Chương 54
Thanh Thanh
24/12/2019
Ngay khi Dương rời khỏi công ty, Nam Phong bấm điện thoại và nói chuyện với một ai đó. Gương mặt và ngữ khí cậu ta thoải mái vô cùng.
Cô ạ?
Dạ, anh ấy vừa rời khỏi công ty nhưng cháu không biết là đi đâu.
Không biết đầu dây bên kia nói gì, Nam Phong ngập ngừng một lúc rồi trả lời:
Sáng nay thấy mọi người ồn nhau sếp Dương đến tìm Hạnh, vẻ mặt căng thẳng lắm.
Cháu chưa xác minh nhưng dự đoán, khả năng cao cô ấy đã chủ động rút lui rồi!
Dạ, có tin gì cháu sẽ liên lạc lại cho cô sau!
Nam Phong kính cẩn chào tạm biệt và cúp máy, lần này thì hay rồi, cũng coi như cô bé ấy có chút sĩ diện, biết đường lui sớm thì đỡ được bao nhiêu phiền toái.
Trong người đang rất mệt vì công tác liên tục lại thiếu ngủ, bụng đói nhưng Dương quyết không ăn gì, lái xe băng băng trên quốc lộ, khi rời khỏi trung tâm thành phố hướng về đường quê vắng vẻ, anh điều chỉnh tốc độ lao vun vút, bất chấp địa hình gồ ghề. Trời mưa bay lất phất, gió thổi hàng cây bên đường nghiêng ngả, trong xe ô tô, những câu hát buồn cất lên khiến tim anh não nề.
Trời trắng xoá màu mưa
Mọi thứ đang lu mờ quá nhanh
Phố vắng ướt nhòađã khắc sâu hơn
Những nỗi buồn
Nhận ra ngần ấy năm
Em vẫn không thuộc về anh
Anh đã có tất cả
Nhưng tim em thì không
Và những gì đã từng
Tồn tại giữa hai chúng ta
Có lẽ không phải
Tình yêu em mong đợi
Ngày mà em quyết rời anh
Mọi thứ cứ ngỡ
Vẫn nguyên vẹn
Nhưng thật ra từ
Sâu trong lòng anh
Hy vọng cuối đã tắt....
Những ca từ như đang nói lên nỗi lòng của Dương lúc này, chẳng biết từ khi nào khóe mi anh đã ướt nhoèn, những giọt nước mắt của sự tiếc nuối, hoang mang và lo sợ. Anh không hiểu nổi hành động này của Hạnh là gì, không hiểu vì sao cô lại rời xa anh? Bản thân đã làm điều gì ngu ngốc để cô phải âm thầm rời đi như thế? Vừa mới đêm qua cô còn nồng nhiệt với anh? Tại sao chứ? Tại sao thế Hạnh ơi?
Tốc độ giảm đi rất nhiều khi Dương thả hồn vào giai điệu bài hát, mỗi một nốt nhạc là một giọt nước mắt rơi. Đàn ông là phải mạnh mẽ, sao trong lúc này anh thấy mình yếu đuối, chông chênh và lạc lõng quá. Tiền bạc, những hư danh anh có được giây phút này đâu còn gì quý giá nữa? Anh có tất cả... nhưng tình yêu của cô dành cho anh là một cái gì đó rất xa tầm tay với.
Đường về nhà Hạnh heo hút thăm thẳm, quê nhà yên bình, mới hôm nào anh lái xe đuổi theo cô về đây... vậy mà, biết bao nhiêu chuyện xảy ra rồi. Cứ ngỡ lần này sẽ không để Hạnh tuột mất khỏi vòng tay mình nữa nhưng rốt cục, anh không làm được!
Xe chạy vào ngõ nhỏ, giống như lần đầu đến đây, Dương phải xuống xe và đi bộ vì xe không chạy vào bên trong được. Mưa bay bay nhưng Dương chẳng mũ nón gì, lững thững để gió và nước mưa tạt vào mặt, cảm giác chán nản đến tê tái ruột gan.
Vào đến sân, cảnh tượng đêm nào bỗng nhiên hiện ra trước mắt. Dương cởi trần mặc chiếc quần đùi của anh Toàn, hai người đứng ôm nhau dưới hiên nhà lộng gió. Có trăng sao, có cô gái mà anh thương, hương gió đêm man mác hòa quyện với mùi hương của Hạnh. Khẽ nhắm mắt, Dương hít thở và cảm nhận cảm giác tuyệt vời đêm nào. Đang mông lung suy nghĩ thì tiếng chó sủa gâu gâu làm anh giật mình, thì ra anh đi bộ không phát ra âm thanh gì nên con chó ở sau bếp không biết.
