Chương 56
Thanh Thanh
24/12/2019
Vị khách nam bữa trước bo tiền cho Hạnh mấy ngày sau lại quay lại, ngay khi vào trung tâm anh ấy đã thẳng tay chỉ điểm:
Hôm nay hãy để Hạnh làm cho anh đi!
Khách đã chỉ điểm đương nhiên không ai có thể cưỡng cầu, nghĩ đến chuyện lần trước được bo thêm, Hạnh vui vẻ đi vào phòng chăm sóc cho khách. Cũng như lần trước, anh khách lim dim ngủ khi được chăm sóc dịch vụ. Hạnh say sưa làm việc của mình, cô không chú ý đến biểu hiện của khách cho đến khi...
Cô cảm giác có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, Hạnh khựng lại khi nhìn vào mặt anh khách. Anh ấy đang tròn mắt nhìn cô, ánh mắt tò mò... rất gì đó, cô không biết phải diễn tả ra sao. Nghĩ mình làm chưa đúng ý Hạnh vội hỏi:
Anh thấy không hài lòng ở chỗ nào ạ?
Không, em làm rất tốt, anh rất hài lòng!
Khách thản nhiên như không.
Anh nhìn em thế này... em cứ tưởng...
Hạnh ngập ngừng rồi tiếp tục công việc, từ lúc ấy anh khách không ngủ nữa, mở mắt thao láo quan sát Hạnh không bỏ sót điểm nào, bị nhìn chằm chằm bỗng nhiên cô thấy ngượng, mất hết cả tự nhiên.
Em mới làm ở đây đúng không?
Anh khách lại hỏi tiếp.
Vâng. Em mới làm anh ạ, mà sao anh biết?
Hạnh ngạc nhiên.
Thỉnh thoảng anh vẫn hay đến đây nhưng trước đó có gặp em bao giờ đâu, vậy nên anh đoán...
À... hihi..
Hạnh vui vẻ, khách suy luận thế thì chắc chắn là khách hàng rất hay lui tới trung tâm, nghĩ tới chuyện lần trước được bo, lại thêm tấm card, Hạnh nói:
Công việc của anh có bận lắm không? Em thấy anh hay đến vào giờ hành chính thế này...
Cũng tùy lúc em ạ, nhưng nếu mệt quá anh sẽ dành thời gian đi thư giãn chút, cứ chạy đua theo thời gian mà không chú ý đến sức khỏe thì hỏng.
Dạ.
Chuyện qua chuyện lại Hạnh thấy thoải mái hơn, anh ấy cũng bớt nhìn cô chăm chú, đến khi hết giờ, Hạnh loay hoay tháo khẩu trang và găng tay thì bất ngờ bị anh khách ôm chầm lấy cô từ phía sau. Cô giật mình:
Anh đang làm gì vậy?
Suỵt, khẽ nào! Em muốn cho mọi người nghe thấy hết à?
Nói đoạn anh ta ghé vào tai Hạnh thì thầm mấy lời khiêu khích. Cô sợ hãi, lần đầu tiên từ lúc làm ở đây bị khách có hành động sàm sỡ thế này, cứ ngỡ môi trường linh hoạt, giờ giấc chỉn chu thì sẽ không sao. Ai ngờ....
Anh không buông ra em sẽ hét lên đấy!
Hạnh nghiêm nghị, cô không phải kiểu người vì tiền mà làm mấy trò bẩn thỉu này, nếu cô muốn, chẳng phải đã nhắm mắt ở lại bên Dương mà vòi vĩnh sao? Cớ gì phải lăn lộn khổ sở thế này chứ?
Biết Hạnh không phải dạng dễ "nhằn", tay khách lập tức dúi vào tay Hạnh mấy tờ polime mới cứng, ý nói cô hãy im miệng đi nhưng Hạnh quyết chống trả:
Anh thôi ngay đi, buông tôi ra, 1... 2...
Hạnh đe dọa và bắt đầu đếm, cô định sẽ đếm đến 3, nếu hắn không buông tay, cô sẽ gào lên, nhất là nghỉ việc. May quá, chưa cả đếm đến 3 tay khách đã sợ hãi vội lấy lại số tiền và buông Hạnh ra. Lần trước mới đến hắn nhử cho Hạnh chút tiền bo, mục đích là thử lòng Hạnh. Nếu như cô thực sự thèm tiền hoặc dễ dãi, lần này sẽ không ngần ngại mà cầm lấy số tiền kia. Nhưng cô không làm thế, hành động hô to đã khiến gã nhụt chí, hắn cũng cần danh dự, cảm thấy không "nhằn" được là vội dừng ngay.
Hạnh bỏ chạy ra ngoài thật nhanh, tim đập thuỳnh thụych, vẻ mặt hoang mang, cô sợ hãi, dù hắn chưa làm càn nhưng cô vẫn rất sợ. Cảm giác sợ sệt giống như đêm nào ở khu trọ tập thể, hai tên biến thái đột nhập và định ăn hiếp cô. Hạnh bỏ vào wc và đóng chặt cửa lại, cô thấy nhục nhã quá, xấu hổ vô cùng.
