Chương 12
Du Miên
31/01/2024
“Hóa ra... Y Nghiên. Có người dám trợ giúp em sau lưng tôi sao?”
“Cho dù có phải lật tung cả trái đất này lên, em cũng đừng hòng trốn thoát khỏi tôi!”
Bách Hàng day day hai bên thái dương, hắn đứng dậy, tiến về phía chiếc điện thoại nằm chỏng chơ trong một góc phòng. Màn hình xuất hiện vô số vết nứt vỡ lộn xộn, thần sắc trên gương mặt hắn bỗng chốc càng trở nên khó coi đến cực điểm.
Hắn nhặt lên, chậm rãi bật sáng, ngón tay vô thức nhấn vào phần hộp thư thoại, ngoại trừ tin nhắn từ công việc... còn có tin nhắn của Y Nghiên.
Thứ 3, ngày 26, tháng 10.
[Bách Hàng, cơm tối đã nấu xong, anh có về nhà không?]
Thứ 4, ngày 27, tháng 10.
[Bách Hàng, hôm nay dì Lý dạy em làm món canh cua, em đã nấu thử, và mùi vị rất tệ hại!!! (mèo nhỏ khóc)]
Thứ 6, ngày 29, tháng 10.
[Một tuần rồi anh chưa về nhà, anh bận lắm sao?]
Bách Hàng bóp trán, lúc đó vì ghét cô làm phiền đến mình, hắn đã tắt thông báo tin nhắn, cũng không thích thú tìm đọc lại. Cô nhắn cho hắn rất nhiều, gần đây nhất là mười hai tháng trước.
[Em có thai.]
[Cơm tối không ngon, không có khẩu vị.]
[Cô gái lúc chiều là ai vậy?]
[Bỏ đi, anh cũng không để ý.]
Tim Bách Hàng quặn thắt từng hồi, cảm giác như có ai đó đang cố tình bóp nghẹt lồng ngực hắn, khiến hắn khó thở mím chặt môi.
Hắn chưa từng quan tâm tới cảm xúc của cô. Hóa ra buổi chiều khi đó, cô cũng có mặt.
Hắn trừng phạt Thẩm Lăng rồi, sao cô vẫn cứng đầu không chịu quay về bên hắn?
Bách Hàng thẫn thờ gửi dòng tin nhắn mình vừa nhấp đi. Cũng chẳng mảy may có ý định muốn xóa chúng.
[Tôi nhớ em.]
Đợi một hồi vẫn không thấy hồi âm, hắn cắn răng tắt nguồn máy. Có lẽ cô không còn sử dụng thẻ sim cũ nữa.
Y Nghiên ở bên này bất chợt hắt xì hai tiếng, cô sụt sịt lau mũi, trong lòng nổi lên một nỗi nghi hoặc mờ mịt.
Trịnh Lập đang lái xe vội liếc nhìn kính chiếu hậu, lo lắng hỏi han cô: “Cô cảm sao?”
“Không phải.” Y Nghiên đáp, chiếc mũi nhỏ hơi ửng đỏ. “Đúng rồi, điện thoại của...”
Anh cười, để lộ hàm răng đều tăm tắp. “Tôi sẽ mua máy mới cho cô.”
Y Nghiên ngẩn người, chợt nhớ ra những tin nhắn mặt dày trước kia cô gửi cho Bách Hàng, hắn còn không thèm đọc. Có giữ lại máy cũng không cần thiết, số lần hắn với cô liên lạc với nhau chỉ cần đếm trên năm đầu ngón tay.
Cô có chút hụt hẫng, nhưng do hắn trước mà? Tên đàn ông xấu xa.
“Cảm ơn anh.” Y Nghiên áy náy nói.
Trịnh Lập ngồi lái xe đã hơn bốn tiếng, giữa đường còn dừng lại nhiều lần vì sợ cô mệt, rõ ràng chính anh mới là người thấy mỏi mệt nhất.
Y Nghiên chống hai tay xuống ghế, cần cổ thon nhỏ ngẩng lên phía trước, khoảng cách giữa hai người bất giác được thu gọn lại.
