem.

Hải lấy đũa gắp một miếng cà rốt từ đĩa thức ăn đưa lên trước miệng Hương. Cô nhăn mặt, lấy tay đẩy ra. Nhưng cậu ta cứ dí sát vào khiến miếng cà rốt chạm vào môi cô.

- Ngoan. Ăn thử đi.

- Này! Cậu muốn chết không? Tôi không ăn là không ăn.

- Haizz. Sao cậu kén ăn thế?

- Không phải tôi kén ăn mà là nó có mùi nặng lắm. Tôi không ăn được.

Hải bỏ miếng cà rốt vào miệng, nhai rồi nuốt, khuôn mặt tỏ vẻ mãn nguyện.

- Ngon thế mà. Cậu tập ăn đi. Cà rốt rất tốt cho sức khỏe đấy.

- Kệ. Có chết tôi cũng không ăn đâu.

- Kén ăn thế này thì khi đi học đại học xa nhà sẽ khổ lắm đấy.

- Lo gì. Đâu phải không ăn cà rốt thì tôi không sống được? Chị Hà cũng kiêng khem đầy đấy thôi.

- Chị ấy có anh tôi lo rồi. Cậu thì kiếm ra ai nuôi đây.

- Tôi sẽ tự chăm sóc bản thân, khỏi cần dựa vào ai.

- ….

- Ăn đi. Lại nhìn tôi làm gì?

- Cậu thay đổi rồi.

- Không hiểu?

- Bây giờ nói về anh Bình khuôn mặt cậu không còn nặng trịch như đeo đá nữa. Cậu có thể cười rồi.

Đôi tay đang gắp thức ăn của Hương khựng lại. Cô ngẩng lên, ngẩn người nhìn Hải.

Đúng vậy. Từ lúc nào, cô đã không còn thấy mệt mỏi khi tên anh được nhắc đến.

1 tháng trôi qua, tim vẫn nhức nhối, khó thở.

2 tháng trôi qua, trong lòng khó chịu, bức bối.

3 tháng trôi qua, cảm giác chỉ còn giống như vết sẹo ngứa ngáy lúc thời tiết thay đổi.

Vết thương theo thời gian rồi cũng lành. Vết sẹo để lại như nhắc nhở về vết thương đau đớn trong quá khứ. Trái đất không ngừng quay, con người cũng không thể mãi ở nguyên một chỗ. Thời gian có thể khiến ta thích một người thì cũng có thể làm ta quên được họ. Cứ tưởng sẽ khó khăn lắm, hóa ra cô cũng có thể làm được rồi.

- Dạo này, tôi không còn thấy khó chịu khi thấy anh cậu và chị tôi quấn quýt bên nhau nữa. Chỉ nhói lên một cái trong tim rồi thôi. Có lẽ vì tình cảm tôi dành cho anh ấy chưa đủ lớn đến mức không thể kết thúc. Cũng không đủ sâu nặng để tim mãi đau.

Hương nhoẻn miệng cười, đưa miếng thịt vào miệng. Đôi mắt nâu phía đối diện nheo lại. Hải im lặng quan sát mọi cử chỉ của cô. Hương biết nhưng vẫn thản nhiên ăn. Cô không hề nói dối nên chẳng có chút lúng túng nào cả.

- Vậy, bây giờ trái tim cậu có thể mở cửa để đón nhận tình cảm của một ai khác?

- Ý cậu là sao? Có ai yêu thầm tôi ư?

- Nếu thực sự quên thì cậu sẽ chịu tiếp nhận một người nào đó.

Hương khẽ nhún vai. Cũng chưa hẳn. Đâu phải cứ thôi không thích một người thì đã thích ngay một người khác? Tình yêu nam nữ khác với tình cảm bình thường. Không phải nói yêu là yêu được. Quan trọng người đó là ai.

- Dù thế nào đây cũng là điều tốt. Tốt cho cậu, cho cả bọn họ.

- Uh. Mà anh Bình quyết định thi luật à?

- Đã nộp hồ sơ rồi. Cũng chắc chắn rồi. Còn chị cậu?

- Chị tôi từ trước đến nay đã thích kinh tế. Bố thì ủng hộ, mẹ thì vẫn không đồng ý. Bà không nỡ để chị ấy đi học xa nhà.

- Nhưng kinh tế của tỉnh mình không mạnh.

- Thì đó. Tính của chị Hà một khi đã quyết thì khó thay đổi lắm. Tương lai của chị ấy do chị ấy tự quyết định. Mẹ tôi sẽ hiểu thôi. Bà yêu chị ấy như vậy.

- Còn cậu? Nghe có vẻ mẹ cậu dành nhiều tình cảm cho chị cậu hơn thì phải.

- Ha ha. Cậu lại buồn ngủ rồi hả? Nói năng linh tinh.

- Mỗi khi cậu nói dối, cậu thường nói to và cười.

- Làm như cậu hiểu tôi lắm. Tôi no rồi. Ăn nhanh lên còn về trường.

- Đúng là heo. Chờ đó.

Trong khi Hải cắm cúi ăn nốt phần cơm của mình thì Hương nhàn nhã ngắm xung quanh. Ngoài đường nắng chói chang đến lóa mắt. Mới đầu hè thôi đã nắng thế này, không biết mấy tháng nữa trời sẽ nóng đến mức nào. Bây giờ có trận mưa rào thật lớn thì tốt biết bao. Mưa sẽ làm dịu đi thời tiết oi bức này.

