Chương 11
Thanh Thanh
24/12/2019
Anh gì ơi..
Anh đánh rơi ví này!
Hạnh lau dọn WC Nữ ở khu kế bên xong cô sang khu vực WC Nam, một người đàn ông từ bên trong đi ra vô tình đánh rơi cái ví. Nghe tiếng gọi, anh ta lập tức quay lại nhìn theo phản xạ tự nhiên:
Chị gọi tôi à?
Nhìn Hạnh trong bộ trang phục làm vệ sinh, thêm cái mũ vải, đeo khẩu trang và bao tay bảo vệ nên nhất thời anh ấy không biết tuổi tác của cô thế nào, lịch sự đáp lại.
Dạ. Vâng! Anh vừa ở bên trong ra đánh rơi cái ví... trong này không có người nên em đoán là của anh!
Cảm ơn chị, nó đúng là của tôi rồi!
Vậy anh kiểm tra xem bên trong có thiếu cái gì không?
Chắc không thiếu gì đâu... có tôi và chị, chị không lấy mà trả lại cho tôi thì mất cái gì được chứ?
Anh tin người quá đấy!
Hạnh thán phục.
Cảm ơn chị nha! Xin phép tôi đi về trước đây, cũng muộn rồi.
Dạ. Chào anh ạ!
Người đàn ông mặc comple xách cái cặp đen lịch lãm cúi đầu lịch sự đáp lại Hạnh rồi xoay người rời đi, nhưng bước được hai bước anh ấy dừng lại nói tiếp:
Sao chị còn chưa về? Theo lệ thì hết giờ làm việc rồi, tất cả nhân viên, công nhân đều được nghỉ?
À... Tôi làm cố thêm chút nữa, sáng sớm ngày mai sẽ đỡ vất vả hơn anh ạ..
Hơn 7h tối rồi, vẫn nên chú ý sức khỏe là hơn chị ạ, công việc ngày mai thì để ngày mai hãy làm.
Cảm ơn anh!
Vậy tôi đi trước đây.
Chào anh.
Người đàn ông bỏ đi trước, Hạnh nhanh tay lau dọn khu WC Nam giới một lượt rồi cũng thu vén chuẩn bị đi về. Lần đầu tiên kể từ lúc làm việc ở đây Hạnh được trò chuyện với một người lịch sự và sang trọng như thế, trong lòng cảm thấy vui vui. Hạnh nghĩ, chắc những người như vậy họ tài giỏi lắm, cái cách nói chuyện lạnh lùng và khó gần thế nào ấy... Nhưng mà nghĩ lại, cũng chỉ là cuộc trò chuyện bình thường thôi có ảnh hưởng gì đến cô đâu.
Từ nhà máy về đến phòng trọ của Hạnh chưa đầy 1 km. Ngày ngày cô vẫn chăm chỉ đi bộ đến làm, hết giờ lại về đi chợ và nấu nướng ăn uống. Nói là nấu nướng thực chất cũng có cái gì đâu, vì không có tiền, thuê được cái phòng đã quý rồi. Sắm cái nồi cơm điện, Hạnh nấu cơm trước rồi hấp thêm quả trứng, cơm chín thì múc ra ngoài, luộc rau luôn vào cái nồi ấy. Hôm nào đổi món rau xào hoặc kho thịt thì cũng cái nồi cơm điện ấy mà triển khai. Vì tiết kiệm mà! Số tiền hơn 30 triệu đồng biết khi nào mới trả đủ cho anh Dương?
Lương nhân viên dọn dẹp vệ sinh lo chi trả phòng trọ rồi ăn ở cũng tốn không ít rồi... haizz nan giải thật sự, nhưng cô đâu còn cách nào khác, ở thành phố này Hạnh không quen biết ai, hơn nữa nơi đây là do Dương giới thiệu, cô phải chăm chỉ làm để anh ấy tin tưởng rằng cô không có ý định quỵt nợ. Tính ra từ ngày được anh Dương cứu vớt được dưới chân cầu vượt, rồi đến ngày anh ấy xin cho làm nhân viên dọn vệ sinh, cũng hơn 2 tháng rồi chưa gặp lại anh ấy. Hạnh tò mò, không biết anh ấy là người thế nào, công việc ra sao mà lại hào phóng như thế...
Một hôm, đang dọn dẹp nhà vệ sinh tại khu xưởng chế tác Hạnh nghe được cuộc trò chuyện của một cô gái. Biết nói thế nào nhỉ? Nghe lén thì không hợp lý lắm bởi cô gái kia nói to, không hề giữ ý, đứng ở bên ngoài cũng nghe được. Thôi thì vì công việc, họ nói chuyện với ai thì kệ họ, Hạnh cứ lau dọn thôi, nhưng tai vẫn nghe không bỏ sót từ nào vì cô cũng hơi tò mò.