“Anh có mệt không?” Cô lo ngại hỏi, xuất phát từ tận đáy lòng.
Trịnh Lập vội phanh gấp, suýt chút nữa là mất lái. Hơi thở thơm dịu của Y Nghiên lan tỏa khắp không gian chật chội, hương hoa lê ngọt ngào nhanh chóng bao trùm quanh cơ thể anh.
Anh cứng ngắc mở miệng: “... Không. Tôi vẫn bình thường.”
“Ừm. Đoạn đường này hơi vắng, anh đi từ từ thôi, lát nữa nên tìm một khách sản nhỏ để nghỉ ngơi.”
Y Nghiên vừa dứt lời, vành tai Trịnh Lập liền biến thành màu đỏ như máu, cô giật mình chữa cháy: “Không... Tôi ở phòng khác, chắc không tốn thêm nhiều tiền đâu nhỉ?”
Anh biết, nhưng lời nói của cô rất dễ gây hiểu lầm cho người khác. Hơn nữa, còn ở trước mặt cô bày ra bộ dáng như vậy, thật mất mặt.
“Không vấn đề.”
Dạo gần đây Trịnh Lập cho rằng bản thân ngày càng trở nên nhạy cảm hơn thường lệ. Anh cảm thấy có lỗi với Bách Hàng, nhưng anh cũng không muốn làm trái với lòng mình...
Chí ít đương lúc cô còn là vợ của hắn.
Y Nghiên co người về sau, cô chỉnh lại tư thế nằm ngủ cho Cảnh Hiên và Cảnh Dụ, hai mắt dần nặng trĩu. Trịnh Lập quay lại, thấy cô đã say ngủ, anh khẽ khàng khởi động xe, vươn tay bật một bản nhạc ballad nhẹ nhàng.
“Gió thổi cuốn làn tóc em tung bay
Một chút nhớ nhung, một chút yêu thương
Anh đứng từ xa ngắm nhìn em trong nắng vàng
Nụ cười em tươi tắn, nhưng nước mắt tuôn rơi...”
“Cho dù có phải lật tung cả trái đất này lên, em cũng đừng hòng trốn thoát khỏi tôi!”
Bách Hàng day day hai bên thái dương, hắn đứng dậy, tiến về phía chiếc điện thoại nằm chỏng chơ trong một góc phòng. Màn hình xuất hiện vô số vết nứt vỡ lộn xộn, thần sắc trên gương mặt hắn bỗng chốc càng trở nên khó coi đến cực điểm.
Hắn nhặt lên, chậm rãi bật sáng, ngón tay vô thức nhấn vào phần hộp thư thoại, ngoại trừ tin nhắn từ công việc... còn có tin nhắn của Y Nghiên.
Thứ 3, ngày 26, tháng 10.
[Bách Hàng, cơm tối đã nấu xong, anh có về nhà không?]
Thứ 4, ngày 27, tháng 10.
[Bách Hàng, hôm nay dì Lý dạy em làm món canh cua, em đã nấu thử, và mùi vị rất tệ hại!!! (mèo nhỏ khóc)]
Thứ 6, ngày 29, tháng 10.
[Một tuần rồi anh chưa về nhà, anh bận lắm sao?]
Bách Hàng bóp trán, lúc đó vì ghét cô làm phiền đến mình, hắn đã tắt thông báo tin nhắn, cũng không thích thú tìm đọc lại. Cô nhắn cho hắn rất nhiều, gần đây nhất là mười hai tháng trước.
[Em có thai.]
[Cơm tối không ngon, không có khẩu vị.]
[Cô gái lúc chiều là ai vậy?]
[Bỏ đi, anh cũng không để ý.]
Tim Bách Hàng quặn thắt từng hồi, cảm giác như có ai đó đang cố tình bóp nghẹt lồng ngực hắn, khiến hắn khó thở mím chặt môi.
Hắn chưa từng quan tâm tới cảm xúc của cô. Hóa ra buổi chiều khi đó, cô cũng có mặt.