Rào…. Rào…. Rào….

Hương ngước lên nhìn bầu trời xám xịt, trong lòng không khỏi thở dài. Không ngờ lời ước vớ vẩn lúc trưa đã thành hiện thực. Mây đen cùng cơn dông kéo nhanh đến bất ngờ. Trời còn đang tràn ngập nắng bỗng tối mịt lại. Gió ào ào từng cơn. Cây cối ngả nghiêng. Bụi mù mịt. Cánh cửa lớp đập vào tường ầm ầm. Rồi mưa đến, từng hạt nặng trịch rơi xuống, mau dần. Mưa xối xả trên mái nhà, đổ ào xuống cây cối. Ngồi trong lớp, qua lớp kính trong suốt, nhìn ra bên ngoài cô chỉ thấy một màu trắng xóa.

Mưa làm cho không khí bớt ngột ngạt và nóng bức.

Tiết học mau chóng kết thúc. Nhưng mưa thì vẫn cứ rơi đều. Nhìn làn mưa trước mặt, Hương tự trách chính bản thân. Ước gì không ước lại ước mưa trong khi không hề mang theo áo mưa hay ô dù gì cả. Thò tay ra hứng những hạt mưa tí tách rơi rồi cô thu tay lại. Nước mưa lành lạnh thấm đẫm trong lòng bàn tay. Bạn bè đã vể gần hết. Có người mang theo áo mưa, có người vì mang ô che nắng lúc trưa nên giờ lại trở thành vật hữu ích che mưa. Có người quyết định dầm mưa về. Lác đác vài người như cô, không mang gì cả, cũng ngại ngần tắm mưa nên đành đứng trong mái hiên ngao ngán nhìn bầu trời xám đục trước mặt.

- Này. Không mang áo mưa à?

Giọng Hải cất lên ngay sau lưng Hương. Ngoảnh lại thì cô thấy cậu đang cười cười nhìn mình. Nụ cười nửa miệng thấp thoáng đến khó hiểu.

- Nếu mang thì cậu nghĩ tôi còn đứng rịt ở đây làm gì? Tôi không có hứng lãng mạn mà ngắm mưa rơi.

- Vậy ai vừa nãy còn đưa tay hứng nước mưa ấy nhỉ?

- Tôi chỉ muốn xem nước mưa màu gì hay thôi.

- Lý do của cậu độc đáo thật đấy. Thế nó màu gì?

- Không màu. Không mùi. Còn vị thì không nếm nên không biết. Thắc mắc gì nữa không?

Hải không đáp mà nhìn cô, đôi mắt nâu nheo nheo lại. Rồi cậu ta thò tay ra khỏi mái hiên. Nước mưa rơi tí tách trên lòng bàn tay to rộng. Và bất ngờ cậu ta đưa lên miệng.

- Này! Cậu làm gì thế?

Hương tròn mắt, há hốc miệng. Cậu ta điên à?

- Ừm. Nhạt. Như nước uống bình thường. Chẳng có vị gì.

- Thì nó là nước, làm gì có vị gì cơ chứ? Cậu chưa nếm nước mưa bao giờ à?

- Tại cậu nói chưa nếm qua nên tôi thử cho biết. Thế nào? Biết hết cả màu, mùi và vị của nước mưa rồi chứ?

- Điên khùng.

- Ha ha… Cậu còn điên hơn tôi. Đôi khi thừa nhận mình lãng mạn một chút thì chết ai? Cứ phải cứng rắn như thế làm gì?

- Ai… ai nói…

- Cậu đó. Bướng bỉnh vừa thôi. Mặc dù con gái mạnh mẽ rất hấp dẫn nhưng cũng nên giữ một chút yểu điệu.

- Nói năng lảm nhảm gì vậy? Cậu có phải vì trời mưa nên nổi hứng muốn làm thơ viết văn không đấy hả?

- Ý kiến không tệ. Hay tôi làm một bài tặng cậu nhé?

- Thôi khỏi. Tôi không dám hưởng cái phúc ấy đâu. Tổn thọ lắm.

Hải lại cười và tiếp tục nhìn trời mưa. Hương liếc nhìn cậu ta. Hôm nay Hải cứ là lạ thế nào ý. Cậu ta cứ cười suốt. Không phải là kiểu cười chọc tức cô như mọi hôm. Nụ cười này đầy ẩn ý. Và thấp thoáng trong đáy mắt có tia sáng kì lạ.

- Tôi có ô đấy. Về cùng không?

- Lạ nha. Mọi hôm cậu không thèm mũ nón gì cả mà phóng về nhà. Sao hôm nay lại mang thế?

- Đừng đánh đồng tôi với heo ngố cậu. Dự báo thời tiết nói hôm nay trời mưa mà. Tôi chỉ là biết lo xa thôi. Không giống như ai đó…

- Nhưng đi với cậu thì xe tôi vứt đi đâu?

- Gửi bác bảo vệ. Sáng mai tôi qua đèo cậu đi học là được.

- Ok.



Hương vừa xoay người chuẩn bị bước đi thì bị Hải kéo lại.

- Cậu đi đâu đấy?

- Đi gửi xe.

- Chờ đấy.

- Hả?