Nó chạy loăng quăng một hồi rồi đi lên phía trước, phát hiện người lạ vào nhà nên sủa nhặng lên. Anh Toàn đang hì hụi trong căn bếp khói mù mịt, nghe tiếng chó sủa vội quát:
Im nào, cái gì mà cứ cắn loạn lên thế?
Nghe tiếng anh Toàn, Dương biết, Hạnh không có ở nhà, một nỗi thất vọng dâng lên, anh chán nản song vẫn chậm rãi đi vào bên trong. Anh Toàn bỏ dở việc đang làm rồi đi lên phía trước xem ai đến mà chó lại cắn?
Sân nhà ướt nhẹp, một người đàn ông cao lớn mặt mày ủ rũ đang lững thững đi vào, anh Toàn ngạc nhiên vô cùng, miệng ấp úng vì anh nhớ ra, cậu ấy là Dương, nhưng sao dáng vẻ lại tiều tụy đến thế nhỉ?
Vào nhà kẻo mưa ướt hết rồi kìa!
Anh Toàn vội thúc giục Dương vì thấy mái tóc anh đã dính bết lại vì nước mưa, chiếc áo khoác cũng vì mưa mà chuyển sang màu tối. Thấy anh Toàn, Dương lịch sự:
Anh đang làm gì thế? Cho em trú mưa một lát được không?
Cậu vào nhà chơi, vào đây, mưa gió này đi đâu mà phải trú mưa?
Anh Toàn nhiệt tình, lần trước Dương đến đây đúng lúc anh có chuyện buồn, tiếp đón không được chu đáo lắm. Hôm nay thì khác, tâm trạng anh vui vẻ, nghĩ đến chuyện Dương là ân nhân nên anh Toàn càng nhiệt tình hơn.
Dương lặng lẽ bước lên thềm nhà, vẻ mặt tươi tỉnh hơn chút, không hiểu sao nhìn thấy anh trai của Hạnh, Dương lại có cảm giác yên tâm. Dẫu rằng cô không về nhà nhưng trực giác cho anh thấy cô chắc chắn sẽ quay về, anh trai đã nuôi dưỡng Hạnh như vậy, ân tình ấy sao Hạnh có thể quên? Cô có thể quên anh, nhưng anh Toàn thì không thể nào?
Vào nhà uống chén trà cho ấm bụng em ơi!
Anh Toàn rót nước mời Dương, ngày thường anh hay uống nước lá vối, nhưng thời tiết ngày càng lạnh nên chuyển qua uống trà. Dáng vẻ thư thái của anh Toàn khiến Dương bớt căng thẳng và lo lắng hơn.
Em xin. Anh uống nước đi ạ.
Dương không ngại uống một hơi cạn, sáng giờ chưa ăn gì, uống trà vào bỗng nhiên anh đói cồn cào. Ngồi đối diện anh Toàn cũng nghe được tiếng sôi bụng của Dương. Anh nhanh ý:
Đói rồi đúng không?
Bị hỏi trúng ý, mặt Dương thộn ra như đứa trẻ, ngây ngô không biết trả lời ra sao vì quả thực anh đói lắm.
Tí ở lại ăn cơm với anh và các cháu nhé, cái Hạnh đi làm không về nhà, mấy khi mới đến đây.
Anh Toàn không biết chuyện giữa Hạnh và Dương, vẫn nghĩ Dương ghé chơi là tình cờ nên vô tư kể chuyện. Dương cứ ngây mặt ra nhìn, lời lẽ tiết kiệm hết sức, anh Toàn thấy cũng lạ nhưng chẳng biết phải hỏi han ra sao. Đường xá xa xôi, nơi này cũng không sầm uất lắm, dọc đường Dương thấy ít quán hàng cả chợ chiền. Trời lạnh thế này, Dương vui vẻ gật đầu.
Từ lúc ấy, anh Toàn để khách ngồi chơi còn anh cặm cụi đi nhóm lửa chuẩn bị cơm đãi khách. Tần tảo từ nhỏ, lang thang ở các công trường lao động kiếm sống nên anh Toàn rất sõi việc, cuộc đời anh dám khẳng định chưa có công việc nặng nhọc nào chưa từng làm qua. Kể cả bếp núc! Đúng thế, anh Toàn là tay dao thớt rất khá, trong làng trong xóm hoặc thỉnh thoảng nhà có việc, vẫn là anh đứng bếp chính, nấu nướng không chê vào đâu được.
