Chương 39
Thanh Thanh
24/12/2019
Tình cảm dành cho Dương, Hạnh vùi sâu chôn chặt trong ký ức bởi cô luôn nghĩ, mình và anh ấy có duyên gặp nhau chứ không có phận. Cô thích anh thật, nhưng tình yêu phải bắt nguồn từ hai phía. Người như anh ấy sao có thể đem trái tim mình trao cho cô được?... Hạnh luôn có những suy nghĩ như vậy để xúi giục mình phải quên đi Dương, gạt bỏ tình cảm dành cho anh đi vì tình yêu này hoàn toàn không có hy vọng.
Gặp gỡ, quen biết và yêu Khánh một thời gian không quá ngắn, không quá dài, Hạnh tưởng mình đã quên được Dương rồi... Nào ngờ, anh bỗng nhiên xuất hiện trái tim cô lại đập rộn ràng như ngày mới biết anh, cảm giác bồi hồi vương vấn nguyên vẹn như mới ngày hôm qua.
Trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng cô cũng nhận ra, giữa cô và Khánh thực sự không có tiếng nói chung. Lỗi của Khánh nhiều nhưng không phủ nhận, Hạnh cũng là người có lỗi. Đau buồn nào cũng qua, Hạnh mạnh mẽ và có niềm tin hơn vào cuộc sống khi chứng kiến anh Toàn, một người anh gương mẫu hiền lành. Tình yêu của anh dành cho chị dâu khiến cô phải nể phục, đó mới là tình yêu thực sự, cho dù có ra sao, dù xảy ra chuyện gì, anh vẫn cao thượng như thế.
Buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, Nam Phong tìm mãi không thấy Dương đâu, gọi điện thoại thì sếp không nghe bởi lúc ấy Dương đang ở chỗ Hạnh. Hiếm có dịp gặp lại cô, điện thoại anh tắt ngấm, gần như không có ai liên lạc được. Mọi công việc sau buổi lễ tốt nghiệp mình Phong phải tự giải quyết hết mà không thông qua ý kiến của Dương, anh chắc mẩm "Chắc sếp bị gái dắt mũi quên lối về cũng nên"... Công việc cũng không có gì nghiêm trọng vì lịch trình đã lên kế hoạch từ trước, khi trả lời phỏng vấn Nam Phong nói sếp tổng có việc đột xuất nên anh sẽ trả lời thay.
Buổi chiều hôm ấy sau khi đưa tiễn chị dâu về với đất mẹ, Dương lái xe đưa mọi người trở về nhà. Theo lý mà nói, anh và Hạnh, cũng như với anh Toàn, họ chẳng có quan hệ ràng buộc thân thiết với nhau. Mọi việc kết thúc thì Dương nên trở về nhưng anh mặt dày đòi ở lại, vì anh ấy là khách, hơn nữa lại là ân nhân cứu mạng cô, nếu anh muốn ở, Anh Toàn và Hạnh đều không thể từ chối. Đừng nói Dương muốn ở một, hai ngày, mà nếu ở cả tháng thì mọi người cũng rất sẵn lòng chào đón bởi sự nhiệt tình giúp đỡ của anh trước đây là một ân huệ rất lớn.
Anh Toàn vì chuyện chị dâu mà buồn mãi không thôi, không thiết tha ăn uống gì, mấy đứa nhỏ thương nhớ mẹ nhưng trẻ con mà, chúng ngây thơ lắm, chưa hiểu được sự việc nó quan trọng thế nào nên chẳng mấy chốc lại vui vẻ được ngay. Dương ở lại chơi anh Toàn mặc cho Hạnh tiếp đón, tâm trí nào khách sáo được nữa?
Trong bộ vest lịch lãm, Dương hăm hở phụ giúp Hạnh chuẩn bị bữa tối, thú thực là cô cũng ngại, nhưng đối với ân nhân cứu mạng thì vẫn nên nhiệt tình tiếp đón. Người ta cũng có nói là thích cô đâu? Chỉ muốn ở lại ăn bữa cơm... cô đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Căn nhà ba gian của bố mẹ xây từ ngày trước chỉ có một gian buồng, Hạnh cùng cái Dâu và cái Hoa ngủ trong gian buồng. Anh Toàn và thằng Kiên ngủ ở nhà ngoài. Ngày thường, anh Toàn một giường, thằng Kiên một giường, hôm nay Dương ngủ lại, hai bố con nó ngủ chung với nhau, nhường chỗ cho khách nằm.