Không trả lời cô, Hải mau chóng biến mất sau hành lang hun hút gió.

Lúc sau cậu ta quay lại, vai và đầu đều ướt nhẹp. Tóc mái rủ xuống, nước nhỏ giọt trên mặt, cả người toát lên vẻ lãng tử. Hương cảm nhận được rất nhiều ánh mắt hướng về phía cậu ta. Nhưng Hải chẳng thèm quan tâm những tia nhìn đầy tình cảm ấy. Cậu ta đi thẳng về phía cô đứng. Tên này sinh ra đúng là làm khổ con gái người ta mà.

- Ê, heo ngố. Sao cậu lại nhìn tôi như vậy?

- Chẹp chẹp…

- Này. Cậu muốn chọc tức tôi thì chọn hôm khác đi. Hôm nay tôi không có hứng đấu võ mồm với cậu đâu.

- Thật là… Sao lại có người thích được cậu ta nhỉ?

Hương lắc đầu, bước lại gần. Hải đã dắt xe đạp của cậu ta ra trước hiên của tòa nhà và ngoắc tay ra hiệu cho cô. Lại thêm một tràng xuýt xoa. Lũ con gái này đúng là làm mất tôn nghiêm của phái nữ. Sao có thể ầm ĩ vì cái tên khỉ đột này chứ?

- Lại lầm bầm gì đấy?

Hải hỏi, khua khua tay trước mặt Hương. Cô hất tay cậu ta ra, không đáp.

- Này, cầm lấy ô đi. Ngồi đằng sau nhớ che ô cho cẩn thận kẻo ướt hết đấy.

- Biết rồi. Trời mưa to thế này sao có thể không ướt được cơ chứ?

- Cậu nói gì?

- Không có gì. Tôi bảo trời không còn sớm nữa. Mau về thôi.

Nhận lấy chiếc ô, Hương leo lên yên sau. Chiếc ô bật lên. Màu xanh biển, có cả một chú rùa.

Sao cô lại thấy chiếc ô này quen quen nhỉ?

- Chiếc ô đẹp quá.

- Vậy ư?

- À, tôi nhớ rồi!

Khi Hương reo lên, cô có cảm giác tốc độ chiếc xe đạp giảm hẳn. Mà cũng không hiểu sao cô lại nghĩ người ngồi trước mặt mình đang hồi hộp. Cô không nhìn thấy mặt Hải nên chỉ lắc đầu. Có lẽ cô nhìn nhầm.

- Nhớ cái gì?

- Chiếc ô này giống với một chiếc ô cũ của tôi.

- Vậy ư?

- Nhưng tôi làm mất nó rồi…

Hương nói với giọng tiếc nuối. Cô không biết rằng khuôn mặt Hải đã biến đổi từ vui mừng, chờ đợi sang chưng hửng rồi xám xịt và tức giận. Cô nhóc này đúng là đầu heo. Đến cái ô của mình mà cũng không nhận ra. Vốn định làm cho Hương ngạc nhiên nhưng Hải quên mất rằng cô nhóc này vốn hờ hững với mọi thứ. Não của Hương chỉ nhớ được những gì cô ấy cho là quan trọng, ngoài ra thì đều bị sàng lọc mất tiêu. Kỉ niệm quan trọng với cậu như vậy, đối với cô nhóc chỉ là một tình tiết nhỏ không đáng bận tâm. Mím chặt môi để kiềm chế không nổi cơn giận, Hải gằn từng chữ:

- Vậy… ư?

- Ừ. Tôi làm mất nó lúc nào mà không biết. Chiếc ô đẹp như thế. Sau này đi tìm mua thì không tìm được cái nào như vậy nữa.

Cũng giống như tình cảm, một khi đánh mất sẽ chẳng thể tìm lại. Khi đã cho đi thì không đòi lại, đã không thuộc về mình thì cũng chẳng níu kéo.

Hương giữ câu nói này trong lòng, vì nếu nói ra Hải sẽ lại nổi cơn tam bành cho xem.

- Cậu… còn nhớ đầu tháng 6 năm ngoái không?

- Đầu tháng 6?

- Ừ. Ngày 10/6. Ở gần nhà thi đấu của thành phố. Hôm đó trời mưa rất to.

- Sao tôi nhớ nổi. Hôm đó có chuyện gì à?

- Cậu có nhớ đã gặp một nhóm đi đá bóng về, và cậu đã cho một tên con trai mượn chiếc ô của mình?

Thời gian quay ngược trở lại, trời mưa to… bóng đá… con trai…

Hương nhíu mày một lúc rồi há hốc miệng. Cô nhớ rồi. Đúng là hôm đó cô có cho một tên con trai mượn ô. Mà chiếc ô đó chính là chiếc ô có hình con rùa cô tưởng đã làm mất. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc nhất, đó là, sao trong trí nhớ của cô, khuôn mặt tên con trai ấy lại giống Hải như tạc tượng vậy?

- Cậu… cậu… không phải….

- Sao cơ?

Giọng Hải lúc này như đang nén cười.

- Cậu… Không phải… còn có … anh em sinh đôi đó chứ?

Nụ cười tươi rói trên môi Hải biến mất ngay tức khắc.

Anh em sinh đôi? Sao cô heo ngố này có thể nghĩ được như vậy cơ chứ?

Phải nói cô ấy quá ngốc hay là có sự liên tưởng cực kì sáng tạo đây?