Ngồi chơi một mình, Dương lặng thinh suy nghĩ, ở nhà của Hạnh rồi anh không thấy buồn, không sốt sắng như lúc mới thức dậy nữa. Quay đi quay lại có tí xíu đã thấy mùi phi hành mỡ từ dưới bếp dội lên trên nhà, đói bụng, ngửi thấy mùi thơm, Dương không chịu nổi... vì thèm quá!
Trời rét này càng đói hơn, chưa kể đêm qua anh vận động mạnh nữa... ) Dương mạnh dạn đứng dậy mon men xuống bếp xem anh Toàn đang nấu nướng những gì. Căn bếp hơi cũ nhưng khá gọn gàng, là bởi anh Toàn là thợ xây, những lúc rảnh anh tự tay sửa sang căn bếp, nó không đầy đủ dụng cụ nhưng nhìn khá ổn. Dáng vẻ nhanh nhẹn khi nấu nướng làm Dương ngầm thán phục, quan sát một lúc anh nói:
Ngày thường anh vẫn hay làm những việc này ạ?
Nghe Dương hỏi chuyện anh Toàn giật mình quay ra:
Ơ, sao cậu không ngồi trên nhà chơi? Chỗ này bụi bặm mà khói lắm!
Anh Toàn biết Dương giàu có, đích thân anh đã từng đến công ty của Dương rồi nên hiểu, người như Dương những việc này chắc chưa từng làm qua. Thậm chí đến nơi này đã là hiếm hoi lắm...
Không sao anh ạ, ngồi một mình em buồn lắm, xuống xem anh làm.
Anh khéo tay thật ấy!
Dương dành lời khen ngợi tự đáy lòng cho anh Toàn. Được khen ai chả vui, anh Toàn cười ha hả nói:
Hoàn cảnh thôi em ạ, làm nhiều cũng quen ấy mà!
Tính Dương kiệm lời nên lúc này chẳng biết nói sao, đành cười cười mặt ngây ngô. Định hỏi anh Toàn về chuyện của Hạnh song thấy anh ấy thản nhiên như vậy có lẽ cô ấy không liên lạc về nhà. Về đây một lần rồi nên chuyện về anh Toàn, Dương cũng hiểu sơ sơ, nếu anh ấy đã không biết chuyện mình cũng không nên nhiều lời. Chuyện của bản thân vẫn nên tự giải quyết thì hơn, đến đây lần này xem như đi chơi một chuyến cho khuây khỏa... cũng là thỏa lòng tìm kiếm câu trả lời, rằng Hạnh thực sự trốn tránh anh.
Lâu rồi cậu có gặp cái Hạnh nhà anh không?
Anh Toàn lại hỏi.
Dạ... em không, thỉnh thoảng em gọi điện, vì em cũng bận.
Dương nói dối, vì anh thấy Anh Toàn không biết chuyện của hai người, hơn nữa hiện tại Hạnh đi đâu, ở đâu và làm gì anh cũng không kiểm soát được. Đây là lỗi lớn của anh, nghĩ vậy Dương hổ thẹn lắm.
Cái Hạnh cũng bảo đi làm bận lắm, mấy lần anh rủ về nhà chơi mà nó không về được.
Hôm trước anh gọi còn thấy nó bị ốm, anh lo lắm..
Nghe anh Toàn kể Dương vội hỏi lại:
Hạnh bị ốm ạ? Từ khi nào vậy anh?
Mấy hôm trước thôi, anh cũng chưa gọi lại!
Dương liên kết lại thì đúng mấy hôm Hạnh nghỉ việc vì ốm sốt, ngày đó anh bận đi Hàn Quốc công tác. Không lẽ, vì anh không liên lạc về được nên cô giận, cô bỏ rơi anh sao? Dương thộn mặt ra nghĩ ngợi, anh Toàn lại nói:
Ôi dào, kệ nó. Thanh niên va vấp ngoài xã hội tí, ốm đau qua loa cũng chả sao.
Như nó lại sướng, làm văn phòng sạch sẽ, chả phải lo nắng mưa gì... anh cũng yên tâm!
Mỗi câu nói của anh Toàn càng làm trái tim Dương tổn thương, anh không biết nên khóc hay nên cười vào lúc này nữa...
Nhưng rồi, hương thơm từ các món ăn anh Toàn lần lượt bày biện ra bát đĩa làm Dương chú ý. Anh đói quá, buồn đau cỡ nào cũng phải thỏa mãn cái dạ dày trước tiên. Nhìn bộ dạng ấy, anh Toàn cười cười bảo:
Ăn bát miến nhá, đói quá rồi chứ gì?
Dương gãi gãi tai, quả thực nãy giờ đứng xem anh Toàn nấu nướng thơm quá anh thèm phát điên, nhưng vẫn cố giữ sĩ diện:
Dạ, thôi chờ các cháu về rồi mình cùng ăn cho vui anh ạ!
