Chương 29
Thanh Thanh
24/12/2019
Không khác với suy đoán của Khánh là bao, khi rời khỏi quán cafe, Linh Đan vẫy một taxi đưa hai người đến một ngoại ô xa xôi. Ngồi trong xe, Khánh hồi hộp tưởng tượng xem cô nàng định cho anh bất ngờ như thế nào? Xe dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ, xung quanh có lác đác mấy ngôi nhà, nhưng khoảng cách khá xa nhau. Tuy là ngoại ô nhưng khu này có vẻ toàn đại gia sinh sống, những ngôi biệt thự to đoành cứ cách một quãng lại thấy. Đường đi lối lại đẹp đẽ và thoáng đãng, Khánh nghĩ, có khi nào Linh Đan đưa mình về nhà anh chị ra mắt không nhỉ?
Tò mò lắm nhưng mấy lần gặng hỏi, Linh Đan toàn nói "bí mật", vào trong anh sẽ biết. Cung kính không bằng tuân mệnh, Khánh chỉ biết im lặng đi theo. Vào bên trong, căn nhà có tiện nghi đầy đủ, không quá hào nhoáng nhưng nhìn cũng ok, Khánh ngơ ngác hỏi:
Đây là đâu vậy em?
Nhà em đấy!
Linh Đan nói với giọng tỉnh bơ.
Ơ, anh tưởng em sống cùng với chị gái và anh rể mà?
Thì anh em mình đã trò chuyện với nhau được bao nhiêu đâu?
Vậy là như nào?
Thì đúng là chị gái em ở trong đây, nhưng nhà chị ấy ở chỗ khác.
Còn đây là nhà bố mẹ mua cho em, em thích thì ở bên chị, không thích thì ở đây cho thoải mái...
Nhà em giàu thế à?
Khánh trầm trồ.
Bình thường mà anh, có gì đâu!
Khánh lặng lẽ quan sát căn nhà, chẳng biết trong câu chuyện mà Linh Đan kể câu nào là thật, câu nào là giả, nhưng nhìn sự xinh đẹp và bề ngoài sang trọng của cô, anh đoán, khả năng nhà cô ấy rất giàu. Nếu không, sao có thể ăn diện và sành điệu đến thế?
Anh sao vậy, không tin em à?
Linh Đan ngồi vào lòng Khánh rồi nũng nịu.
Anh tin chứ... chỉ là, anh có chút không tự tin!
Khánh cúi xuống hôn lên bờ vai trắng muốt của cô gái, khẽ hít hà mùi nước hoa thơm nhè nhẹ.
Sao lại không tự tin?
Hỏi xong tay cô cầm lấy tay anh ôm vào bụng mình đầy tình tứ.
Vì anh chỉ là thằng nhà quê nghèo hèn, sao có diễm phúc quen được cô gái xinh đẹp như em!
Anh cứ nói thế, em chỉ là người bình thường thôi, đâu có gì...
Lần trước là vô tình đưa Khánh vào tròng, nhưng cũng là anh ấy chủ động trước, dẫu gì cũng đã ấy ấy nhau rồi. Linh Đan muốn làm cho Khánh mê mệt mình mới chịu, muốn biến anh thành trò tiêu khiển của cô.
Em đã mua thuốc uống chưa?
Bàn tay tham lam của Khánh đã kịp mò mẫm xuống dưới hai chân của Linh Đan, khẽ luồn vào trong váy, anh mân mê cặp giò dài và trắng mịn ấy. Ở phía trên, Khánh tấn công cô bằng nụ hôn ướt át. Linh Đan không có vẻ gì kháng cự cả, thậm chí còn cố tình thả lỏng người để anh động chạm dễ dàng hơn.
Em uống rồi...
Linh Đan khẽ đáp, ánh mắt nhìn Khánh như muốn mời mọc.
Ừm. Vậy anh yên tâm rồi!
Ý anh là anh không muốn chịu trách nhiệm chứ gì?
Bỗng nhiên Linh Đan thay đổi thái độ, Khánh bàng hoàng.