Cái gì? Mày điên à?
Ông Dương này á? Mới về nhà máy chưa lâu thôi... ừ, giờ làm sếp của tao mới đau.
Nghiêm khắc lắm... ừ, đòi báo cáo cả kế hoạch liên tục, bọn tao chóng mặt luôn, nhiều lúc không thở được ý...
Ừ... kiểu khó gần nữa cơ, không phải cái kiểu háo sắc lộ liễu đâu...
Người khác thì không nói, chứ ông này mới vào tao không nắm bắt được tính tình như nào, vơ quàng có ngày mất việc như chơi!
Chứ sao? Phải cẩn thận chứ! Mà số tao nó đen thế đeo""x nào ấy, đang ở bộ phận kinh doanh ngon lành, từ lúc ông con trai của chủ tịch về tiếp quản cái là thay đổi gần hết nhân lực.
Vãi cả mề... toát mồ hôi hột luôn...
Áp lực quá chắc tao nghỉ việc...
Cái gì? Mỹ nhân kế á? Điên à, tao nói rồi, tùy người mới áp dụng được, tùy tiện là chết đấy!
Ừ... vậy thôi nhá, tao dặm tí phấn rồi đi làm việc đây, buôn hơi lâu, chuẩn bị đem báo cáo nộp cho lão Dương. Đẹp đẹp tí xem lão có chú ý không...
Ờ... phải dần dần chứ...
Thế nhá. Bye.
Cuộc gọi kết thúc, Hạnh lặng lẽ làm công việc của mình giống như cô không quan tâm đến cô gái kia, cô ta trang điểm kỹ lưỡng, mặc đồ công sở nhưng vẫn sexy, chiếo áo sơ mi bó chẽn lấy người, đứng trước gương cô ấy ra sức dặm phấn thật nhiều cho mặt trắng bệch ra. Nhìn rõ sợ, Hạnh khẽ suýt xoa. Thì ra cô gái này muốn lấy lòng sếp, mà qua nội dung câu chuyện Hạnh đoán, cô ấy là mẫu người lười làm, muốn dựa vào sắc đẹp để quyến rũ sếp...
Kể từ hôm vô tình nghe được cuộc trò chuyện qua điện thoại của cô gái kia trong khu vệ sinh Hạnh không bắt gặp cô ấy thêm lần nào nữa. Nhưng rồi một ngày... Hạnh ở lại tranh thủ dọn trước cho ngày mai, khi ấy cũng khoảng hơn 7h tối rồi, một mình cặm cụi lau dọn cầu thang, lan can và lối đi lại, xong xuôi cô lại vào khu vệ sinh thì vô tình lại nghe được câu chuyện thú vị hơn. Nhưng mà... dường như cái giọng này cô đã nghe được ở chỗ nào rồi thì phải, rất quen. Hạnh cố nhớ lại nhưng chưa định thần được đó là ai, bởi hằng ngày công nhân và cán bộ đi ra vào nhiều, để nhớ chính xác một người không phải chuyện dễ, hơn nữa cô ít tiếp xúc với người khác. Tiếng nói chuyện phát ra từ bên khu vệ sinh nam, Hạnh chăm chú dỏng tai lên nghe.
Ơ kìa, ở khu vệ sinh nam tại sao lại có tiếng phụ nữ? Lạ nhỉ, hay trời tối nhà máy vắng người nên có ai đó đi vào tùy tiện nhỉ? Hạnh thắc mắc. Tiếng sột soạt bắt đầu phát ra nhiều hơn, kèm theo đó là tiếng nói chuyện rì rầm...
Em đã bảo anh đừng qua bên đây rồi mà cứ cố tình, ai mà bắt được là chết em đấy!
Tiếng phụ nữ càu nhàu.
Aaaa...
Chị ta suýt xoa.
Em cứ cấm cản anh mãi, từ hôm cậu con trai của chủ tịch về công ty, công việc cũng bận rộn, anh có lúc nào rảnh mà gần em được đâu? Em không tạo điều kiện cho anh một tí, dễ chừng anh chết mất!
Người đàn ông nói tiếp.
Em sang bộ phận mới rồi... định bỏ buông anh đấy à? Đừng có hòng nhé!
Lời nói cùng với ngữ khí của người đàn ông chứa đựng sự đe dọa.
Ai nói với anh thế? Anh có bỏ buông em thì có, từ hôm người ta bị điều động sang bên này công việc bù đầu, lúc nào cũng căng thẳng,... khổ muốn chết luôn í...
Cô kia nũng nịu.
Ưh.. ưh...
Thì đây... nay anh làm cho em sướng đây...
Tiếng bàn tay miết vào cánh cửa nhà vệ sinh nghe sột soạt. Hạnh đỏ bừng hai tai khi nhận ra rằng bên trong có người đang cùng nhau làm cái chuyện... tế nhị đó. Cô nên bỏ về hay tiếp tục làm công việc của mình đây? Hạnh lưỡng lự, tay cầm cái chổi lau nhà do dự...
Cùng lúc đó có một người đàn ông mặc vest trắng, dáng vẻ lãng tử đang tiến đến khu vệ sinh. Mới về đây chưa lâu, hơn nữa do bố quản thúc nên thời gian này anh khá bận rộn khi bắt đầu tiếp quản công việc quản lý tại nhà máy. Chính xác là anh định đi ra xe về nhà rồi nhưng khi đi qua hành lang khu WC thấy đèn sáng hắt ra, hiếu kỳ nên ghé qua một chút xem ai chăm chỉ giờ này còn ở lại. Hạnh ở bên trong WC nữ vừa do dự xem có nên ra về hay ở lại nghe lén tiếp thì ở bên ngoài, người đàn ông mặc vest trắng cũng vừa đến nơi.
Không cần nghĩ nhiều, cũng không cần đoán già đoán non, bởi bây giờ là trời tối, sự yên tĩnh gần như là tuyệt đối nên âm thanh dục vọng phát ra từ căn phòng của WC nam làm người đàn ông thấy khó chịu. Anh không ngờ những chuyện như thế này lại xuất hiện ở đây, tại sao lại thế nhỉ? Nếu thích nhau thì đem nhau đi nhà nghỉ khách sạn nào đó, cứ phải chọn cái nơi như WC để mà thỏa mãn...
Và, anh tò mò xem là ai, người nào lại cả gan dám chim chuột tại nhà máy, người đàn ông kiên nhẫn đứng đó và lắng nghe. Thứ âm thanh kia vẫn không ngừng phát ra, vang vọng... thật khiến cho người ta có chút không thoải mái. Nếu muốn chấn chỉnh lại hành vi của nhân viên thì trước tiên phải có chứng cớ, bằng không nói suông thì người khác chắc chắn sẽ không phục. Nghĩ là làm, người đàn ông mặc vest trắng lấy điện thoại ra và quay lại qua ô cửa kính nhà vệ sinh, bóng dáng nhòe mờ một nam một nữ không ngừng rung lắc... Nhân viên tại nhà máy thì nhiều, anh không biết đây là ai, nhưng kiên nhẫn chờ đợi thì chắc chắn họ cũng phải ra ngoài.
Người đàn ông hứng thú chờ đợi xem kịch hay tay, Hạnh ở bên trong không hề biết sự xuất hiện của người thứ 4 ở bên ngoài. Suy nghĩ mãi, Hạnh quyết định mở cửa và ra về, những chuyện như thế này chẳng hay ho gì, cô có biết chuyện thì đã sao? Một nhân viên dọn vệ sinh thì được quyền nhiều chuyện à? Vốn dĩ không liên quan đến cô mà, kệ họ đi! Nghĩ thế, Hạnh lặng lẽ bước ra, thật bất ngờ, trước cửa khu vệ sinh dành cho nam giới có một người đàn ông đang chăm chú quay phim bằng điện thoại. Dù mới chỉ nhìn ở góc nghiêng nhưng Hạnh đã mơ hồ đoán được người ấy là ai.
Chân cô chợt khựng lại không tiến lên thêm bước nào nữa, ánh mắt lộ rõ sự bối rối vì trong hoàn cảnh thế này... cô thấy mình có chút vô duyên, ngọn lửa tình dục vẫn bùng cháy dữ dội ở bên trong cánh cửa nhà vệ sinh. Tiếng rên xiết, tiếng thở và sự cọ sát...
Người đàn ông đang chăm chú quay phim cũng giật mình quay lại khi cảm giác có ai đó đang nhìn mình. Anh quay người lại thì ngay lập tức ánh mắt bỗng sáng lên như phát hiện ra điều gì đó, quên cả việc bản thân đang thu thập tư liệu nhân viên dâm ô trong nhà máy, anh nói:
Là cô à?
Câu nói ấy vừa phát ra cũng là lúc hai người trong nhà vệ sinh dừng hẳn hành động dâm đãng ấy lại, sự sợ hãi đan xen, cả hai đều yên lặng thăm dò xem bên ngoài có những ai. Cứ ngỡ không còn ai, nào ngờ... đôi nam nữ tái mét mặt mày, không ai nói với ai câu nào. Biết bản thân vừa lỡ lời nên người đàn ông tắt điện thoại rồi đến gần chỗ Hạnh, vẻ mặt anh ấy không thay đổi nhiều, chỉ là... cách ăn mặc sang trọng quá, khác hẳn với hình ảnh gần gũi cách đây hai tháng mà cô đã gặp.
Anh... sao lại ở đây?
Hạnh đáp lời. Đôi trai gái trong nhà vệ sinh nhanh chóng mặc quần áo và lắng nghe câu chuyện của người bên ngoài.
Tôi vẫn ở đây mà, em đang nghĩ gì vậy?
Hạnh im lặng không nói, cô khẽ mỉm cười vì gặp lại ân nhân. Anh ấy là Dương, người đàn ông mặc vest trắng ấy là anh Dương, mấy tháng nay cô vẫn luôn suy nghĩ về anh ấy, hy vọng có ngày gặp lại, nhưng không ngờ lại tái ngộ trong tình huống dở khóc dở cười thế này. Anh thì quay lén người ta vụng trộm, còn cô... cũng lén lắng nghe, thật chẳng giống ai. Nhưng tại sao anh Dương lại ở đây nhỉ? Lẽ nào anh ấy cũng làm việc tại nhà máy này ư? Không thể nào, nếu vậy thì hai tháng qua chí ít cô cũng gặp một vài lần chứ nhỉ?
Cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạnh, Dương lại tiếp tục:
Đang xem kịch hay thì em xuất hiện, muộn rồi em về đi, ngày mai tôi sẽ nói chuyện với em!
Anhhh...
Hạnh ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Nghe lời về đi, còn hai người nữa ở trong ấy làm gì, đừng tưởng qua mắt được tôi. Chuyện này tôi sẽ giải quyết triệt để!
Sợ làm ảnh hưởng đến Hạnh, Dương kéo tay cô đi ra khỏi cổng nhà máy, Vừa đi anh vừa nói:
Thế nào, sắp trả nợ cho tôi được chưa?
Chắc sang năm anh ạ!
Hạnh thật thà.
Dương phì cười khi nghe cô nói đồng thời nhìn vẻ mặt đau khổ của cô làm anh thấy tò mò.
Sao lâu vậy?
Cô định chạy làng sao?
Thì lương nhân viên vệ sinh có được bao nhiêu đâu, anh định để tôi chết đói à?
Em làm ở đây có quen không?
Không quen cũng phải quen thôi...
Đúng lúc ấy Dương có điện thoại.
A lô, được được, tôi sẽ đến ngay! Ok.
Nói chuyện xong anh ấy quay qua nói với Hạnh:
Tôi bận, em về nghỉ sớm đi, ngày mai tôi sẽ tìm em! Thế nhá.
Nói rồi Dương rời đi, dù có chút hụt hẫng song HẠNH vẫn cố mỉm cười và nói lời tạm biệt, từ lúc gặp lại anh ấy, cô thấy lòng mình bồi hồi, nao nao khó tả. Cô liên kết sự việc lại với nhau rồi thầm khẳng định, chắc chắn Dương đang làm việc tại đây, nếu không tại sao lại có thể dễ dàng ra vào trong nhà máy, lại ngang nhiên quay lại hành vi "yêu đương" của nhân viên. Không chỉ có thế, nhìn vào trang phục anh ấy mặc, rất có thể vị trí của Dương tại nhà máy này không hề nhỏ! Xem ra... Hạnh không dám nghĩ thêm nữa, nếu đúng như vậy thì công việc này là anh ấy cố tình sắp xếp cho cô sao?
Một đứa như cô còn tính toán được với số lương ít ỏi của nhân viên vệ sinh vừa phải lo ăn ở, tiền nhà thì cũng chẳng dư được bao nhiêu, bao giờ mới gom được số tiền đó mà trả nợ? Anh ấy là người làm ăn kinh doanh thì thừa hiểu điều này, nếu muốn lấy lại số nợ thì với công việc hiện tại e là sẽ rất lâu, có thể lấy lại được nhưng thời gian hơi dài... Vậy mục đích của Dương khi đưa cô vào đây để làm gì nhỉ? Đòi nợ? Hay là đang muốn giúp đỡ cô có công ăn việc làm?
Chuyện yêu đương thì chắc chắn không phải, Hạnh khẳng định thế là bởi cô và anh ấy hoàn toàn không hợp nhau. Cô có chút thích anh ấy nhưng không vì thế mà Dương cũng thích lại cô, nếu yêu thì chí ít anh ấy sẽ săn đón hoặc nâng đỡ cô làm việc nhẹ nhàng... Không ai nhẫn tâm để người mình yêu lao động vất vả thế này được, sự xuất hiện của Dương sau 2 tháng trời vắng bóng một lần nữa lại khiến tâm hồn cô dậy sóng.
Anh đánh rơi ví này!
Hạnh lau dọn WC Nữ ở khu kế bên xong cô sang khu vực WC Nam, một người đàn ông từ bên trong đi ra vô tình đánh rơi cái ví. Nghe tiếng gọi, anh ta lập tức quay lại nhìn theo phản xạ tự nhiên:
Chị gọi tôi à?
Nhìn Hạnh trong bộ trang phục làm vệ sinh, thêm cái mũ vải, đeo khẩu trang và bao tay bảo vệ nên nhất thời anh ấy không biết tuổi tác của cô thế nào, lịch sự đáp lại.
Dạ. Vâng! Anh vừa ở bên trong ra đánh rơi cái ví... trong này không có người nên em đoán là của anh!
Cảm ơn chị, nó đúng là của tôi rồi!
Vậy anh kiểm tra xem bên trong có thiếu cái gì không?
Chắc không thiếu gì đâu... có tôi và chị, chị không lấy mà trả lại cho tôi thì mất cái gì được chứ?
Anh tin người quá đấy!
Hạnh thán phục.
Cảm ơn chị nha! Xin phép tôi đi về trước đây, cũng muộn rồi.
Dạ. Chào anh ạ!
Người đàn ông mặc comple xách cái cặp đen lịch lãm cúi đầu lịch sự đáp lại Hạnh rồi xoay người rời đi, nhưng bước được hai bước anh ấy dừng lại nói tiếp:
Sao chị còn chưa về? Theo lệ thì hết giờ làm việc rồi, tất cả nhân viên, công nhân đều được nghỉ?
À... Tôi làm cố thêm chút nữa, sáng sớm ngày mai sẽ đỡ vất vả hơn anh ạ..
Hơn 7h tối rồi, vẫn nên chú ý sức khỏe là hơn chị ạ, công việc ngày mai thì để ngày mai hãy làm.
Cảm ơn anh!
Vậy tôi đi trước đây.
Chào anh.
Người đàn ông bỏ đi trước, Hạnh nhanh tay lau dọn khu WC Nam giới một lượt rồi cũng thu vén chuẩn bị đi về. Lần đầu tiên kể từ lúc làm việc ở đây Hạnh được trò chuyện với một người lịch sự và sang trọng như thế, trong lòng cảm thấy vui vui. Hạnh nghĩ, chắc những người như vậy họ tài giỏi lắm, cái cách nói chuyện lạnh lùng và khó gần thế nào ấy... Nhưng mà nghĩ lại, cũng chỉ là cuộc trò chuyện bình thường thôi có ảnh hưởng gì đến cô đâu.
Từ nhà máy về đến phòng trọ của Hạnh chưa đầy 1 km. Ngày ngày cô vẫn chăm chỉ đi bộ đến làm, hết giờ lại về đi chợ và nấu nướng ăn uống. Nói là nấu nướng thực chất cũng có cái gì đâu, vì không có tiền, thuê được cái phòng đã quý rồi. Sắm cái nồi cơm điện, Hạnh nấu cơm trước rồi hấp thêm quả trứng, cơm chín thì múc ra ngoài, luộc rau luôn vào cái nồi ấy. Hôm nào đổi món rau xào hoặc kho thịt thì cũng cái nồi cơm điện ấy mà triển khai. Vì tiết kiệm mà! Số tiền hơn 30 triệu đồng biết khi nào mới trả đủ cho anh Dương?
Lương nhân viên dọn dẹp vệ sinh lo chi trả phòng trọ rồi ăn ở cũng tốn không ít rồi... haizz nan giải thật sự, nhưng cô đâu còn cách nào khác, ở thành phố này Hạnh không quen biết ai, hơn nữa nơi đây là do Dương giới thiệu, cô phải chăm chỉ làm để anh ấy tin tưởng rằng cô không có ý định quỵt nợ. Tính ra từ ngày được anh Dương cứu vớt được dưới chân cầu vượt, rồi đến ngày anh ấy xin cho làm nhân viên dọn vệ sinh, cũng hơn 2 tháng rồi chưa gặp lại anh ấy. Hạnh tò mò, không biết anh ấy là người thế nào, công việc ra sao mà lại hào phóng như thế...
Một hôm, đang dọn dẹp nhà vệ sinh tại khu xưởng chế tác Hạnh nghe được cuộc trò chuyện của một cô gái. Biết nói thế nào nhỉ? Nghe lén thì không hợp lý lắm bởi cô gái kia nói to, không hề giữ ý, đứng ở bên ngoài cũng nghe được. Thôi thì vì công việc, họ nói chuyện với ai thì kệ họ, Hạnh cứ lau dọn thôi, nhưng tai vẫn nghe không bỏ sót từ nào vì cô cũng hơi tò mò.
Cái gì? Mày điên à?
Ông Dương này á? Mới về nhà máy chưa lâu thôi... ừ, giờ làm sếp của tao mới đau.
Nghiêm khắc lắm... ừ, đòi báo cáo cả kế hoạch liên tục, bọn tao chóng mặt luôn, nhiều lúc không thở được ý...
Ừ... kiểu khó gần nữa cơ, không phải cái kiểu háo sắc lộ liễu đâu...
Người khác thì không nói, chứ ông này mới vào tao không nắm bắt được tính tình như nào, vơ quàng có ngày mất việc như chơi!
Chứ sao? Phải cẩn thận chứ! Mà số tao nó đen thế đeo""x nào ấy, đang ở bộ phận kinh doanh ngon lành, từ lúc ông con trai của chủ tịch về tiếp quản cái là thay đổi gần hết nhân lực.
Vãi cả mề... toát mồ hôi hột luôn...
Áp lực quá chắc tao nghỉ việc...
Cái gì? Mỹ nhân kế á? Điên à, tao nói rồi, tùy người mới áp dụng được, tùy tiện là chết đấy!
Ừ... vậy thôi nhá, tao dặm tí phấn rồi đi làm việc đây, buôn hơi lâu, chuẩn bị đem báo cáo nộp cho lão Dương. Đẹp đẹp tí xem lão có chú ý không...
Ờ... phải dần dần chứ...
Thế nhá. Bye.
Cuộc gọi kết thúc, Hạnh lặng lẽ làm công việc của mình giống như cô không quan tâm đến cô gái kia, cô ta trang điểm kỹ lưỡng, mặc đồ công sở nhưng vẫn sexy, chiếo áo sơ mi bó chẽn lấy người, đứng trước gương cô ấy ra sức dặm phấn thật nhiều cho mặt trắng bệch ra. Nhìn rõ sợ, Hạnh khẽ suýt xoa. Thì ra cô gái này muốn lấy lòng sếp, mà qua nội dung câu chuyện Hạnh đoán, cô ấy là mẫu người lười làm, muốn dựa vào sắc đẹp để quyến rũ sếp...
Kể từ hôm vô tình nghe được cuộc trò chuyện qua điện thoại của cô gái kia trong khu vệ sinh Hạnh không bắt gặp cô ấy thêm lần nào nữa. Nhưng rồi một ngày... Hạnh ở lại tranh thủ dọn trước cho ngày mai, khi ấy cũng khoảng hơn 7h tối rồi, một mình cặm cụi lau dọn cầu thang, lan can và lối đi lại, xong xuôi cô lại vào khu vệ sinh thì vô tình lại nghe được câu chuyện thú vị hơn. Nhưng mà... dường như cái giọng này cô đã nghe được ở chỗ nào rồi thì phải, rất quen. Hạnh cố nhớ lại nhưng chưa định thần được đó là ai, bởi hằng ngày công nhân và cán bộ đi ra vào nhiều, để nhớ chính xác một người không phải chuyện dễ, hơn nữa cô ít tiếp xúc với người khác. Tiếng nói chuyện phát ra từ bên khu vệ sinh nam, Hạnh chăm chú dỏng tai lên nghe.
Ơ kìa, ở khu vệ sinh nam tại sao lại có tiếng phụ nữ? Lạ nhỉ, hay trời tối nhà máy vắng người nên có ai đó đi vào tùy tiện nhỉ? Hạnh thắc mắc. Tiếng sột soạt bắt đầu phát ra nhiều hơn, kèm theo đó là tiếng nói chuyện rì rầm...
Em đã bảo anh đừng qua bên đây rồi mà cứ cố tình, ai mà bắt được là chết em đấy!
Tiếng phụ nữ càu nhàu.
Aaaa...
Chị ta suýt xoa.
Em cứ cấm cản anh mãi, từ hôm cậu con trai của chủ tịch về công ty, công việc cũng bận rộn, anh có lúc nào rảnh mà gần em được đâu? Em không tạo điều kiện cho anh một tí, dễ chừng anh chết mất!
Người đàn ông nói tiếp.
Em sang bộ phận mới rồi... định bỏ buông anh đấy à? Đừng có hòng nhé!
Lời nói cùng với ngữ khí của người đàn ông chứa đựng sự đe dọa.
Ai nói với anh thế? Anh có bỏ buông em thì có, từ hôm người ta bị điều động sang bên này công việc bù đầu, lúc nào cũng căng thẳng,... khổ muốn chết luôn í...
Cô kia nũng nịu.
Ưh.. ưh...
Thì đây... nay anh làm cho em sướng đây...
Tiếng bàn tay miết vào cánh cửa nhà vệ sinh nghe sột soạt. Hạnh đỏ bừng hai tai khi nhận ra rằng bên trong có người đang cùng nhau làm cái chuyện... tế nhị đó. Cô nên bỏ về hay tiếp tục làm công việc của mình đây? Hạnh lưỡng lự, tay cầm cái chổi lau nhà do dự...
Cùng lúc đó có một người đàn ông mặc vest trắng, dáng vẻ lãng tử đang tiến đến khu vệ sinh. Mới về đây chưa lâu, hơn nữa do bố quản thúc nên thời gian này anh khá bận rộn khi bắt đầu tiếp quản công việc quản lý tại nhà máy. Chính xác là anh định đi ra xe về nhà rồi nhưng khi đi qua hành lang khu WC thấy đèn sáng hắt ra, hiếu kỳ nên ghé qua một chút xem ai chăm chỉ giờ này còn ở lại. Hạnh ở bên trong WC nữ vừa do dự xem có nên ra về hay ở lại nghe lén tiếp thì ở bên ngoài, người đàn ông mặc vest trắng cũng vừa đến nơi.
Không cần nghĩ nhiều, cũng không cần đoán già đoán non, bởi bây giờ là trời tối, sự yên tĩnh gần như là tuyệt đối nên âm thanh dục vọng phát ra từ căn phòng của WC nam làm người đàn ông thấy khó chịu. Anh không ngờ những chuyện như thế này lại xuất hiện ở đây, tại sao lại thế nhỉ? Nếu thích nhau thì đem nhau đi nhà nghỉ khách sạn nào đó, cứ phải chọn cái nơi như WC để mà thỏa mãn...
Và, anh tò mò xem là ai, người nào lại cả gan dám chim chuột tại nhà máy, người đàn ông kiên nhẫn đứng đó và lắng nghe. Thứ âm thanh kia vẫn không ngừng phát ra, vang vọng... thật khiến cho người ta có chút không thoải mái. Nếu muốn chấn chỉnh lại hành vi của nhân viên thì trước tiên phải có chứng cớ, bằng không nói suông thì người khác chắc chắn sẽ không phục. Nghĩ là làm, người đàn ông mặc vest trắng lấy điện thoại ra và quay lại qua ô cửa kính nhà vệ sinh, bóng dáng nhòe mờ một nam một nữ không ngừng rung lắc... Nhân viên tại nhà máy thì nhiều, anh không biết đây là ai, nhưng kiên nhẫn chờ đợi thì chắc chắn họ cũng phải ra ngoài.
Người đàn ông hứng thú chờ đợi xem kịch hay tay, Hạnh ở bên trong không hề biết sự xuất hiện của người thứ 4 ở bên ngoài. Suy nghĩ mãi, Hạnh quyết định mở cửa và ra về, những chuyện như thế này chẳng hay ho gì, cô có biết chuyện thì đã sao? Một nhân viên dọn vệ sinh thì được quyền nhiều chuyện à? Vốn dĩ không liên quan đến cô mà, kệ họ đi! Nghĩ thế, Hạnh lặng lẽ bước ra, thật bất ngờ, trước cửa khu vệ sinh dành cho nam giới có một người đàn ông đang chăm chú quay phim bằng điện thoại. Dù mới chỉ nhìn ở góc nghiêng nhưng Hạnh đã mơ hồ đoán được người ấy là ai.
Chân cô chợt khựng lại không tiến lên thêm bước nào nữa, ánh mắt lộ rõ sự bối rối vì trong hoàn cảnh thế này... cô thấy mình có chút vô duyên, ngọn lửa tình dục vẫn bùng cháy dữ dội ở bên trong cánh cửa nhà vệ sinh. Tiếng rên xiết, tiếng thở và sự cọ sát...
Người đàn ông đang chăm chú quay phim cũng giật mình quay lại khi cảm giác có ai đó đang nhìn mình. Anh quay người lại thì ngay lập tức ánh mắt bỗng sáng lên như phát hiện ra điều gì đó, quên cả việc bản thân đang thu thập tư liệu nhân viên dâm ô trong nhà máy, anh nói:
Là cô à?
Câu nói ấy vừa phát ra cũng là lúc hai người trong nhà vệ sinh dừng hẳn hành động dâm đãng ấy lại, sự sợ hãi đan xen, cả hai đều yên lặng thăm dò xem bên ngoài có những ai. Cứ ngỡ không còn ai, nào ngờ... đôi nam nữ tái mét mặt mày, không ai nói với ai câu nào. Biết bản thân vừa lỡ lời nên người đàn ông tắt điện thoại rồi đến gần chỗ Hạnh, vẻ mặt anh ấy không thay đổi nhiều, chỉ là... cách ăn mặc sang trọng quá, khác hẳn với hình ảnh gần gũi cách đây hai tháng mà cô đã gặp.
Anh... sao lại ở đây?
Hạnh đáp lời. Đôi trai gái trong nhà vệ sinh nhanh chóng mặc quần áo và lắng nghe câu chuyện của người bên ngoài.
Tôi vẫn ở đây mà, em đang nghĩ gì vậy?
Hạnh im lặng không nói, cô khẽ mỉm cười vì gặp lại ân nhân. Anh ấy là Dương, người đàn ông mặc vest trắng ấy là anh Dương, mấy tháng nay cô vẫn luôn suy nghĩ về anh ấy, hy vọng có ngày gặp lại, nhưng không ngờ lại tái ngộ trong tình huống dở khóc dở cười thế này. Anh thì quay lén người ta vụng trộm, còn cô... cũng lén lắng nghe, thật chẳng giống ai. Nhưng tại sao anh Dương lại ở đây nhỉ? Lẽ nào anh ấy cũng làm việc tại nhà máy này ư? Không thể nào, nếu vậy thì hai tháng qua chí ít cô cũng gặp một vài lần chứ nhỉ?
Cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạnh, Dương lại tiếp tục:
Đang xem kịch hay thì em xuất hiện, muộn rồi em về đi, ngày mai tôi sẽ nói chuyện với em!
Anhhh...
Hạnh ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Nghe lời về đi, còn hai người nữa ở trong ấy làm gì, đừng tưởng qua mắt được tôi. Chuyện này tôi sẽ giải quyết triệt để!
Sợ làm ảnh hưởng đến Hạnh, Dương kéo tay cô đi ra khỏi cổng nhà máy, Vừa đi anh vừa nói:
Thế nào, sắp trả nợ cho tôi được chưa?
Chắc sang năm anh ạ!
Hạnh thật thà.
Dương phì cười khi nghe cô nói đồng thời nhìn vẻ mặt đau khổ của cô làm anh thấy tò mò.
Sao lâu vậy?
Cô định chạy làng sao?
Thì lương nhân viên vệ sinh có được bao nhiêu đâu, anh định để tôi chết đói à?
Em làm ở đây có quen không?
Không quen cũng phải quen thôi...
Đúng lúc ấy Dương có điện thoại.
A lô, được được, tôi sẽ đến ngay! Ok.
Nói chuyện xong anh ấy quay qua nói với Hạnh:
Tôi bận, em về nghỉ sớm đi, ngày mai tôi sẽ tìm em! Thế nhá.
Nói rồi Dương rời đi, dù có chút hụt hẫng song HẠNH vẫn cố mỉm cười và nói lời tạm biệt, từ lúc gặp lại anh ấy, cô thấy lòng mình bồi hồi, nao nao khó tả. Cô liên kết sự việc lại với nhau rồi thầm khẳng định, chắc chắn Dương đang làm việc tại đây, nếu không tại sao lại có thể dễ dàng ra vào trong nhà máy, lại ngang nhiên quay lại hành vi "yêu đương" của nhân viên. Không chỉ có thế, nhìn vào trang phục anh ấy mặc, rất có thể vị trí của Dương tại nhà máy này không hề nhỏ! Xem ra... Hạnh không dám nghĩ thêm nữa, nếu đúng như vậy thì công việc này là anh ấy cố tình sắp xếp cho cô sao?
Một đứa như cô còn tính toán được với số lương ít ỏi của nhân viên vệ sinh vừa phải lo ăn ở, tiền nhà thì cũng chẳng dư được bao nhiêu, bao giờ mới gom được số tiền đó mà trả nợ? Anh ấy là người làm ăn kinh doanh thì thừa hiểu điều này, nếu muốn lấy lại số nợ thì với công việc hiện tại e là sẽ rất lâu, có thể lấy lại được nhưng thời gian hơi dài... Vậy mục đích của Dương khi đưa cô vào đây để làm gì nhỉ? Đòi nợ? Hay là đang muốn giúp đỡ cô có công ăn việc làm?
Chuyện yêu đương thì chắc chắn không phải, Hạnh khẳng định thế là bởi cô và anh ấy hoàn toàn không hợp nhau. Cô có chút thích anh ấy nhưng không vì thế mà Dương cũng thích lại cô, nếu yêu thì chí ít anh ấy sẽ săn đón hoặc nâng đỡ cô làm việc nhẹ nhàng... Không ai nhẫn tâm để người mình yêu lao động vất vả thế này được, sự xuất hiện của Dương sau 2 tháng trời vắng bóng một lần nữa lại khiến tâm hồn cô dậy sóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.