Cứ ăn thử xem anh nấu ngon không, lần trước cậu về đây anh buồn nên chưa trổ tài.
Nay thử xem nhé!
Miến ngan đấy, ngan nhà anh tự nuôi, thịt chắc mà thơm lắm.
Anh Toàn mời nhiệt tình, thú thực nghe tả Dương cũng thèm nhỏ dãi ra.
Em ngại quá!
Ngại gì? Không phải ngại, đói thì phải ăn chứ? Cậu định chờ bọn trẻ à? Thằng Kiên nay nó theo bạn đi làm cái gì ấy ở xã bên không về, còn cái Dâu đi học hơn 11h mới về.
Đây, anh nấu cho một bát ăn trước đây!
Nói rồi anh Toàn lăm lăm tay dao thớt.
Chiều hôm ấy Dương rời khỏi nhà Hạnh, tâm trạng anh vui vẻ lên ít nhiều, lâu lắm rồi anh mới cảm nhận được tình người với người trong xã hội bao la rộng lớn này. Đó là sự chất phác của anh Toàn, giữa chốn quê nhà nghèo khó, anh ấy vẫn giữ được bản chất đáng quý, nồng hậu, nhiệt tình và tốt bụng. Một chuyến đi không có câu trả lời nhưng bù lại, anh thấy mình nên sống chậm lại một chút để cảm nhận cuộc sống.
Giữa chốn xô bồ nhộn nhịp ngoài kia, đã khi nào con người ta ngồi lại nói với nhau vài câu chuyện, cùng nhau ăn một bữa cơm... hay lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền?
Rất lo lắng, rất nóng lòng muốn biết vì sao Hạnh chủ động rời đi nhưng Dương hết cách, những gì anh có thể làm đều đã làm rồi. Thời gian không cho phép con người của công việc như anh rong ruổi thêm nữa. Ngay khi trở về công ty, Dương lại tất bật xử lý công việc, hai công ty song hành, lượng công việc nhiều vô kể, thêm gánh nặng tình cảm thật sự khiến anh mệt mỏi vô cùng.
Hai tháng sau.
Hạnh ơi, có khách này chỉ định em này!
Chị Định to tiếng gọi từ bên ngoài vọng vào khu vệ sinh. Hạnh loay hoay mãi chưa ra ngoài là bởi hôm qua đi ăn uống linh tinh quá, rối loạn tiêu hóa đau bụng cả ngày.
Chị thay ca cho em được không? Em đau bụng quá, chắc không xuống ngay được đâu!
Ở trong WC, Hạnh nhăn nhó nói vọng ra.
Bụng dạ thế nào mà ôm nhà vệ sinh kỹ thế? Tí mua thuốc mà uống vào nhé, kiết ruột lại thì bỏ mẹ.
Chị Định cằn nhằn, lo lắng cho bụng dạ của Hạnh, chị em quen nhau chưa lâu nhưng thấy Hạnh hiền hiền, thật thà nên Định quý Hạnh lắm. Trong công việc, trong cuộc sống, thấy cô bỡ ngỡ là chị Định đứng ra bảo ban, giúp đỡ rất nhiều.
Chắc ăn nhiều quá chị ạ! Hihi
Nghe chị Định cằn nhằn, Hạnh buồn cười quá không nhịn đc nên bật cười.
Con dở này, ngồi trong đó còn cười cợt được nữa, nhanh lên rồi xuống nhé!
Nói rồi Định bỏ đi xuống dưới, có khách chỉ định Hạnh massage nhưng cô đau bụng nên Định làm thay. Tuy vừa học vừa làm nhưng Hạnh rất khéo, ít khách biết là cô mới học việc, nhìn mặt trẻ trẻ xinh xinh nên nhiều người chỉ định làm ra phết.
Hạnh ngồi trong WC bụng đau quặn, tâm trạng lo lắng. Cô đương nhiên biết việc đau bụng, rối loạn tiêu hóa là phải uống thuốc để điều trị ngay, để lâu vừa mệt, vừa ảnh hưởng đến công việc. Nhưng cô sợ, Hạnh lo sợ điều mình suy nghĩ trở thành hiện thực, cô không dám uống thuốc.... Là bởi, đã hai tháng nay, chị nguyệt san chưa ghé thăm!
Cô và Dương gần gũi nhau nhiều lần nhưng chưa khi nào cô uống thuốc ngừa thai, cả anh, không sử dụng condom phòng tránh. Hạnh nghi ngờ mình đã có thai. Ngoài biểu hiện hơn hai tháng chưa có nguyệt san thì dạo gần đây cô ăn uống thất thường, chưa kể chứng rối loạn tiêu hóa cũng hay xuất hiện. Lẽ nào, cô thật sự có thai với anh rồi sao
Cô ạ?