Dương ban đầu thích thú ở lại là vì muốn được gặp gỡ và ở bên Hạnh lâu hơn chút, xem ra anh đã quá vội vàng đưa ra quyết định... là bởi, đêm về nằm mãi vẫn không ngủ nổi. Anh vốn là công tử nhà giàu, bất kể thời tiết mưa hay nắng trong nhà lúc nào cũng bật máy lạnh, giường nệm êm ái, đi công tác cũng ở khách sạn cao sang. Thú thực, đây là lần đầu tiên trong đời anh ngủ nhà người lạ, không đúng, không phải lần đầu, ngày trước còn trẻ ham vui bạn bè có ngủ lại nhà bạn, nhưng đó là bạn trai. Nhưng điều kiện vật chất tiện nghi hơn rất nhiều...
Anh không có ý chê bai gì hoàn cảnh của nhà cô, vì anh biết, xã hội không tránh khỏi người giàu người nghèo,... chỉ là anh chưa quen mà thôi. Nằm trên chiếc giường gỗ Dương trằn trọc trở mình, cố nhắm mắt ngủ thì ở giường kế bên, anh Toàn ngáy đều đều. Đêm yên tĩnh, bên ngoài cửa sổ tiếng côn trùng kêu râm ran, Dương không tài nào chợp mắt nổi. Cố bịt hai lỗ tai lại để chìm vào giấc ngủ, Dương tự nhủ "có phải mình đã yêu đến mù quáng rồi không nhỉ"?.
Một ngày dài với quá nhiều chuyện xảy đến, tâm trạng của buổi lễ tốt nghiệp, hốt hoảng khi thấy anh trai đau buồn rồi đến tin chị dâu qua đời đột ngột, Hạnh gần như mệt rã rời. Và điều chi phối cảm xúc mạnh mẽ nhất lúc này là sự xuất hiện của Dương - ân nhân đã cứu mạng cô. Anh xuất hiện và tìm đến, cô đương nhiên rất vui, nhưng vì sao anh biết mà đến thì chỉ có Dương mới hiểu được.
Mệt mỏi là thế nhưng nghĩ đến Dương, đầu óc Hạnh tỉnh táo lạ thường, nằm ở gian buồng cô nghe rõ mồn một từng tiếng cựa mình của anh, tiếng anh thở dài,... Lẽ nào anh ấy không ngủ được nhỉ? Chắc là thế rồi, lạ nhà, hay tại nóng quá nhỉ? Nhà mình không có điều hòa chắc anh ấy không quen... Nghĩ vậy Hạnh ngồi dậy rón rén bước ra ngoài, mọi người ai nấy đều sâu giấc cả.
Đêm yên tĩnh, Hạnh nghe được tiếng thở dài của Dương thì ngược lại, anh cũng thế. Lắng nghe tiếng bước chân đang đến gần, Dương căng mắt quan sát trong bóng tối, lòng vui như trẩy hội khi biết đó là Hạnh. Cái dáng người của cô chỉ cần thoáng nhìn thôi cũng biết, cô ấy còn chưa ngủ được, lẽ nào cũng vì nghĩ đến anh sao?
Đi đến bên giường, Hạnh cố nhìn qua màn xem Dương đã ngủ được chưa, vì trời tối nên không nhìn thấy gì cả, đành phải mở màn chui đầu vào trong xem thế nào. Bất ngờ Dương ngồi bật dậy, đưa tay giữ lấy tay Hạnh, bị bất ngờ Hạnh đứng im, không dám nói câu gì vì sợ mọi người thức giấc. Bàn tay bị Dương nắm chặt, cô cố vung ra nhưng không được, ánh mắt tinh ranh, nhìn được sự bối rối của cô, Dương thì thầm thật khẽ:
Tại sao em chưa ngủ?
Buông tay em ra!
Hạnh nói như van xin.
Trả lời anh đi.
Buông tay!
Tình ngay lý gian, rõ ràng Hạnh mở màn giường của Dương trước, là cô lo lắng cho anh nhưng tình huống này, Hạnh không thể thanh minh được cho mình.
Trời nóng, anh mở cửa sổ ra cho mát!
Hạnh ấp úng.
Anh không thấy nóng, nói đi, tại sao em chưa ngủ?
Tính bá đạo của Dương lại trỗi dậy, giây phút Hạnh xuất hiện anh vui biết nhường nào, chắc chắn là cô không ngủ được... vì anh!
Anh buông tay em ra!
Hạnh vừa nói dứt lời thì ơ giường bên kia thằng Kiên cựa mình, nó nghiến răng ken két khiến Dương giật mình, vô thức thả lỏng cánh tay Hạnh ra.
Nhân cơ hội, Hạnh đứng cách xa giường Dương đang ngồi toan bỏ đi vào trong vì thẹn. Nửa đêm nửa hôm con gái con lứa mò mẫm vào giường của trai thế này là không bình thường rồi, dù Hạnh có ý tốt đi nữa cũng không thể làm cho người khác nghĩ tích cực lên được. Xấu hổ vì hạnh động đó nên cô thì thầm:
Xin lỗi đã quấy rầy anh!