Nhắm mắt đưa chân đến đây là bất đắc dĩ, công việc này nhìn vào thì sạch sẽ nhưng đâu ngờ, cạm bẫy luôn rình rập bất cứ lúc nào. Hạnh ý thức được điều đó nhưng hiện tại cô có thể làm gì đây? Hai bàn tay trắng, trong người còn có thêm một sinh linh bé nhỏ....
Khẽ đưa tay sờ sờ vào bụng mình, Hạnh run rẩy khẽ nấc lên từng hồi, cô chưa bao giờ thấy mình khốn khổ và yếu đuối thế này. Mỗi ngày trôi qua luôn phải sống trong dằn vặt và lo âu, cô không xứng đáng làm người mẹ tốt. Nếu đứa bé biết được, chắc chắn sẽ hận mẹ nó, không tha thứ cho mẹ nó, vì... cô đã có ý định chối bỏ con, không chấp nhận sự tồn tại của con trên cuộc đời này. Có người mẹ nào lại thờ ơ và vô tâm đến thế?
Hai mắt đỏ hoe, hết ca, khách tự động rời đi nhưng Hạnh mãi chưa chịu xuống, thấy nghi nghi, Định sợ xảy ra chuyện gì nên đi tìm Hạnh. Tìm kiếm cả khu không thấy, cuối cùng gọi điện thì tiếng chuông lại phát ra từ WC. Định từ bên ngoài gọi lớn:
Hạnh, lại đau bụng đấy à? Sao hay đau bụng thế?
Nghĩ bụng dạ cô có vấn đề như lần trước nên Định không nghi ngờ gì mà vội kết luận ngay.
Dạ... không, không, em đi vệ sinh chút thôi!
Hạnh chối đây đẩy, giọng cô ồm ồm kiểu vừa khóc xong, Định nghe xong lại hỏi:
Em làm sao đấy? Sụt sịt... ngạt mũi à?
Vâng. Em bị cúm sao ấy chị ạ, sáng giờ làm cho khách mà nước mắt nước mũi chảy ròng ròng...
Hạnh vin cớ.
Thế có làm tiếp được không? Hay về nghỉ đi, chị làm thay cho, hôm nay cũng không có khách mấy.
Vâng. Hay là chị làm giúp em nhé, em mệt quá!
Ở bên trong Hạnh vội lấy nước rửa mặt, cố gắng che dấu vết rằng mình vừa khóc, tranh thủ dặm phấn lên vùng mắt để nó bớt sưng và đỏ. Lúc trước cô vốn giản dị, song từ lúc vào đây làm trung tâm có quy định nên makeup nhẹ nhàng, nhân viên dễ nhìn thì khách sẽ lui tới nhiều hơn, bởi vậy...
Ừ. Cứ về đi, mua thuốc mà uống vào, cúm mệt lắm.
À này...
Gì vậy chị?
Cha khách hôm nay gọi mày có bo tiền không? Nhìn chả giàu phết đấy!
Không chị ạ, lần trước bo nhưng hôm nay thì không!
Hạnh đáp giọng buồn buồn, không phải vì không được bo mà nghĩ đến chuyện khi nãy cô vẫn còn rùng mình và sợ.
Nhìn giàu mà keo kiệt thế? Thôi chả sao, mình làm chủ yếu là lấy đồng tiền công, mong chờ chút tiền bo thì mọt gông, nhề...
Nhanh lên xuống rồi về nghỉ ngơi nhé, có khách chị thay cho.
Dạ.
Định bỏ đi xuống dưới, nói là làm thay chứ ai làm thì người ấy hưởng, một ngày làm cho 10 khách thì được tiền công cả 10 người, Hạnh không làm thì không có công. Nói làm giúp nghe oai tí.
Tiết trời hanh khô, Hạnh rời khỏi trung tâm massage cô nhanh chóng đi ra ngã tư, không biết mục đích là gì nhưng mặt đăm chiêu khó đoán, những bước chân nặng nề tiến về phía trước, cho tới khi... Trước mắt là một trung tâm chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em.
Hạnh dừng lại bên vệ đường và nhìn vào trong rất lâu. Người đi ra đi vào nườm nượp, chốc lát cô lại sờ tay lên bụng mình, khẽ xoa xoa mấy cái, một tay cho vào túi áo vê vê mấy đồng tiền cô đã chuẩn bị từ trước, mồm lẩm rẩm toan tính xem với số tiền đó, liệu có đủ hay không?
Thì ra Hạnh định đến đây để tạm biệt đứa con bé nhỏ chưa kịp thành hình?
Suy nghĩ mãi, Hạnh lấy hết can đảm và đi vào bên trong, xếp hàng lấy phiếu và chờ đợi. Vì là lần đầu tiên đến đây nên cô khá bỡ ngỡ, lén lén người bên cạnh xem họ làm thủ tục thế nào thì bắt chước, hỏi thì không dám hỏi, sợ quê. Hơn cả chính là cô đi một mình, sợ người ta hỏi bố đứa trẻ đâu... rồi lại tủi thân.