Em sao thế? Anh có nói gì đâu?
Thì anh cứ nhắc em uống thuốc suốt, anh sợ em có bầu rồi này nọ đúng không? Anh định đùa giỡn em, chán rồi anh bỏ em đúng không?
Lời của Linh Đan chặn ngang họng Khánh, đúng là anh có ý này, sự hấp dẫn từ vẻ bề ngoài của cô quả đúng khiến anh si mê thật, nhưng điều đó chưa đến mức Khánh muốn đi đến tận cùng với Linh Đan, đó còn là vấn đề thời gian... Nhưng Khánh đâu phải đứa trẻ lên 3, những tình huống này anh gặp không ít, bởi vậy, trước thái độ đó của mỹ nhân, Khánh nhẹ nhàng lựa lời:
Anh đâu phải người kiểu đó, nhưng chúng mình mới quen nhau, lần đó là vô tình phát sinh không có chuẩn bị trước....
Hơn nữa, em không muốn tìm hiểu anh thêm một thời gian sao, lỡ anh là thằng hèn thì chẳng phải em vì anh mà hy sinh nhiều quá à?
Vậy chẳng phải anh hèn thật à?
Đấy là anh đang phân tích như thế, cẩn thận vẫn hơn chứ...
Với anh, gặp được em đúng là anh tu tám kiếp rồi, anh sao có thể phụ bạc em được!
Lời ngọt trên môi, đàn ông ai cũng có thể nói ra những lời lẽ vô nghĩa này khi họ muốn đưa cô gái nào đó lên giường.
Chỉ sợ... em không muốn sinh con cho anh thôi!
Anh xấu lắm, cứ làm cho người ta thấy ghét thôi!
Linh Đan ôm chầm lấy Khánh, cô õng ẹo đu bám vào người anh.
Ghét anh chỗ nào? Ghét của nào trời trao của ấy. Xem ra ông trờii ưu ái anh quá rồi!
Nói đoạn Khánh ghé môi xuống tìm kiếm bờ môi Linh Đan, anh tham lam mút nhẹ bờ môi đỏ mọng như chery ấy rồi nhanh chóng khám phá trong miệng cô. Chẳng mấy chốc, chiếc váy trắng tinh khôi đã tuột khỏi người Linh Đan, tấm thân nuột nà chỉ còn lại nội y hai mảnh.
Cô dẫn dắt anh vào căn phòng cạnh phòng khách, lúc này Khánh còn tâm trí nào mà xem xét cách bày trí đồ đạc nữa, chỉ cần chăn ấm đệm êm là tọa lạc ngay thôi.
Không e thẹn, mắc cỡ như lần đầu, hôm nay hai người dính lấy nhau, Linh Đan có bao nhiêu sự quyến rũ đều phô bày ra hết, Khánh mê mệt. Thực sự anh đắm đuối không gì diễn tả được, thầm nghĩ trong đầu, Khánh thừa nhận, Linh Đan là tuyệt vời hơn cả so với những cô gái anh đã từng lên giường trước đây. Ở cô có đủ mọi yếu tố, xinh đẹp, quyến rũ, ma mị,... và đặc biệt, khi ở trên giường thì hoàn thoàn chinh phục anh, sung sướng hết nấc. Khánh không nhớ mình đã ở trên người cô ấy bao lâu, ra vào bao nhiêu lần, tiếng rên rỉ của Linh Đan như lạc đi, đôi môi đỏ mọng nhòe mờ vì những nụ hôn cuồng nhiệt.
Từ đây, những ngày tháng hoan lạc của đôi bạn trẻ chính thức không còn giới hạn. Cứ gặp là họ quấn lấy nhau, quên trời quên đất. Đàn ông khi yêu, họ thiên về bản năng nhiều hơn, có lẽ điều này đúng với Khánh. Hạnh dù có thùy mị, đoan trang đến đâu, nhưng một khi đã lên giường với Linh Đan, cô ấy giúp anh giải tỏa sự bí bách, đưa anh đến những cung bậc cảm xúc chưa từng có... thì Khánh nhận ra, thứ tình yêu với Hạnh bao ngày thật chán ngắt!!!