Dạ, anh ấy vừa rời khỏi công ty nhưng cháu không biết là đi đâu.
Không biết đầu dây bên kia nói gì, Nam Phong ngập ngừng một lúc rồi trả lời:
Sáng nay thấy mọi người ồn nhau sếp Dương đến tìm Hạnh, vẻ mặt căng thẳng lắm.
Cháu chưa xác minh nhưng dự đoán, khả năng cao cô ấy đã chủ động rút lui rồi!
Dạ, có tin gì cháu sẽ liên lạc lại cho cô sau!
Nam Phong kính cẩn chào tạm biệt và cúp máy, lần này thì hay rồi, cũng coi như cô bé ấy có chút sĩ diện, biết đường lui sớm thì đỡ được bao nhiêu phiền toái.
Trong người đang rất mệt vì công tác liên tục lại thiếu ngủ, bụng đói nhưng Dương quyết không ăn gì, lái xe băng băng trên quốc lộ, khi rời khỏi trung tâm thành phố hướng về đường quê vắng vẻ, anh điều chỉnh tốc độ lao vun vút, bất chấp địa hình gồ ghề. Trời mưa bay lất phất, gió thổi hàng cây bên đường nghiêng ngả, trong xe ô tô, những câu hát buồn cất lên khiến tim anh não nề.
Trời trắng xoá màu mưa
Mọi thứ đang lu mờ quá nhanh
Phố vắng ướt nhòađã khắc sâu hơn
Những nỗi buồn
Nhận ra ngần ấy năm
Em vẫn không thuộc về anh
Anh đã có tất cả
Nhưng tim em thì không
Và những gì đã từng
Tồn tại giữa hai chúng ta
Có lẽ không phải
Tình yêu em mong đợi
Ngày mà em quyết rời anh
Mọi thứ cứ ngỡ
Vẫn nguyên vẹn
Nhưng thật ra từ
Sâu trong lòng anh
Hy vọng cuối đã tắt....
Những ca từ như đang nói lên nỗi lòng của Dương lúc này, chẳng biết từ khi nào khóe mi anh đã ướt nhoèn, những giọt nước mắt của sự tiếc nuối, hoang mang và lo sợ. Anh không hiểu nổi hành động này của Hạnh là gì, không hiểu vì sao cô lại rời xa anh? Bản thân đã làm điều gì ngu ngốc để cô phải âm thầm rời đi như thế? Vừa mới đêm qua cô còn nồng nhiệt với anh? Tại sao chứ? Tại sao thế Hạnh ơi?
Tốc độ giảm đi rất nhiều khi Dương thả hồn vào giai điệu bài hát, mỗi một nốt nhạc là một giọt nước mắt rơi. Đàn ông là phải mạnh mẽ, sao trong lúc này anh thấy mình yếu đuối, chông chênh và lạc lõng quá. Tiền bạc, những hư danh anh có được giây phút này đâu còn gì quý giá nữa? Anh có tất cả... nhưng tình yêu của cô dành cho anh là một cái gì đó rất xa tầm tay với.
Đường về nhà Hạnh heo hút thăm thẳm, quê nhà yên bình, mới hôm nào anh lái xe đuổi theo cô về đây... vậy mà, biết bao nhiêu chuyện xảy ra rồi. Cứ ngỡ lần này sẽ không để Hạnh tuột mất khỏi vòng tay mình nữa nhưng rốt cục, anh không làm được!
Xe chạy vào ngõ nhỏ, giống như lần đầu đến đây, Dương phải xuống xe và đi bộ vì xe không chạy vào bên trong được. Mưa bay bay nhưng Dương chẳng mũ nón gì, lững thững để gió và nước mưa tạt vào mặt, cảm giác chán nản đến tê tái ruột gan.
Vào đến sân, cảnh tượng đêm nào bỗng nhiên hiện ra trước mắt. Dương cởi trần mặc chiếc quần đùi của anh Toàn, hai người đứng ôm nhau dưới hiên nhà lộng gió. Có trăng sao, có cô gái mà anh thương, hương gió đêm man mác hòa quyện với mùi hương của Hạnh. Khẽ nhắm mắt, Dương hít thở và cảm nhận cảm giác tuyệt vời đêm nào. Đang mông lung suy nghĩ thì tiếng chó sủa gâu gâu làm anh giật mình, thì ra anh đi bộ không phát ra âm thanh gì nên con chó ở sau bếp không biết.