Giống như bao thai phụ khác, Hạnh được bác sĩ chỉ đinh lấy máu và nước tiểu để xét nghiệm thông thường, ngoài ra còn siêu âm để chẩn đoán tuổi thai cũng như tình trạng sức khỏe và sự phát triển của thai, những thủ tục đơn giản khác. Khi siêu âm, bác sỹ thấy Hạnh hơi e dè và nhút nhát nên hỏi:
Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Hạnh nói giọng lí nhí:
Em 22 ạ!
Còn trẻ nhỉ?
Hạnh cười cười, cô không biết câu nói ấy của bác sỹ là có ý gì, là khen cô trẻ trung, xinh đẹp, hay ý chế giễu cô còn nhỏ tuổi đã có thai?
Em đến đây cùng với ai?
Thấy Hạnh im lặng, bác sỹ lại nói tiếp.
Dạ, em đi một mình ạ.
Chồng đâu? Hoặc người nhà?
Dạ... em chỉ có một mình thôi!
Hạnh rụt rè đáp, lúc này không hiểu sao cô không nói dối được. Bác sỹ nhìn Hạnh rồi chợt hiểu ra vấn đề:
Bạn trai không đồng ý đẻ con ra à?
Hạnh tròn mắt, bác sỹ đang hiểu câu chuyện sang hướng khác mất rồi. Rằng cô yêu đương, quan hệ không an toàn nên xảy ra hậu quả, đến đây thăm khám chính là có ý muốn bỏ thai. Điều này chính xác, cô đúng là có ý định này, tuy nhiên, không phải là Dương bắt cô phải bỏ đứa bé, mà cô tự mình muốn thế. Vì Hạnh muốn quên anh, cô sợ định kiến xã hội, sợ mọi thứ, sợ mình không thể tự mình làm mẹ và nuôi nấng được con,... có quá nhiều lý do thôi thúc Hạnh đi đến quyết định này.
Không sao, em đã suy nghĩ kỹ chưa?
Thấy Hạnh im lặng, bác sỹ lại hỏi tiếp, làm nghề này mỗi ngày phải tiếp đón hàng chục người, thậm chí hàng trăm người, những câu chuyện éo le như vậy đâu có ít nên bác sỹ cũng hiểu và thông cảm được cho tình cảnh lúc này của Hạnh. Đáng tiếc, hiện trạng này ngày một gia tăng, không có cách nào kìm hãm lại được.
Hạnh gật gật đầu:
Em nghĩ kỹ rồi chị ạ!
Không muốn sinh con tại sao em không dùng biện pháp tránh thai nào đó? Bao cao su? Hoặc lỡ rồi thì uống viên thuốc? Để như thế này rất không nên em nhé!
Hạnh lại im lặng trước sự phân tích của bác sỹ, chị ấy nói cái gì cũng đúng, chỉ là... bản thân cô ngu muội, không lường trước có ngày này.
Thai đang phát triển rất tốt em nhé, 10 tuần rồi, tương đối lớn, em suy nghĩ lại xem có nên đình chỉ thai hay không?
Hạnh sợ hãi nhìn lên màn hình vi tính, em bé đã thành hình khối, chưa rõ ràng cụ thể nhưng nhịp tim đập rất nhanh. Vô thức, nước mắt cô lại rơi, đứa trẻ chính là giọt máu của Dương, người đàn ông mà cô yêu nhất... cũng là người cô phải quên đi. Nhưng đứa bé có tội tình gì đâu, tại sao cô lại không cho con có quyền được làm người? Tại sao nỡ ngăn cản sự sống của con... trong khi cô cũng là mẹ nó?
Sự ân hận và dằn vặt lại hiện hữu trong tâm trí Hạnh lúc này khiến gương mặt cô cau có đến thảm hại, Hạnh sợ hãi, một thân một mình, cô không biết phải đối diện với nó ra sao? Ước chi có một bờ vai để cô tựa vào, nhẹ nhàng động viên và an ủi, hay đơn giản là òa khóc một trận cho vơi bớt nỗi lo sợ này...
Quay về phòng khám ban đầu, Hạnh chờ đợi kết quả xét nghiệm để bác sỹ đưa ra kết luận cuối cùng. Dãy hành lang dài hun hút, người với người nối đuôi nhau đi nhộn nhịp, có thai phụ được chồng dìu đi, hai người cùng nhau xem hình ảnh siêu âm rất hạnh phúc. Hạnh thầm ghen tỵ và ao ước, ước chi có Dương ở đây, nếu anh biết được cô đã mang thai, liệu anh có vui mừng như thế? Anh có ngăn cản cô làm điều dại dột này không? Càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt không hẹn cứ thi nhau rơi xuống...
Khi bác sỹ gọi đến tên mình, Hạnh lập cập chạy vào bên trong, nhìn kết quả khám rồi lại nhìn gương mặt thất thần của cô, bác sỹ lặng lẽ ghim ghim mấy tờ kết quả lại với nhau rồi đặt trước mặt Hạnh.