Toan trở gót quay vào thì nhanh như cắt, Dương từ trên giường nhảy phắt xuống đất, động tác còn nhanh hơn khi nãy cầm tay cô, Dương kéo tay Hạnh đi ra ngoài hiên nhà. Hạnh lúng túng nhưng sự bá đạo này cô thấy rất thích.
Dương về đây bất ngờ nên không đem theo quần áo, tắm gội xong mặc tạm chiếc quần đùi của anh Toàn. Còn áo, anh không mặc. Đúng là công tử có khác, dưới ánh sáng mờ mờ của trăng sao, nước da trắng nổt bật của Dương khiến Hạnh động lòng. Cơ bụng rắn chắc, nước da không tì vết, tại sao anh không phải là phụ nữ chứ? Hạnh thầm ghen tị.
Đang mê mẩn nhìn ngắm cơ thể Dương thì bất ngờ Hạnh bị anh ôm chặt vào người, mùi nước hoa đàn ông quyến rũ, Hạnh đơ ra mấy giây, ghé vào tai cô anh thì thào:
Gặp lại em... anh rất vui!
Bao nhiêu hương gió đêm như kéo đến cả, Hạnh thấy tâm hồn thư thái đến lạ kỳ, trong vòng tay của người đàn ông này thời gian dường như ngừng trôi. Nhưng anh ấy làm vậy là có ý gì? Gặp lại người quen cũng có thể ôm ấp thế này sao??
Đây có phải lần đầu tiên Dương ôm Hạnh thế này đâu? Cô thì đương nhiên không nhớ, không biết chuyện gì, còn Dương, anh vẫn nhớ như in. Đêm đó cứu được cô từ tay đám đàn em gã Trần Tùng, gần như cả đêm Dương ôm Hạnh trong vòng tay mình. Thậm chí, có những lúc anh tự mình đấu tranh tư tưởng rất gay gắt... Hai cơ thể dính lấy nhau, môi hôn ngọt ngào.... chỉ chưa hòa làm một mà thôi.
Nhưng cảm giác hôm nay hoàn toàn khác, lần ở trong khách sạn, dù môi hôn nhưng trong tâm tư Hạnh chỉ có Khánh, cô đau khổ vì cậu ta. Bây giờ, trước mặt Dương, Hạnh và Khánh đã không còn là gì của nhau nữa, anh biết chuyện đó nên cái ôm này thoải mái và mãn nguyện hơn rất nhiều. Hành động này có chút bỉ ổi song không mang tiếng là kẻ phá đám!!
Ý anh là gì vậy?
Hạnh đẩy Dương ra, cô ngượng ngùng cúi mặt xuống, hai gò má nóng ran vì xấu hổ. Trước mặt ai cũng được, nhưng với Dương, cô thấy thẹn thùng lắm.
Em thực sự không nhớ chuyện gì à?
Dương gợi lại chuyện cũ, hy vọng Hạnh nhớ lại cái đêm hai người ở bên nhau trong khách sạn, một chút lưu luyến để nghĩ đến tình cảm anh dành cho cô.
Em nhớ chứ!
Hạnh thật thà.
Thật không?
Hai mắt Dương sáng lên, anh mừng rỡ khi Hạnh nhớ lại sự việc, nếu vậy có lẽ cô sẽ mở lòng mà đón nhận tình cảm của anh.
Anh là người đã cứu em khỏi cõi chết... hơn 2 năm trước, làm sao em quên được!!
Hạnh dịu dàng nói khe khẽ, gió đêm thổi tung mái tóc mềm mại của cô. Câu nói vừa thốt ra khiến Dương thất vọng, Hạnh hoàn toàn không có ký ức gì về cái đêm hôm đó... cô đang nghĩ về chuyện cách đây hơn 2 năm, anh cứu cô ở dưới chân cầu vượt.
Ý em là?
Dương lúc này tò mò, muốn biết Hạnh đang nghĩ gì nếu như anh thật lòng xuất hiện vì chuyện ân huệ trước đây.
Em luôn hy vọng một ngày nào đó có thể đền đáp lại ân nhân cứu mạng của anh, tiếc là...
Tiếc gì?
Gặp lại anh sớm quá, hiện tại em vẫn chưa có gì...
Ngốc quá, chuyện của cô anh nắm rõ như lòng bàn tay, nếu anh cần thì đâu khiến cô phải lưu tâm đến thế. Dương nghĩ vậy rồi cười thầm trong lòng.
Em nghĩ anh đến để đòi em trả ơn à?