Nó chạy loăng quăng một hồi rồi đi lên phía trước, phát hiện người lạ vào nhà nên sủa nhặng lên. Anh Toàn đang hì hụi trong căn bếp khói mù mịt, nghe tiếng chó sủa vội quát:
Im nào, cái gì mà cứ cắn loạn lên thế?
Nghe tiếng anh Toàn, Dương biết, Hạnh không có ở nhà, một nỗi thất vọng dâng lên, anh chán nản song vẫn chậm rãi đi vào bên trong. Anh Toàn bỏ dở việc đang làm rồi đi lên phía trước xem ai đến mà chó lại cắn?
Sân nhà ướt nhẹp, một người đàn ông cao lớn mặt mày ủ rũ đang lững thững đi vào, anh Toàn ngạc nhiên vô cùng, miệng ấp úng vì anh nhớ ra, cậu ấy là Dương, nhưng sao dáng vẻ lại tiều tụy đến thế nhỉ?
Vào nhà kẻo mưa ướt hết rồi kìa!
Anh Toàn vội thúc giục Dương vì thấy mái tóc anh đã dính bết lại vì nước mưa, chiếc áo khoác cũng vì mưa mà chuyển sang màu tối. Thấy anh Toàn, Dương lịch sự:
Anh đang làm gì thế? Cho em trú mưa một lát được không?
Cậu vào nhà chơi, vào đây, mưa gió này đi đâu mà phải trú mưa?
Anh Toàn nhiệt tình, lần trước Dương đến đây đúng lúc anh có chuyện buồn, tiếp đón không được chu đáo lắm. Hôm nay thì khác, tâm trạng anh vui vẻ, nghĩ đến chuyện Dương là ân nhân nên anh Toàn càng nhiệt tình hơn.
Dương lặng lẽ bước lên thềm nhà, vẻ mặt tươi tỉnh hơn chút, không hiểu sao nhìn thấy anh trai của Hạnh, Dương lại có cảm giác yên tâm. Dẫu rằng cô không về nhà nhưng trực giác cho anh thấy cô chắc chắn sẽ quay về, anh trai đã nuôi dưỡng Hạnh như vậy, ân tình ấy sao Hạnh có thể quên? Cô có thể quên anh, nhưng anh Toàn thì không thể nào?
Vào nhà uống chén trà cho ấm bụng em ơi!
Anh Toàn rót nước mời Dương, ngày thường anh hay uống nước lá vối, nhưng thời tiết ngày càng lạnh nên chuyển qua uống trà. Dáng vẻ thư thái của anh Toàn khiến Dương bớt căng thẳng và lo lắng hơn.
Em xin. Anh uống nước đi ạ.
Dương không ngại uống một hơi cạn, sáng giờ chưa ăn gì, uống trà vào bỗng nhiên anh đói cồn cào. Ngồi đối diện anh Toàn cũng nghe được tiếng sôi bụng của Dương. Anh nhanh ý:
Đói rồi đúng không?
Bị hỏi trúng ý, mặt Dương thộn ra như đứa trẻ, ngây ngô không biết trả lời ra sao vì quả thực anh đói lắm.
Tí ở lại ăn cơm với anh và các cháu nhé, cái Hạnh đi làm không về nhà, mấy khi mới đến đây.
Anh Toàn không biết chuyện giữa Hạnh và Dương, vẫn nghĩ Dương ghé chơi là tình cờ nên vô tư kể chuyện. Dương cứ ngây mặt ra nhìn, lời lẽ tiết kiệm hết sức, anh Toàn thấy cũng lạ nhưng chẳng biết phải hỏi han ra sao. Đường xá xa xôi, nơi này cũng không sầm uất lắm, dọc đường Dương thấy ít quán hàng cả chợ chiền. Trời lạnh thế này, Dương vui vẻ gật đầu.
Từ lúc ấy, anh Toàn để khách ngồi chơi còn anh cặm cụi đi nhóm lửa chuẩn bị cơm đãi khách. Tần tảo từ nhỏ, lang thang ở các công trường lao động kiếm sống nên anh Toàn rất sõi việc, cuộc đời anh dám khẳng định chưa có công việc nặng nhọc nào chưa từng làm qua. Kể cả bếp núc! Đúng thế, anh Toàn là tay dao thớt rất khá, trong làng trong xóm hoặc thỉnh thoảng nhà có việc, vẫn là anh đứng bếp chính, nấu nướng không chê vào đâu được.
Ngồi chơi một mình, Dương lặng thinh suy nghĩ, ở nhà của Hạnh rồi anh không thấy buồn, không sốt sắng như lúc mới thức dậy nữa. Quay đi quay lại có tí xíu đã thấy mùi phi hành mỡ từ dưới bếp dội lên trên nhà, đói bụng, ngửi thấy mùi thơm, Dương không chịu nổi... vì thèm quá!