Em định bỏ thai đúng không?
Bác sỹ rất thẳng thắn.
Hạnh gật gật.
Bây giờ thế này, kết quả thăm khám của em không vấn đề gì cả, thai được hơn 10 tuần một xíu, phát triển tốt.
Chỉ có điều xét nghiệm máu cho thấy em thiếu sắt, về bổ sung sắt theo đơn tôi kê ở đây và uống thêm nhé.
Suy nghĩ lại xem có nên làm hay không, vì làm thế này thứ nhất là thất đức, thứ nhì là ảnh hưởng đến sức khỏe sinh sản sau này.
Nghe bác sỹ nói Hạnh sợ sệt:
Ảnh hưởng thế nào hả bác sỹ?
Có nhiều trường hợp như là vô sinh, tắc ống dẫn trứng, mang thai ngoài dạ con,... gây ra viêm nhiễm nấm ngứa sau nạo hút thai,... nhiều lắm.
Nghe liệt kê một chuỗi dài, Hạnh sợ hãi toát mồ hôi hột, không ngờ lại xảy ra nhiều hệ lụy đến thế.
Vậy em có cần uống sắt nữa không ạ? Nếu đình chỉ thai rồi thì uống làm gì nữa bác sỹ?
Hạnh ngờ nghệch hỏi lại.
Càng vậy thì càng phải uống!
Bác sỹ nói như cáu lên khiến Hạnh giật mình, cô run sợ co rúm người lại, ai trong trường hợp này chắc cũng sợ bác sỹ giống như Hạnh mà thôi.
Cơ thể đang mang thai, thời kỳ đầu, thai nhi cần rất nhiều máu để phát triển thành hình khối, bởi vậy mẹ sẽ thiếu máu, mà nếu đình chỉ thai, người mẹ cũng nên bổ sung sắt để giảm chóng mặt, hoa mắt...
Bác sỹ nói một thôi một hồi giảng giải cho đứa con gái ngốc nghếch không hiểu chuyện, Hạnh ngồi im không dám ho he, sau cùng, cô rời khỏi trung tâm ra về với tâm trạng vô cùng thê thảm.
Vạ vật trên hành lang vỉa hè, cô mệt vì đi bộ nhiều quá, ngồi ngả lưng bên ghế đá tựa gốc cây cổ thụ. Lúc cô đơn thế này, cô cần người an ủi. Mở máy ra, Hạnh lắp sim cũ vào để gọi về cho anh Toàn. Từ ngày trốn Dương đến Hà Nội, Hạnh mua một số thuê bao mới lắp vào để liên lạc, số cũ cô không dám nghe vì sợ Dương khủng bố. Lâu lâu lắp vào gọi về cho anh Toàn yên tâm.
Anh nghe đây Hạnh ơi!
Khi chuông vừa đổ hồi đầu tiên anh Toàn đã nghe máy.
Anh đang làm gì thế?
Một câu hỏi quen thuộc mỗi khi Hạnh gọi về cho anh trai.
Anh đang làm mấy việc vớ vẩn vậy mà, đợt này rét quá, ít việc lắm em ạ.
Sang tuần anh mới đi làm.
Anh có cần tiền không, để em gửi về cho?
Hạnh nói giọng run run, cô thương anh quá, đang rất lo sợ về hoàn cảnh lúc này của bản thân song Hạnh không dám nói cho anh trai biết.
Không cần đâu, không làm việc này thì làm việc khác, anh không thiếu tiền đâu, nhúc nhắc cũng có đồng ra đồng vào.
Mà bận thế kia à? Mấy tháng chưa về nhà rồi đấy?
Vâng, chắc Tết em mới về được, cuối năm bận bịu nhiều việc quá anh ơi.
Ừ, vậy cố mà làm, Tết về nghỉ chơi một thể cũng được.
Anh này...
Hả?
Có ai đến nhà tìm em không ạ?
Hạnh ngập ngừng, cô hy vọng Dương đi tìm mình, nếu như anh cất công đến chắc chắn là vì yêu cô, không cam tâm mà để cô đi mất.
Không. Chẳng có ai tìm cả, mà sao thế?
Dạ, không sao... không có gì đâu ạ.
À, lâu rồi, có cu Dương, thằng cu giám đốc đẹp trai đấy tự nhiên đến nhà mình chơi...
Tim Hạnh bỗng đập thật nhanh khi nghe anh Toàn kể chuyện.
Anh ấy đến làm gì vậy anh?
Bảo tiện đường ghé qua chơi ăn bữa cơm vậy, chả làm gì.
Hạnh vui mừng, dẫu biết chẳng thể ở bên nhau nhưng chí ít, người đàn ông trong nỗi nhớ ấy vẫn lưu luyến mà tìm kiếm cô. Như vậy là đủ.
Dạ, vậy em tắt máy đây, chỗ này nhiều nhà cao tầng nên không có sóng anh ạ, mỗi lần nói chuyện toàn phải xuống đường để nói đấy.