Dương hỏi lại.
Vâng! Thì ngoài chuyện đó ra thì còn có thể vì lý do gì được chứ?
Hạnh đáp xong mặt lạnh băng, giống như cô không hề thích anh xuất hiện vậy.
Vậy giờ anh đòi trả ơn, em có trả không?
Em.... em... em sẽ cố gắng!
Nếu anh nói không cần tiền... mà thứ khác, em có chịu không?
Dương tiến lên phía trước dồn Hạnh sát vào bức vách, cô đi giật lùi sợ hãi biểu hiện ấy của anh.
Anh muốn thứ gì?
Hạnh ấp úng hỏi lại.
Hôn anh một cái thôi!
Dương thẳng thắn.
Hô... hôn.. hôn... thôi sao?
Hạnh không tin vào tai mình, anh ấy bỏ ra bao công sức và tiền bạc để giúp đỡ cô, lẽ nào chỉ cần một nụ hôn là có thể xí xóa được sao?
Ừm. Chỉ hôn thôi, nếu em muốn thì ôm thêm một cái cũng được!
Dương mặt dày dang rộng cánh tay ra, mắt liếc liếc vào cơ ngực rắn chắc của mình ý muốn nói cô hãy ôm anh đi.
Anh lừa em!
Hạnh chạy sang hướng khác, nếu bây giờ là ban ngày chắc cô phải lấy rổ mà che vì xấu hổ đỏ hết mặt lên rồi.
Anh không lừa... em nói muốn trả ơn cho anh mà? Sao một nụ hôn lại khó khăn thế?
Nhưng... nhưng... anh và em có phải là người yêu đâu mà hôn?
Làm vậy thì có ý nghĩa gì đâu chứ?
Đúng lúc hai người đang tranh luận qua lại thì ở đâu ra một con rắn đen sì, dài thòng xuất hiện. Việc rắn xuất hiện ở nhà Hạnh không có gì là lạ, bởi nhà cô ngay sát cánh đồng, rắn rết trú ngụ không thiếu... Thỉnh thoảng anh Toàn vẫn bắt được rắn khi nó từ đồng ruộng lên nhà dân dạo chơi. Hạnh là gái quê, thấy rắn cô chẳng sợ gì, theo bản năng cô chạy né ra chỗ khác vì rắn vốn sợ người, không bao giờ chủ động tấn công người nếu như người không đánh chúng.
Dương thì khác, anh xuất thân công tử, con nhà giàu có, quen sống nơi thị thành, hơn nữa đêm hôm bỗng nhiên thấy con rắn to đùng xuất hiện ít nhiều cũng khiến cho người ta hoang mang. Đang bí vì không biết nên né nụ hôn mà Dương đòi hỏi như nào thì "bé Na" (con rắn) xuất hiện, Hạnh tương kế tựu kế, cô ra hiệu cho Dương rồi từ từ đi lên hiên nhà.
Thấy rắn, Dương sợ hãi chạy cong đuôi như một đứa trẻ, mồ hôi vã ra, anh hốt hoảng túm lấy áo Hạnh run rẩy:
Hạnh, có rắn, có rắn đấy!
Có... có con rắn!
Nhìn dáng vẻ lo lắng hoang mang ấy Hạnh phì cười, anh bá đạo là thế mà cũng biết sợ rắn. Con rắn trườn qua sân một lát thì lẩn vào vườn cây biến mất dạng, Dương đứng đó vẫn chưa hoàn hồn, nhưng anh khá thông minh, biết Hạnh không sợ vì thấy rắn cô thản nhiên như không... Tương kế tựu kế anh vờ sợ hãi kêu lên:
Nó chưa đi xa đâu, Hạnh ơi, nó vẫn còn đâu đó quanh đây thôi..
Cứu anh với... anh sợ lắm!
Mồm nói, hai cánh tay Dương ra sức ôm Hạnh thật chặt, cả cơ thể cô bây giờ đã nằm gọn trong lòng anh. Vẻ mặt lộ rõ vẻ thích thú, xem ra con rắn giúp anh rút ngắn được khoảng cách rồi. Hạnh đẩy Dương ra nhưng anh không chịu, cô ngúng nguẩy:
Có con rắn thôi.. anh làm gì mà sợ hãi quá vậy?
Lời nói vừa dứt, bờ môi Hạnh ngay lập tức bị chặn lại bởi nụ hôn ấm áp của anh ban tặng. Cánh tay cô bị anh giữ chặt, ban đầu Hạnh khép hờ cánh môi không cho Dương có cơ hội hôn sâu. Anh không chịu buông tha, một tay ghì người cô lại, một tay đỡ lấy tấm lưng mềm mại, khẽ ngả người Dương dùng lực hôn Hạnh cuồng nhiệt hơn. Vô thức cô bị cuốn vào vòng xoáy không tên, bờ môi hé mở đón nhận và chủ động đáp lại nụ hôn của anh. Trăng thanh, gió mát, một nụ hôn dài khiến đôi trai gái ngây ngất mê say....