Trời rét này càng đói hơn, chưa kể đêm qua anh vận động mạnh nữa... ) Dương mạnh dạn đứng dậy mon men xuống bếp xem anh Toàn đang nấu nướng những gì. Căn bếp hơi cũ nhưng khá gọn gàng, là bởi anh Toàn là thợ xây, những lúc rảnh anh tự tay sửa sang căn bếp, nó không đầy đủ dụng cụ nhưng nhìn khá ổn. Dáng vẻ nhanh nhẹn khi nấu nướng làm Dương ngầm thán phục, quan sát một lúc anh nói:
Ngày thường anh vẫn hay làm những việc này ạ?
Nghe Dương hỏi chuyện anh Toàn giật mình quay ra:
Ơ, sao cậu không ngồi trên nhà chơi? Chỗ này bụi bặm mà khói lắm!
Anh Toàn biết Dương giàu có, đích thân anh đã từng đến công ty của Dương rồi nên hiểu, người như Dương những việc này chắc chưa từng làm qua. Thậm chí đến nơi này đã là hiếm hoi lắm...
Không sao anh ạ, ngồi một mình em buồn lắm, xuống xem anh làm.
Anh khéo tay thật ấy!
Dương dành lời khen ngợi tự đáy lòng cho anh Toàn. Được khen ai chả vui, anh Toàn cười ha hả nói:
Hoàn cảnh thôi em ạ, làm nhiều cũng quen ấy mà!
Tính Dương kiệm lời nên lúc này chẳng biết nói sao, đành cười cười mặt ngây ngô. Định hỏi anh Toàn về chuyện của Hạnh song thấy anh ấy thản nhiên như vậy có lẽ cô ấy không liên lạc về nhà. Về đây một lần rồi nên chuyện về anh Toàn, Dương cũng hiểu sơ sơ, nếu anh ấy đã không biết chuyện mình cũng không nên nhiều lời. Chuyện của bản thân vẫn nên tự giải quyết thì hơn, đến đây lần này xem như đi chơi một chuyến cho khuây khỏa... cũng là thỏa lòng tìm kiếm câu trả lời, rằng Hạnh thực sự trốn tránh anh.
Lâu rồi cậu có gặp cái Hạnh nhà anh không?
Anh Toàn lại hỏi.
Dạ... em không, thỉnh thoảng em gọi điện, vì em cũng bận.
Dương nói dối, vì anh thấy Anh Toàn không biết chuyện của hai người, hơn nữa hiện tại Hạnh đi đâu, ở đâu và làm gì anh cũng không kiểm soát được. Đây là lỗi lớn của anh, nghĩ vậy Dương hổ thẹn lắm.
Cái Hạnh cũng bảo đi làm bận lắm, mấy lần anh rủ về nhà chơi mà nó không về được.
Hôm trước anh gọi còn thấy nó bị ốm, anh lo lắm..
Nghe anh Toàn kể Dương vội hỏi lại:
Hạnh bị ốm ạ? Từ khi nào vậy anh?
Mấy hôm trước thôi, anh cũng chưa gọi lại!
Dương liên kết lại thì đúng mấy hôm Hạnh nghỉ việc vì ốm sốt, ngày đó anh bận đi Hàn Quốc công tác. Không lẽ, vì anh không liên lạc về được nên cô giận, cô bỏ rơi anh sao? Dương thộn mặt ra nghĩ ngợi, anh Toàn lại nói:
Ôi dào, kệ nó. Thanh niên va vấp ngoài xã hội tí, ốm đau qua loa cũng chả sao.
Như nó lại sướng, làm văn phòng sạch sẽ, chả phải lo nắng mưa gì... anh cũng yên tâm!
Mỗi câu nói của anh Toàn càng làm trái tim Dương tổn thương, anh không biết nên khóc hay nên cười vào lúc này nữa...
Nhưng rồi, hương thơm từ các món ăn anh Toàn lần lượt bày biện ra bát đĩa làm Dương chú ý. Anh đói quá, buồn đau cỡ nào cũng phải thỏa mãn cái dạ dày trước tiên. Nhìn bộ dạng ấy, anh Toàn cười cười bảo:
Ăn bát miến nhá, đói quá rồi chứ gì?
Dương gãi gãi tai, quả thực nãy giờ đứng xem anh Toàn nấu nướng thơm quá anh thèm phát điên, nhưng vẫn cố giữ sĩ diện:
Dạ, thôi chờ các cháu về rồi mình cùng ăn cho vui anh ạ!
Cứ ăn thử xem anh nấu ngon không, lần trước cậu về đây anh buồn nên chưa trổ tài.