Thế à, hèn gì thỉnh thoảng điện cho cô toàn thuê bao. Vậy anh tắt máy đây.
Hôm nay hãy để Hạnh làm cho anh đi!
Khách đã chỉ điểm đương nhiên không ai có thể cưỡng cầu, nghĩ đến chuyện lần trước được bo thêm, Hạnh vui vẻ đi vào phòng chăm sóc cho khách. Cũng như lần trước, anh khách lim dim ngủ khi được chăm sóc dịch vụ. Hạnh say sưa làm việc của mình, cô không chú ý đến biểu hiện của khách cho đến khi...
Cô cảm giác có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, Hạnh khựng lại khi nhìn vào mặt anh khách. Anh ấy đang tròn mắt nhìn cô, ánh mắt tò mò... rất gì đó, cô không biết phải diễn tả ra sao. Nghĩ mình làm chưa đúng ý Hạnh vội hỏi:
Anh thấy không hài lòng ở chỗ nào ạ?
Không, em làm rất tốt, anh rất hài lòng!
Khách thản nhiên như không.
Anh nhìn em thế này... em cứ tưởng...
Hạnh ngập ngừng rồi tiếp tục công việc, từ lúc ấy anh khách không ngủ nữa, mở mắt thao láo quan sát Hạnh không bỏ sót điểm nào, bị nhìn chằm chằm bỗng nhiên cô thấy ngượng, mất hết cả tự nhiên.
Em mới làm ở đây đúng không?
Anh khách lại hỏi tiếp.
Vâng. Em mới làm anh ạ, mà sao anh biết?
Hạnh ngạc nhiên.
Thỉnh thoảng anh vẫn hay đến đây nhưng trước đó có gặp em bao giờ đâu, vậy nên anh đoán...
À... hihi..
Hạnh vui vẻ, khách suy luận thế thì chắc chắn là khách hàng rất hay lui tới trung tâm, nghĩ tới chuyện lần trước được bo, lại thêm tấm card, Hạnh nói:
Công việc của anh có bận lắm không? Em thấy anh hay đến vào giờ hành chính thế này...
Cũng tùy lúc em ạ, nhưng nếu mệt quá anh sẽ dành thời gian đi thư giãn chút, cứ chạy đua theo thời gian mà không chú ý đến sức khỏe thì hỏng.
Dạ.
Chuyện qua chuyện lại Hạnh thấy thoải mái hơn, anh ấy cũng bớt nhìn cô chăm chú, đến khi hết giờ, Hạnh loay hoay tháo khẩu trang và găng tay thì bất ngờ bị anh khách ôm chầm lấy cô từ phía sau. Cô giật mình:
Anh đang làm gì vậy?
Suỵt, khẽ nào! Em muốn cho mọi người nghe thấy hết à?
Nói đoạn anh ta ghé vào tai Hạnh thì thầm mấy lời khiêu khích. Cô sợ hãi, lần đầu tiên từ lúc làm ở đây bị khách có hành động sàm sỡ thế này, cứ ngỡ môi trường linh hoạt, giờ giấc chỉn chu thì sẽ không sao. Ai ngờ....
Anh không buông ra em sẽ hét lên đấy!
Hạnh nghiêm nghị, cô không phải kiểu người vì tiền mà làm mấy trò bẩn thỉu này, nếu cô muốn, chẳng phải đã nhắm mắt ở lại bên Dương mà vòi vĩnh sao? Cớ gì phải lăn lộn khổ sở thế này chứ?
Biết Hạnh không phải dạng dễ "nhằn", tay khách lập tức dúi vào tay Hạnh mấy tờ polime mới cứng, ý nói cô hãy im miệng đi nhưng Hạnh quyết chống trả:
Anh thôi ngay đi, buông tôi ra, 1... 2...
Hạnh đe dọa và bắt đầu đếm, cô định sẽ đếm đến 3, nếu hắn không buông tay, cô sẽ gào lên, nhất là nghỉ việc. May quá, chưa cả đếm đến 3 tay khách đã sợ hãi vội lấy lại số tiền và buông Hạnh ra. Lần trước mới đến hắn nhử cho Hạnh chút tiền bo, mục đích là thử lòng Hạnh. Nếu như cô thực sự thèm tiền hoặc dễ dãi, lần này sẽ không ngần ngại mà cầm lấy số tiền kia. Nhưng cô không làm thế, hành động hô to đã khiến gã nhụt chí, hắn cũng cần danh dự, cảm thấy không "nhằn" được là vội dừng ngay.
Hạnh bỏ chạy ra ngoài thật nhanh, tim đập thuỳnh thụych, vẻ mặt hoang mang, cô sợ hãi, dù hắn chưa làm càn nhưng cô vẫn rất sợ. Cảm giác sợ sệt giống như đêm nào ở khu trọ tập thể, hai tên biến thái đột nhập và định ăn hiếp cô. Hạnh bỏ vào wc và đóng chặt cửa lại, cô thấy nhục nhã quá, xấu hổ vô cùng.