Gặp gỡ, quen biết và yêu Khánh một thời gian không quá ngắn, không quá dài, Hạnh tưởng mình đã quên được Dương rồi... Nào ngờ, anh bỗng nhiên xuất hiện trái tim cô lại đập rộn ràng như ngày mới biết anh, cảm giác bồi hồi vương vấn nguyên vẹn như mới ngày hôm qua.
Trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng cô cũng nhận ra, giữa cô và Khánh thực sự không có tiếng nói chung. Lỗi của Khánh nhiều nhưng không phủ nhận, Hạnh cũng là người có lỗi. Đau buồn nào cũng qua, Hạnh mạnh mẽ và có niềm tin hơn vào cuộc sống khi chứng kiến anh Toàn, một người anh gương mẫu hiền lành. Tình yêu của anh dành cho chị dâu khiến cô phải nể phục, đó mới là tình yêu thực sự, cho dù có ra sao, dù xảy ra chuyện gì, anh vẫn cao thượng như thế.
Buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, Nam Phong tìm mãi không thấy Dương đâu, gọi điện thoại thì sếp không nghe bởi lúc ấy Dương đang ở chỗ Hạnh. Hiếm có dịp gặp lại cô, điện thoại anh tắt ngấm, gần như không có ai liên lạc được. Mọi công việc sau buổi lễ tốt nghiệp mình Phong phải tự giải quyết hết mà không thông qua ý kiến của Dương, anh chắc mẩm "Chắc sếp bị gái dắt mũi quên lối về cũng nên"... Công việc cũng không có gì nghiêm trọng vì lịch trình đã lên kế hoạch từ trước, khi trả lời phỏng vấn Nam Phong nói sếp tổng có việc đột xuất nên anh sẽ trả lời thay.
Buổi chiều hôm ấy sau khi đưa tiễn chị dâu về với đất mẹ, Dương lái xe đưa mọi người trở về nhà. Theo lý mà nói, anh và Hạnh, cũng như với anh Toàn, họ chẳng có quan hệ ràng buộc thân thiết với nhau. Mọi việc kết thúc thì Dương nên trở về nhưng anh mặt dày đòi ở lại, vì anh ấy là khách, hơn nữa lại là ân nhân cứu mạng cô, nếu anh muốn ở, Anh Toàn và Hạnh đều không thể từ chối. Đừng nói Dương muốn ở một, hai ngày, mà nếu ở cả tháng thì mọi người cũng rất sẵn lòng chào đón bởi sự nhiệt tình giúp đỡ của anh trước đây là một ân huệ rất lớn.
Anh Toàn vì chuyện chị dâu mà buồn mãi không thôi, không thiết tha ăn uống gì, mấy đứa nhỏ thương nhớ mẹ nhưng trẻ con mà, chúng ngây thơ lắm, chưa hiểu được sự việc nó quan trọng thế nào nên chẳng mấy chốc lại vui vẻ được ngay. Dương ở lại chơi anh Toàn mặc cho Hạnh tiếp đón, tâm trí nào khách sáo được nữa?
Trong bộ vest lịch lãm, Dương hăm hở phụ giúp Hạnh chuẩn bị bữa tối, thú thực là cô cũng ngại, nhưng đối với ân nhân cứu mạng thì vẫn nên nhiệt tình tiếp đón. Người ta cũng có nói là thích cô đâu? Chỉ muốn ở lại ăn bữa cơm... cô đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Căn nhà ba gian của bố mẹ xây từ ngày trước chỉ có một gian buồng, Hạnh cùng cái Dâu và cái Hoa ngủ trong gian buồng. Anh Toàn và thằng Kiên ngủ ở nhà ngoài. Ngày thường, anh Toàn một giường, thằng Kiên một giường, hôm nay Dương ngủ lại, hai bố con nó ngủ chung với nhau, nhường chỗ cho khách nằm.
Dương ban đầu thích thú ở lại là vì muốn được gặp gỡ và ở bên Hạnh lâu hơn chút, xem ra anh đã quá vội vàng đưa ra quyết định... là bởi, đêm về nằm mãi vẫn không ngủ nổi. Anh vốn là công tử nhà giàu, bất kể thời tiết mưa hay nắng trong nhà lúc nào cũng bật máy lạnh, giường nệm êm ái, đi công tác cũng ở khách sạn cao sang. Thú thực, đây là lần đầu tiên trong đời anh ngủ nhà người lạ, không đúng, không phải lần đầu, ngày trước còn trẻ ham vui bạn bè có ngủ lại nhà bạn, nhưng đó là bạn trai. Nhưng điều kiện vật chất tiện nghi hơn rất nhiều...