Thời gian Hạnh thực tập tại công ty không còn nhiều, Gã Trần Tùng đã để ý bao ngày, im hơi lặng tiếng để từng bước thực hiện kế hoạch trả thù. Hắn hận Dương, vì Dương mà cô vợ đanh đá của hắn phải nghỉ việc trước sự nhạo báng và cười chê của nhân viên cấp dưới. Hận lây sang cả Hạnh, nếu hôm ấy không phải vì mắng Hạnh thì vợ hắn cũng không bị thế này. Vợ chồng đồng thuận lên kế hoạch chi tiết để thực hiện.
Công ty Dương mới mở chưa lâu, Hạnh đến thực tập cũng là những học viên đầu tiên, nhân lý do này, Trần Tùng nảy ra sáng kiến sẽ tổ chức một party nho nhỏ, gọi là chia tay nhân viên thực tập. Party nhỏ là chỉ có những nhân vật bình thường, nhỏ bé trong công ty tham gia thôi, không kinh động đến những người khác, đặc biệt là những vị lãnh đạo. Trần Tùng không ra mặt, hắn sai người bố trí nơi tổ chức và lên danh sách những ai sẽ có mặt ở đó để chia tay nhân viên thực tập.
Tuy nhiên, từ đầu tới cuối hắn sẽ đóng vai người ngoài cuộc và quan sát tất cả, khi nào thấy hợp lý ngay lập tức sẽ ra chỉ thị hành động. Nhưng hắn không ngờ rằng, chuyện xấu mà hắn định làm lại có người thứ 3 biết chuyện.
Ấy là Dương! Từ hôm đến khu trọ của Hạnh để nhìn lén cô, lúc quay về anh vào một quán bar tùy ý thì nghe được cuộc trò chuyện của gã Trần Tùng - GĐ nhân sự và đàn em. Biết được hắn có ý đồ không tốt nên Dương cho người âm thầm theo dõi hắn, đồng thời ở công ty chú ý đến Hạnh.
Biết được ngày hôm ấy diễn ra buổi liên hoan giữa các nhân viên với nhau, Dương chủ động từ tổng công ty về bên công ty nhỏ để xem Trần Tùng định giở trò gì với cô gái mà anh đang quan tâm. Chỉ là tiệc liên hoan bình thường nên cũng giống như lúc đi làm, Hạnh vẫn giản dị như thế, các nhân viên khác thì vui vẻ hớn hở vì họ không biết được âm mưu phía sau của bữa tiệc.
Đi cùng Dương, vẫn là Nam Phong - cậu thư ký riêng của mình, Phong bị kéo đến một nhà hàng, cùng sếp tổng ngồi trong góc kín và lén quan sát cuộc vui của mọi người. Cậu ấy không biết chuyện phía sau là thế nào nên thấy Dương lầm lũi đi theo rình mò thế này, Phong nghĩ thầm "sếp đúng là không bình thường, chỉ là một bữa tiệc thôi, tại sao cứ lén lút nhìn người ta như thế? Mà tại sao thích thì không thể hiện đi, thần thần bí bí đến là nực cười". Tuy nhiên, nghĩ là một chuyện, còn việc nói ra hay không lại là chuyện khác. Đương nhiên, với tính khí của Dương, có cho tiền Nam Phong cũng chẳng có bản lĩnh mà nói ra.
Dương chẳng chú ý Phong nghĩ gì, mặc kệ cậu ấy nghĩ gì, lúc này anh chỉ chờ đám chân tay của Trần Tùng giở trò là anh sẽ lao vào phá game thôi. Dương chú ý thấy cả buổi Hạnh uống hơi nhiều, bữa tiệc liên hoan ăn lẩu hải sản, ai nấy đều hào hứng. Không biết là vì vui thật hay bị ép mà cô ấy lại uống nhiều như vậy nữa?