Nhắm mắt đưa chân đến đây là bất đắc dĩ, công việc này nhìn vào thì sạch sẽ nhưng đâu ngờ, cạm bẫy luôn rình rập bất cứ lúc nào. Hạnh ý thức được điều đó nhưng hiện tại cô có thể làm gì đây? Hai bàn tay trắng, trong người còn có thêm một sinh linh bé nhỏ....
Khẽ đưa tay sờ sờ vào bụng mình, Hạnh run rẩy khẽ nấc lên từng hồi, cô chưa bao giờ thấy mình khốn khổ và yếu đuối thế này. Mỗi ngày trôi qua luôn phải sống trong dằn vặt và lo âu, cô không xứng đáng làm người mẹ tốt. Nếu đứa bé biết được, chắc chắn sẽ hận mẹ nó, không tha thứ cho mẹ nó, vì... cô đã có ý định chối bỏ con, không chấp nhận sự tồn tại của con trên cuộc đời này. Có người mẹ nào lại thờ ơ và vô tâm đến thế?
Hai mắt đỏ hoe, hết ca, khách tự động rời đi nhưng Hạnh mãi chưa chịu xuống, thấy nghi nghi, Định sợ xảy ra chuyện gì nên đi tìm Hạnh. Tìm kiếm cả khu không thấy, cuối cùng gọi điện thì tiếng chuông lại phát ra từ WC. Định từ bên ngoài gọi lớn:
Hạnh, lại đau bụng đấy à? Sao hay đau bụng thế?
Nghĩ bụng dạ cô có vấn đề như lần trước nên Định không nghi ngờ gì mà vội kết luận ngay.
Dạ... không, không, em đi vệ sinh chút thôi!
Hạnh chối đây đẩy, giọng cô ồm ồm kiểu vừa khóc xong, Định nghe xong lại hỏi:
Em làm sao đấy? Sụt sịt... ngạt mũi à?
Vâng. Em bị cúm sao ấy chị ạ, sáng giờ làm cho khách mà nước mắt nước mũi chảy ròng ròng...
Hạnh vin cớ.
Thế có làm tiếp được không? Hay về nghỉ đi, chị làm thay cho, hôm nay cũng không có khách mấy.
Vâng. Hay là chị làm giúp em nhé, em mệt quá!
Ở bên trong Hạnh vội lấy nước rửa mặt, cố gắng che dấu vết rằng mình vừa khóc, tranh thủ dặm phấn lên vùng mắt để nó bớt sưng và đỏ. Lúc trước cô vốn giản dị, song từ lúc vào đây làm trung tâm có quy định nên makeup nhẹ nhàng, nhân viên dễ nhìn thì khách sẽ lui tới nhiều hơn, bởi vậy...
Ừ. Cứ về đi, mua thuốc mà uống vào, cúm mệt lắm.
À này...
Gì vậy chị?
Cha khách hôm nay gọi mày có bo tiền không? Nhìn chả giàu phết đấy!
Không chị ạ, lần trước bo nhưng hôm nay thì không!
Hạnh đáp giọng buồn buồn, không phải vì không được bo mà nghĩ đến chuyện khi nãy cô vẫn còn rùng mình và sợ.
Nhìn giàu mà keo kiệt thế? Thôi chả sao, mình làm chủ yếu là lấy đồng tiền công, mong chờ chút tiền bo thì mọt gông, nhề...
Nhanh lên xuống rồi về nghỉ ngơi nhé, có khách chị thay cho.
Dạ.
Định bỏ đi xuống dưới, nói là làm thay chứ ai làm thì người ấy hưởng, một ngày làm cho 10 khách thì được tiền công cả 10 người, Hạnh không làm thì không có công. Nói làm giúp nghe oai tí.
Tiết trời hanh khô, Hạnh rời khỏi trung tâm massage cô nhanh chóng đi ra ngã tư, không biết mục đích là gì nhưng mặt đăm chiêu khó đoán, những bước chân nặng nề tiến về phía trước, cho tới khi... Trước mắt là một trung tâm chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em.
Hạnh dừng lại bên vệ đường và nhìn vào trong rất lâu. Người đi ra đi vào nườm nượp, chốc lát cô lại sờ tay lên bụng mình, khẽ xoa xoa mấy cái, một tay cho vào túi áo vê vê mấy đồng tiền cô đã chuẩn bị từ trước, mồm lẩm rẩm toan tính xem với số tiền đó, liệu có đủ hay không?
Thì ra Hạnh định đến đây để tạm biệt đứa con bé nhỏ chưa kịp thành hình?
Suy nghĩ mãi, Hạnh lấy hết can đảm và đi vào bên trong, xếp hàng lấy phiếu và chờ đợi. Vì là lần đầu tiên đến đây nên cô khá bỡ ngỡ, lén lén người bên cạnh xem họ làm thủ tục thế nào thì bắt chước, hỏi thì không dám hỏi, sợ quê. Hơn cả chính là cô đi một mình, sợ người ta hỏi bố đứa trẻ đâu... rồi lại tủi thân.