Anh không có ý chê bai gì hoàn cảnh của nhà cô, vì anh biết, xã hội không tránh khỏi người giàu người nghèo,... chỉ là anh chưa quen mà thôi. Nằm trên chiếc giường gỗ Dương trằn trọc trở mình, cố nhắm mắt ngủ thì ở giường kế bên, anh Toàn ngáy đều đều. Đêm yên tĩnh, bên ngoài cửa sổ tiếng côn trùng kêu râm ran, Dương không tài nào chợp mắt nổi. Cố bịt hai lỗ tai lại để chìm vào giấc ngủ, Dương tự nhủ "có phải mình đã yêu đến mù quáng rồi không nhỉ"?.
Một ngày dài với quá nhiều chuyện xảy đến, tâm trạng của buổi lễ tốt nghiệp, hốt hoảng khi thấy anh trai đau buồn rồi đến tin chị dâu qua đời đột ngột, Hạnh gần như mệt rã rời. Và điều chi phối cảm xúc mạnh mẽ nhất lúc này là sự xuất hiện của Dương - ân nhân đã cứu mạng cô. Anh xuất hiện và tìm đến, cô đương nhiên rất vui, nhưng vì sao anh biết mà đến thì chỉ có Dương mới hiểu được.
Mệt mỏi là thế nhưng nghĩ đến Dương, đầu óc Hạnh tỉnh táo lạ thường, nằm ở gian buồng cô nghe rõ mồn một từng tiếng cựa mình của anh, tiếng anh thở dài,... Lẽ nào anh ấy không ngủ được nhỉ? Chắc là thế rồi, lạ nhà, hay tại nóng quá nhỉ? Nhà mình không có điều hòa chắc anh ấy không quen... Nghĩ vậy Hạnh ngồi dậy rón rén bước ra ngoài, mọi người ai nấy đều sâu giấc cả.
Đêm yên tĩnh, Hạnh nghe được tiếng thở dài của Dương thì ngược lại, anh cũng thế. Lắng nghe tiếng bước chân đang đến gần, Dương căng mắt quan sát trong bóng tối, lòng vui như trẩy hội khi biết đó là Hạnh. Cái dáng người của cô chỉ cần thoáng nhìn thôi cũng biết, cô ấy còn chưa ngủ được, lẽ nào cũng vì nghĩ đến anh sao?
Đi đến bên giường, Hạnh cố nhìn qua màn xem Dương đã ngủ được chưa, vì trời tối nên không nhìn thấy gì cả, đành phải mở màn chui đầu vào trong xem thế nào. Bất ngờ Dương ngồi bật dậy, đưa tay giữ lấy tay Hạnh, bị bất ngờ Hạnh đứng im, không dám nói câu gì vì sợ mọi người thức giấc. Bàn tay bị Dương nắm chặt, cô cố vung ra nhưng không được, ánh mắt tinh ranh, nhìn được sự bối rối của cô, Dương thì thầm thật khẽ:
Tại sao em chưa ngủ?
Buông tay em ra!
Hạnh nói như van xin.
Trả lời anh đi.
Buông tay!
Tình ngay lý gian, rõ ràng Hạnh mở màn giường của Dương trước, là cô lo lắng cho anh nhưng tình huống này, Hạnh không thể thanh minh được cho mình.
Trời nóng, anh mở cửa sổ ra cho mát!
Hạnh ấp úng.
Anh không thấy nóng, nói đi, tại sao em chưa ngủ?
Tính bá đạo của Dương lại trỗi dậy, giây phút Hạnh xuất hiện anh vui biết nhường nào, chắc chắn là cô không ngủ được... vì anh!
Anh buông tay em ra!
Hạnh vừa nói dứt lời thì ơ giường bên kia thằng Kiên cựa mình, nó nghiến răng ken két khiến Dương giật mình, vô thức thả lỏng cánh tay Hạnh ra.
Nhân cơ hội, Hạnh đứng cách xa giường Dương đang ngồi toan bỏ đi vào trong vì thẹn. Nửa đêm nửa hôm con gái con lứa mò mẫm vào giường của trai thế này là không bình thường rồi, dù Hạnh có ý tốt đi nữa cũng không thể làm cho người khác nghĩ tích cực lên được. Xấu hổ vì hạnh động đó nên cô thì thầm:
Xin lỗi đã quấy rầy anh!