Trời ơi, có biết bản thân sắp gặp chuyện gì không mà cứ trăm phần trăm thế này kia chứ?
Đừng có uống nữa!!!
Dương lo lắng cho HẠNH, nhìn cô cứ ly rượu nào đưa lên môi cũng ực cái hết, anh sốt ruột quá nên buột miệng nói ra, quên mất là Nam Phong ở bên cạnh.
Tại bữa tiệc, không khí ngoài giờ hành chính đúng là sôi nổi và thân thiện hơn nhiều. Có lẽ sắp phải chia tay nhau rồi, ai có con đường riêng của người ấy nên có những anh chị dù không thích Hạnh lắm thì giờ đây lại niềm nở tươi cười, tâm sự như những người bạn chí cốt. Một phần là do mọi người ép uống, vì vui, phần nữa là sẵn trong lòng có tâm sự, chẳng biết giãi bày cùng ai nên Hạnh muốn uống cho thật say, cô muốn say để quên đi những ưu phiền ấy...
Ly rượu cay nồng đi cùng với những tâm sự, Hạnh chẳng thiết tha ăn uống gì nữa. Thời gian này, cô nhận ra, tình cảm giữa mình và Khánh nhạt nhẽo lắm, không còn những câu nói quan tâm, ở bên nhau anh ấy cũng không đòi hỏi thân mật. Đôi lúc lại gượng gạo thân thiết... Trực giác của người đang yêu nhạy bén vô cùng, quy chụp lại tất cả, Hạnh ngầm kết luận, Khánh đã có người khác ngoài cô.
Uống đi em!
Hôm nay vui quá!
Một chị đi đến và chúc rượu Hạnh.
Dạ, em mời chị!
Ừm. Cạn đi, không say không về nhé.
Tiếng ly thủy tinh va vào nhau, Hạnh ngửa cổ uống cạn, sự cay xè của rượu vẫn chưa bằng nỗi buồn trong tâm trí cô. Yêu là cái gì chứ? Tại sao yêu nhau lại phải nhớ, phải đau khổ vì nhau thế này?
Tiệc rượu tàn, mọi người ai nấy đều chao đảo chân bước do uống quá nhiều, cuộc vui vẫn chưa kết thúc khi có ai đó nói rằng, đã đặt phòng hát cả rồi. Cả đám người rồng rắn kéo nhau đi hát, giờ này lên chỉ có ngồi nhìn nhau chứ ai hát được nữa, ai cũng say mềm cả rồi.
Dương nhìn cảnh tượng ấy rồi tự lẩm bẩm:
Phải biết mình là đàn bà con gái chứ?
Say mềm thế kia còn hát chả hò...
Nam Phong cũng sốt ruột, những việc thế này cũng bị sếp lôi đi cùng, chính ra, những buổi tối lãng mạn thế này, anh nên ở cạnh bạn gái thì hơn. Chằng hiểu nổi sếp nữa, gần như quỹ thời gian cá nhân của Phong đều bị Dương tước đoạt hết, kế hoạch cứ thay đổi liên tục, không biết lịch trình thế nào mà hẹn hò với bạn gái....
Cậu xuống đánh xe ra đi, chuẩn bị xuất phát!
Dương nói nhỏ với Nam Phong.
Vầnggg.
Dù không được thoải mái lắm nhưng Nam Phong vẫn cố nở một nụ cười thân thiện, tuy nhiên, khi ra khỏi phòng, mặt cậu ấy liền xị ra như cái bánh bao, tâm trạng hết sức miễn cưỡng.
Ngồi vào xe, Dương cầm lái đi bám theo mấy xe phía trước đang chở đám người trong công ty, mặt lầm lì trông rất đáng sợ. Biết tính khí của Dương nên Phong im bặt, chả nói năng câu gì, giờ mà lỡ lời có khi bị sếp tống cổ xuống xe thì nguy.