Giống như bao thai phụ khác, Hạnh được bác sĩ chỉ đinh lấy máu và nước tiểu để xét nghiệm thông thường, ngoài ra còn siêu âm để chẩn đoán tuổi thai cũng như tình trạng sức khỏe và sự phát triển của thai, những thủ tục đơn giản khác. Khi siêu âm, bác sỹ thấy Hạnh hơi e dè và nhút nhát nên hỏi:
Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Hạnh nói giọng lí nhí:
Em 22 ạ!
Còn trẻ nhỉ?
Hạnh cười cười, cô không biết câu nói ấy của bác sỹ là có ý gì, là khen cô trẻ trung, xinh đẹp, hay ý chế giễu cô còn nhỏ tuổi đã có thai?
Em đến đây cùng với ai?
Thấy Hạnh im lặng, bác sỹ lại nói tiếp.
Dạ, em đi một mình ạ.
Chồng đâu? Hoặc người nhà?
Dạ... em chỉ có một mình thôi!
Hạnh rụt rè đáp, lúc này không hiểu sao cô không nói dối được. Bác sỹ nhìn Hạnh rồi chợt hiểu ra vấn đề:
Bạn trai không đồng ý đẻ con ra à?
Hạnh tròn mắt, bác sỹ đang hiểu câu chuyện sang hướng khác mất rồi. Rằng cô yêu đương, quan hệ không an toàn nên xảy ra hậu quả, đến đây thăm khám chính là có ý muốn bỏ thai. Điều này chính xác, cô đúng là có ý định này, tuy nhiên, không phải là Dương bắt cô phải bỏ đứa bé, mà cô tự mình muốn thế. Vì Hạnh muốn quên anh, cô sợ định kiến xã hội, sợ mọi thứ, sợ mình không thể tự mình làm mẹ và nuôi nấng được con,... có quá nhiều lý do thôi thúc Hạnh đi đến quyết định này.
Không sao, em đã suy nghĩ kỹ chưa?
Thấy Hạnh im lặng, bác sỹ lại hỏi tiếp, làm nghề này mỗi ngày phải tiếp đón hàng chục người, thậm chí hàng trăm người, những câu chuyện éo le như vậy đâu có ít nên bác sỹ cũng hiểu và thông cảm được cho tình cảnh lúc này của Hạnh. Đáng tiếc, hiện trạng này ngày một gia tăng, không có cách nào kìm hãm lại được.
Hạnh gật gật đầu:
Em nghĩ kỹ rồi chị ạ!
Không muốn sinh con tại sao em không dùng biện pháp tránh thai nào đó? Bao cao su? Hoặc lỡ rồi thì uống viên thuốc? Để như thế này rất không nên em nhé!
Hạnh lại im lặng trước sự phân tích của bác sỹ, chị ấy nói cái gì cũng đúng, chỉ là... bản thân cô ngu muội, không lường trước có ngày này.
Thai đang phát triển rất tốt em nhé, 10 tuần rồi, tương đối lớn, em suy nghĩ lại xem có nên đình chỉ thai hay không?
Hạnh sợ hãi nhìn lên màn hình vi tính, em bé đã thành hình khối, chưa rõ ràng cụ thể nhưng nhịp tim đập rất nhanh. Vô thức, nước mắt cô lại rơi, đứa trẻ chính là giọt máu của Dương, người đàn ông mà cô yêu nhất... cũng là người cô phải quên đi. Nhưng đứa bé có tội tình gì đâu, tại sao cô lại không cho con có quyền được làm người? Tại sao nỡ ngăn cản sự sống của con... trong khi cô cũng là mẹ nó?
Sự ân hận và dằn vặt lại hiện hữu trong tâm trí Hạnh lúc này khiến gương mặt cô cau có đến thảm hại, Hạnh sợ hãi, một thân một mình, cô không biết phải đối diện với nó ra sao? Ước chi có một bờ vai để cô tựa vào, nhẹ nhàng động viên và an ủi, hay đơn giản là òa khóc một trận cho vơi bớt nỗi lo sợ này...
Quay về phòng khám ban đầu, Hạnh chờ đợi kết quả xét nghiệm để bác sỹ đưa ra kết luận cuối cùng. Dãy hành lang dài hun hút, người với người nối đuôi nhau đi nhộn nhịp, có thai phụ được chồng dìu đi, hai người cùng nhau xem hình ảnh siêu âm rất hạnh phúc. Hạnh thầm ghen tỵ và ao ước, ước chi có Dương ở đây, nếu anh biết được cô đã mang thai, liệu anh có vui mừng như thế? Anh có ngăn cản cô làm điều dại dột này không? Càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt không hẹn cứ thi nhau rơi xuống...
Khi bác sỹ gọi đến tên mình, Hạnh lập cập chạy vào bên trong, nhìn kết quả khám rồi lại nhìn gương mặt thất thần của cô, bác sỹ lặng lẽ ghim ghim mấy tờ kết quả lại với nhau rồi đặt trước mặt Hạnh.
Em định bỏ thai đúng không?