- Này! – Hương thấy Hải im lặng thì lên tiếng – Chả lẽ tôi nói đúng rồi à?

- Đúng cái đầu cậu. Heo ngốc. Sao cậu không nghĩ đó là tôi mà lại cho rằng tôi có anh em sinh đôi hả?

- Nếu là cậu thì tôi phải nhận ra lúc cậu mới vào lớp chứ?

- Có thể sao? Với cái đầu heo nhà cậu?

- …

- Tôi nói đúng rồi chứ? Thật là… Cậu đó. Nếu không để tâm thì dù đó là ai cũng chẳng nằm trong trí nhớ. Tôi sẽ rất ngạc nhiên nếu cậu nhận ra tôi ngay lúc đó.

- Vậy… vậy… tên đó là cậu à?

Gật đầu, Hải dừng hẳn xe lại, xoay người nhìn Hương. Mặt cô nhóc lúc này ngơ ngác xen lẫn kinh ngạc. Phản ứng nằm trong dự đoán của cậu. Vốn định chờ thêm một thời gian nữa mới nói cho Hương nhưng cơn mưa rào bất chợt này khiến cậu liên tưởng ngay đến ngày hôm đó, và không hiểu sao cũng buột miệng nói ra. Hải bật cười, lấy tay khua loạn xạ trước mặt Hương. Không chút phản ứng. Sốc đến đờ người ra cơ à?

- Ê. Tỉnh lại đi nào. Có gì đáng ngạc nhiên đến vậy ư?

BỐP!!!

Bả vai Hải bị đánh một cái thật mạnh. Cậu nhăn nhó nhìn thủ phạm. “Tên thủ phạm” mặt mũi đỏ bừng, trừng mắt, lông mày nhíu chặt lại. Sau đó cái miệng nhỏ nhắn há ra và một tràng âm thanh nhức óc dội vào não cậu.

- Đồ khỉ đột chết bầm!!! Hóa ra cậu đã biết tôi từ trước? Thảo nào hôm nhập học cậu cứ nhìn tôi rồi cười. Tôi tự dưng biến thành một con ngốc bị cậu dắt đi mà không biết. Cậu vui lắm hả????

- Ấy… Bà chị… Bình tĩnh…

- Bình tĩnh cái con khỉ mốc! Nếu hôm nay tôi không nhận ra cái ô này thì cậu định giấu tôi đến bao giờ hả?

- Cậu mà nhận ra á? Chứ không phải vì tôi nói ra ư?

- Muốn chết à????

- Không… Nhưng tôi cũng đang định nói cho cậu biết, mà đây đâu phải lỗi của tôi? Cậu không nhớ tôi lại là do tôi à?

- ….

- Tôi nói đúng chứ? Người ta không nhớ mình thì đâu thể mặt dày đi nói “ tôi với cậu có quen nhau, cậu có nhớ tôi không à?”

- Cậu nghĩ da mặt mình mỏng lắm chắc? Tóm lại, cậu muốn tôi xử cậu thế nào đây?

- Đừng dã man thế. Cậu không đánh tôi thì tôi sẽ nói cho cậu một chuyện.

- Chuyện gì?

- Cậu phải hứa…

- Ok. Nói.

- Cậu gặp anh tôi lần đầu tiên vào khi nào?

- Khi anh ấy nhập học, ở hành lang của tòa nhà dành cho Hội học sinh.

- Biết ngay mà. Sai rồi.

- Sai?

- Cậu và anh tôi gặp nhau lần đầu tiên khi cậu và chị cậu đang trên đường tới trường. Lúc ấy, anh tôi mới chuyển đến đây, chưa quen khu này, bắt gặp hai người mặc áo đồng phục cùng trường nên lẽo đẽo đi theo.

- Hả???

- Anh tôi nói đấy. Tôi không có bịa đặt gì đâu. Anh Bình vốn mù đường có tiếng mà. Có thể mọi mặt anh ấy rất giỏi, nhưng phải trừ khoản tìm đường ra.

- Sao tôi không biết nhỉ?

- Thế tôi mới nói não cậu có vấn đề mà. Đến chị Hà còn nhận ra…

- Sốc thật. Vậy hóa ra chúng ta có duyên với nhau đấy nhỉ. Mà sao cậu biết mọi thứ vậy?

- Ờ… nghe kể… Cậu tò mò quá đấy. Chẳng phải cậu nói không quan tâm đến chuyện của anh Bình nữa mà?

- Thì chuyện trong quá khứ vẫn phải làm rõ chứ? Bây giờ tôi không thích anh cậu nữa nhưng không đồng nghĩa với việc tôi không được hỏi. Sau này anh ấy lại là anh rể tôi nữa.

- Vậy sao cậu không hỏi chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh nào?

- Khỏi! Tôi nhớ rồi.

Thực ra là mới nhớ ra mà thôi. Khi Hải nhắc rõ từng chi tiết Hương mới có thể hình dung ra được mọi chuyện.