Điểm đến của nhóm người do Trần Tùng sắp xếp là một bar quy mô nhỏ nằm sâu trong ngõ ngách của thành phố nhộn nhịp này. Taxi đảo tay lái liên tục vì rất dễ nhầm đường, mục đích chính khi chọn nơi này là bởi, Trần Tùng không muốn cho Hạnh có lối thoát. Chúc rượu say, đi hát ở một nơi vòng vèo, bí ẩn... xem ra, hôm nay Hạnh chết chắc rồi!!!
Tò mò lắm nhưng mấy lần gặng hỏi, Linh Đan toàn nói "bí mật", vào trong anh sẽ biết. Cung kính không bằng tuân mệnh, Khánh chỉ biết im lặng đi theo. Vào bên trong, căn nhà có tiện nghi đầy đủ, không quá hào nhoáng nhưng nhìn cũng ok, Khánh ngơ ngác hỏi:
Đây là đâu vậy em?
Nhà em đấy!
Linh Đan nói với giọng tỉnh bơ.
Ơ, anh tưởng em sống cùng với chị gái và anh rể mà?
Thì anh em mình đã trò chuyện với nhau được bao nhiêu đâu?
Vậy là như nào?
Thì đúng là chị gái em ở trong đây, nhưng nhà chị ấy ở chỗ khác.
Còn đây là nhà bố mẹ mua cho em, em thích thì ở bên chị, không thích thì ở đây cho thoải mái...
Nhà em giàu thế à?
Khánh trầm trồ.
Bình thường mà anh, có gì đâu!
Khánh lặng lẽ quan sát căn nhà, chẳng biết trong câu chuyện mà Linh Đan kể câu nào là thật, câu nào là giả, nhưng nhìn sự xinh đẹp và bề ngoài sang trọng của cô, anh đoán, khả năng nhà cô ấy rất giàu. Nếu không, sao có thể ăn diện và sành điệu đến thế?
Anh sao vậy, không tin em à?
Linh Đan ngồi vào lòng Khánh rồi nũng nịu.
Anh tin chứ... chỉ là, anh có chút không tự tin!
Khánh cúi xuống hôn lên bờ vai trắng muốt của cô gái, khẽ hít hà mùi nước hoa thơm nhè nhẹ.
Sao lại không tự tin?
Hỏi xong tay cô cầm lấy tay anh ôm vào bụng mình đầy tình tứ.
Vì anh chỉ là thằng nhà quê nghèo hèn, sao có diễm phúc quen được cô gái xinh đẹp như em!
Anh cứ nói thế, em chỉ là người bình thường thôi, đâu có gì...
Lần trước là vô tình đưa Khánh vào tròng, nhưng cũng là anh ấy chủ động trước, dẫu gì cũng đã ấy ấy nhau rồi. Linh Đan muốn làm cho Khánh mê mệt mình mới chịu, muốn biến anh thành trò tiêu khiển của cô.
Em đã mua thuốc uống chưa?
Bàn tay tham lam của Khánh đã kịp mò mẫm xuống dưới hai chân của Linh Đan, khẽ luồn vào trong váy, anh mân mê cặp giò dài và trắng mịn ấy. Ở phía trên, Khánh tấn công cô bằng nụ hôn ướt át. Linh Đan không có vẻ gì kháng cự cả, thậm chí còn cố tình thả lỏng người để anh động chạm dễ dàng hơn.
Em uống rồi...
Linh Đan khẽ đáp, ánh mắt nhìn Khánh như muốn mời mọc.
Ừm. Vậy anh yên tâm rồi!
Ý anh là anh không muốn chịu trách nhiệm chứ gì?
Bỗng nhiên Linh Đan thay đổi thái độ, Khánh bàng hoàng.
Em sao thế? Anh có nói gì đâu?
Thì anh cứ nhắc em uống thuốc suốt, anh sợ em có bầu rồi này nọ đúng không? Anh định đùa giỡn em, chán rồi anh bỏ em đúng không?