Toan trở gót quay vào thì nhanh như cắt, Dương từ trên giường nhảy phắt xuống đất, động tác còn nhanh hơn khi nãy cầm tay cô, Dương kéo tay Hạnh đi ra ngoài hiên nhà. Hạnh lúng túng nhưng sự bá đạo này cô thấy rất thích.
Dương về đây bất ngờ nên không đem theo quần áo, tắm gội xong mặc tạm chiếc quần đùi của anh Toàn. Còn áo, anh không mặc. Đúng là công tử có khác, dưới ánh sáng mờ mờ của trăng sao, nước da trắng nổt bật của Dương khiến Hạnh động lòng. Cơ bụng rắn chắc, nước da không tì vết, tại sao anh không phải là phụ nữ chứ? Hạnh thầm ghen tị.
Đang mê mẩn nhìn ngắm cơ thể Dương thì bất ngờ Hạnh bị anh ôm chặt vào người, mùi nước hoa đàn ông quyến rũ, Hạnh đơ ra mấy giây, ghé vào tai cô anh thì thào:
Gặp lại em... anh rất vui!
Bao nhiêu hương gió đêm như kéo đến cả, Hạnh thấy tâm hồn thư thái đến lạ kỳ, trong vòng tay của người đàn ông này thời gian dường như ngừng trôi. Nhưng anh ấy làm vậy là có ý gì? Gặp lại người quen cũng có thể ôm ấp thế này sao??
Đây có phải lần đầu tiên Dương ôm Hạnh thế này đâu? Cô thì đương nhiên không nhớ, không biết chuyện gì, còn Dương, anh vẫn nhớ như in. Đêm đó cứu được cô từ tay đám đàn em gã Trần Tùng, gần như cả đêm Dương ôm Hạnh trong vòng tay mình. Thậm chí, có những lúc anh tự mình đấu tranh tư tưởng rất gay gắt... Hai cơ thể dính lấy nhau, môi hôn ngọt ngào.... chỉ chưa hòa làm một mà thôi.
Nhưng cảm giác hôm nay hoàn toàn khác, lần ở trong khách sạn, dù môi hôn nhưng trong tâm tư Hạnh chỉ có Khánh, cô đau khổ vì cậu ta. Bây giờ, trước mặt Dương, Hạnh và Khánh đã không còn là gì của nhau nữa, anh biết chuyện đó nên cái ôm này thoải mái và mãn nguyện hơn rất nhiều. Hành động này có chút bỉ ổi song không mang tiếng là kẻ phá đám!!
Ý anh là gì vậy?
Hạnh đẩy Dương ra, cô ngượng ngùng cúi mặt xuống, hai gò má nóng ran vì xấu hổ. Trước mặt ai cũng được, nhưng với Dương, cô thấy thẹn thùng lắm.
Em thực sự không nhớ chuyện gì à?
Dương gợi lại chuyện cũ, hy vọng Hạnh nhớ lại cái đêm hai người ở bên nhau trong khách sạn, một chút lưu luyến để nghĩ đến tình cảm anh dành cho cô.
Em nhớ chứ!
Hạnh thật thà.
Thật không?
Hai mắt Dương sáng lên, anh mừng rỡ khi Hạnh nhớ lại sự việc, nếu vậy có lẽ cô sẽ mở lòng mà đón nhận tình cảm của anh.
Anh là người đã cứu em khỏi cõi chết... hơn 2 năm trước, làm sao em quên được!!
Hạnh dịu dàng nói khe khẽ, gió đêm thổi tung mái tóc mềm mại của cô. Câu nói vừa thốt ra khiến Dương thất vọng, Hạnh hoàn toàn không có ký ức gì về cái đêm hôm đó... cô đang nghĩ về chuyện cách đây hơn 2 năm, anh cứu cô ở dưới chân cầu vượt.
Ý em là?
Dương lúc này tò mò, muốn biết Hạnh đang nghĩ gì nếu như anh thật lòng xuất hiện vì chuyện ân huệ trước đây.
Em luôn hy vọng một ngày nào đó có thể đền đáp lại ân nhân cứu mạng của anh, tiếc là...
Tiếc gì?
Gặp lại anh sớm quá, hiện tại em vẫn chưa có gì...
Ngốc quá, chuyện của cô anh nắm rõ như lòng bàn tay, nếu anh cần thì đâu khiến cô phải lưu tâm đến thế. Dương nghĩ vậy rồi cười thầm trong lòng.
Em nghĩ anh đến để đòi em trả ơn à?
Dương hỏi lại.
Vâng! Thì ngoài chuyện đó ra thì còn có thể vì lý do gì được chứ?
Hạnh đáp xong mặt lạnh băng, giống như cô không hề thích anh xuất hiện vậy.
Vậy giờ anh đòi trả ơn, em có trả không?