Mùa hè năm ngoái trời cũng nóng bức và nắng chói chang. Sau đó là những cơn mưa xối xả. Mùa hè chuyển cấp cùng với kì thi mệt nhoài. Hương quyết định thi vào Thành Tây – một trong hai trường điểm của thành phố, cũng là một trong những trường mạnh nhất của tỉnh. Để có được kết quả tốt, cô lao vào học không ngừng nghỉ. Những ca học thêm dày đặc, cả tuần chỉ được nghỉ duy nhất chiều chủ nhật. Buổi học thêm môn toán là vào chiều thứ bảy, ở nhà thầy gần khu nhà thi đấu của thành phố. Kết thúc ca học thì đột nhiên trời đổ mưa to. Hương nhìn trời mưa và thở dài. Xe đạp của cô bị hỏng nên mẹ đưa cô đi. Ca học lại kết thúc quá sớm, nếu chờ mẹ ta ca thì phải đợi thêm hơn một tiếng nữa. Lúc đó cô và chị đều chưa có điện thoại di động nên không thể gọi chị đến đón. Một cô bạn cùng lớp đã tốt bụng cho cô đi nhờ. Và trong lúc chờ bạn ấy lấy xe đạp, cô đã gặp Hải. Dáng vẻ ngông nghênh, bộ quần áo thể thao ướt sũng, cậu ta không thèm quan tâm trời đang mưa mà cứ thế leo lên xe chuẩn bị đạp đi. Bố từng nói tắm mưa không hề tốt cho sức khỏe, nếu mưa quá to thì nước quất vào mặt và mắt sẽ rất rát, chưa kể là bụi bẩn cũng theo nước mưa thấm vào. Vì thế, cô đã đưa cho cậu ta chiếc ô của mình. Đúng lúc cô bạn kia dắt xe ra và gọi. Cứ thế, cô không quan tâm cậu ta đang nhìn mình như sinh vật lạ mà chạy đi.

- Tôi cứ tưởng cậu sẽ không cầm chứ?

Hương nhoẻn miêng cười.

- Cậu không cho tôi thời gian để làm việc đó.

- Không ngờ cậu vẫn giữ nó cẩn thận như vậy.

Cô ngước lên nhìn chiếc ô. Mưa rơi lộp bộp trên ô, có cảm giác như chú rùa đang bơi đi bơi lại trong đó.

- Tại đó là một vật quan trọng.

- Hả?

- Đối với tôi, chiếc ô này là một vật vô cùng quan trọng. Nhìn nó tôi như đang thấy một ai đó.

Đôi mắt của Hải vốn có màu nâu nhạt, nên trong thời tiết xám xịt này, nó như được phủ một lớp sương mờ ảo. Không hiểu sao ánh mắt ấy khiến Hương lúng túng. Cô quay đi chỗ khác, khẽ ho khan.

- Vậy… vậy… lúc đó cậu có rằng tôi là kẻ kì lạ không?

- Có chứ!

Lại thẳng tưng như thế rồi. Dù có như vậy thật thì cậu cũng nên nói giảm nói tránh đi một chút. Như thế có chết ai đâu cơ chứ.

- Tôi nghĩ cậu có quen biết tôi nên cho mượn ô. Nhưng nghĩ nát óc cũng không biết chúng ta quen nhau lúc nào. Sau đó mới suy ra rằng cậu là người dưng có lòng tốt.

- Chứ sao. Bụng dạ tôi tốt lắm.

- Lúc đó tôi thấy cậu đúng là một cô nhóc kì lạ. Không ngờ sau này lại có duyên gặp lại.

- Thế bây giờ trong mắt cậu hình ảnh của tôi như thế nào? Chắc phải có sự thay đổi chứ?

- Tất nhiên. Thay đổi rất nhiều. Từ tò mò sang ngạc nhiên, hứng thú, rồi…



- Nói gì thế? Không hiểu?

- Hương này?

- Hả?

- Nếu… Tôi nói là nếu… Có một ai đó nói thích cậu, cậu sẽ phản ứng ra sao?

- Thích tôi ư? Bây giờ?

- Ừ.

- Tôi… tôi… có lẽ…

- Chẳng phải cậu nói là đã quên anh tôi rồi sao? Chẳng lẽ là nói suông?

- Không phải. Mà là… Là… Nói chung là không phải. Sao cậu thắc mắc nhiều thế?

- Vì tôi thích cậu!!!

Cả hai ngây người nhìn nhau.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Rồi, cánh tay Hương lại một lần nữa giơ lên cao, và điểm rơi là vai Hải.

Tiếng bốp vang lên thật đanh.

- Tên khỉ mốc. Đừng tưởng cậu là người phụ trách viết kịch bản thì được nước làm càn nhá. Sao tự dưng lại lôi chuyện của tôi với anh Bình vào làm gì hả? Mọi người sẽ nhận ra ngay.

Trường Thành Tây có truyền thống cuối năm học sẽ tổ chức văn nghệ tạm biệt các học sinh cuối cấp. Khối 12 vì phải chú tâm học hành nên được miễn hoàn toàn. Khối 11 thì bắt đầu bước vào năm cuối nên cũng được ân chuẩn chỉ tham gia vài tiết mục nhỏ. Thành ra khối lớp 10 sẽ phụ trách chủ yếu tất cả các tiết mục. Không ngờ lớp trưởng lớp cô “mát tay” kiểu gì bốc ngay vào tờ giấy ghi hai chữ to tướng DIỄN KỊCH. Cả lớp lúc nghe thông báo chỉ muốn xông vào làm thịt tên tội đồ đó ngay lập tức. Trong các tiết mục thì diễn kịch là một tiết mục quan trọng, lại tốn công sức và thời gian. Nếu làm không tốt sẽ được thầy cô “hỏi thăm” ngay lập tức, đồng nghĩa với phần thưởng cuối năm sẽ được chia sẻ cho hàng xóm xung quanh. Những lớp còn lại thấy mình đã thoát khỏi đại họa thì cười toe toét, thậm chí có tên còn nhảy tưng tưng như khỉ leo cây. Còn lớp cô thì bị một bóng đen bao phủ, ai nấy mặt mũi đều như mất sổ gạo, chán nản lắc đầu. Những tiếng than vãn bùng nổ khắp nơi.