Bác sỹ rất thẳng thắn.
Hạnh gật gật.
Bây giờ thế này, kết quả thăm khám của em không vấn đề gì cả, thai được hơn 10 tuần một xíu, phát triển tốt.
Chỉ có điều xét nghiệm máu cho thấy em thiếu sắt, về bổ sung sắt theo đơn tôi kê ở đây và uống thêm nhé.
Suy nghĩ lại xem có nên làm hay không, vì làm thế này thứ nhất là thất đức, thứ nhì là ảnh hưởng đến sức khỏe sinh sản sau này.
Nghe bác sỹ nói Hạnh sợ sệt:
Ảnh hưởng thế nào hả bác sỹ?
Có nhiều trường hợp như là vô sinh, tắc ống dẫn trứng, mang thai ngoài dạ con,... gây ra viêm nhiễm nấm ngứa sau nạo hút thai,... nhiều lắm.
Nghe liệt kê một chuỗi dài, Hạnh sợ hãi toát mồ hôi hột, không ngờ lại xảy ra nhiều hệ lụy đến thế.
Vậy em có cần uống sắt nữa không ạ? Nếu đình chỉ thai rồi thì uống làm gì nữa bác sỹ?
Hạnh ngờ nghệch hỏi lại.
Càng vậy thì càng phải uống!
Bác sỹ nói như cáu lên khiến Hạnh giật mình, cô run sợ co rúm người lại, ai trong trường hợp này chắc cũng sợ bác sỹ giống như Hạnh mà thôi.
Cơ thể đang mang thai, thời kỳ đầu, thai nhi cần rất nhiều máu để phát triển thành hình khối, bởi vậy mẹ sẽ thiếu máu, mà nếu đình chỉ thai, người mẹ cũng nên bổ sung sắt để giảm chóng mặt, hoa mắt...
Bác sỹ nói một thôi một hồi giảng giải cho đứa con gái ngốc nghếch không hiểu chuyện, Hạnh ngồi im không dám ho he, sau cùng, cô rời khỏi trung tâm ra về với tâm trạng vô cùng thê thảm.
Vạ vật trên hành lang vỉa hè, cô mệt vì đi bộ nhiều quá, ngồi ngả lưng bên ghế đá tựa gốc cây cổ thụ. Lúc cô đơn thế này, cô cần người an ủi. Mở máy ra, Hạnh lắp sim cũ vào để gọi về cho anh Toàn. Từ ngày trốn Dương đến Hà Nội, Hạnh mua một số thuê bao mới lắp vào để liên lạc, số cũ cô không dám nghe vì sợ Dương khủng bố. Lâu lâu lắp vào gọi về cho anh Toàn yên tâm.
Anh nghe đây Hạnh ơi!
Khi chuông vừa đổ hồi đầu tiên anh Toàn đã nghe máy.
Anh đang làm gì thế?
Một câu hỏi quen thuộc mỗi khi Hạnh gọi về cho anh trai.
Anh đang làm mấy việc vớ vẩn vậy mà, đợt này rét quá, ít việc lắm em ạ.
Sang tuần anh mới đi làm.
Anh có cần tiền không, để em gửi về cho?
Hạnh nói giọng run run, cô thương anh quá, đang rất lo sợ về hoàn cảnh lúc này của bản thân song Hạnh không dám nói cho anh trai biết.
Không cần đâu, không làm việc này thì làm việc khác, anh không thiếu tiền đâu, nhúc nhắc cũng có đồng ra đồng vào.
Mà bận thế kia à? Mấy tháng chưa về nhà rồi đấy?
Vâng, chắc Tết em mới về được, cuối năm bận bịu nhiều việc quá anh ơi.
Ừ, vậy cố mà làm, Tết về nghỉ chơi một thể cũng được.
Anh này...
Hả?
Có ai đến nhà tìm em không ạ?
Hạnh ngập ngừng, cô hy vọng Dương đi tìm mình, nếu như anh cất công đến chắc chắn là vì yêu cô, không cam tâm mà để cô đi mất.
Không. Chẳng có ai tìm cả, mà sao thế?
Dạ, không sao... không có gì đâu ạ.
À, lâu rồi, có cu Dương, thằng cu giám đốc đẹp trai đấy tự nhiên đến nhà mình chơi...
Tim Hạnh bỗng đập thật nhanh khi nghe anh Toàn kể chuyện.
Anh ấy đến làm gì vậy anh?
Bảo tiện đường ghé qua chơi ăn bữa cơm vậy, chả làm gì.
Hạnh vui mừng, dẫu biết chẳng thể ở bên nhau nhưng chí ít, người đàn ông trong nỗi nhớ ấy vẫn lưu luyến mà tìm kiếm cô. Như vậy là đủ.
Dạ, vậy em tắt máy đây, chỗ này nhiều nhà cao tầng nên không có sóng anh ạ, mỗi lần nói chuyện toàn phải xuống đường để nói đấy.
Thế à, hèn gì thỉnh thoảng điện cho cô toàn thuê bao. Vậy anh tắt máy đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.