Lời của Linh Đan chặn ngang họng Khánh, đúng là anh có ý này, sự hấp dẫn từ vẻ bề ngoài của cô quả đúng khiến anh si mê thật, nhưng điều đó chưa đến mức Khánh muốn đi đến tận cùng với Linh Đan, đó còn là vấn đề thời gian... Nhưng Khánh đâu phải đứa trẻ lên 3, những tình huống này anh gặp không ít, bởi vậy, trước thái độ đó của mỹ nhân, Khánh nhẹ nhàng lựa lời:
Anh đâu phải người kiểu đó, nhưng chúng mình mới quen nhau, lần đó là vô tình phát sinh không có chuẩn bị trước....
Hơn nữa, em không muốn tìm hiểu anh thêm một thời gian sao, lỡ anh là thằng hèn thì chẳng phải em vì anh mà hy sinh nhiều quá à?
Vậy chẳng phải anh hèn thật à?
Đấy là anh đang phân tích như thế, cẩn thận vẫn hơn chứ...
Với anh, gặp được em đúng là anh tu tám kiếp rồi, anh sao có thể phụ bạc em được!
Lời ngọt trên môi, đàn ông ai cũng có thể nói ra những lời lẽ vô nghĩa này khi họ muốn đưa cô gái nào đó lên giường.
Chỉ sợ... em không muốn sinh con cho anh thôi!
Anh xấu lắm, cứ làm cho người ta thấy ghét thôi!
Linh Đan ôm chầm lấy Khánh, cô õng ẹo đu bám vào người anh.
Ghét anh chỗ nào? Ghét của nào trời trao của ấy. Xem ra ông trờii ưu ái anh quá rồi!
Nói đoạn Khánh ghé môi xuống tìm kiếm bờ môi Linh Đan, anh tham lam mút nhẹ bờ môi đỏ mọng như chery ấy rồi nhanh chóng khám phá trong miệng cô. Chẳng mấy chốc, chiếc váy trắng tinh khôi đã tuột khỏi người Linh Đan, tấm thân nuột nà chỉ còn lại nội y hai mảnh.
Cô dẫn dắt anh vào căn phòng cạnh phòng khách, lúc này Khánh còn tâm trí nào mà xem xét cách bày trí đồ đạc nữa, chỉ cần chăn ấm đệm êm là tọa lạc ngay thôi.
Không e thẹn, mắc cỡ như lần đầu, hôm nay hai người dính lấy nhau, Linh Đan có bao nhiêu sự quyến rũ đều phô bày ra hết, Khánh mê mệt. Thực sự anh đắm đuối không gì diễn tả được, thầm nghĩ trong đầu, Khánh thừa nhận, Linh Đan là tuyệt vời hơn cả so với những cô gái anh đã từng lên giường trước đây. Ở cô có đủ mọi yếu tố, xinh đẹp, quyến rũ, ma mị,... và đặc biệt, khi ở trên giường thì hoàn thoàn chinh phục anh, sung sướng hết nấc. Khánh không nhớ mình đã ở trên người cô ấy bao lâu, ra vào bao nhiêu lần, tiếng rên rỉ của Linh Đan như lạc đi, đôi môi đỏ mọng nhòe mờ vì những nụ hôn cuồng nhiệt.
Từ đây, những ngày tháng hoan lạc của đôi bạn trẻ chính thức không còn giới hạn. Cứ gặp là họ quấn lấy nhau, quên trời quên đất. Đàn ông khi yêu, họ thiên về bản năng nhiều hơn, có lẽ điều này đúng với Khánh. Hạnh dù có thùy mị, đoan trang đến đâu, nhưng một khi đã lên giường với Linh Đan, cô ấy giúp anh giải tỏa sự bí bách, đưa anh đến những cung bậc cảm xúc chưa từng có... thì Khánh nhận ra, thứ tình yêu với Hạnh bao ngày thật chán ngắt!!!