- Nếu làm không tốt thì thành truyền kì cho khóa sau cười thối mũi đấy. Chưa kể là có lỗi với các anh chị 12 nữa.

- Mà sao năm nay chủ đề lại quái dị thế nhỉ? Cái gì mà rung động chứ? Có mà động đất thì có.

- Chủ đề ấy còn dễ làm đấy. Tôi chỉ sợ vào vấn đề học đường, thi cử thì khỏi cần nói nhiều, tôi xin ngỏm trước. Mệt lắm.

- Lớp trưởng ơi là lớp trưởng. Hôm nay đi học bước chân nào ra khỏi cửa vậy?

Thần dân thì kêu ca, lớp trưởng đại nhân thì mặt mũi đã tái mét, ngồi bất động trên bàn giáo viên. Cả lớp nhốn nháo bỗng phát hiện ra hai kẻ bàn cuối đang gục đầu ngủ ngon lành trên mặt bàn, mặc cho trời có sập hay không cũng không phải chuyện của mình. Những ánh mắt nhìn nhau, và từng nụ cười quỷ quyệt lập tức xuất hiện.

- Tại cậu cả đấy. Tự dưng bị lôi đi viết kịch bản này nọ.

Hương cắn cắn bút, đưa mắt lườm Hải đang lúi húi viết gì đó trên trang giấy.

- Cậu cũng ngủ đấy thôi. Còn trách ai hả? Có trách thì trách lũ yêu quái kia dám thừa cơ ta không để ý…

- Thôi đi. Sao lúc bị phân công cậu không khí thế mà từ chối? Giờ thì phàn nàn có tác dụng gì? Mà cái kịch bản tôi với cậu vừa thảo luận sao nhạt như nước ốc thế? Chẳng có tính sáng tạo gì cả? Thế mà lãng mạn á?

Câu nói của Hương làm Hải tức nghẹn họng.

Khi nhận nhiệm vụ, cậu và Hương còn chưa hiểu mô tê gì, cứ thế gật đầu cái rụp. Khi định hình lại thì hối hận không kịp. Vì thế, hết giờ học, cả hai ngồi lại cùng nhau xây dựng kịch bản cho lớp. Cậu đã đề xuất ý tưởng, rồi cả hai cùng đối đáp để tạo lời thoại, sau đó ghi vào giấy. Cậu chẳng phải đều dựa vào thực tiễn mà viết ra đấy thôi. Cái cô heo ngốc này không những không nhận ra mà còn chê này chê nọ, cứ như chuyện này cô ấy chưa từng tham gia vào vậy.

Liếc nhìn ra ngoài, trời đang mưa mau hơn, Hải lấy bút chọc chọc vào cánh tay Hương.

- Này! Kịch bản vừa nãy tồi lắm à?

- Không tệ, nhưng chắc chắn không tên nào trong lớp chịu diễn đâu. Chưa kể đạo cụ cũng khá phiền phức nữa.

- Thế thì tôi với cậu diễn. Lo gì.

- Cậu lại chập mất dây thần kinh nào rồi hả? Từ bao giờ cậu có hứng thú với nhạc kịch thế hử? Nếu thích thì cậu cứ làm. Tôi thì rút ngay lập tức.

- Không phải tại kịch bản quá thực sao? Cậu sợ mọi người biết mình có gì gì đó với phó hội trưởng hội học sinh…

- Là cựu hội phó. Tôi không sợ, chỉ ngại nếu chị Hà biết thì sẽ rất khó xử. Cậu nghĩ kịch bản khác đi.

Cả hai lại tập trung vào tờ giấy trắng tinh trước mặt, lông mày nhíu chặt. Mưa vẫn rơi đều, quất mạnh vào cửa sổ. Hương ngước lên nhìn, trong lớp chỉ còn cô và Hải. Lũ bạn vô tình kia sau khi giao nhiệm vụ gian khổ này cho cô thì biến mất tiêu. Quay sang nhìn Hải, cậu ta lúc này thực sự rất chú tâm làm việc, tóc lòa xòa trước trán, che phủ đi đôi mắt nâu nhàn nhạt.

Đột nhiên Hải vỗ hai tay vào nhau khiến Hương giật bắn người, lúng túng xoay người, rời mắt đi nơi khác.

- Vậy thế này nhá. Vẫn coi như tôi với cậu là nhân vật chính đi. Chủ đề chẳng phải là rung động sao? Tôi nghĩ thầy hiệu trưởng vốn là người theo chủ nghĩa lãng mạn nên muốn nhắn gửi đến học sinh cuối cấp là sau khi tốt nghiệp, bước vào môi trường mới, sẽ có rất nhiều điều khiến họ ngạc nhiên, bất ngờ, tò mò hay gì đó tương tự. Đó cũng là rung động? Theo nghĩa rộng?