Nay thử xem nhé!
Miến ngan đấy, ngan nhà anh tự nuôi, thịt chắc mà thơm lắm.
Anh Toàn mời nhiệt tình, thú thực nghe tả Dương cũng thèm nhỏ dãi ra.
Em ngại quá!
Ngại gì? Không phải ngại, đói thì phải ăn chứ? Cậu định chờ bọn trẻ à? Thằng Kiên nay nó theo bạn đi làm cái gì ấy ở xã bên không về, còn cái Dâu đi học hơn 11h mới về.
Đây, anh nấu cho một bát ăn trước đây!
Nói rồi anh Toàn lăm lăm tay dao thớt.
Chiều hôm ấy Dương rời khỏi nhà Hạnh, tâm trạng anh vui vẻ lên ít nhiều, lâu lắm rồi anh mới cảm nhận được tình người với người trong xã hội bao la rộng lớn này. Đó là sự chất phác của anh Toàn, giữa chốn quê nhà nghèo khó, anh ấy vẫn giữ được bản chất đáng quý, nồng hậu, nhiệt tình và tốt bụng. Một chuyến đi không có câu trả lời nhưng bù lại, anh thấy mình nên sống chậm lại một chút để cảm nhận cuộc sống.
Giữa chốn xô bồ nhộn nhịp ngoài kia, đã khi nào con người ta ngồi lại nói với nhau vài câu chuyện, cùng nhau ăn một bữa cơm... hay lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền?
Rất lo lắng, rất nóng lòng muốn biết vì sao Hạnh chủ động rời đi nhưng Dương hết cách, những gì anh có thể làm đều đã làm rồi. Thời gian không cho phép con người của công việc như anh rong ruổi thêm nữa. Ngay khi trở về công ty, Dương lại tất bật xử lý công việc, hai công ty song hành, lượng công việc nhiều vô kể, thêm gánh nặng tình cảm thật sự khiến anh mệt mỏi vô cùng.
Hai tháng sau.
Hạnh ơi, có khách này chỉ định em này!
Chị Định to tiếng gọi từ bên ngoài vọng vào khu vệ sinh. Hạnh loay hoay mãi chưa ra ngoài là bởi hôm qua đi ăn uống linh tinh quá, rối loạn tiêu hóa đau bụng cả ngày.
Chị thay ca cho em được không? Em đau bụng quá, chắc không xuống ngay được đâu!
Ở trong WC, Hạnh nhăn nhó nói vọng ra.
Bụng dạ thế nào mà ôm nhà vệ sinh kỹ thế? Tí mua thuốc mà uống vào nhé, kiết ruột lại thì bỏ mẹ.
Chị Định cằn nhằn, lo lắng cho bụng dạ của Hạnh, chị em quen nhau chưa lâu nhưng thấy Hạnh hiền hiền, thật thà nên Định quý Hạnh lắm. Trong công việc, trong cuộc sống, thấy cô bỡ ngỡ là chị Định đứng ra bảo ban, giúp đỡ rất nhiều.
Chắc ăn nhiều quá chị ạ! Hihi
Nghe chị Định cằn nhằn, Hạnh buồn cười quá không nhịn đc nên bật cười.
Con dở này, ngồi trong đó còn cười cợt được nữa, nhanh lên rồi xuống nhé!
Nói rồi Định bỏ đi xuống dưới, có khách chỉ định Hạnh massage nhưng cô đau bụng nên Định làm thay. Tuy vừa học vừa làm nhưng Hạnh rất khéo, ít khách biết là cô mới học việc, nhìn mặt trẻ trẻ xinh xinh nên nhiều người chỉ định làm ra phết.
Hạnh ngồi trong WC bụng đau quặn, tâm trạng lo lắng. Cô đương nhiên biết việc đau bụng, rối loạn tiêu hóa là phải uống thuốc để điều trị ngay, để lâu vừa mệt, vừa ảnh hưởng đến công việc. Nhưng cô sợ, Hạnh lo sợ điều mình suy nghĩ trở thành hiện thực, cô không dám uống thuốc.... Là bởi, đã hai tháng nay, chị nguyệt san chưa ghé thăm!
Cô và Dương gần gũi nhau nhiều lần nhưng chưa khi nào cô uống thuốc ngừa thai, cả anh, không sử dụng condom phòng tránh. Hạnh nghi ngờ mình đã có thai. Ngoài biểu hiện hơn hai tháng chưa có nguyệt san thì dạo gần đây cô ăn uống thất thường, chưa kể chứng rối loạn tiêu hóa cũng hay xuất hiện. Lẽ nào, cô thật sự có thai với anh rồi sao
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.