Thời gian Hạnh thực tập tại công ty không còn nhiều, Gã Trần Tùng đã để ý bao ngày, im hơi lặng tiếng để từng bước thực hiện kế hoạch trả thù. Hắn hận Dương, vì Dương mà cô vợ đanh đá của hắn phải nghỉ việc trước sự nhạo báng và cười chê của nhân viên cấp dưới. Hận lây sang cả Hạnh, nếu hôm ấy không phải vì mắng Hạnh thì vợ hắn cũng không bị thế này. Vợ chồng đồng thuận lên kế hoạch chi tiết để thực hiện.
Công ty Dương mới mở chưa lâu, Hạnh đến thực tập cũng là những học viên đầu tiên, nhân lý do này, Trần Tùng nảy ra sáng kiến sẽ tổ chức một party nho nhỏ, gọi là chia tay nhân viên thực tập. Party nhỏ là chỉ có những nhân vật bình thường, nhỏ bé trong công ty tham gia thôi, không kinh động đến những người khác, đặc biệt là những vị lãnh đạo. Trần Tùng không ra mặt, hắn sai người bố trí nơi tổ chức và lên danh sách những ai sẽ có mặt ở đó để chia tay nhân viên thực tập.
Tuy nhiên, từ đầu tới cuối hắn sẽ đóng vai người ngoài cuộc và quan sát tất cả, khi nào thấy hợp lý ngay lập tức sẽ ra chỉ thị hành động. Nhưng hắn không ngờ rằng, chuyện xấu mà hắn định làm lại có người thứ 3 biết chuyện.
Ấy là Dương! Từ hôm đến khu trọ của Hạnh để nhìn lén cô, lúc quay về anh vào một quán bar tùy ý thì nghe được cuộc trò chuyện của gã Trần Tùng - GĐ nhân sự và đàn em. Biết được hắn có ý đồ không tốt nên Dương cho người âm thầm theo dõi hắn, đồng thời ở công ty chú ý đến Hạnh.
Biết được ngày hôm ấy diễn ra buổi liên hoan giữa các nhân viên với nhau, Dương chủ động từ tổng công ty về bên công ty nhỏ để xem Trần Tùng định giở trò gì với cô gái mà anh đang quan tâm. Chỉ là tiệc liên hoan bình thường nên cũng giống như lúc đi làm, Hạnh vẫn giản dị như thế, các nhân viên khác thì vui vẻ hớn hở vì họ không biết được âm mưu phía sau của bữa tiệc.
Đi cùng Dương, vẫn là Nam Phong - cậu thư ký riêng của mình, Phong bị kéo đến một nhà hàng, cùng sếp tổng ngồi trong góc kín và lén quan sát cuộc vui của mọi người. Cậu ấy không biết chuyện phía sau là thế nào nên thấy Dương lầm lũi đi theo rình mò thế này, Phong nghĩ thầm "sếp đúng là không bình thường, chỉ là một bữa tiệc thôi, tại sao cứ lén lút nhìn người ta như thế? Mà tại sao thích thì không thể hiện đi, thần thần bí bí đến là nực cười". Tuy nhiên, nghĩ là một chuyện, còn việc nói ra hay không lại là chuyện khác. Đương nhiên, với tính khí của Dương, có cho tiền Nam Phong cũng chẳng có bản lĩnh mà nói ra.
Dương chẳng chú ý Phong nghĩ gì, mặc kệ cậu ấy nghĩ gì, lúc này anh chỉ chờ đám chân tay của Trần Tùng giở trò là anh sẽ lao vào phá game thôi. Dương chú ý thấy cả buổi Hạnh uống hơi nhiều, bữa tiệc liên hoan ăn lẩu hải sản, ai nấy đều hào hứng. Không biết là vì vui thật hay bị ép mà cô ấy lại uống nhiều như vậy nữa?
Trời ơi, có biết bản thân sắp gặp chuyện gì không mà cứ trăm phần trăm thế này kia chứ?
Đừng có uống nữa!!!
Dương lo lắng cho HẠNH, nhìn cô cứ ly rượu nào đưa lên môi cũng ực cái hết, anh sốt ruột quá nên buột miệng nói ra, quên mất là Nam Phong ở bên cạnh.