Em.... em... em sẽ cố gắng!
Nếu anh nói không cần tiền... mà thứ khác, em có chịu không?
Dương tiến lên phía trước dồn Hạnh sát vào bức vách, cô đi giật lùi sợ hãi biểu hiện ấy của anh.
Anh muốn thứ gì?
Hạnh ấp úng hỏi lại.
Hôn anh một cái thôi!
Dương thẳng thắn.
Hô... hôn.. hôn... thôi sao?
Hạnh không tin vào tai mình, anh ấy bỏ ra bao công sức và tiền bạc để giúp đỡ cô, lẽ nào chỉ cần một nụ hôn là có thể xí xóa được sao?
Ừm. Chỉ hôn thôi, nếu em muốn thì ôm thêm một cái cũng được!
Dương mặt dày dang rộng cánh tay ra, mắt liếc liếc vào cơ ngực rắn chắc của mình ý muốn nói cô hãy ôm anh đi.
Anh lừa em!
Hạnh chạy sang hướng khác, nếu bây giờ là ban ngày chắc cô phải lấy rổ mà che vì xấu hổ đỏ hết mặt lên rồi.
Anh không lừa... em nói muốn trả ơn cho anh mà? Sao một nụ hôn lại khó khăn thế?
Nhưng... nhưng... anh và em có phải là người yêu đâu mà hôn?
Làm vậy thì có ý nghĩa gì đâu chứ?
Đúng lúc hai người đang tranh luận qua lại thì ở đâu ra một con rắn đen sì, dài thòng xuất hiện. Việc rắn xuất hiện ở nhà Hạnh không có gì là lạ, bởi nhà cô ngay sát cánh đồng, rắn rết trú ngụ không thiếu... Thỉnh thoảng anh Toàn vẫn bắt được rắn khi nó từ đồng ruộng lên nhà dân dạo chơi. Hạnh là gái quê, thấy rắn cô chẳng sợ gì, theo bản năng cô chạy né ra chỗ khác vì rắn vốn sợ người, không bao giờ chủ động tấn công người nếu như người không đánh chúng.
Dương thì khác, anh xuất thân công tử, con nhà giàu có, quen sống nơi thị thành, hơn nữa đêm hôm bỗng nhiên thấy con rắn to đùng xuất hiện ít nhiều cũng khiến cho người ta hoang mang. Đang bí vì không biết nên né nụ hôn mà Dương đòi hỏi như nào thì "bé Na" (con rắn) xuất hiện, Hạnh tương kế tựu kế, cô ra hiệu cho Dương rồi từ từ đi lên hiên nhà.
Thấy rắn, Dương sợ hãi chạy cong đuôi như một đứa trẻ, mồ hôi vã ra, anh hốt hoảng túm lấy áo Hạnh run rẩy:
Hạnh, có rắn, có rắn đấy!
Có... có con rắn!
Nhìn dáng vẻ lo lắng hoang mang ấy Hạnh phì cười, anh bá đạo là thế mà cũng biết sợ rắn. Con rắn trườn qua sân một lát thì lẩn vào vườn cây biến mất dạng, Dương đứng đó vẫn chưa hoàn hồn, nhưng anh khá thông minh, biết Hạnh không sợ vì thấy rắn cô thản nhiên như không... Tương kế tựu kế anh vờ sợ hãi kêu lên:
Nó chưa đi xa đâu, Hạnh ơi, nó vẫn còn đâu đó quanh đây thôi..
Cứu anh với... anh sợ lắm!
Mồm nói, hai cánh tay Dương ra sức ôm Hạnh thật chặt, cả cơ thể cô bây giờ đã nằm gọn trong lòng anh. Vẻ mặt lộ rõ vẻ thích thú, xem ra con rắn giúp anh rút ngắn được khoảng cách rồi. Hạnh đẩy Dương ra nhưng anh không chịu, cô ngúng nguẩy:
Có con rắn thôi.. anh làm gì mà sợ hãi quá vậy?
Lời nói vừa dứt, bờ môi Hạnh ngay lập tức bị chặn lại bởi nụ hôn ấm áp của anh ban tặng. Cánh tay cô bị anh giữ chặt, ban đầu Hạnh khép hờ cánh môi không cho Dương có cơ hội hôn sâu. Anh không chịu buông tha, một tay ghì người cô lại, một tay đỡ lấy tấm lưng mềm mại, khẽ ngả người Dương dùng lực hôn Hạnh cuồng nhiệt hơn. Vô thức cô bị cuốn vào vòng xoáy không tên, bờ môi hé mở đón nhận và chủ động đáp lại nụ hôn của anh. Trăng thanh, gió mát, một nụ hôn dài khiến đôi trai gái ngây ngất mê say....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.