- Cũng có lý. Tiếp.

- Vậy, thay vì làm mấy cái kiểu yêu đương này, ta sẽ viết theo kiểu lấy một học sinh tốt nghiệp làm trung tâm, sau đó xoay quanh cảm xúc khi anh ta vừa tốt nghiệp rồi bước chân vào môi trường mới, niềm vui, sự tiếc nuối và cả mong chờ nữa. Tôi nghĩ đó sẽ là món quà tuyệt vời nhất cho những anh chị lớp 12.

- Khá đấy. Chỉ cần đừng có những cảnh chuối sến như lúc nãy là được. Gì mà duyên phận với ô iếc? Mệt óc lắm.

“Nhưng đấy là những gì đã diễn ra với tôi và cậu đó, đồ heo ngốc” - Hải lầm bầm trong đầu, mặt đã xám xịt gần giống với thời tiết bên ngoài. Nếu không phải là cơn mưa bất chợt kéo đến thì cậu cũng không nhớ đến chuyện xảy ra mùa hè năm ngoái ấy ngay được. Và cả câu nói cuối cùng, cũng là lời cậu muốn nói nhất, cũng phải mượn cớ mà nói ra. Nhưng có người không hiểu não cấu trúc bằng cái gì cứ thản nhiên coi đó là kịch bản trên giấy, một chút để ý cũng không có. Chỉ khổ cho người có ý là cậu, tim đập liên hồi khi nói ra ba từ quan trọng, rồi phát hiện ra đối phương lơ đễnh không thèm để lọt tai chút nào. Cảm xúc dâng trào như ngọn lửa bị cô đem một xô nước lạnh dội một phát tắt ngóm.

Ngắm nhìn Hương cắm cúi viết, Hải khẽ nhíu mày. Đôi khi cậu không hiểu thực ra là Hương khù khờ thật hay chỉ giả vờ ngây ngô? Tình cảm của cậu đối với cô ai nhìn vào cũng biết, chỉ có cô là dửng dưng. Cô luôn cho rằng cậu thích trêu chọc mình, nhưng lại không hề biết rằng, với riêng cô, cậu trước nay chưa bao giờ đùa cợt. Ban đầu, cứ ngỡ cô không thể quên được anh mình, cậu đã tìm đủ cách để họ không có cơ hội gần gũi, nhưng dần dà mới nhận ra, anh cậu không phải là vấn đề chính. Ở cô có một bức tường vô hình, ngăn cản cậu thâm nhập vào. Hương nhìn bề ngoài có vẻ rất hòa đồng nhưng hóa ra lại là người lạnh lùng. Đối với cô ấy, cậu có thể chắc chắn Thanh Bình không phải là người phù hợp, càng không thể khiến trái tim cô ấy mở ra hoàn toàn. Ở Hương luôn có chút đề phòng xen lẫn lo sợ. Cô rốt cuộc luôn thấp thỏm điều gì? Cậu vô cùng tò mò muốn biết.

- Xong rồi. Cậu đọc đi.

Ánh mắt đang dừng lại trên khuôn mặt Hương của Hải vội vàng liếc nhìn xuống tờ giấy. Đúng lúc Hương ngẩng lên. Có phải ảo giác không khi cô thấy mặt cậu ta hồng hồng?

- Cậu sao thế? Mặt mũi hơi hồng thế kia? Không phải ốm chứ?

- Không… Im lặng cho tôi đọc đi.

- Biết rồi. Lại ra vẻ ta đây. Cứ từ từ mà đọc. Tôi đi ra ngoài một lát.

- Ừ.

Bước chân ra khỏi lớp học mới cảm nhận được sự thay đổi chóng mặt của thời tiết. Lúc trưa còn nóng kinh hoàng, mồ hôi chảy ròng ròng, bây giờ thì tiết trời dịu lại thậm chí còn hơi lành lạnh. Lấy tay xoa xoa cánh tay Hương đưa mắt ngó nghiêng xung quanh. Hành lang chỉ còn lác đác vài người. Cũng đã gần 5h rồi. Cô với Hải chỉ ngồi nói có vài câu mà đã mất hơn 1 tiếng đồng hồ.

Lại nói về tên khỉ đột kia, không hiểu cậu ta đang nghĩ cái gì trong đầu. Lúc Hải thốt ra ba từ “tôi thích cậu”, mặt mũi nghiêm túc, trong đáy mắt hấp háy tia sáng kì lạ. Ai không biết tưởng cậu ta đang tỏ tình với cô thật. Báo hại tim cô đập loạn xạ, đầu óc cũng choáng váng. May mắn là lí trí trở về kịp thời, cô vội vàng đập cho cậu ta một phát. Hải vốn luôn thích trêu chọc cô nên lần này chẳng phải ngoại lệ. Con người không nên đa cảm quá, chỉ hại bản thân thêm mệt mỏi thôi.

Khẽ thở hắt ra, Hương xoay người bước vào lớp. Hải đang ngồi nghịch bút. Thấy cô, cậu ta nhe răng cười.

- Xong rồi. Có thể về.

- Cậu đùa à? Xem xong rồi? Có gì phải sửa không?

- Sửa rồi. Mai mang cho mọi người xem, nếu không thắc mắc thì tiến hành chọn người và luyện tập.