Tại bữa tiệc, không khí ngoài giờ hành chính đúng là sôi nổi và thân thiện hơn nhiều. Có lẽ sắp phải chia tay nhau rồi, ai có con đường riêng của người ấy nên có những anh chị dù không thích Hạnh lắm thì giờ đây lại niềm nở tươi cười, tâm sự như những người bạn chí cốt. Một phần là do mọi người ép uống, vì vui, phần nữa là sẵn trong lòng có tâm sự, chẳng biết giãi bày cùng ai nên Hạnh muốn uống cho thật say, cô muốn say để quên đi những ưu phiền ấy...
Ly rượu cay nồng đi cùng với những tâm sự, Hạnh chẳng thiết tha ăn uống gì nữa. Thời gian này, cô nhận ra, tình cảm giữa mình và Khánh nhạt nhẽo lắm, không còn những câu nói quan tâm, ở bên nhau anh ấy cũng không đòi hỏi thân mật. Đôi lúc lại gượng gạo thân thiết... Trực giác của người đang yêu nhạy bén vô cùng, quy chụp lại tất cả, Hạnh ngầm kết luận, Khánh đã có người khác ngoài cô.
Uống đi em!
Hôm nay vui quá!
Một chị đi đến và chúc rượu Hạnh.
Dạ, em mời chị!
Ừm. Cạn đi, không say không về nhé.
Tiếng ly thủy tinh va vào nhau, Hạnh ngửa cổ uống cạn, sự cay xè của rượu vẫn chưa bằng nỗi buồn trong tâm trí cô. Yêu là cái gì chứ? Tại sao yêu nhau lại phải nhớ, phải đau khổ vì nhau thế này?
Tiệc rượu tàn, mọi người ai nấy đều chao đảo chân bước do uống quá nhiều, cuộc vui vẫn chưa kết thúc khi có ai đó nói rằng, đã đặt phòng hát cả rồi. Cả đám người rồng rắn kéo nhau đi hát, giờ này lên chỉ có ngồi nhìn nhau chứ ai hát được nữa, ai cũng say mềm cả rồi.
Dương nhìn cảnh tượng ấy rồi tự lẩm bẩm:
Phải biết mình là đàn bà con gái chứ?
Say mềm thế kia còn hát chả hò...
Nam Phong cũng sốt ruột, những việc thế này cũng bị sếp lôi đi cùng, chính ra, những buổi tối lãng mạn thế này, anh nên ở cạnh bạn gái thì hơn. Chằng hiểu nổi sếp nữa, gần như quỹ thời gian cá nhân của Phong đều bị Dương tước đoạt hết, kế hoạch cứ thay đổi liên tục, không biết lịch trình thế nào mà hẹn hò với bạn gái....
Cậu xuống đánh xe ra đi, chuẩn bị xuất phát!
Dương nói nhỏ với Nam Phong.
Vầnggg.
Dù không được thoải mái lắm nhưng Nam Phong vẫn cố nở một nụ cười thân thiện, tuy nhiên, khi ra khỏi phòng, mặt cậu ấy liền xị ra như cái bánh bao, tâm trạng hết sức miễn cưỡng.
Ngồi vào xe, Dương cầm lái đi bám theo mấy xe phía trước đang chở đám người trong công ty, mặt lầm lì trông rất đáng sợ. Biết tính khí của Dương nên Phong im bặt, chả nói năng câu gì, giờ mà lỡ lời có khi bị sếp tống cổ xuống xe thì nguy.
Điểm đến của nhóm người do Trần Tùng sắp xếp là một bar quy mô nhỏ nằm sâu trong ngõ ngách của thành phố nhộn nhịp này. Taxi đảo tay lái liên tục vì rất dễ nhầm đường, mục đích chính khi chọn nơi này là bởi, Trần Tùng không muốn cho Hạnh có lối thoát. Chúc rượu say, đi hát ở một nơi vòng vèo, bí ẩn... xem ra, hôm nay Hạnh chết chắc rồi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.