Hắn trừng phạt Thẩm Lăng rồi, sao cô vẫn cứng đầu không chịu quay về bên hắn?
Bách Hàng thẫn thờ gửi dòng tin nhắn mình vừa nhấp đi. Cũng chẳng mảy may có ý định muốn xóa chúng.
[Tôi nhớ em.]
Đợi một hồi vẫn không thấy hồi âm, hắn cắn răng tắt nguồn máy. Có lẽ cô không còn sử dụng thẻ sim cũ nữa.
Y Nghiên ở bên này bất chợt hắt xì hai tiếng, cô sụt sịt lau mũi, trong lòng nổi lên một nỗi nghi hoặc mờ mịt.
Trịnh Lập đang lái xe vội liếc nhìn kính chiếu hậu, lo lắng hỏi han cô: “Cô cảm sao?”
“Không phải.” Y Nghiên đáp, chiếc mũi nhỏ hơi ửng đỏ. “Đúng rồi, điện thoại của...”
Anh cười, để lộ hàm răng đều tăm tắp. “Tôi sẽ mua máy mới cho cô.”
Y Nghiên ngẩn người, chợt nhớ ra những tin nhắn mặt dày trước kia cô gửi cho Bách Hàng, hắn còn không thèm đọc. Có giữ lại máy cũng không cần thiết, số lần hắn với cô liên lạc với nhau chỉ cần đếm trên năm đầu ngón tay.
Cô có chút hụt hẫng, nhưng do hắn trước mà? Tên đàn ông xấu xa.
“Cảm ơn anh.” Y Nghiên áy náy nói.
Trịnh Lập ngồi lái xe đã hơn bốn tiếng, giữa đường còn dừng lại nhiều lần vì sợ cô mệt, rõ ràng chính anh mới là người thấy mỏi mệt nhất.
Y Nghiên chống hai tay xuống ghế, cần cổ thon nhỏ ngẩng lên phía trước, khoảng cách giữa hai người bất giác được thu gọn lại.
“Anh có mệt không?” Cô lo ngại hỏi, xuất phát từ tận đáy lòng.
Trịnh Lập vội phanh gấp, suýt chút nữa là mất lái. Hơi thở thơm dịu của Y Nghiên lan tỏa khắp không gian chật chội, hương hoa lê ngọt ngào nhanh chóng bao trùm quanh cơ thể anh.
Anh cứng ngắc mở miệng: “... Không. Tôi vẫn bình thường.”
“Ừm. Đoạn đường này hơi vắng, anh đi từ từ thôi, lát nữa nên tìm một khách sản nhỏ để nghỉ ngơi.”
Y Nghiên vừa dứt lời, vành tai Trịnh Lập liền biến thành màu đỏ như máu, cô giật mình chữa cháy: “Không... Tôi ở phòng khác, chắc không tốn thêm nhiều tiền đâu nhỉ?”
Anh biết, nhưng lời nói của cô rất dễ gây hiểu lầm cho người khác. Hơn nữa, còn ở trước mặt cô bày ra bộ dáng như vậy, thật mất mặt.
“Không vấn đề.”
Dạo gần đây Trịnh Lập cho rằng bản thân ngày càng trở nên nhạy cảm hơn thường lệ. Anh cảm thấy có lỗi với Bách Hàng, nhưng anh cũng không muốn làm trái với lòng mình...
Chí ít đương lúc cô còn là vợ của hắn.
Y Nghiên co người về sau, cô chỉnh lại tư thế nằm ngủ cho Cảnh Hiên và Cảnh Dụ, hai mắt dần nặng trĩu. Trịnh Lập quay lại, thấy cô đã say ngủ, anh khẽ khàng khởi động xe, vươn tay bật một bản nhạc ballad nhẹ nhàng.
“Gió thổi cuốn làn tóc em tung bay
Một chút nhớ nhung, một chút yêu thương
Anh đứng từ xa ngắm nhìn em trong nắng vàng
Nụ cười em tươi tắn, nhưng nước mắt tuôn rơi...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.