- Tốt. Vậy về thôi. Mà cậu có mang áo mưa không?

- Hỏi thừa. Tất nhiên là… không rồi.

- Vậy…

- Tắm mưa. Lâu rồi không làm vậy, tự dưng nổi hứng.

- Nhưng mà mưa đầu mùa lạnh lắm, rất dễ bị cảm.

- Lo cho tôi à?

- Thì đã sao. Bạn bè mà.

- Vậy ư?

Khuôn mặt đang hớn hở của Hải tự dưng xám xịt lại. Rồi không nói không rằng cậu ta quay người bỏ đi luôn, mặc cho Hương ngơ ngác đứng nhìn. Cô lại nói gì sai à?

***

Sau khi ăn tối xong, Hương ngồi dưới nhà một lát rồi trở về phòng. Điện thoại báo có cuộc gọi nhỡ. Của Vũ Phong. Đang định gọi lại thì màn hình đã sáng và cái tên Vũ Phong hiện lên.

- Alô?

- Sao không nghe điện thoại?

- Em vừa ăn xong. Anh ăn cơm chưa?

- Tôi đang ở lớp học thêm. Nghỉ giữa giờ.

- Vậy à? Học nhiều vậy chắc mệt lắm hả?

- Cũng ổn. Sắp kết thúc rồi. Tôi mới thi thử tại trường. Kết quả không tệ.

Hương bật cười. Quen nhau một thời gian dài, cô phát hiện ra Vũ Phong học rất giỏi. Mấy lần nhờ anh giúp giải toán, cô nhận thấy trình độ của mình và anh cách nhau đến mấy chục bậc. Từ “không tệ” đối với anh mà nói bằng từ “rất tốt” của người khác rồi.

- Nếu vậy thì khao em đi. Em muốn ăn kem.

- Kem? Lần trước suýt mất giọng mà vẫn muốn ăn à?

- Ừ. Em muốn ăn.

- Được rồi. Cuối tuần tôi rảnh, sẽ qua nhà em. Dạo này ở trường có gì vui không?

Như có chỗ để xả, Hương lập tức đem chuyện lúc sáng ra kể cho Vũ Phong. Anh chỉ ậm ừ lắng nghe, không có nhận xét hay bình luận gì. Sau một hồi độc thoại, Hương thấy là lạ bèn dừng lại.

- Sao anh không nói gì thế?

- Hương này?

- Dạ?

- Cái cậu nhóc tên Hải đó…

- Dạ?

- Cậu ta…

- Hắn làm sao ạ?

- Thôi. Không có gì!

- Ê!! Anh đừng chơi trò lấp lửng chứ? Em nổi máu tò mò rồi.

- Vậy thì đọc Conan đi. Tha hồ làm thám tử.

- Trần Vũ Phong!!!!

- Tôi biết tên mình đẹp mà, nên em không cần phải gọi to thế đâu. Tôi nói vấn đề này rất nhiều lần rồi.

- Anh…

- Thi xong hết rồi à?

Tên này lại chuyển đề tài rồi. Mỗi lần chọc cô tức điên, Vũ Phong liền ngay lập tức chuyển sang chuyện khác, mặc cho cô hậm hực thế nào cũng không quay lại vấn đề cũ. Nhảy vào giường, Hương ôm lấy con gấu bông, bắt đầu làu bàu. Đầu dây bên kia chỉ cười rồi hạ giọng dỗ dành. Đến khi cô lăn ra ngủ quên mất thì cuộc nói chuyện mới kết thúc. Đêm hôm đó, trong giấc mơ của cô xuất hiện hình ảnh của Vũ Phong.

Hôm sau, Hải vừa mới mò vào lớp đã bị cô mặt mũi đỏ bừng, trừng mắt nhìn, gằn giọng nói:

- Đều tại cậu đấy! Cái gì mà tỏ tình dưới mưa cơ chứ? Báo hại tôi…

- Làm sao? Tôi gây tội gì à? Mà sao mặt cậu lại hồng thế kia?

- Cậu!!! Chết đi!!!

Hương giơ chân đá vào ống chân Hải rồi hầm hầm bỏ đi. Hải đau đớn ôm lấy cái chân vô tội đáng thương của mình.

Bên cạnh vang lên tiếng cười cùng tiếng khịt mũi. Ngẩng lên thấy khuôn mặt nhăn nhó vì nín cười của tên bạn cùng đội bóng.

- Mới sáng sớm mà vợ chồng nhà mày đã tình cảm gớm nhỉ? Làm hội độc thân tụi tao đau lòng tủi thân quá.

- Mày muốn sáng ra đã được ăn đấm thì mời tiếp tục nói.

- Ấy. Đùa tí thôi, đừng nóng. Chỉ là tao thấy sáng nay Hương đến lớp, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, rồi mặt mũi tự dưng đỏ bừng. Đáng yêu đấy chứ?

Tên bạn vừa nói xong, cảm thấy người đối diện mặt đã đen hơn Bao đại nhân, sát khỉ tỏa ra đầy người, liền nuốt nước miếng rồi ù chạy.

Hải hậm hực nhìn hắn rồi lại đưa mắt về hướng Hương vừa bỏ đi. Cậu thở dài, hôm nay ai lại chọc heo ngố nổi giận rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cơn Mưa Cuối Hạ Đầu Thu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook