Chương 19
Thanh Thanh
24/12/2019
Đúng như quẻ thẻ gieo đêm giao thừa, năm ấy Khánh đăng ký thi bằng lái xe lên hạng thì trúng luôn, từ ngày đó anh không làm lơ xe nữa. Có đủ kinh nghiệm đường trường, có bằng lái trong tay, Khánh xin vào chạy xe ở một doanh nghiệp vận tải hành khách Bắc Nam chuyên về xe giường nằm. Lần đầu tiên thử sức với những chặng đường dài ngàn dặm anh thích thú lắm, hăng say đi làm, cứ mỗi lần khởi hành từ Bắc vào Nam là mất cả tuần trời mới có mặt ở nhà. Thời gian dành cho Hạnh không còn nhiều như trước, tuy vậy những lúc rảnh hai người vẫn liên lạc với nhau qua phone.
Khánh tất bật chuyện làm ăn, thân trai chí hướng đường dài, còn Hạnh, cô chăm chỉ học hành, tính ra cũng còn chưa đầy một năm nữa là kết thúc khóa học. Sắp tới Hạnh sẽ có một kỳ thực tập ngắn ngày cỡ một tháng để trải nghiệm và thử sức với công việc trong tương lai. Chưa biết nên xin thực tập ở đâu thì cô giáo thông báo có một công ty mới khai trương cách đấy không lâu, là một chi nhánh nhỏ trong hệ thống công ty nổi tiếng của tập đoàn X. Chính vì thế, kỳ thực tập ngắn hạn này chắc chắn sẽ là cơ hội tốt cho các học viên cọ sát ngành nghề.
Từ ngày đi làm xa, tiền lương hàng tháng của Khánh cao hơn nhiều so với trước đây làm phụ xe khách, biết hoàn cảnh của bạn gái khó khăn, Hạnh lại theo học tốn tiền, đôi lần anh chủ động muốn giúp đỡ, san sẻ gánh nặng kinh tế giúp cô học hành nhưng anh Toàn và Hạnh đều từ chối. Bởi lẽ, ý tốt của Khánh cả hai anh em đều trân trọng, nhưng anh chỉ là bạn bè, tình cảm có chút thân thiết trên bình thường một chút, nhưng đó không phải là chồng.
Ái tình phân minh, tiền bạc sòng phẳng!
Khánh rất rốt nhưng Hạnh không muốn lợi dụng lòng tốt của anh, vì cô sợ, chẳng có bữa tiệc nào mà miễn phí được mãi. Tình yêu của hai người vẫn còn trong sáng, chưa bị vẩn đục, Hạnh không muốn vì vật chất mà đem tình yêu ra làm cuộc trao đổi.
Một tháng Khánh được nghỉ giải lao ở nhà hai ngày, vì đường dài, đi nhiều ắt sẽ căng thẳng và mệt mỏi, bởi vậy nghỉ hai ngày nhưng xen kẽ trong tháng, giữa tháng nghỉ một ngày, cuối tháng nghỉ một ngày. Còn lại, trên đường đi, vừa đi vừa nghỉ theo lộ trình sắp xếp của doanh nghiệp.
Lần ấy Khánh được nghỉ lại đúng dịp Hạnh chuẩn bị đi thực tập, trên đường về gần đến nhà anh bấm máy gọi cho cô.
Tối nay anh qua nhà ăn cơm được không em?
Anh về chưa? Em đang ở trên trường chưa về nhà!
Vậy... hay là hôm nay em đừng về nhà nữa, chờ anh ở kí túc, anh sắp về đến nơi rồi, ngày mai anh được nghỉ.
Em chờ anh về rồi chúng mình về quê luôn cũng dc mà anh, mấy khi có dịp anh được nghỉ, về qua nhà xem bố mẹ thế nào chứ?
Em đi cả tuần cũng thấy nhớ nhà lắm.
Bố mẹ ngày nào anh chả gọi điện về, hôm nay anh muốn dành thời gian nghỉ ấy ở bên em lâu một chút!
Nhưng em trót gọi cho anh Toàn nói là chiều nay về rồi, hay là về nhà em ăn cơm đi...
Hạnh nghe ra ý tứ của Khánh, anh muốn ở lại riêng với cô, hai người ở cạnh nhau thì kiểu gì cũng nảy sinh đòi hỏi. Đây không phải lần đầu tiên, vì hai người yêu nhau cũng lâu rồi, mỗi lần ở bên nhau Khánh luôn muốn bày tỏ những hành động thân mật với cô. Hạnh biết, đó là điều bình thường, bản năng sinh lý của đàn ông.... Nhưng cô không muốn chuyện đó, hãy còn quá sớm để quyết định xem có nên dễ dàng trao đi thứ quý giá, danh tiết của người con gái hay không? Bởi vậy năm lần bảy lượt cô luôn tìm cách né tránh.
Nhưng anh muốn mời em đi ăn, hôm nay vừa nhận lương, chẳng mấy khi mới có dịp nghỉ ngơi, sắp tới em còn đi thực tập dài dài, sợ rằng lúc ấy bận quá mình không có dịp ở bên nhau ấy...
Khánh đưa ra lý do thuyết phục bạn gái.
Thì chúng mình ngày nào cũng nấu cháo điện thoại còn gì, anh làm như em đi nước ngoài không bằng?
Em không hiểu ý anh gì cả, yêu nhau nhưng thời gian chúng mình ở bên nhau rất ít...
Ít đâu mà ít?
Anh chẳng sang nhà em suốt, thỉnh thoảng lại đến kí túc bọn em...anh còn muốn như nào nữa?
Nhưng những lúc ấy thì có mặt nhiều người... ý anh là chỉ có anh và em thôi!
Anh cứ vẽ chuyện...
Em chỉ cần gặp anh là vui rồi, có đông vui mọi người càng vui chứ sao....
Hôm nay em không ở lại với anh là anh giận đấy, em mà về thì chứng tỏ không yêu anh!
Khánh dứt khoát.
Thấy bạn trai nói vậy thì Hạnh lại sợ anh ấy giận thật, cô sợ chuyện kia phát sinh thôi... còn ngoài ra Hạnh yêu Khánh là thật lòng. Khi nãy muốn từ chối nên cô mới nói khéo là gọi điện cho anh Toàn báo hôm nay sẽ về quê, bây giờ thấy Khánh giận nên Hạnh đành xuống nước.
Thôi được rồi, chưa gì đã dỗi ngay được, nhưng chỉ hôm nay thôi đấy nhé, nói dối nhiều lần anh Toàn mà biết ảnh mắng em chết!
Ok vợ!
Khánh sung sướng.
Ơ kìa, học đâu cái kiểu vợ vợ chồng chồng đấy, nghe chối quá đi...
Hihi nói cho vui thôi, anh có học ai đâu, vậy em nghỉ ngơi đi, khi nào về đến nơi anh sẽ gọi cho em...
***
Bây giờ em muốn đi ăn ở đâu?
Ngồi trong taxi Khánh hỏi ý kiến của Hạnh, từ trong Nam ra đến nơi anh tranh thủ tắm gội thật nhanh để đi hẹn hò với Hạnh vì sợ cô chờ lâu.
Ăn ở đâu cũng được nhưng chỗ nào bình dân thôi anh nhé, vào chỗ sang trọng quá em không quen...
Ok.
Anh cho em đến ngã tư gần công viên nhé!
Khánh đáp lời Hạnh rồi quay ra nói với tài xế chạy taxi.
Công viên gần ngay con sông lớn, địa phận giáp ranh với tỉnh khác nên nơi này khá thoáng đãng, nhà hàng Khánh chọn tọa lạc ngay đối diện công viên, người đi lại ồn ào náo nhiệt.
Nhìn anh gầy mà đen đi đấy!
Trong lúc chờ đợi nhà hàng lên món Hạnh tranh thủ nhìn ngắm người yêu, thấy anh vất vả, cô thương lắm.
Trông vậy nhưng mà khỏe em ạ, da trắng bủng trắng beo anh lại thấy uể oải, mà cái nắng miền Nam nó dễ đen lắm, chắc anh không hợp khí hậu nên đen nhẻm đi nhỉ?
Em chẳng thấy anh khỏe tí nào...
Em đã thử đâu mà biết?
Khánh nghĩ vậy nhưng anh lại không nói ra vì lời nói nhiều ý tứ quá, khẽ hắng giọng mấy cái anh nói:
Vất vả tí mới thấm được em ạ, làm cái gì cũng vậy, không cố gắng thì làm sao mà trụ được?
Hay anh về Bắc mà làm, bây giờ xe cộ cũng nhiều, anh đi xa quá nhiều lúc em buồn lắm...
Không nỡ để anh đi xa à?
Vì em lo anh vất vả, hơn nữa, yêu nhau mà mấy dịp lễ, ngày kỉ niệm chẳng được ở bên nhau...
Vậy nên hôm nay anh mới dành thời gian bên em thật nhiều để bù đắp cho những ngày vắng mặt đây.
Bù này không tính...
....
Ăn bữa tối xong cả hai đi dạo trên con đường ven sông lớn, khi nãy có uống chút rượu nhẹ nên Khánh thấy trong người có chút "nóng". Mà cũng chẳng biết có phải vì rượu hay do lâu ngày không được ở gần người yêu nên tâm trạng anh mới bứt rứt vậy nữa. Đánh bạo, Khánh vòng tay ra phía sau lưng ôm trọn lấy vòng eo của Hạnh ghì sát lại người mình, hơi thở gấp gáp.
Anh này, tự nhiên ôm em chặt thế?
Hạnh thắc mắc.
Vì anh nhớ em!
Anh nhớ em phát điên lên đây này...
Khánh ghé vào tai Hạnh và thì thào, ánh mắt anh lim dim, cảm giác lúc này thật tuyệt, nhưng anh còn mong đợi nhiều hơn thế nữa... nếu như Hạnh cho phép.
Anh làm thế người ta nhìn cho đấy, đang giữa đường giữa chợ...
Em nhìn đi!
Khánh chỉ tay ra phía trước.
Đó, thấy không, hai bên bờ sông thỉnh thoảng lại có cặp đôi đứng ôm nhau.
Mà đôi nào chả như đôi nào, người đi đường họ cũng chẳng quan tâm lắm đâu, có khi lại gòn GATO ý...
Đúng như Khánh nói, thấp thoáng ở phía xa cứ đôi một đôi một đang đứng dính chặt lấy nhau, Hạnh đỏ mặt.
Em không quen chỗ đông người thế này đâu...
Nói đoạn cô gỡ tay anh ra khỏi người mình rồi đỏng đảnh bước lên phía trước thật nhanh, bỏ cách Khánh ở lại một quãng xa. Khánh thất vọng, yêu nhau lâu thế rồi mà ôm hôn cũng không được thoải mái, anh không hiểu Hạnh đang nghĩ gì. Anh dỗi, không đi tiếp nữa mà ngồi luôn xuống bãi cỏ rồi bấm điện thoại gọi cho Hạnh.
Sao anh lại ngồi ở đấy?
Hạnh bắt máy vì khoảng cách của cả hai khá xa, nếu như không gọi điện thì sẽ phải gào lên mới nghe thấy đối phương nói gì.
Anh mệt!!
Khi nãy còn nói anh khỏe lắm mà? Giờ lại kêu mệt!
Anh mệt với em đấy?
Cứ làm như người dưng với nhau ý, ôm eo mà cũng không được thoải mái nữa...
Nếu mà ở cạnh anh em thấy khó chịu với xấu hổ vậy thì em về đi, anh muốn ở một mình!
Nghe giọng thì có vẻ như Khánh giận thật.
Ơ kìa, tự nhiên anh làm sao thế?
Em không hiểu hay cố tình không hiểu?
Yêu đương thì mấy chuyện đó là bình thường thôi, thể hiện đối phương thực sự yêu nhau nên mới có hành động như vậy. Lẽ nào em không hiểu thật?
Em.... em...
Người ta còn.... nhau nữa kia, anh đây mới chỉ ôm hôn mà em đã giãy nảy rồi!
Hay là em không yêu anh?
Em có yêu anh, nhưng việc đó...
Bây giờ là thời đại nào rồi em còn thế nữa?
Thôi... anh không muốn nói nữa, anh mệt lắm, anh muốn được yên tĩnh một mình.
Giờ anh gọi xe cho em về nhà, lúc nào bình tĩnh lại thì hãy gọi cho anh!
Nói rồi Khánh tắt máy, anh gọi một taxi cho Hạnh, mấy phút sau xe đã lù lù ở phía sau lưng, nghe thái độ giận dữ ấy của Khánh, Hạnh cũng không nài nỉ, níu kéo hay xin xỏ gì, cô ngồi lên xe và trở về ký túc ngay lúc đó. Xe đi khỏi, Khánh gần như phát điên.
Thật không thể ngờ được buổi tối mà anh mong đợi lại thành ra thế này, bao ngày mới được gặp nhau mà tự nhiên lại cãi vã... haizzz, anh cố ý gọi taxi để thử lòng cô xem Hạnh có thật lòng yêu anh không, nếu yêu anh thì sẽ không để anh ở lại một mình, hơn nữa, anh hy vọng nhiều hơn điều đó ở cô... nhưng xem ra, cô vẫn nhất định lên xe và đi khỏi...
Hạnh về ký túc, cuối tuần nhưng còn một cô bạn nữa ở lại, lý do cũng là để hẹn hò với bạn trai. Cô ấy đi chơi chưa về, Hạnh mở cửa vào phòng rồi ngồi lỳ ở giường, bần thần suy nghĩ lại xem bản thân đã sai ở chỗ nào, tại sao Khánh lại giận dỗi cô như thế? Lẽ nào yêu nhau cứ nhất thiết phải đụng chạm gần gũi như thế mới được sao?
Cô yêu anh, anh yêu cô, điều đó Hạnh đương nhiên biết rõ!
Hạnh biết Khánh giận dỗi là vì cái gì?
Nhiều lần anh bóng gió chuyện này rồi nhưng Hạnh lờ đi, làm như không quan tâm đến, hy vọng anh sẽ không đề cập đến nữa. Chẳng phải cứ yêu thế này cũng tốt sao? Tại sao anh ấy lại coi trọng chuyện... đến thế? Lẽ nào cô muốn giữ gìn đến ngày cả hai về chung một mái ấm không được sao?
Khánh có suy nghĩ của Khánh, Hạnh có lý lẽ của Hạnh, đôi bên đều bảo thủ với suy nghĩ của chính mình. Hạnh nghĩ yêu trong sáng là tốt, nhưng Khánh thì ngược lại, ở bên cô, đã bao lần anh ao ước được gắn bó thể xác với cô, hương thơm từ cơ thể Hạnh tỏa ra mỗi lần hai đứa đi chung làm Khánh khao khát. Cô lại nhất mực né tránh, điều đó khiến anh có suy nghĩ rằng Hạnh không yêu mình thật lòng.
Tất cả chỉ có vậy, anh không trách cứ cô điều gì khác bởi Hạnh là người ngay thẳng, thật thà, không dựa dẫm vào anh, dù hoàn cảnh khó khăn nhưng chưa một lần nhờ anh hỗ trợ về kinh tế. Chính điều ấy làm cho Khánh si mê cô đến điên dại mà không thể nào quên được, càng khó chinh phục thì Khánh càng cố ra sức để kiểm soát.
Khánh cứ ngồi lỳ ở đó, gió mát thổi vào mặt, anh thả hồn vào những cơn gió, bỏ buông những ức chế trong người. Tâm trạng đã ổn trở lại, anh đứng dậy và lững thững gọi xe để đi về, mặt đăm chiêu không cảm xúc, bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại và chờ đợi hồi âm từ Hạnh.
Đôi lần Hạnh định bấm điện muốn hỏi xem Khánh đã về hay chưa, cô muốn khuyên anh nên tìm chỗ để nghỉ ngơi, ngồi ở đó không an toàn. Nhưng nghĩ đến thái độ giận dữ khi nãy của anh, Hạnh lại cất điện thoại đi không gọi nữa. Cô tự nhủ, có lẽ cũng như mọi lần, khi nào anh ấy quên đi thì mọi chuyện lại đâu vào đấy thôi, đây đâu phải lần đầu tiên?
Nghĩ vậy cô nhắn cho anh một tin:
Em ngủ đây, anh nghỉ ngơi sớm nhé!
Khánh định làm cao nhưng thấy Hạnh nhắn tin đến anh không kìm lòng được bèn nhắn lại ngay:
Em bỏ mặc anh ở đây một mình như thế mà vẫn ung dung đi ngủ được sao?
Hạnh không nhắn lại, vì cô biết nếu trả lời, cuộc tranh luận có thể sẽ dây dưa đến sáng mai mà không có hồi kết vì đôi bên không có quan điểm chung.
Anh thật hết chịu nổi em luôn, em đừng hòng ngủ nhé!
Xuống gặp anh một lát đi!
Hạnh đọc tin xong cô vội ngồi dậy, chạy ra ngoài nhìn xuống sân trước, tim cô đập thuỳnh thuỵch vì không ngờ Khánh đã đứng ở đấy từ bao giờ. Khánh cũng nhìn lên, thấy Hạnh, anh chạy nhanh như bay lên tầng 4 để gặp cô.
Không chờ Hạnh hết bất ngờ, Khánh tạo thêm một bất ngờ mới làm cô không kịp phản ứng gì. Khánh ôm chầm lấy Hạnh, hai cánh tay cô bị anh khống chế, không cần biết bên trong có người hay không, Khánh đưa cánh tay ra phía sau mơn trớn tấm lưng mịn màng của Hạnh.
Anhhhh....
Lời ấy của Hạnh vừa phát ra, ngay lập tức bị Khánh chặn lại bằng nụ hôn cuồng nhiệt, cô cảm giác anh chưa thế này bao giờ, lẽ nào vì cấm đoán quá lâu nên anh ấy bùng phát như lúc này sao? Đầu óc Hạnh căng thẳng tột độ, Khánh thường ngày nhẹ nhàng, lãng mạn của cô đâu rồi? Hạnh sợ rằng, cứ đà này, có lẽ anh ấy sẽ làm chuyện tày trời đó mất???
Khánh mút môi cô chụt chụt, lưỡi anh tìm kiếm sự phối hợp trong miệng cô, Hạnh cố giãy nhưng toàn thân đã bị anh chi phối, chỉ biết ư ư ở cổ họng.
Anh rất muốn...
Hạnh, anh muốn... lắm...
Cho anh nhé!
Khánh dừng lại nhưng bờ môi anh vẫn đặt trên khuôn miệng cô, ánh mắt dò xét. Hai mắt Hạnh đờ đẫn, cô bị anh tấn công quá bất ngờ, sự lý trí trong tình yêu và thứ bản năng trong cơ thể đang đấu tranh dữ dội, cô phải làm sao đây? Nếu anh ấy muốn, cô chắc chắn không thể kháng cự...
Em sợ...
Không sợ, anh không làm em đau đâu, được không?
Em đừng né tránh anh nữa, mình yêu nhau thật lòng thì mới như vậy, em hiểu không?
Hạnh đỏ mặt, cô cụp mắt xuống né tránh ánh mắt của Khánh đang thăm dò cô, hy vọng cô cho anh câu trả lời anh cần nhất.
Mặc kệ em có đồng ý hay không, đêm nay anh sẽ không rời xa em nửa bước!!!
Khánh tất bật chuyện làm ăn, thân trai chí hướng đường dài, còn Hạnh, cô chăm chỉ học hành, tính ra cũng còn chưa đầy một năm nữa là kết thúc khóa học. Sắp tới Hạnh sẽ có một kỳ thực tập ngắn ngày cỡ một tháng để trải nghiệm và thử sức với công việc trong tương lai. Chưa biết nên xin thực tập ở đâu thì cô giáo thông báo có một công ty mới khai trương cách đấy không lâu, là một chi nhánh nhỏ trong hệ thống công ty nổi tiếng của tập đoàn X. Chính vì thế, kỳ thực tập ngắn hạn này chắc chắn sẽ là cơ hội tốt cho các học viên cọ sát ngành nghề.
Từ ngày đi làm xa, tiền lương hàng tháng của Khánh cao hơn nhiều so với trước đây làm phụ xe khách, biết hoàn cảnh của bạn gái khó khăn, Hạnh lại theo học tốn tiền, đôi lần anh chủ động muốn giúp đỡ, san sẻ gánh nặng kinh tế giúp cô học hành nhưng anh Toàn và Hạnh đều từ chối. Bởi lẽ, ý tốt của Khánh cả hai anh em đều trân trọng, nhưng anh chỉ là bạn bè, tình cảm có chút thân thiết trên bình thường một chút, nhưng đó không phải là chồng.
Ái tình phân minh, tiền bạc sòng phẳng!
Khánh rất rốt nhưng Hạnh không muốn lợi dụng lòng tốt của anh, vì cô sợ, chẳng có bữa tiệc nào mà miễn phí được mãi. Tình yêu của hai người vẫn còn trong sáng, chưa bị vẩn đục, Hạnh không muốn vì vật chất mà đem tình yêu ra làm cuộc trao đổi.
Một tháng Khánh được nghỉ giải lao ở nhà hai ngày, vì đường dài, đi nhiều ắt sẽ căng thẳng và mệt mỏi, bởi vậy nghỉ hai ngày nhưng xen kẽ trong tháng, giữa tháng nghỉ một ngày, cuối tháng nghỉ một ngày. Còn lại, trên đường đi, vừa đi vừa nghỉ theo lộ trình sắp xếp của doanh nghiệp.
Lần ấy Khánh được nghỉ lại đúng dịp Hạnh chuẩn bị đi thực tập, trên đường về gần đến nhà anh bấm máy gọi cho cô.
Tối nay anh qua nhà ăn cơm được không em?
Anh về chưa? Em đang ở trên trường chưa về nhà!
Vậy... hay là hôm nay em đừng về nhà nữa, chờ anh ở kí túc, anh sắp về đến nơi rồi, ngày mai anh được nghỉ.
Em chờ anh về rồi chúng mình về quê luôn cũng dc mà anh, mấy khi có dịp anh được nghỉ, về qua nhà xem bố mẹ thế nào chứ?
Em đi cả tuần cũng thấy nhớ nhà lắm.
Bố mẹ ngày nào anh chả gọi điện về, hôm nay anh muốn dành thời gian nghỉ ấy ở bên em lâu một chút!
Nhưng em trót gọi cho anh Toàn nói là chiều nay về rồi, hay là về nhà em ăn cơm đi...
Hạnh nghe ra ý tứ của Khánh, anh muốn ở lại riêng với cô, hai người ở cạnh nhau thì kiểu gì cũng nảy sinh đòi hỏi. Đây không phải lần đầu tiên, vì hai người yêu nhau cũng lâu rồi, mỗi lần ở bên nhau Khánh luôn muốn bày tỏ những hành động thân mật với cô. Hạnh biết, đó là điều bình thường, bản năng sinh lý của đàn ông.... Nhưng cô không muốn chuyện đó, hãy còn quá sớm để quyết định xem có nên dễ dàng trao đi thứ quý giá, danh tiết của người con gái hay không? Bởi vậy năm lần bảy lượt cô luôn tìm cách né tránh.
Nhưng anh muốn mời em đi ăn, hôm nay vừa nhận lương, chẳng mấy khi mới có dịp nghỉ ngơi, sắp tới em còn đi thực tập dài dài, sợ rằng lúc ấy bận quá mình không có dịp ở bên nhau ấy...
Khánh đưa ra lý do thuyết phục bạn gái.
Thì chúng mình ngày nào cũng nấu cháo điện thoại còn gì, anh làm như em đi nước ngoài không bằng?
Em không hiểu ý anh gì cả, yêu nhau nhưng thời gian chúng mình ở bên nhau rất ít...
Ít đâu mà ít?
Anh chẳng sang nhà em suốt, thỉnh thoảng lại đến kí túc bọn em...anh còn muốn như nào nữa?
Nhưng những lúc ấy thì có mặt nhiều người... ý anh là chỉ có anh và em thôi!
Anh cứ vẽ chuyện...
Em chỉ cần gặp anh là vui rồi, có đông vui mọi người càng vui chứ sao....
Hôm nay em không ở lại với anh là anh giận đấy, em mà về thì chứng tỏ không yêu anh!
Khánh dứt khoát.
Thấy bạn trai nói vậy thì Hạnh lại sợ anh ấy giận thật, cô sợ chuyện kia phát sinh thôi... còn ngoài ra Hạnh yêu Khánh là thật lòng. Khi nãy muốn từ chối nên cô mới nói khéo là gọi điện cho anh Toàn báo hôm nay sẽ về quê, bây giờ thấy Khánh giận nên Hạnh đành xuống nước.
Thôi được rồi, chưa gì đã dỗi ngay được, nhưng chỉ hôm nay thôi đấy nhé, nói dối nhiều lần anh Toàn mà biết ảnh mắng em chết!
Ok vợ!
Khánh sung sướng.
Ơ kìa, học đâu cái kiểu vợ vợ chồng chồng đấy, nghe chối quá đi...
Hihi nói cho vui thôi, anh có học ai đâu, vậy em nghỉ ngơi đi, khi nào về đến nơi anh sẽ gọi cho em...
***
Bây giờ em muốn đi ăn ở đâu?
Ngồi trong taxi Khánh hỏi ý kiến của Hạnh, từ trong Nam ra đến nơi anh tranh thủ tắm gội thật nhanh để đi hẹn hò với Hạnh vì sợ cô chờ lâu.
Ăn ở đâu cũng được nhưng chỗ nào bình dân thôi anh nhé, vào chỗ sang trọng quá em không quen...
Ok.
Anh cho em đến ngã tư gần công viên nhé!
Khánh đáp lời Hạnh rồi quay ra nói với tài xế chạy taxi.
Công viên gần ngay con sông lớn, địa phận giáp ranh với tỉnh khác nên nơi này khá thoáng đãng, nhà hàng Khánh chọn tọa lạc ngay đối diện công viên, người đi lại ồn ào náo nhiệt.
Nhìn anh gầy mà đen đi đấy!
Trong lúc chờ đợi nhà hàng lên món Hạnh tranh thủ nhìn ngắm người yêu, thấy anh vất vả, cô thương lắm.
Trông vậy nhưng mà khỏe em ạ, da trắng bủng trắng beo anh lại thấy uể oải, mà cái nắng miền Nam nó dễ đen lắm, chắc anh không hợp khí hậu nên đen nhẻm đi nhỉ?
Em chẳng thấy anh khỏe tí nào...
Em đã thử đâu mà biết?
Khánh nghĩ vậy nhưng anh lại không nói ra vì lời nói nhiều ý tứ quá, khẽ hắng giọng mấy cái anh nói:
Vất vả tí mới thấm được em ạ, làm cái gì cũng vậy, không cố gắng thì làm sao mà trụ được?
Hay anh về Bắc mà làm, bây giờ xe cộ cũng nhiều, anh đi xa quá nhiều lúc em buồn lắm...
Không nỡ để anh đi xa à?
Vì em lo anh vất vả, hơn nữa, yêu nhau mà mấy dịp lễ, ngày kỉ niệm chẳng được ở bên nhau...
Vậy nên hôm nay anh mới dành thời gian bên em thật nhiều để bù đắp cho những ngày vắng mặt đây.
Bù này không tính...
....
Ăn bữa tối xong cả hai đi dạo trên con đường ven sông lớn, khi nãy có uống chút rượu nhẹ nên Khánh thấy trong người có chút "nóng". Mà cũng chẳng biết có phải vì rượu hay do lâu ngày không được ở gần người yêu nên tâm trạng anh mới bứt rứt vậy nữa. Đánh bạo, Khánh vòng tay ra phía sau lưng ôm trọn lấy vòng eo của Hạnh ghì sát lại người mình, hơi thở gấp gáp.
Anh này, tự nhiên ôm em chặt thế?
Hạnh thắc mắc.
Vì anh nhớ em!
Anh nhớ em phát điên lên đây này...
Khánh ghé vào tai Hạnh và thì thào, ánh mắt anh lim dim, cảm giác lúc này thật tuyệt, nhưng anh còn mong đợi nhiều hơn thế nữa... nếu như Hạnh cho phép.
Anh làm thế người ta nhìn cho đấy, đang giữa đường giữa chợ...
Em nhìn đi!
Khánh chỉ tay ra phía trước.
Đó, thấy không, hai bên bờ sông thỉnh thoảng lại có cặp đôi đứng ôm nhau.
Mà đôi nào chả như đôi nào, người đi đường họ cũng chẳng quan tâm lắm đâu, có khi lại gòn GATO ý...
Đúng như Khánh nói, thấp thoáng ở phía xa cứ đôi một đôi một đang đứng dính chặt lấy nhau, Hạnh đỏ mặt.
Em không quen chỗ đông người thế này đâu...
Nói đoạn cô gỡ tay anh ra khỏi người mình rồi đỏng đảnh bước lên phía trước thật nhanh, bỏ cách Khánh ở lại một quãng xa. Khánh thất vọng, yêu nhau lâu thế rồi mà ôm hôn cũng không được thoải mái, anh không hiểu Hạnh đang nghĩ gì. Anh dỗi, không đi tiếp nữa mà ngồi luôn xuống bãi cỏ rồi bấm điện thoại gọi cho Hạnh.
Sao anh lại ngồi ở đấy?
Hạnh bắt máy vì khoảng cách của cả hai khá xa, nếu như không gọi điện thì sẽ phải gào lên mới nghe thấy đối phương nói gì.
Anh mệt!!
Khi nãy còn nói anh khỏe lắm mà? Giờ lại kêu mệt!
Anh mệt với em đấy?
Cứ làm như người dưng với nhau ý, ôm eo mà cũng không được thoải mái nữa...
Nếu mà ở cạnh anh em thấy khó chịu với xấu hổ vậy thì em về đi, anh muốn ở một mình!
Nghe giọng thì có vẻ như Khánh giận thật.
Ơ kìa, tự nhiên anh làm sao thế?
Em không hiểu hay cố tình không hiểu?
Yêu đương thì mấy chuyện đó là bình thường thôi, thể hiện đối phương thực sự yêu nhau nên mới có hành động như vậy. Lẽ nào em không hiểu thật?
Em.... em...
Người ta còn.... nhau nữa kia, anh đây mới chỉ ôm hôn mà em đã giãy nảy rồi!
Hay là em không yêu anh?
Em có yêu anh, nhưng việc đó...
Bây giờ là thời đại nào rồi em còn thế nữa?
Thôi... anh không muốn nói nữa, anh mệt lắm, anh muốn được yên tĩnh một mình.
Giờ anh gọi xe cho em về nhà, lúc nào bình tĩnh lại thì hãy gọi cho anh!
Nói rồi Khánh tắt máy, anh gọi một taxi cho Hạnh, mấy phút sau xe đã lù lù ở phía sau lưng, nghe thái độ giận dữ ấy của Khánh, Hạnh cũng không nài nỉ, níu kéo hay xin xỏ gì, cô ngồi lên xe và trở về ký túc ngay lúc đó. Xe đi khỏi, Khánh gần như phát điên.
Thật không thể ngờ được buổi tối mà anh mong đợi lại thành ra thế này, bao ngày mới được gặp nhau mà tự nhiên lại cãi vã... haizzz, anh cố ý gọi taxi để thử lòng cô xem Hạnh có thật lòng yêu anh không, nếu yêu anh thì sẽ không để anh ở lại một mình, hơn nữa, anh hy vọng nhiều hơn điều đó ở cô... nhưng xem ra, cô vẫn nhất định lên xe và đi khỏi...
Hạnh về ký túc, cuối tuần nhưng còn một cô bạn nữa ở lại, lý do cũng là để hẹn hò với bạn trai. Cô ấy đi chơi chưa về, Hạnh mở cửa vào phòng rồi ngồi lỳ ở giường, bần thần suy nghĩ lại xem bản thân đã sai ở chỗ nào, tại sao Khánh lại giận dỗi cô như thế? Lẽ nào yêu nhau cứ nhất thiết phải đụng chạm gần gũi như thế mới được sao?
Cô yêu anh, anh yêu cô, điều đó Hạnh đương nhiên biết rõ!
Hạnh biết Khánh giận dỗi là vì cái gì?
Nhiều lần anh bóng gió chuyện này rồi nhưng Hạnh lờ đi, làm như không quan tâm đến, hy vọng anh sẽ không đề cập đến nữa. Chẳng phải cứ yêu thế này cũng tốt sao? Tại sao anh ấy lại coi trọng chuyện... đến thế? Lẽ nào cô muốn giữ gìn đến ngày cả hai về chung một mái ấm không được sao?
Khánh có suy nghĩ của Khánh, Hạnh có lý lẽ của Hạnh, đôi bên đều bảo thủ với suy nghĩ của chính mình. Hạnh nghĩ yêu trong sáng là tốt, nhưng Khánh thì ngược lại, ở bên cô, đã bao lần anh ao ước được gắn bó thể xác với cô, hương thơm từ cơ thể Hạnh tỏa ra mỗi lần hai đứa đi chung làm Khánh khao khát. Cô lại nhất mực né tránh, điều đó khiến anh có suy nghĩ rằng Hạnh không yêu mình thật lòng.
Tất cả chỉ có vậy, anh không trách cứ cô điều gì khác bởi Hạnh là người ngay thẳng, thật thà, không dựa dẫm vào anh, dù hoàn cảnh khó khăn nhưng chưa một lần nhờ anh hỗ trợ về kinh tế. Chính điều ấy làm cho Khánh si mê cô đến điên dại mà không thể nào quên được, càng khó chinh phục thì Khánh càng cố ra sức để kiểm soát.
Khánh cứ ngồi lỳ ở đó, gió mát thổi vào mặt, anh thả hồn vào những cơn gió, bỏ buông những ức chế trong người. Tâm trạng đã ổn trở lại, anh đứng dậy và lững thững gọi xe để đi về, mặt đăm chiêu không cảm xúc, bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại và chờ đợi hồi âm từ Hạnh.
Đôi lần Hạnh định bấm điện muốn hỏi xem Khánh đã về hay chưa, cô muốn khuyên anh nên tìm chỗ để nghỉ ngơi, ngồi ở đó không an toàn. Nhưng nghĩ đến thái độ giận dữ khi nãy của anh, Hạnh lại cất điện thoại đi không gọi nữa. Cô tự nhủ, có lẽ cũng như mọi lần, khi nào anh ấy quên đi thì mọi chuyện lại đâu vào đấy thôi, đây đâu phải lần đầu tiên?
Nghĩ vậy cô nhắn cho anh một tin:
Em ngủ đây, anh nghỉ ngơi sớm nhé!
Khánh định làm cao nhưng thấy Hạnh nhắn tin đến anh không kìm lòng được bèn nhắn lại ngay:
Em bỏ mặc anh ở đây một mình như thế mà vẫn ung dung đi ngủ được sao?
Hạnh không nhắn lại, vì cô biết nếu trả lời, cuộc tranh luận có thể sẽ dây dưa đến sáng mai mà không có hồi kết vì đôi bên không có quan điểm chung.
Anh thật hết chịu nổi em luôn, em đừng hòng ngủ nhé!
Xuống gặp anh một lát đi!
Hạnh đọc tin xong cô vội ngồi dậy, chạy ra ngoài nhìn xuống sân trước, tim cô đập thuỳnh thuỵch vì không ngờ Khánh đã đứng ở đấy từ bao giờ. Khánh cũng nhìn lên, thấy Hạnh, anh chạy nhanh như bay lên tầng 4 để gặp cô.
Không chờ Hạnh hết bất ngờ, Khánh tạo thêm một bất ngờ mới làm cô không kịp phản ứng gì. Khánh ôm chầm lấy Hạnh, hai cánh tay cô bị anh khống chế, không cần biết bên trong có người hay không, Khánh đưa cánh tay ra phía sau mơn trớn tấm lưng mịn màng của Hạnh.
Anhhhh....
Lời ấy của Hạnh vừa phát ra, ngay lập tức bị Khánh chặn lại bằng nụ hôn cuồng nhiệt, cô cảm giác anh chưa thế này bao giờ, lẽ nào vì cấm đoán quá lâu nên anh ấy bùng phát như lúc này sao? Đầu óc Hạnh căng thẳng tột độ, Khánh thường ngày nhẹ nhàng, lãng mạn của cô đâu rồi? Hạnh sợ rằng, cứ đà này, có lẽ anh ấy sẽ làm chuyện tày trời đó mất???
Khánh mút môi cô chụt chụt, lưỡi anh tìm kiếm sự phối hợp trong miệng cô, Hạnh cố giãy nhưng toàn thân đã bị anh chi phối, chỉ biết ư ư ở cổ họng.
Anh rất muốn...
Hạnh, anh muốn... lắm...
Cho anh nhé!
Khánh dừng lại nhưng bờ môi anh vẫn đặt trên khuôn miệng cô, ánh mắt dò xét. Hai mắt Hạnh đờ đẫn, cô bị anh tấn công quá bất ngờ, sự lý trí trong tình yêu và thứ bản năng trong cơ thể đang đấu tranh dữ dội, cô phải làm sao đây? Nếu anh ấy muốn, cô chắc chắn không thể kháng cự...
Em sợ...
Không sợ, anh không làm em đau đâu, được không?
Em đừng né tránh anh nữa, mình yêu nhau thật lòng thì mới như vậy, em hiểu không?
Hạnh đỏ mặt, cô cụp mắt xuống né tránh ánh mắt của Khánh đang thăm dò cô, hy vọng cô cho anh câu trả lời anh cần nhất.
Mặc kệ em có đồng ý hay không, đêm nay anh sẽ không rời xa em nửa bước!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.